Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
-
Chương 137: Ngoại truyện 5: Kiếp trước
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Mưa to như trút nước cả một ngày ở Trường An, máu trên đất ngoài cổng Tuyên Võ vẫn chưa rửa sạch.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, cung Từ Ninh lần lượt lên đèn, mưa to ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.
Trong tiếng mưa dồn dập, gió lạnh thổi cửa sổ giấy tạo thành tiếng sột soạt.
Bên trong cung Từ Ninh lặng ngắt như tờ, cung nữ thái giám hầu hạ tới lui cũng không dám phát ra tiếng động.
Ai cũng biết hôm nay Thái hậu đã thất thần im lặng ngồi bên cửa sổ cả ngày.
Người trong cung mơ hồ nghe nói, hôm nay trong triều có biến cố lớn.
Chẳng qua hiện nay Tần vương Điện hạ nhiếp chính, tính cách vô cùng hung tàn kỳ quặc. Kẻ nào dám tùy tiện bàn tán một câu, lọt vào tai Tần vương Điện hạ, vậy thì toàn bộ cung nữ thái giám trong cung đó cũng sẽ mất đầu.
Từ khi Tần vương nắm quyền đến nay, đã có rất nhiều hạ nhân trong các cung bị xử tử rồi.
Thế nên, triều đình hậu cung đều im như thóc, dù là một chút đồn đại cũng không dám bàn tán.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân đến gần, từ dưới bậc thang đi lên cung Từ Ninh.
Cung nhân xung quanh nhìn sang, thấy người tới là cung nữ thân cận của Thái hậu nương nương.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thái hậu bên cửa sổ quay lại.
Trên đầu nàng cài trâm vàng nạm ngọc, y phục gấm lụa kéo dài trên đất, cánh phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng, toát lên vẻ ung dung đoan chính.
Khuôn mặt dưới lớp ngọc ngà châu báu, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, tuy dung mạo xinh đẹp mềm mại rạng ngời, nhưng nét tròn trịa trên gò má vẫn không phai nhạt.
Là Quân Lệnh Hoan.
Hai mắt nàng đỏ ửng, trong mắt còn có tia máu, nhưng không có giọt nước mắt nào.
Nàng nhìn chăm chú vào cung nữ đó.
Cung nữ đó quỳ xuống trước mặt nàng.
“.….. nương nương.” cung nữ đó khấu đầu, trong giọng nói còn kèm theo tiếng khóc “Nô tỳ quỳ bên ngoài cung của Tần vương Điện hạ cả ngày, vừa rồi Tần vương Điện hạ chỉ sai người bảo nô tỳ truyền lời cho người, nói …”
Quân Lệnh Hoan im lặng nhìn cung nữ đó.
Cung nữ nghẹn ngào nói “Nói nương nương đừng phí sức lực. Hai ngày nay Hoàng thượng làm bài tập không tốt, vẫn cần nương nương đốc thúc nhiều hơn …”
Rõ là hắn không quan tâm đến sống chết của Quân gia.
Cung Từ Ninh lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên có tiếng loảng xoảng.
Là tiếng ống tay áo của Quân Lệnh Hoan đập tách trà xuống đất.
Cung nữ vội ngẩng đầu, thấy hai mắt Quân Lệnh Hoan đỏ bừng, nàng vén tầng váy xếp lớp, bước qua vết trà và đồ sành vỡ, chạy ra ngoài.
Trước điện Giao Thái nồng nặc mùi máu tanh.
Các thái giám đứng ngoài cửa cúi đầu không dám nhúc nhích, giống như một dãy đồ vật chết. Đứng trước cửa là một thái giám trẻ tuổi, mặt trắng không râu, ngũ quan thanh tú, ưỡn ngực thẳng lưng, cầm cây phất trần trong tay.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, mặt mày lạnh lùng bình tĩnh, khẽ đảo mắt nhìn vào trong điện Giao Thái.
Qua khe cửa nhìn vào, chỉ thấy phần dưới của người đó đang nằm trên đất. Người đó mặc quan bào màu chàm, đôi ủng gấm đen, đang nằm úp trong điện.
Có dòng máu đỏ sẫm lặng lẽ tràn ra từ dưới cơ thể người đó, một mảng máu đỏ thẫm lớn bắn tung tóe trên áo khoác và tấm thảm.
Sáng nay người đó được triệu vào, là một Thị lang trong Hộ bộ. Vừa nãy hình như có một số sai lệch trong khoản lương thảo của Hộ bộ, lúc Tần vương điện hạ hỏi, người đó đã cãi lại một câu.
Tần vương Điện hạ ừm một tiếng, kế đó kiếm liền rời vỏ.
Công công đó bình tĩnh liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, lẳng lặng ra ngoài cửa.
“Chờ vương gia ra ngoài, thì vào trong dọn dẹp.” công công đó thấp giọng dặn dò tiểu thái giám ngoài cửa “Thảm trên đất phải thay mới một lượt, không được để lại dấu vết.”
Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp vâng, lại hỏi “Nhưng mà, Tiến Bảo công công, hiện giờ cứ để thi thể nằm đó sao?”
Công công đó khẽ liếc hắn một cái.
“Đầu cắm trên vai, chê nặng rồi phải không?” công công đó hỏi.
Tiểu thái giám liền hiểu, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Công công đó thu hồi ánh mắt, cầm phất trần, bước chân trầm ổn nhẹ nhàng, đứng ngoài điện Giao Thái.
Trời nhá nhem tối, vì mưa vẫn chưa dứt nên bầu trời nhuốm màu đỏ đậm. Trong điện Giao Thái thắp đèn, ngoài ra còn có những chiếc đèn cung đình ánh vàng treo dưới mái hiên, chiếu lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch, nhưng không hề có chút độ ấm nào.
Mưa rơi tí tách xuống, mặt đất ướt sũng, phản chiếu cung đình lầu các trang nghiêm sừng sững.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân mơ hồ vang lên trong mưa to.
Tiến Bảo hơi ngẩng đầu nheo mắt, bình tĩnh nhìn về hướng đó.
Trong màn mưa có một bóng vàng rực rỡ, chiếc váy rộng dài đang chạy dưới mưa.
Tiến Bảo lộ vẻ ngạc nhiên.
Đây là … Thái hậu?
Tiến Bảo đã theo Tiết Yến nhiều năm, đương nhiên biết hôm nay là ngày mà huynh trưởng của vị nương nương này bị chém đầu.
Từ khi Tần vương vào cung, mỗi ngày có bao nhiêu vương công quý tộc phải chết? Mọi người trong kinh đã quen, hạ nhân trong cung cũng vậy.
Thậm chí có vài Thái phi, Thái tần nương nương, trong nhà cũng gặp kiếp nạn. Thế nhưng, toàn bộ hậu cung đều im lặng không dám nói, có người to gan cũng chỉ là xin Tần vương cho xuống tóc xuất gia, nửa đời sau làm bạn với Phật Tổ.
Dù gì cả Hoàng thượng cũng chết dưới kiếm của tần vương, hiện giờ mọi người trong kinh đều trở nên tê liệt vì sợ hãi và hèn nhát.
Vị nương nương này chắc hẳn không chịu đựng nổi ấm ức như vậy, nên muốn đến nói lý lẽ với Tần vương điện hạ.
Nhưng mà, người đã chết rồi, nói lý lẽ thì có ích gì? Hơn nữa, Tần vương Điện hạ sẽ không nói lý lẽ gì với nàng, chỉ giết thêm một người rồi để Tiến Bảo xử lý thêm một thi thể.
Tần vương mấy tháng trước không phải thế này.
Tiến Bảo theo hắn đã vài năm, tuy biết hắn hung ác tàn bạo, nhưng tính cách lãnh đạm, tuyệt đối không khát máu như hôm nay. Nhưng từ vài tháng trước, Tần vương điện hạ đi lên phía Bắc đoạt lại đất Yến, vào đêm ăn mừng đó, sau khi nói chuyện riêng với đội trưởng của kỵ binh Yến Vân, thì cả người thay đổi hẳn.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn nhuộm màu đỏ hiểm độc, khiến đôi mắt của hắn trông không giống người, mà giống như con thú dữ nào đó.
Hắn bắt đầu trắng trợn giết người.
Tiến Bảo có thể mơ hồ thấy được Tiết Yến không thể đạt được vui vẻ hay niềm vui từ việc giết người.
Vì kể từ hôm đó, đôi mắt vốn không có sức sống của hắn trở nên vô hồn u ám.
Giống như ánh lửa còn rực rỡ sau cùng, kế đó bỗng chốc bị dập tắt.
Tiến Bảo không dám chọc vào hắn, mọi người xung quanh cũng không dám chọc hắn.
Bóng dáng vàng rực đó dần chạy lại gần.
Một tia chớp sáng cả bầu trời, Tiến Bảo nhìn thấy Thái hậu trẻ tuổi mặc y phục ướt át, tóc tai bù xù, đầu cài trâm ngọc lay động. Vạt váy của nàng bị mưa thấm ướt, để lại vết nước trên đất.
Đôi mắt hạnh như nai tơ xinh đẹp kia chứa đầy thù hận không sợ cái chết.
Tiến Bảo chuyển bước, đứng trước cửa điện Giao Thái.
Tiến Bảo tuy đã thấy nhiều, nhìn đến chai sạn rồi, nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi có chút thương hại, hôm nay hắn không muốn thấy vị Thái hậu trẻ tuổi này chết dưới tay Tiết Yến.
Vạt váy của Quân Lệnh Hoan bị mưa lớn làm ướt đẫm, lớp lụa dày tinh xảo trở nên vô cùng nặng nề trong mưa, khiến bước chân chạy lên bậc thang của nàng tốn rất nhiều sức.
Nàng chạy đến trước cửa điện Giao Thái.
“Thái hậu.” Tiến Bảo cụp mắt, bình tĩnh hành lễ với nàng “Nương nương đợi một lát, vương gia đang bận, chờ nô tài vào thông báo một tiếng.”
“Tránh ra.” giọng của Quân Lệnh Hoan có chút khàn, mang theo chút run rẩy sau khi dầm trong mưa lạnh.
Tiến Bảo đứng đó không động đậy.
Quân Lệnh Hoan một tay giữ váy, một tay giơ lên đẩy Tiến Bảo ra.
Vạt váy uốn lượn kéo theo một vết nước, Quân Lệnh Hoan chạy một mạch vào trong điện.
Tiến Bảo quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy thương hại.
Khi Quân Lệnh Hoan xông vào điện Giao Thái, Tiết Yến đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ.
Cửa sổ mở toang, cơn gió lạnh mang theo làn mưa thổi tung tấm màn lụa trong đại điện tĩnh lặng.
Tiết Yến ngồi đó, gió lạnh thổi qua sau lưng, cuốn lên chiếc áo choàng viền vàng đen tuyền và mái tóc đen dày của hắn. Một chân hắn dẫm lên chiếc ghế dài, tư thế tùy ý, chống khuỷu tay lên đầu gối, trong tay cầm tập sách.
Lúc Quân Lệnh Hoan bước vào, hắn lật một trang sách, không ngước mắt lên như thể không nghe thấy tiếng bước chân.
Quân Lệnh Hoan lao đến trước mặt hắn.
Tiết Yến lười biếng ngước nhìn nàng.
Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó, ánh lên chút màu đỏ, trông khá hiểm độc.
Nhưng vừa ngước mắt lên, một cái tát đã giáng xuống mặt, mặt hắn hơi nghiêng sang một bên.
Tiết Yến không động đậy.
Cái tát vào mặt không nặng, nhưng là một cái tát đã dùng hết sức lực của thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi.
Mặt Tiết Yến hơi đau rát, nhưng dường như không cảm nhận được, hắn chỉ ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Quân Lệnh Hoan.
“Không phải diệt cửu tộc Quân gia sao? Ta là nữ nhi Quân gia, ngươi còn sót một người.” Quân Lệnh Hoan đứng trước mặt hắn, siết chặt tay áo trong tay.
Nàng sợ hãi, không ai không sợ hãi trước bạo quân này.
Nhưng nàng muốn chết. Nếu trước khi chết có thể tát hắn một cái thật mạnh, nàng cũng cảm thấy đáng giá.
Ánh mắt Tiết Yến rất bình tĩnh.
Hắn nhìn cô nương trước mặt, bình thản đón nhận hận thù trong mắt nàng.
Hắn sớm đã chai sạn rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn không thể đếm xuể hận thù, ghê tởm và sợ hãi mà hắn đã phải nhận.
Tuy nhiên, hắn mơ hồ nhớ đến ánh mắt của vị Thái hậu trước mặt này khi còn là một cô bé từng lẻn vào phòng hắn ngay đêm đầu tiên khi hắn chuyển đến cung Minh Loan vài năm trước.
Trong sạch dịu dàng, có khí chất mà Tiết Yến không dám nhìn thẳng.
Lúc đó, cô bé nhét lò sưởi tay của mình vào tay hắn, nghiêm túc nói “Ca ca có dạy, khi thấy có người cần giúp đỡ thì không được nhắm mắt làm ngơ.”
Ca ca của cô nương ấy? Trong số thế gia quý tộc bị mình giết hôm nay, hình như cũng có ca ca của cô nương ấy.
Tiết Yến thờ ơ thu lại ánh mắt.
“Người đâu.” hắn nói “Đưa Thái hậu hồi cung.”
Hắn trước giờ không cần bất cứ ai thương hại, nhưng nể tình lò sưởi tay kia, hắn tha cho cô nương ấymột mạng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích dây dưa với cô nương ấy về những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Một đội thị vệ đi vào.
“Ta bảo ngươi giết ta đi, Tiết Yến!” Quân Lệnh Hoan nhìn chằm chằm hắn “Tốt hơn hết ngươi giết ta đi, nếu không sẽ có ngày ngươi phải hối hận!”
Trong lòng Tiết Yến có chút buồn bực.
Vì hắn không chỉ nhìn thấy hận thù của cô nương này với hắn, mà còn thấy tình cảm gắn bó của cô nương ấy với huynh trưởng của mình.
Tiết Yến chưa từng có loại ràng buộc này giữa người với người này, hoặc là nói, hắn đã từng có, tuy xa lánh thờ ơ hơn những người khác, nhưng nó vẫn tồn tại.
Đến cuối cùng, người đó vẫn lợi dụng hắn.
Cả đời hắn, từ lúc còn thơ ấu, không phải là sát tinh, mà là công cụ. Tình cảm và mối ràng buộc thường thấy mà mọi người đều có, là một thứ xa xỉ mà hắn chưa bao giờ chạm được.
Hắn chai sờn cảm xúc, nhưng không có nghĩa là hắn không biết đố kị.
“Mỏi mắt mong chờ.”
Hắn thu hồi ánh mắt, không kiên nhẫn giơ tay ra hiệu cho thị vệ kéo Quân Lệnh Hoan xuống.
Điện Giao Thái khôi phục im lặng, chỉ có long diên hương trong lư hương, và thi thể chưa dọn trên đất cách đó không xa, lặng lẽ đan xen quyền thế và hơi thở bạo ngược tàn sát đặc trưng.
Tiết Yến có chút bực bội.
Từ nhỏ, hắn nghe theo lệnh của Yến vương, sau khi Yến vương qua đời, mục tiêu duy nhất trong đời hắn là đoạt lại đất Yến và báo thù cho Yến vương.
Hắn thận trọng từng bước trong cung, người xung quanh sợ hãi và chán ghét như bụi cỏ đầy gai nhọn. Hắn bước đi giữa chông gai, không sợ đau, chỉ vì hắn vẫn có thể tìm thấy chút ánh sáng ở cuối con đường, một chút ý nghĩa của cuộc sống.
Nhưng sau đó, hắn biết Yến vương cũng đang lợi dụng hắn.
Đối với hắn, thế giới hoàn toàn tối tăm, không còn ánh sáng nào nữa.
Nói ra cũng thật buồn cười, kẻ bị mọi người cô lập và ruồng bỏ đã vươn lên đỉnh cao quyền lực và trở thành người nắm giữ vương triều.
Hắn bắt đầu phá hoại.
Đối với hắn, thế giới không khác gì một vùng đất lạnh lẽo cằn cỗi, hắn chỉ có thể tìm thấy cảm giác còn sống giữa sự phá hoại và tàn sát.
Nhưng vẫn chẳng hề thú vị.
Tiết Yến đọc hai dòng chữ, cau mày buông tay, ném tập sách xuống đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đỏ thẫm trong gió lạnh, mưa lạnh từ trên cao rơi xuống. Trong màn mưa trắng xóa, tầng tầng lớp lớp cung điện thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng vàng nhạt lạnh lẽo.
Trời đất tối đen, giống như những ngày đêm giá lạnh chết chóc mà hắn đã trải qua.
Trong mắt Tiết Yến chỉ còn lại u ám vô hồn.
Hắn không muốn thừa nhận, hắn giữ mạng của Quân Lệnh Hoan không phải vì lò sưởi tay rách nát đó, mà vì sự ấm áp thuần khiết và dựa dẫm trong mắt cô bé khi cô bé nhắc đến ca ca của mình năm đó.
Hắn muốn giữ lại ánh sáng thoáng qua đó.
Nhưng bây giờ, trong mắt Quân Lệnh Hoan không có ánh sáng như vậy.
Tiết Yến thu hồi ánh mắt.
Hắn nghĩ, không thể nào có được.
Thế giới này hoàn toàn không có thứ ánh sáng thuần khiết như vậy, càng không có khả năng sẽ có người có thể mang đến loại ánh sáng này.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, cung Từ Ninh lần lượt lên đèn, mưa to ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.
Trong tiếng mưa dồn dập, gió lạnh thổi cửa sổ giấy tạo thành tiếng sột soạt.
Bên trong cung Từ Ninh lặng ngắt như tờ, cung nữ thái giám hầu hạ tới lui cũng không dám phát ra tiếng động.
Ai cũng biết hôm nay Thái hậu đã thất thần im lặng ngồi bên cửa sổ cả ngày.
Người trong cung mơ hồ nghe nói, hôm nay trong triều có biến cố lớn.
Chẳng qua hiện nay Tần vương Điện hạ nhiếp chính, tính cách vô cùng hung tàn kỳ quặc. Kẻ nào dám tùy tiện bàn tán một câu, lọt vào tai Tần vương Điện hạ, vậy thì toàn bộ cung nữ thái giám trong cung đó cũng sẽ mất đầu.
Từ khi Tần vương nắm quyền đến nay, đã có rất nhiều hạ nhân trong các cung bị xử tử rồi.
Thế nên, triều đình hậu cung đều im như thóc, dù là một chút đồn đại cũng không dám bàn tán.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân đến gần, từ dưới bậc thang đi lên cung Từ Ninh.
Cung nhân xung quanh nhìn sang, thấy người tới là cung nữ thân cận của Thái hậu nương nương.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thái hậu bên cửa sổ quay lại.
Trên đầu nàng cài trâm vàng nạm ngọc, y phục gấm lụa kéo dài trên đất, cánh phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng, toát lên vẻ ung dung đoan chính.
Khuôn mặt dưới lớp ngọc ngà châu báu, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, tuy dung mạo xinh đẹp mềm mại rạng ngời, nhưng nét tròn trịa trên gò má vẫn không phai nhạt.
Là Quân Lệnh Hoan.
Hai mắt nàng đỏ ửng, trong mắt còn có tia máu, nhưng không có giọt nước mắt nào.
Nàng nhìn chăm chú vào cung nữ đó.
Cung nữ đó quỳ xuống trước mặt nàng.
“.….. nương nương.” cung nữ đó khấu đầu, trong giọng nói còn kèm theo tiếng khóc “Nô tỳ quỳ bên ngoài cung của Tần vương Điện hạ cả ngày, vừa rồi Tần vương Điện hạ chỉ sai người bảo nô tỳ truyền lời cho người, nói …”
Quân Lệnh Hoan im lặng nhìn cung nữ đó.
Cung nữ nghẹn ngào nói “Nói nương nương đừng phí sức lực. Hai ngày nay Hoàng thượng làm bài tập không tốt, vẫn cần nương nương đốc thúc nhiều hơn …”
Rõ là hắn không quan tâm đến sống chết của Quân gia.
Cung Từ Ninh lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên có tiếng loảng xoảng.
Là tiếng ống tay áo của Quân Lệnh Hoan đập tách trà xuống đất.
Cung nữ vội ngẩng đầu, thấy hai mắt Quân Lệnh Hoan đỏ bừng, nàng vén tầng váy xếp lớp, bước qua vết trà và đồ sành vỡ, chạy ra ngoài.
Trước điện Giao Thái nồng nặc mùi máu tanh.
Các thái giám đứng ngoài cửa cúi đầu không dám nhúc nhích, giống như một dãy đồ vật chết. Đứng trước cửa là một thái giám trẻ tuổi, mặt trắng không râu, ngũ quan thanh tú, ưỡn ngực thẳng lưng, cầm cây phất trần trong tay.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, mặt mày lạnh lùng bình tĩnh, khẽ đảo mắt nhìn vào trong điện Giao Thái.
Qua khe cửa nhìn vào, chỉ thấy phần dưới của người đó đang nằm trên đất. Người đó mặc quan bào màu chàm, đôi ủng gấm đen, đang nằm úp trong điện.
Có dòng máu đỏ sẫm lặng lẽ tràn ra từ dưới cơ thể người đó, một mảng máu đỏ thẫm lớn bắn tung tóe trên áo khoác và tấm thảm.
Sáng nay người đó được triệu vào, là một Thị lang trong Hộ bộ. Vừa nãy hình như có một số sai lệch trong khoản lương thảo của Hộ bộ, lúc Tần vương điện hạ hỏi, người đó đã cãi lại một câu.
Tần vương Điện hạ ừm một tiếng, kế đó kiếm liền rời vỏ.
Công công đó bình tĩnh liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, lẳng lặng ra ngoài cửa.
“Chờ vương gia ra ngoài, thì vào trong dọn dẹp.” công công đó thấp giọng dặn dò tiểu thái giám ngoài cửa “Thảm trên đất phải thay mới một lượt, không được để lại dấu vết.”
Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp vâng, lại hỏi “Nhưng mà, Tiến Bảo công công, hiện giờ cứ để thi thể nằm đó sao?”
Công công đó khẽ liếc hắn một cái.
“Đầu cắm trên vai, chê nặng rồi phải không?” công công đó hỏi.
Tiểu thái giám liền hiểu, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Công công đó thu hồi ánh mắt, cầm phất trần, bước chân trầm ổn nhẹ nhàng, đứng ngoài điện Giao Thái.
Trời nhá nhem tối, vì mưa vẫn chưa dứt nên bầu trời nhuốm màu đỏ đậm. Trong điện Giao Thái thắp đèn, ngoài ra còn có những chiếc đèn cung đình ánh vàng treo dưới mái hiên, chiếu lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch, nhưng không hề có chút độ ấm nào.
Mưa rơi tí tách xuống, mặt đất ướt sũng, phản chiếu cung đình lầu các trang nghiêm sừng sững.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân mơ hồ vang lên trong mưa to.
Tiến Bảo hơi ngẩng đầu nheo mắt, bình tĩnh nhìn về hướng đó.
Trong màn mưa có một bóng vàng rực rỡ, chiếc váy rộng dài đang chạy dưới mưa.
Tiến Bảo lộ vẻ ngạc nhiên.
Đây là … Thái hậu?
Tiến Bảo đã theo Tiết Yến nhiều năm, đương nhiên biết hôm nay là ngày mà huynh trưởng của vị nương nương này bị chém đầu.
Từ khi Tần vương vào cung, mỗi ngày có bao nhiêu vương công quý tộc phải chết? Mọi người trong kinh đã quen, hạ nhân trong cung cũng vậy.
Thậm chí có vài Thái phi, Thái tần nương nương, trong nhà cũng gặp kiếp nạn. Thế nhưng, toàn bộ hậu cung đều im lặng không dám nói, có người to gan cũng chỉ là xin Tần vương cho xuống tóc xuất gia, nửa đời sau làm bạn với Phật Tổ.
Dù gì cả Hoàng thượng cũng chết dưới kiếm của tần vương, hiện giờ mọi người trong kinh đều trở nên tê liệt vì sợ hãi và hèn nhát.
Vị nương nương này chắc hẳn không chịu đựng nổi ấm ức như vậy, nên muốn đến nói lý lẽ với Tần vương điện hạ.
Nhưng mà, người đã chết rồi, nói lý lẽ thì có ích gì? Hơn nữa, Tần vương Điện hạ sẽ không nói lý lẽ gì với nàng, chỉ giết thêm một người rồi để Tiến Bảo xử lý thêm một thi thể.
Tần vương mấy tháng trước không phải thế này.
Tiến Bảo theo hắn đã vài năm, tuy biết hắn hung ác tàn bạo, nhưng tính cách lãnh đạm, tuyệt đối không khát máu như hôm nay. Nhưng từ vài tháng trước, Tần vương điện hạ đi lên phía Bắc đoạt lại đất Yến, vào đêm ăn mừng đó, sau khi nói chuyện riêng với đội trưởng của kỵ binh Yến Vân, thì cả người thay đổi hẳn.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn nhuộm màu đỏ hiểm độc, khiến đôi mắt của hắn trông không giống người, mà giống như con thú dữ nào đó.
Hắn bắt đầu trắng trợn giết người.
Tiến Bảo có thể mơ hồ thấy được Tiết Yến không thể đạt được vui vẻ hay niềm vui từ việc giết người.
Vì kể từ hôm đó, đôi mắt vốn không có sức sống của hắn trở nên vô hồn u ám.
Giống như ánh lửa còn rực rỡ sau cùng, kế đó bỗng chốc bị dập tắt.
Tiến Bảo không dám chọc vào hắn, mọi người xung quanh cũng không dám chọc hắn.
Bóng dáng vàng rực đó dần chạy lại gần.
Một tia chớp sáng cả bầu trời, Tiến Bảo nhìn thấy Thái hậu trẻ tuổi mặc y phục ướt át, tóc tai bù xù, đầu cài trâm ngọc lay động. Vạt váy của nàng bị mưa thấm ướt, để lại vết nước trên đất.
Đôi mắt hạnh như nai tơ xinh đẹp kia chứa đầy thù hận không sợ cái chết.
Tiến Bảo chuyển bước, đứng trước cửa điện Giao Thái.
Tiến Bảo tuy đã thấy nhiều, nhìn đến chai sạn rồi, nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi có chút thương hại, hôm nay hắn không muốn thấy vị Thái hậu trẻ tuổi này chết dưới tay Tiết Yến.
Vạt váy của Quân Lệnh Hoan bị mưa lớn làm ướt đẫm, lớp lụa dày tinh xảo trở nên vô cùng nặng nề trong mưa, khiến bước chân chạy lên bậc thang của nàng tốn rất nhiều sức.
Nàng chạy đến trước cửa điện Giao Thái.
“Thái hậu.” Tiến Bảo cụp mắt, bình tĩnh hành lễ với nàng “Nương nương đợi một lát, vương gia đang bận, chờ nô tài vào thông báo một tiếng.”
“Tránh ra.” giọng của Quân Lệnh Hoan có chút khàn, mang theo chút run rẩy sau khi dầm trong mưa lạnh.
Tiến Bảo đứng đó không động đậy.
Quân Lệnh Hoan một tay giữ váy, một tay giơ lên đẩy Tiến Bảo ra.
Vạt váy uốn lượn kéo theo một vết nước, Quân Lệnh Hoan chạy một mạch vào trong điện.
Tiến Bảo quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy thương hại.
Khi Quân Lệnh Hoan xông vào điện Giao Thái, Tiết Yến đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ.
Cửa sổ mở toang, cơn gió lạnh mang theo làn mưa thổi tung tấm màn lụa trong đại điện tĩnh lặng.
Tiết Yến ngồi đó, gió lạnh thổi qua sau lưng, cuốn lên chiếc áo choàng viền vàng đen tuyền và mái tóc đen dày của hắn. Một chân hắn dẫm lên chiếc ghế dài, tư thế tùy ý, chống khuỷu tay lên đầu gối, trong tay cầm tập sách.
Lúc Quân Lệnh Hoan bước vào, hắn lật một trang sách, không ngước mắt lên như thể không nghe thấy tiếng bước chân.
Quân Lệnh Hoan lao đến trước mặt hắn.
Tiết Yến lười biếng ngước nhìn nàng.
Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó, ánh lên chút màu đỏ, trông khá hiểm độc.
Nhưng vừa ngước mắt lên, một cái tát đã giáng xuống mặt, mặt hắn hơi nghiêng sang một bên.
Tiết Yến không động đậy.
Cái tát vào mặt không nặng, nhưng là một cái tát đã dùng hết sức lực của thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi.
Mặt Tiết Yến hơi đau rát, nhưng dường như không cảm nhận được, hắn chỉ ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Quân Lệnh Hoan.
“Không phải diệt cửu tộc Quân gia sao? Ta là nữ nhi Quân gia, ngươi còn sót một người.” Quân Lệnh Hoan đứng trước mặt hắn, siết chặt tay áo trong tay.
Nàng sợ hãi, không ai không sợ hãi trước bạo quân này.
Nhưng nàng muốn chết. Nếu trước khi chết có thể tát hắn một cái thật mạnh, nàng cũng cảm thấy đáng giá.
Ánh mắt Tiết Yến rất bình tĩnh.
Hắn nhìn cô nương trước mặt, bình thản đón nhận hận thù trong mắt nàng.
Hắn sớm đã chai sạn rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn không thể đếm xuể hận thù, ghê tởm và sợ hãi mà hắn đã phải nhận.
Tuy nhiên, hắn mơ hồ nhớ đến ánh mắt của vị Thái hậu trước mặt này khi còn là một cô bé từng lẻn vào phòng hắn ngay đêm đầu tiên khi hắn chuyển đến cung Minh Loan vài năm trước.
Trong sạch dịu dàng, có khí chất mà Tiết Yến không dám nhìn thẳng.
Lúc đó, cô bé nhét lò sưởi tay của mình vào tay hắn, nghiêm túc nói “Ca ca có dạy, khi thấy có người cần giúp đỡ thì không được nhắm mắt làm ngơ.”
Ca ca của cô nương ấy? Trong số thế gia quý tộc bị mình giết hôm nay, hình như cũng có ca ca của cô nương ấy.
Tiết Yến thờ ơ thu lại ánh mắt.
“Người đâu.” hắn nói “Đưa Thái hậu hồi cung.”
Hắn trước giờ không cần bất cứ ai thương hại, nhưng nể tình lò sưởi tay kia, hắn tha cho cô nương ấymột mạng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích dây dưa với cô nương ấy về những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Một đội thị vệ đi vào.
“Ta bảo ngươi giết ta đi, Tiết Yến!” Quân Lệnh Hoan nhìn chằm chằm hắn “Tốt hơn hết ngươi giết ta đi, nếu không sẽ có ngày ngươi phải hối hận!”
Trong lòng Tiết Yến có chút buồn bực.
Vì hắn không chỉ nhìn thấy hận thù của cô nương này với hắn, mà còn thấy tình cảm gắn bó của cô nương ấy với huynh trưởng của mình.
Tiết Yến chưa từng có loại ràng buộc này giữa người với người này, hoặc là nói, hắn đã từng có, tuy xa lánh thờ ơ hơn những người khác, nhưng nó vẫn tồn tại.
Đến cuối cùng, người đó vẫn lợi dụng hắn.
Cả đời hắn, từ lúc còn thơ ấu, không phải là sát tinh, mà là công cụ. Tình cảm và mối ràng buộc thường thấy mà mọi người đều có, là một thứ xa xỉ mà hắn chưa bao giờ chạm được.
Hắn chai sờn cảm xúc, nhưng không có nghĩa là hắn không biết đố kị.
“Mỏi mắt mong chờ.”
Hắn thu hồi ánh mắt, không kiên nhẫn giơ tay ra hiệu cho thị vệ kéo Quân Lệnh Hoan xuống.
Điện Giao Thái khôi phục im lặng, chỉ có long diên hương trong lư hương, và thi thể chưa dọn trên đất cách đó không xa, lặng lẽ đan xen quyền thế và hơi thở bạo ngược tàn sát đặc trưng.
Tiết Yến có chút bực bội.
Từ nhỏ, hắn nghe theo lệnh của Yến vương, sau khi Yến vương qua đời, mục tiêu duy nhất trong đời hắn là đoạt lại đất Yến và báo thù cho Yến vương.
Hắn thận trọng từng bước trong cung, người xung quanh sợ hãi và chán ghét như bụi cỏ đầy gai nhọn. Hắn bước đi giữa chông gai, không sợ đau, chỉ vì hắn vẫn có thể tìm thấy chút ánh sáng ở cuối con đường, một chút ý nghĩa của cuộc sống.
Nhưng sau đó, hắn biết Yến vương cũng đang lợi dụng hắn.
Đối với hắn, thế giới hoàn toàn tối tăm, không còn ánh sáng nào nữa.
Nói ra cũng thật buồn cười, kẻ bị mọi người cô lập và ruồng bỏ đã vươn lên đỉnh cao quyền lực và trở thành người nắm giữ vương triều.
Hắn bắt đầu phá hoại.
Đối với hắn, thế giới không khác gì một vùng đất lạnh lẽo cằn cỗi, hắn chỉ có thể tìm thấy cảm giác còn sống giữa sự phá hoại và tàn sát.
Nhưng vẫn chẳng hề thú vị.
Tiết Yến đọc hai dòng chữ, cau mày buông tay, ném tập sách xuống đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đỏ thẫm trong gió lạnh, mưa lạnh từ trên cao rơi xuống. Trong màn mưa trắng xóa, tầng tầng lớp lớp cung điện thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng vàng nhạt lạnh lẽo.
Trời đất tối đen, giống như những ngày đêm giá lạnh chết chóc mà hắn đã trải qua.
Trong mắt Tiết Yến chỉ còn lại u ám vô hồn.
Hắn không muốn thừa nhận, hắn giữ mạng của Quân Lệnh Hoan không phải vì lò sưởi tay rách nát đó, mà vì sự ấm áp thuần khiết và dựa dẫm trong mắt cô bé khi cô bé nhắc đến ca ca của mình năm đó.
Hắn muốn giữ lại ánh sáng thoáng qua đó.
Nhưng bây giờ, trong mắt Quân Lệnh Hoan không có ánh sáng như vậy.
Tiết Yến thu hồi ánh mắt.
Hắn nghĩ, không thể nào có được.
Thế giới này hoàn toàn không có thứ ánh sáng thuần khiết như vậy, càng không có khả năng sẽ có người có thể mang đến loại ánh sáng này.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook