Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
-
Chương 42
Chương 42: Báo Cảnh Sát Đi!
Phần lớn thời gian, Trần Phong đều là một người nghiêm túc.
Nhất là trong loại tình huống vừa rồi, vừa đánh người, vừa nghiêm túc đều không quá đáng.
Nhưng hắn nghe Lâm Đức nói, quả thực không nhịn được nên ‘phụt’ cười một cái.
"Cậu.. cậu nói cái gì! Cậu cười cái gì!"
Lâm Đức tức lắm rồi.
Trần Phong nhún vai, nghiêng đầu, bĩu môi, "Không thể trách tôi được, lời thoại vừa rồi của anh quả thực quá khôi hài, rất Quỳnh Dao, rất buồn cười. Trong lúc nhất thời tôi không nhịn được. Bằng không, chúng ta tới một lần xem sao?"
Lâm Đức tức giận cực kỳ.
Với tính khí bình thường của anh ta, bị người ta đánh như vậy thì sớm đã bùng nổ tại chỗ.
Lần này không phải là anh ta có thể nhẫn, mà vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên không phản ứng kịp.
Ở chính công ty của mình, chẳng qua anh ta chỉ trêu ghẹo một ngôi sao không tên tuổi mà thôi, thì đã làm sao?
Bình thường tuy Trần Phong rất mồm miệng, nhưng dù quan hệ có tệ đến thế nào đi nữa cũng không thể đến mức độ không thèm nói một lời đã động thủ.
Rốt cuộc là sao?
Đáng hận hơn là, sau khi Trần Phong đánh người, chẳng những không có ý xin lỗi, ngược lại thái độ càng thêm ngông cuồng.
Lúc này những đồng nghiệp khác mới kịp phản ứng, vội vàng rối rít chạy lại, nhìn ngang thì trông như đang đỡ nhưng thật ra là đang khống chế Trần Phong.
"Đừng, bớt nóng đi."
"Đúng vậy, anh ấy không có ý gì đâu. Quản lý Lâm cũng chỉ đùa một chút thôi."
"Hơn nữa, người anh ấy nói cũng không phải cậu, cậu làm thế này làm gì!"
Mọi người toàn "khuyên" hắn.
Ngược lại tâm tư Đường Sương bên cạnh lại không nghĩ thế.
Cô không ngờ, truy tinh tộc cũng có thể nam tính thế này.
Những kẻ tự xưng là fan trung thành của Chung Lôi đâu rồi, nhìn người ta mà xem, đây mới gọi là fan chân chính!
Dám chê thần tượng của ta, ta liều mạng với ngươi!
Đường Sương rất hâm mộ sự mạnh mẽ của Trần Phong.
Loại sự tình này, dù trong nội tâm cô có tức đến nghiến rằng thì cũng chỉ dám tranh cãi.
Nhưng tranh cãi vĩnh viễn là phí công, nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn, chẳng phải bây giờ rốt cuộc Lâm Đức cũng đã ngậm miệng sao?
Chẳng qua là, mọi chuyện nên kết thúc như thế nào đây?
Tình hình có vẻ không ổn lắm, những người khuyên can chỉ kéo mỗi Trần Phong nhưng lại không ai quản Lâm Đức!
Trần Phong cũng đã phát hiện tình huống bấy giờ, quả là hắn phải dành lời khen cho những kẻ cặn bã ở đây.
Nếu là hắn trước đây, hôm nay nhất định đã no đòn.
Nhưng hắn cũng không hối hận.
Rất nhiều chuyện con người ta làm, cũng không cách nào hỏi được nguyên do.
Hắn và Chung Lôi chẳng qua chỉ là bạn bình thường.
Bây giờ Chung Lôi đã thành nhân vật của công chúng, khẳng định không thiếu người bình luận.
Chẳng qua Trần Phong chỉ nghe Lâm Đức nói về một người chẳng mấy quan hệ với anh ta là Chung Lôi mà thôi, hơn phân nửa trường hợp công khai như vậy là khua môi múa mép, vốn cũng không ngăn được.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, lửa giận trong lòng hắn lửa giận đột nhiên bốc lên không thể khống chế.
Có lẽ những ô ngôn uế ngữ của Lâm Đức đối với Chung Lôi chẳng qua chỉ là mồi dẫn lửa.
Ngọn lửa chân chính, hẳn là oán niệm chất chứa lặp đi lặp lại mà hắn dành cho Lâm Đức trong thời gian gần đây, rốt cuộc hôm nay mới bùng phát, một lý do khác là việc dựa vào viết ca khúc thay đổi cuộc sống trở nên hoạn lộ thênh thang, khiến bản thân đột nhiên ném đi gông xiềng trên lưng.
Cho nên, nếu bị chọc giận, nghĩ sẽ động thủ thì động thủ!
Một mặt khác, sau khi Lâm Đức lấy tinh thần lửa giận dần dần thiêu đốt, nhiệt huyết xông thẳng đỉnh đầu.
"Tao... tao chỉnh chết mày!"
Lâm Đức nhào tới.
Anh ta giơ cao nắm đấm, khuôn mặt dữ tợn, kêu la như sấm, giận không kìm được.
Trần Phong không lùn, nhưng Lâm Đức cũng cao gần 1m8, cộng với thân hình to tròn của anh ta.
Nhìn từ hiệu quả thị giác, nếu Lâm Đức đánh xuống sẽ rất mạnh.
Huống chi lúc này Trần Phong đồng thời bị bốn người trước sau trái phải kéo, đối mặt với Lâm Đức đang nổi điên, Trần Phong nhất định phải bị thua thiệt.
Đột nhiên xảy ra dị biến, ngay cả những người đang kéo hắn đều không phản ứng kịp.
Bề ngoài thì bọn họ can ngăn nhưng trong tối lại lặng lẽ giúp đỡ Lâm Đức, tuy nhiên những người này không muốn gây ra chuyện lớn.
Bọn họ muốn buông tay, nhưng lại chậm một bước.
Đường Sương thét chói tai, "Không…"
Nhưng… quả đấm của Lâm Đức không đập lên mặt Trần Phong.
Ngược lại anh ta rên lên một tiếng, ôm bụng ngửa mặt gục xuống, ngồi ịch xuống một chiếc ghế làm việc, oạch oạch trượt xa mấy thức, cái ghế đụng mạnh vào tường rồi mới dừng lại.
Lâm Đức bắt đầu ôm bụng nôn ọe.
Anh ta nhìn ánh mắt Trần Phong lần nữa, lúc này ánh nhìn đã có chút sợ hãi.
Trong lúc ở quân doanh ngàn năm sau, Trần Phong dầu gì cũng được coi là quân tinh anh.
Huấn luyện thể chất phương diện cận chiến, hắn cũng đã luyện tập rất cực khổ.
Sau đó dù hắn rời khỏi quân doanh, nhưng vẫn không lơi là huấn luyện thể chất cá nhân.
Khổ luyện cả năm như thế, dĩ nhiên hắn sẽ không uổng phí thời gian.
Bây giờ thân thủ của hắn có thể kém tuyển thủ nhà nghề nhưng dù gì cũng được coi là người yêu thích đấu vật thâm niên.
Đừng nghĩ khổ người Lâm Đức không nhỏ, thì trước mặt Trần Phong, trông có khá cũng không dùng được.
Về phần những người lôi kéo hắn, lúc đó khi bọn họ thấy tình thế có vẻ không ổn, vốn là đã hơi buông lỏng một chút tay, hơn nữa, tuy Trần Phong thoạt nhìn không có gì xuất chúng nhưng thân thể bên dưới rất cường tráng, ẩn chứa cường hãn của huấn luyện quân sự, chỉ lắc lắc bả vai đã có thể dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát.
"Đánh người! Đánh người ngay trước mặt mọi người! Các cậu còn nhàn rỗi đứng nhìn! Đều lên cho ta, đánh nó!"
Sau hồi lâu nôn ọe, Lâm Đức vừa tỉnh lại một chút, liền chỉ vào Trần Phong la ó cuồng loạn.
Nhưng không ai hưởng ứng anh ta.
Tất cả mọi người chẳng qua chỉ là kẻ đi làm, kiếm miếng cơm ăn mà thôi, không đến nỗi chơi lớn như vậy.
Hai người các người đánh nhau, anh không đánh lại, vậy thì đó cũng là ân oán cá nhân của các người.
Nếu như bọn họ thật sự động thủ, vậy sẽ bị tính là đánh hội đồng.
Biến đổi lớn nhất là khi nhìn thấy một cước gọn gàng dứt khoát vừa rồi của Trần Phong.
Còn cả khi Trần Phong phát lực thoát ra, những đồng sự nam đang giữ bả vai hắn đều cảm thấy lòng bàn tay căng thẳng, cơ bắp người này khi phát động thì cứng như đá.
Đừng thấy phe ta nhiều người nhưng thật ra chưa chắc đã làm được gì.
"Trần Phong coi như xong đi, đừng như vậy. Mọi người dầu gì cũng là đồng nghiệp, tuy quản lý Lâm có lỗi, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, tha được thì nên tha."
"Đúng đúng, quản lý Lâm cũng bớt tranh cãi đi một chút."
Lúc này mọi người mới bắt đầu chân thành khuyên nhủ.
Lâm Đức ngây người, anh ta chỉ vào mặt mình, "Tôi là người bị đánh, các cậu bảo tôi bớt tranh cãi sao?"
Ngược lại Đường Sương nói lời công đạo, "Không vậy thì sao? Quản lý Lâm muốn xông lên đánh lại sao?"
Lâm Đức nhìn Trần Phong, vô hình có chút sợ hãi, "Tôi… tôi muốn báo cảnh sát!"
Trần Phong nói với vẻ sao cũng được, "Được, anh báo cảnh sát đi. Tôi sẽ ở đây chờ, chúng ta cùng chờ cảnh sát đến bắt. Đến lúc đó xử tôi bồi thường bao nhiêu tiền thuốc, một phân tiền tôi cũng không thiếu anh. Chẳng qua là tôi thấy vào đồn cảnh sát còn chưa đủ, tốt nhất chúng ta còn phải họp báo, chủ đề tôi cũng đã nghĩ xong. «Quản lý cấp cao của một doanh nghiệp nổi tiếng vô cớ nhục mạ nữ ca sĩ mới nổi, bị fan cuồng của nữ ca sĩ đánh một trận tơi bời»."
"Tôi sẽ hạ mình một chút, làm một tên fan cuồng não tàn. Lâm mập, anh thấy thế nào? Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói lại lời của anh, không sót một chữ, đầu đuôi đều nói với phóng viên. Đây nhất định một tin tức tốt."
Lâm Đức trầm mặc.
Loại hậu quả mà Trần Phong nói, anh ta không chịu nổi.
Mới khua môi múa mép trong công ty của mình từ khi nào đã bị đẩy đến tin tức rồi.
Lâm Đức không cách nào tưởng tượng nổi ảnh hưởng được tạo ra sẽ thế nào.
Có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng công ty nhưng đây không là chuyện quan trọng nhất.
Sẽ có nhiều hơn những kẻ cuồng nhiệt như Trần Phong, những người này sẽ kéo biểu ngữ chạy trước cửa công ty, sẽ ở trên internet chặn toàn bộ người muốn thuê phòng, hậu quả thật khó mà lường được.
Chính mình bị cắt chức trừ lương cũng sẽ không chạy khỏi.
Thấy Lâm Đức không nói lời nào, Trần Phong cười cười, "Xem đi, cho anh báo cảnh sát cũng không dám? Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước. À đúng rồi, vừa rồi đã sử dụng bao nhiêu tiền điện của công ty. Giữ lấy rồi giúp tôi chuyển giao cho bộ phận tài vụ, bằng không anh cầm đi mua kẹo cũng được. Mai tôi sẽ quay lại dọn đồ đạc tại chỗ làm việc của mình, anh không cần đuổi, tôi có chân, tôi tự đi."
Trần Phong móc từ trong túi quần ra một xu kim loại 5 đồng, đập xuống mặt bàn trước mặt Lâm Đức, xoay người tiêu sái bỏ đi.
Trần Phong đi rất kiên quyết, không chút lưu luyến nào.
Lần này, thật sự phải đi.
Hắn chỉ là có chút tiếc nuối, đó là hắn đã chuẩn bị nhiều như vậy, quay đầu lại cũng chỉ là đánh Lâm Đức vài cái, không thể chân chính chỉnh người này đến thương cân động cốt rồi mới rời đi, thật sự có chút tiếc nuối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook