Ta Mới Là Nữ Chính
-
Chương 9: [TG1] Công lược giáo thảo lưu manh (8)
Edit:To_Month
Beta:Tề Tuyết Đồng
Trong quảng trường, biển người tấp nập, đám đông chen chúc, liếc mắt nhìn qua hầu như đều là người.
Tỉnh Lăng Vân như pho tượng đứng ở trước quảng trường, bàn tay cắm ở trong túi quần. Hôm nay, hắn mặc một bộ trang phục vận động màu trắng thoải mái nhàn nhã, càng làm hắn nổi bật lên hơi thở thanh xuân.
Hơi say dưới ánh mặt trời, ngũ quan hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, cả người đứng ở nơi đó, giống như là thiên thần hạ phàm, như bao phủ lên một tầng hào quang nhàn nhạt.
Không ít người qua đường đều nhìn về phía hắn, thậm chí còn có nữ sinh lớn mật chủ động muốn đi xin số điện thoại.
Khóe miệng Tỉnh Lăng Vân vẫn luôn treo nụ cười vô lại, nhưng mà đáy mắt màu xanh biển lại không có bất kỳ độ ấm nào, mắt lạnh mang biểu tình không kiên nhẫn mà quét qua những nữ sinh kia.
Coong, coong, coong……
Chuông lớn trên quảng trường cổ xưa đúng lúc vang lên. Tỉnh Lăng Vân nhìn thời gian, đã 10 giờ rồi, nhưng mà khi hắn nhìn khắp bốn phía, thì không thấy bóng dáng của Liễu Bạch Từ ở đâu cả, chỉ có một đám nữ sinh mê trai cùng ánh sáng mặt trời độc ác.
Trán của hắn đã bắt đầu chảy mồ hôi, vài sợi tóc bị ướt dán lên trên trán. Mặt mày tuấn lãng của hắn mạnh mẽ nhăn lại, trong lòng có chút khó chịu. Đã 10 giờ rồi, Liễu Bạch Từ sao còn chưa tới, không lẽ cô…… Lỡ hẹn?
Suy nghĩ một chút, hắn đã chịu đủ ánh mắt bị vây xem rồi, vội bước mấy bước dài liền rời khỏi.
……
Cuối tuần, nghỉ ngơi, rất nhiều người đi dạo phố ăn nhậu chơi bời, dọc theo đường đi vẫn luôn bị tắc xe, vội vàng căng thẳng đuổi theo, làm thời điểm Liễu Bạch Từ đứng ở trong quảng trường, đã là 10 giờ bốn mươi phút.
Quét mắt nhìn một vòng, chỉ nhìn thấy biển người tấp nập trong quảng trường, làm Liễu Bạch Từ có chút nhụt chí.
Cô nhìn thời gian, đã 10 giờ bốn mươi phút, cô đến muộn tận bốn mươi phút, Tỉnh Lăng Vân…… Hẳn là sớm đi rồi đi? Có điều cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vì thế cô lại tìm xung quanh quảng trường một lần nữa, mới hoàn toàn hết hy vọng.
Liễu Bạch Từ có chút nhụt chí mà ngồi xổm ở trên bậc thang trong quảng trường, hazz, tuy rằng đã sớm biết kết quả là như thế, nhưng mà, trong lòng vẫn khó tránh khỏi ôm một tia hy vọng, hy vọng hắn vẫn còn ở đó.
Chỉ là, hy vọng lúc này thật sự đã thất bại.
Đây cũng coi như là hẹn hò đi, tuy rằng không phải bạn bè nam nữ hẹn hò, thế nhưng là hai người đơn độc ở chung đều có cơ hội a, kết quả lần đầu tiên lại bị cô phá hủy.
Liễu Bạch Từ ngồi ở trên bậc thang, chỉ biết thở dài lần nữa.
Ngồi một hồi lâu, cô mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng mà, bởi vì cô đột nhiên đứng dậy, mà cách đó không xa phía sau cô lại có một người đang đi gấp xuống cầu thang, bởi vậy liền trực tiếp đụng vào cô.
Mắt thấy bản thân sắp lăn xuống cầu thang, may mắn chính là, có người đúng lúc đem cô giữ lại, một phen ôm cô vào trong ngực.
Liễu Bạch Từ thả lỏng ra một hơi, sau đó nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình. Nếu không phải nhờ người này, phỏng chừng cô đã lăn xuống cầu thang, sau đó nơi này đau nơi đó đau, nơi này ai da nơi đó ai da.
Đầu tiên nhìn, cô liền ngẩn ra.
Cái nhìn tiếp theo, cô liền mừng rỡ như điên. Đúng, mừng rỡ như điên, vui mừng đến phát điên, là vui vẻ phát ra từ nội tâm linh hồn. Bởi vì người cứu cô không phải ai khác, chính là Tỉnh Lăng Vân a.
Tỉnh Lăng Vân một tay ôm thân hình như rắn nước của Liễu Bạch Từ, một tay mạnh mẽ chà đạp mái tóc ngắn của cô, ngữ khí có chút cứng rắn nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy, nếu như không có tôi, thì cô thiếu chút nữa đã lăn xuống rồi!” Nhưng mà không khó nghe ra bên trong có ý quan tâm.
Nghe được lời này, Liễu Bạch Từ liền có chút ủy khuất mếu máo, cô ngược lại ôm chặt lấy Tỉnh Lăng Vân, đầu đặt ở trên vai hắn, giọng nói ủy khuất: “Em cho rằng anh đã đi rồi, em tìm toàn bộ quảng trường đều không tìm được anh, cho nên em rất đau lòng, đang ngồi yên ở trên cầu thang, ai ngờ thời điểm đứng dậy lại đột nhiên bị người đụng trúng.”
“Có điều thật tốt, anh vẫn còn ở đây.”
Tỉnh Lăng Vân đột nhiên kéo khoảng cách giữa cô ra, sau đó mạnh mẽ gõ một cái ở trên đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Cô còn nói! Chúng ta rõ ràng hẹn gặp nhau tại quảng trường lúc 10 giờ, nhưng bây giờ thì sao, đã 11 giờ rồi!”
Hắn vốn là muốn đi, nhưng lại lo lắng Liễu Bạch Từ đến nơi này muộn, không tìm thấy hắn thì phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ cô ngây ngốc ở chỗ này chờ hắn thì phải làm sao?
Tỉnh Lăng Vân rối rắm tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nghĩ vừa chờ đợi, sau đó thời gian thấm thoát liền trôi qua.
“Hazz.” Liễu Bạch Từ thở dài, trợn tròn mắt: “Còn không phải là bởi vì trên đường xảy ra một số chuyện.”
“Cô đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Tỉnh Lăng Vân rất vội vàng, có chút lo lắng, trên dưới trái phải nhìn Liễu Bạch Từ, cuối cùng phát hiện ở góc váy màu trắng của cô có một chút vết bẩn.
Liễu Bạch Từ không thèm để ý mà xua xua tay: “Không có chuyện gì ghê gớm, em đã giải quyết hết rồi, nhưng mà lại chậm trễ một chút thời gian.”
Cô không muốn cho Tỉnh Lăng Vân biết chuyện mình bị khi dễ, tuy rằng độ hảo cảm của Tỉnh Lăng Vân đối với cô đã được 75, nhưng cô không xác định hắn có vì cô mà trở mặt với fans của mình hay không; thứ hai là cô có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Thấy Liễu Bạch Từ không muốn nhiều lời, Tỉnh Lăng Vân cũng không có cưỡng cầu, chỉ là gợi lên khóe môi, cười khẩy một tiếng nói: “Đi, tôi mang cô đi chơi game, một ngày hôm nay hãy ở nơi đó buông thả đi, phóng túng đến khi cô nguyện ý về nhà mới thôi.”
“Một lời đã định nha.”
Sau đó suốt cả ngày hôm đó, Liễu Bạch Từ vẫn luôn ở phòng chơi game cùng với Tỉnh Lăng Vân, hai người như hình với bóng, chơi tất cả các hạng mục game ở bên trong phòng chơi game, chơi một lần lại một lần……
Hôm nay, Liễu Bạch Từ cùng Tỉnh Lăng Vân chơi đến khuya mới trở về.
Hôm nay, Liễu Bạch Từ cùng Tỉnh Lăng Vân tán gẫu rất nhiều điều yêu thích tương tự.
Hôm nay, độ hảo cảm của Tỉnh Lăng Vân đối với Liễu Bạch Từ đã tăng lên đến 80.
……
Sau đó Liễu Bạch Từ ở trường học, cũng không có biến hóa gì lớn, ban ngày vẫn nghiêm túc nghe giảng bài, nghiêm túc làm bài tập, buổi tối Tỉnh Lăng Vân lại tiếp tục dạy cô học bổ túc.
Chỉ là vào một ngày trong hai tuần sau, thời điểm Liễu Bạch Từ làm trực nhật đi đổ rác, lại lần nữa bị Lương Lộ cầm đầu fans Tỉnh Lăng Vân chặn đường lại.
Ánh nắng chiều vung vãi toàn bộ trường học, gió thu lạnh thổi bay, lá trên cây ào ào rơi xuống.
Cả ngôi trường học, là một mảnh yên tĩnh, tất cả học sinh hầu như đều đã trở về nhà, trong phòng rác rưởi hẻo lánh, chỉ còn lại Liễu Bạch Từ đang cầm thùng rác, cùng một đám fans nữ sinh ngang ngược ngông cuồng.
Mỗi người các cô đều mắt cao hơn trời, không coi ai ra gì, cứ như vậy khoanh tay trước ngực, đem Liễu Bạch Từ vây vào giữa.
Đã gặp qua một lần, đối với lần thứ hai, Liễu Bạch Từ biểu hiện càng thêm bình tĩnh, “Lại là các cậu a? Như thế nào? Lại tới tìm tôi?”
Lương Lộ tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Chúng tôi lần này tới tìm cậu, là muốn cậu rời khỏi Tỉnh giáo thảo, cậu không xứng đứng ở bên người Tỉnh giáo thảo, cũng không có bất luận kẻ nào xứng đứng ở bên người Tỉnh giáo thảo. Tỉnh giáo thảo là thế gia vọng tộc, không ai có thể độc chiếm!”
Lời nói của cô, làm Liễu Bạch Từ thực sự rất không thích, không phải bởi vì giọng nói của cô nghiêm khắc mà không vui, mà là bởi vì lời nói!
Liễu Bạch Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Lộ một cái, đôi mày lá liễu mạnh mẽ nhăn lại, giọng nói rất nghiêm khắc: “Tỉnh Lăng Vân không phải là của tôi, cũng không phải của cậu, càng không phải thế gia vọng tộc, anh ấy chính là anh ấy, anh ấy có suy nghĩ của chính mình, xứng hay không xứng? Là do anh ấy định đoạt, các cậu không có quyền quyết định thay anh ấy!”
Beta:Tề Tuyết Đồng
Trong quảng trường, biển người tấp nập, đám đông chen chúc, liếc mắt nhìn qua hầu như đều là người.
Tỉnh Lăng Vân như pho tượng đứng ở trước quảng trường, bàn tay cắm ở trong túi quần. Hôm nay, hắn mặc một bộ trang phục vận động màu trắng thoải mái nhàn nhã, càng làm hắn nổi bật lên hơi thở thanh xuân.
Hơi say dưới ánh mặt trời, ngũ quan hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, cả người đứng ở nơi đó, giống như là thiên thần hạ phàm, như bao phủ lên một tầng hào quang nhàn nhạt.
Không ít người qua đường đều nhìn về phía hắn, thậm chí còn có nữ sinh lớn mật chủ động muốn đi xin số điện thoại.
Khóe miệng Tỉnh Lăng Vân vẫn luôn treo nụ cười vô lại, nhưng mà đáy mắt màu xanh biển lại không có bất kỳ độ ấm nào, mắt lạnh mang biểu tình không kiên nhẫn mà quét qua những nữ sinh kia.
Coong, coong, coong……
Chuông lớn trên quảng trường cổ xưa đúng lúc vang lên. Tỉnh Lăng Vân nhìn thời gian, đã 10 giờ rồi, nhưng mà khi hắn nhìn khắp bốn phía, thì không thấy bóng dáng của Liễu Bạch Từ ở đâu cả, chỉ có một đám nữ sinh mê trai cùng ánh sáng mặt trời độc ác.
Trán của hắn đã bắt đầu chảy mồ hôi, vài sợi tóc bị ướt dán lên trên trán. Mặt mày tuấn lãng của hắn mạnh mẽ nhăn lại, trong lòng có chút khó chịu. Đã 10 giờ rồi, Liễu Bạch Từ sao còn chưa tới, không lẽ cô…… Lỡ hẹn?
Suy nghĩ một chút, hắn đã chịu đủ ánh mắt bị vây xem rồi, vội bước mấy bước dài liền rời khỏi.
……
Cuối tuần, nghỉ ngơi, rất nhiều người đi dạo phố ăn nhậu chơi bời, dọc theo đường đi vẫn luôn bị tắc xe, vội vàng căng thẳng đuổi theo, làm thời điểm Liễu Bạch Từ đứng ở trong quảng trường, đã là 10 giờ bốn mươi phút.
Quét mắt nhìn một vòng, chỉ nhìn thấy biển người tấp nập trong quảng trường, làm Liễu Bạch Từ có chút nhụt chí.
Cô nhìn thời gian, đã 10 giờ bốn mươi phút, cô đến muộn tận bốn mươi phút, Tỉnh Lăng Vân…… Hẳn là sớm đi rồi đi? Có điều cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vì thế cô lại tìm xung quanh quảng trường một lần nữa, mới hoàn toàn hết hy vọng.
Liễu Bạch Từ có chút nhụt chí mà ngồi xổm ở trên bậc thang trong quảng trường, hazz, tuy rằng đã sớm biết kết quả là như thế, nhưng mà, trong lòng vẫn khó tránh khỏi ôm một tia hy vọng, hy vọng hắn vẫn còn ở đó.
Chỉ là, hy vọng lúc này thật sự đã thất bại.
Đây cũng coi như là hẹn hò đi, tuy rằng không phải bạn bè nam nữ hẹn hò, thế nhưng là hai người đơn độc ở chung đều có cơ hội a, kết quả lần đầu tiên lại bị cô phá hủy.
Liễu Bạch Từ ngồi ở trên bậc thang, chỉ biết thở dài lần nữa.
Ngồi một hồi lâu, cô mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng mà, bởi vì cô đột nhiên đứng dậy, mà cách đó không xa phía sau cô lại có một người đang đi gấp xuống cầu thang, bởi vậy liền trực tiếp đụng vào cô.
Mắt thấy bản thân sắp lăn xuống cầu thang, may mắn chính là, có người đúng lúc đem cô giữ lại, một phen ôm cô vào trong ngực.
Liễu Bạch Từ thả lỏng ra một hơi, sau đó nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình. Nếu không phải nhờ người này, phỏng chừng cô đã lăn xuống cầu thang, sau đó nơi này đau nơi đó đau, nơi này ai da nơi đó ai da.
Đầu tiên nhìn, cô liền ngẩn ra.
Cái nhìn tiếp theo, cô liền mừng rỡ như điên. Đúng, mừng rỡ như điên, vui mừng đến phát điên, là vui vẻ phát ra từ nội tâm linh hồn. Bởi vì người cứu cô không phải ai khác, chính là Tỉnh Lăng Vân a.
Tỉnh Lăng Vân một tay ôm thân hình như rắn nước của Liễu Bạch Từ, một tay mạnh mẽ chà đạp mái tóc ngắn của cô, ngữ khí có chút cứng rắn nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy, nếu như không có tôi, thì cô thiếu chút nữa đã lăn xuống rồi!” Nhưng mà không khó nghe ra bên trong có ý quan tâm.
Nghe được lời này, Liễu Bạch Từ liền có chút ủy khuất mếu máo, cô ngược lại ôm chặt lấy Tỉnh Lăng Vân, đầu đặt ở trên vai hắn, giọng nói ủy khuất: “Em cho rằng anh đã đi rồi, em tìm toàn bộ quảng trường đều không tìm được anh, cho nên em rất đau lòng, đang ngồi yên ở trên cầu thang, ai ngờ thời điểm đứng dậy lại đột nhiên bị người đụng trúng.”
“Có điều thật tốt, anh vẫn còn ở đây.”
Tỉnh Lăng Vân đột nhiên kéo khoảng cách giữa cô ra, sau đó mạnh mẽ gõ một cái ở trên đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Cô còn nói! Chúng ta rõ ràng hẹn gặp nhau tại quảng trường lúc 10 giờ, nhưng bây giờ thì sao, đã 11 giờ rồi!”
Hắn vốn là muốn đi, nhưng lại lo lắng Liễu Bạch Từ đến nơi này muộn, không tìm thấy hắn thì phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ cô ngây ngốc ở chỗ này chờ hắn thì phải làm sao?
Tỉnh Lăng Vân rối rắm tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nghĩ vừa chờ đợi, sau đó thời gian thấm thoát liền trôi qua.
“Hazz.” Liễu Bạch Từ thở dài, trợn tròn mắt: “Còn không phải là bởi vì trên đường xảy ra một số chuyện.”
“Cô đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Tỉnh Lăng Vân rất vội vàng, có chút lo lắng, trên dưới trái phải nhìn Liễu Bạch Từ, cuối cùng phát hiện ở góc váy màu trắng của cô có một chút vết bẩn.
Liễu Bạch Từ không thèm để ý mà xua xua tay: “Không có chuyện gì ghê gớm, em đã giải quyết hết rồi, nhưng mà lại chậm trễ một chút thời gian.”
Cô không muốn cho Tỉnh Lăng Vân biết chuyện mình bị khi dễ, tuy rằng độ hảo cảm của Tỉnh Lăng Vân đối với cô đã được 75, nhưng cô không xác định hắn có vì cô mà trở mặt với fans của mình hay không; thứ hai là cô có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Thấy Liễu Bạch Từ không muốn nhiều lời, Tỉnh Lăng Vân cũng không có cưỡng cầu, chỉ là gợi lên khóe môi, cười khẩy một tiếng nói: “Đi, tôi mang cô đi chơi game, một ngày hôm nay hãy ở nơi đó buông thả đi, phóng túng đến khi cô nguyện ý về nhà mới thôi.”
“Một lời đã định nha.”
Sau đó suốt cả ngày hôm đó, Liễu Bạch Từ vẫn luôn ở phòng chơi game cùng với Tỉnh Lăng Vân, hai người như hình với bóng, chơi tất cả các hạng mục game ở bên trong phòng chơi game, chơi một lần lại một lần……
Hôm nay, Liễu Bạch Từ cùng Tỉnh Lăng Vân chơi đến khuya mới trở về.
Hôm nay, Liễu Bạch Từ cùng Tỉnh Lăng Vân tán gẫu rất nhiều điều yêu thích tương tự.
Hôm nay, độ hảo cảm của Tỉnh Lăng Vân đối với Liễu Bạch Từ đã tăng lên đến 80.
……
Sau đó Liễu Bạch Từ ở trường học, cũng không có biến hóa gì lớn, ban ngày vẫn nghiêm túc nghe giảng bài, nghiêm túc làm bài tập, buổi tối Tỉnh Lăng Vân lại tiếp tục dạy cô học bổ túc.
Chỉ là vào một ngày trong hai tuần sau, thời điểm Liễu Bạch Từ làm trực nhật đi đổ rác, lại lần nữa bị Lương Lộ cầm đầu fans Tỉnh Lăng Vân chặn đường lại.
Ánh nắng chiều vung vãi toàn bộ trường học, gió thu lạnh thổi bay, lá trên cây ào ào rơi xuống.
Cả ngôi trường học, là một mảnh yên tĩnh, tất cả học sinh hầu như đều đã trở về nhà, trong phòng rác rưởi hẻo lánh, chỉ còn lại Liễu Bạch Từ đang cầm thùng rác, cùng một đám fans nữ sinh ngang ngược ngông cuồng.
Mỗi người các cô đều mắt cao hơn trời, không coi ai ra gì, cứ như vậy khoanh tay trước ngực, đem Liễu Bạch Từ vây vào giữa.
Đã gặp qua một lần, đối với lần thứ hai, Liễu Bạch Từ biểu hiện càng thêm bình tĩnh, “Lại là các cậu a? Như thế nào? Lại tới tìm tôi?”
Lương Lộ tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Chúng tôi lần này tới tìm cậu, là muốn cậu rời khỏi Tỉnh giáo thảo, cậu không xứng đứng ở bên người Tỉnh giáo thảo, cũng không có bất luận kẻ nào xứng đứng ở bên người Tỉnh giáo thảo. Tỉnh giáo thảo là thế gia vọng tộc, không ai có thể độc chiếm!”
Lời nói của cô, làm Liễu Bạch Từ thực sự rất không thích, không phải bởi vì giọng nói của cô nghiêm khắc mà không vui, mà là bởi vì lời nói!
Liễu Bạch Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Lộ một cái, đôi mày lá liễu mạnh mẽ nhăn lại, giọng nói rất nghiêm khắc: “Tỉnh Lăng Vân không phải là của tôi, cũng không phải của cậu, càng không phải thế gia vọng tộc, anh ấy chính là anh ấy, anh ấy có suy nghĩ của chính mình, xứng hay không xứng? Là do anh ấy định đoạt, các cậu không có quyền quyết định thay anh ấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook