Trong giấc ngủ, Quân Hoài Lang cảm thấy như bị xiềng xích trói chặt, không thể thở nổi.

Y khó khăn mở mắt, trước mắt mờ mịt.

Sau đó y mới nhận ra mình đang bị Tiết Yến ôm chặt, một bên mặt y áp vào khuôn ngực rắn chắc dưới lớp áo trong rộng rãi của Tiết Yến.

“… Tiết Yến?” giọng Quân Hoài Lang vẫn còn mang theo chút khàn khi vừa mới thức dậy.

Tiết Yến càng ôm chặt hơn.

Quân Hoài Lang dùng hết sức mới đẩy được hắn ra, dụi mắt ngẩng đầu lên, thấy Tiết Yến trước mặt đang cúi đầu nhìn mình, hai mắt hơi đỏ.

“Sao vậy?” Quân Hoài Lang bị dọa đến tỉnh ngủ, vội đưa tay sờ trán và mặt hắn.

Tiết Yến nắm lấy tay y trong lòng bàn tay.

“.…. mơ một giấc mơ.” hắn nhỏ giọng nói.

Quân Hoài Lang thuận miệng hỏi “Giấc mơ gì?”

Y chỉ nghĩ Tiết Yến gặp ác mộng. Chẳng qua quỷ thần thông thường sao có thể dọa được Tiết Yến?

Y vòng tay qua vai Tiết Yến, vỗ vỗ lưng an ủi, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

Y không biết, dưới ánh đèn vô cùng mờ tối trong đêm, những động tác này của y có thể khiến người khác yên tâm đến mức nào.

Chóp mũi Tiết Yến chua xót, nước mắt lưng tròng.

“Ài ……”

Quân Hoài Lang sững sờ một lúc, thấy Tiết Yến chớp chớp mắt, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ chớp chớp, một giọt nước mắt lăn dài, thuận theo gò má chảy vào tóc hắn.

Quân Hoài Lang nhanh chóng đưa tay lau nước mắt cho hắn.

“Được rồi được rồi, chỉ là mơ thôi, không sao rồi.” y vội vàng ôm Tiết Yến vào lòng. Tiết Yến vùi mặt vào vòng tay của Quân Hoài Lang.

Khi Quân Hoài Lang ôm hắn, y cảm nhận được hơi thở ấm áp trên vai, hơi thở của Tiết Yến phả vào cổ y, có chút ngứa ngáy.

Sau một lúc, Tiết Yến ủ rũ mở miệng.

“Nếu có một ngày ta làm sai chuyện gì đó, ngươi hận ta thì cứ việc lấy mạng ta.” hắn nói.

“.….. nhưng ngươi không được chạy, không được rời xa ta.”

———

Sau hôm đó, Quân Hoài Lang cảm thấy Tiết Yến không giống mọi khi.

Tiết Sưởng năm nay đã năm tuổi, Tiết Yến ngoài việc bận rộn với những chuyện vặt trong triều, còn phải nhận trách nhiệm dạy dỗ Tiết Sưởng. Hắn mỗi ngày bận rộn, Quân Hoài Lang cũng đã quen.

Nhưng từ hôm đó, Tiết Yến dường như không mấy bận nữa.

Hắn thậm chí còn gác lại việc kiểm tra bài tập của Tiết Sưởng, ban ngày làm xong những chuyện quan trọng, liền trở về nhà đợi Quân Hoài Lang. Đôi khi Quân Hoài Lang rời viện Hàn Lâm, còn có thể thấy Tiết Yến đang chờ đón y bên ngoài.

Nhưng vừa gặp thì có thể thấy Tiết Yến đang tha thiết mong chờ nhìn mình.

Đôi mắt đó trông khá đáng thương, giống như một chú chó lớn đang chờ bị phạt sau khi mắc lỗi. Quân Hoài Lang có chút khó hiểu, nhưng lúc y muốn nhìn kỹ, thì Tiết Yến vội nhìn sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Giấu đầu hở đuôi.

Quân Hoài Lang cảm thấy, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng Quân Hoài Lang nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra gần đây xảy ra chuyện gì.

Y quyết định hỏi Tiết Yến.

Vì vậy, hôm đó Quân Hoài Lang bận rộn công vụ xong, cố ý về nhà sớm nửa canh giờ để dùng bữa tối với Tiết Yến.

Sau bữa tối, Quân Hoài Lang định lên tiếng, nhưng thấy Tiết Yến đang nhìn y.

“…… ta có chuyện muốn nói rõ với ngươi.” Tiết Yến nghiến răng, chăm chăm nhìn y.

Quân Hoài Lang ngước mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Yến, trong nghiêm túc có chút cứng người vì căng thẳng. Đôi mắt hổ phách đó đầy kiên định.

Quân Hoài Lang không khỏi cảm thấy tò mò hơn, nghiêm túc nói “Ngươi nói đi.”

Y thấy Tiết Yến đặt hai tay lên đầu gối, siết chặt lại.

“…… dù ngươi có thể không tin, nhưng những gì ta nói nhất định là sự thật.” Tiết Yến nói.

Quân Hoài Lang nghiêm túc gật đầu.

Nghe thấy Tiết Yến nói “…… kiếp trước ta giết ngươi.”

Quân Hoài Lang “……”

Tiết Yến nói tiếp “Có thể ngươi không tin, nhưng mà, trong giấc mơ hôm đó, ta đã mơ thấy những chuyện đó. Ta không xem giấc mơ là thật, nhưng những gì ta mơ thấy, nhất định là sự thật. Ta chưa từng gặp ngươi, cũng không nhận ra ngươi, nhưng ta lại hạ lệnh, sai người ……”

Hắn vô cùng căng thẳng và tự trách, thứ tự từ ngữ có chút lộn xộn. Hắn càng nói càng gấp, khi nhìn Quân Hoài Lang, ánh mắt hắn vô cùng thấp thỏm, có vẻ khá bất lực.

Trái tim của Quân Hoài Lang bị ánh mắt của hắn va đập mạnh mẽ.

Y đứng dậy, bước tới giơ tay chặn môi Tiết Yến.

“Được rồi.” y nói “Ta biết cả rồi.”

Tiết Yến ngước nhìn y.

Quân Hoài Lang nói “Đó là những chuyện chưa từng xảy ra, nếu có xảy ra, cũng không phải ngươi làm.”

Tiết Yến lắc đầu “Là ta làm.”

Suy cho cùng, giấc mơ đó không giống một giấc mơ, mà giống một ký ức hoàn toàn xa lạ.

Trong đoạn ký ức đó, từ đầu đến cuối hắn chưa từng gặp Quân Hoài Lang, dĩ nhiên cũng không biết y. Một mình hắn từng bước leo lên đỉnh cao quyền lực của Đại Ung, đích thân dẫn quân đoạt lại đất Yến. Vào ngày lấy lại được đất Yến, thuộc hạ của Yến vương giao phong thư đó cho hắn.

Sau đó, hắn trở thành một kẻ điên vô cảm.

Tiết Yến nhìn chằm chằm Quân Hoài Lang, nhưng Quân Hoài Lang thì khẽ cười.

“Dù kiếp trước ngươi từng làm, kiếp này không phải ta vẫn sống tốt đó sao?” Quân Hoài Lang nói “Chuyện chưa từng xảy ra, thì chính là chưa từng xảy ra, tại sao ngươi cứ ôm vào mình làm gì?”

Tiết Yến dừng lại.

Biểu hiện của Quân Hoài Lang bình tĩnh thản nhiên, không xem những gì hắn nói là trò đùa, như thể … y đã biết từ lâu.

Sau một lúc, Tiết Yến chậm rãi nói.

“.….. cho nên, thật sự đã từng xảy ra?”

Quân Hoài Lang chớp mắt.

Đối diện với ánh mắt của Tiết Yến, Quân Hoài Lang đột nhiên không mấy nhẫn tâm mà gật đầu.

Quân Hoài Lang không muốn nói chuyện kiếp trước của mình với Tiết Yến, nhưng không ngờ Tiết Yến sẽ biết chuyện kiếp trước bằng cách này.

Đêm đó, Tiết Yến ôm chặt y không buông.

“Kiếp trước ta đúng là đồ không ra gì.” Tiết Yến nghiến răng nói.

Cả một đêm, Quân Hoài Lang không biết Tiết Yến đã nói câu này bao nhiêu lần, y bắt đầu mỉm cười khuyên nhủ hắn.

“Lúc đó ngươi không quen ta.” y nói.

“Không quen cũng không được.” Tiết Yến nghiến răng “Nếu ta nhìn thấy hắn, nhất định phải tự tay giết chết hắn, băm dằm hắn ra.”

Hắn nói vô cùng chân thành, Quân Hoài Lang ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tiết Yến rất dữ tợn, cơ thịt trên má căng chặt, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.

Quân Hoài Lang cười run cả vai.

Tiết Yến cúi đầu, hôn mạnh lên môi y.

Quân Hoài Lang đẩy hắn ra một chút rồi hỏi “Vậy ngươi có nhớ chuyện gì xảy ra sau đó không?”

Tiết Yến dừng lại.

“Cũng không có gì.” hắn nói “Đến khi tiểu tử lão Bát kia mười bốn tuổi, Lệnh Hoan gây ra một trận cung biến, giết chết ta.”

Hắn nhẹ nhàng miêu tả.

Quân Hoài Lang sửng sốt.

“Lệnh Hoan?” y nói.

Tiết Yến gật đầu.

“Kể từ khi ngươi …… Lệnh Hoan vẫn luôn âm thầm lên kế hoạch, dạy dỗ lão Bát.” hắn nói “Dù sao lão Bát vẫn là tân vương. Ta không ngồi trên ngai vàng, quyền hành sớm muộn cũng sẽ thuộc về nó, trong lòng triều thần cũng rõ điều đó.”

Hắn ấn Quân Hoài Lang vào vòng tay của mình.

“Khi đó Lệnh Hoan đang tìm cách báo thù, phải không?” Quân Hoài Lang trầm giọng nói.

Tiết Yến ừm một tiếng “Muội ấy sớm đã nói, nếu ta không giết muội ấy, nhất định sẽ có ngày phải hối hận.”

Hắn dừng lại, sau đó cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của Quân Hoài Lang.

“Ta cũng không hối hận.” hắn nói “Lúc đó, ta đã chán sống rồi, Lệnh Hoan giết ta, ngược lại đã giúp ta giải thoát.”

“Trong thế giới đó.….. không có ngươi, sống cũng không có ý nghĩa gì.” hắn nhỏ giọng thì thầm.

Quân Hoài Lang khẽ bật cười.

“Cho nên mới nói, chuyện kiếp trước đó, không được tính.”

Y ngẩng đầu, hôn lên cằm của Tiết Yến.

“Kiếp này, chúng ta đều sống tốt, vậy là đủ rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương