Tà Quân Sủng Thê
-
Chương 34: Rung Động Lòng Người
Đứa bé chết tiệt, sao không đánh thức nàng cùng đi với hắn, ngày thường thấy hắn rất thông minh, sao lần này lại hành động ngu xuẩn vậy chứ.
Lạc Khinh Ca không dám do dự, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Tiêu Thiên Nhi, Tiêu Thiên Nhi, đệ ở đâu?" Giọng nói lanh lảnh của nàng phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Đáp lại tiếng gọi của nàng là tiếng gầm của vài con dã thú, vang vọng khắp khu rừng, khiến nàng dựng tóc gáy.
Lạc Khinh Ca cũng không quan tâm mình có thể trở thành mục tiêu tấn công của dã thú hay không, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy Tiểu Thiên Nhi.
“Tiểu Thiên, đệ mau ra đây.” Vẫn không có người đáp lại, hiện tại Lạc Khinh Ca càng thêm lo lắng.
Nếu ra ngoài đi tiểu, nhất định sẽ ở gần đây, nàng gọi hắn nhất định sẽ nghe thấy, hiện tại không có người đáp lại, vậy có ý nghĩa gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Khinh Ca lập tức tái nhợt, nàng không dám nghĩ đến mặt xấu nữa, chỉ nhìn xung quanh.
Sau vài lần tìm kiếm xung quanh, nàng vẫn không tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của Long Lăng Thiên, nhưng điều khiến nàng có một tia hy vọng là không thấy vết máu nào quanh đây, và đồ vật trên người của Tiểu Thiên, điều đó có nghĩa là Tiểu Thiên có khả năng vẫn còn sống.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng nước bắn tung tóe, hai mắt của Lạc Khinh Ca sáng lên.
Thằng nhóc này nhất định là đang tắm sông, lúc trước nàng rủ hắn xuống hồ tắm nhưng hắn sống chết không chịu đi, chắc chắn hắn thừa dịp nàng ngủ mới tới đây tắm.
Tiểu Thiên thối, đúng là đứa nhỏ cổ hủ, còn sợ bị lộ trước mặt nàng cơ.
Hây, một đứa trẻ trưởng thành sớm.
Lạc Khinh Ca lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Truyện được edit bởi Đại Mao, chỉ đăng trên dtruyen, bạch ngọc sách, truyenhdx.
Nàng nhấc chân đi về phía hồ nước, đột nhiên trong đầu nàng nảy ra một trò đùa dai, không biết Tiêu Thiên nhìn thấy nàng sẽ có phản ứng như thế nào, thật đáng chờ mong, ha ha...
Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ tới đây.
Ở đây cỏ dại mọc um tùm, ngọn cỏ cao hơn đầu người, đi qua đám cỏ có thể nghe thấy tiếng côn trùng, rắn rết bò sàn sạt.
Lạc Khinh Ca quét qua những cọng cỏ dại cuối cùng, và khi nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, tức khắc sững sờ.
Không phải cơ thể nhỏ bé mà nàng mong đợi, mà là một cơ thể trưởng thành.
Dưới ánh trăng, nàng chắc chắn đó là cơ thể của một nam nhân trưởng thành.
Nước hồ ngang eo, lộ ra bờ vai rộng eo thon, mái tóc dài đen nhánh trên làn da trắng như ngọc của hắn có chút ướt sũng, trắng đen tạo thành một bức tranh đẹp động lòng người.
Nhìn từ phía sau, cơ thể của người đàn ông này hoàn hảo đến mức ngay cả một nghệ nhân lành nghề cũng không thể chạm khắc được một cơ thể hoàn mỹ như vậy.
Tuy nhiên, Lạc Khinh Ca chỉ choáng váng trong giây lát và ý thức của nàng nhanh chóng được kéo lại.
Tiểu Thiên không có ở đây, vậy hắn ...
Nàng không dám nghĩ tiếp, lẽ nào Tiểu Thiên thực sự đã bị thú hoang ăn thịt.
Long Lăng Thiên nhắm mắt lại vận chuyển công lực quanh thân, bao quanh người hắn có từng tia sương trắng lượn lờ, phảng phất huyền ảo sống động như thật.
Hôm nay là đêm trăng tròn, là thời gian vu độc trong cơ thể hắn ngủ say, hơn nữa dựa vào nội đan của con mãng xà hai móng mà hắn ăn lúc trước, công lực của hắn có thể khôi phục được năm thành.
Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt ra, khóe mắt đảo qua phía sau.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Không ngờ, nàng tỉnh dậy còn tìm thấy nơi này.
Có nên hù dọa nàng một chút không, nghĩ đến đây trên khóe môi Long Lăng Thiên nhếch lên một nụ cười tà ác.
Lạc Khinh Ca biết rằng nếu nàng phát ra âm thanh vào lúc này, chắc chắn sẽ không phải là thời điểm thích hợp, dù sao người ta cũng đang tắm, hơn nữa còn là một nam nhân.
Nhưng nàng không thể lo nghĩ nhiều như vậy nữa, quan trọng là phải tìm được Tiểu Thiên.
Cắn nhẹ môi dưới, hướng phía bóng lưng hoàn mỹ trước mặt hét lớn: "Vị tiên sinh này, a, không phải, là vị công tử này, xin hỏi ngài có nhìn thấy một tiểu hài tử năm tuổi hay không." Giọng nói lộ ra vẻ sốt ruột.
Không ngờ nữ nhân này lại có chút quan tâm hắn, Long Lăng Thiên cong môi.
Sau đó, hắn đột ngột quay đầu lại——
“A!” Lạc Khinh Ca lập tức hét lên khi nhìn thấy dung mạo của hắn.
Lạc Khinh Ca không dám do dự, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Tiêu Thiên Nhi, Tiêu Thiên Nhi, đệ ở đâu?" Giọng nói lanh lảnh của nàng phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Đáp lại tiếng gọi của nàng là tiếng gầm của vài con dã thú, vang vọng khắp khu rừng, khiến nàng dựng tóc gáy.
Lạc Khinh Ca cũng không quan tâm mình có thể trở thành mục tiêu tấn công của dã thú hay không, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy Tiểu Thiên Nhi.
“Tiểu Thiên, đệ mau ra đây.” Vẫn không có người đáp lại, hiện tại Lạc Khinh Ca càng thêm lo lắng.
Nếu ra ngoài đi tiểu, nhất định sẽ ở gần đây, nàng gọi hắn nhất định sẽ nghe thấy, hiện tại không có người đáp lại, vậy có ý nghĩa gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Khinh Ca lập tức tái nhợt, nàng không dám nghĩ đến mặt xấu nữa, chỉ nhìn xung quanh.
Sau vài lần tìm kiếm xung quanh, nàng vẫn không tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của Long Lăng Thiên, nhưng điều khiến nàng có một tia hy vọng là không thấy vết máu nào quanh đây, và đồ vật trên người của Tiểu Thiên, điều đó có nghĩa là Tiểu Thiên có khả năng vẫn còn sống.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng nước bắn tung tóe, hai mắt của Lạc Khinh Ca sáng lên.
Thằng nhóc này nhất định là đang tắm sông, lúc trước nàng rủ hắn xuống hồ tắm nhưng hắn sống chết không chịu đi, chắc chắn hắn thừa dịp nàng ngủ mới tới đây tắm.
Tiểu Thiên thối, đúng là đứa nhỏ cổ hủ, còn sợ bị lộ trước mặt nàng cơ.
Hây, một đứa trẻ trưởng thành sớm.
Lạc Khinh Ca lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Truyện được edit bởi Đại Mao, chỉ đăng trên dtruyen, bạch ngọc sách, truyenhdx.
Nàng nhấc chân đi về phía hồ nước, đột nhiên trong đầu nàng nảy ra một trò đùa dai, không biết Tiêu Thiên nhìn thấy nàng sẽ có phản ứng như thế nào, thật đáng chờ mong, ha ha...
Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ tới đây.
Ở đây cỏ dại mọc um tùm, ngọn cỏ cao hơn đầu người, đi qua đám cỏ có thể nghe thấy tiếng côn trùng, rắn rết bò sàn sạt.
Lạc Khinh Ca quét qua những cọng cỏ dại cuối cùng, và khi nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, tức khắc sững sờ.
Không phải cơ thể nhỏ bé mà nàng mong đợi, mà là một cơ thể trưởng thành.
Dưới ánh trăng, nàng chắc chắn đó là cơ thể của một nam nhân trưởng thành.
Nước hồ ngang eo, lộ ra bờ vai rộng eo thon, mái tóc dài đen nhánh trên làn da trắng như ngọc của hắn có chút ướt sũng, trắng đen tạo thành một bức tranh đẹp động lòng người.
Nhìn từ phía sau, cơ thể của người đàn ông này hoàn hảo đến mức ngay cả một nghệ nhân lành nghề cũng không thể chạm khắc được một cơ thể hoàn mỹ như vậy.
Tuy nhiên, Lạc Khinh Ca chỉ choáng váng trong giây lát và ý thức của nàng nhanh chóng được kéo lại.
Tiểu Thiên không có ở đây, vậy hắn ...
Nàng không dám nghĩ tiếp, lẽ nào Tiểu Thiên thực sự đã bị thú hoang ăn thịt.
Long Lăng Thiên nhắm mắt lại vận chuyển công lực quanh thân, bao quanh người hắn có từng tia sương trắng lượn lờ, phảng phất huyền ảo sống động như thật.
Hôm nay là đêm trăng tròn, là thời gian vu độc trong cơ thể hắn ngủ say, hơn nữa dựa vào nội đan của con mãng xà hai móng mà hắn ăn lúc trước, công lực của hắn có thể khôi phục được năm thành.
Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt ra, khóe mắt đảo qua phía sau.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Không ngờ, nàng tỉnh dậy còn tìm thấy nơi này.
Có nên hù dọa nàng một chút không, nghĩ đến đây trên khóe môi Long Lăng Thiên nhếch lên một nụ cười tà ác.
Lạc Khinh Ca biết rằng nếu nàng phát ra âm thanh vào lúc này, chắc chắn sẽ không phải là thời điểm thích hợp, dù sao người ta cũng đang tắm, hơn nữa còn là một nam nhân.
Nhưng nàng không thể lo nghĩ nhiều như vậy nữa, quan trọng là phải tìm được Tiểu Thiên.
Cắn nhẹ môi dưới, hướng phía bóng lưng hoàn mỹ trước mặt hét lớn: "Vị tiên sinh này, a, không phải, là vị công tử này, xin hỏi ngài có nhìn thấy một tiểu hài tử năm tuổi hay không." Giọng nói lộ ra vẻ sốt ruột.
Không ngờ nữ nhân này lại có chút quan tâm hắn, Long Lăng Thiên cong môi.
Sau đó, hắn đột ngột quay đầu lại——
“A!” Lạc Khinh Ca lập tức hét lên khi nhìn thấy dung mạo của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook