Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
-
Quyển 4 - Chương 49: Tha thứ
Trước phòng gạch đỏ có chút cỏ khô trên mặt đất, gió thổi đến, gốc cây sơn trà lớn trước phòng lại rụng thêm vài chiếc lá vàng khô.
Môi Tần Bái Tường khẽ run, chữ a trong cổ ngâm rất lâu, cuối cùng mới nói ra một chữ "Ba." "Ai là ba anh?" Lưng cụ già có hơi cong, giọng không nặng, chỉ có ngữ điệu lạnh lùng, "Ai là ba anh? Anh còn về làm gì? Sao không chết bên ngoài luôn đi?" Gương mặt trầm xuống của Tần Bái Tường có chút đông cứng, tiếp theo phun trào vui mừng mãnh liệt: “Ba, ba hi vọng là con sẽ về đúng không?” Một câu kia, "Anh về làm gì”, có phải là Tần Vĩ Hoa đang oán hận ông “nhiều năm không về”? Tần Bái Tường vui mừng đến mức thậm chí không biết nói gì cho phải, ông ngàn lần không nghĩ ra cha già sẽ nói một câu như thế.
Cụ già khẽ hừ, không để ý đến ông, chỉ nói với Tần đại tẩu: "Lệ Trân, đóng cửa lại, nhà chúng ta không qua lại với kẻ vô lại." Tô Lệ Trân có chút khó xử xoa tay lên tạp dề, lúng túng nhìn cha già, lại nhìn Tần Bái Tường.
"Thất thần làm cái gì?" Tần Vĩ Hoa bất mãn chống gậy, xoay người đi vào phòng trong, "Đóng cửa!" Tô Lệ Trân nhìn Tần Bái Tường, há mồm vài lần, muốn nói lại thôi.
Tần Bái Tường cắn răng một cái, xông về phía trước vài bước, đi đến phía sau cha già, thấp giọng nói: "Ba, con trở về sửa đường, sửa đường của thôn chúng ta, ba...
nếu ba đuổi con, đường… đường này..." Cha già bỗng quay đầu, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Bái Tường nói; "Được! Anh được lắm! Bây giờ còn nói với ta lời mê sảng này, anh…anh tưởng đường này nói là làm được chắc? Được, ta hỏi anh một chút, anh chuẩn bị sửa thế nào? Ai cho anh sửa? Tần Bái Tường, lời hoang tưởng như vậy mà anh cũng nói được "Ba!" Tần Bái Tường hơi kích động, ngay sau đó lại nén giọng, "Ba, không phải con nói đùa, chúng con đã chuẩn bị một trăm hai mươi vạn, đường này có thể sửa." Cha già chăm chú nhìn Tần Bái Tường, đôi mắt có chút vàng mang theo bão táp áp chế lại.
Tầm mắt ông rơi trên khuôn mặt của Tần Bái Tường, lại rơi xuống ánh mắt ông, thấy ông không hề có chút run sợ nào đứng đối diện với mình, ánh mắt phẫn nộ của cha già cũng dần chuyển sang thâm trầm! "Anh...
tiền ở đâu? Anh nói là các anh, ngoài anh ra, còn có ai?" "Con có hai mươi vạn." Tần Bái Tường thấp giọng nói: "Còn có năm mươi vạn, là của cháu gái nhỏ của ba...
Tần Mạt.
Năm mươi vạn khác, con...
bây giờ chưa thể nói." Cha già trầm mặc rất lâu, tầm mắt cuối cùng cũng chuyển đến Tần Mạt vẫn đứng ở trước phòng bị mọi người xem nhẹ.
Gương mặt cô gái này bình thản, vóc dáng nhỏ xinh, thoạt nhìn bình bình thường thường, trong đám đông hiển nhiên là rất không thu hút.
Từ lúc Tần Mạt mới chào đời, Tần Vĩ Hoa đã ôm lòng chán ghét với nàng, chán ghét này không chỉ là chĩa vào Tần Mạt, mà còn là nhằm vào ông.
Ông ghét lai lịch sinh ra của Tần Mạt, càng ghét mình không dạy được con, thế nên đến sau cùng, thậm chí còn muốn đuổi đứa cháu gái nhỏ ra khỏi nhà.
Trẻ con là vô tội, đạo lý này Tần Vĩ Hoa đương nhiên hiểu rõ, nhưng hiểu rõ không phải là có thể thông suốt, lòng ông giấuố tình cảm phức tạp, không thể nói rõ, không thể giải thoát.
"Vào rồi nói." Ba chữ nặng trĩu từ trong miệng cha già nói ra, ông chống gậy, xoay người run rẩy đi vào phòng bên trái.
Trong nháy mắt này, tấm lưng cong của ông lại như thẳng lên một chút.
Tần Bái Tường vui mừng, vội vàng chờ Tần Mạt đi tới, cùng nàng vào nhà.
Tô Lệ Trân đứng trên thềm đá, rồi xoay người vào phòng bếp.
Sàn nhà là xi măng thô ráp, bên trái tường đặt chiếc bàn vuông sơn đỏ phai màu, cửa sổ gần vách tường đang đóng, một chiếc bếp than nhỏ đặt bên cạnh, làm căn phòng ấm áp.
Tần Mạt đi theo Tần Bái Tường vào, liền thấy Tần Vĩ Hoa đã ngồi lên một cái ghế bành, đệm chiếc ghế thuộc cỡ nhỏ, ông ngồi phía trên chân dẫm lên một tấm thảm hình chữ nhật, trên đầu gối lại có một tấm chăn lông ngắn nữa.
Căn phòng có vài chiếc ghế lộn xộn, Tần Bái Tường không dám ngồi, liền cùng Tần Mạt đứng một bên.
Hai tay buông xuống, con mắt chăm chú dừng trên người cha già.
"Nói một chút đã, con bé này..." Tần Vĩ Hoa không nhìnTần Mạt, chỉ nhìn thẳng vào Tần Bái Tường, "Nó lấy đâu ra đến năm mươi vạn." Tần Mạt có chút kinh ngạc nhìn Tần Bái Tường một cái, liền thấy gương mặt ông trầm tĩnh.
"Mạt Mạt viết sách mấy năm." Tần Bái Tường từ từ giải thích.
Cha già lại hỏi rất nhiều vấn đN, khi ông vừa bắt đầu nghe thấy Tần Bái Tường có thể đưa ra một trăm hai mươi vạn, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng nguồn gốc của số tiền này không đứng đắn, cho nên ông mới hỏi cặn kẽ, thậm chí là trách móc nặng nề.
"Sách? Sách gì? Thứ gì có thể gọi là sách?" Âm cuối của ông hơi nặng một chút, tầm mắt lại rơi xuống người Tần Mạt, tràn đầy cảm giác ép bức.
Tần Mạt lẳng lặng nhìn ông, không nói không rằng.
"Là tiểu thuyết." Tần Bái Tường giải thích càng cặn kẽ.
Thật ra Tần Mạt có được số tiền này, không phải tất cả đều là tiền nhuận bút, “Điêu nguyệt” quả thật bán rất chạy, nhưng loại tiểu thuyết này cũng không phổ biến, cũng không đủ để nàng có được một số tiền nhuận bút nhiều như thế.
Những số tiền này, còn có một phần đến từ khoản trả trước của Thanh Sơn.
Tình hình cụ thể trong đó, Tần Mạt không nói với Tần Bái Tường, vì muốn nói, phải kể ra rất nhiều, mà Tần Bái Tường lại ghét những trò chơi này, nên không nói đến thì hơn.
"Tiểu thuyết?" Ông cụ hừ nhẹ một tiếng, có điểm khinh thường, "Tiểu thuyết này..." Ông nhìn Tần Mạt hạ mắt xuống, lại chuyển đề tài: “Khi nào đó, đem tiểu thuyết của cháu cho ta xem?” Khi ông lên tiếng ngữ điệu rất cứng ngắc, nhưng Tần Mạt vừa nghe đã biết nhã ý, hiểu Tần Vĩ Hoa nói câu này ra, đã có ý muốn tha thứ từ đầu.
Tuy ông không nói thẳng là tha thứ, nhưng chỉ một ý này thôi, những nỗ lực của họ cũng coi là có hướng đi rồi.
"Bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại, để người ta gửi phát nhanh đến.” Tần Mạt trả lời.
"Hừ, gấp cái gì?" Tần Vĩ Hoa phất phất tay, lại hỏi: "Còn năm mươi vạn kia? Ở đâu đến?" Nhiều tiền như thế, cả đời này với một ông già trong sơn cốc mà nói, thật là một khoản tiền lớn.
Nhưng càng nhiều tiền, Tần Vĩ Hoa lại thấy càng không chân thật, ông lo nhất, là sợ con trai làm chuyện gì ngốc nghếch.
Tần Bái Tường sớm đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ trầm lắng chậm rãi nói: "Chuyện này, chờ đến khi sửa đường xong, con sẽ nói.
Ba, nguồn gốc của số tiền này bình thường, ba yên tâm.” Cha già cười lạnh: "Yên tâm? Anh chỉ cho tôi hai chữ yên tâm? Nếu thật là để ta yên tâm, sao anh không nói? Chuyện để ta không yên tâm, anh làm còn ít ư?" Tần Bái Tường biết rõ tính ba mình, chờ đến câu này, ông lại nói: “Ba, không phải con không chịu nói, chỉ là người kia, chính người đó không có mặt mũi nào gặp ba." "Người kia không có mặt mũi nào gặp ta?" Ông cụ chỉ nghe đến mấy chữ này, trong lòng liền có dự cảm.
Ông thoáng trầm mặc, lại cảm thấy không thể tin, "Anh nói người đó là ai?" Một lát sau ông chuyển ngữ điệu, lại có chút lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Nếu như ta nhất định phải hỏi rõ ràng, có phải anh sẽ dùng chuyện sửa đường để uy hiếp ta?” "Ba!" Tần Bái Tường tiến lên từng bước, kích động nói, "Trước giờ con không có ý đấy, chỉ là… Ba, chuyện này con đã để trong lòng hai mươi năm, hôm nay, dù nó không đồng ý, con cũng nhất định phải nói ra.
Chỉ hi vọng, khi ba biết sẽ không trách nó nữa.
Nó… không phải nó bất hiếu, nó chỉ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.” "Anh nói ai?" Tần Vĩ Hoa để hai chân xuống đất, chống gậy đứng dậy.
"Ba!" Tần Bái Tường cắn răng một cái, quỳ xuống trước mặt cha già "Không phải nó là nỗi ô nhục, nó cũng là người bị hại." Ông cụ lại ngồi xuống, thu tâm tình lại, cười nhạt nói: “Anh nói nhiều như thế, chính là muốn tôi đồng ý không trách người đó?” "Ba." Tần Bái Tường kêu một tiếng, tầm mắt lại rơi xuống người cha già ánh mắt mong đợi.
"Thật giỏi!" Ông cụ cười chê cười, "Lấy ra năm chục vạn, cũng chỉ vì nghe ta nói một câu không trách cứ nữa.” Ông tạm dừng trong chốc lát, "Nói đi, đứa con bất hiếu đó bây giờ ở đâu?" Tần Mạt nâng đầu, đã chú ý đến, ông cụ tuy nói lãnh đạm, nhưng một tay trái đã nắm thật chặt thành ghế dựa, đốt ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà kêu lên.
"Ba, con sẽ kể một câu chuyện." Tần Bái Tường tỉnh táo lại, lại bắt đầu thong thả kể, "Đã từng có một cậu sinh viên đi ra từ khê cốc kia..." Tần Bái Tường chỉ dùng từ nhân xưng ‘cậu ấy’ chỉ Tần Bái Lâm, ông kể từ góc độ thiên về hướng bảo vệ người em trai vô tội, nói xong, nói đến khi gương mặt nghiêm nghị của cha già cũng mềm xuống, chỉ đè nén bi thống và thương tiếc.
"Trước giờ cậu ấy chưa từng nghĩ, sẽ quên mất ân tình của các vị hương thân, cậu ấy chỉ sợ mình sẽ làm xấu mặt cha, xấu mặt các vị hương thân, nên không dám nói gì, chỉ yên lặng làm mọi chuyện.” Tần Bái Tường nói xong lời cuối cùng, cũng bi thống khổ sở, giọng có chút khàn: “Ba, đây không phải bệnh khác, đây là AIDS, dù nó có vì đến bệnh viện truyền máu mà bị nhiễm, nhưng, những người dùng ánh mắt coi thường nhìn nó sẽ có bao nhiêu người?” Tần Mạt thấy môi ông cụ run nhè nhẹ, vài lần ông mở miệng, lại không nói ra chữ nào.
"Ba, A Lâm dù bị đau ốm đày đọa mỗi ngày, cũng không quên các vị hương thân lúc trước đưa nó lên đại học, cũng không dám quên mất ba.
Nó thậm chí không chịu đến thành phố điều trị, chỉ sống một mình ở Thiệu Thành, mỗi ngày đều chịu dày vò.” Tần Bái Tường nói đến đây, miệng khẽ đóng, chỉ chờ cha già nói một câu.
Không khí bên trong là nặng nề, ba người im lặng không tiếng động, phảng phất như trong yên lặng nghe thời gian trôi qua.
Bên trái cửa bỗng truyền đến tiếng "loảng xoảng" của đồ nặng rơi xuống đất, ba ánh mắt cùng nhìn lại, liền thấy hai tay Tô Lệ Trân vẫn giữ tư thế bưng cốc, ngơ ngác đứng ở cửa.
Mà trên mặt đất là một chiếc mâm kiểu cũ, bên trên có hạt dưa đậu phộng, kẹo màu.
"Lệ Trân." Tần Vĩ Hoa đứng lên, hít một hơi thật sâu mới nói ra được, "Đừng dọn đồ vội, con nói đi, có muốn đón em ba của con về không?" "Con… con..." Tô Lệ Trân cũng nghe gần hết lời Tần Bái Tường ban nãy, vẫn kinh ngạc đến tận lúc này, đáy lòng rối bời, không biết làm thế nào cho tốt.
Bà trả lời bằng suy nghĩ đầu tiên trong lòng bà: “Chúng ta đi thăm cậu ấy là được, trở lại, sao có thể trở lại?” Cả người Tần Vĩ Hoa có chút run rẩy, Tần Mạt nhìn dáng vẻ run rẩy của ông, trong lòng thật sự lo lắng.
"A Lâm..." Ông bỗng thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười nặng nề mà khàn khàn, thê lương quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, làm tâm trạng người ta tăng thêm vài phần bi thương, "Đồ chết tiệt này!" "Ba, Mạt Mạt đúng là con gái của A Lâm!" Tần Bái Tường lại nói một câu.
"Tần Mạt," Cụ già nhìn chằm chằm Tần Mạt, thấp giọng nói: "Cháu là Mạt Mạt, cháu… cháu cũng sớm biết?" "Ông nội.” Tần Mạt nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Các người, đứng lên đi." Ông cụ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng, "Đứng lên mà nói." Ông khoát tay, chống gậy, xoay người từng bước run run đi ra cửa, nhìn bóng lưng, phảng phất như đã một thời gian dài trôi qua.
"Chuyện hôm nay, coi như con không nghe thấy gì,” Khi đi qua Tô Lệ Trân, ông cụ nhàn nhạt nói.
Không đợi con dâu trả lời, ông đã ra ngoài cửa, đi vào nhà chính.
Khi màn trời đen, Tần Đồng Sinh đi làm thêm bên ngoài trở về.
Năm nay ông đã bước sang tuổi năm mươi ba, làn da rất vàng, mặtó năm phần giống Tần Bái Tường, có vẻ hiền như khúc gỗ.
Ông và Tô Lệ Trân có một đứa con trai, trước mắt đi làm thêm ở vùng duyên hải thành phố, bình thường phải Tết mới về nhà.
Ông nhìn Tần Bái Tường, chỉ có chút kinh ngạc, lại chẳng hề vui sướng hoặc kích động.
Một bữa cơm tối khô khốc, sau khi ăn xong, Tô Lệ Trân sắp xếp chỗ ở, vì ở nhà này, chỉ có ba phòng có đệm chăn, cho nên bà để Tần Đông Sinh cùng Tần Bái Tường ngủ ở phòng khách, mà Tần Mạt và bà cùng ngủ ở phòng của hai vợ chồng họ.
Ánh đèn ban đêm có vẻ điêu tàn, tuy Tần Đông Sinh vừa bắt đầu thì dáng vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng sau đó ông vẫn nói câu: “A Tường, anh em chúng ta đã không nói chuyện nhiều năm, về phòng sớm đi, anh cả và chú cùng tâm sự.” Tần Mạt và Tô Lệ Trân lại không có gì để nói, nàng chẳng hề thích ứng với hoàn cảnh trong thôn, nhìn thấy căn phòng cũ này, trong lòng nàng lại không ngăn được sợ hãi.
Cũng không phải là ghét bỏ, chỉ cảm thấy chua xót.
Huống hồ từ trước đến nay nàng còn chưa từng nếm qua khổ, vừa mới xuyên qua một thời gian, tuy Tần gia quá cần cù tiết kiệm, nhưng phòng ốc dù có nhỏ, dù sao cũng ở trong thành phố, cuộc sống hiện đại hóa cũng khá tiện lợi, Tần Mạt cũng không quá khó khăn để thích ứng.
Ở vùng nông thôn này lại khác, nơi này dùng nước rất bất tiện, Tô Lệ Trân bê một chậu nước rửa mặt đến, nói Tần Mạt múc nước rửa mặt, Tần Mạt nhìn thấy chiếc chậu nhựa đen này, trong lòng có trăm lý do, lại không thể tìm ra một lý do để từ chối rửa mặt, nàng nén khó chịu tòng, vội lấy khăn lau qua mặt, lại nghĩ không biết mở miệng đến vấn đề tắm rửa thế nào.
Vấn đề này thật ra không tính là gì, so tương đối, khó chấp nhận nhất chính là nhà cầu.
Nhà cầu ở vùng thôn quê hẻo lánh này, là một nơi vô cùng khủng bố, thậm chí chỉ đào một cái hố, trên có hai tấm ván, cũng tính là nhà cầu.
Hình dáng thì đáng sợ, hơn nữa mùi cũng khó ngửi vô cùng, khiến Tần Mạt lo lắng nhất là, khi nàng dẫm chân lên tấm ván kia, tấm ván gỗ kia đung đưa, như là có thể lật bất cứ lúc nào.
Nếu tấm ván gỗ kia lật đi, sẽ xảy ra hậu quả gì —— Tần Mạt không dám tưởng tượng.
Đến lúc này nàng mới biết rõ, thì ra mình vẫn yếu đuối như trước, loại sinh hoạt gian khổ thế này, nàng không thể chịu nổi.
Thế là Tần Mạt lại bắt đầu cảm thấy mình không đủ tiền để dùng, vì sau khi dùng năm chục vạn này sửa đường, tiền gửi ngân hàng của nàng sẽ là con số không, nếu muốn sửa nhà cho ông nội, không có tiền thì cũng không xong.
Đêm này, sau khi chịu đủ các loại sinh hoạt thống khổ, Tần Mạt sắp chuẩn bị về phòng với Tô Lệ Trân, lại bị Tần Vĩ Hoa gọi lại.
"Mạt Mạt, cháu lại đây." Ông cụ vẫn ngồi trong phòng đặt tivi, ông gọi Tần Mạt, để nàng ngồi xuống cạnh mình, nói chuyện phiếm vài câu với nàng trước, hỏi nàng tình hình trước mắt, sau đó lại đưa lại chi phiếu Tần Mạt đưa đến cho nàng.
Tần Mạt không nhận, chỉ nghi ngờ nhìn "Ba cháu và...
cha cháu, ta nhận trước các vị hương thân, vì lúc trước, tiền để cha cháu lên đại học, chính là của các vị hương thân.” Ông cụ thở dài, gương mặt uy nghiêm lúc sáng lại thay bằng vẻ hiền lành mà bi thương lúc này.
“Tiền của cháu, để cha cháu chữa bệnh đi.” Tần Mạt khẽ run lên, nhận lại thẻ, thấp giọng nói: "Ông nội, nếu ông không lên tiếng, cha cháu, sẽ không đồng ý điều trị đâu.
Số tiền này, cũng không dùng được.” "Cháu cầm lấy, nếu nó dám không điều trị, ông nội đánh gãy chân nó!" Ông cụ nói một câu nặng nề, lại như là lời nói đùa, sau đó vỗ vỗ vai Tần Mạt, "Cháu đi ngủ đi." Tần Mạt gật gật đầu, sau khi về phòng lại phát hiện Tô Lệ Trân còn chưa trở lại.
Nàng nằm lên mép giường, gọi điện thoại cho Phương Triệt.
Giọng Phương Triệt truyền ra từ trong điện thoại, như thì thầm, lại vô cùng êm tai.
"Mạt Mạt, em ở quê thế nào? Thứ năm em còn phải đi từ thành C đến Anh quốc, em có kịp thời gian không?" "Có hơi vội, hơn nữa bây giờ cũng không về đi được." Tần Mạt có chút do dự, đi Anh thăm Hàn Dao là kế hoạch ban đầu, nhưng giờ phút này nói đến tình hình, nàng ở lại quê thì tốt hơn.
"Nếu em không đi được Anh, anh..." Giọng Phương Triệt vô cùng mạnh mẽ, lại ấm áp, phảng phất như một loại rượu ủ, "Thay em đi, "Đó là visa của em, anh thay thế nào?" "Anh có thể qua bất cứ lúc nào." Tần Mạt mím chặt môi, trong lòng bỗng dâng lên một loại xúc động, muốn kể hết tâm tình của mình lúc này cho Phương Triệt.
Môi Tần Bái Tường khẽ run, chữ a trong cổ ngâm rất lâu, cuối cùng mới nói ra một chữ "Ba." "Ai là ba anh?" Lưng cụ già có hơi cong, giọng không nặng, chỉ có ngữ điệu lạnh lùng, "Ai là ba anh? Anh còn về làm gì? Sao không chết bên ngoài luôn đi?" Gương mặt trầm xuống của Tần Bái Tường có chút đông cứng, tiếp theo phun trào vui mừng mãnh liệt: “Ba, ba hi vọng là con sẽ về đúng không?” Một câu kia, "Anh về làm gì”, có phải là Tần Vĩ Hoa đang oán hận ông “nhiều năm không về”? Tần Bái Tường vui mừng đến mức thậm chí không biết nói gì cho phải, ông ngàn lần không nghĩ ra cha già sẽ nói một câu như thế.
Cụ già khẽ hừ, không để ý đến ông, chỉ nói với Tần đại tẩu: "Lệ Trân, đóng cửa lại, nhà chúng ta không qua lại với kẻ vô lại." Tô Lệ Trân có chút khó xử xoa tay lên tạp dề, lúng túng nhìn cha già, lại nhìn Tần Bái Tường.
"Thất thần làm cái gì?" Tần Vĩ Hoa bất mãn chống gậy, xoay người đi vào phòng trong, "Đóng cửa!" Tô Lệ Trân nhìn Tần Bái Tường, há mồm vài lần, muốn nói lại thôi.
Tần Bái Tường cắn răng một cái, xông về phía trước vài bước, đi đến phía sau cha già, thấp giọng nói: "Ba, con trở về sửa đường, sửa đường của thôn chúng ta, ba...
nếu ba đuổi con, đường… đường này..." Cha già bỗng quay đầu, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Bái Tường nói; "Được! Anh được lắm! Bây giờ còn nói với ta lời mê sảng này, anh…anh tưởng đường này nói là làm được chắc? Được, ta hỏi anh một chút, anh chuẩn bị sửa thế nào? Ai cho anh sửa? Tần Bái Tường, lời hoang tưởng như vậy mà anh cũng nói được "Ba!" Tần Bái Tường hơi kích động, ngay sau đó lại nén giọng, "Ba, không phải con nói đùa, chúng con đã chuẩn bị một trăm hai mươi vạn, đường này có thể sửa." Cha già chăm chú nhìn Tần Bái Tường, đôi mắt có chút vàng mang theo bão táp áp chế lại.
Tầm mắt ông rơi trên khuôn mặt của Tần Bái Tường, lại rơi xuống ánh mắt ông, thấy ông không hề có chút run sợ nào đứng đối diện với mình, ánh mắt phẫn nộ của cha già cũng dần chuyển sang thâm trầm! "Anh...
tiền ở đâu? Anh nói là các anh, ngoài anh ra, còn có ai?" "Con có hai mươi vạn." Tần Bái Tường thấp giọng nói: "Còn có năm mươi vạn, là của cháu gái nhỏ của ba...
Tần Mạt.
Năm mươi vạn khác, con...
bây giờ chưa thể nói." Cha già trầm mặc rất lâu, tầm mắt cuối cùng cũng chuyển đến Tần Mạt vẫn đứng ở trước phòng bị mọi người xem nhẹ.
Gương mặt cô gái này bình thản, vóc dáng nhỏ xinh, thoạt nhìn bình bình thường thường, trong đám đông hiển nhiên là rất không thu hút.
Từ lúc Tần Mạt mới chào đời, Tần Vĩ Hoa đã ôm lòng chán ghét với nàng, chán ghét này không chỉ là chĩa vào Tần Mạt, mà còn là nhằm vào ông.
Ông ghét lai lịch sinh ra của Tần Mạt, càng ghét mình không dạy được con, thế nên đến sau cùng, thậm chí còn muốn đuổi đứa cháu gái nhỏ ra khỏi nhà.
Trẻ con là vô tội, đạo lý này Tần Vĩ Hoa đương nhiên hiểu rõ, nhưng hiểu rõ không phải là có thể thông suốt, lòng ông giấuố tình cảm phức tạp, không thể nói rõ, không thể giải thoát.
"Vào rồi nói." Ba chữ nặng trĩu từ trong miệng cha già nói ra, ông chống gậy, xoay người run rẩy đi vào phòng bên trái.
Trong nháy mắt này, tấm lưng cong của ông lại như thẳng lên một chút.
Tần Bái Tường vui mừng, vội vàng chờ Tần Mạt đi tới, cùng nàng vào nhà.
Tô Lệ Trân đứng trên thềm đá, rồi xoay người vào phòng bếp.
Sàn nhà là xi măng thô ráp, bên trái tường đặt chiếc bàn vuông sơn đỏ phai màu, cửa sổ gần vách tường đang đóng, một chiếc bếp than nhỏ đặt bên cạnh, làm căn phòng ấm áp.
Tần Mạt đi theo Tần Bái Tường vào, liền thấy Tần Vĩ Hoa đã ngồi lên một cái ghế bành, đệm chiếc ghế thuộc cỡ nhỏ, ông ngồi phía trên chân dẫm lên một tấm thảm hình chữ nhật, trên đầu gối lại có một tấm chăn lông ngắn nữa.
Căn phòng có vài chiếc ghế lộn xộn, Tần Bái Tường không dám ngồi, liền cùng Tần Mạt đứng một bên.
Hai tay buông xuống, con mắt chăm chú dừng trên người cha già.
"Nói một chút đã, con bé này..." Tần Vĩ Hoa không nhìnTần Mạt, chỉ nhìn thẳng vào Tần Bái Tường, "Nó lấy đâu ra đến năm mươi vạn." Tần Mạt có chút kinh ngạc nhìn Tần Bái Tường một cái, liền thấy gương mặt ông trầm tĩnh.
"Mạt Mạt viết sách mấy năm." Tần Bái Tường từ từ giải thích.
Cha già lại hỏi rất nhiều vấn đN, khi ông vừa bắt đầu nghe thấy Tần Bái Tường có thể đưa ra một trăm hai mươi vạn, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng nguồn gốc của số tiền này không đứng đắn, cho nên ông mới hỏi cặn kẽ, thậm chí là trách móc nặng nề.
"Sách? Sách gì? Thứ gì có thể gọi là sách?" Âm cuối của ông hơi nặng một chút, tầm mắt lại rơi xuống người Tần Mạt, tràn đầy cảm giác ép bức.
Tần Mạt lẳng lặng nhìn ông, không nói không rằng.
"Là tiểu thuyết." Tần Bái Tường giải thích càng cặn kẽ.
Thật ra Tần Mạt có được số tiền này, không phải tất cả đều là tiền nhuận bút, “Điêu nguyệt” quả thật bán rất chạy, nhưng loại tiểu thuyết này cũng không phổ biến, cũng không đủ để nàng có được một số tiền nhuận bút nhiều như thế.
Những số tiền này, còn có một phần đến từ khoản trả trước của Thanh Sơn.
Tình hình cụ thể trong đó, Tần Mạt không nói với Tần Bái Tường, vì muốn nói, phải kể ra rất nhiều, mà Tần Bái Tường lại ghét những trò chơi này, nên không nói đến thì hơn.
"Tiểu thuyết?" Ông cụ hừ nhẹ một tiếng, có điểm khinh thường, "Tiểu thuyết này..." Ông nhìn Tần Mạt hạ mắt xuống, lại chuyển đề tài: “Khi nào đó, đem tiểu thuyết của cháu cho ta xem?” Khi ông lên tiếng ngữ điệu rất cứng ngắc, nhưng Tần Mạt vừa nghe đã biết nhã ý, hiểu Tần Vĩ Hoa nói câu này ra, đã có ý muốn tha thứ từ đầu.
Tuy ông không nói thẳng là tha thứ, nhưng chỉ một ý này thôi, những nỗ lực của họ cũng coi là có hướng đi rồi.
"Bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại, để người ta gửi phát nhanh đến.” Tần Mạt trả lời.
"Hừ, gấp cái gì?" Tần Vĩ Hoa phất phất tay, lại hỏi: "Còn năm mươi vạn kia? Ở đâu đến?" Nhiều tiền như thế, cả đời này với một ông già trong sơn cốc mà nói, thật là một khoản tiền lớn.
Nhưng càng nhiều tiền, Tần Vĩ Hoa lại thấy càng không chân thật, ông lo nhất, là sợ con trai làm chuyện gì ngốc nghếch.
Tần Bái Tường sớm đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ trầm lắng chậm rãi nói: "Chuyện này, chờ đến khi sửa đường xong, con sẽ nói.
Ba, nguồn gốc của số tiền này bình thường, ba yên tâm.” Cha già cười lạnh: "Yên tâm? Anh chỉ cho tôi hai chữ yên tâm? Nếu thật là để ta yên tâm, sao anh không nói? Chuyện để ta không yên tâm, anh làm còn ít ư?" Tần Bái Tường biết rõ tính ba mình, chờ đến câu này, ông lại nói: “Ba, không phải con không chịu nói, chỉ là người kia, chính người đó không có mặt mũi nào gặp ba." "Người kia không có mặt mũi nào gặp ta?" Ông cụ chỉ nghe đến mấy chữ này, trong lòng liền có dự cảm.
Ông thoáng trầm mặc, lại cảm thấy không thể tin, "Anh nói người đó là ai?" Một lát sau ông chuyển ngữ điệu, lại có chút lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Nếu như ta nhất định phải hỏi rõ ràng, có phải anh sẽ dùng chuyện sửa đường để uy hiếp ta?” "Ba!" Tần Bái Tường tiến lên từng bước, kích động nói, "Trước giờ con không có ý đấy, chỉ là… Ba, chuyện này con đã để trong lòng hai mươi năm, hôm nay, dù nó không đồng ý, con cũng nhất định phải nói ra.
Chỉ hi vọng, khi ba biết sẽ không trách nó nữa.
Nó… không phải nó bất hiếu, nó chỉ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.” "Anh nói ai?" Tần Vĩ Hoa để hai chân xuống đất, chống gậy đứng dậy.
"Ba!" Tần Bái Tường cắn răng một cái, quỳ xuống trước mặt cha già "Không phải nó là nỗi ô nhục, nó cũng là người bị hại." Ông cụ lại ngồi xuống, thu tâm tình lại, cười nhạt nói: “Anh nói nhiều như thế, chính là muốn tôi đồng ý không trách người đó?” "Ba." Tần Bái Tường kêu một tiếng, tầm mắt lại rơi xuống người cha già ánh mắt mong đợi.
"Thật giỏi!" Ông cụ cười chê cười, "Lấy ra năm chục vạn, cũng chỉ vì nghe ta nói một câu không trách cứ nữa.” Ông tạm dừng trong chốc lát, "Nói đi, đứa con bất hiếu đó bây giờ ở đâu?" Tần Mạt nâng đầu, đã chú ý đến, ông cụ tuy nói lãnh đạm, nhưng một tay trái đã nắm thật chặt thành ghế dựa, đốt ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà kêu lên.
"Ba, con sẽ kể một câu chuyện." Tần Bái Tường tỉnh táo lại, lại bắt đầu thong thả kể, "Đã từng có một cậu sinh viên đi ra từ khê cốc kia..." Tần Bái Tường chỉ dùng từ nhân xưng ‘cậu ấy’ chỉ Tần Bái Lâm, ông kể từ góc độ thiên về hướng bảo vệ người em trai vô tội, nói xong, nói đến khi gương mặt nghiêm nghị của cha già cũng mềm xuống, chỉ đè nén bi thống và thương tiếc.
"Trước giờ cậu ấy chưa từng nghĩ, sẽ quên mất ân tình của các vị hương thân, cậu ấy chỉ sợ mình sẽ làm xấu mặt cha, xấu mặt các vị hương thân, nên không dám nói gì, chỉ yên lặng làm mọi chuyện.” Tần Bái Tường nói xong lời cuối cùng, cũng bi thống khổ sở, giọng có chút khàn: “Ba, đây không phải bệnh khác, đây là AIDS, dù nó có vì đến bệnh viện truyền máu mà bị nhiễm, nhưng, những người dùng ánh mắt coi thường nhìn nó sẽ có bao nhiêu người?” Tần Mạt thấy môi ông cụ run nhè nhẹ, vài lần ông mở miệng, lại không nói ra chữ nào.
"Ba, A Lâm dù bị đau ốm đày đọa mỗi ngày, cũng không quên các vị hương thân lúc trước đưa nó lên đại học, cũng không dám quên mất ba.
Nó thậm chí không chịu đến thành phố điều trị, chỉ sống một mình ở Thiệu Thành, mỗi ngày đều chịu dày vò.” Tần Bái Tường nói đến đây, miệng khẽ đóng, chỉ chờ cha già nói một câu.
Không khí bên trong là nặng nề, ba người im lặng không tiếng động, phảng phất như trong yên lặng nghe thời gian trôi qua.
Bên trái cửa bỗng truyền đến tiếng "loảng xoảng" của đồ nặng rơi xuống đất, ba ánh mắt cùng nhìn lại, liền thấy hai tay Tô Lệ Trân vẫn giữ tư thế bưng cốc, ngơ ngác đứng ở cửa.
Mà trên mặt đất là một chiếc mâm kiểu cũ, bên trên có hạt dưa đậu phộng, kẹo màu.
"Lệ Trân." Tần Vĩ Hoa đứng lên, hít một hơi thật sâu mới nói ra được, "Đừng dọn đồ vội, con nói đi, có muốn đón em ba của con về không?" "Con… con..." Tô Lệ Trân cũng nghe gần hết lời Tần Bái Tường ban nãy, vẫn kinh ngạc đến tận lúc này, đáy lòng rối bời, không biết làm thế nào cho tốt.
Bà trả lời bằng suy nghĩ đầu tiên trong lòng bà: “Chúng ta đi thăm cậu ấy là được, trở lại, sao có thể trở lại?” Cả người Tần Vĩ Hoa có chút run rẩy, Tần Mạt nhìn dáng vẻ run rẩy của ông, trong lòng thật sự lo lắng.
"A Lâm..." Ông bỗng thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười nặng nề mà khàn khàn, thê lương quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, làm tâm trạng người ta tăng thêm vài phần bi thương, "Đồ chết tiệt này!" "Ba, Mạt Mạt đúng là con gái của A Lâm!" Tần Bái Tường lại nói một câu.
"Tần Mạt," Cụ già nhìn chằm chằm Tần Mạt, thấp giọng nói: "Cháu là Mạt Mạt, cháu… cháu cũng sớm biết?" "Ông nội.” Tần Mạt nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Các người, đứng lên đi." Ông cụ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng, "Đứng lên mà nói." Ông khoát tay, chống gậy, xoay người từng bước run run đi ra cửa, nhìn bóng lưng, phảng phất như đã một thời gian dài trôi qua.
"Chuyện hôm nay, coi như con không nghe thấy gì,” Khi đi qua Tô Lệ Trân, ông cụ nhàn nhạt nói.
Không đợi con dâu trả lời, ông đã ra ngoài cửa, đi vào nhà chính.
Khi màn trời đen, Tần Đồng Sinh đi làm thêm bên ngoài trở về.
Năm nay ông đã bước sang tuổi năm mươi ba, làn da rất vàng, mặtó năm phần giống Tần Bái Tường, có vẻ hiền như khúc gỗ.
Ông và Tô Lệ Trân có một đứa con trai, trước mắt đi làm thêm ở vùng duyên hải thành phố, bình thường phải Tết mới về nhà.
Ông nhìn Tần Bái Tường, chỉ có chút kinh ngạc, lại chẳng hề vui sướng hoặc kích động.
Một bữa cơm tối khô khốc, sau khi ăn xong, Tô Lệ Trân sắp xếp chỗ ở, vì ở nhà này, chỉ có ba phòng có đệm chăn, cho nên bà để Tần Đông Sinh cùng Tần Bái Tường ngủ ở phòng khách, mà Tần Mạt và bà cùng ngủ ở phòng của hai vợ chồng họ.
Ánh đèn ban đêm có vẻ điêu tàn, tuy Tần Đông Sinh vừa bắt đầu thì dáng vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng sau đó ông vẫn nói câu: “A Tường, anh em chúng ta đã không nói chuyện nhiều năm, về phòng sớm đi, anh cả và chú cùng tâm sự.” Tần Mạt và Tô Lệ Trân lại không có gì để nói, nàng chẳng hề thích ứng với hoàn cảnh trong thôn, nhìn thấy căn phòng cũ này, trong lòng nàng lại không ngăn được sợ hãi.
Cũng không phải là ghét bỏ, chỉ cảm thấy chua xót.
Huống hồ từ trước đến nay nàng còn chưa từng nếm qua khổ, vừa mới xuyên qua một thời gian, tuy Tần gia quá cần cù tiết kiệm, nhưng phòng ốc dù có nhỏ, dù sao cũng ở trong thành phố, cuộc sống hiện đại hóa cũng khá tiện lợi, Tần Mạt cũng không quá khó khăn để thích ứng.
Ở vùng nông thôn này lại khác, nơi này dùng nước rất bất tiện, Tô Lệ Trân bê một chậu nước rửa mặt đến, nói Tần Mạt múc nước rửa mặt, Tần Mạt nhìn thấy chiếc chậu nhựa đen này, trong lòng có trăm lý do, lại không thể tìm ra một lý do để từ chối rửa mặt, nàng nén khó chịu tòng, vội lấy khăn lau qua mặt, lại nghĩ không biết mở miệng đến vấn đề tắm rửa thế nào.
Vấn đề này thật ra không tính là gì, so tương đối, khó chấp nhận nhất chính là nhà cầu.
Nhà cầu ở vùng thôn quê hẻo lánh này, là một nơi vô cùng khủng bố, thậm chí chỉ đào một cái hố, trên có hai tấm ván, cũng tính là nhà cầu.
Hình dáng thì đáng sợ, hơn nữa mùi cũng khó ngửi vô cùng, khiến Tần Mạt lo lắng nhất là, khi nàng dẫm chân lên tấm ván kia, tấm ván gỗ kia đung đưa, như là có thể lật bất cứ lúc nào.
Nếu tấm ván gỗ kia lật đi, sẽ xảy ra hậu quả gì —— Tần Mạt không dám tưởng tượng.
Đến lúc này nàng mới biết rõ, thì ra mình vẫn yếu đuối như trước, loại sinh hoạt gian khổ thế này, nàng không thể chịu nổi.
Thế là Tần Mạt lại bắt đầu cảm thấy mình không đủ tiền để dùng, vì sau khi dùng năm chục vạn này sửa đường, tiền gửi ngân hàng của nàng sẽ là con số không, nếu muốn sửa nhà cho ông nội, không có tiền thì cũng không xong.
Đêm này, sau khi chịu đủ các loại sinh hoạt thống khổ, Tần Mạt sắp chuẩn bị về phòng với Tô Lệ Trân, lại bị Tần Vĩ Hoa gọi lại.
"Mạt Mạt, cháu lại đây." Ông cụ vẫn ngồi trong phòng đặt tivi, ông gọi Tần Mạt, để nàng ngồi xuống cạnh mình, nói chuyện phiếm vài câu với nàng trước, hỏi nàng tình hình trước mắt, sau đó lại đưa lại chi phiếu Tần Mạt đưa đến cho nàng.
Tần Mạt không nhận, chỉ nghi ngờ nhìn "Ba cháu và...
cha cháu, ta nhận trước các vị hương thân, vì lúc trước, tiền để cha cháu lên đại học, chính là của các vị hương thân.” Ông cụ thở dài, gương mặt uy nghiêm lúc sáng lại thay bằng vẻ hiền lành mà bi thương lúc này.
“Tiền của cháu, để cha cháu chữa bệnh đi.” Tần Mạt khẽ run lên, nhận lại thẻ, thấp giọng nói: "Ông nội, nếu ông không lên tiếng, cha cháu, sẽ không đồng ý điều trị đâu.
Số tiền này, cũng không dùng được.” "Cháu cầm lấy, nếu nó dám không điều trị, ông nội đánh gãy chân nó!" Ông cụ nói một câu nặng nề, lại như là lời nói đùa, sau đó vỗ vỗ vai Tần Mạt, "Cháu đi ngủ đi." Tần Mạt gật gật đầu, sau khi về phòng lại phát hiện Tô Lệ Trân còn chưa trở lại.
Nàng nằm lên mép giường, gọi điện thoại cho Phương Triệt.
Giọng Phương Triệt truyền ra từ trong điện thoại, như thì thầm, lại vô cùng êm tai.
"Mạt Mạt, em ở quê thế nào? Thứ năm em còn phải đi từ thành C đến Anh quốc, em có kịp thời gian không?" "Có hơi vội, hơn nữa bây giờ cũng không về đi được." Tần Mạt có chút do dự, đi Anh thăm Hàn Dao là kế hoạch ban đầu, nhưng giờ phút này nói đến tình hình, nàng ở lại quê thì tốt hơn.
"Nếu em không đi được Anh, anh..." Giọng Phương Triệt vô cùng mạnh mẽ, lại ấm áp, phảng phất như một loại rượu ủ, "Thay em đi, "Đó là visa của em, anh thay thế nào?" "Anh có thể qua bất cứ lúc nào." Tần Mạt mím chặt môi, trong lòng bỗng dâng lên một loại xúc động, muốn kể hết tâm tình của mình lúc này cho Phương Triệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook