Ta Mới Là Nữ Chính
-
Chương 10: Công lược giáo thảo lưu manh (9)
Beta:Tề Tuyết Đồng
Có lẽ là do biểu tình trên mặt của Liễu Bạch Từ quá mức dữ tợn, âm thanh quá mức nghiêm khắc, khiến Lương Lộ có chút bị dọa, cô ta sững sờ vài giây, giọng nói hoàn toàn đình trệ.
Qua nửa ngày, cô ta mới hoàn hồn, khôi phục lại vẻ mặt hung dữ, một phen nắm lấy cổ áo đồng phục học sinh của Liễu Bạch Từ, giọng nói bá đạo mạnh mẽ: “Toàn là lời dối trá, hừ! Tóm lại, không cho phép cô tiếp cận Tỉnh giáo thảo nữa, cũng không cho phép cô đi vào phạm vi tầm mắt của Tỉnh giáo thảo, càng không cho phép cô độc chiếm thời gian của Tỉnh giáo thảo như là giúp cô học bổ túc, tôi muốn cô biến mất hoàn toàn trước mặt Tỉnh giáo thảo!”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Liễu Bạch Từ nhìn ánh mắt phun lửa của Lương Lộ, lớn mật hỏi ngược lại.
“Như vậy…… Cô sẽ vì hành vi của mình mà trả một cái giá thật lớn.” Lương Lộ buông cổ áo Liễu Bạch Từ ra, ngược lại dùng sức nhéo chiếc cằm nhọn của cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
Trong giọng nói của cô ta còn xen lẫn một tia lột da róc thịt, tựa hồ hận không thể xé nát Liễu Bạch Từ ra.
Xác thật cũng là như thế, nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh tế kia của Liễu Bạch Từ, Lương Lộ thật sự có một cổ xúc động, muốn đem gương mặt này phá hủy đi.
Cô ta trực tiếp quăng một bàn tay qua.
Dừng thật mạnh ở trên gương mặt trắng nõn bóng loáng như trứng gà của Liễu Bạch Từ, lập tức liền đỏ lên một mảnh, năm dấu ngón tay lớn, rất là rõ ràng.
Liễu Bạch Từ ngay lập tức liền bối rối. Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô bị người khác không lưu tình chút nào mà đánh vào mặt như vậy.
Cô vẫn tính là phản ứng vừa đúng lúc.
Thời điểm tiếp theo đó là hung hăng quăng một bàn tay ở trên khuôn mặt của Lương Lộ.
Bang ——
Tiếng bàn tay rất to, so với lúc trước còn mạnh hơn, khuôn mặt Lương Lộ lập tức sưng vù, sưng đỏ một mảnh.
Nực cười, Liễu Bạch Từ trước kia là người mặc cho người khác bắt nạt, nhưng Liễu Bạch Từ hiện tại thì không phải!
Tốt xấu cô cũng sống đến 23 tuổi rồi, sao có thể để cho một cô gái nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi khi dễ chứ.
“Cô…… Cô dám đánh tôi?!” Lương Lộ dùng tay che lại má bên phải của mình, có chút không dám tin. Từ trước đến nay đều là cô đánh người khác, chưa từng có ai dám đánh trả, hiện tại cô lại dám đánh trả.
Liễu Bạch Từ hung hăng trợn trắng mắt.
Việc này không phải rõ ràng rồi sao, Lương Lộ này là bị nước đổ vào đầu hay là não bị tắc nghẽn? Thế nào, chẳng lẽ cô ta cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn đứng bất động, mắng không cãi lại, đánh không đánh trả sao?
Hừ, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.
“Liễu Bạch Từ, cái đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
“Chúng ta cùng nhau tiến lên! Đem cô ta vây lại!”
Vừa dứt lời, Lương Lộ liền dẫn đầu nhào tới, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Cùng tiến lên?
Một mình đối phó với Lương Lộ, cô còn có khả năng nắm chắc.
Nhưng nếu là một đám thì vẫn là quên đi.
Quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nháy mắt Liễu Bạch Từ liền đem thùng rác trong tay làm vũ khí ném qua, sau đó đột nhiên chạy đi.
Còn chưa có chạy được hai bước, liền bị kéo một cái, xoay mình nhào vào trong lòng ngực của một người.
Hết thảy nữ sinh đều dừng bước chân lại, hết sức hoảng sợ mà nhìn về phía người tới —— Tỉnh Lăng Vân.
Liễu Bạch Từ hơi hơi ngẩng đầu, bỗng dưng thấy được khuôn mặt đầy tức giận của hắn. Liễu Bạch Từ chưa từng thấy qua Tỉnh Lăng Vân như vậy, ngày thường hắn toàn mang dáng vẻ vô hại cùng với nụ cười khẩy treo ở khóe miệng, còn hắn của hiện tại, như là một con rắn độc nguy hiểm, ánh mắt hung ác nham hiểm, âm trầm nhìn mọi người.
Khuôn mặt hắn vốn dĩ tuấn dật bây giờ lại là một mảnh âm trầm, nửa đôi mắt nguy hiểm nheo lại, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Tóm lại, nếu dùng một câu để hình dung, đó chính là hiện tại Tỉnh Lăng Vân đặc biệt rất tức giận!
Bị Tỉnh Lăng Vân dùng ánh mắt âm tuyệt như vậy nhìn chằm chằm, một đám nữ sinh, đặc biệt là Lương Lộ, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai chân run lên.
Trầm mặc giống như chết.
Bốn phía là một mảnh im ắng, chỉ có âm thanh lá cây mùa thu rào rạt rơi xuống.
Thời điểm một đám nữ sinh không biết làm sao, khuôn mặt đẹp trai của Tỉnh Lăng Vân bỗng dưng cuối xuống, ở trên đôi môi hồng phấn của Liễu Bạch Từ in lên một nụ hôn nhẹ nhàng. Nụ hôn kia thật sự rất nhẹ, giống như là chuồn chuồn lướt qua, chỉ lướt qua một chút thôi.
Vừa hôn xong, Tỉnh Lăng Vân lại lần nữa dùng ánh mắt rét lạnh quét nhìn một đám nữ sinh, âm thanh không mang theo một tia độ ấm: “Hiện tại tôi liền nói cho các cô biết, Liễu Bạch Từ, cô ấy là bạn gái của tôi! Cũng là nữ sinh duy nhất có tư cách đứng ở bên cạnh tôi!”
“Tôi không đánh nữ sinh, nhưng không có nghĩa tôi sẽ buông tha cho các cô.”
“Tất cả đều cút cho tôi!!!”
Một câu cuối cùng, hắn cơ hồ là gào lên, trên trán nỗi lên gân xanh, khàn cả giọng.
Nháy mắt tất cả nữ sinh đều chạy trốn không còn một mảnh, các cô lần đầu tiên nhìn thấy Tỉnh Lăng Vân như vậy, cùng ngày thường vô lại rất khá nhau, hắn như vậy, thật sự rất khủng bố, như là con hổ lúc nào cũng có thể xé nát các cô.
Nhưng còn một người chưa có từ bỏ ý định, đó chính là Lương Lộ.
Nói cô thật sự rất thích Tỉnh Lăng Vân sao? Kỳ thật không phải như vậy, cô cũng chỉ ái mộ hắn mà thôi.
Cô chỉ là không cam lòng, rất không cam lòng, vì cái gì lại là Liễu Bạch Từ? Cô có cái gì kém hơn Liễu Bạch Từ?
Nếu đổi thành người khác, một người vừa có thành tích lại có gia thế bên ngoài tốt hơn so với cô, cô có lẽ sẽ cam tâm.
Nhưng không phải, cô ta chỉ là bạn học trước đây bị khi dễ xấu, mập mạp —— Liễu Bạch Từ.
Cho nên, cô rất không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
Chấp niệm này vẫn luôn rất sâu, sâu đến nỗi cơ hồ cô muốn đánh mất lý trí, cô nghĩ……
“Còn chưa cút!” Thấy Lương Lộ còn bình tĩnh đứng đó, Tỉnh Lăng Vân càng gầm lên giận dữ, ánh mắt ghét bỏ bộc lộ ra ngoài.
Lương Lộ không nói tiếng nào mà rời khỏi, trên mặt không có cảm xúc, cũng không hề liếc mắt nhìn Tỉnh Lăng Vân một cái.
Lương Lộ như vậy, làm người ta có một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Mà toàn bộ quá trình Liễu Bạch Từ đều ngốc lăng, bởi vì cái hôn nhẹ nhàng kia của Tỉnh Lăng Vân, liền đem người cô cùng tâm thậm chí là linh hồn, đều hỗn loạn.
Đây không chỉ là nụ hôn đầu tiên của nguyên chủ Liễu Bạch Từ, mà cũng là nụ hôn đầu tiên của cô - công lược giả Liễu Mạc a!
Cho nên cô rất hoảng loạn, trên cánh môi tựa hồ còn dư lại độ ấm của Tỉnh Lăng Vân, tâm hơi rung động, nhảy lên đến dị thường lợi hại.
Thẳng đến khi bị Tỉnh Lăng Vân kéo rời khỏi hiện trường, Liễu Bạch Từ khó khăn lắm mới hoàn hồn.
Hắn đi rất nhanh, chân dài thẳng bước, gương mặt tuấn tú không có một tia biểu tình, tựa hồ còn đang tức giận, nhưng hơi thở nham hiểm đã tan đi.
Bị hắn một tay kéo, Liễu Bạch Từ cơ hồ muốn chạy mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn, cô thở hồng hộc, tóc mái trên trán đều đã ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn bởi vì chạy mà hồng nhuận lên, như là quả táo hồng ngon miệng.
Cuối cùng thật sự đã chạy đến mệt, Liễu Bạch Từ không thể nhịn được nữa, ném tay hắn ra, thở phì phì gọi thẳng tên hắn: “Tỉnh Lăng Vân, anh làm gì lôi kéo em đi nhanh như vậy? Đang êm đẹp anh tự nhiên tức giận cái gì?”
Thật là không thể hiểu được a.
Tỉnh Lăng Vân nhất thời đem cô áp vào một bên vách tường, ngón trỏ hung hăng chọc trán cô, con ngươi màu lam thâm trầm nhìn cô, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Cô còn nói, vì sao không nói cho tôi biết cô bị mấy người đó khi dễ, là không tin tôi sao?”
Vừa nghĩ tới Liễu Bạch Từ không tin hắn, hắn liền cảm thấy một loại bế tắc không tên, có loại cảm giác đau lòng, cả người đều khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook