Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
-
Chương 43
"Quản lý, để cậu ta đi như vậy sao?"
Trần Phong xuống lầu sắp đã năm phút, trên lầu mọi người thấy Lâm Đức vẫn không có động tĩnh gì, nên có người bước lên lay anh ta hỏi.
Lâm Đức quay đầu hỏi ngược lại, "Nếu không thì làm sao? Tôi bảo các cậu đánh cậu ta giúp tôi, không một ai động thủ, bây giờ còn ở đây giật dây làm gì?"
Trong lòng Lâm Đức vô cùng tức giận, đúng là không còn gì để nói.
Sự tình náo loạn như vậy vừa xảy ra, tuy trên mặt Lâm Đức vẫn còn đau rát nhưng trong lòng anh ta lại có cảm giác hoàn thành tâm nguyện.
Xem như có thể danh chính ngôn thuận đuổi Trần Phong đi.
Dù gì anh ta cũng là một quản lý cấp trung, bị nhân viên cấp thấp đánh như vậy, anh ta muốn tự mình đuổi liệu đám lãnh đạo ở trụ sở chính sẽ không ý kiến gì chứ?
"Nhìn cái gì! Lo làm việc của mình đi!"
Sau khi quyết định, Lâm Đức hung tợn đảo mắt nhìn một vòng, trợn mắt nói.
Tuy nhiên cái vết ấn đỏ ở nửa bên mặt đã gây tổn hại rất lớn đến uy nghiêm của anh ta, khiến dáng vẻ lúc này của anh ta trông có chút nực cười.
Đường Sương lúc trước còn mạnh miệng với anh ta nhưng giờ chỉ lo nhanh chóng thu dọn túi xách, lén lút định chuồn đi.
Lâm Đức gọi cô lại, "Đường Sương, cô đi đâu!"
Đường Sương ngây ngốc quay đầu, "Tan ca."
Lâm Đức: "…”
"Đi! Đi đi!"
Không giống Trần Phong, kẻ không vừa lòng ai trong công ty, tuy Đường Sương thường xuyên bảo vệ Trần Phong nhưng bản thân cô lại có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp.
Không thể tùy tiện đuổi cô, Lâm Đức rất tiếc nuối.
Trở về phòng làm việc của mình, Lâm Đức lập tức gọi điện cho lãnh đạo trực thuộc của trụ sở chính, biểu thị mạnh mẽ rằng anh ta muốn đuổi nhân viên cấp cơ sở.
Mới đầu anh ta không định giải thích tất cả, không ngờ lãnh đạo cấp cao cũng không phải ăn chay, không phải chỉ muốn biết rõ ràng ngọn nguồn, thậm chí mỗi câu mỗi chữ anh ta nói cũng phải thuật lại rõ ràng.
"Nếu công ty không bồi thường theo quy định, cưỡng ép Trần Phong tự nói. Làm sao cậu có thể bảo đảm sau khi cậu ta đi ra ngoài sẽ không đem từng câu từng chữ hôm nay cậu nói, truyền lên internet?"
Lãnh đạo hỏi một câu như thế.
Lâm Đức ngây người, " y."
"Chúng ta là công ty mang tính công nghệ, thị trường hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, tiếng tăm dư luận đối với công ty rất quan trọng. Cậu cũng là một người thuộc cấp lãnh đạo của công ty, nói chuyện không biết giữ mồm, cũng không chú ý. Bây giờ fan của minh tinh đều cuồng nhiệt như vậy, cậu đắc tội nổi không? Nữ minh tinh nhà người ta trêu chọc gì cậu?"
Ngược lại Lâm Đức bị mắng đến suy sụp, không thể làm gì khác hơn là liên tục kiểm điểm.
"Lần này trừ cậu ba ngàn tiền thưởng, hy vọng sau này cậu không vi phạm nữa."
Tố cáo không được, lại còn bị khấu trừ ba ngàn, Lâm Đức tức muốn hộc máu, phải che mũi mà nhận.
"Nhưng… Trần Phong đánh người ngay trước mặt người khác là ảnh hưởng rất tồi tệ, tôi sẽ cho cậu ta nghỉ việc. Nhưng đồng thời vẫn bồi thường cho cậu ta ba tháng lương hoàn chỉnh, ngoài ra, phúc lợi thuê nhà dành cho nhân viên hiện tại, nếu cậu ta vẫn muốn ở vậy cậu ta có thể tiếp tục thuê với giá ưu đãi. Hiểu chưa?"
Thủ đoạn của lãnh đạo chính là như vậy, đánh một gậy, cho một táo ngọt.
Trừ tiền thưởng của Lâm Đức, rồi trực tiếp đuổi Trần Phong nhưng đồng thời vẫn cho Trần Phong bồi thường.
Thi triển như vậy, vừa duy trì được quyền uy lãnh đạo cấp trung của Lâm Đức, đồng thời lại không đắc tội quá sâu sắc đến Trần Phong.
Đây chính là lý do đại lãnh đạo làm đại lãnh đạo, Lâm Đức ở công ty nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có thể dừng lại ở quản lý khu vực cũng chính là vì nguyên nhân này.
Trần Phong ở trên lầu, thỉnh thoảng cứ nghe tiếng hát nho nhỏ truyền tới, hắn nghĩ Chung Lôi đang tập hát “Khô khan” .
Không giống với lần trước, tuy song phương đã ký kết hợp đồng, nhưng lần này Chung Lôi không vội vã lập tức lấy khúc phổ của “Khô khan” ra.
Cô nàng còn đang chờ “Vô vị” thu hồi vốn.
Chung Lôi không nói cho Trần Phong một chuyện.
Thật ra thì cô nàng rất mực không hài lòng đối với chất lượng của “Vô vị”, thậm chí còn tự trách sâu đậm.
Lúc đầu, cô nàng cho là thành phẩm cuối cùng của “Vô vị” là thứ không thể kén chọn.
Thật ra không phải là tự luyến,
Mà cô nàng quả thực không tìm ra được khuyết điểm của mình.
Nhưng thời gian dài, cô cứ phản phản phục phục nghe bài hát này, từ từ bắt đầu nhận ra được một tia cảm giác rất không ổn.
Chung Lôi dần dần tìm được nguyên nhân.
Chính là bản tấu có vấn đề.
Vì hòa âm phối khí đều thuần điện tử, tuy chất lượng ổn định, nhưng mất linh tính.
Nghệ thuật là cái gì đó rất chủ quan, rất khó định lượng, trọng điểm ở chỗ lĩnh ngộ giác quan.
Nên lần chế tác “Khô khan” này, Chung Lôi quyết định không vội cầu thành, cô nàng muốn tranh thủ nắm vững chi tiết mỗi chủng nhạc khí, làm đến tận cùng.
Theo đuổi hoàn mỹ, khẳng định phải chi tiền, phải bỏ ra một số tiền lớn.
Vì Chung Lôi chưa ký hợp đồng với công ty môi giới, “Khô khan” chỉ là hợp đồng cá nhân hai người mà thôi, nên phí chế tác cho “Khô khan” lần này vẫn là hai người tự móc tiền túi.
Hai người tổng cộng đã cầm 5 vạn trước thuế để trả phí đăng ký nhưng con số này nhất định không đủ.
Chung Lôi muốn dựa làm ra “Khô khan” theo đúng hiệu quả mình mong đợi, tổng đầu tư cũng sẽ không thấp hơn 30 vạn.
Chuyện này cô nàng chưa thương lượng với người hợp tác Trần Phong.
Dù sao trước đó, cô nàng cũng không thể chắc chắn “Vô vị” có thể hot đến mức nào.
Nếu không kiếm được bao nhiêu tiền, vậy cứ tiếp tục làm beat điện tử, nhưng nó lại hot còn có thể kiếm được tiền, lại khiến cô nàng động tâm tư đại chế tác cho bài hát mới.
Lúc này Trần Phong cũng cân nhắc ít nhiều, sau khi về đến nhà, hắn chỉ lầm lũi bận bịu lên mạng nhìn hạng mục, suy nghĩ về những gì hắn nên làm sau khi rời đi, tiếp tục đi làm việc khác? Hay là bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ bây giờ?
Gây dựng sự nghiệp gì? Toàn lực ứng phó viết ca khúc?
Vậy có nên mở hẳn một công ty văn nghệ không?
Hay chỉ chuyên chú viết bài hát bán cho người khác?
Nhưng nếu chỉ bán bài hát cho người khác thì phải tìm cho mình một ca sĩ đặc biệt hát cho mình?
Trần Phong không thể nào một mực lợi dụng Chung Lôi trở thành ca sĩ hát riêng cho hắn được.
Bây giờ Chung Lôi đã nổi tiếng rồi, thân phận và địa vị sau này tự nhiên sẽ khác, thời gian sau cô nàng cũng sẽ bề bộn công việc, phiền cô hát ca khúc để hắn đem bán, không thích hợp.
Ngoài ra, Trần Phong còn đang nghiên cứu phương pháp bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho nhân viên từ chức, sao cho hợp lý.
Hắn cũng không muốn lưu lại nhược điểm gì ở Duyệt Lai để sau này bị công ty đó tống vào tù.
Hắn đang suy nghĩ thì cửa phòng bị ai đó gõ, là Chung Lôi.
"Chuyện gì vậy?"
Trần Phong mở cửa hỏi.
Chung Lôi lôi đàn ghi-ta từ phía sau ra, "Tôi muốn thay đổi bản phối một chút, tạm thời đổi thành đệm ghi-ta toàn bộ. Anh có muốn nghe tôi hát qua một lần lấy cảm giác không?"
Trần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, "Giờ cũng hơn 9 giờ rồi, hàng xóm sẽ không có ý kiến chứ?"
Chung Lôi suy nghĩ một chút, chỉ chỉ chỗ đặc sắc nhất căn phòng, chính là nhà vệ sinh nho nhỏ dùng kính là tường.
"Vào trong đi."
"À?"
"À cái gì? Vào đi!"
Kết quả là, hai người chui vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp có diện tích chưa đến 3 mét vuông.
Trong đó một người còn ôm cả ghi-ta, khiến không gian càng thêm chật chội.
Chung Lôi trở tay đóng cửa lại, Trần Phong có chút căng thẳng, hắn vừa tắm, không khí trong phòng vệ sinh còn có ẩm ướt và oi bức.
Nhưng Chung Lôi lại hoàn toàn hồn nhiên, không hề có cảm giác mờ ám gì đối loại không khí này, đầu ngón tay cô gảy qua dây đàn.
Tiếng ghi-ta thanh thúy và nhịp nhàng đột nhiên vang lên trong phòng tắm chật chội, kèm theo giọng hát độc đáo, lúc trầm thấp, lúc lại đầy cảm xúc, khi thì âm vực cao như giọng độc đáo của một con chim hoàng oanh đang hót dưới cơn mưa vừa xối xuống vùng núi trống trải, vô cùng mạnh mẽ.
Lại phối hợp với không gian chật hẹp của phòng vệ sinh tạo thành sự cộng hưởng thanh âm kỳ diệu, biến đổi giọng hát đơn giản của Chung Lôi thành thứ âm thanh có hiệu quả kinh người.
Trần Phong nhanh chóng đâm đầu vào ca khúc kinh điển của "chính mình".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook