Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 40: Nhân vật chính không có khả năng bi kịch như vậy chứ

Cố Thiên Thụ sốt mãi cho đến buổi chiều ngày thứ tư mới hạ nhiệt.

Mang Cố Thiên Thụ về Sở gia, Sở Địa Tàng liền tìm đại phu chữa bệnh cho Cố Thiên Thụ, nhưng kết quả chuẩn đoán lại không khác Chung Nghi Nguyên là bao: ưu tư quá độ, lửa giận công tâm dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Nếu có thể khôi phục lại nội lực thì sẽ quá trình tỉnh lại sẽ nhanh hơn, chỉ là hiện tại… Xem ra trong thời gian ngắn, Cố Thiên Thụ sẽ không thể tỉnh lại.

Thấy đại phu kết luận như vậy, Sở Thiên Hoàng lại không giống Chúc Thanh Trạch chấp nhận số phận. Hắn trực tiếp ra lệnh, nếu trong vòng năm ngày mà Cố Thiên Thụ không tỉnh lại thì đại phu kia cũng đi thăm ông bà luôn đi.

Sở Địa Tàng đối với hành động này của Sở Thiên Hoàng chỉ trầm mặc không nói. Hắn lau hết vết trang điểm trên mặt Cố Thiên Thụ, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

“Không sợ bản thân sẽ không kiềm nén được sao?” Sở Thiên Hoàng trêu chọc nhưng không phải là không có căn cứ. Hắn không phải loại người cấm dục, khi nhìn thấy con mồi mình ưng ý thì rất ít khi bỏ qua. Tuy không có thói quen chơi với xác chết nhưng không chút để ý ăn đậu hũ của Cố Thiên Thụ: “Nếu không thì để ta tắm cho hắn một cái.”

“Không cần.” Sở Địa Tàng nhìn anh trai mình, tâm tình thực phức tạp. Từ nhỏ, sự tồn tại của hắn chính là vì để phản bội Cố Thiên Thụ. Hiện giờ tuy đã đạt được mục đích, lại có được Cố Thiên Thụ trong tay, nhưng sự thật này lại làm hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Dù đã một ngày trôi qua nhưng hắn vẫn không thể nào hoàn toàn tiếp nhận được chuyện này. Thế nên hắn vẫn giữ thái độ cực kỳ tôn kính Cố Thiên Thụ như trước, thậm chí không dám vượt qua ranh giới.

Làm sao Sở Thiên Hoàng không biết Sở Địa Tàng đang nghĩ cái gì. Hắn cười nhạo một tiếng, vươn tay nắm lấy cằm người đang ngủ say: “Ngươi thật là may mắn… Nếu bây giờ tỉnh táo, chỉ sợ ngươi đã là vật trong lòng bàn tay ta.”

Bởi vì hôn mê nên Sở Thiên Hoàng mới không ra tay.

Sở Địa Tàng trầm mặc nhìn, cuối cùng vẫn không nói cái gì — Có được Cố Thiên Thụ, đây vọng tưởng mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Giấc mộng có lẽ còn có thể thực hiện được vào một ngày nào đó, nhưng còn vọng tưởng thì sao đây. Nhưng cho đến khi có một ngày vọng tưởng xa xôi kia lại đột nhiên thành hiện thực, rốt cuộc hắn nên mừng như điên hay là khóc rống lên đây?

“Ngươi cũng đi nghỉ đi.” Sở Thiên Hoàng thản nhiên nói: “Hai ngày nữa sẽ bận rộn lắm đấy.” Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại Sở Địa Tàng với Cố Thiên Thụ ở đó.

“Tôn thượng.” Sở Địa Tàng run rẩy vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Cố Thiên Thụ, khẽ thở dài: “Ta thật sự không biết, ta muốn ngươi tỉnh lại hay là muốn ngươi vẫn tiếp tục ngủ tiếp nữa đây.”

Hiện thực chính là như vậy, dù ngươi có trốn tránh đến cỡ nào thì cũng đến ngày ngươi phải đối mặt với nó. Cố Thiên Thụ tránh được nhất thời, chứ không trốn được một đời.

Ngày thứ năm sau khi bị bắt về Sở gia, Cố Thiên Thụ tỉnh lại.

Ngày hắn tỉnh lại là một ngày trời trong nắng ấm. Những ngọn gió khẽ bông đùa chạy nhảy lưu lại khí tức ôn nhu, không khí trong phòng như còn tràn ngập một mùi hương thoang thoảng. Cố Thiên Thụ mở mắt ra, thấy được một màu vàng ấm ấp nhợt nhạt.

Phòng rất lớn, vật dụng ở đây cho dù Cố Thiên Thụ xoi mói đến cỡ nào cũng không thể không tán thưởng một tiếng. Hắn ngồi dậy, vừa định bước xuống giường thì phát hiện cả người vô lực. Thấy trong phòng không có một ai, Cố Thiên Thụ liền chậm rãi bước xuống giường.

“Thanh Trạch?” Ngủ mấy ngày trời, cả người Cố Thiên Thụ đều rã rời. Hắn vô cùng không vui phát hiện đan điền của mình vẫn như trước, rỗng tuếch. Một suy nghĩ không ổn tập kích đầu hắn.

“Thanh Trạch…” Mặc một thân áo trắng, Cố Thiên Thụ chậm rãi đẩy cửa ra. Nhìn cảnh sắc xa lạ bên ngoài: cây xanh, hoa hồng, chậu cây tinh xảo, cầu đá được điêu khắc tinh tế… những thực vật ở đây hầu như đều vô giá. Mỗi cảnh mỗi vật đều cho thấy tài lực hùng hậu của chủ nhân của nó.

“…” Sắc mặt Cố Thiên Thụ vốn không dễ nhìn, giờ phút này lại càng trắng bệch. Hắn cắn môi, đi đến hành lang gần đó.

Sân rất lớn nhưng không có người hay tiếng động nào… Hoặc là có nhưng với thực lực hiện tại của Cố Thiên Thụ thì không cảm giác được. Hắn dựa vào tường nhích từng chút một, cho đến khi thấy một cái ao.

Nơi này không có khả năng là nơi Thanh Trạch ở. Cố Thiên Thụ cảm thấy mình chắc chắn đã ngủ hơn ba ngày, mà ba ngày sau mình còn không có khôi phục nội lực… vậy thì chỉ có một khả năng.

“Ngài đã tỉnh.” Ngay lúc Cố Thiên Thụ trầm tư, một bàn tay đột nhiên từ sau lưng Cố Thiên Thụ vươn tới ôm lấy eo hắn. Cố Thiên Thụ cả kinh, phản xạ có điều kiện muốn rút kiếm bên hông ra, lại phát hiện bên hông mình trống rỗng.

“Vân Đình?” Động tác mạo phạm của người phía sau khiến Cố Thiên Thụ kinh ngạc bao nhiêu, thì giọng nói người kia lại làm hắn kinh ngạc bấy nhiêu. Giọng Cố Thiên Thụ tỏ vẻ kinh ngạc vang lên: “Ngươi không chết?”

“Ta không chết, tôn thượng.” Tay Sở Địa Tàng run rẩy, hắn tựa đầu vào cổ Cố Thiên Thụ, hít một hơi thật sâu: “Tôn thượng, ta sợ ngài không muốn tỉnh lại nữa chứ.”

“Lăn!” Giọng Vân Đình khơi dậy sự tức giận trong lòng Cố Thiên Thụ. Khoảnh khắc đầu tiên hắn nhớ tới cũng chính là cấp dưới đã phản bội mình. Cố Thiên Thụ muốn tránh khỏi ngực Vân Đình, lại phát hiện mình không có năng lực kia.

Không có nội lực, ngay cả chút sức lực giãy giụa ra khỏi ngực Vân Đình hắn cũng không có…

“… Tôn thượng.” Giọng Sở Địa Tàng trầm lại: “Ta yêu ngài.”

“…” Khuôn mặt luôn hiếm khi thể hiện biểu tình, vào lúc này lại hiện lên vẻ ngạc nhiên cực độ. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: “Sở Thiên Hoàng?”

“Không, ta là Vân Đình.” Sở Địa Tàng nói: “Cũng là Sở Địa Tàng… Là em trai song sinh với Sở Thiên Hoàng.”

“…” Cố Thiên Thụ nghe xong những lời này, hoàn toàn không phản ứng — Hắn bị dọa đến xém chút nữa là tiểu ra quần luôn rồi đó (gào thét -ing)! Đây là cái gì quỷ gì hả, đạo diễn! Có phải ông đưa nhầm kịch bản không hả! Chẳng lẽ vở kịch ta đang diễn lại không phải kịch giang hồ võ hiệp, mà là kịch quỳnh dao khổ tình sao!

Đáng tiếc là Sở Địa Tàng lại không nhìn thấy nội tâm đang gào thét thất thanh của Cố Thiên Thụ. Hắn nhìn gương mặt Cố Thiên Thụ lần nữa trở về vẻ mặt không đổi sắc như cũ, lộ ra nụ cười khổ: “Tôn thượng…”

“…” Đừng kêu ta là tôn thượng nữa, đại ca. Ngươi mới là tôn thượng!! Cố Thiên Thụ tỏ vẻ mình hận chết cái thế giới kỳ ba này. Hắn cảm thấy mình sắp điên lên rồi.

“… Ta.” Sở Địa Tàng do dự một chút, vẫn nghẹn lời định nói xuống bụng. Hắn nói: “Tôn thượng, ngài bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên về phòng đi thôi, để tránh bệnh tình trở nặng.”

Nói xong, ngay lúc Cố Thiên Thụ còn chưa kịp phản ứng lại đã bế Cố Thiên Thụ lên. Dọc đường, Cố Thiên Thụ vẫn đơ mặt cho đến khi vào phòng, hắn mới phát hiện ra một thứ gì đó…

Hắn vừa rồi, hình như… hình như hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Sở Địa Tàng nói ba chữ… ba chữ ‘Ta – yêu – ngài’?? Không, không — Cố Thiên Thụ quả thực muốn ôm đầu gào thét — nhất định là hắn đã gặp ảo giác!!

“Tôn thượng, ngài muốn uống nước sao?” Sở Địa Tàng biết ngay lúc này Cố Thiên Thụ sẽ không chấp nhận được. Thật ra thì hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý Cố Thiên Thụ sẽ phản ứng gay gắt, nhưng lại không nghĩ rằng tôn thượng của hắn lại không có một chút phản ứng nào, thậm chí đến ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn hắn một cái.

“…” Là vì thấy mình thực ghê tởm sao, ngay cả nhìn một cái cũng thấy phiền chán? Sở Địa Tàng muốn cười, lại vừa muốn khóc. Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không biểu hiện ra biểu tình gì, chỉ xoay người rời đi, nói: “Ta đi lấy cho ngài chén nước.”

“…” Lúc này Cố Thiên Thụ mới đờ đẫn quay đầu, nhìn Sở Địa Tàng rời đi.

Cố Thiên Thụ… ngươi phải tỉnh táo lại… Cố Thiên Thụ nói với bản thân. Lúc này ngươi phải suy nghĩ lại thật kỹ tình thế hiện giờ — Đầu tiên, Vân Đình phản bội hắn, từ một cấp dưới trung thành đáng yêu biến thành em trai song sinh của tên khốn Sở Thiên Hoàng. Tiếp theo, mình không có nội lực, lại còn bị bọn họ giam lỏng. Cuối cùng, Sở Địa Tàng tỏ tình với hắn, nói yêu hắn.

Sắp xếp mọi vấn đề, Cố Thiên Thụ cảm thấy mình thật bình tĩnh. Hắn cảm thấy mình nên nói chuyện với hệ thống một chút, vì thế hắn ôn nhu nói với hệ thống: “Mọe nó chứ cái hệ thống ngu si dốt nát này, đây là sao hả?? Vân Đình của ta đâu?? Sở Địa Tàng kia bị thần kinh à?? Mọe nó dám giả chết với ta à, ngươi nói chuyện cho ta! Có bản lĩnh điên khùng thì cũng phải có bản lĩnh giải thích, ngươi nói mau.. au.. au!! Mọe nó chứ, có nói không hả…”

Sau đó, cho đến khi nói xong 139 chữ, hệ thống kia vẫn không để ý đến Cố Thiên Thụ một lần.

Có đôi khi, người chết là vì bị nghẹn. Cố Thiên Thụ cảm thấy mình bị hệ thống nghẹn đến mức sắp chết rồi. Mặt hắn từ trắng chuyển thành xanh, rồi lại xanh sang trắng, nói không nên lời. Quả thực hận không thể đứng lên đập hết mọi thứ trong phòng!

Hắn sắp điên rồi, cái đồ phá hoại thế giới này! Thậm chí, Cố Thiên Thụ cảm thấy lồng ngực ẩn ẩn đau đớn. Hắn hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu, chờ đến khi hắn bình tĩnh lại thì mới phát hiện trong phòng lại nhiều thêm một người.

“…” Là Sở Địa Tàng? Hôm nay, Cố Thiên Thụ đã nói hết 139 chữ, vì thế chỉ có thể giương mắt nhìn người trước mặt.

“Xem ra ngươi hồi phục không tồi?” Người trước mặt vừa mở miệng thì Cố Thiên Thụ liền phát hiện người này không phải Sở Địa Tàng, mà là Sở Thiên Hoàng.

“…” Cố Thiên Thụ có thể nói cái gì, hắn chỉ có thể lạnh lùng trừng Sở Thiên Hoàng một cái.

“Ha, xem ra tinh thần ngươi quả thật không tệ nha.” Sở Thiên Hoàng cho rằng ánh mắt kia của Cố Thiên Thụ là khiêu khích. Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Cố Thiên Thụ, vươn tay nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ: “Sở Địa Tàng thương ngươi, nhưng ta thì không. Cố Lân Đường, để ta xem thử xương cốt người đứng đầu Kính thành rốt cuộc cứng đến đâu.”

“…” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng, trực tiếp vươn tay hất tay Sở Thiên Hoàng ra.

“Vậy thì để ta xem.” Sở Thiên Hoàng nheo mắt lại, nở nụ cười: “Để xem là người cầu xin ta trước, hay là… hắn trở về trước.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương