Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi
Chương 14: Bảo vật trong tay, máu trong tim

Ván bài cửu đầu tiên, Vô Ưu lợi dụng lòng tự ái lấy hết bảo vật của bọn họ.

Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương đối với bài cửu, mặc dù không nói là quá nhiệt tình, nhưng vẫn rất thích.

"Ai nha, vận may của Vô Ưu muội muội thật tốt!"

Sắp xếp bài cửu xong, lại đặt ngân phiếu ở trên bàn, Vô Ưu nhìn mấy xấp ngân phiếu này, lại nhìn mệnh giá, trong lòng tính toán một chút, đại khái ở đây có bốn, năm vạn lượng.

Thái tử vô cùng tàn nhẫn.

Vô Ưu cười, nghĩ đến việc thái tử giấu giếm bạc đi.

Cầm xúc xắc lên vứt xuống bàn.

"Ba số sáu, đại!"

Cầm bài của mình, Vô Ưu mở ra, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, động thủ đổi bài cửu đi.

Một đôi hầu, Chí Tôn Bảo.

"Ah. . . . . ."

Mắt thái tử híp lại, nhìn Vô Ưu một chút, lại nhìn Cung Ly Lạc một chút, lại nhìn mấy huynh đệ khác.

Nghĩ thầm Vô Ưu không biết chơi bài cửu, bài cũng là bọn hắn tự sửa lại, Vô Ưu chỉ phụ trách ném xúc xắc, nhất định là may mắn.

Chỉ là, ván thứ ba, ván thứ tư, ván thứ năm vẫn là Chí Tôn Bảo, tiền đánh cuộc bọn họ đặt ra càng ngày càng lớn, thậm chí lúc Minh vương bắt đầu viết giấy nợ, bọn họ liền tỉnh ngộ, bọn họ gặp được cao thủ rồi.

Nhưng, Vô Ưu vẫn cười rất ngọt ngào, cũng không quản việc sắp xếp lại bài cửu, cũng không quản bọn họ làm gì, chỉ chuyên tâm ném xúc xắc. Khéo léo ngồi ở trong ngực Cung Ly Lạc, thỉnh thoảng ăn một miếng dưa và trái cây Cung Ly Lạc đưa tới bên miệng nàng.

Không khí này, giống như lập tức trở lại mười năm trước, Cung Ly Lạc cũng ôm Vô Ưu như vậy, cho Vô Ưu ăn.

Thái tử cũng phải viết vài giấy nợ.

"Vô Ưu muội muội, hôm nay mấy ca ca chúng ta đã đắc tội, kính xin Vô Ưu muội muội giơ cao đánh khẽ!" Thái tử Cung Thịnh nói xong, ôm quyền với Vô Ưu.

Vô Ưu cười nhạt, "Thái tử ca ca trêu ghẹo Vô Ưu!" Nói xong, ném xúc xắc trong tay lên bàn, "Ca ca, giờ cơm đến, chúng ta ăn cơm đi!"

Cung Ly Lạc gật đầu, "Tốt!"

Nghiêng đầu nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất, hiện tại đến phủ thái tử, phủ Thạc vương, phủ Hằng Vương, phủ Minh vương lấy ngân phiếu!"

Thái tử Cung Thịnh lúng túng cười một tiếng, "Không cần, không cần, ta sẽ để cho gã sai vặt quay về phủ thái tử lấy ngân phiếu!"

Thái tử cũng đã mở miệng, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương cũng không thể giở trò, lập tức để cho gã sai vặt bên cạnh trở về vương phủ lấy ngân phiếu.

Một bàn thức ăn. L'ê, Q'uý, Đ'ôn

Con ngươi Vô Ưu quét một vòng, cầm đũa lên gắp rau và đồ ăn thả vào trong đĩa trước mặt Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi ăn đi!"

Cung Ly Lạc sững sờ, những món ăn này, đều là món trước kia hắn thích ăn, nhưng mà sau khi mất đi Vô Ưu, hắn không bao giờ ăn nữa, cầm đũa lên, gắp bỏ vào trong miệng.

Hình như lại được nếm mùi vị năm đó.

Giống như, Vô Ưu chưa bao giờ gặp chuyện không may, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Nhưng, Vô Ưu bị thương, nàng sẽ không đi lại, tới hôm nay tay lại đầy vết chai, Cung Ly Lạc muốn lừa mình dối người cũng không được.

Gắp rau và đồ ăn đưa đến bên miệng Vô Ưu, "Vô Ưu cũng nếm thử một chút đi!"

Vô Ưu há mồm, nhẹ nhàng nhai, "Ca ca, vẫn là mùi vị năm đó!"

Lúc ăn cơm, mấy gã sai vặt của các hoàng tử đã đưa ngân phiếu tới, Vô Ưu cúi đầu cười, Cung Ly Lạc phân phó Cung Nhất kiểm tra lại.

Mấy hoàng tử xấu hổ vô cùng, nhưng lại không thể không nhếch miệng mà cười.

Một canh giờ sau, từng người từng người thua ít nhất hai mươi mấy vạn lượng, thái tử ít nhất 30 vạn lượng.

Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc cũng không cáo biệt bọn thái tử, dắt Vô Ưu xuống lầu, lên xe ngựa, trực tiếp trở về Lạc vương phủ.

Bên trong xe ngựa. d đ l,q,d

Vô Ưu ha ha nở nụ cười.

Cung Ly Lạc nhéo lỗ mũi Vô Ưu, "Nghịch ngợm!"

Rõ ràng chính là cao thủ, còn làm bộ không biết chơi, thắng như vậy làm bọn họ tâm can tính khí phổi đều đau.

"Ca ca, có phải Vô Ưu rất lợi hại hay không?"

Cung Ly Lạc gật đầu, "Hư, giống như khi còn bé, chỉ thích tính kế người khác!"

"Nào có, ai bảo bọn hắn muốn lừa bạc của ca ca!" Vô Ưu nói xong, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Mà bạc của ca ca, chính là bạc của Vô Ưu, Vô Ưu tự nhiên muốn bảo vệ thôi!"

"Của ca ca?"

"Ca ca là của Vô Ưu, ai cũng không thể mơ ước, nếu ai dám giành ca ca với Vô Ưu, Vô Ưu nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết, muốn chết cũng không xong. . . . . ."

Cung Ly Lạc nhàn nhạt nhếch môi, "Vẫn bá đạo giống như khi còn bé!"

Vô Ưu ha ha cười không ngừng.

Nàng bá đạo, cũng chỉ đối với một mình Cung Ly Lạc, những người khác, từ trước đến giờ nàng đều cực kỳ lạnh nhạt.

Lạc vương phủ.

Mạc Cẩn Hàn ngồi ở cửa Lạc vương phủ, vuốt gương mặt bị Cung Nhất đánh, ai u ai u hô hoán lên.

Nếu không phải sợ động đến kịch độc trong cơ thể, hắn nhất định đánh Cung Nhất nửa tháng không xuống giường được.

"Ai u, ai u. . . . . ."

Xa xa, Mạc Cẩn Hàn nhìn thấy xe ngựa quen thuộc kia, mắt trong nháy mắt sáng lên.

Thì ra, nàng chính là tiểu Vô Ưu năm đó.

Chuyện này Mạc Cẩn Hàn không hề nghĩ tới .

Khi còn bé, Vô Ưu đối với người nào cũng làm mặt lạnh trừ với Cung Ly Lạc, Mạc Cẩn Hàn chỉ gặp Vô Ưu có một lần.

Vô Ưu chỉ cho Mạc Cẩn Hàn một vẻ mặt, mím môi, con ngươi híp lại, một dáng vẻ tiểu đại nhân.

Xe ngựa dừng lại, Mạc Cẩn Hàn lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn Cung Ly Lạc xuống xe ngựa trước, cẩn thận ôm Vô Ưu xuống xe ngựa, mà đôi tay Vô Ưu vòng quanh cổ Cung Ly Lạc, tựa đầu vào trong ngực Cung Ly Lạc, hình như đã ngủ.

Trong phút chốc Mạc Cẩn Hàn chợt hiểu, có người, có chuyện, từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng chưa có phần của hắn.

Đợi Cung Ly Lạc đi vào, Mạc Cẩn Hàn mới thu ánh mắt mất mác lại, hi hi ha ha nói, "Cung Ly Lạc, ta không có chỗ để đi, ngươi chứa chấp ta mấy ngày đi!"

Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Mạc Cẩn Hàn, không lên tiếng, ôm Vô Ưu đi thẳng vào Lạc vương phủ.

Mạc Cẩn Hàn thở ra một hơi, không có cự tuyệt, chính là chấp nhận.

Cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm.

Trở lại sân nhỏ, Cung Ly Lạc đặt Vô Ưu lên giường, hơi nhếch môi, "Mới vừa ăn no, lại ngủ như vậy, bụng sẽ khó chịu, nếu không, đứng lên đi một chút đi!"

"Ta đã ngủ thiếp đi!"

Cung Ly Lạc bật cười, "Nếu không, ta dẫn ngươi đi nhảy dây!"

Vô Ưu lắc đầu, "Nhảy dây, không dễ chơi!"

"Vậy ngươi muốn đi nơi nào?"

Vô Ưu đột nhiên ngồi dậy, nheo mắt lại, "Ca ca, chúng ta đến lãnh cung, xem cái chuồng chó đó có còn hay không, có được không?"

Đó là của hai người bọn họ, kí ức đáng nhớ nhất.

Cung Ly Lạc gật đầu, ôm Vô Ưu nhanh chóng bay ra khỏi Lạc vương phủ, mũi chân nhẹ đạp trên nóc nhà.

"Khinh công của ca ca không tệ!"

Cung Ly Lạc hơi nhếch môi.

Nếu không có trúng độc, võ công của hắn so với giờ phút này, sẽ cao hơn gấp đôi.

Trong lãnh cung của hoàng cung.

Vô Ưu đứng một bên, nhìn Cung Ly Lạc khom lưng, tìm kiếm trong bụi cỏ, "Ca ca, vẫn còn chứ?"

"Vô Ưu, tìm được rồi!"

Âm thanh phát ra, khó nén mừng rỡ.

Vô Ưu vội vàng đi tới, khom lưng nhìn, lại quay sang nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta thấy, ngươi sợ là không chui qua được rồi !"

Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, "Nếu không, ta làm cái chuồng chó này lớn hơn một chút?"

"Ha ha ha!"

Vô Ưu nở nụ cười, trong con ngươi, lại đầy tràn nước mắt.

Tên ca ca ngốc này.

Tiến lên, kéo Cung Ly Lạc, "Ca ca, không cần, khi còn bé, chúng ta phải vượt qua bức tường này, mới chui chuồng chó, hôm nay, cần gì như thế. . . . . ."

Nói xong, kéo cánh tay Cung Ly Lạc, vận công, hai người đã vững vàng rơi vào trong lãnh cung.

"Vô Ưu ngươi. . . . . ."

"Ta biết võ công!" Vô Ưu cười, đi vào trong việc theo trí nhớ.

Cung Ly Lạc vội vàng đuổi theo.

Tiểu viện trước kia, hôm nay lại bị Đông Hoàng Cung Diệu bỏ quên, vị trí đồ vật, đã thay đổi.

Chỉ có cây nhỏ trong sân, trở thành đại thụ che trời.

Một ít lá cây rơi xuống, Vô Ưu đưa tay, mặc cho nó rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó từ từ nắm lại, Cung Ly Lạc tiến lên, đi tới bên cạnh Vô Ưu, tay Vô Ưu, kể cả lá cây, đều cầm lấy.

"Bảo vật trong tay, máu trong tim, vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương