Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 4 - Chương 69: Trách nhiệm
Tần Mạt nhìn thấy Tần Vân Đình ở sân bay, thấy nàng làm tóc xoăn lọn to, mặc váy ngắn vá áo chấm, xinh đẹp như cũ, chỉ có sắc mặt là tiều tụy.
"Mạt Mạt, chị đưa em đi tham quan một chút.” Nàng khoác tay Tần Mạt, cúi đầu cười nhạt, như là những chuyện ngày hôm qua nói chỉ là chuyện cười.
Tần Mạt đè nén lo âu trong lòng, cũng không đề cập đến chuyện nàng mang thai.
Vì thời gian còn sớm, Tần Vân Đình liền dẫn Tần Mạt đi thăm Tử Cấm Thành, khi đi đường dáng vẻ nàng có điểm thất hồn lạc phách, kéo Tần Mạt nói: "Bắc Kinh có rất nhiều nơi có thể thăm quan, nếu em muốn đi du lịch, thì ở đây một tháng đi." Lúc này Tần Mạt đương nhiên không thể ở lại Bắc Kinh lâu, lần này nàng nghỉ không xin phép, xem như là trốn học.
Không lâu nữa, trường H sẽ tổ chức thi cuối kỳ, Tần Mạt còn không muốn bỏ thi rớt lớp đâu.
Nhưng nếu Tần Vân Đình khăng khăng muốn giữ nàng bên cạnh, không thể nói trước Tần Mạt có thay đổi kế hoạch bỏ thi một lần không.
Tường đỏ Từ Cấm Thành trải dài, nó như phản ánh lên lịch sử phồn hoa và đổ nát, bao nhiêu năm rồi, gió táp mưa sa, phảng phất như già đi.
Tần Mạt lại thật sự không có tâm tình gì mà thương nhớ cổ kim, hoàng cung Biện Lương và Tử Cấm Thành Bắc Kinh kém nhau quá xa, bây giờ không phải là lúc để thưởng thức phong cảnh nhân văn nữa.
"Anh ấy thường xuyên ở bên kia dựng giá vẽ tranh.” Tần Vân Đình thấp giọng nói: "Nơi này rất hẻo lánh, bình thường có rất ít người lại gần, lần đầu tiên chị gặp anh ấy, cảm thấy có điểm quen mắt, sau lại không nhịn được thường đi đến đây.
Anh ấy học cùng trường với chị, học về công trình sinh học…” Mắt Tần Mạt thấy ánh mắt Tần Vân Đình mờ mịt, lời nói lộn xộn, trong lòng lại chua xót, lại không rõ nên an ủi nàng thế nào mới tốt.
Nghĩ lại nghĩ, Tần Mạt hơi khô cứng nói: "Anh ta đúng là quái nhân." "Anh ấy chính là quái nhân." gương mặt tái nhợt của Tần Vân Đình hơi lộ ra ý cười, "Anh ấy là người vô cùng kỳ quái.
Em nghe chị kể anh ấy vẽ cảnh lúc trời chiều ở Tử Cấm Thành, nhất định cho rằng anh ấy là người rất lãng mạn, vẽ tranh cũng rất giỏi đúng không? Thật ra không phải như thế, tranh anh ấy vẽ rất khó nhìn, về sau chị không nhịn được hỏi anh ấy, anh ấy không biết vẽ tranh sao lại làm ra vẻ biết vẽ? Tần Mạt thuận thế hỏi: "Anh ấy trả lời thế nào?" "Anh ấy nói, anh ấy thất tình, vì bạn gái ghét anh ấy cả ngày chỉ nói về công thức phân tử, không có tế bào lãng mạn nào cả.” Tần Vân Đình thở dài, "Cho nên chỉ cần không mưa, anh ấy sẽ đến đây vẽ trời chiều, sau đó bồi dưỡng tế bào lãng mạn.
Anh ấy nói người bạn cùng phòng nói với anh ấy, một chiêu này rất có tác dụng, có thể hấp dẫn khối em xinh tươi tự động dâng đến miệng.
Tần Mạt lắc đầu cười cười: "Một câu này thành lời tiên tri rồi." "Nếu chị không bị hấp dẫn, há không phải nói, chị không phải cô gái xinh đẹp sao?" Tần Vân Đình hơi có ý tự giễu, "Nhưng chị lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng không phải là cô gái xinh đẹp nhất kia.” Tần Mạt nghĩ đến trước đây nàng thích nhất là một câu nói, đó là “Mình chính là mỹ thiếu nữ vô địch siêu cấp vũ trụ”, trong đầu lại nặng trĩu một đoạn tình cảm, vô cùng khó chịu.
"Chị có nói, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm." Tần Vân Đình quật cường cắn môi dưới, nói khẽ: "Chị không muốn anh ấy chịu trách nhiệm, chị không phải là gánh nặng của anh ấy, cũng không phải là trách nhiệm của anh ấy.
Chuyện này, không trách anh ấy.” Tần Mạt nhếch mày, giọng điệu chuyển sang nghiêm khắc: "Chị, đứa con trong bụng chị chẳng nhẽ là xuất hiện từ không khí?" "Ngày đó rất nhiều bạn học tụ tập một chỗ cùng uống rượu, vì sắp tốt nghiệt, mọi người đều rất buồn, cho nên càng chuốc nhiều.” Giọng Tần Vân Đình trầm xuống, đè nặng thống khổ, "Mọi người đều say, chị đưa anh ấy về, để anh ấy lên ghế sô pha..." Nàng dừng rất lâu, cuối cùng vẫn đứt quãng kể lại mọi chuyện rõ ràng.
Chuyện chỉ có như thế, ngày đó say rượu, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chàng trai say đến bất tỉnh nhân sự, cô gái còn ba phần tỉnh táo.
Tần Vân Đình thầm mến Tô Lăng Kiệt, đến lúc nửa tỉnh nửa say, cho là đang nằm mơ, thế là hồ đồ đi hôn hắn.
Nhưng nàng không nghĩ đến việc hiến thân, chỉ là đang nghĩ trong mộng, một thoáng nhiệt tình cũng không ngại.
Tô Lăng Kiệt có phản ứng bản năng của đàn ông, cảm giác được da thịt ôn ngọc mềm mại trên người, lúc thần trí không rõ khách đổi thành chủ, thế là hai người tạo thành sai lầm lớn.
Chuyện này xảy ra, nếu như là cô gái khác, nhất định sẽ lập tức nắm lấy cơ hội bắt hắn chịu trách nhiệm, nhưng Tần Vân Đình lại cảm thấy như mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chịu thiệt thòi cũng là xứng đáng.
Tần Mạt đối mặt với suy nghĩ như thế của nàng, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.
Nàng thương tiếc trong lòng, lại cảm thấy vấn đề này, không thể khuyên giải.
Tần Vân Đình có sự kiên trì của nàng, sao Tần Mạt có thể nhẫn tâm phá vỡ sự kiên trì thuần túy đó? Nhưng Tần Mạt vẫn mang theo chút ép buộc, hỏi: "Chị đã cảm thấy chị nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng, lại cảm thấy chị thiệt thòi, đến cuối cùng ai mới là người thiệt thòi?” "Cả hai đều thiệt." Tần Vân Đình cười khổ, "Anh ấy rất áy náy, mà chị lại ăn quả đắng." Tần Mạt chỉ có thể bất đắc dĩ cùng nàng đi dạo Tử Cấm Thành, đi đến giữa trưa, hai người đi ăn cơm, Tần Vân Đình lại đề nghị: "Chúng ta thăm Trường Thành, Vì đến vội vàng, cho nên Tần Mạt ra trận gọn nhẹ, hai tay trống trơn, hành lý gì đó đều không có.
Dù là như thế, nàng cũng không thấy mình còn có sức để đi Trường Thành.
Nhưng nhìn dáng vẻ uể oải của Tần Vân Đình như thế, Tần Mạt liền không nói ra được lời từ chối.
Nàng cắn răng một cái, gật đầu đáp ứng.
Khi hai người đi nhờ xe đến đường núi ở Trường Thành, đã là hơn bốn giờ chiều.
Tần Vân Đình đi dọc lên, bước rất nhanh, Tần Mạt thở hồng hộc đuổi theo phía sau, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nháy ra khỏi lồng ngực.
"Chị cả, đừng ép người như thế chứ.” Nàng dùng tay chống chân, lại giả vờ yếu ớt ở phía sau, không chịu đi lên nữa.
Thật ra nàng cũng không mệt đến mức không đi nổi đường, chỉ muốn đổi sự chú ý của Tần Vân Đình.
"Vậy chị ở đây chờ em." Tần Vân Đình dừng bước lại, dựa vào tường thành nhìn xuống, ánh mắt ảm đạm, khó phân biệt buồn vui.
Lúc này đa số mọi người đều đi xuống dưới, rất ít người đi lên trên, Tần Mạt ngẩng đầu nhìn thấy dòng người đi ngược này, dãy núi nguy nga, trong lồng ngực bỗng dâng lên một cỗ hào khí.
Nàng vỗ ngực, lại đi nhanh lên trên, khi đến cạnh Tần Vân Đình, bỗng lộ ra một khuôn mặt tươi tắn, giữ chặt tay nàng nói: “Chị cả, vừa rồi em nghĩ ra một ý kiến rất hay.” Tần Vân Đình lườm sang một bên, cúi đầu hỏi: "Có ý kiến gì?" "Chị không chịu để anh ấy chịu trách nhiệm, là vì chị cảm thấy chuyện này không phải tại anh ấy.
Nhưng nếu anh ấy rất thích chị, muốn cưới chị, việc anh ây gánh vác trách nhiệm và lần ngoài ý muốn đó không có quan hệ thì sao?” Tần Mạt mở to mắt nhìn Tần Vân Đình: “Chị, nếu như anh ấy muốn biến chị thành trách nhiệm của anh ấy, chị không muốn sao?” Tần Vân Đình khẽ mỉm cười: "Đây mà là ý kiến hay?" Chủ ý này quả thật quá bình thường, Tần Mạt thẹn thùng mỉm cười, lắc tay Tần Vân Đình giả bộ đáng yêu nói: "Chị, sao lại không phải ý kiến hay, vấn đề lớn nhất của chị không phải là cảm thấy anh ấy không thích chị sao? Nếu anh ấy thích chị, thì vấn đề đó còn có gì nữa?” Ngoài lần vừa mới xuyên qua, vì không hiểu chuyện Tần Mạt bị tống vào bệnh viện An Bình nên phải giả vờ đáng yêu vài lần ra, đã rất lâu nàng không lộ ra dáng vẻ thế này.
Quả thật nàng không thích hợp làm cô bé đáng yêu, Tần Vân Đình vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy khó chịu, lúc này lại bật cười.
Tần Mạt thấy nàng cười, cũng tự thu dáng vẻ đó lại, khoác tay nàng nói: "Chị, chị không thử, sao biết là không thể?" Tần Vân Đình nhìn về dãy núi ở nơi xa, thở dài: “Mấy ngày trước chị còn gặp anh ấy đi cùng cô gái kia ở trường, tuy bọn họ đã chia tay, nhưng chị nhìn nét mặt của anh ấy, liền biết, trong lòng anh ấy còn người đó.” "Chuyện nàyó thể nhìn qua vẻ mặt mà đoán?” Tần Mạt vung tay lên, "Chắn chắn là chị hoa mắt rồi, ai có thể cách bụng, nhìn thấu lòng người chứ?" "Mạt Mạt, em không hiểu." Tần Vân Đình cắn nhẹ môi dưới, "Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần đó, chắc chắn chị sẽ không bận tâm đến chuyện này.
Chị thích anh ấy, tự nhiên muốn chủ động tranh thủ.
Nhưng bây giờ, thà chị tiếp tục sai, cũng không muốn anh ấy vì gánh trách nhiệm mà nhận gánh nặng cả đời… Sau cùng, áy náy với chị lại biến thành oán hận.” Tần Mạt nắm chặt tay nàng, như có thể cảm giác được mạch đập của nàng, cảm nhận được sự kiên quyết trong lòng nàng.
Dưới tình huống như vậy, Tần Mạt thật sự không thể tiếp tục khuyên ngăn nữa.
Nàng chỉ cảm thấy tất cả lời nói linh hoạt của mình, trước tình cảm như thế của Tần Vân Đình như đều biến thành một mảnh tái nhợt.
Nàng phải thích người kia nhiều lắm, mới nguyện ý vì hắn mà chịu ấm ức đến mức này? Nàng có rất nhiều kiêu ngạo, nhưng ở lúc thế này lại không chịu cho mình một con đường lui? Tần Mạt rất muốn hỏi một câu: "Vậy đứa bé chị định làm thế nào?", nhưng lời này đến bờ môi, nàng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Đêm đó áng mây lần nhuộm cả dãy núi, Tần Vân Đình xoay người, kéo Tần Mạt thấp giọng nói: "Mạt Mạt, chúng ta về thôi." Tần Mạt đau nhỏi trong lòng, trở về đâu? Trong nháy mắt này, nàng ra quyết định, dù chương tr học có thế nào, nàng cũng phải ở cùng với Tần Vân Đình cho đến lúc nàng không cần nữa mới thôi.
Chỗ ở thuê của Tần Vân Đình cách Thủy Lợi không xa, vì nàng sắp tốt nghiệp, mà khóa nghiên cứu sinh còn chưa khai giảng, cho nên mởi ở tạm bên ngoài.
Khu vực ở trọ này tính là không tệ, hai người đi thang máy lên tầng chín, Tần Mạt bước ra trước.
"Anh..." Nàng xoay người một cái, liền thấy trên cửa gỗ có một người đang dựa, “Anh là?” Tần Mạt đánh giá hắn, thầm đoán được thân phận của hắn.
Tần Vân Đình đi phía sau Tần Mạt, lập tức nhìn thấy người này.
"Anh chặn cửa của tôi." Sắc mặt nàng trầm xuống, trong lời nói lại lộ ra ý chán ghét.
Tần Mạt kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Vân Đình, không hiểu sao nàng lại làm ra tư thế như vậy.
Chẳng lẽ người này không phải Tô Lăng Kiệt? Chàng trai trẻ hơi nghiêng người, cũng không nói chuyện, chỉ có ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Tần Vân Đình.
"Mạt Mạt, chị đưa em đi tham quan một chút.” Nàng khoác tay Tần Mạt, cúi đầu cười nhạt, như là những chuyện ngày hôm qua nói chỉ là chuyện cười.
Tần Mạt đè nén lo âu trong lòng, cũng không đề cập đến chuyện nàng mang thai.
Vì thời gian còn sớm, Tần Vân Đình liền dẫn Tần Mạt đi thăm Tử Cấm Thành, khi đi đường dáng vẻ nàng có điểm thất hồn lạc phách, kéo Tần Mạt nói: "Bắc Kinh có rất nhiều nơi có thể thăm quan, nếu em muốn đi du lịch, thì ở đây một tháng đi." Lúc này Tần Mạt đương nhiên không thể ở lại Bắc Kinh lâu, lần này nàng nghỉ không xin phép, xem như là trốn học.
Không lâu nữa, trường H sẽ tổ chức thi cuối kỳ, Tần Mạt còn không muốn bỏ thi rớt lớp đâu.
Nhưng nếu Tần Vân Đình khăng khăng muốn giữ nàng bên cạnh, không thể nói trước Tần Mạt có thay đổi kế hoạch bỏ thi một lần không.
Tường đỏ Từ Cấm Thành trải dài, nó như phản ánh lên lịch sử phồn hoa và đổ nát, bao nhiêu năm rồi, gió táp mưa sa, phảng phất như già đi.
Tần Mạt lại thật sự không có tâm tình gì mà thương nhớ cổ kim, hoàng cung Biện Lương và Tử Cấm Thành Bắc Kinh kém nhau quá xa, bây giờ không phải là lúc để thưởng thức phong cảnh nhân văn nữa.
"Anh ấy thường xuyên ở bên kia dựng giá vẽ tranh.” Tần Vân Đình thấp giọng nói: "Nơi này rất hẻo lánh, bình thường có rất ít người lại gần, lần đầu tiên chị gặp anh ấy, cảm thấy có điểm quen mắt, sau lại không nhịn được thường đi đến đây.
Anh ấy học cùng trường với chị, học về công trình sinh học…” Mắt Tần Mạt thấy ánh mắt Tần Vân Đình mờ mịt, lời nói lộn xộn, trong lòng lại chua xót, lại không rõ nên an ủi nàng thế nào mới tốt.
Nghĩ lại nghĩ, Tần Mạt hơi khô cứng nói: "Anh ta đúng là quái nhân." "Anh ấy chính là quái nhân." gương mặt tái nhợt của Tần Vân Đình hơi lộ ra ý cười, "Anh ấy là người vô cùng kỳ quái.
Em nghe chị kể anh ấy vẽ cảnh lúc trời chiều ở Tử Cấm Thành, nhất định cho rằng anh ấy là người rất lãng mạn, vẽ tranh cũng rất giỏi đúng không? Thật ra không phải như thế, tranh anh ấy vẽ rất khó nhìn, về sau chị không nhịn được hỏi anh ấy, anh ấy không biết vẽ tranh sao lại làm ra vẻ biết vẽ? Tần Mạt thuận thế hỏi: "Anh ấy trả lời thế nào?" "Anh ấy nói, anh ấy thất tình, vì bạn gái ghét anh ấy cả ngày chỉ nói về công thức phân tử, không có tế bào lãng mạn nào cả.” Tần Vân Đình thở dài, "Cho nên chỉ cần không mưa, anh ấy sẽ đến đây vẽ trời chiều, sau đó bồi dưỡng tế bào lãng mạn.
Anh ấy nói người bạn cùng phòng nói với anh ấy, một chiêu này rất có tác dụng, có thể hấp dẫn khối em xinh tươi tự động dâng đến miệng.
Tần Mạt lắc đầu cười cười: "Một câu này thành lời tiên tri rồi." "Nếu chị không bị hấp dẫn, há không phải nói, chị không phải cô gái xinh đẹp sao?" Tần Vân Đình hơi có ý tự giễu, "Nhưng chị lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng không phải là cô gái xinh đẹp nhất kia.” Tần Mạt nghĩ đến trước đây nàng thích nhất là một câu nói, đó là “Mình chính là mỹ thiếu nữ vô địch siêu cấp vũ trụ”, trong đầu lại nặng trĩu một đoạn tình cảm, vô cùng khó chịu.
"Chị có nói, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm." Tần Vân Đình quật cường cắn môi dưới, nói khẽ: "Chị không muốn anh ấy chịu trách nhiệm, chị không phải là gánh nặng của anh ấy, cũng không phải là trách nhiệm của anh ấy.
Chuyện này, không trách anh ấy.” Tần Mạt nhếch mày, giọng điệu chuyển sang nghiêm khắc: "Chị, đứa con trong bụng chị chẳng nhẽ là xuất hiện từ không khí?" "Ngày đó rất nhiều bạn học tụ tập một chỗ cùng uống rượu, vì sắp tốt nghiệt, mọi người đều rất buồn, cho nên càng chuốc nhiều.” Giọng Tần Vân Đình trầm xuống, đè nặng thống khổ, "Mọi người đều say, chị đưa anh ấy về, để anh ấy lên ghế sô pha..." Nàng dừng rất lâu, cuối cùng vẫn đứt quãng kể lại mọi chuyện rõ ràng.
Chuyện chỉ có như thế, ngày đó say rượu, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chàng trai say đến bất tỉnh nhân sự, cô gái còn ba phần tỉnh táo.
Tần Vân Đình thầm mến Tô Lăng Kiệt, đến lúc nửa tỉnh nửa say, cho là đang nằm mơ, thế là hồ đồ đi hôn hắn.
Nhưng nàng không nghĩ đến việc hiến thân, chỉ là đang nghĩ trong mộng, một thoáng nhiệt tình cũng không ngại.
Tô Lăng Kiệt có phản ứng bản năng của đàn ông, cảm giác được da thịt ôn ngọc mềm mại trên người, lúc thần trí không rõ khách đổi thành chủ, thế là hai người tạo thành sai lầm lớn.
Chuyện này xảy ra, nếu như là cô gái khác, nhất định sẽ lập tức nắm lấy cơ hội bắt hắn chịu trách nhiệm, nhưng Tần Vân Đình lại cảm thấy như mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chịu thiệt thòi cũng là xứng đáng.
Tần Mạt đối mặt với suy nghĩ như thế của nàng, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.
Nàng thương tiếc trong lòng, lại cảm thấy vấn đề này, không thể khuyên giải.
Tần Vân Đình có sự kiên trì của nàng, sao Tần Mạt có thể nhẫn tâm phá vỡ sự kiên trì thuần túy đó? Nhưng Tần Mạt vẫn mang theo chút ép buộc, hỏi: "Chị đã cảm thấy chị nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng, lại cảm thấy chị thiệt thòi, đến cuối cùng ai mới là người thiệt thòi?” "Cả hai đều thiệt." Tần Vân Đình cười khổ, "Anh ấy rất áy náy, mà chị lại ăn quả đắng." Tần Mạt chỉ có thể bất đắc dĩ cùng nàng đi dạo Tử Cấm Thành, đi đến giữa trưa, hai người đi ăn cơm, Tần Vân Đình lại đề nghị: "Chúng ta thăm Trường Thành, Vì đến vội vàng, cho nên Tần Mạt ra trận gọn nhẹ, hai tay trống trơn, hành lý gì đó đều không có.
Dù là như thế, nàng cũng không thấy mình còn có sức để đi Trường Thành.
Nhưng nhìn dáng vẻ uể oải của Tần Vân Đình như thế, Tần Mạt liền không nói ra được lời từ chối.
Nàng cắn răng một cái, gật đầu đáp ứng.
Khi hai người đi nhờ xe đến đường núi ở Trường Thành, đã là hơn bốn giờ chiều.
Tần Vân Đình đi dọc lên, bước rất nhanh, Tần Mạt thở hồng hộc đuổi theo phía sau, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nháy ra khỏi lồng ngực.
"Chị cả, đừng ép người như thế chứ.” Nàng dùng tay chống chân, lại giả vờ yếu ớt ở phía sau, không chịu đi lên nữa.
Thật ra nàng cũng không mệt đến mức không đi nổi đường, chỉ muốn đổi sự chú ý của Tần Vân Đình.
"Vậy chị ở đây chờ em." Tần Vân Đình dừng bước lại, dựa vào tường thành nhìn xuống, ánh mắt ảm đạm, khó phân biệt buồn vui.
Lúc này đa số mọi người đều đi xuống dưới, rất ít người đi lên trên, Tần Mạt ngẩng đầu nhìn thấy dòng người đi ngược này, dãy núi nguy nga, trong lồng ngực bỗng dâng lên một cỗ hào khí.
Nàng vỗ ngực, lại đi nhanh lên trên, khi đến cạnh Tần Vân Đình, bỗng lộ ra một khuôn mặt tươi tắn, giữ chặt tay nàng nói: “Chị cả, vừa rồi em nghĩ ra một ý kiến rất hay.” Tần Vân Đình lườm sang một bên, cúi đầu hỏi: "Có ý kiến gì?" "Chị không chịu để anh ấy chịu trách nhiệm, là vì chị cảm thấy chuyện này không phải tại anh ấy.
Nhưng nếu anh ấy rất thích chị, muốn cưới chị, việc anh ây gánh vác trách nhiệm và lần ngoài ý muốn đó không có quan hệ thì sao?” Tần Mạt mở to mắt nhìn Tần Vân Đình: “Chị, nếu như anh ấy muốn biến chị thành trách nhiệm của anh ấy, chị không muốn sao?” Tần Vân Đình khẽ mỉm cười: "Đây mà là ý kiến hay?" Chủ ý này quả thật quá bình thường, Tần Mạt thẹn thùng mỉm cười, lắc tay Tần Vân Đình giả bộ đáng yêu nói: "Chị, sao lại không phải ý kiến hay, vấn đề lớn nhất của chị không phải là cảm thấy anh ấy không thích chị sao? Nếu anh ấy thích chị, thì vấn đề đó còn có gì nữa?” Ngoài lần vừa mới xuyên qua, vì không hiểu chuyện Tần Mạt bị tống vào bệnh viện An Bình nên phải giả vờ đáng yêu vài lần ra, đã rất lâu nàng không lộ ra dáng vẻ thế này.
Quả thật nàng không thích hợp làm cô bé đáng yêu, Tần Vân Đình vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy khó chịu, lúc này lại bật cười.
Tần Mạt thấy nàng cười, cũng tự thu dáng vẻ đó lại, khoác tay nàng nói: "Chị, chị không thử, sao biết là không thể?" Tần Vân Đình nhìn về dãy núi ở nơi xa, thở dài: “Mấy ngày trước chị còn gặp anh ấy đi cùng cô gái kia ở trường, tuy bọn họ đã chia tay, nhưng chị nhìn nét mặt của anh ấy, liền biết, trong lòng anh ấy còn người đó.” "Chuyện nàyó thể nhìn qua vẻ mặt mà đoán?” Tần Mạt vung tay lên, "Chắn chắn là chị hoa mắt rồi, ai có thể cách bụng, nhìn thấu lòng người chứ?" "Mạt Mạt, em không hiểu." Tần Vân Đình cắn nhẹ môi dưới, "Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần đó, chắc chắn chị sẽ không bận tâm đến chuyện này.
Chị thích anh ấy, tự nhiên muốn chủ động tranh thủ.
Nhưng bây giờ, thà chị tiếp tục sai, cũng không muốn anh ấy vì gánh trách nhiệm mà nhận gánh nặng cả đời… Sau cùng, áy náy với chị lại biến thành oán hận.” Tần Mạt nắm chặt tay nàng, như có thể cảm giác được mạch đập của nàng, cảm nhận được sự kiên quyết trong lòng nàng.
Dưới tình huống như vậy, Tần Mạt thật sự không thể tiếp tục khuyên ngăn nữa.
Nàng chỉ cảm thấy tất cả lời nói linh hoạt của mình, trước tình cảm như thế của Tần Vân Đình như đều biến thành một mảnh tái nhợt.
Nàng phải thích người kia nhiều lắm, mới nguyện ý vì hắn mà chịu ấm ức đến mức này? Nàng có rất nhiều kiêu ngạo, nhưng ở lúc thế này lại không chịu cho mình một con đường lui? Tần Mạt rất muốn hỏi một câu: "Vậy đứa bé chị định làm thế nào?", nhưng lời này đến bờ môi, nàng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Đêm đó áng mây lần nhuộm cả dãy núi, Tần Vân Đình xoay người, kéo Tần Mạt thấp giọng nói: "Mạt Mạt, chúng ta về thôi." Tần Mạt đau nhỏi trong lòng, trở về đâu? Trong nháy mắt này, nàng ra quyết định, dù chương tr học có thế nào, nàng cũng phải ở cùng với Tần Vân Đình cho đến lúc nàng không cần nữa mới thôi.
Chỗ ở thuê của Tần Vân Đình cách Thủy Lợi không xa, vì nàng sắp tốt nghiệp, mà khóa nghiên cứu sinh còn chưa khai giảng, cho nên mởi ở tạm bên ngoài.
Khu vực ở trọ này tính là không tệ, hai người đi thang máy lên tầng chín, Tần Mạt bước ra trước.
"Anh..." Nàng xoay người một cái, liền thấy trên cửa gỗ có một người đang dựa, “Anh là?” Tần Mạt đánh giá hắn, thầm đoán được thân phận của hắn.
Tần Vân Đình đi phía sau Tần Mạt, lập tức nhìn thấy người này.
"Anh chặn cửa của tôi." Sắc mặt nàng trầm xuống, trong lời nói lại lộ ra ý chán ghét.
Tần Mạt kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Vân Đình, không hiểu sao nàng lại làm ra tư thế như vậy.
Chẳng lẽ người này không phải Tô Lăng Kiệt? Chàng trai trẻ hơi nghiêng người, cũng không nói chuyện, chỉ có ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Tần Vân Đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook