Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
-
16: Chia Tay
Khương Duy lại đề xuất tới Tây Thục, dẫu sao đây cũng là mục đích chuyến này của hắn.
Lý Ngư cười ha, nói:
- Để ta nghĩ đã.
Nằm ngoài dự đoán của Lý Ngư, Khương Duy không kiên trì, ngược lại cách biệt nói:
- Cũng được, có điều ta phải về rồi, bẩm báo với thừa tướng đại sự nơi này.
Đến lúc đó lại đến tìm ngươi, nếu ngươi có ý, cũng có thể tự động tới Ba Thục.
- Gấp vậy à?
Trong lòng Lý Ngư không nói ra được là tư vị gì, nói chung không phải như trút được gánh nặng.
Mấy ngày nay ở chung, cũng có giao tình nhất định với nhau, Khương Duy là bằng hữu tốt, ít nhất thì Lý Ngư cũng thấy như vậy.
- Ta khác với ngươi, ngươi một thân nhẹ bẫng, nhàn tản tự tại.
Ở Kinh Châu hiện tại hai nước Ngụy Ngô có ý liên thủ, Hán Trung lại chiến sự liên miên, khi Thục Hán nguy nan, Khương Duy há có thể trường kỳ dạo chơi ở bên ngoài.
Lý Ngư từ trong bọc hành lý, lấy ra một sấp Hộ Thân Phù cười nói:
- Không có gì tặng cho ngươi, mấy tấm Hộ Thân Phù này là ta tự mình khai quang, cầm về chia đi.
Thứ này là hắn chuẩn bị tới trấn trên lừa tiền, hiện tại nghĩ tới, những ngày thoải mái tự tại khi đó giống như đã qua một đời.
Đều tại Trương lão đầu, đúng là biết gây phiền toái cho ta.
Khương Duy từ trong đó cầm lấy một tấm, lại cười nói:
- Ta lấy một tấm thôi, Lý Ngư, ta ở Tây Thục chờ ngươi.
- Ta không nhất định sẽ tới đâu.
Lý Ngư chơi nói.
Khương Duy quay đầu cười một cái, hô lên một tiếng, từ chân núi một con tuấn mã chạy ra, trong nháy mắt, một người một ngựa đã biến mất không thấy đâu.
- Động phủ sập rồi, tiếp theo các ngươi chuẩn bị làm gì?
Lý Ngư nhìn về phía ba huynh đệ đang ủ rũ, bọn họ vất vả lắm mới từ trong tay hổ yêu đoạt lại động phủ, trước mắt lại không có nhà để về.
Kê Lão lắc đầu nói:
- Tuy động phủ sập, nhưng bên trong còn có rất nhiều bảo bối, tam đệ của ta đào động là vô địch thiên hạ, chúng ta chuẩn bị đào ở đây một chút, sau đó tìm một nơi non xanh nước biếc, rời xa nhân loại, tiếp tục tu luyện.
- Vậy chúng ta có duyên thì gặp lại.
Lý Ngư đưa cho mỗi người một tấm Hộ Thân Phù, nói:
- Phù này là ta tự tay khai quang, rất linh nghiệm, mang theo nó có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành may, chỉ cần...!Thôi, quen biết một hồi, tặng không các ngươi..
Nói bon miệng, thiếu chút nữa thì nói ra những lời chào hàng, Lý Ngư có chút xấu hổ, ba huynh đệ lại cao hứng phấn khởi cất đi, Đoản Bối trực tiếp nhổ lông rậm, đeo ở trước ngực.
Ba tên này vừa rồi còn vẻ mặt than khóc thương tiếc, lập tức lại vui sướng không thôi, kề vai sát cánh đi tới động phủ đã sập, Lý Ngư lắc đầu, không ngờ sinh ra một chút hâm mộ đối với bọn họ.
- Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, chúng ta cũng đi thôi...
Tiểu Kim Liên gật đầu, thân thể nhỏ nhắn đeo bọc hành lý, đi sau lưng Lý Ngư sau lưng Lý Ngư.
Tuy nàng ta vẫn chỉ học được một chút da lông, nhưng tố chất thân thể đã rất khác với trước kia, tuy cũng hơi mệt, nhưng hoàn toàn có thể đeo được, hơn nữa cũng miễn cưỡng theo được bước chân của Lý Ngư.
Gió mát hiu hiu, bên trái quan đạo dưới núi, phướn điếm của một gian khách sạn nhẹ nhàng đong đưa theo gió, lộ ra năm chữ to bằng mực đen "Tam Oản Bất Quá Cương" (ba bát càng qua đồi).
Trên núi trời sập đất lún, dưới núi lại giống như không phát giác, trong lòng Lý Ngư vẫn có mấy phần kiêng kị đối với người bày trận.
Đánh chết cũng không thể để người ta biết được, gốc Giáng Châu Tiên Thảo đó là mình thả ra, nghĩ tới đây hắn nhìn Tiểu Kim Liên, người sau xoa xoa mồ hôi trên trán, cười ngọt ngào với Lý Ngư.
- Đói bụng chưa, vào nghỉ chân chút đi.
Tiểu nhị cúi người đi tới, không bởi vì quần áo bằng vải thô của hai người mà thờ ơ với bọn họ, trên người Tiểu Kim Liên thậm chí còn mặc áo xanh của nha hoàn.
Hai người vừa tiến vào, ánh mắt mọi người đều bị Tiểu Kim Liên hấp dẫn.
Khuôn mặt non nớt và dáng người lung linh của tiểu mỹ nhân này, trên tới lão đầu bảy tám mươi tuổi, dưới tới thiếu niên mười mấy tuổi, đều có sức hấp dẫn trí mạng, nàng ta...!Quá có thể dẫn tới trêu hoa ghẹo nguyệt.
Định lực của tiểu nhị cũng không tệ lắm, cười bảo:
- Khách quan, đoạn thời gian trước có tặc nhân cướp sinh nhật cương của Thái tướng, triều đình phái người phong tỏa đường, khiến rất nhiều thương hành phải nán lại.
Giờ vừa mở ra, người hơi nhiều một chút, bàn không đủ dùng, xin ngài thứ lỗi, ngồi cùng với bọn họ nhé.
Lý Ngư nhìn quanh, nói:
- Không sao, có điều sao triều đình không tiếp tục phong tỏa đường, chẳng lẽ bắt được tặc nhân rồi à?
- Tra được rồi, có điều lại để bọn họ chạy mất, thì ra kẻ có lá gan ngút trời này chính là Tiều Cái huyện Vận Thành.
- Sao? Ngươi vẫn muốn tiếp tục phong tỏa đường ư?
Một nam hài hơi mập, ăn mặc vô cùng quý khí, hất cằm, cố ý khiêu khích hỏi.
Đồng bạn bên cạnh hắn đều cười xem náo nhiệt, không có một ai ngăn cản hắn nói năng lỗ mãng với người xa lạ.
Lý Ngư nhìn hắn một cái, tên mập lại càng kiêu ngạo, lỗ mũi cơ hồ là nghếch lên trời, nói:
- Sao, nói ngươi đó, không phục à?
Tiểu Kim Liên thấy hắn bắt nạt Lý Ngư, tức tới hai mắt đỏ lên, lại không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu ủy khuất.
Bộ dạng này của nàng ta khiến tên mập lại càng đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Kim Liên cũng có chút đáng khinh vượt quá cái tuổi này của hắn.
- Một tiểu sắc lang không ai quản giáo, thiếu giáo dưỡng.
Lý Ngư thầm dán cho hắn cái nhãn này, cười khẽ một tiếng tìm chỗ ít người ngồi xuống.
Tiểu Kim Liên hầu hạ người ta đã quen rồi, đứng bên cạnh, Lý Ngư vỗ vỗ ghế, lại dùng tay áo lau cho nàng ta một chút, nói:
- Ngồi xuống, ăn một chút rồi đi.
Tiểu Kim Liên cười ngọt ngào, buông bọc hành lý xuống, lại lau mồ hôi, mới ngồi xuống bên cạnh Lý Ngư, hơi dịch ra một chút.
Sau khi Lý Ngư ngồi xuống, ngón tay trong tay áo bấm một pháp quyết, vừa định thi pháp, đột nhiên bả vai bị người ta đè xuống,
- Tiểu huynh đệ, chỉ là hài tử, lời trẻ con nói không biết kỵ húy, đừng coi là thật.
Một cỗ lực đạo, thuận theo tay hắn truyền tới trên người mình, khiến cánh tay Lý Ngư run lên, pháp quyết đang bắt lập tức buông ra.
Hắn cố nhịn đau, ngẩng đầu cười nói:
- Tất nhiên rồi...!ta không phải loại người tính toán với tiểu hài tử.
- Vậy thì tốt.
Người đến có bộ dạng văn sĩ trung niên, tướng mạo nho nhã, mặc một thân áo dài màu xanh đen, đeo khăn trắng, dưới cằm để một chòm râu được cắt tỉa rất gọn gàng.
Lý Ngư thầm cắn răng, xem ra tên mập này không dễ chọc, những người ở bên cạnh hắn đều ăn mặc bình thường, chỉ có tên mập là quần áo quý khí, hơn nữa còn ngồi ở chính giữa, những người khác đều ngồi quanh hắn, hiển nhiên hắn mới là chủ nhân.
Kỹ không bằng người, uất nghẹn thật.
Xa xa còn truyền đến tiếng cười khẩy của tên mập, Lý Ngư cúi đầu, trong lòng lại nghĩ tới phong thái của Khương Duy.
Trận pháp đó của hắn đặc biệt lợi hại, dưới sự bao phủ của một vầng sáng, tất cả mọi người đều được gia trì, kích phát ra tất cả tiềm năng, thậm chí bộc phát ra năng lực hơn xa bản thân mình có.
Đây là dùng ở trên chiến trường, nghe Khương Duy nói, Gia Cát Lượng còn hơn hắn cả trăm lần, đó là uy thế cỡ nào, chẳng phải là với sức của một người, có thể khiến sức chiến đấu của quân đội mười vạn người tăng vọt mấy lần à.
Thế đạo này quả nhiên vẫn là cường giả vi tôn, hổ yêu đã là đối thủ mạnh nhất mình từng thấy rồi, nhưng ở trước mặt Khương Duy, chỉ một kiếm là cắt được đầu nó một cách thoải mái.
Nơi này đã không còn là huyện Cự Dã an nhàn, khắp nơi đều là nguy hiểm, muốn không bị bắt nạt, vậy mình phải trở nên mạnh hơn mới được.
Thật phiền....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook