Chương 8: Ca Khúc Vô Vị

Mở mắt.

Trời vừa sáng.

Trần Phong nằm yên trên giường, ngón tay vuốt ve chăn nệm, chờ cơn đau rút đi, đầu óc không còn trống rỗng nữa, hắn thầm lẩm bẩm hai lần nhịp điệu của hai ca khúc "Vô Vị" và "Đêm Đã Khuya".

Sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, suy nghĩ rối nhù, trong lòng có chút phiền muộn không tên.

Lần đầu tiên nằm mơ, bị chết quá đột ngột, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cho nên hắn không có cảm giác gì.

Lần này biết thêm về đầu đuôi câu chuyện, hắn thật sự sợ hãi rằng nhân loại sẽ diệt vong ở ngàn năm sau, tâm tình gợn sóng.

Nhưng thực ra, hắn và cái thế giới tương lai kia không hề liên quan đến nhau, cũng chẳng có gì phải tiếc nuối không thể buông tay, hắn và cái thế giới ngàn năm sau kia hoàn toàn tách rời nhau.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không có thể xác định 100% đây là thực tế, hay chỉ là một giấc mộng khá chân thật, bởi vì bất kể là mộng hay là thật, đều có rất nhiều điểm vô lý.

Mà hắn vẫn tiếc nuối cho một nền văn minh nhân loại bị tận diệt.

Quả thật quá bi ai, toàn bộ nền văn minh nhân loại, cùng với nỗ lực năm trăm năm kia, chỉ trong nháy mắt đã tan tành mây khói.

Trong vũ trụ bao la, nhân loại quá nhỏ bé.

Đây là một cảm giác rất khó hình dung, một phần trách trời thương dân, một phần không thể cứu vãn, còn có mấy phần tiếc nuối và mất mát.

Phải dùng một khoảng thời gian rất lâu, Trần Phong mới thoát khỏi cảm xúc phức tạp này.

Hắn tự giễu cười cười, thầm nghĩ, coi như đó là thật thì thế nào?

Coi như ngàn năm sau nhân loại thật sự diệt vong, thì thế nào?

Có quan hệ gì tới mình đâu?

Bất luận là bây giờ, hay là ngàn năm sau, mình cũng chỉ là một người bình thường, tép riu.

Mình có thể thay đổi được gì?

Mình có thể làm được gì?

Ngay cả chăm sóc chính mình, còn làm chưa xong.

Trần Phong nhảy xuống giường, theo bản năng nói "Tiểu Vi, cho ta một ly..."

Quên đi, lại giẫm phải vết xe đổ rồi.

Trần Phong nhún vai, tự mình làm bữa ăn sáng, một ly sữa bò nóng, hai chiếc bánh bao, cho tất cả vào lò vi sóng, ấn xuống.

Cót két một tiếng, trong lò vi sóng truyền tới âm thanh giòn vang.

Đèn trong phòng bếp tắt, nguồn điện (power supply) đứt cầu chì rồi.

Khói trắng từ phía sau lò vi sóng vọt lên, phòng bếp ngập mùi khét.

Lò vi sóng cháy rồi.

Lò vi sóng một năm tuổi. Vì mất tập trung nên hắn đã quên, đem vật kim loại bỏ vào trong.

Xui xẻo.

Trần Phong lầm bầm, lại đến phòng vệ sinh đi rửa mặt.

Lúc hứng nước vào ly, khóe mắt hắn liếc qua mặt gương, nhìn thấy chính mình trong gương hơi lộ ra sắc mặt tái nhợt, liền sửng sốt.

Hắn nhớ rất rõ ràng, màu da của mình trước giờ không phải như vậy.

Là một quản lý nhà trọ, mặc dù không phải làm việc ngoài trời, nhưng hắn vẫn thường xuyên đi tới đi lui bên ngoài.

Thân thể Trần Phong vốn không thể xem là cường tráng, nhưng không gầy yếu, màu da cũng rất tiêu chuẩn, không vàng không trắng.

Nhưng gương mặt trong gương lại lộ ra nước da trắng bệch, nhìn qua liền biết rằng đã lâu không ra ngoài, thiếu vận động, thiếu sức sống.

Trong lòng Trần Phong buồn bực.

Rõ ràng hắn chỉ mới ngủ một đêm, đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ, hắn đem cơ thể từ trong mộng đi ra?

Trong giấc mộng lần này, hắn dường như không hề ra ngoài.

Dù gì Tiểu Vi cũng sẽ chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, hắn cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ chết, nên có ra ngoài hay không cũng không thành vấn đề.

Cho nên sau hai ba tháng ở trong mộng, tình trạng cơ thể và màu da quả thật đã biến thành như vậy.

Suy nghĩ đến lúc trước khi tỉnh lại, mọi thứ đều nguyên si, nên hắn cứ nghĩ rằng lần này cũng sẽ như thế, cho nên căn bản không coi trọng.

Hiện tại hắn đã biết rõ nguyên nhân.

Lần trước, khi hắn làm đê bảo hộ, mặc dù cũng chơi đùa hưởng thụ, nhưng không tự giam mình trong nhà chờ chết, mà thỉnh thoảng vẫn ra ngoài giao lưu với mọi người.

Dù sao thì lần trước hắn còn tính tán tỉnh một cô nàng đê bảo hộ, nên vẫn tích cực rèn luyện, cho nên màu da không thay đổi cho lắm.

Nhưng lần này, ngoại trừ hai tháng đầu làm binh nhì dự bị phải luyện tập này nọ, thì mười tháng sau hắn đều chẳng luyện tập gì ngoài đàn hát, lại ở một nơi mà ánh mặt trời chiếu không tới, sai lầm rồi.

Trần Phong xoa xoa mặt mình, thử co nắm tay, quả nhiên có chút yếu ớt.

Quên đi, tháng này khôi phục thói quen chạy bộ là được,

Nhưng trước tiên phải sao chép bản nhạc đã...

Trần Phong xin nghỉ một buổi, tự giam mình trong căn phòng cả ngày, cơm cũng không thèm ăn, từ laptop soạn lại hai ca khúc kia.

Hiện tại hắn còn chưa hiểu rõ về cách soạn nhạc bằng kỹ thuật số, chỉ có thể dựa vào thao tác thủ công để hoàn thành.

Mặc dù cực khổ một chút, nhưng nhìn đoạn nhạc phổ lít nha lít nhít, Trần Phong lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về phía tây, nắng chiều hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ, rọi vào, chiếu lên tấm bìa giả da màu đen, lấp lánh.

Trần Phong nhẹ nhàng vuốt ve bìa sổ, tràn ngập chờ mong.

Bất kể sau này có còn gặp lại giấc mộng đó hay không, bất kể sau này mình còn có thể chép được thêm ca khúc nào hay không, chỉ cần dựa vào 2 ca khúc này, vận mệnh của mình sẽ tốt hơn một chút chứ?

Chờ kiếm được khoản tiền đầu tiên, mình nên làm gì với số tiền đó nhỉ?

Khoản tiền đầu tiên này, rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu đây?

...

Nhìn người đàn ông trước mặt, Chung Lôi khẽ cắn chặt hàm răng.

Cô nàng đang nỗ lực khống chế tâm tình của mình, nàng sợ chỉ vì một phút không kiềm lòng mà xông lên vật lộn cùng cái tay hàng xóm này.

Bây giờ là bảy giờ tối.

Vì nàng chưa từng nghĩ sẽ giao thiệp với con người này lần nào nữa nên hôm nay nàng đã ra ngoài trước nửa tiếng đồng hồ, không ngờ là lại vẫn gặp phải hắn.

Không phải, nói trắng ra là rất có thể hắn cố ý ngồi xổm ở chỗ này không chừng.

Canh me lúc cô nàng vừa xuống lầu, thì hắn lập tức mở cửa, hơn nữa còn rất chú trọng chỗ đứng, vừa vặn ngay cửa.

Trong ngực còn ôm thanh guitar kia của mình, biểu cảm trên mặt dường như có vẻ tung tẩy mong chờ, cùng với một chút căng thẳng.

Dáng vẻ của Trần Phong lúc này khiến lòng dạ Chung Lôi sôi lên một cơn giận không tên.

Nhờ tâm tư bén nhạy nên thật ra cô nàng đã sớm phát hiện Trần Phong có ý đồ chủ động tiếp cận mình, thậm chí còn cảm thấy việc Trần Phong tập đàn guitar cũng là một loại âm mưu.

Dù sao Trần Phong cũng là quản lý của nhà trọ, hẳn là hắn đã biết một ít tư liệu của nàng, biết rõ là nàng học nhạc.

"Tránh ra."

Thoáng suy nghĩ, Chung Lôi ‘hừ’ mũi một tiếng, đồng thời thầm nghĩ, đã ôm guitar lại còn dùng loại ánh mắt kia nhìn cô nàng, là có ý gì chứ?

Sao tên này vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ?

Những gì cô nàng nói hôm qua vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

Thì ra là tên này nghĩ rằng chỉ cần suy nghĩ một ngày là có thể ngộ ra chân lý?

Đây là muốn chứng minh thực lực?

Đừng làm loạn nữa được không!

Chung Lôi cảm thấy nực cười.

Một tháng qua, từ sau cái ngày tình cờ nói chuyện thì hai người cũng chỉ có thêm đoạn “đối thoại ngắn” ngày hôm qua.

Nhưng trường hợp đó cũng không tính là giao tiếp, Chung Lôi chỉ thuần túy là phản kháng lại khi không thể chịu đựng được nữa thôi.

Thật ra thì cô nàng không phải chỉ mới nghe Trần Phong đánh đàn một lần, những lần trước chỉ nghe thoang thoảng nên cô nàng vẫn nhẫn nhịn không nói gì.

Hôm qua là một ngày hiếm hoi nàng được ngủ thêm hai tiếng mà không phải bận tâm suy nghĩ gì, thì nghe phải cái thứ “ma âm” kia rót vào tai, lại nghĩ tới "động cơ không mấy trong sáng" khi học đàn của Trần Phong, cuối cùng nàng cũng không thể nhịn được nữa.

Chung Lôi hiểu rõ “tài nghệ” của Trần Phong, hắn chính là một kẻ mới tập tành không có chút thiên phú nào trong người, việc hắn chơi đùa với guitar chính là lãng phí thời gian.

Những gì cô nàng nói hôm qua đúng thật là rất khó nghe, nhưng nghĩ theo một cách khác thì nó xuất phát từ thiện ý.

Nàng không cho rằng chỉ qua một ngày Trần Phong lại có thể tiến bộ đến mức mà người ta có thể nhìn hắn với một ánh mắt khác.

Trần Phong lúng túng cười cười, cũng không tránh ra theo lời nàng mà lại nói: "Tôi biết mình là người mới, nhưng điều đó không quan trọng, thật ra thì tôi mới viết một ca khúc, muốn cô nghe qua rồi phê bình một hai câu."

Chung Lôi trợn to hai mắt, khuôn mặt biểu tình như gặp quỷ.

Đúng, Trần Phong đúng là đang muốn chứng tỏ bản thân.

Nhưng Trần Phong lại không phải muốn đánh đàn cho người khác nghe, mà là muốn đến trình sáng tác âm nhạc cho cô nàng đánh giá sao?

Điên rồi sao?

"A... ha! Ha ha!" Chung Lôi cười một tiếng, cô chỉ cho hắn là một kẻ không biết trời cao đất dày mà trêu vào cô, không ngờ lại còn bị cái mặt dày của hắn chọc tức.

Sau tiếng cười ngắn ngủi, giọng nói Chung Lôi chợt lạnh hơn ba phần, uy hiếp nói: "Anh đùa gì thế! Viết ca khúc? Anh sao? Anh thật sự cho rằng tôi sẽ không kiện anh?"

Trần Phong thật muốn đính một cái tát lên mặt cô nàng.

Cô gái này đúng không biết cách đối nhân xử thế!

Hắn thật muốn quay đầu bỏ đi nhưng cuối cùng lại không làm như thế.

Đúng, hắn đang định đưa «Vô Vị» cho Chung Lôi hát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương