Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng
-
Chương 12
“Không thể nào! Tại sao huynh phải hại ta?” – Tiểu Thiên xua tay. Rõ ràng hắn vẫn không muốn cho nàng theo, nói như vậy để nàng sợ hãi mà tránh hắn ra à? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nàng so với hắn chỉ hơn về nhan sắc, tất cả mọi thứ còn lại đều kém hắn, hắn muốn hại nàng cũng không có động cơ. Còn làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, nàng mới không dễ bị hắn lừa.
Tiểu Thiên để tay lên ngực, mắt long lanh nói tiếp: “Ta tin tưởng huynh nên mới quyết định bám theo huynh mà”.
“Tin?” – Thần Vũ nhấn giọng, mâu quang không chớp nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiên – “Chỉ gặp nhau một lần liền tin, ta nên nói đệ ngốc hay là ngây thơ?”
Ngốc? Ngây thơ? Bổn cô nương ta thông minh đệ nhất nhá. Dù huynh có muốn dùng cách gì để từ chối thì ta cũng nhất quyết bám lấy huynh.
“Huynh muốn nói thế nào cũng được, ta chỉ muốn theo huynh đến kinh thành” – Tiểu Thiên ngồi xuống ghế cạnh bàn, vươn tay lấy chùm nho bứt ăn.
Nạp được chút năng lượng nàng lại nhìn qua Thần Vũ, tiếp tục bài thuyết trình: “Huynh giàu như thế, thêm ta cũng chẳng thiệt hại gì to lớn. Hơn nữa sau này ta có nhiều tiền sẽ hoàn trả toàn bộ chi phí cho huynh, đảm bảo không thiếu một đồng. Ngoài ra còn có thể giúp huynh tìm kiếm thông tin về Huyết thạch. Con người ta ưu điểm chính là không có khuyết điểm, khuyết điểm chính là chỉ có ưu điểm, đưa ta theo, không chừng huynh lại có nhiều phúc khí”
Thấy Thần Vũ vẫn không động tĩnh gì, Tiểu Thiên quyết định dùng chiêu cuối cùng. Nàng đập mạnh bàn thu hút sự chú ý của hắn. Hàng lông mi dài rũ xuống lại nâng lên, rồi lại rũ xuống, rồi lại nâng lên, hai viên ngọc đen láy phóng tia mị hoặc bủa vây lấy Thần Vũ, miệng chúm chím nũng nịu. Ta vừa dùng nhan sắc nam nữ đều yêu của ta, vừa dùng lời nói hợp tình hợp lý của ta, không tin huynh không đồng ý.
Đỗ Kỳ đứng một bên nhìn thấy cảnh này lảo đảo suýt ngất. Tiểu tử to gan lớn mật, lần đầu tiên hắn thấy có người lúc thì gào lúc thì cười lúc lại giở trò mè nheo trước mặt vương gia. Nhưng đáng nói hơn là vương gia vẫn cứ để yên cho người này làm càn, không phải theo lẽ thường thì sẽ một phát hất văng ra xa trăm thước rồi sao.
Đỗ Kỳ nào biết được Thần Vũ vốn đã bị khuôn mặt của Tiểu Thiên làm cho mơ hồ. Hắn mỗi lần nhìn Tiểu Thiên lại luôn có một cảm giác khác lạ lấn át
Nỗi niềm của hắn thầm lặng tích tụ mười năm nay cứ ngày một lớn, ngày một sâu; chỉ cần bắt gặp chút hình ảnh thoáng qua liền không có cách nào kháng cự, như những đốm lửa nhỏ âm ỉ dưới lớp tro tàn, đến khi có một ngọn gió thổi qua liền bùng lên mãnh liệt.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng cảm thấy mất mát, hụt hẫng xen lẫn thất vọng.
Tiểu Thiên chung quy vẫn là Tiểu Thiên. Còn nàng ấy?
Thần Vũ bỗng nhiên bật cười thành tiếng, rồi lại im lặng. Nửa khắc trôi qua hắn mới từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Tiểu Thiên rồi quay về phía Đỗ Kỳ buông một câu nhàn nhạt:
“Giữ Tiểu Thiên lại!”
Nói xong phi thân đi mất.
Hai nhân vật còn lại trong phòng mỗi người một biểu cảm.
Tiểu Thiên mừng đến nỗi cười rung rinh cả người. Hắn vừa nói gì, chấp nhận cho nàng đi cùng rồi?
Không uổng công nàng kiên nhẫn chờ đợi hắn suy nghĩ lâu như vậy. Hóa ra, ngàn vạn lời nói tốn bao nhiêu nước bọt cũng không bằng được ánh mắt mê hoặc của nàng. Tiểu Thiên lòng vui phơi phới, chìm ngập trong ảo tưởng sức mạnh, sớm biết như vậy nàng đã sử dụng tuyệt chiêu ngay từ đầu.
Còn Đỗ Kỳ thì ngơ ngác nhìn về hướng Thần Vũ vừa rời khỏi lại nhìn đến Tiểu Thiên đang sung sướng bộc phát cười hả hê. Hắn không nghe nhầm, vương gia đã đồng ý giữ tiểu tử này lại. Đỗ Kỳ vẫn là lần đầu tiên thấy chuyện lạ. Tâm tư vương gia khó đoán, hắn cũng không có gan để đoán, chỉ có thể nghĩ rằng, vì tiểu tử này có thể có ích cho việc tìm Huyết Thạch của ngài ấy..
“Đỗ đại ca, ăn nho đi…Đừng khách sáo!”
—————
Thần Vũ phóng lên lưng hắc mã cho ngựa phi nước đại hướng thẳng đến Phù Vân đỉnh. Gió thổi rát một bên mặt làm hắn đôi phần tỉnh táo.
Hắn trước nay luôn cảnh giác với người ngoài. Nhưng lần này lại vô thức nảy sinh ý muốn bảo hộ, để cho cảm giác trong lòng lấn át đi lý trí, chấp nhận giữ một người lai lịch bất minh theo mình. Liệu có phải hắn đang mạo hiểm? Đi sai một nước cờ?
Trên đỉnh Phù Vân ngàn năm mây phủ, cao đến nổi tưởng như chỉ cách bầu trời trong gang tấc, Thần Vũ bất động đứng đó.
Mặc cho phong vân luân chuyển, trường bào phấp phới, dáng người cao lớn của hắn như tùng như bách lại toát lên một sự cô đơn quạnh quẽ, nét mặt thâm trầm, ánh mắt cứ nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Bên dưới ngoài mây vẫn cứ là mây, tầng tầng lớp lớp những dải mây xám đen, cuồn cuộn như ngàn vạn con sóng, mù mịt xoay vần. Hai hàng lông mày dài rậm khẽ nhíu lại, con ngươi đen nhánh toát lên sự trông đợi rồi lại ẩn chứa nét buồn bã.
Âm thanh khàn khàn nghẹn trong cuống họng:
“Thật đúng như sư phụ nói, phải chờ đợi 20 năm?”
Toàn thân Thần Vũ tỏa ra khí lạnh. Hắn từ từ thu tay lại, dồn hết công lực vào lòng bàn tay, phát ra một chưởng chí cương chí cường hướng vực sâu đánh xuống.
Một tiếng nổ ầm vang như sơn băng địa liệt, chấn động cả một vùng. Biển mây đen cuồn cuộn che lấp miệng vực tức khắc bị xé toạc, ánh sáng bảy sắc tràn ra chiếu sáng rực rỡ chói lòa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mây đen liền tụ lại, tạo thành một lớp màng vững chắc. Biển mây trùng trùng giống như chưa từng trải qua một trận kinh thiên động địa nào.
Thần Vũ không khỏi cười khổ, chưởng lực của hắn đã muốn vận dụng toàn bộ chân khí trong cơ thể, kết quả lại là dã tràng xe cát. Ở cổ họng một luồng nhiệt nóng trào lên, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.Hai con ngươi như hố đen sâu thẳm ánh lên tia bi phẫn, hàm răng cắn chặt vào nhau, từng đường gân xanh nổi lên, đáy mắt xuất hiện vài vệt đỏ. Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Thanh âm theo vách núi vọng lại từng đợt… từng đợt…
Thần Vũ khép chặt mi mắt. Trong khoảnh khắc, không khí như cô đặc lại, tĩnh mịch khác thường.
Vận mệnh đã an bài cho hắn gặp nàng thì cũng đừng cản đường cản lối hắn. Cái gì mà hai mươi năm? Hắn đợi mười năm đã muốn chạm đến cực hạn.
Thần Vũ dường như kiệt sức, một bên gối khuỵu xuống đất. Nhiều năm qua, từng giờ từng khắc hắn luôn cố gắng luyện công, nội lực cũng ngày càng lớn mạnh. Hắn chỉ hy vọng có ngày đủ sức một chưởng phá nát đám mây đen phía dưới. Hiện tại trên giang hồ không biết được mấy người có thể cùng hắn phân cao thấp. Nhưng điều đó có ích gì? Hắn vẫn chẳng thể đạt được ước nguyện của bản thân.
Huyết thạch là linh vật của Huyết tộc, có thể giúp người luyện công như hắn gia tăng nội lực nhanh chóng, hắn đã phái người đi tìm nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả.
Ông trời là đang cợt nhả hắn? Hắn lần nữa nhìn xuống vực sâu.
Dáng dấp tiểu nữ tử với đôi mắt hấp háy tinh nghịch, nụ cười rạng rỡ, thánh thót như chuông ngân lại hiện ra.
Nàng vận một bộ y phục trắng thanh khiết, trên tóc chỉ điểm một sợi dây hoa nhỏ cùng những hạt châu li ti nhẹ nhàng uốn lượn theo hai bím tóc đen dài đến tận gót chân.
Nàng nhìn hắn, cười đến xán lạn, rồi chạy về phía hắn.
Trên khuôn mặt góc cạnh của Thần Vũ cũng vẽ nên một đường cong tuyệt diệu. Hắn đưa tay muốn giữ chặt lấy nàng.
Đột nhiên thân hình bé nhỏ đó bỗng chốc tan biến, bàn tay hắn hụt hẫng giữa không trung….
“Thiên Tuyết!” – Thần Vũ khẽ kêu.
Tiểu Thiên để tay lên ngực, mắt long lanh nói tiếp: “Ta tin tưởng huynh nên mới quyết định bám theo huynh mà”.
“Tin?” – Thần Vũ nhấn giọng, mâu quang không chớp nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiên – “Chỉ gặp nhau một lần liền tin, ta nên nói đệ ngốc hay là ngây thơ?”
Ngốc? Ngây thơ? Bổn cô nương ta thông minh đệ nhất nhá. Dù huynh có muốn dùng cách gì để từ chối thì ta cũng nhất quyết bám lấy huynh.
“Huynh muốn nói thế nào cũng được, ta chỉ muốn theo huynh đến kinh thành” – Tiểu Thiên ngồi xuống ghế cạnh bàn, vươn tay lấy chùm nho bứt ăn.
Nạp được chút năng lượng nàng lại nhìn qua Thần Vũ, tiếp tục bài thuyết trình: “Huynh giàu như thế, thêm ta cũng chẳng thiệt hại gì to lớn. Hơn nữa sau này ta có nhiều tiền sẽ hoàn trả toàn bộ chi phí cho huynh, đảm bảo không thiếu một đồng. Ngoài ra còn có thể giúp huynh tìm kiếm thông tin về Huyết thạch. Con người ta ưu điểm chính là không có khuyết điểm, khuyết điểm chính là chỉ có ưu điểm, đưa ta theo, không chừng huynh lại có nhiều phúc khí”
Thấy Thần Vũ vẫn không động tĩnh gì, Tiểu Thiên quyết định dùng chiêu cuối cùng. Nàng đập mạnh bàn thu hút sự chú ý của hắn. Hàng lông mi dài rũ xuống lại nâng lên, rồi lại rũ xuống, rồi lại nâng lên, hai viên ngọc đen láy phóng tia mị hoặc bủa vây lấy Thần Vũ, miệng chúm chím nũng nịu. Ta vừa dùng nhan sắc nam nữ đều yêu của ta, vừa dùng lời nói hợp tình hợp lý của ta, không tin huynh không đồng ý.
Đỗ Kỳ đứng một bên nhìn thấy cảnh này lảo đảo suýt ngất. Tiểu tử to gan lớn mật, lần đầu tiên hắn thấy có người lúc thì gào lúc thì cười lúc lại giở trò mè nheo trước mặt vương gia. Nhưng đáng nói hơn là vương gia vẫn cứ để yên cho người này làm càn, không phải theo lẽ thường thì sẽ một phát hất văng ra xa trăm thước rồi sao.
Đỗ Kỳ nào biết được Thần Vũ vốn đã bị khuôn mặt của Tiểu Thiên làm cho mơ hồ. Hắn mỗi lần nhìn Tiểu Thiên lại luôn có một cảm giác khác lạ lấn át
Nỗi niềm của hắn thầm lặng tích tụ mười năm nay cứ ngày một lớn, ngày một sâu; chỉ cần bắt gặp chút hình ảnh thoáng qua liền không có cách nào kháng cự, như những đốm lửa nhỏ âm ỉ dưới lớp tro tàn, đến khi có một ngọn gió thổi qua liền bùng lên mãnh liệt.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng cảm thấy mất mát, hụt hẫng xen lẫn thất vọng.
Tiểu Thiên chung quy vẫn là Tiểu Thiên. Còn nàng ấy?
Thần Vũ bỗng nhiên bật cười thành tiếng, rồi lại im lặng. Nửa khắc trôi qua hắn mới từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Tiểu Thiên rồi quay về phía Đỗ Kỳ buông một câu nhàn nhạt:
“Giữ Tiểu Thiên lại!”
Nói xong phi thân đi mất.
Hai nhân vật còn lại trong phòng mỗi người một biểu cảm.
Tiểu Thiên mừng đến nỗi cười rung rinh cả người. Hắn vừa nói gì, chấp nhận cho nàng đi cùng rồi?
Không uổng công nàng kiên nhẫn chờ đợi hắn suy nghĩ lâu như vậy. Hóa ra, ngàn vạn lời nói tốn bao nhiêu nước bọt cũng không bằng được ánh mắt mê hoặc của nàng. Tiểu Thiên lòng vui phơi phới, chìm ngập trong ảo tưởng sức mạnh, sớm biết như vậy nàng đã sử dụng tuyệt chiêu ngay từ đầu.
Còn Đỗ Kỳ thì ngơ ngác nhìn về hướng Thần Vũ vừa rời khỏi lại nhìn đến Tiểu Thiên đang sung sướng bộc phát cười hả hê. Hắn không nghe nhầm, vương gia đã đồng ý giữ tiểu tử này lại. Đỗ Kỳ vẫn là lần đầu tiên thấy chuyện lạ. Tâm tư vương gia khó đoán, hắn cũng không có gan để đoán, chỉ có thể nghĩ rằng, vì tiểu tử này có thể có ích cho việc tìm Huyết Thạch của ngài ấy..
“Đỗ đại ca, ăn nho đi…Đừng khách sáo!”
—————
Thần Vũ phóng lên lưng hắc mã cho ngựa phi nước đại hướng thẳng đến Phù Vân đỉnh. Gió thổi rát một bên mặt làm hắn đôi phần tỉnh táo.
Hắn trước nay luôn cảnh giác với người ngoài. Nhưng lần này lại vô thức nảy sinh ý muốn bảo hộ, để cho cảm giác trong lòng lấn át đi lý trí, chấp nhận giữ một người lai lịch bất minh theo mình. Liệu có phải hắn đang mạo hiểm? Đi sai một nước cờ?
Trên đỉnh Phù Vân ngàn năm mây phủ, cao đến nổi tưởng như chỉ cách bầu trời trong gang tấc, Thần Vũ bất động đứng đó.
Mặc cho phong vân luân chuyển, trường bào phấp phới, dáng người cao lớn của hắn như tùng như bách lại toát lên một sự cô đơn quạnh quẽ, nét mặt thâm trầm, ánh mắt cứ nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Bên dưới ngoài mây vẫn cứ là mây, tầng tầng lớp lớp những dải mây xám đen, cuồn cuộn như ngàn vạn con sóng, mù mịt xoay vần. Hai hàng lông mày dài rậm khẽ nhíu lại, con ngươi đen nhánh toát lên sự trông đợi rồi lại ẩn chứa nét buồn bã.
Âm thanh khàn khàn nghẹn trong cuống họng:
“Thật đúng như sư phụ nói, phải chờ đợi 20 năm?”
Toàn thân Thần Vũ tỏa ra khí lạnh. Hắn từ từ thu tay lại, dồn hết công lực vào lòng bàn tay, phát ra một chưởng chí cương chí cường hướng vực sâu đánh xuống.
Một tiếng nổ ầm vang như sơn băng địa liệt, chấn động cả một vùng. Biển mây đen cuồn cuộn che lấp miệng vực tức khắc bị xé toạc, ánh sáng bảy sắc tràn ra chiếu sáng rực rỡ chói lòa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mây đen liền tụ lại, tạo thành một lớp màng vững chắc. Biển mây trùng trùng giống như chưa từng trải qua một trận kinh thiên động địa nào.
Thần Vũ không khỏi cười khổ, chưởng lực của hắn đã muốn vận dụng toàn bộ chân khí trong cơ thể, kết quả lại là dã tràng xe cát. Ở cổ họng một luồng nhiệt nóng trào lên, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.Hai con ngươi như hố đen sâu thẳm ánh lên tia bi phẫn, hàm răng cắn chặt vào nhau, từng đường gân xanh nổi lên, đáy mắt xuất hiện vài vệt đỏ. Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Thanh âm theo vách núi vọng lại từng đợt… từng đợt…
Thần Vũ khép chặt mi mắt. Trong khoảnh khắc, không khí như cô đặc lại, tĩnh mịch khác thường.
Vận mệnh đã an bài cho hắn gặp nàng thì cũng đừng cản đường cản lối hắn. Cái gì mà hai mươi năm? Hắn đợi mười năm đã muốn chạm đến cực hạn.
Thần Vũ dường như kiệt sức, một bên gối khuỵu xuống đất. Nhiều năm qua, từng giờ từng khắc hắn luôn cố gắng luyện công, nội lực cũng ngày càng lớn mạnh. Hắn chỉ hy vọng có ngày đủ sức một chưởng phá nát đám mây đen phía dưới. Hiện tại trên giang hồ không biết được mấy người có thể cùng hắn phân cao thấp. Nhưng điều đó có ích gì? Hắn vẫn chẳng thể đạt được ước nguyện của bản thân.
Huyết thạch là linh vật của Huyết tộc, có thể giúp người luyện công như hắn gia tăng nội lực nhanh chóng, hắn đã phái người đi tìm nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả.
Ông trời là đang cợt nhả hắn? Hắn lần nữa nhìn xuống vực sâu.
Dáng dấp tiểu nữ tử với đôi mắt hấp háy tinh nghịch, nụ cười rạng rỡ, thánh thót như chuông ngân lại hiện ra.
Nàng vận một bộ y phục trắng thanh khiết, trên tóc chỉ điểm một sợi dây hoa nhỏ cùng những hạt châu li ti nhẹ nhàng uốn lượn theo hai bím tóc đen dài đến tận gót chân.
Nàng nhìn hắn, cười đến xán lạn, rồi chạy về phía hắn.
Trên khuôn mặt góc cạnh của Thần Vũ cũng vẽ nên một đường cong tuyệt diệu. Hắn đưa tay muốn giữ chặt lấy nàng.
Đột nhiên thân hình bé nhỏ đó bỗng chốc tan biến, bàn tay hắn hụt hẫng giữa không trung….
“Thiên Tuyết!” – Thần Vũ khẽ kêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook