Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 4 - Chương 50: Thêu
"Phương Triệt, anh thích gì? Chán gì?" Trong căn phòng gạch đỏ ẩm hơi nước, ánh sáng cũng hơi tối, Tần Mạt ngồi trên mép giường lạnh buốt, dùng di động cùng chuyện trò với Phương Triệt ở cách xa trăm dặm kia.
Cảm giác này thật kỳ diệu, nàng như giao thoa tại không khí cổ xưa đỏ sậm đến dưới mái hiên xanh thẳm, tựa hồ như có tầng thời gian mỏng nhẹ quấn quanh nàng, khiến các góc cạnh nổi lên, yên lặng núp dưới tầng lá mỏng.
Giọng Phương Triệt đến từ nơi xa, lại gần bên tai nàng, như bài hát nhấp nhô lên xuống.
"Cái gì?" Hắn không nghe rõ câu hỏi của Tần Mạt.
Tần Mạt lại nói lại một lần, coi như là tán nhảm với hắn.
"Thích gì? Anh đương nhiên là thích em." Phương Triệt đáp như đương nhiên, vô cùng trôi chảy “Bình thường anh không ghét gì cả, chỉ có ghét ăn măng, còn nữa, ghét việc dong dài với người anh không yêu mến.” Tần Mạt có điểm ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy quanh người như có bọt khí, nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh có thích máy tínhthích lập trình phần mềm máy tính không?" "Cái thích này khác." Phương Triệt cười nhẹ một tiếng, "Mạt Mạt, em muốn anh tới Anh vài ngày không? Nói gì với dì Hàn?” “Em thấy mình đi thăm bà thì tốt hơn, anh không vội, thì đi cùng em.” “Đương nhiên là đi cùng em rồi.” Trong giọng Phương Triệt có điểm vui mừng, “Nếu không, ngày mai anh đến chỗ em?” "Anh có thể tìm được đường không?" Tần Mạt cẩn thận nhớ lại một chút, lại nói: "Đường đi rất phức tạp, để em miêu tả trước cho anh." Nàng nghiêm túc nói đường đi, Phương Triệt gật đầu: "Không thành vấn đề." "Phương Triệt, có khi nào anh rất khó chịu không?" Tần Mạt lại hỏi.
"Có." Phương Triệt lại cười khẽ, "Nhưng, đều đã qua rồi." "Nếu như..." "Không phải anh không muốn nói, Mạt Mạt, em có biết tâm tình của anh không?” Phương Triệt nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Anh chỉ muốn để em nhìn thấy anh vui vẻ, mà trước đây, những cố gắng hay khó khăn gì đó, tất cả anh đều không muốn để em biết.
Chỉ cần anh có thể gánh vác, anh sẽ xử lý tốt, anh không muốn để em buồn thêm.” Tâm tình này, thật ra Tần Mạt rất hiểu, Vì nàng cũng có suy nghĩ như thế, nàng hi vọng mình có thể bảo vệ người trân quý nhất này, mà không muốn thể hiện bất kỳ sự khó khăn nào trước mặt họ.
Trong đó, bao gồm người thân của nàng, càngồm cả Phương Triệt.
"Em biết." Tần Mạt dừng một chút, "Anh đi nghỉ sớm đi, ngày mai gặp lại." Nàng hiểu tâm tình của Phương Triệt, chẳng qua là nàng không đồng ý.
Nói theo một góc độ nào đó, Tần Mạt và Phương Triệt là cùng một loại người, trong lòng họ có giấu chủ nghĩa anh hùng, mà hai người giống nhau này lại sống cùng một chỗ, cũng khó tránh khỏi va chạm.
Tần Mạt biết muốn thay đổi thói quen này của Phương Triệt rất khó, nhưng nàng có thể bắt đầu từ mình, thay đổi trước.
Đây không phải thay đổi tính cách, đánh mất mình, chỉ là hai người muốn cùng đi cả đời, tự nhiên cần phải thỏa hiệp một phần nào đó, Tần Mạt nguyện ý làm người thỏa hiệp trước.
Cho nên nàng mới để Phương Triệt lại gần nàng, ra ám hiệu nàng sẽ yên dạ yên lòng nhận lấy sự “sủng ái” của hắn.
Buổi tối Tần Mạt ngủ không được yên giấc cho lắm, nàng không quen ngủ chung chăn cùng người khác, khi ngủ toàn thân nàng cứng lên, vừa rạng sáng hôm sau, lưng đau, lắc cổ cũng có thể nghe thấy tiếng xương kêu rụp.
Sau giờ ăn sáng, ông cụ tuyên bố: “Hôm nay phải họp các vị hương thân, mọi người cùng bàn chuyện sửa đường.
Đông Sinh, con đưa A Tường đi xung quanh, nói chuyện này với mọi người.
Có vài người nhà mình, bác Hồ, chú Thiết, còn có nhà Đức Xuân thì để ta tự nói.” Anh em Tần Đông Sinh cùng lên tiếng đáp ứng, Tần Mạt nhìn dáng vẻ của bác cả, hôm nay có vẻ tốt hơn Ông cụ lại nói: "Lệ Trân, con đưa Mạt Mạt đi dạo quanh đây, đến nhà mấy cô bác xem họ về chưa? Con dẫn họ đến làm quen, để họ gần với người bề dưới của mình.” Tô Lệ Trân cũng đáp lời, lại nói với Tần Mạt: "Mạt Mạt, bác đưa con đến nhà họ chơi.
Bác… bác không có kiến thức gì, không theo kịp cách nghĩ của người trẻ tuổi bọn con, nếu buổi tối con thấy nhàm chán, cũng đừng trách, bác… ha ha.” Bà vừa nói vừa cười, mắt híp lại như sợi chỉ.
Tần Mạt vốn muốn đi theo bác trai và ba đi đến các gia đình trong thôn, tâm tình nàng cũng sớm qua thời điểm muốn ‘chơi’ rồi.
Nhưng trong mắt các trưởng bối, một cô bé chưa đầy mười chín tuổi, không ham chơi thì ham cái gì? “Dạ, cháu đi cùng bác.” Nàng cố lắm mới lộ ra một nụ cười ngọt ngào, biết điều nói: “Bác gái, không phải cháu không thích nói chuyện, nói chuyện với bác cháu có thể học được rất nhiều điều.” Đây là lời nói thật của nàng, tất cả đều là học vấn, chỉ xem mọi người có chịu học hay không? Tô Lệ Trân được khích lệ, gương mặt liền cười như nở hoa, lúc này kéo tay Tần Mạt, nói với ba người khác ở trong phòng, sau đó hoan hoan hỉ hỉ đi ra ngoài.
Địa hình Tần gia thôn chằng chịt rắc rối, cũng không có đường cụ thể, tất cả đều là một ít đường mòn, quanh co uốn lượn trước cửa nhà.
Vị trí nhà họ tương đối thấp, bên trái là một cái dốc nhỏ, trên dốc nhỏ lại có hai ngã rẽ, một cái thông ra nhà thờ họ, một đường đi ra mảnh đất bằng phẳng, bên trên là nhà gạch đỏ san sát.
Tần Mạt đi theo Tô Lệ Trân lên căn phòng xi măng phía trước, nghe Tô Lệ Trân nói: “Đây là nơi phơi nắng, ngày mùa rải đầy thóc, nhưng bây giờ không có gì để phơi.” Chỗ xi măng này màu trắng, mặt trên còn có khe, thoạt nhìn có vẻ đã lâu.
Bãi đất vốn ở chỗ cao, phía dưới là đường nước kéo đến ruộng, khá rộng rãi.
Thú vị là, bãi đất phơi nắng có vài đứa bé đang nhảy dây đá banh, Tần Mạt nhìn thấy dáng vẻ tranh cãi ầm ĩ của chúng, liền cảm thấy vui sướng.
"Kê, chị con có nhà không?" Tô Lệ Trân hỏi.
Một cô bé thanh tú trong đó liền trả lời: “Có nhà, thím Đông, chị bên cạnh thím là ai?” Cô bé khoảng mười mấy tuổi, khẩu âm không nặng, giọng nói trong trẻo, mắt rất to, thoạt nhìn gan dạ nhanh nhẹn, ánh mắt kia dừng trên người Tần Mạt, linh hoạt như con mèo nhỏ.
"Đây là con gái của chú hai nhà thím, là Tần Mạt, con có thể gọi Mạt Mạt là chị.” Tô Lệ Trân nở nụ cười đầy mặt.
Tần Mạt cũng dịu dàng cười chào hỏi: "Hôm nay chị không chuẩn bị, lần sau mang kẹo đến cho em ăn.” "Em không thích ăn kẹo!" Kê cong môi lên, "Chị Mạt Mạt, nếu chị muốn tặng quà cho em, thì bút máy được không?” Tần Mạt cười khẽ, tự nhiên là gật đầu: "Đương nhiên có thể, chị nhất định sẽ tặng em một chiếc bút máy viết thật "Em muốn ăn kẹo, em không thích bút máy.” Bên cạnh có một cậu bé ồn ào nói, nhất thời lại khiến lũ nhóc ầm lên.
"Em thích hộp văn phòng!" "Em thích đi xe đạp!" "Đều không được, em thích pháo bông.
Chị, chị không thể chỉ tặng cho mình Kê, không tặng cho chúng em.” Tần Mạt bị một lũ nhóc vây quanh, còn có đứa to gan kéo tay áo và vạt áo của nàng.
Trước giờ nàng chưa từng trải qua trận chiến như thế, nhất thời trán đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục an ủi không ngừng, trả lời yêu cầu của chúng.
Bọn nhóc đều rất đáng yêu, cũng rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần Tần Mạt đáp ứng bằng miệng, bọn chúng liền vui mừng như đã nhận được quà.
Một lúc sau, lũ nhóc mới tản ra, để Tần Mạt lại một bên.
Bọn chúng vẫn đá cầu chơi đùa, sau đó bàn luận: "Chị Mạt Mạt rất là tốt nhé, mình muốn cái gì là được cái đó." "Anh Vũ còn tốt hơn, mỗi lần về đều không quên mang quà cho chúng ta, không như chị Lúa, thường xuyên quên mất!” "Kê, mỗi lần chị cậu đáp ứng với bọn mình, rồi về sau toàn quên mất..” "Không cho các cậu nói bậy về chị mình! Chị ấy rất ít khi quên, phần lớn đều nhớ rõ.” Lũ nhóc lại nhao nhao lên, Tô Lệ Trân nói: "Bọn chúng đều như thế, bị tên Triệu Huy Vũ bên kia làm hư "Không có gì, những thứ cháu đồng ý với chúng sẽ mang đến ngay.” Tần Mạt chỉ cảm thấy có hứng thú, sau khi ngừng một chút, lại nói: "Bác gái, chờ con gọi điện thoại, con có một người bạn sẽ đến đây buổi chiều, con gọi anh ấy mang đồ đến.” Nàng gọi điện thoại cho Phương Triệt, hỏi đã lên xe chưa, khi biết vừa xuất phát từ thành C, mới nói ra vài đồ vật kia, nhờ Phương Triệt giúp mua mang tới.
Tô Lệ Trân kinh ngạc nói: "Mạt Mạt, người kia là bạn thế nào? Cậu ta đến làm sao? Con bắt cậu ta mang nhiều đồ như thế… có phải… thật ra con không cần để ý đến chúng, bọn chúng chỉ thích chơi thôi, không phải muốn những đồ đó thật đâu.” "Là bạn trai con." Tần Mạt nói ra câu này, gương mặt cũng có chút nóng lên.
Nhưng nhìn từ vẻ mặt của nàng, Tô Lệ Trân chỉ nhìn ra sự bình thản.
"À..." Bà chỉ đáp lại một tiếng, liền không nói gì nữa.
Vào trong nhà Kê, liền thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi ngồi trong phòng khách, mà chính nàng đang thêu hoa trên khung.
Vào cửa đã thấy cảnh tượng một cô gái đang thêu hoa, Tần Mạt lại chưa từng trải qua.
Tuy chỉ là thêu hoa, nhưng tư thế cúi đầu kia lại khiến Tần Mạt hoảng hốt trong khoảnh khắc.
"Lúa, thêu hoa à?" Tô Lệ Trân trực tiếp đến bên cạnh cô gái, nhìn tấm vải trên tay nàng: “Đây là cháu..
thêu ra hai người à?” Tần Hiểu Hòa cũng không ngẩng đầu, chỉ cười hì hì tr"Đúng vậy, cháu thêu theo bản vẽ thôi.” Tô Lệ Trân lại vẫy tay với Tần Mạt: "Mạt Mạt, lại gần đây." Bà nhìn Tần Hiểu Hòa, ánh mắt lại rơi xuống người Tần Mạt, liền cười giới thiệu: "Lúa, đây là con gái chú hai nhà ta, là Tần Mạt, ít hơn con một tuổi.
Ta đưa con bé đến tìm con chơi, hai người trẻ tuổi, trò chuyện được không?” Da thịt Tần Hiểu Hòa trắng nõn, gương mặt trái xoan, tuy ăn mặc mộc mạc, nhưng dáng vẻ lại thanh tú tự nhiên.
"Đúng rồi, con gọi nó là Mạt Mạt được rồi.
Mạt Mạt, đây chính là Lúa, Tần Hiểu Hòa." Tần Mạ nhìn cô gái trước mặt bàn vuông này, mà đối diện bàn vuông có bày ghế, ngồi xuống trên ghế, cười một tiếng nói: “Lúa.” Bọn họ hàn huyên một hồi, không sau bao lâu Tô Lệ Trân liền đi trước, để lại Tần Mạt và Tần Hiểu Hòa.
Tính Tần Hiểu Hòa tựa hồ có chút hướng nội, xấu hổ sợ người lạ, không nói chuyện nhiều.
Sau một hồi, nàng thấy Tần Mạt yên lặng xem mình thêu hoa, liền hỏi: "Em có biết thêu chữ thập không? Muốn đến thử không?” Tần Mạt vốn muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ nàng rất mong đợi, vẻ mặt lại như "Nếu em không đáp ứng chị sẽ rất khó xử", lại đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy...
phiền chị", nói xong, trong lòng Tần Mạt đã có sấm sét nổi lên.
Nàng chỉ cần thoáng nghĩ đén cảnh Tần công tử thêu hoa, cũng chỉ có một cảm giác, đó chính là "mất đi ngôn ngữ".
Tần Hiểu Hòa hoan hoahỉ hỉ đứng dậy, đi đến một bên, mở ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một túi đồ.
Nàng đi về ngồi xuống cạnh bàn, còn mở gói to ra trước mặt Tần Mạt.
Đây chính là một chiếc túi màu hồng phấn sạch sẽ, túi hình bầu dục, may vô cùng cẩn thận, trên túi là một vòng hoa màu trắng, có một bông hoa nhỏ trang trí, tổng thể thanh lịch đáng yêu.
"Nhìn túi này, là chính tay chị may, không phải may máy, mà là may tay, được không?” "Đẹp lắm." Tần Mạt dừng một chút, lại nói: "Bây giờ những cô gái khéo tay như chị thật không nhiều.” Đây là lời thật lòng, tuy chiếc túi này còn không vào được mắt nàng, nhưng với thời đại này mà nói, quả không tệ.
Tần Hiểu Hòa được khích lệ, lại cảm thấy hứng thú, nói càng nhiều hơn.
Nói xong, nàng lại rất nhiệt tình tìm trong túi một chiếc khăn thêu chữ thập cỡ bàn tay, nói: “Đây là thêu chữ thập đơn giản nhất, bên trong có hai mảnh vải, còn có bông, thêu xong có thể ghép thêm hoa khô thành một cái túi hương nhỏ.
Chỗ này cho em, phía trên có bản vẽ bướm, thử xem đi.” "Cám ơn." Tần Mạt nhận lấy gói nhỏ, lại có chút cảm giác không rõ.
Tần Hiểu Hòa cười nhẹ nhàng, khoa tay múa chân một chút, nói: "Mở ra, bên trong có kim và chỉ." Nói lời này, nàng lại dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Mạt.
Tần Mạt nhịn cảm xúc không diễn đạt được xuống, mở gói nhỏ ra.
Nàng chợt phát hiện, trên internet thường được người ta dùng ký tự "T_T", chức năng của nó rất lớn, ví tâm tình của nàng lúc này, cũng chỉ có chữ đó là hình dung chuẩn xác nhất.
"Em đúng là người tốt." Tần Hiểu Hòa bỗng nói.
"Cái gì?" Tần Mạt kinh ngạc nhìn nàng.
"Bạn cùng phòng với chị không thích đồ này, khi chị gọi họ cùng thêu hoa, họ toàn trốn chị rất xa.” Tần Mạt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có câu này an ủi nàng: "Thêu chữ thập bây giờ vẫn rất thịnh hành.” "Bình thường thôi, thật ra các cô gái thích thứ này rất nhiều, chỉ có chị là rất it đụng đến.” Tần Hiểu Hòa rất tự nhiên bĩu môi, "Không biết có phải là vấn đề nhân phẩm không?” Tần Mạt bật cười, nghe câu này, mới cảm thấy thật ra nàng cũng chỉ là một cô gái hiện đại.
Trong lúc hai người nói chuyện, không khí dần thoải mái hơn, quy tắc thêu chữ thập rất đơn giản, Tần Hiểu Hòa đơn giản chỉ cho Tần Mạt vài câu, nàng đã học được rất nhanh.
Tuy cảm thấy rất T_T, nhưng không thể phủ nhận là, công phu trên tay của Tần Mạt rất vững, lực hai tay rất mạnh, hơn nữa lại linh hoạt, thêu khá chuẩn nét.
Cũng có thể là vì nàng khá hiểu biết về các hoa văn, hơn nữa với việc luyện chữ và vẽ tranh mỗi năm cộng thêm am hiểu điêu khắc, thì bức thêu chữ thập này căn bản không có gì tính là kỹ xảo.
"Mạt Mạt, trước kia có phải em đã từng học thêu chữ thập không?” Tần Hiểu Hòa rất kinh ngạc.
"Không có." Dừng một chút, Tần Mạt lại nói: "Chị đừng nhìn dáng vẻ tay em thêu nhẹ nhàng, thật ra đây là vấn đề nhân phẩm.” Tần Hiểu Hòa lại hưng phấn lên: "Chị đang thêu túi hương, hay là chúng ta cùng thêu để đẩy nhanh tốc độ?” Tần Mạt: "..." Sau giây lát, nàng cười bất đắc dĩ: "Được rồi." Sự thật chứng minh, Tần Mạt chẳng hề là thiên tài, tốc độ của nàng kém Tần Hiểu Hòa một mảng lớn, khá khăn lắm mới thêu xong, nhưng luận đến xinh đẹp gì đó, thật là không thể nói được.
Tần Hiểu Hòa đắc ý vô cùng, lại dùng giọng điệu tiền bối chỉ đạo Tần Mạt: "Nguyên nhân em không làm được, là đường may của em hơi cứng.
Còn nữa, tốc độ của em quá chậm, em phải như chị vậy, xuyên chỉ trước, sau đó mới chọc cùng một chỗ, có thể tăng tốc độ.” Tần Mạt chỉ gật gật đầu, trong lòng đã quyết định: "Ra khỏi cửa này, về sau không đụng đến may vá nữa." Lúc tạm biệt, nàng nhận lại chiếc túi hương tự thêu duy nhất một lần trong đời này, cảm giác trong lòng có chút kỳ diệu.
Tô Lệ Trân làm cơm trưa rất rất thịnh soạn, bà làm thịt một con gà, lại cắt một mâm thịt khô, còn bày ra mứt táo, lại làm thịt kho tàu.
Tần Mạt thích nhất, vẫn là Tô Lệ Trân dùng một bình nhỏ đựng rượu nếp ngọt, thứ này nói là rượu, thật ra lại không có độ, uống không say, chỉ có hương gạo ngọt ngào của cố hương, làm lòng người ấm áp trong ngày mùa đông giá lạnh Khi Tần Đông Sinh nói về việc sửa đường, cuối cùng cũng quét hết hình tượng mộc mạc hôm qua, nói đến trào dâng, nước miếng tung bay.
"Ba, ba đừng nói, bao nhiêu người thấy A Tường, vừa mới bắt đầu đã không có sắc mặt tốt, kết quả khi con nói đến việc sửa đường, bọn họ liền rất nhiệt tình.
Nhưng tiền không có, tất cả chỉ là xuất lực.
Tiếu lão còn nói, nếu huyện không cho sửa, chúng ta liền ngồi chờ kết quả kháng nghị, hắc, quyên nhiều tiền như thế, đường này còn không sửa, thì đạo lý ở đâu?” Ông cụ thở dài nói: "Sửa đường à, rất nhiều người trước muốn sửa, lại đều không sửa được?" Tần Bái Tường lo âu: "Bạch thôn và Thượng Đường thôn, chúng ta cũng cần phải được thông qua." "Việc này ta đã nói với trưởng thôn của họ." Tần Vĩ Hoa vỗ tay lên bàn một cái, "Đường này, thế nào cũng nhất định phải sửa!" Tần Mạt nhẹ nhàng xen vào một câu: “Ông nội, con có một người bạn chiều tối nay sẽ lái xe đến, con cảm thấy, trước khi chúng ta sửa đường, nên đi Thiệu Thành một chuyến.” Bốn người khác trên bàn ăn cơm đều im lặng.
Tần Mạt tiếp tục nói: "Ông nội, chỉ cần ông nói một tiếng, cha con chắc chắn sẽ đồng ý đến bệnh viện lớn điều trị.” Bốn đôi mắt cùng nhìn Tần Vĩ Hoa, chờ ông đáp lại.
Khóe mắt già nua của ông cụ r xuống, gương mặt có nhiều đốm đồi mồi, làn da thô ráp hơi đen.
Ông buông đũa, nhắm mắt lại, thờ dài một tiếng.
Cảm giác này thật kỳ diệu, nàng như giao thoa tại không khí cổ xưa đỏ sậm đến dưới mái hiên xanh thẳm, tựa hồ như có tầng thời gian mỏng nhẹ quấn quanh nàng, khiến các góc cạnh nổi lên, yên lặng núp dưới tầng lá mỏng.
Giọng Phương Triệt đến từ nơi xa, lại gần bên tai nàng, như bài hát nhấp nhô lên xuống.
"Cái gì?" Hắn không nghe rõ câu hỏi của Tần Mạt.
Tần Mạt lại nói lại một lần, coi như là tán nhảm với hắn.
"Thích gì? Anh đương nhiên là thích em." Phương Triệt đáp như đương nhiên, vô cùng trôi chảy “Bình thường anh không ghét gì cả, chỉ có ghét ăn măng, còn nữa, ghét việc dong dài với người anh không yêu mến.” Tần Mạt có điểm ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy quanh người như có bọt khí, nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh có thích máy tínhthích lập trình phần mềm máy tính không?" "Cái thích này khác." Phương Triệt cười nhẹ một tiếng, "Mạt Mạt, em muốn anh tới Anh vài ngày không? Nói gì với dì Hàn?” “Em thấy mình đi thăm bà thì tốt hơn, anh không vội, thì đi cùng em.” “Đương nhiên là đi cùng em rồi.” Trong giọng Phương Triệt có điểm vui mừng, “Nếu không, ngày mai anh đến chỗ em?” "Anh có thể tìm được đường không?" Tần Mạt cẩn thận nhớ lại một chút, lại nói: "Đường đi rất phức tạp, để em miêu tả trước cho anh." Nàng nghiêm túc nói đường đi, Phương Triệt gật đầu: "Không thành vấn đề." "Phương Triệt, có khi nào anh rất khó chịu không?" Tần Mạt lại hỏi.
"Có." Phương Triệt lại cười khẽ, "Nhưng, đều đã qua rồi." "Nếu như..." "Không phải anh không muốn nói, Mạt Mạt, em có biết tâm tình của anh không?” Phương Triệt nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Anh chỉ muốn để em nhìn thấy anh vui vẻ, mà trước đây, những cố gắng hay khó khăn gì đó, tất cả anh đều không muốn để em biết.
Chỉ cần anh có thể gánh vác, anh sẽ xử lý tốt, anh không muốn để em buồn thêm.” Tâm tình này, thật ra Tần Mạt rất hiểu, Vì nàng cũng có suy nghĩ như thế, nàng hi vọng mình có thể bảo vệ người trân quý nhất này, mà không muốn thể hiện bất kỳ sự khó khăn nào trước mặt họ.
Trong đó, bao gồm người thân của nàng, càngồm cả Phương Triệt.
"Em biết." Tần Mạt dừng một chút, "Anh đi nghỉ sớm đi, ngày mai gặp lại." Nàng hiểu tâm tình của Phương Triệt, chẳng qua là nàng không đồng ý.
Nói theo một góc độ nào đó, Tần Mạt và Phương Triệt là cùng một loại người, trong lòng họ có giấu chủ nghĩa anh hùng, mà hai người giống nhau này lại sống cùng một chỗ, cũng khó tránh khỏi va chạm.
Tần Mạt biết muốn thay đổi thói quen này của Phương Triệt rất khó, nhưng nàng có thể bắt đầu từ mình, thay đổi trước.
Đây không phải thay đổi tính cách, đánh mất mình, chỉ là hai người muốn cùng đi cả đời, tự nhiên cần phải thỏa hiệp một phần nào đó, Tần Mạt nguyện ý làm người thỏa hiệp trước.
Cho nên nàng mới để Phương Triệt lại gần nàng, ra ám hiệu nàng sẽ yên dạ yên lòng nhận lấy sự “sủng ái” của hắn.
Buổi tối Tần Mạt ngủ không được yên giấc cho lắm, nàng không quen ngủ chung chăn cùng người khác, khi ngủ toàn thân nàng cứng lên, vừa rạng sáng hôm sau, lưng đau, lắc cổ cũng có thể nghe thấy tiếng xương kêu rụp.
Sau giờ ăn sáng, ông cụ tuyên bố: “Hôm nay phải họp các vị hương thân, mọi người cùng bàn chuyện sửa đường.
Đông Sinh, con đưa A Tường đi xung quanh, nói chuyện này với mọi người.
Có vài người nhà mình, bác Hồ, chú Thiết, còn có nhà Đức Xuân thì để ta tự nói.” Anh em Tần Đông Sinh cùng lên tiếng đáp ứng, Tần Mạt nhìn dáng vẻ của bác cả, hôm nay có vẻ tốt hơn Ông cụ lại nói: "Lệ Trân, con đưa Mạt Mạt đi dạo quanh đây, đến nhà mấy cô bác xem họ về chưa? Con dẫn họ đến làm quen, để họ gần với người bề dưới của mình.” Tô Lệ Trân cũng đáp lời, lại nói với Tần Mạt: "Mạt Mạt, bác đưa con đến nhà họ chơi.
Bác… bác không có kiến thức gì, không theo kịp cách nghĩ của người trẻ tuổi bọn con, nếu buổi tối con thấy nhàm chán, cũng đừng trách, bác… ha ha.” Bà vừa nói vừa cười, mắt híp lại như sợi chỉ.
Tần Mạt vốn muốn đi theo bác trai và ba đi đến các gia đình trong thôn, tâm tình nàng cũng sớm qua thời điểm muốn ‘chơi’ rồi.
Nhưng trong mắt các trưởng bối, một cô bé chưa đầy mười chín tuổi, không ham chơi thì ham cái gì? “Dạ, cháu đi cùng bác.” Nàng cố lắm mới lộ ra một nụ cười ngọt ngào, biết điều nói: “Bác gái, không phải cháu không thích nói chuyện, nói chuyện với bác cháu có thể học được rất nhiều điều.” Đây là lời nói thật của nàng, tất cả đều là học vấn, chỉ xem mọi người có chịu học hay không? Tô Lệ Trân được khích lệ, gương mặt liền cười như nở hoa, lúc này kéo tay Tần Mạt, nói với ba người khác ở trong phòng, sau đó hoan hoan hỉ hỉ đi ra ngoài.
Địa hình Tần gia thôn chằng chịt rắc rối, cũng không có đường cụ thể, tất cả đều là một ít đường mòn, quanh co uốn lượn trước cửa nhà.
Vị trí nhà họ tương đối thấp, bên trái là một cái dốc nhỏ, trên dốc nhỏ lại có hai ngã rẽ, một cái thông ra nhà thờ họ, một đường đi ra mảnh đất bằng phẳng, bên trên là nhà gạch đỏ san sát.
Tần Mạt đi theo Tô Lệ Trân lên căn phòng xi măng phía trước, nghe Tô Lệ Trân nói: “Đây là nơi phơi nắng, ngày mùa rải đầy thóc, nhưng bây giờ không có gì để phơi.” Chỗ xi măng này màu trắng, mặt trên còn có khe, thoạt nhìn có vẻ đã lâu.
Bãi đất vốn ở chỗ cao, phía dưới là đường nước kéo đến ruộng, khá rộng rãi.
Thú vị là, bãi đất phơi nắng có vài đứa bé đang nhảy dây đá banh, Tần Mạt nhìn thấy dáng vẻ tranh cãi ầm ĩ của chúng, liền cảm thấy vui sướng.
"Kê, chị con có nhà không?" Tô Lệ Trân hỏi.
Một cô bé thanh tú trong đó liền trả lời: “Có nhà, thím Đông, chị bên cạnh thím là ai?” Cô bé khoảng mười mấy tuổi, khẩu âm không nặng, giọng nói trong trẻo, mắt rất to, thoạt nhìn gan dạ nhanh nhẹn, ánh mắt kia dừng trên người Tần Mạt, linh hoạt như con mèo nhỏ.
"Đây là con gái của chú hai nhà thím, là Tần Mạt, con có thể gọi Mạt Mạt là chị.” Tô Lệ Trân nở nụ cười đầy mặt.
Tần Mạt cũng dịu dàng cười chào hỏi: "Hôm nay chị không chuẩn bị, lần sau mang kẹo đến cho em ăn.” "Em không thích ăn kẹo!" Kê cong môi lên, "Chị Mạt Mạt, nếu chị muốn tặng quà cho em, thì bút máy được không?” Tần Mạt cười khẽ, tự nhiên là gật đầu: "Đương nhiên có thể, chị nhất định sẽ tặng em một chiếc bút máy viết thật "Em muốn ăn kẹo, em không thích bút máy.” Bên cạnh có một cậu bé ồn ào nói, nhất thời lại khiến lũ nhóc ầm lên.
"Em thích hộp văn phòng!" "Em thích đi xe đạp!" "Đều không được, em thích pháo bông.
Chị, chị không thể chỉ tặng cho mình Kê, không tặng cho chúng em.” Tần Mạt bị một lũ nhóc vây quanh, còn có đứa to gan kéo tay áo và vạt áo của nàng.
Trước giờ nàng chưa từng trải qua trận chiến như thế, nhất thời trán đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục an ủi không ngừng, trả lời yêu cầu của chúng.
Bọn nhóc đều rất đáng yêu, cũng rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần Tần Mạt đáp ứng bằng miệng, bọn chúng liền vui mừng như đã nhận được quà.
Một lúc sau, lũ nhóc mới tản ra, để Tần Mạt lại một bên.
Bọn chúng vẫn đá cầu chơi đùa, sau đó bàn luận: "Chị Mạt Mạt rất là tốt nhé, mình muốn cái gì là được cái đó." "Anh Vũ còn tốt hơn, mỗi lần về đều không quên mang quà cho chúng ta, không như chị Lúa, thường xuyên quên mất!” "Kê, mỗi lần chị cậu đáp ứng với bọn mình, rồi về sau toàn quên mất..” "Không cho các cậu nói bậy về chị mình! Chị ấy rất ít khi quên, phần lớn đều nhớ rõ.” Lũ nhóc lại nhao nhao lên, Tô Lệ Trân nói: "Bọn chúng đều như thế, bị tên Triệu Huy Vũ bên kia làm hư "Không có gì, những thứ cháu đồng ý với chúng sẽ mang đến ngay.” Tần Mạt chỉ cảm thấy có hứng thú, sau khi ngừng một chút, lại nói: "Bác gái, chờ con gọi điện thoại, con có một người bạn sẽ đến đây buổi chiều, con gọi anh ấy mang đồ đến.” Nàng gọi điện thoại cho Phương Triệt, hỏi đã lên xe chưa, khi biết vừa xuất phát từ thành C, mới nói ra vài đồ vật kia, nhờ Phương Triệt giúp mua mang tới.
Tô Lệ Trân kinh ngạc nói: "Mạt Mạt, người kia là bạn thế nào? Cậu ta đến làm sao? Con bắt cậu ta mang nhiều đồ như thế… có phải… thật ra con không cần để ý đến chúng, bọn chúng chỉ thích chơi thôi, không phải muốn những đồ đó thật đâu.” "Là bạn trai con." Tần Mạt nói ra câu này, gương mặt cũng có chút nóng lên.
Nhưng nhìn từ vẻ mặt của nàng, Tô Lệ Trân chỉ nhìn ra sự bình thản.
"À..." Bà chỉ đáp lại một tiếng, liền không nói gì nữa.
Vào trong nhà Kê, liền thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi ngồi trong phòng khách, mà chính nàng đang thêu hoa trên khung.
Vào cửa đã thấy cảnh tượng một cô gái đang thêu hoa, Tần Mạt lại chưa từng trải qua.
Tuy chỉ là thêu hoa, nhưng tư thế cúi đầu kia lại khiến Tần Mạt hoảng hốt trong khoảnh khắc.
"Lúa, thêu hoa à?" Tô Lệ Trân trực tiếp đến bên cạnh cô gái, nhìn tấm vải trên tay nàng: “Đây là cháu..
thêu ra hai người à?” Tần Hiểu Hòa cũng không ngẩng đầu, chỉ cười hì hì tr"Đúng vậy, cháu thêu theo bản vẽ thôi.” Tô Lệ Trân lại vẫy tay với Tần Mạt: "Mạt Mạt, lại gần đây." Bà nhìn Tần Hiểu Hòa, ánh mắt lại rơi xuống người Tần Mạt, liền cười giới thiệu: "Lúa, đây là con gái chú hai nhà ta, là Tần Mạt, ít hơn con một tuổi.
Ta đưa con bé đến tìm con chơi, hai người trẻ tuổi, trò chuyện được không?” Da thịt Tần Hiểu Hòa trắng nõn, gương mặt trái xoan, tuy ăn mặc mộc mạc, nhưng dáng vẻ lại thanh tú tự nhiên.
"Đúng rồi, con gọi nó là Mạt Mạt được rồi.
Mạt Mạt, đây chính là Lúa, Tần Hiểu Hòa." Tần Mạ nhìn cô gái trước mặt bàn vuông này, mà đối diện bàn vuông có bày ghế, ngồi xuống trên ghế, cười một tiếng nói: “Lúa.” Bọn họ hàn huyên một hồi, không sau bao lâu Tô Lệ Trân liền đi trước, để lại Tần Mạt và Tần Hiểu Hòa.
Tính Tần Hiểu Hòa tựa hồ có chút hướng nội, xấu hổ sợ người lạ, không nói chuyện nhiều.
Sau một hồi, nàng thấy Tần Mạt yên lặng xem mình thêu hoa, liền hỏi: "Em có biết thêu chữ thập không? Muốn đến thử không?” Tần Mạt vốn muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ nàng rất mong đợi, vẻ mặt lại như "Nếu em không đáp ứng chị sẽ rất khó xử", lại đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy...
phiền chị", nói xong, trong lòng Tần Mạt đã có sấm sét nổi lên.
Nàng chỉ cần thoáng nghĩ đén cảnh Tần công tử thêu hoa, cũng chỉ có một cảm giác, đó chính là "mất đi ngôn ngữ".
Tần Hiểu Hòa hoan hoahỉ hỉ đứng dậy, đi đến một bên, mở ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một túi đồ.
Nàng đi về ngồi xuống cạnh bàn, còn mở gói to ra trước mặt Tần Mạt.
Đây chính là một chiếc túi màu hồng phấn sạch sẽ, túi hình bầu dục, may vô cùng cẩn thận, trên túi là một vòng hoa màu trắng, có một bông hoa nhỏ trang trí, tổng thể thanh lịch đáng yêu.
"Nhìn túi này, là chính tay chị may, không phải may máy, mà là may tay, được không?” "Đẹp lắm." Tần Mạt dừng một chút, lại nói: "Bây giờ những cô gái khéo tay như chị thật không nhiều.” Đây là lời thật lòng, tuy chiếc túi này còn không vào được mắt nàng, nhưng với thời đại này mà nói, quả không tệ.
Tần Hiểu Hòa được khích lệ, lại cảm thấy hứng thú, nói càng nhiều hơn.
Nói xong, nàng lại rất nhiệt tình tìm trong túi một chiếc khăn thêu chữ thập cỡ bàn tay, nói: “Đây là thêu chữ thập đơn giản nhất, bên trong có hai mảnh vải, còn có bông, thêu xong có thể ghép thêm hoa khô thành một cái túi hương nhỏ.
Chỗ này cho em, phía trên có bản vẽ bướm, thử xem đi.” "Cám ơn." Tần Mạt nhận lấy gói nhỏ, lại có chút cảm giác không rõ.
Tần Hiểu Hòa cười nhẹ nhàng, khoa tay múa chân một chút, nói: "Mở ra, bên trong có kim và chỉ." Nói lời này, nàng lại dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Mạt.
Tần Mạt nhịn cảm xúc không diễn đạt được xuống, mở gói nhỏ ra.
Nàng chợt phát hiện, trên internet thường được người ta dùng ký tự "T_T", chức năng của nó rất lớn, ví tâm tình của nàng lúc này, cũng chỉ có chữ đó là hình dung chuẩn xác nhất.
"Em đúng là người tốt." Tần Hiểu Hòa bỗng nói.
"Cái gì?" Tần Mạt kinh ngạc nhìn nàng.
"Bạn cùng phòng với chị không thích đồ này, khi chị gọi họ cùng thêu hoa, họ toàn trốn chị rất xa.” Tần Mạt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có câu này an ủi nàng: "Thêu chữ thập bây giờ vẫn rất thịnh hành.” "Bình thường thôi, thật ra các cô gái thích thứ này rất nhiều, chỉ có chị là rất it đụng đến.” Tần Hiểu Hòa rất tự nhiên bĩu môi, "Không biết có phải là vấn đề nhân phẩm không?” Tần Mạt bật cười, nghe câu này, mới cảm thấy thật ra nàng cũng chỉ là một cô gái hiện đại.
Trong lúc hai người nói chuyện, không khí dần thoải mái hơn, quy tắc thêu chữ thập rất đơn giản, Tần Hiểu Hòa đơn giản chỉ cho Tần Mạt vài câu, nàng đã học được rất nhanh.
Tuy cảm thấy rất T_T, nhưng không thể phủ nhận là, công phu trên tay của Tần Mạt rất vững, lực hai tay rất mạnh, hơn nữa lại linh hoạt, thêu khá chuẩn nét.
Cũng có thể là vì nàng khá hiểu biết về các hoa văn, hơn nữa với việc luyện chữ và vẽ tranh mỗi năm cộng thêm am hiểu điêu khắc, thì bức thêu chữ thập này căn bản không có gì tính là kỹ xảo.
"Mạt Mạt, trước kia có phải em đã từng học thêu chữ thập không?” Tần Hiểu Hòa rất kinh ngạc.
"Không có." Dừng một chút, Tần Mạt lại nói: "Chị đừng nhìn dáng vẻ tay em thêu nhẹ nhàng, thật ra đây là vấn đề nhân phẩm.” Tần Hiểu Hòa lại hưng phấn lên: "Chị đang thêu túi hương, hay là chúng ta cùng thêu để đẩy nhanh tốc độ?” Tần Mạt: "..." Sau giây lát, nàng cười bất đắc dĩ: "Được rồi." Sự thật chứng minh, Tần Mạt chẳng hề là thiên tài, tốc độ của nàng kém Tần Hiểu Hòa một mảng lớn, khá khăn lắm mới thêu xong, nhưng luận đến xinh đẹp gì đó, thật là không thể nói được.
Tần Hiểu Hòa đắc ý vô cùng, lại dùng giọng điệu tiền bối chỉ đạo Tần Mạt: "Nguyên nhân em không làm được, là đường may của em hơi cứng.
Còn nữa, tốc độ của em quá chậm, em phải như chị vậy, xuyên chỉ trước, sau đó mới chọc cùng một chỗ, có thể tăng tốc độ.” Tần Mạt chỉ gật gật đầu, trong lòng đã quyết định: "Ra khỏi cửa này, về sau không đụng đến may vá nữa." Lúc tạm biệt, nàng nhận lại chiếc túi hương tự thêu duy nhất một lần trong đời này, cảm giác trong lòng có chút kỳ diệu.
Tô Lệ Trân làm cơm trưa rất rất thịnh soạn, bà làm thịt một con gà, lại cắt một mâm thịt khô, còn bày ra mứt táo, lại làm thịt kho tàu.
Tần Mạt thích nhất, vẫn là Tô Lệ Trân dùng một bình nhỏ đựng rượu nếp ngọt, thứ này nói là rượu, thật ra lại không có độ, uống không say, chỉ có hương gạo ngọt ngào của cố hương, làm lòng người ấm áp trong ngày mùa đông giá lạnh Khi Tần Đông Sinh nói về việc sửa đường, cuối cùng cũng quét hết hình tượng mộc mạc hôm qua, nói đến trào dâng, nước miếng tung bay.
"Ba, ba đừng nói, bao nhiêu người thấy A Tường, vừa mới bắt đầu đã không có sắc mặt tốt, kết quả khi con nói đến việc sửa đường, bọn họ liền rất nhiệt tình.
Nhưng tiền không có, tất cả chỉ là xuất lực.
Tiếu lão còn nói, nếu huyện không cho sửa, chúng ta liền ngồi chờ kết quả kháng nghị, hắc, quyên nhiều tiền như thế, đường này còn không sửa, thì đạo lý ở đâu?” Ông cụ thở dài nói: "Sửa đường à, rất nhiều người trước muốn sửa, lại đều không sửa được?" Tần Bái Tường lo âu: "Bạch thôn và Thượng Đường thôn, chúng ta cũng cần phải được thông qua." "Việc này ta đã nói với trưởng thôn của họ." Tần Vĩ Hoa vỗ tay lên bàn một cái, "Đường này, thế nào cũng nhất định phải sửa!" Tần Mạt nhẹ nhàng xen vào một câu: “Ông nội, con có một người bạn chiều tối nay sẽ lái xe đến, con cảm thấy, trước khi chúng ta sửa đường, nên đi Thiệu Thành một chuyến.” Bốn người khác trên bàn ăn cơm đều im lặng.
Tần Mạt tiếp tục nói: "Ông nội, chỉ cần ông nói một tiếng, cha con chắc chắn sẽ đồng ý đến bệnh viện lớn điều trị.” Bốn đôi mắt cùng nhìn Tần Vĩ Hoa, chờ ông đáp lại.
Khóe mắt già nua của ông cụ r xuống, gương mặt có nhiều đốm đồi mồi, làn da thô ráp hơi đen.
Ông buông đũa, nhắm mắt lại, thờ dài một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook