Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi
-
Chương 16: Vô Ưu ra tay
Hoàng hậu nhặt tấu chương lên rồi nhìn, phía trên đều là lời buộc tội thái tử xa hoa dâm đãng, khi dễ hành hung dân chúng, mua chuộc quan viên, mỗi một bản tấu chương, đều ghi rõ thời gian, địa điểm, nhân vật, nhân chứng.
Thậm chí ngay cả những đoạn đối thoại cũng có.
Hoàng hậu khẽ phát run, "Hoàng thượng, oan uổng, thái tử hắn. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu lạnh lùng nhìn hoàng hậu, "Oan uổng hay không, trong lòng trẫm hiểu rõ, trẫm, chỉ đang cảnh cáo hoàng hậu, đừng tự nâng đá đập chân của mình, phá hủy tất cả hi vọng của ngươi!"
Xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Thân thể hoàng hậu mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Cung Ly Lạc. . . . . ."
Cung Ly Lạc đang trả thù nàng, bởi vì nàng giật dây Kê ma ma đi hủy hoại thanh danh của Vô Ưu.
Hắn liền ra tay, hủy hoại thái tử của nàng.
"Hoàng hậu nương nương!" Nô tỳ trong cung vội vàng tiến lên, đỡ hoàng hậu dậy.
"Truyền thái tử vào cung!"
"Hoàng hậu nương nương, thái tử đang ở Ngự Thư Phòng, lúc nãy, nghe nói, vẫn còn đang quỳ!"
Hoàng hậu nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Ngự Thư Phòng.
Đông Hoàng Cung Diệu từ trên cao nhìn xuống nhìn thái tử Cung Thịnh đang quỳ dưới đất, "Ngươi biết, vì sao trẫm không phế bỏ ngươi không?"
"Nhi thần rất sợ hãi!"
"Sợ hãi, hay cho một tiếng sợ hãi, mẫu hậu ngươi hồ đồ, ngươi cũng không có đầu óc mà ngu dốt như vậy, đã thế, ngươi còn quỳ gối ở đây, tốt tự xét lại mình đi!" Đông Hoàng Cung Diệu nói xong, đứng dậy rời đi.
"Cung tiễn phụ hoàng!"
Thái tử Cung Thịnh nằm rạp trên mặt đất, sợ hết hồn hết vía.
Mấy ngày trước, chuyện hoàng hậu giật dây, hắn cũng biết, nhưng, vì chèn ép Cung Ly Lạc, hắn đã nhắm một mắt mở một mắt, nhưng không nghĩ Cung Ly Lạc sẽ phản kích lại, nổi trận lôi đình, dâng ba bản tấu chương, chữ nào cũng là châu ngọc, đâm thẳng vào hắn.
Lâu Ngoại Lâu."L.ê, Q.u.ý, Đ.ô.n"
Lầu hai.
Thạc vương khẽ mỉm cười, "Lần này hoàng hậu nương nương đã tự bê đá đập vào chân của mình, thái tử ở trước mặt phụ hoàng, đã bị xem thường từ lâu!"
Hằng Vương cười, "Nhị ca, như thế, đối với chúng ta có lợi rất lớn, không phải sao!"
"Đúng là có lợi, chỉ là, Cung Ly Lạc, quá kinh khủng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay, thiếu chút nữa đã phá hủy thái tử, ngươi nói, có thể chúng ta cũng có nhược điểm rơi vào trong tay hắn hay không!"
Huynh đệ hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong nháy mắt cả người lạnh run.
Lạc vương phủ.
Trừ thái tử phi, mấy tẩu tẩu đều tới, nói ra cho oai là tới tranh thủ tình cảm với Vô Ưu.
Vô Ưu cười nhạt, nghe các nàng nói chuyện này chuyện nọ, trong Kinh Thành lại mở một tiệm xiêm áo, tiệm bán son phấn tử, tiệm trang sức, Vô Ưu nghe đến nhàm chán.
"Mấy tẩu tẩu, không bằng, chúng ta chơi bài cửu đi!"
Vô Ưu vừa nói, mấy tẩu tẩu nhất thời lộ vẻ mặt lúng túng, vội vàng từ chối nói ở phủ còn có chuyện quan trọng, vội vội vàng vàng về nhà.
Vô Ưu nhìn, thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng đi.
Quay đầu lại, thấy Cung Ly Lạc mặc một bộ xiêm áo màu tím đang đi tới, Vô Ưu cười ha ha, "Ca ca, tại sao hôm nay thái tử phi không tới?"
"Thái tử phi bị bệnh!"
Vô Ưu cười, đứng dậy, ôm cổ Cung Ly Lạc, cả người bám lên người Cung Ly Lạc, "Ca ca, có phải ngươi làm chuyện xấu xa gì rồi hay không!"
"Không!"
Vô Ưu mới không tin.
Cắn môi, "Ca ca, đêm chúng ta thành thân, có muốn động phòng hoa chúc hay không?"
Mặt Cung Ly Lạc lập tức đỏ bừng, "Ngươi còn nhỏ, thân thể còn chưa phát triển, ta...ta tính đợi thêm hai năm!"
"Ca ca, có phải nguyệt sự của Vô Ưu tới, thì coi như trưởng thành hay không. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng lại.
Giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào mông của Vô Ưu, "Hồ đồ, cho dù như vậy, vẫn phải chờ hai năm!"
Vô Ưu cau mày, dùng sức, đẩy Cung Ly Lạc ngồi trên ghế, nhanh chóng ngồi vào trong ngực Cung Ly Lạc, quyến rũ đa tình mị hoặc nói: "Nhưng ca ca, người ta không đợi được"
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
Cung Ly Lạc trực tiếp bị lời nói của Vô Ưu làm sặc.
Một lúc sau mới hồi hồn lại, "Tiểu hài tử, không được hồ đồ!"
"Nào có, ca ca, người ta rõ ràng đã bắt đầu trưởng thành, không tin, ngươi sờ đi!"
Vô Ưu nói xong, nắm tay Cung Ly Lạc lên, đặt ở trên bộ ngực bằng phẳng của mình.
Nơi đó, mấy ngày nay bắt đầu khẽ căng đau.
Có một ngọn núi nho nhỏ.
Cung Ly Lạc giống như bị giật điện, nhanh chóng đứng lên, đặt Vô Ưu ở trên ghế, chạy đi giống như đang trốn.
Vô Ưu ngồi ở trên ghế, ha ha ha cười lớn.
Ca ca như vậy, thật là đáng yêu.
Mạc Cẩn Hàn đứng ở một bên, khóe miệng giật giật.
Thường ngày, nhìn nàng, đều chỉ thấy mỗi gương mặt lạnh lùng, thấy ai cũng lạnh nhạt xa lánh, chỉ có đối với Cung Ly Lạc, nàng sẽ chủ động ôm hắn, hôn hắn, trêu chọc hắn, làm cho hắn cười.
Gần như tất cả cảm xúc của nàng, đều xuất hiện vì Cung Ly Lạc.
Khi Vô Ưu cười đủ rồi, quay đầu lại, âm trầm nhìn Mạc Cẩn Hàn, mở miệng thấp giọng kêu, "Mạc Cẩn Hàn. . . . . ." Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Cẩn Hàn.
Mạc Cẩn Hàn do dự một chút, đi tới bên cạnh Vô Ưu, "Chuyện gì?"
"Ngươi nói, có phải ta quá thiện lương không?"
Mạc Cẩn Hàn trợn mắt, "Ngươi. . . . . ."
"Đúng vậy!"
"Không nhìn ra, ngươi thiện lương!"
Vô Ưu giơ tay lên, nhìn tay của mình, lật tới lật lui xem xét, "Thật ra thì, đôi tay này của ta, còn thích hợp để giết người!"
Ở nơi nhà cao cửa rộng này, anh hùng không có đất dụng võ.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì cả, chỉ là sau lễ cập kê, ta định mang theo ca ca, đi tìm những vị thuốc giải kia, hoặc là đi tìm kẻ thù năm đó muốn giết chúng ta, ăn miếng trả miếng!"
Con mắt lạnh lùng trong nháy mắt sáng lên, "Mang ta đi cùng, ngươi xem, ta sẽ lái xe ngựa, ta cũng sẽ làm người cho ngươi sai bảo, ta càng sẽ. . . . . ."
"Không cần dài dòng, ta sẽ mang theo ngươi, chỉ là, ngươi phải giúp ta làm một chuyện!"
"Được, ngươi nói đi!"
Vô Ưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Đi điều tra xem, hoàng hậu, ban đầu muốn đưa mấy... nữ tử nào vào Lạc vương phủ, ta muốn thông tin cặn kẽ về các nàng!"
"Được, tiểu nhân đi ngay!" Mạc Cẩn Hàn nói xong, hấp tấp chạy đi làm việc.
Vì mạng sống, Mạc Cẩn Hàn sẽ chịu khó.
Vô Ưu nghiêng người trên ghế, nhàn nhạt nhếch môi.
Mơ tưởng nam nhân của nàng, cũng phải xem họ có bản lãnh này hay không. . . . . .
Thậm chí ngay cả những đoạn đối thoại cũng có.
Hoàng hậu khẽ phát run, "Hoàng thượng, oan uổng, thái tử hắn. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu lạnh lùng nhìn hoàng hậu, "Oan uổng hay không, trong lòng trẫm hiểu rõ, trẫm, chỉ đang cảnh cáo hoàng hậu, đừng tự nâng đá đập chân của mình, phá hủy tất cả hi vọng của ngươi!"
Xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Thân thể hoàng hậu mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Cung Ly Lạc. . . . . ."
Cung Ly Lạc đang trả thù nàng, bởi vì nàng giật dây Kê ma ma đi hủy hoại thanh danh của Vô Ưu.
Hắn liền ra tay, hủy hoại thái tử của nàng.
"Hoàng hậu nương nương!" Nô tỳ trong cung vội vàng tiến lên, đỡ hoàng hậu dậy.
"Truyền thái tử vào cung!"
"Hoàng hậu nương nương, thái tử đang ở Ngự Thư Phòng, lúc nãy, nghe nói, vẫn còn đang quỳ!"
Hoàng hậu nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Ngự Thư Phòng.
Đông Hoàng Cung Diệu từ trên cao nhìn xuống nhìn thái tử Cung Thịnh đang quỳ dưới đất, "Ngươi biết, vì sao trẫm không phế bỏ ngươi không?"
"Nhi thần rất sợ hãi!"
"Sợ hãi, hay cho một tiếng sợ hãi, mẫu hậu ngươi hồ đồ, ngươi cũng không có đầu óc mà ngu dốt như vậy, đã thế, ngươi còn quỳ gối ở đây, tốt tự xét lại mình đi!" Đông Hoàng Cung Diệu nói xong, đứng dậy rời đi.
"Cung tiễn phụ hoàng!"
Thái tử Cung Thịnh nằm rạp trên mặt đất, sợ hết hồn hết vía.
Mấy ngày trước, chuyện hoàng hậu giật dây, hắn cũng biết, nhưng, vì chèn ép Cung Ly Lạc, hắn đã nhắm một mắt mở một mắt, nhưng không nghĩ Cung Ly Lạc sẽ phản kích lại, nổi trận lôi đình, dâng ba bản tấu chương, chữ nào cũng là châu ngọc, đâm thẳng vào hắn.
Lâu Ngoại Lâu."L.ê, Q.u.ý, Đ.ô.n"
Lầu hai.
Thạc vương khẽ mỉm cười, "Lần này hoàng hậu nương nương đã tự bê đá đập vào chân của mình, thái tử ở trước mặt phụ hoàng, đã bị xem thường từ lâu!"
Hằng Vương cười, "Nhị ca, như thế, đối với chúng ta có lợi rất lớn, không phải sao!"
"Đúng là có lợi, chỉ là, Cung Ly Lạc, quá kinh khủng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay, thiếu chút nữa đã phá hủy thái tử, ngươi nói, có thể chúng ta cũng có nhược điểm rơi vào trong tay hắn hay không!"
Huynh đệ hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong nháy mắt cả người lạnh run.
Lạc vương phủ.
Trừ thái tử phi, mấy tẩu tẩu đều tới, nói ra cho oai là tới tranh thủ tình cảm với Vô Ưu.
Vô Ưu cười nhạt, nghe các nàng nói chuyện này chuyện nọ, trong Kinh Thành lại mở một tiệm xiêm áo, tiệm bán son phấn tử, tiệm trang sức, Vô Ưu nghe đến nhàm chán.
"Mấy tẩu tẩu, không bằng, chúng ta chơi bài cửu đi!"
Vô Ưu vừa nói, mấy tẩu tẩu nhất thời lộ vẻ mặt lúng túng, vội vàng từ chối nói ở phủ còn có chuyện quan trọng, vội vội vàng vàng về nhà.
Vô Ưu nhìn, thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng đi.
Quay đầu lại, thấy Cung Ly Lạc mặc một bộ xiêm áo màu tím đang đi tới, Vô Ưu cười ha ha, "Ca ca, tại sao hôm nay thái tử phi không tới?"
"Thái tử phi bị bệnh!"
Vô Ưu cười, đứng dậy, ôm cổ Cung Ly Lạc, cả người bám lên người Cung Ly Lạc, "Ca ca, có phải ngươi làm chuyện xấu xa gì rồi hay không!"
"Không!"
Vô Ưu mới không tin.
Cắn môi, "Ca ca, đêm chúng ta thành thân, có muốn động phòng hoa chúc hay không?"
Mặt Cung Ly Lạc lập tức đỏ bừng, "Ngươi còn nhỏ, thân thể còn chưa phát triển, ta...ta tính đợi thêm hai năm!"
"Ca ca, có phải nguyệt sự của Vô Ưu tới, thì coi như trưởng thành hay không. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng lại.
Giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào mông của Vô Ưu, "Hồ đồ, cho dù như vậy, vẫn phải chờ hai năm!"
Vô Ưu cau mày, dùng sức, đẩy Cung Ly Lạc ngồi trên ghế, nhanh chóng ngồi vào trong ngực Cung Ly Lạc, quyến rũ đa tình mị hoặc nói: "Nhưng ca ca, người ta không đợi được"
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
Cung Ly Lạc trực tiếp bị lời nói của Vô Ưu làm sặc.
Một lúc sau mới hồi hồn lại, "Tiểu hài tử, không được hồ đồ!"
"Nào có, ca ca, người ta rõ ràng đã bắt đầu trưởng thành, không tin, ngươi sờ đi!"
Vô Ưu nói xong, nắm tay Cung Ly Lạc lên, đặt ở trên bộ ngực bằng phẳng của mình.
Nơi đó, mấy ngày nay bắt đầu khẽ căng đau.
Có một ngọn núi nho nhỏ.
Cung Ly Lạc giống như bị giật điện, nhanh chóng đứng lên, đặt Vô Ưu ở trên ghế, chạy đi giống như đang trốn.
Vô Ưu ngồi ở trên ghế, ha ha ha cười lớn.
Ca ca như vậy, thật là đáng yêu.
Mạc Cẩn Hàn đứng ở một bên, khóe miệng giật giật.
Thường ngày, nhìn nàng, đều chỉ thấy mỗi gương mặt lạnh lùng, thấy ai cũng lạnh nhạt xa lánh, chỉ có đối với Cung Ly Lạc, nàng sẽ chủ động ôm hắn, hôn hắn, trêu chọc hắn, làm cho hắn cười.
Gần như tất cả cảm xúc của nàng, đều xuất hiện vì Cung Ly Lạc.
Khi Vô Ưu cười đủ rồi, quay đầu lại, âm trầm nhìn Mạc Cẩn Hàn, mở miệng thấp giọng kêu, "Mạc Cẩn Hàn. . . . . ." Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Cẩn Hàn.
Mạc Cẩn Hàn do dự một chút, đi tới bên cạnh Vô Ưu, "Chuyện gì?"
"Ngươi nói, có phải ta quá thiện lương không?"
Mạc Cẩn Hàn trợn mắt, "Ngươi. . . . . ."
"Đúng vậy!"
"Không nhìn ra, ngươi thiện lương!"
Vô Ưu giơ tay lên, nhìn tay của mình, lật tới lật lui xem xét, "Thật ra thì, đôi tay này của ta, còn thích hợp để giết người!"
Ở nơi nhà cao cửa rộng này, anh hùng không có đất dụng võ.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì cả, chỉ là sau lễ cập kê, ta định mang theo ca ca, đi tìm những vị thuốc giải kia, hoặc là đi tìm kẻ thù năm đó muốn giết chúng ta, ăn miếng trả miếng!"
Con mắt lạnh lùng trong nháy mắt sáng lên, "Mang ta đi cùng, ngươi xem, ta sẽ lái xe ngựa, ta cũng sẽ làm người cho ngươi sai bảo, ta càng sẽ. . . . . ."
"Không cần dài dòng, ta sẽ mang theo ngươi, chỉ là, ngươi phải giúp ta làm một chuyện!"
"Được, ngươi nói đi!"
Vô Ưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Đi điều tra xem, hoàng hậu, ban đầu muốn đưa mấy... nữ tử nào vào Lạc vương phủ, ta muốn thông tin cặn kẽ về các nàng!"
"Được, tiểu nhân đi ngay!" Mạc Cẩn Hàn nói xong, hấp tấp chạy đi làm việc.
Vì mạng sống, Mạc Cẩn Hàn sẽ chịu khó.
Vô Ưu nghiêng người trên ghế, nhàn nhạt nhếch môi.
Mơ tưởng nam nhân của nàng, cũng phải xem họ có bản lãnh này hay không. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook