Tà Quân Sủng Thê
-
Chương 35: Cuộc Chia Ly Ngắn Ngủi
Trời ạ! Đó là một đôi mắt màu tím, hơn nữa còn là đôi mắt màu tím đang phát sáng!
Ánh sáng màu tím lạnh lẽo bao phủ nửa khuôn mặt của hắn, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo hắn.
Chẳng lẽ là yêu quái, trời ơi, ở nơi này thế mà có yêu quái!
Lạc Khinh Ca sợ tới mức vô thức lùi lại vài bước, nhưng nàng không chạy trốn, mà vẫn đứng ở đó.
Lúc này trong lòng nàng dự đoán có một khả năng xấu, có thể Tiểu Thiên đã bị hắn ăn rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch của mình, tự dặn lòng đừng hoảng, đừng hoảng mà, có lẽ Tiểu Thiên đã bị hắn bắt, còn chưa chết đâu.
Lạc Khinh Ca tận lực để bản thân lấy lại bình tĩnh, mới bạo gan nói với 'yêu quái' trong hồ: "Này, con yêu quái ở đằng trước, yêu quái công tử, xin hỏi công tử có nhìn thấy một cậu bé năm tuổi hay không, ta là tỷ tỷ của hắn, hiện tại rất lo cho hắn, công tử có thể thả hắn ra không, đừng nhìn da thịt của hắn non mịn, chứ thịt của hắn không ngon chút nào đâu, thật ra thịt người rất thối, nếu ngươi thật muốn ăn thịt, ta có thể tìm thật nhiều món ăn hoang dã ngon miệng cho ngươi, có thể trả lại đệ đệ cho ta được không."
Đấu với cường giả nàng không thể dùng sức mạnh, nếu không sẽ phản tác dụng, không khéo nó còn nuốt luôn cả nàng, cho nên nàng chỉ có thể dùng miệng lưỡi thương lượng, dùng chân tình để đả động lòng người, dùng lý để họ hiểu cho mình, nàng hy vọng con yêu quái này là một con yêu quái tốt.
Long Lăng Thiên suýt nữa cười ra tiếng khi nghe nàng nói một đống lời ấu trĩ hài hước như vậy, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Thấy hắn vẫn lặng im bất động.
Mà Lạc Khinh Ca lại không thấy được mặt hắn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy nàng tiếp tục thuyết phục, "Nếu ngươi thực sự muốn uống máu người, ngươi có thể uống máu của ta, ngươi thấy đấy ta lớn lên xinh đẹp như vậy, máu của ta chắc chắn là ngon hơn máu trẻ em, tuy nhiên, khi ngươi uống nó, hãy lưu cho ta một ít, để ta giữ cái mạng này."
Thực ra nàng vẫn sợ chết, nếu nàng chết một lần nữa, có lẽ sẽ không còn may mắn được trọng sinh nữa.
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy một tiếng động lớn cách đó không xa, "Bụp—", giống như là có một vật nặng rơi xuống đất.
Chỉ là hiện tại trong lòng Lạc Khinh Ca vừa sợ hãi vừa căng thẳng, không có tâm tư quan tâm những chuyện khác, nàng dùng đôi mắt đẹp đáng thương nhìn 'thủy yêu' trong hồ, hi vọng hắn có thể nhìn thấy thành ý của nàng.
Vân Chiến lại lần nữa bị Lạc Khinh Ca gây sốc, rơi thẳng từ trên xây xuống.
Trước đây sao hắn không thấy vị quận chúa Phượng Nguyên chơi vui như vậy.
Tuy nhiên, không ngờ tới một người luôn kiêu ngạo và độc đoán như quận chúa Phượng Nguyên, giờ lại sẵn sàng hy sinh bản thân để đổi lấy một 'đứa trẻ' mà nàng mới quen biết được hai ngày.
Truyện edit bởi Đại Mao, mời các bạn ghé đọc truyện 'Chồng Tôi Là Hoắc Thiếu' nhé.
Ấn tượng của hắn về nàng đã thay đổi rất nhiều.
Long Lăng Thiên khẽ cau mày, ngừng trêu nàng, nâng lên bàn tay tạo thành một vòng sương trắng trước mặt, lao về phía Lạc Khinh Ca.
Hết rồi, hết rồi, lần này chết chắc rồi.
Lạc Khinh Ca muốn tránh né, nhưng cơ thể nàng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn sương trắng bao phủ lấy mình, nhắm mắt lại và hôn mê bất tỉnh.
Long Lăng Thiên thu lại ánh sáng màu tím, lộ ra một khuôn mặt điên đảo chúng sinh, lập tức biến mọi thứ xung quanh làm nền cho vẻ đẹp của nó, phảng phất ánh trăng cũng mờ đi vài phần.
Hắn chậm rãi đi về phía bờ, thân thể của hắn lộ ra hoàn toàn, đứng ở nơi đó giống như một bức điêu khắc hoàn mỹ. Hắn nhìn Lạc Khinh Ca ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lạnh giọng nói: “Ngươi định ở đó bao lâu, còn không mau lấy y phục ra đây.”
“Vâng, thưa chủ tử." Thân hình Vân Chiến lóe lên, xuất hiện trước mặt hắn, dâng lên bộ y phục đã chuẩn bị từ trước.
Long Lăng Thiên tiếp nhận y phục, chẳng mấy chốc đã ăn mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn Vân Chiến, rồi nhàn nhạt nói: "Lui đi."
"Vâng." Vân Chiến chắp tay, chần chờ một chút, vẫn là lắc mình chạy lấy người.
Long Lăng Thiên ngồi xổm xuống, đem thân thể Lạc Khinh Ca lật nghiêng, đưa lưng về phía hắn.
Anh muốn cởi y phục của nàng, nhưng hai tay lại đặt ở trên lưng nàng, còn đang quan sát tỉ mỉ, ánh mắt trở nên phức tạp.
‘Phượng giả lai diệc, niết bàn trọng sinh.
Linh cơ phá tuỷ, khuynh thiên hoán nhật.’
Trên lưng có vết bớt phượng hoàng chín đuôi, lại có thể dẫn ra quái trăn vẩy bạc hai móng, người kia chính là nàng ư?
Bàn tay trắng nõn trượt lên mặt Lạc Khinh Ca, sau đó nhéo một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lập tức hiện ra một vết đỏ ửng.
Long Lăng Thiên nhếch môi cười nói: "Nữ nhân, chúng ta sẽ sớm gặp lại."
Sau đó, hắn đứng dậy đi về phía xa...
Ánh sáng màu tím lạnh lẽo bao phủ nửa khuôn mặt của hắn, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo hắn.
Chẳng lẽ là yêu quái, trời ơi, ở nơi này thế mà có yêu quái!
Lạc Khinh Ca sợ tới mức vô thức lùi lại vài bước, nhưng nàng không chạy trốn, mà vẫn đứng ở đó.
Lúc này trong lòng nàng dự đoán có một khả năng xấu, có thể Tiểu Thiên đã bị hắn ăn rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch của mình, tự dặn lòng đừng hoảng, đừng hoảng mà, có lẽ Tiểu Thiên đã bị hắn bắt, còn chưa chết đâu.
Lạc Khinh Ca tận lực để bản thân lấy lại bình tĩnh, mới bạo gan nói với 'yêu quái' trong hồ: "Này, con yêu quái ở đằng trước, yêu quái công tử, xin hỏi công tử có nhìn thấy một cậu bé năm tuổi hay không, ta là tỷ tỷ của hắn, hiện tại rất lo cho hắn, công tử có thể thả hắn ra không, đừng nhìn da thịt của hắn non mịn, chứ thịt của hắn không ngon chút nào đâu, thật ra thịt người rất thối, nếu ngươi thật muốn ăn thịt, ta có thể tìm thật nhiều món ăn hoang dã ngon miệng cho ngươi, có thể trả lại đệ đệ cho ta được không."
Đấu với cường giả nàng không thể dùng sức mạnh, nếu không sẽ phản tác dụng, không khéo nó còn nuốt luôn cả nàng, cho nên nàng chỉ có thể dùng miệng lưỡi thương lượng, dùng chân tình để đả động lòng người, dùng lý để họ hiểu cho mình, nàng hy vọng con yêu quái này là một con yêu quái tốt.
Long Lăng Thiên suýt nữa cười ra tiếng khi nghe nàng nói một đống lời ấu trĩ hài hước như vậy, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Thấy hắn vẫn lặng im bất động.
Mà Lạc Khinh Ca lại không thấy được mặt hắn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy nàng tiếp tục thuyết phục, "Nếu ngươi thực sự muốn uống máu người, ngươi có thể uống máu của ta, ngươi thấy đấy ta lớn lên xinh đẹp như vậy, máu của ta chắc chắn là ngon hơn máu trẻ em, tuy nhiên, khi ngươi uống nó, hãy lưu cho ta một ít, để ta giữ cái mạng này."
Thực ra nàng vẫn sợ chết, nếu nàng chết một lần nữa, có lẽ sẽ không còn may mắn được trọng sinh nữa.
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy một tiếng động lớn cách đó không xa, "Bụp—", giống như là có một vật nặng rơi xuống đất.
Chỉ là hiện tại trong lòng Lạc Khinh Ca vừa sợ hãi vừa căng thẳng, không có tâm tư quan tâm những chuyện khác, nàng dùng đôi mắt đẹp đáng thương nhìn 'thủy yêu' trong hồ, hi vọng hắn có thể nhìn thấy thành ý của nàng.
Vân Chiến lại lần nữa bị Lạc Khinh Ca gây sốc, rơi thẳng từ trên xây xuống.
Trước đây sao hắn không thấy vị quận chúa Phượng Nguyên chơi vui như vậy.
Tuy nhiên, không ngờ tới một người luôn kiêu ngạo và độc đoán như quận chúa Phượng Nguyên, giờ lại sẵn sàng hy sinh bản thân để đổi lấy một 'đứa trẻ' mà nàng mới quen biết được hai ngày.
Truyện edit bởi Đại Mao, mời các bạn ghé đọc truyện 'Chồng Tôi Là Hoắc Thiếu' nhé.
Ấn tượng của hắn về nàng đã thay đổi rất nhiều.
Long Lăng Thiên khẽ cau mày, ngừng trêu nàng, nâng lên bàn tay tạo thành một vòng sương trắng trước mặt, lao về phía Lạc Khinh Ca.
Hết rồi, hết rồi, lần này chết chắc rồi.
Lạc Khinh Ca muốn tránh né, nhưng cơ thể nàng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn sương trắng bao phủ lấy mình, nhắm mắt lại và hôn mê bất tỉnh.
Long Lăng Thiên thu lại ánh sáng màu tím, lộ ra một khuôn mặt điên đảo chúng sinh, lập tức biến mọi thứ xung quanh làm nền cho vẻ đẹp của nó, phảng phất ánh trăng cũng mờ đi vài phần.
Hắn chậm rãi đi về phía bờ, thân thể của hắn lộ ra hoàn toàn, đứng ở nơi đó giống như một bức điêu khắc hoàn mỹ. Hắn nhìn Lạc Khinh Ca ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lạnh giọng nói: “Ngươi định ở đó bao lâu, còn không mau lấy y phục ra đây.”
“Vâng, thưa chủ tử." Thân hình Vân Chiến lóe lên, xuất hiện trước mặt hắn, dâng lên bộ y phục đã chuẩn bị từ trước.
Long Lăng Thiên tiếp nhận y phục, chẳng mấy chốc đã ăn mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn Vân Chiến, rồi nhàn nhạt nói: "Lui đi."
"Vâng." Vân Chiến chắp tay, chần chờ một chút, vẫn là lắc mình chạy lấy người.
Long Lăng Thiên ngồi xổm xuống, đem thân thể Lạc Khinh Ca lật nghiêng, đưa lưng về phía hắn.
Anh muốn cởi y phục của nàng, nhưng hai tay lại đặt ở trên lưng nàng, còn đang quan sát tỉ mỉ, ánh mắt trở nên phức tạp.
‘Phượng giả lai diệc, niết bàn trọng sinh.
Linh cơ phá tuỷ, khuynh thiên hoán nhật.’
Trên lưng có vết bớt phượng hoàng chín đuôi, lại có thể dẫn ra quái trăn vẩy bạc hai móng, người kia chính là nàng ư?
Bàn tay trắng nõn trượt lên mặt Lạc Khinh Ca, sau đó nhéo một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lập tức hiện ra một vết đỏ ửng.
Long Lăng Thiên nhếch môi cười nói: "Nữ nhân, chúng ta sẽ sớm gặp lại."
Sau đó, hắn đứng dậy đi về phía xa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook