Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
-
17: Ăn Không Phải Trả Tiền
- Ê, nha hoàn này của ngươi có bán không?
Tên mập đó cao giọng hô lên, Tiểu Kim Liên xem bản năng run bắn người, nàng ta chính là bị cha mẹ bán tới nhà Trương đại hộ.
Lý Ngư từ đáy lòng đã cảm thấy tên mập này rất phiền, nhưng trong tùy tùng của hắn có một người đè được mình, không cho mình làm việc tùy hứng, chỉ có thể cười dài nói:
- Đây không phải nha hoàn của ta, đây là xá muội.
Tên mập ờ một tiếng, không hề cảm thấy mình rất đáng ghét, tiếp tục nói:
- Vậy bán muội muội của ngươi cho ta đi, đi theo ngươi chịu tội, không bằng theo bổn thiếu gia hưởng phúc.
Lý Ngư đã kiếm chế đến cực hạn rồi, hắn lắc đầu, hỏi:
- Ngươi có muốn theo hắn hưởng phúc không?
Tiểu Kim Liên vội vàng lắc đầu như đánh trống bỏi, sợ biểu đạt không rõ.
Trong lòng nàng ta cũng rất hận tên mập này, cắn môi, lén lút trợn mắt lên.
Đáng tiếc, nàng ta đã xem nhẹ ánh mắt của mình, một cú lườm này, quả thực chính là đang...!Câu dẫn người ta.
Tên mập mừng rỡ, vui mừng khôn xiết.
Hắn vì từ nhỏ đã mất cha, quả phụ lại dung túng cưng chiều, năm tuổi đã tính tình quá đáng, ngôn ngữ ngạo mạn.
Mặc dù cũng đi học, có điều chỉ nhận được mấy chữ, suốt ngày chỉ lo cưỡi ngựa, du sơn ngoạn thủy mà thôi.
Hiện giờ tuổi hơi lớn một chút, dưới sự bảo vệ của người nhà, đi xa một chuyến, làm quen với việc buôn bán trong tộc.
Lý Ngư thầm lắc đầu, nói gì cũng phải làm khăn che mặt cho nàng ta, cô gái nhỏ này quả thực chính là họa thủy.
Hắn nhìn các bàn chung quanh, đang có mấy người, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm mình, bọn họ cũng nhìn ra mình có chút đạo hạnh, hơn nữa lại nghẹn một bụng tức, sợ mình muốn trả thù.
Nếu tùy tiện xuất thủ, rất có khả năng sẽ bị bọn họ hại.
Lý Ngư đột nhiên nghĩ tới Ngô Dụng...
Thằng ôn này dùng một chiêu giấu độc trong cây, lợi dụng ánh mặt trời thiêu đốt, hơi nước bốc lên để truyền độc, vật ngã Dương Chí.
Nếu là đối đầu bình thường, bảy người bọn Tiều Cái cùng tiến lên cũng không đánh lại Dương Chí, nhưng Ngô Dụng dùng một chiêu này, lại cầm đi sinh nhật cương dễ như trở bàn tay.
Lấy nhỏ đổi lớn, cần dùng chút đầu óc, Lý Ngư rung rung đùi, tiểu nhị bưng một mâm thức ăn lên, còn có hai chén cơm.
Lý Ngư bưng khay, chia cho Tiểu Kim Liên một nửa thức ăn, nói:
- Ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta còn lên đường.
Lý Ngư ca ca chỉ có khi truyền đạo mới rất nghiêm khắc với mình, hơi tí là mắng chửi, thường ngày lại luôn rất ôn nhu.
Tiểu Kim Liên vui mừng rạo rực cầm đũa, nàng ta thích như vậy, khi nghiêm khắc giống như cha nghiêm, khi ôn nhu thì giống như ca ca, Tiểu Kim Liên đắm chìm trong hai loại hạnh phúc mà đời này nàng ta chưa từng có.
- Khách quan, tổng cộng là bốn mươi văn.
Lý Ngư móc móc ngực, mới nhớ ra, tất cả tiền đều mang đi xử lý hậu sự cho Trương lão đầu rồi, ngay cả hai gà một vịt để giành cho lão bà cũng bán luôn.
Hắn vẫn thong dong điềm tĩnh, lấy ra một chiếc Hộ Thân Phù, nói:
- Gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây.
- Bốn mươi văn tiền, không cần phiền chưởng quỹ, tiểu nhân thu là được.
Điếm tiểu nhị đã nhìn ra người này hơn phân nửa là không có tiền, nói chuyện cũng không còn khách khí như lúc ban đầu.
Khách nhân khác trong cửa hàng đều khoanh tay xem kịch, bọn họ trời sinh đã có một chút địch ý với Lý Ngư, ai bảo ngươi dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp như vậy đi khắp nơi.
Tiểu nhị lắc đầu, cười nói:
- Khách quan, ngài có gọi ai tới thì bốn mươi văn tiền này cũng phải trả.
Ăn đồ thì trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngài nói có phải không?
- Ta thấy ngươi tay chân phù phiếm, ấn đường biến thành màu đen, có phải gần đây đầu ngón tay rất mỏi không?
Mặt điếm tiểu nhị lập tức đỏ lên, người ở đây đều cười ha hả, trừ Tiểu Kim Liên không hiểu gì ra, không biết có ý gì.
- Vị khách quan này, nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ, vậy đừng trách ta không khách khí.
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi gần đây nội tâm bành trướng, trong miệng không có vị, dưới chân như bông, trong mắt giống như dấm chua, đêm tối là nóng rực, ban ngày hay mệt mỏi, ta có nửa câu nào nói sai không? Nếu ta ngồi yên mặc kệ, ngươi trong nửa tháng tất sẽ đi đời nhà ma.
Tiểu nhị ngây ra như phỗng, tuy hắn bận tâm tới thể diện, không muốn thừa nhận, nhưng người này nói một chữ cũng không sai.
Cuối cùng dục vọng muốn sống vẫn khá là mãnh liệt, người nơi này đều là thương hành, sau khi bọn họ đi rồi, chắc chẳng ai nhớ tới mình.
Tiểu nhị không ngừng thở dài nói:
- Tiên sinh đúng là thần, không biết có biện pháp bổ cứu không?
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, thuận theo trán tiểu nhị nhẹ nhàng vạch một cái, điếm tiểu nhị thoải mái rên lên một tiếng, cả người giật thót, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, một số bệnh kín tra tấn hắn hồi lâu cũng không còn bóng dáng.
Hai mắt hắn sáng lên, biết gặp phải cao nhân rồi, tuy bản sự đánh nhau của Lý Ngư không tính là cao, nhưng đạo cứu người lại đạt tới hóa cảnh.
Tiểu nhị quỳ gối, dập đầu mấy cái, tạ ơn cứu mạng của Lý Ngư.
Kỳ thật hắn chính là thủ dâm quá nhiều, thân thể hư nhược, Lý Ngư giúp hắn điều trị một chút, nói hắn như vậy chỉ là để dọa hắn mà thôi.
Lý Ngư đưa Hộ Thân Phù tới, nói:
- Đeo vật này, trong một tháng yên tĩnh một chút, ốm đau tự khỏi.
Tiểu nhị thiên ân vạn tạ, Lý Ngư nói:
- Con người ta không màng danh lợi, luôn không có hứng thú với vàng bạc...
- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu, tiền cơm này ta thanh toán thay ân công.
Kể ra thì tiểu nhị này cũng có lời rồi, bằng không hắn đi khám lang trung, với mấy chục văn thì ngay cả cửa cũng không vào được.
Lý Ngư ăn mà thanh thản yên lòng, vừa định đứng dậy rời khỏi, tên mập đó đột nhiên đi tới.
- Chậm đã!
Mí mắt Lý Ngư híp lại, lần này trong lòng đã thật sự động tâm tư giáo huấn hắn một chút, tiểu tử này tuổi chỉ có một chút lại khi nam ép nữ, sau này chẳng phải còn quá đáng hơn ư?
- Vị...!Tiên sinh này, thủ đoạn của ngươi cao siêu như vậy, có thể giúp muội muội của ta một chút không?
- Ngươi cũng có muội muội à?
Nói tới muội muội, trong mắt tên mập có thêm chút thần thái, nói:
- Ta có một ấu muội cùng cha cùng mẹ, sinh ra thì phụ thân đã không còn, rất được mẹ tay yêu thương.
- Đáng tiếc từ lúc ở trong bụng mẹ đã mang theo một cỗ nhiệt độc, khi bệnh tới thì xuất hiện bệnh trạng ho suyễn, khiến người ta thấy mà rất đau lòng, xem bao nhiêu danh y cũng trị không hết.
Ta thấy ngón tay ngươi khẽ động một cái là có thể chữa bệnh, nhất định phải theo ta về nhà, thực không dám giấu, trong phủ của ta của cải sung túc, là một hào phú nhất đẳng, nếu trị được cho muội muội ta, chúng ta sẽ có hậu lễ.
Lý Ngư nhìn hắn một cái, tên mập này đối với muội muội cũng coi như không tồi, cũng không tính là xấu từ trong xương tủy.
Vốn định noi theo Ngô Dụng, cho họ một bài học, sau đó thuận tiện kiếm chút tiền tiêu, nhưng giờ cũng dần dần nguôi đi.
- Nhìn cách ăn mặc của ngươi, không giống như là người Đại Tống, nhà ngươi ở đâu?
- Tiên sinh mắt tinh thật, chúng ta là nhân sĩ Kim Lăng phủ Ứng Thiên Đại Minh, vị này là thiếu gia nhà ta, những gì hắn nói đều là thật, y giả nhân tâm, mong các hạ khoan dung độ lượng, vui lòng giúp đỡ.
- Xa quá, ta ở Đại Tống vẫn có chút tục sự, không bằng ngươi để lại địa chỉ, chờ ta đến Kim Lăng, tự nhiên sẽ đến bái phỏng.
Lý Ngư cười nói.
Đây cũng là hắn lưu lại một hậu thủ, vạn nhất sau này lưu lạc đầu đường, thân không một xu dịnh túi thì tới kiếm chút tiền.
- Vậy sao được, bào muội của ta chẳng phải là vẫn phải chịu khổ à?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook