Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 4 - Chương 68: Tái biệt
Cuối Tháng tư, Tần Mạt rốt cuộc cũng hoàn thành 《 Tiên ẩm 》, chuẩn bị mang ra in ấn.
Quyển sách này làm bối cảnh cho trò "Đăng Thiên", nhưng bản quyền lại thuộc về 《 Quanh quẩn 》, mà bản quyền phim điện ảnh và truyền hình lại vô điều kiện thuộc về "Đồ Thiên".
Miễn phí chuyển nhượng 《 Tiên ẩm 》 thành phim, hơn nữa Đồ Thiên còn có được quyền ưu tiên tất cả các tác phẩm của Biện Hà Sa từ đó về sau, đây chính là thỏa thuận của Tần Mạt với Đồ Thiên.
Thỏa thuận này đến cuối cùng có giá trị bao nhiêu, trước mắt là một con số không thể lường trước.
Bởi vì trước đây, kết quả phòng bán vé ‘Điêu nguyệt’ không thể dự liệu, mà Biện Hà Sa cũng còn tính là người mới.
Thỏa thuận này nhìn như Tần Mạt thiệt thòi, nhưng nếu không có Đồ Thiên tạo thế, tác phẩm điện ảnh của Biện Hà Sa có thể có bao nhiêu người biết? Nhưng dù tính thế nào, Đồ Thiên cũng kiếm được không ít, nhà kinh doanh trục lợi, quả thật không giống bình thường.
Đến tháng năm trường H được nghỉ, nhưng tổ chế tạo《 Đăng Thiên 》lại tăng ca, Tần Mạt cũng phải chịu đến ngày mùng một tháng năm.
Mùng chín tháng này, phần mềm hoàn thành, trong văn phòng bỗng phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Cửa phòng đẩy ra, Lôi Lạc Tư lao ra từ trong, giơ nắm đấm bô bô nói.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không người nào nghe hiểu hắn nói gì.
Sau vài giây nhìn nhau, tiếng cười vang ầm ầm lên.
Lôi Lạc Tư lại nâng tay gãi gãi đầu, dùng tiếng Trung có chút ấp úng nói: "Phương Triệt, mời khách, chúng ta nhất định phải giết cậu ta, giết cậu ta một bữa." Tiếng cười càng lớn, Tần Mạt níu lấy Phương Triệt nói: "Lôi Lạc Tư muốn giết anh đấy." "Anh ta coi từ làm thịt thành giết." Phương Triệt rất trấn định.
Tần Mạt nói: "Giết vốn là từ đồng nghĩa với làm thịt, anh ấy hiểu sai ở đâu? Tiếng Hán của Lôi Lạc Tư rất tốt nhé." Trong đám người, Phương Triệt ôm eo Tần Mạt qua, tiến đến bên tai nàng nói: "Vậy anh sẽ đứng đây, chờ em đến tới giết." Tần Mạt lại hiểu sai trong một khắc này, nàng hiểu là: “Anh đứng, chờ em đẩy đến.” Thật ra nàng muốn cẩn thận hơn một chút, nhưng chuyện này là tiên hạ thủ vi cường.
Tần Mạt tính toán, tuổi kết hôn của nam giới là hai mươi hai tuổi, bọn họ còn phải đợi hơn một năm nữa—thật ra phải đợi ba năm, vì nàng muốn đợi đến ba năm sau khi nàng tốt nghiệp.
Như vậy trước đây, có phải nàng muốn xác lập vị trí chủ đạo khô "Mạt Mạt?" Phương Triệt nhéo nhéo tay nàng, "Em đang nghì gì?" Tần Mạt bỗng phục hồi tinh thần lại, thầm giấu vẻ lúng túng đi.
Nàng cố gắng làm ra vẻ trang trọng, nhàn nhạt mà nói: "Em không phải đao phủ." Phương Triệt cúi đầu cười: "Vậy cái mạng nhỏ này của anh được đảm bảo rồi." Cuối Tháng năm hắn sẽ trở lại Cambridge, sau đó hai người lại có một năm chia ly.
Một lần ly biệt này khác lần trước, nhưng lại có một tia tình cảm làm cho người ta phiền muộn.
Khi mọi thứ còn chưa biết, ly biệt tuy khiến người ta ảm đạm, nhưng vì chưa nếm qua những thứ quá tốt đẹp, cho nên cũng không phải không chịu nổi, mà khi tình yêu cuồng nhiệt lại ly biệt, trái ngược là phiền lòng.
Cũng may sau khi xác định xong tất cả, ít nhất cũng không cần thấp thỏm nữa.
Phương Triệt nắm chặt tay Tần Mạt, yên lặng tính toán ngày ly biệt, lại mong đến ngày gặp lại kia.
Còn chưa chia xa, đã mong ngày gặp lại, hắn cúi dầu, bỗng cảm thấy mình rất buồn cười.
Giữa Tháng năm, Tần Bái Lâm có tin tức tốt bên kia, bệnh tình của ông được khống chế, tuy không thể chữa khỏi, nhưng dưới tình huống như vậy, không chuyển biến xấu nữa là tốt rồi.
AIDS là hội chứng suy giảm miễn dịch, cũng không thể trị được bệnh, chỉ có thể dựa vào sinh mệnh bướng bỉnh của con người, dùng sức để chống cự lại nó, cũng không phải không thể vùng vẫy để giành sự Hàn Dao vẫn không chịu đi thăm Tần Bái Lâm, nhưng quan hệ của bà và Triệu Chỉ Lan rất thân thiết, hai người nói chuyện rất nhiều, Triệu Chỉ Lan nói về Phương Triệt, Hàn Dao cũng nói về Tần Mạt.
Có một ngày, Triệu Chỉ Lan gọi điện cho Phương Triệt, hỏi hắn: "Tiểu Triệt, có phải con có bạn gái không?" Phương Triệt biết Hàn Dao và Triệu Chỉ Lan đã nói với nhau về chuyện gì, liền giấu ý cười, nhàn nhạt trả lời: "Mẹ, bây giờ mẹ mới biết à?" Triệu Chỉ Lan cảm thấy có chút xấu hổ, tự giác cảm thấy ít quan tâm đến đứa con, giọng liền dịu đi vài phần: “Mẹ sớm có nghe nói, nhưng… Tiểu Triệt, khi nào thì con đưa con bé đến gặp mẹ?” Bà vốn còn nghĩ, nếu có thể kết thành thông gia với Hàn Dao thì thật tốt, nhưng Phương Triệt nói lời này, bà lại cảm thấy mình không nên thẳng thừng can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.
"Nếu mẹ có thời gian, gần đây có thể." Phương Triệt lại hỏi, "Mẹ, mẹ không hỏi về tên cô ấy sao." Triệu Chỉ Lan liền hoảng sợ trong lòng, vội vàng nói: "À, đúng vậy, đúng.
Con bé...
tên nó là gì? Nhà ở đâu? Người thế nào?" Phương Triệt thầm thở dài, cũng không thấy thoải mái, chỉ có chút bất đắc dĩ.
Hắn từ từ nói: "Tần Mạt, cô ấy là Tần Mạt." Nói xong, hắn nghĩ trong lòng: "Quên đi...” Tính Triệu Chi Lan luôn như thế, Phương Triệt không thể làm gì, cảm thấy mình không nên trông cậy vào.
Hắn đã lớn đến tuổi này, không cần thiết phải hi vọng vào một người mẹ sẽ chăm sóc con trai mình chu đáo.
Triệu Chỉ Lan cũng không phải không tốt, Phương Triệt cũng không phải đứa trẻ cần chăm sóc nữa.
Trong lòng hắn chỉ có chút ấm ức, mà cho đến bây giờ, những oán khí kia dần tan mất, hắn lại cảm thấy, có một người mẹ như thế cũng là một loại hạnh phúc.
Vì Triệu Chi Lan khiến người ta mãi mãi cảm thấy, tuổi thanh xuân thuần túy nhất.
"Hình như..." Giọng Triệu Chỉ Lan có chút nghi hoặc, "Con gái dì Hàn Dao cũng là Tần Mạt." Phương Triệt không nói thật lâu, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Triệu Chỉ Lan cẩn thận dè dặt hỏi: "Tiểu Triệt, bạn gái con cùng tên với nhà người ta, có phải con không vui không." "Không có." Phương Triệt không đổi sắc mặt, lại khôi phục dáng vẻ băng sơn năm đó.
Thật ra hắn cũng không phải kẻ lạnh lùng, mà vì có một đôi cha mẹ dở hơi như thế, hàng năm không có lời nào để nói, nét mặt không lạnh không được.
"Ai, cùng tên à, nếu là cùng một người thì thật tốt." Triệu Chỉ Lan bỗng vui mừng kêu lên, "Nói không chừng là cùng một người đấy! Tiểu Triệt, bạn gái con là người ở đâu? Bây giờ con bé đang làm gì?" Phương Triệt chỉ trả lời: "Người ở Thiệu Thành, bây giờ đang học ở trường H.
Khoa văn, chuyên ngành tiếng Hán." Triệu Chỉ Lan sung sướng không thôi: "Chắc chắn là cùng một người rồi, đúng là như vậy! Tiểu Triệt, không tệ đâu, mẹ nhìn rồi.
Đúng rồi, mẹ mời Hàn Dao đến thành C du lịch, muốn cô ấy đến nhìn con dâu tương lai của mẹ, nhất định dọa cô ấy nhảy dựng." Bà còn nói không ngừng, tưởng tượng sau khi mình nhìn thấy Tần Mạt xong, sẽ làm gì, lại làm thế nào để tạo quan hệ tốt với con dâu tương lai.
Phương Triệt lần đầu nghe bà nói nhiều, tâm tình bình tĩnh trở lại như kỳ tích, trong lúc bất tri bất giác mặt hiện lên ý cười.
Cuối Tháng năm, Phương Triệt đã đi máy bay đến London, máy bay cất cánh ngày hai mươi tám.
Tần Mạt lên lịch đi tiễn hắn, đến ngày hai bảy lại nhận được điện thoại của Tần Vân Đình.
Cho đến bây giờ Tần Vân Đình vẫn luôn hăng hái, vậy mà lúc ấy lại nghẹn nghào, khiến Tần Mạt kinh hoảng, vội hỏi thăm: “Chị, có chuyện gì xảy ra?” Tần Vân Đình im lặng thật lâu sau, mới khổ sở nói ra bốn chữ: "Chị đã mang thai." Tần Mạt hít thật sâu một hơi, nén giọng, cố dùng giọng điệu tỉnh táo hỏi: "Chị định làm thế nào?" "Không muốn nói cho ba mẹ." Giọng Tần Vân Đình rất yếu ớt, nhưng ngữ khí cũng kiên quyết.
Tần Mạt dịu giọng: "Chị, chị không định kết hôn?" Tần Vân Đình đã tròn hai mươi hai tuổi rồi, hoàn toàn đến tuổi có thể kết hôn.
"Chị không kết hôn." Nàng lại ra vẻ kiên cường, "Chị còn có sự nghiệp, chị không cần đàn ông nuôi." "Kết hôn và sự nghiệp có mâu thuẫn sao?" Tần Mạt nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy buồn cười, "Theo cách nói này của chị, người ta muốn chịu trách nhiệm đúng không.
Thế nào, con cũng có rồi, còn không muốn gả?" Tần Vân Đình cúi đầu cười lên, giọng không khỏi bi thương: "Dù anh ta muốn chịu trách nhiệm, nhưng chị không muốn để anh ta thương hại.
Đứa con này… đứa con này…” Trong lòng Tần Mạt có cảm giác không ổn, nàng trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ chị quyết định không sinh đứa bé ra?" "Chị, chị..." Tần Vân Đình lại hoảng loạn lên, "Chị không biết, chị không biết phải làm thế nào! Mạt Mạt, chị nên làm thế nào?" Mấy năm này, tuy Tần Vân Đình rất ít về nhà, nhưng trước giờ gọi điện không ít.
Hai chị em đều hiểu rõ nhau, Tần Mạt lần trước còn nghe Tần Vân Đình nói qua, nàng thích một người, trước mắt phát triển rất tốt.
"Chị có con lúc nào?" "Một tháng, chính là tháng trước..." Tần Vân Đình đè nặng thống khổ trong giọng nói, "Chị còn chưa nghĩ đến sẽ có con, chị chỉ, lần trước uống rượu say, chị không ngờ….
Mạt Mạt, chị không thể kết hôn với anh ta, anh ta coi chị là người khác, trong lòng anh ta căn bản không có chị.” Tần Mạt ngẩng đầu, im lặng thở dài, hận không thể lập tức vọt đến Bắc Kinh gõ đầu Tần Vân Đình, xem trong đầu cô bé đần này đến cuối cùng là chứa cái gì.
"Lúc này chị đến những thứ đó! Chị thật là… Chẳng lẽ chị nhẫn tâm cướp đi sinh mệnh của một đứa trẻ? Hay là chị chuẩn bị làm người mẹ độc thân rồi?” "Chị không biết, chị không biết phải làm thế nào." Tần Vân Đình tràn đầy lo âu, "Chị cũng không muốn xóa bỏ đứa con này, nhưng, chị không muốn kết hôn.
Nhưng nếu ba mẹ biết chị… chị chưa kết hôn mà có con, họ, họ sẽ tức chết!" "Chị có thể nghĩ như thế, sao còn không chịu kết hôn?" Tần ba Tần mẹ sẽ bị tức đến dạng gì tạm thời không nói đến, ít nhất Tần Mạt đã tức đến không chịu được rồi.
"Chị không kết hôn." Tần Vân Đình lẩm bẩm nói.
Giọng Tần Mạt như không cho phép từ chối: "Bây giờ em đi mua vé máy bay, chị chờ em ở Bắc Kinh." Nàng cúp điện thoại, xem thời gian, đã là ba giờ chiều.
Vé máy bay đi Bắc Kinh cùng ngày không còn, nàng chỉ có thể mua vé hơn tám giờ hôm sau, Phương Triệt cũng lên máy bay ngày này, nhưng thời gian lại là hơn một giờ chiều.
Ngày hôm sau hai người cùng ra sân bay, nhưng là Phương Triệt tiễn Tần Mạt, mà không phải Tần Mạt tiễn Phương Triệt.
Thời gian rất vội, Tần Mạt vốn lên kế hoạch làm tiệc tiễn Phương Triệt, nhưng lúc này nàng rất lo cho Tần Vân Đình, cũng bất chấp cả lãng mạn, chỉ vội nói câu: "Thuận buồm xuôi gió, bảo trọng." Phương Triệt còn chưa kịp nói gì, Tần Mạt đã quay người đi vào cửa đăng ký.
Bóng lưng nàóng chìm trong biển người, rõ ràng là Phương Triệt đưa nàng lên máy bay, nhưng lời từ biệt lại do nàng nói ra, nỗi buồn ly biệt không khỏi tan lẫn.
Quyển sách này làm bối cảnh cho trò "Đăng Thiên", nhưng bản quyền lại thuộc về 《 Quanh quẩn 》, mà bản quyền phim điện ảnh và truyền hình lại vô điều kiện thuộc về "Đồ Thiên".
Miễn phí chuyển nhượng 《 Tiên ẩm 》 thành phim, hơn nữa Đồ Thiên còn có được quyền ưu tiên tất cả các tác phẩm của Biện Hà Sa từ đó về sau, đây chính là thỏa thuận của Tần Mạt với Đồ Thiên.
Thỏa thuận này đến cuối cùng có giá trị bao nhiêu, trước mắt là một con số không thể lường trước.
Bởi vì trước đây, kết quả phòng bán vé ‘Điêu nguyệt’ không thể dự liệu, mà Biện Hà Sa cũng còn tính là người mới.
Thỏa thuận này nhìn như Tần Mạt thiệt thòi, nhưng nếu không có Đồ Thiên tạo thế, tác phẩm điện ảnh của Biện Hà Sa có thể có bao nhiêu người biết? Nhưng dù tính thế nào, Đồ Thiên cũng kiếm được không ít, nhà kinh doanh trục lợi, quả thật không giống bình thường.
Đến tháng năm trường H được nghỉ, nhưng tổ chế tạo《 Đăng Thiên 》lại tăng ca, Tần Mạt cũng phải chịu đến ngày mùng một tháng năm.
Mùng chín tháng này, phần mềm hoàn thành, trong văn phòng bỗng phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Cửa phòng đẩy ra, Lôi Lạc Tư lao ra từ trong, giơ nắm đấm bô bô nói.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không người nào nghe hiểu hắn nói gì.
Sau vài giây nhìn nhau, tiếng cười vang ầm ầm lên.
Lôi Lạc Tư lại nâng tay gãi gãi đầu, dùng tiếng Trung có chút ấp úng nói: "Phương Triệt, mời khách, chúng ta nhất định phải giết cậu ta, giết cậu ta một bữa." Tiếng cười càng lớn, Tần Mạt níu lấy Phương Triệt nói: "Lôi Lạc Tư muốn giết anh đấy." "Anh ta coi từ làm thịt thành giết." Phương Triệt rất trấn định.
Tần Mạt nói: "Giết vốn là từ đồng nghĩa với làm thịt, anh ấy hiểu sai ở đâu? Tiếng Hán của Lôi Lạc Tư rất tốt nhé." Trong đám người, Phương Triệt ôm eo Tần Mạt qua, tiến đến bên tai nàng nói: "Vậy anh sẽ đứng đây, chờ em đến tới giết." Tần Mạt lại hiểu sai trong một khắc này, nàng hiểu là: “Anh đứng, chờ em đẩy đến.” Thật ra nàng muốn cẩn thận hơn một chút, nhưng chuyện này là tiên hạ thủ vi cường.
Tần Mạt tính toán, tuổi kết hôn của nam giới là hai mươi hai tuổi, bọn họ còn phải đợi hơn một năm nữa—thật ra phải đợi ba năm, vì nàng muốn đợi đến ba năm sau khi nàng tốt nghiệp.
Như vậy trước đây, có phải nàng muốn xác lập vị trí chủ đạo khô "Mạt Mạt?" Phương Triệt nhéo nhéo tay nàng, "Em đang nghì gì?" Tần Mạt bỗng phục hồi tinh thần lại, thầm giấu vẻ lúng túng đi.
Nàng cố gắng làm ra vẻ trang trọng, nhàn nhạt mà nói: "Em không phải đao phủ." Phương Triệt cúi đầu cười: "Vậy cái mạng nhỏ này của anh được đảm bảo rồi." Cuối Tháng năm hắn sẽ trở lại Cambridge, sau đó hai người lại có một năm chia ly.
Một lần ly biệt này khác lần trước, nhưng lại có một tia tình cảm làm cho người ta phiền muộn.
Khi mọi thứ còn chưa biết, ly biệt tuy khiến người ta ảm đạm, nhưng vì chưa nếm qua những thứ quá tốt đẹp, cho nên cũng không phải không chịu nổi, mà khi tình yêu cuồng nhiệt lại ly biệt, trái ngược là phiền lòng.
Cũng may sau khi xác định xong tất cả, ít nhất cũng không cần thấp thỏm nữa.
Phương Triệt nắm chặt tay Tần Mạt, yên lặng tính toán ngày ly biệt, lại mong đến ngày gặp lại kia.
Còn chưa chia xa, đã mong ngày gặp lại, hắn cúi dầu, bỗng cảm thấy mình rất buồn cười.
Giữa Tháng năm, Tần Bái Lâm có tin tức tốt bên kia, bệnh tình của ông được khống chế, tuy không thể chữa khỏi, nhưng dưới tình huống như vậy, không chuyển biến xấu nữa là tốt rồi.
AIDS là hội chứng suy giảm miễn dịch, cũng không thể trị được bệnh, chỉ có thể dựa vào sinh mệnh bướng bỉnh của con người, dùng sức để chống cự lại nó, cũng không phải không thể vùng vẫy để giành sự Hàn Dao vẫn không chịu đi thăm Tần Bái Lâm, nhưng quan hệ của bà và Triệu Chỉ Lan rất thân thiết, hai người nói chuyện rất nhiều, Triệu Chỉ Lan nói về Phương Triệt, Hàn Dao cũng nói về Tần Mạt.
Có một ngày, Triệu Chỉ Lan gọi điện cho Phương Triệt, hỏi hắn: "Tiểu Triệt, có phải con có bạn gái không?" Phương Triệt biết Hàn Dao và Triệu Chỉ Lan đã nói với nhau về chuyện gì, liền giấu ý cười, nhàn nhạt trả lời: "Mẹ, bây giờ mẹ mới biết à?" Triệu Chỉ Lan cảm thấy có chút xấu hổ, tự giác cảm thấy ít quan tâm đến đứa con, giọng liền dịu đi vài phần: “Mẹ sớm có nghe nói, nhưng… Tiểu Triệt, khi nào thì con đưa con bé đến gặp mẹ?” Bà vốn còn nghĩ, nếu có thể kết thành thông gia với Hàn Dao thì thật tốt, nhưng Phương Triệt nói lời này, bà lại cảm thấy mình không nên thẳng thừng can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.
"Nếu mẹ có thời gian, gần đây có thể." Phương Triệt lại hỏi, "Mẹ, mẹ không hỏi về tên cô ấy sao." Triệu Chỉ Lan liền hoảng sợ trong lòng, vội vàng nói: "À, đúng vậy, đúng.
Con bé...
tên nó là gì? Nhà ở đâu? Người thế nào?" Phương Triệt thầm thở dài, cũng không thấy thoải mái, chỉ có chút bất đắc dĩ.
Hắn từ từ nói: "Tần Mạt, cô ấy là Tần Mạt." Nói xong, hắn nghĩ trong lòng: "Quên đi...” Tính Triệu Chi Lan luôn như thế, Phương Triệt không thể làm gì, cảm thấy mình không nên trông cậy vào.
Hắn đã lớn đến tuổi này, không cần thiết phải hi vọng vào một người mẹ sẽ chăm sóc con trai mình chu đáo.
Triệu Chỉ Lan cũng không phải không tốt, Phương Triệt cũng không phải đứa trẻ cần chăm sóc nữa.
Trong lòng hắn chỉ có chút ấm ức, mà cho đến bây giờ, những oán khí kia dần tan mất, hắn lại cảm thấy, có một người mẹ như thế cũng là một loại hạnh phúc.
Vì Triệu Chi Lan khiến người ta mãi mãi cảm thấy, tuổi thanh xuân thuần túy nhất.
"Hình như..." Giọng Triệu Chỉ Lan có chút nghi hoặc, "Con gái dì Hàn Dao cũng là Tần Mạt." Phương Triệt không nói thật lâu, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Triệu Chỉ Lan cẩn thận dè dặt hỏi: "Tiểu Triệt, bạn gái con cùng tên với nhà người ta, có phải con không vui không." "Không có." Phương Triệt không đổi sắc mặt, lại khôi phục dáng vẻ băng sơn năm đó.
Thật ra hắn cũng không phải kẻ lạnh lùng, mà vì có một đôi cha mẹ dở hơi như thế, hàng năm không có lời nào để nói, nét mặt không lạnh không được.
"Ai, cùng tên à, nếu là cùng một người thì thật tốt." Triệu Chỉ Lan bỗng vui mừng kêu lên, "Nói không chừng là cùng một người đấy! Tiểu Triệt, bạn gái con là người ở đâu? Bây giờ con bé đang làm gì?" Phương Triệt chỉ trả lời: "Người ở Thiệu Thành, bây giờ đang học ở trường H.
Khoa văn, chuyên ngành tiếng Hán." Triệu Chỉ Lan sung sướng không thôi: "Chắc chắn là cùng một người rồi, đúng là như vậy! Tiểu Triệt, không tệ đâu, mẹ nhìn rồi.
Đúng rồi, mẹ mời Hàn Dao đến thành C du lịch, muốn cô ấy đến nhìn con dâu tương lai của mẹ, nhất định dọa cô ấy nhảy dựng." Bà còn nói không ngừng, tưởng tượng sau khi mình nhìn thấy Tần Mạt xong, sẽ làm gì, lại làm thế nào để tạo quan hệ tốt với con dâu tương lai.
Phương Triệt lần đầu nghe bà nói nhiều, tâm tình bình tĩnh trở lại như kỳ tích, trong lúc bất tri bất giác mặt hiện lên ý cười.
Cuối Tháng năm, Phương Triệt đã đi máy bay đến London, máy bay cất cánh ngày hai mươi tám.
Tần Mạt lên lịch đi tiễn hắn, đến ngày hai bảy lại nhận được điện thoại của Tần Vân Đình.
Cho đến bây giờ Tần Vân Đình vẫn luôn hăng hái, vậy mà lúc ấy lại nghẹn nghào, khiến Tần Mạt kinh hoảng, vội hỏi thăm: “Chị, có chuyện gì xảy ra?” Tần Vân Đình im lặng thật lâu sau, mới khổ sở nói ra bốn chữ: "Chị đã mang thai." Tần Mạt hít thật sâu một hơi, nén giọng, cố dùng giọng điệu tỉnh táo hỏi: "Chị định làm thế nào?" "Không muốn nói cho ba mẹ." Giọng Tần Vân Đình rất yếu ớt, nhưng ngữ khí cũng kiên quyết.
Tần Mạt dịu giọng: "Chị, chị không định kết hôn?" Tần Vân Đình đã tròn hai mươi hai tuổi rồi, hoàn toàn đến tuổi có thể kết hôn.
"Chị không kết hôn." Nàng lại ra vẻ kiên cường, "Chị còn có sự nghiệp, chị không cần đàn ông nuôi." "Kết hôn và sự nghiệp có mâu thuẫn sao?" Tần Mạt nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy buồn cười, "Theo cách nói này của chị, người ta muốn chịu trách nhiệm đúng không.
Thế nào, con cũng có rồi, còn không muốn gả?" Tần Vân Đình cúi đầu cười lên, giọng không khỏi bi thương: "Dù anh ta muốn chịu trách nhiệm, nhưng chị không muốn để anh ta thương hại.
Đứa con này… đứa con này…” Trong lòng Tần Mạt có cảm giác không ổn, nàng trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ chị quyết định không sinh đứa bé ra?" "Chị, chị..." Tần Vân Đình lại hoảng loạn lên, "Chị không biết, chị không biết phải làm thế nào! Mạt Mạt, chị nên làm thế nào?" Mấy năm này, tuy Tần Vân Đình rất ít về nhà, nhưng trước giờ gọi điện không ít.
Hai chị em đều hiểu rõ nhau, Tần Mạt lần trước còn nghe Tần Vân Đình nói qua, nàng thích một người, trước mắt phát triển rất tốt.
"Chị có con lúc nào?" "Một tháng, chính là tháng trước..." Tần Vân Đình đè nặng thống khổ trong giọng nói, "Chị còn chưa nghĩ đến sẽ có con, chị chỉ, lần trước uống rượu say, chị không ngờ….
Mạt Mạt, chị không thể kết hôn với anh ta, anh ta coi chị là người khác, trong lòng anh ta căn bản không có chị.” Tần Mạt ngẩng đầu, im lặng thở dài, hận không thể lập tức vọt đến Bắc Kinh gõ đầu Tần Vân Đình, xem trong đầu cô bé đần này đến cuối cùng là chứa cái gì.
"Lúc này chị đến những thứ đó! Chị thật là… Chẳng lẽ chị nhẫn tâm cướp đi sinh mệnh của một đứa trẻ? Hay là chị chuẩn bị làm người mẹ độc thân rồi?” "Chị không biết, chị không biết phải làm thế nào." Tần Vân Đình tràn đầy lo âu, "Chị cũng không muốn xóa bỏ đứa con này, nhưng, chị không muốn kết hôn.
Nhưng nếu ba mẹ biết chị… chị chưa kết hôn mà có con, họ, họ sẽ tức chết!" "Chị có thể nghĩ như thế, sao còn không chịu kết hôn?" Tần ba Tần mẹ sẽ bị tức đến dạng gì tạm thời không nói đến, ít nhất Tần Mạt đã tức đến không chịu được rồi.
"Chị không kết hôn." Tần Vân Đình lẩm bẩm nói.
Giọng Tần Mạt như không cho phép từ chối: "Bây giờ em đi mua vé máy bay, chị chờ em ở Bắc Kinh." Nàng cúp điện thoại, xem thời gian, đã là ba giờ chiều.
Vé máy bay đi Bắc Kinh cùng ngày không còn, nàng chỉ có thể mua vé hơn tám giờ hôm sau, Phương Triệt cũng lên máy bay ngày này, nhưng thời gian lại là hơn một giờ chiều.
Ngày hôm sau hai người cùng ra sân bay, nhưng là Phương Triệt tiễn Tần Mạt, mà không phải Tần Mạt tiễn Phương Triệt.
Thời gian rất vội, Tần Mạt vốn lên kế hoạch làm tiệc tiễn Phương Triệt, nhưng lúc này nàng rất lo cho Tần Vân Đình, cũng bất chấp cả lãng mạn, chỉ vội nói câu: "Thuận buồm xuôi gió, bảo trọng." Phương Triệt còn chưa kịp nói gì, Tần Mạt đã quay người đi vào cửa đăng ký.
Bóng lưng nàóng chìm trong biển người, rõ ràng là Phương Triệt đưa nàng lên máy bay, nhưng lời từ biệt lại do nàng nói ra, nỗi buồn ly biệt không khỏi tan lẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook