Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng
-
Chương 13
Thanh âm phát ra vô lực, nhanh chóng trôi theo gió…
Liệu Thiên Nhi có còn ở đó đợi hắn?
Nàng lớn lên sẽ có dung mạo thế nào?
Nàng có nhớ hắn không? Có đi tìm hắn không?
Nếu hắn vì không nhận ra nàng, nàng cũng không nhận ra hắn mà vô tình lướt qua nhau, vậy hắn phải làm thế nào mới tốt?
Hắc mã bên cạnh Thần Vũ dường như thấu hiểu nỗi lòng chủ nhân, liền hí lên vài tiếng, dùng mũi huých huých vào vai hắn ra chiều an ủi. Nó cũng đang rất nhớ tiểu nữ tử ấy.
Thần Vũ khẽ xoay người, tay vuốt ve hắc mã. Năm xưa Thiên Nhi còn có vẻ sùng bái nó hơn cả hắn. Nhìn thấy dáng vẻ oai phong của nó, nàng mặc dù chiều cao còn chưa bằng chiều dài chân ngựa nhưng vẫn cứ cố rướn người, chớp đôi mắt long lanh nhìn nó ngưỡng mộ, còn gọi nó là Thần Mã.
Đáng đánh chính là con ngựa này lại không biết an phận, thấy tiểu mĩ nữ dành nhiều tình cảm cho mình liền vênh mặt ra với hắn, khiến hắn ghen tỵ hậm hực không thôi.
Nghĩ đến đây Thần Vũ không nhịn được, bàn tay đang chậm rãi xoa bờm ngựa liền nắm lại, ngón tay dí dí vào trán nó. Hắc mã lắc đầu né tránh - tiểu tử thúi, bụng dạ hẹp hòi lại thù dai, đừng tưởng bổn mã ta không biết ngươi đang nghĩ gì.
Hắc mã này là bảo mã sư phụ tặng cho hắn vào sinh thần lần thứ mười một. Ban đầu nó nhất quyết không quy phục khiến Thần Vũ vô cùng tức giận, dùng hết tất cả khả năng bản lĩnh lúc đó để chế ngự nó. Bảy ngày bảy đêm không ăn không ngủ, người ngựa một phen đại chiến, cuối cùng hắc mã cứng đầu cũng chịu nhận hắn làm chủ nhân.
Thiên Nhi gọi nó là Thần Mã thật cũng không sai. Có thể phi nước đại vạn dặm không ngừng nghỉ, không tổn hao sức lực cũng coi như không tầm thường. Hoặc có thể cùng hắn đứng trên đỉnh Phù Vân này, hoặc đã từng cùng hắn xuống vực sâu vạn trượng năm đó….
Ký ức thuở xưa dường như chỉ mới vừa hôm qua, đọng lại trong hắn biết bao luyến tiếc, nhớ nhung.
“Mười năm rồi?”
Chỉ một lần tình cờ, hắn gặp nàng!
Tiểu nữ tử trong trẻo như ánh bình minh, để rồi khiến hắn chìm sâu trong chấp niệm không lối thoát.
Ngày đó sau khi thuần phục được hắc mã, Thần Vũ vô cùng phấn khích liền cùng nó tung hoành tứ hải. Nghe nói Phù Vân đỉnh uy nghi hùng vĩ, cao đến tận trời xanh, có thể lên tới đỉnh núi trong giang hồ chỉ được vài người, hắn liền cùng hắc mã chinh phục nó.
Đứng trên đỉnh núi đưa ánh mắt ngạo nghễ ngắm nhìn giang sơn thiên hạ, Thần Vũ lại bị sắc mầu cầu vồng lấp lánh dưới vực sâu thu hút. Lòng hiếu kỳ nổi lên nhưng ngặt nỗi vực sâu vạn trượng, Thần Vũ ngồi gần nửa ngày chỉ để tìm cách xuống dưới. Cuối cùng hắn cũng phát hiện rất nhiều phiến đá nhô ra một cách kỳ dị trên vách vực, liền cùng hắc mã thử phi xuống phiến đá đầu tiên, đến phiến đá thứ hai, thứ ba, cứ vậy từng chút tiến nhập đáy vực.
Người ngựa ngập trong những lớp mây mỏng, ánh sáng cầu vồng càng lúc càng rực rỡ chói mắt. Phía dưới xuất hiện khoảng không xanh ngắt, sâu hơn nữa lại là một không gian tràn ngập sắc trắng. Đến lúc chạm chân xuống đáy Thần Vũ cùng hắc mã đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Khắp nơi tràn ngập một loài hoa màu trắng thuần khiết, trắng mênh mông trải dài muốn chạm đến chân trời. Dường như màu trắng chính là từ nơi này mà sinh ra, khiến không thể không cho rằng chỉ có ở đây màu trắng mới là đẹp nhất, tinh khiết nhất.
Một tiếng cười lanh lảnh giòn giã như chuông ngân thu hút Thần Vũ. Ánh mắt hắn theo tiếng cười chạm vào một bóng dáng nho nhỏ đang nhảy múa trên biển hoa.
Tiểu nữ tử có khuôn mặt bầu bĩnh phúng phính, nước da trắng hồng, đôi mắt đen tròn linh động, môi nhỏ đỏ tươi. Nàng cười rạng rỡ làm lộ ra hai lúm nhỏ bên khóe miệng, tóc tết đuôi sam dài đến tận gót chân. Vừa thánh thiện lại vừa ngọt ngào.
Nữ tử xoay từng vòng từng vòng, ẩn hiện giữa tầng tầng lớp lớp những cánh hoa trắng muốt. Những giọt nước li ti trên từng đóa hoa được ánh nắng phủ xuống khiến cả thung lũng bừng lên sắc cầu vồng huyền ảo, nhấp nhô những điểm sáng đủ loại màu sắc lấp lánh.
Cả không gian như rải châu, rải ngọc, vần vũ trong gió, trong nắng. Đẹp đến cực điểm. Cảnh tượng hoàn mỹ vô khuyết này, chính là thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Thời khắc đó đã đi vào trong trái tim Thần Vũ, mỗi ngày một đậm, mỗi lúc một sâu, khiến hắn muốn quên cũng không thể quên được!
“Huynh là thần tiên? Huynh bay từ trên cao xuống đây thật sao?” – Nữ hài mở to đôi mắt trong veo nhìn mỹ thiếu niên trước mặt, ngây thơ hỏi.
Thần tiên ca ca thật là đẹp, lại còn cao lớn nữa. Lần đầu tiên có người lạ đến đây khiến nữ hài nhìn không chớp mắt. Miệng cứ chúm chím cười.
“Con hắc mã này cũng thật đẹp, nó cũng là thần tiên sao, là Thần Mã?” – Nữ hài bạo dạn tiến lại gần hắc mã, nhón chân đưa bàn tay trắng trẻo mũm mĩm, vuốt ve con ngựa, miệng khe khẽ gọi – “Thần Mã! Thần Mã!”
Hắc mã gặp người lạ không những không kích động, lại thập phần thích thú hưởng thụ từng cái vuốt ve của nữ hài. Chiếc đuôi ve vẫy, rồi lại lắc lắc chiếc bờm dài rậm, sau đó hý vang để tỏ rõ vẻ oai phong của mình cho tiểu mỹ nữ chiêm ngưỡng.
Vị thiếu niên nãy giờ cứ nhìn nữ hài chăm chú. Thấy nữ hài cho rằng hắn là thần tiên thì liền bật cười. Nhưng ngay sau đó nữ hài lại quay sang thân thiết với hắc mã của hắn khiến hắn mặt còn đen hơn cả hắc mã.
Hắn vội vàng đến gần, ngồi xuống bên cạnh nữ hài hỏi han để lấy lại sự chú ý:
“Tiểu muội muội, muội sống ở đây?”
“Phải.” – Nữ hài khẽ gật đầu.
“Chỉ một mình muội thôi sao?”
“Còn gia gia.” – Nữ hài ngoan ngoãn trả lời rồi sau đó lập tức thắc mắc – “Nhưng gia gia nói nơi này người lạ không thể xuất hiện, huynh đến được đây, huynh chắc chắn là thần tiên rồi?”
Nói xong liền đưa những ngón tay nhỏ nhắn khẽ sờ nhẹ vào mặt thiếu niên – “Thần tiên thật đẹp”.
Ngón tay mềm mềm chạm vào da mặt hắn, khiến hắn ban đầu hơi giật mình nhưng sau đó một cảm giác rất lạ len lỏi, hắn thích thú để yên cho nữ hài sờ loạn, lát sau mới xoa đầu nữ hài ôn nhu nói:
“Ta không phải thần tiên, ta là người” – Rồi nhanh chóng liếc về phía hắc mã đính chính – “Đương nhiên nó cũng chỉ là con ngựa bình thường”.
Hắc mã một bên thở phì phì tỏ ý tức tối.
Nữ hài tròn xoe mắt: “Người sao lại ở đây, gia gia biết được nhất định không vui”.
“Đây là bí mật của chúng ta, được không?”.
Nữ hài chống đôi tay nhỏ nhắn dưới cằm suy nghĩ rồi gật đầu: “Được!”, nàng nắm lấy tay thiếu niên, đôi mắt long lanh, khẽ reo lên – “Vậy huynh ở đây chơi với ta nha, gia gia còn lâu lắm mới trở về”.
“Huynh xem, nơi này rất đẹp đúng không?”- Nữ hài lúc lắc hai bím tóc dài đến gót chân, miệng líu lo như chim hót.
Thiếu niên nhìn cả biển hoa trắng xung quanh mình tựa như tiên cảnh, lại nhìn nữ hài giống như một tiểu tiên nữ lanh lợi, hoạt bát; tò mò hỏi: “Nơi đây gọi là gì?”
“Thung lũng Xuyên Tuyết”.
--- -----
“Muội bao nhiêu tuổi?”
“Ta năm tuổi. Còn huynh?”
“Ta mười một.”
“Ca ca, huynh vẫn chưa nói cho ta biết phải gọi huynh như thế nào đây?”
“Ta là Hàn…”
“Hàn ca ca” – Nữ hài reo lên.
Thiếu niên nhìn đến nữ hài gọi tên mình liền phì cười. Đang định khoe với nàng, hắn vừa được phong làm Hàn vương, nói chưa hết câu đã tự gọi hắn là Hàn ca ca rồi. Nhưng mà nghe cũng được, từ giờ hắn sẽ là Hàn ca ca của tiểu nữ tử này.
“Ta là Thiên Tuyết.”
Liệu Thiên Nhi có còn ở đó đợi hắn?
Nàng lớn lên sẽ có dung mạo thế nào?
Nàng có nhớ hắn không? Có đi tìm hắn không?
Nếu hắn vì không nhận ra nàng, nàng cũng không nhận ra hắn mà vô tình lướt qua nhau, vậy hắn phải làm thế nào mới tốt?
Hắc mã bên cạnh Thần Vũ dường như thấu hiểu nỗi lòng chủ nhân, liền hí lên vài tiếng, dùng mũi huých huých vào vai hắn ra chiều an ủi. Nó cũng đang rất nhớ tiểu nữ tử ấy.
Thần Vũ khẽ xoay người, tay vuốt ve hắc mã. Năm xưa Thiên Nhi còn có vẻ sùng bái nó hơn cả hắn. Nhìn thấy dáng vẻ oai phong của nó, nàng mặc dù chiều cao còn chưa bằng chiều dài chân ngựa nhưng vẫn cứ cố rướn người, chớp đôi mắt long lanh nhìn nó ngưỡng mộ, còn gọi nó là Thần Mã.
Đáng đánh chính là con ngựa này lại không biết an phận, thấy tiểu mĩ nữ dành nhiều tình cảm cho mình liền vênh mặt ra với hắn, khiến hắn ghen tỵ hậm hực không thôi.
Nghĩ đến đây Thần Vũ không nhịn được, bàn tay đang chậm rãi xoa bờm ngựa liền nắm lại, ngón tay dí dí vào trán nó. Hắc mã lắc đầu né tránh - tiểu tử thúi, bụng dạ hẹp hòi lại thù dai, đừng tưởng bổn mã ta không biết ngươi đang nghĩ gì.
Hắc mã này là bảo mã sư phụ tặng cho hắn vào sinh thần lần thứ mười một. Ban đầu nó nhất quyết không quy phục khiến Thần Vũ vô cùng tức giận, dùng hết tất cả khả năng bản lĩnh lúc đó để chế ngự nó. Bảy ngày bảy đêm không ăn không ngủ, người ngựa một phen đại chiến, cuối cùng hắc mã cứng đầu cũng chịu nhận hắn làm chủ nhân.
Thiên Nhi gọi nó là Thần Mã thật cũng không sai. Có thể phi nước đại vạn dặm không ngừng nghỉ, không tổn hao sức lực cũng coi như không tầm thường. Hoặc có thể cùng hắn đứng trên đỉnh Phù Vân này, hoặc đã từng cùng hắn xuống vực sâu vạn trượng năm đó….
Ký ức thuở xưa dường như chỉ mới vừa hôm qua, đọng lại trong hắn biết bao luyến tiếc, nhớ nhung.
“Mười năm rồi?”
Chỉ một lần tình cờ, hắn gặp nàng!
Tiểu nữ tử trong trẻo như ánh bình minh, để rồi khiến hắn chìm sâu trong chấp niệm không lối thoát.
Ngày đó sau khi thuần phục được hắc mã, Thần Vũ vô cùng phấn khích liền cùng nó tung hoành tứ hải. Nghe nói Phù Vân đỉnh uy nghi hùng vĩ, cao đến tận trời xanh, có thể lên tới đỉnh núi trong giang hồ chỉ được vài người, hắn liền cùng hắc mã chinh phục nó.
Đứng trên đỉnh núi đưa ánh mắt ngạo nghễ ngắm nhìn giang sơn thiên hạ, Thần Vũ lại bị sắc mầu cầu vồng lấp lánh dưới vực sâu thu hút. Lòng hiếu kỳ nổi lên nhưng ngặt nỗi vực sâu vạn trượng, Thần Vũ ngồi gần nửa ngày chỉ để tìm cách xuống dưới. Cuối cùng hắn cũng phát hiện rất nhiều phiến đá nhô ra một cách kỳ dị trên vách vực, liền cùng hắc mã thử phi xuống phiến đá đầu tiên, đến phiến đá thứ hai, thứ ba, cứ vậy từng chút tiến nhập đáy vực.
Người ngựa ngập trong những lớp mây mỏng, ánh sáng cầu vồng càng lúc càng rực rỡ chói mắt. Phía dưới xuất hiện khoảng không xanh ngắt, sâu hơn nữa lại là một không gian tràn ngập sắc trắng. Đến lúc chạm chân xuống đáy Thần Vũ cùng hắc mã đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Khắp nơi tràn ngập một loài hoa màu trắng thuần khiết, trắng mênh mông trải dài muốn chạm đến chân trời. Dường như màu trắng chính là từ nơi này mà sinh ra, khiến không thể không cho rằng chỉ có ở đây màu trắng mới là đẹp nhất, tinh khiết nhất.
Một tiếng cười lanh lảnh giòn giã như chuông ngân thu hút Thần Vũ. Ánh mắt hắn theo tiếng cười chạm vào một bóng dáng nho nhỏ đang nhảy múa trên biển hoa.
Tiểu nữ tử có khuôn mặt bầu bĩnh phúng phính, nước da trắng hồng, đôi mắt đen tròn linh động, môi nhỏ đỏ tươi. Nàng cười rạng rỡ làm lộ ra hai lúm nhỏ bên khóe miệng, tóc tết đuôi sam dài đến tận gót chân. Vừa thánh thiện lại vừa ngọt ngào.
Nữ tử xoay từng vòng từng vòng, ẩn hiện giữa tầng tầng lớp lớp những cánh hoa trắng muốt. Những giọt nước li ti trên từng đóa hoa được ánh nắng phủ xuống khiến cả thung lũng bừng lên sắc cầu vồng huyền ảo, nhấp nhô những điểm sáng đủ loại màu sắc lấp lánh.
Cả không gian như rải châu, rải ngọc, vần vũ trong gió, trong nắng. Đẹp đến cực điểm. Cảnh tượng hoàn mỹ vô khuyết này, chính là thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Thời khắc đó đã đi vào trong trái tim Thần Vũ, mỗi ngày một đậm, mỗi lúc một sâu, khiến hắn muốn quên cũng không thể quên được!
“Huynh là thần tiên? Huynh bay từ trên cao xuống đây thật sao?” – Nữ hài mở to đôi mắt trong veo nhìn mỹ thiếu niên trước mặt, ngây thơ hỏi.
Thần tiên ca ca thật là đẹp, lại còn cao lớn nữa. Lần đầu tiên có người lạ đến đây khiến nữ hài nhìn không chớp mắt. Miệng cứ chúm chím cười.
“Con hắc mã này cũng thật đẹp, nó cũng là thần tiên sao, là Thần Mã?” – Nữ hài bạo dạn tiến lại gần hắc mã, nhón chân đưa bàn tay trắng trẻo mũm mĩm, vuốt ve con ngựa, miệng khe khẽ gọi – “Thần Mã! Thần Mã!”
Hắc mã gặp người lạ không những không kích động, lại thập phần thích thú hưởng thụ từng cái vuốt ve của nữ hài. Chiếc đuôi ve vẫy, rồi lại lắc lắc chiếc bờm dài rậm, sau đó hý vang để tỏ rõ vẻ oai phong của mình cho tiểu mỹ nữ chiêm ngưỡng.
Vị thiếu niên nãy giờ cứ nhìn nữ hài chăm chú. Thấy nữ hài cho rằng hắn là thần tiên thì liền bật cười. Nhưng ngay sau đó nữ hài lại quay sang thân thiết với hắc mã của hắn khiến hắn mặt còn đen hơn cả hắc mã.
Hắn vội vàng đến gần, ngồi xuống bên cạnh nữ hài hỏi han để lấy lại sự chú ý:
“Tiểu muội muội, muội sống ở đây?”
“Phải.” – Nữ hài khẽ gật đầu.
“Chỉ một mình muội thôi sao?”
“Còn gia gia.” – Nữ hài ngoan ngoãn trả lời rồi sau đó lập tức thắc mắc – “Nhưng gia gia nói nơi này người lạ không thể xuất hiện, huynh đến được đây, huynh chắc chắn là thần tiên rồi?”
Nói xong liền đưa những ngón tay nhỏ nhắn khẽ sờ nhẹ vào mặt thiếu niên – “Thần tiên thật đẹp”.
Ngón tay mềm mềm chạm vào da mặt hắn, khiến hắn ban đầu hơi giật mình nhưng sau đó một cảm giác rất lạ len lỏi, hắn thích thú để yên cho nữ hài sờ loạn, lát sau mới xoa đầu nữ hài ôn nhu nói:
“Ta không phải thần tiên, ta là người” – Rồi nhanh chóng liếc về phía hắc mã đính chính – “Đương nhiên nó cũng chỉ là con ngựa bình thường”.
Hắc mã một bên thở phì phì tỏ ý tức tối.
Nữ hài tròn xoe mắt: “Người sao lại ở đây, gia gia biết được nhất định không vui”.
“Đây là bí mật của chúng ta, được không?”.
Nữ hài chống đôi tay nhỏ nhắn dưới cằm suy nghĩ rồi gật đầu: “Được!”, nàng nắm lấy tay thiếu niên, đôi mắt long lanh, khẽ reo lên – “Vậy huynh ở đây chơi với ta nha, gia gia còn lâu lắm mới trở về”.
“Huynh xem, nơi này rất đẹp đúng không?”- Nữ hài lúc lắc hai bím tóc dài đến gót chân, miệng líu lo như chim hót.
Thiếu niên nhìn cả biển hoa trắng xung quanh mình tựa như tiên cảnh, lại nhìn nữ hài giống như một tiểu tiên nữ lanh lợi, hoạt bát; tò mò hỏi: “Nơi đây gọi là gì?”
“Thung lũng Xuyên Tuyết”.
--- -----
“Muội bao nhiêu tuổi?”
“Ta năm tuổi. Còn huynh?”
“Ta mười một.”
“Ca ca, huynh vẫn chưa nói cho ta biết phải gọi huynh như thế nào đây?”
“Ta là Hàn…”
“Hàn ca ca” – Nữ hài reo lên.
Thiếu niên nhìn đến nữ hài gọi tên mình liền phì cười. Đang định khoe với nàng, hắn vừa được phong làm Hàn vương, nói chưa hết câu đã tự gọi hắn là Hàn ca ca rồi. Nhưng mà nghe cũng được, từ giờ hắn sẽ là Hàn ca ca của tiểu nữ tử này.
“Ta là Thiên Tuyết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook