Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
-
Chương 57
Chương 57: Tôi Có Thể Làm Chứng
"Đừng nói khó nghe như vậy, "kim trư ngân trư", làm người không làm, tại sao lại đi làm heo thế kia? Giọng hát của Chung Lôi tốt như vậy, đều kiếm tiền dựa trên bản lĩnh của mình, một không trộm, hai không cướp, ba không bán, chả có gì phải xấu hổ cả. Nào giống một số người, nếu không có một người cha tốt, ai sẽ để ý đến anh ta chứ?"
Trần Phong biết rõ, việc Chung Lôi từng hát trong quán Bar chính là một vết nhơ, nhưng hắn bây giờ cũng xem như là người có trách nhiệm gánh vác thay cô nàng, nên không thể trơ mắt để mặc Chu A nói năng xằng bậy.
"Ha ha, tôi còn tưởng rằng em rất cao quý rất lạnh lùng. Nói đến nửa ngày, cũng chỉ có như vậy. Lúc ấy tôi còn rầu rĩ, không hiểu vì sao em lại bỏ tôi mà theo cái tên đàn ông chẳng chút danh tiếng này. Bây giờ xem ra đã rõ, em đã sớm mưu tính cả rồi."
Chu A quyết định không cho Trần Phong cơ hội khua môi múa mép nữa, anh ta phải vạch trần đôi "cẩu nam nữ" này.
"Tôi còn đang thắc mắc không hiểu vì sao, từ một ca sĩ quán Bar, trong nháy mắt lại nổi tiếng như vậy. Cách em nổi tiếng cũng quá nhanh, tới giờ còn chưa tới một tháng đâu nhỉ? Phải, giọng hát của em quả không tệ, nhưng chẳng phải đều nhờ bài hát do Trần Phong viết sao? Em có dám nói, em không dùng thủ đoạn bỉ ổi để lấy được bài hát này không?
Đến cả tôi mà em cũng từ chối, tôi còn thực sự cho rằng em băng thanh ngọc khiết, cuối cùng, hóa ra cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi. Thật ra, các người đã sớm sống chung! Vì được nổi tiếng, em đã làm ra chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy sao?"
Đang nói, Chu A nhận thấy cô ả Phấn Nhi trong lòng đang hết sức lúng túng, vội vàng bổ sung:
"Một người vì đạt được thành công, chuyện không từ một thủ đoạn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng em có biết, tôi căm ghét nhất là loại người nào không? Chính là, rõ ràng là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Còn anh nữa, Trần Phong. Anh có tư cách gì châm chọc tôi? Anh và tôi thì có gì khác nhau? Anh đừng giả bộ đứng đắn nữa. Chẳng phải anh cũng dựa vào việc viết ca khúc mà gạt người ta lên giường sao? Khác biệt duy nhất giữa anh và tôi, chính là, tôi dùng tiền tài quyền lực, anh dùng tài năng sáng tác, chỉ như vậy mà thôi."
Nói xong, Chu A nhìn hai người, cười lạnh.
Anh ta đợi hai người phản bác, sau đó anh ta có thể thuận thế mà móc điện thoại ra, lấy hình ảnh ra làm chứng cứ.
Như vậy, Chung Lôi liền xong đời.
Thực ra, cho dù hôm nay không chạm mặt, thì sau này Chu A cũng sẽ sắp xếp mọi thứ.
Nhưng cái dạng núp trong bóng tối sai sử, nào sảng khoái bằng trực tiếp giết chết đối phương chứ.
Với cấp bậc của Chu A, tự mình ra tay đối phó với một ca sĩ nhỏ bé mới nổi, có hơi hạ thấp cấp bậc một chút.
Nhưng anh ta không quan tâm.
Anh ta vốn là người như vậy.
Không cần bất kỳ lý do gì, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.
Bây giờ, anh ta vô cùng chờ mong hai người sẽ phản bác, sau đó bị chính mình vạch trần, cuối cùng, cả hai đều lộ ra nét mặt kinh hoảng, tuyệt vọng.
Một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ!
Trần Phong thực sự sốc.
Dù xưa nay miệng lưỡi của hắn luôn bén nhọn, nhưng lúc này lại có chút cảm giác vô lực trả đũa.
Chủ yếu là bởi vì chuyện này không chỉ quan hệ đến hắn, mà còn liên quan đến Chung Lôi.
Hắn thì không sao, có thể không màng danh tiếng.
Nhưng Chung Lôi thì khác, cô nàng chỉ mới là một nữ nghệ sĩ mới nổi, đang trên đà phát triển sự nghiệp, dù sao cũng phải kiêng dè nhiều thứ.
Nhưng hiểu theo một nghĩa nào đó, thì quả thật hai người đang sống chung.
Đây là sự thật, bùn vàng giữa đũng quần, có tắm cũng chẳng sạch.
Nếu Chu A đã dám nói ra những lời này trước mặt mọi người ở đây, thì chắc chắn anh ta có chuẩn bị mà đến, anh ta nhất định phải khiến Chung Lôi vừa có chút khởi sắc, lại phải lận đận long đong.
Mưu kế này của Chu A, không tiếp không được, nhưng chẳng biết phải tiếp thế nào.
Chu A không thấy Trần Phong phản bác, còn cho rằng mình đã nắm thóp được đối phương.
Chu A rất hài lòng, rất tốt, hiệu quả còn tốt hơn so với dự liệu.
Nhưng anh ta chẳng dừng lại, mà còn cười lạnh một tiếng, móc điện thoại di động ra, mở album ảnh, phô bày cả thảy.
Đây là một chuỗi hình ảnh theo thời gian, vừa có hình ảnh Trần Phong sánh vai cùng Chung Lôi bước ra khỏi cửa phòng, lại có cả hình hai người dắt tay nhau đi vào sảnh nhà trọ, còn có cảnh tượng xế chiều hôm nay, khi hai người ở từ trong cửa hàng tổng hợp mua quần áo đi ra.
Từ lúc nhận được thất bại trong việc gài bẫy Chung Lôi thông qua Cool Song, không thể đem họ lừa gạt dưới trướng của công ty, Chu A tỉnh táo nhận ra, mình không có khả năng chiếm được Chung Lôi, bèn bắt tay vào làm những chuyện này.
Dựa vào tài lực và sức ảnh hưởng của anh ta, muốn hủy diệt một người mới thực sự quá đơn giản.
Chỉ cần gõ một búa.
Chu A đắc ý đi lòng vòng, vừa chỉ vào điện thoại vừa nói: "Nghe nói hôm trước, trong cuộc phỏng vấn qua điện thoại, em còn bảo mình đang độc thân? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi chưa bao giờ thấy qua kiểu độc thân thế này."
Lúc này, mọi người vẫn chưa ý đến, rằng không biết từ lúc nào, chủ nhân của bữa tiệc đã đứng bên cạnh.
Lộ Vy đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Phong.
Trong lòng cô ấy vô cùng buồn bực, chẳng phải cái tên Trần Phong này có khuynh hướng đồng tính sao, tại sao sự nghiệp vừa mới lăn bánh, lại cùng đối tượng hợp tác ở chung rồi?
Đầu tiên, Lộ Vy cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó, đột nhiên lý giải được một việc.
Chả trách lúc ấy hắn lại cự tuyệt cái giá 20 vạn của Trần Lê, quyết định đem "Vô Vị" bán cho cái người chẳng xu dính túi như Chung Lôi.
Không thể phủ nhận, Chung Lôi quả thực rất phù hợp với bài hát này, ban đầu, Lộ Vy còn cho rằng Trần Phong rất có mắt nhìn người.
Bây giờ xem ra, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp.
Trai gái gì thì Trần Phong đều ăn sạch, hắn đã "quy tắc ngầm" với Chung Lôi, rồi đưa ca khúc cho cô nàng.
Trong lòng Lộ Vy có chút tức giận không tên.
Cô giận hai chuyện.
Trần Phong khiến cô ấy thất vọng, khiến cô ấy nhìn lầm.
Vốn còn cho rằng, hắn khác với những kẻ khác, lại không ngờ rằng, hắn và Chu A là cá mè một lứa.
Cô ấy càng tức giận vì Trần Phong không nên gieo họa cho Chung Lôi.
Mặc dù chỉ nghe Chung Lôi hát một ca khúc, nhưng Lộ Vy đã cảm thấy, đây là một thiên tài với tiền đồ rộng mở không thể đo lường.
Nhưng Trần Phong lại để cô nàng tiếp xúc quá sớm với mặt tối của giới giải trí, như vậy sẽ khiến tâm tình cô nàng thay đổi, cuối cùng, khiến Chung Lôi không thể vươn xa như tiền đồ vốn có của cô nàng.
"Hóa ra Trần Phong lại là người như vậy à?" Trần Lê đứng bên cạnh Lộ Vy vô cùng cảm khái: "Thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì là kỳ quái cả. Trước đây, vị tài tử bên Hồng Kông kia còn có đời sống cá nhân loạn lạc hơn nhiều. Trần Phong còn trẻ như vậy, có chút huyết khí phương cương cũng là chuyện bình thường."
"Thôi được rồi, chúng ta vào trong thôi." Lộ Vy xoay người, muốn đi.
Thậm chí, cô ấy còn đang hối hận vì mời hai người đến.
Nhưng vào lúc này, người nãy giờ vẫn một mực chưa từng giải thích, cũng lười vì chính mình giải thích - Chung Lôi rốt cuộc cũng cất lời:
"Anh quậy đủ chưa? Chu A? Anh quả thật khiến người khác phải chán ghét."
Trong lòng Trần Phong không rõ mùi vị gì, chỉ hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có giải thích thế nào thì cũng chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng Chung Lôi cũng được coi như là người trong cuộc, vốn có quyền khiếu nại.
"Đúng, ở một mức độ nào đó, quả thật là chúng tôi đang sống chung."
Nhưng câu tiếp theo của Chung Lôi lại khiến Trần Phong có chút tuyệt vọng.
Nói cái quái gì vậy!
Cô giải thích như vậy thì chi bằng im miệng luôn đi!
Đúng như dự đoán, ai nấy đều xôn xao.
Mọi chuyện thú vị rồi.
Vốn dĩ chỉ là dự một cái tiệc theo khuôn phép, không ngờ lại hóng được trò hay.
Nơi này có không ít người trong nghề, cũng từng nghe qua tên tuổi của người mới nổi gần đây, Chung Lôi.
Lúc này ai nấy đều có chút cảm giác được mở mang kiến thức.
Bình thường, đối với những chuyện xấu như này, bất kỳ minh tinh nào cũng e sợ, tránh không kịp. Chẳng lẽ cô gái này vừa mới nổi tiếng lại muốn công khai tình yêu?
Như vậy có hơi quá nhanh nhỉ?
Đối mặt với đám người châu đầu ghé tai thảo luận sôi nổi, nét mặt Chung Lôi vẫn bình tĩnh như thường:
"Nhưng tôi và Trần Phong trong sạch. Anh ấy là chính nhân quân tử chân chính, không phải cá mè một lứa với Chu A!"
Chu A nghe vậy, cười ha ha.
Những người khác cũng bị lời "ngụy biện không chút xấu hổ" của Chung Lôi chọc cười.
Điều này thật hoang đường.
Đã là thời đại nào rồi, trai gái đơn chiếc ở chung một chỗ, nam đưa cho nữ bài hát do chính tay mình viết, khiến nữ nổi tiếng, vậy mà còn có thể thuần khiết được?
Hai người này nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ đần sao?
"Mọi người đừng cười! Tôi có thể làm chứng Trần Phong lão sư quả thực là người đứng đắn. Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm!"
Vạn lần không ngờ tới, ngay tại tất cả mọi người đều cho rằng Chung Lôi ăn nói khoác lác, thì một người vốn dĩ không liên quan lại đứng dậy nói chen vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook