Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
-
Chương 39: Mỹ hầu vương thật và giả, thật vô vị
Đối mặt với câu hỏi của Chúc Thanh Trạch, Sở Địa Tàng trầm mặc. Ánh mắt tập trung lên thùng xe ngựa, ánh mắt kia dường như xuyên thấu màn xe nhìn thấy Cố Thiên Thụ đang hôn mê ở bên trong.
“Ngươi… Ngươi thật sự là Vân Đình?” Có đôi khi trầm mặc chính là một loại đáp án. Chúc Thanh Trạch nhìn về phía Sở Địa Tàng, ánh mắt bất khả tư nghị. Hắn nhìn nhìn mặt Sở Thiên Hoàng, lại nhìn nhìn mặt Sở Địa Tàng, đầu óc bỗng nhiên choáng váng — Vào lúc này, dường như hắn đã hiểu vì cái gì Vân Đình lại phản bội Cố Thiên Thụ.
Nguyên nhân thật sự không thể nào đơn giản hơn được nữa. Bởi vì Vân Đình và Sở Thiên Hoàng là anh em, lại còn là anh em sinh đôi.
“Hắn ở bên trong?” Gỡ mặt nạ xuống, đôi mắt kia vẫn như trước khiến Chúc Thanh Trạch cảm thấy vô cùng quen thuộc. Giọng Sở Địa Tàng thản nhiên: “Hắn bị sao vậy?”
“…” Chúc Thanh Trạch cảm thấy miệng mình đắng ngắt. Thật ra, ngay từ đầu hắn đã đoán được kết cục hiện tại. Nhưng ngay khi hắn rơi vào kết cục này, hắn lại phát hiện mình căn bản không thể chịu được hậu quả.
Rốt cuộc, hắn không thể cứu được Cố Thiên Thụ, cũng không thể cứu được Tuyết Y. Thậm chí đến ngay cả bản thân, hắn không thể cứu được.
“Hửm?” Diện mạo Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng y hệt nhau, nhưng Sở Địa Tàng lại càng thêm lạnh nhạt. Hắn nhìn về phía Chúc Thanh Trạch, ánh mắt khiến Chúc Thanh Trạch cảm thấy vô cùng xa lạ: “Ngươi đã làm gì hắn?”
“Ta hỏi ngươi làm gì hắn mới đúng.” Đối mặt với chất vấn từ Sở Địa Tàng, Chúc Thanh Trạch chỉ có thể cười khổ: “… Những thương tích trên người hắn, không phải đều do ngươi tạo thành sao.”
“…” Sở Địa Tàng nghe vậy, ánh mắt hơi dao động, trầm mặc.
“Nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì.” Đối lập với sự khẩn trương của Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng trực tiếp hơn nhiều. Hắn nhìn Chúc Thanh Trạch: “Trực tiếp mang về không phải nhanh hơn sao.”
“…” Sở Địa Tàng nhíu nhíu mày, có vẻ do dự.
“Hửm.” Sở Thiên Hoàng thấy thế lại cười nhạo một tiếng: “Đã đến nước này rồi mà còn sợ… Ngươi thật sự là em trai ta sao?” Vừa nói chuyện, hắn vừa đi về phiá xe ngựa.
“Không được tới đây!” Thấy Sở Thiên Hoàng đi tới, Chúc Thanh Trạch luống cuống xông lên cản lại. Nhưng bàn về võ công thì hắn nào là đối thủ của Sở Thiên Hoàng. Chỉ thấy Sở Thiên Hoàng vung tay lên, dùng một chưởng đánh vào ngực Chúc Thanh Trạch.
“Đừng giết hắn.” Nếu không phải Sở Địa Tàng đúng lúc lên tiếng, chỉ sợ Chúc Thanh Trạch đã bị một chưởng của Sở Thiên Hoàng đánh chết.
Ở trung nguyên, người có võ công có thể so tài cao thấp với Sở Thiên Hoàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cố Thiên Thụ đã từng có thể, chỉ là hiện tại Cố Thiên Thụ lại chỉ có thể nằm bất lực trên xe, tùy ý để cho kẻ bụng dạ khó lường ôm hắn vào lòng.
Miệng Chúc Thanh Trạch thấm đẫm máu tươi ngã quỵ trên mặt đất. Nhìn thấy Sở Thiên Hoàng làm thế, lại chỉ có thể vô lực nằm đó, chỉ có thể trợn mắt nhìn Sở Thiên Hoàng xốc màn xe lên ôm lấy Cố Thiên Thụ mặc nữ trang đang mê man.
“… Ngươi không sao chứ.” Chung Nghi Nguyên vốn là đại phu nên càng không thể đánh lại Sở Thiên Hoàng. Thấy thế cũng chỉ có thể chạy tới bên cạnh Chúc Thanh Trạch nhỏ giọng hỏi.
“…” Có lẽ là nhờ câu nói của Sở Địa Tàng nên Chúc Thanh Trạch cảm thấy mình bị thương không nặng. Nhưng dù không nặng thì sao, hắn vẫn vô lực trợn mắt nhìn Sở Thiên Hoàng mang Cố Thiên Thụ đi.
“Vân Đình…” Giọng Chúc Thanh Trạch rung lên: “Ngươi xứng đáng với tín nhiệm của Lân Đường đối với ngươi sao?”
Sở Địa Tàng vẫn luôn đứng đó trầm mặc. Lúc này nghe thấy câu hỏi của Chúc Thanh Trạch, thái độ mặt không đổi sắc lại xuất hiện biến hóa kỳ dị, vừa thống khổ lại vừa sung sướng: “Ta chưa bao giờ xứng đáng với tín nhiệm của hắn.”
“…” Chúc Thanh Trạch nghẹn lại. Hắn còn tưởng rằng Vân Đình sẽ niệm tình cũ, sẽ do dự; lại không nghĩ rằng Vân Đình lại tuyệt tình đến vậy.
“Nếu ta muốn tốt cho hắn thì ta nhất định phải phản bội hắn.” Sở Địa Tàng thở dài: “… Nếu lúc ở Xuân Viên hắn tìm được ý trung nhân thì ta phải làm thế nào đây?”
“Ngươi… sao có thể…” Chúc Thanh Trạch nghe vậy vô cùng khiếp sợ. Hắn chưa bao giờ nghĩ Sở Địa Tàng lại dám ôm tâm tư như thế với bạn tốt của mình.
“Thật khiến người ghê tởm, đúng không.” Ánh mắt Sở Địa Tàng hờ hững: “Ngươi thấy ghê tởm, đương nhiên hắn cũng thế.”
“…” Chúc Thanh Trạch đã không thể nói nên lời. Hắn rất rõ tính tình Cố Lân Đường, người nọ tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho Vân Đình. Môi hắn run lên, rốt cuộc không thể nói gì.
“Lần trước ngươi đâm ta một kiếm.” Sở Địa Tàng nói: “Lần này ta lại tha cho ngươi một mạng. Chúc Thanh Trạch, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“… Tự giải quyết cho tốt?” Khi Chúc Thanh Trạch nói lời này, máu tươi trào ra, biểu tình trở nên dữ tợn vô cùng: “Sở Thiên Hoàng giết thê tử ta, ngươi lại là phản đồ… Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng ta thiếu nợ Sở gia các ngươi hay sao?”
“…” Sở Địa Tàng định nói chuyện lại thấy Sở Thiên Hoàng đã ôm lấy Cố Thiên Thụ. Tôn thượng của hắn thật sự đang mặc quần áo nữ nhân, trên mặt lại tô son. Nếu chỉ nhìn mặt thì đúng là không thể phân biệt được nam hay nữ.
“Thế nào?” Ánh mắt Sở Địa Tàng vốn hờ hững, chỉ có khi nhìn về phía Cố Thiên Thụ mới có chút hơi ấm. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ đang nằm trong lòng Sở Thiên Hoàng, cánh tay hơi run rẩy, xem chừng là muốn chạm vào Cố Thiên Thụ nhưng rồi lại thôi.
“Bị thương.” Sở Thiên Hoàng nói: “Còn không nhẹ, bây giờ đang phát sốt.”
“…” Sở Địa Tàng nhíu nhíu mày, ánh mắt lướt qua một tia lo lắng không rõ.
“Sợ cái gì.” Tuy hiện giờ Sở Thiên Hoàng đã không còn ôm tâm tình khinh thị khi đối mặt với Cố Thiên Thụ nhưng cũng chẳng thâm tình như Sở Địa Tàng. Lúc trước là do hắn coi trọng bề ngoài của Cố Thiên Thụ… chẳng qua hiện giờ lại thật sự có chút hứng thú.
“Để ta.” Sở Địa Tàng nhìn thấy động tác của Sở Thiên Hoàng, nhíu nhíu mày: “Ngươi đừng làm hắn đau.”
“Chậc.” Nhìn thái độ cẩn thận của Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng khinh thường. Hắn không nói gì, trao Cố Thiên Thụ cho Sở Địa Tàng.
Sở Địa Tàng thật cẩn thận ôm lấy Cố Thiên Thụ vào lòng, cực kỳ không vui khi phát hiện tôn thượng của hắn lại gầy, cộng thêm sắc mặt trắng bệch cùng với đôi chân mày nhíu chặt, nhìn từ góc độ nào cũng thấy có vấn đề.
Có cái gọi là quan tâm quá sẽ loạn. Khi nhìn thấy người mình quan tâm lại ra nông nỗi này, rốt cuộc Sở Địa Tàng không thể bình tĩnh nổi nữa.
Hắn ôm lấy Cố Thiên Thụ đang trong cơn hôn mê, để đầu người nọ tựa lên vai mình, sau đó không nói không rằng bước lên xe ngựa, trực tiếp ngồi xuống.
“Bắt hắn về cho ta.” Sở Thiên Hoàng khoanh tay lại định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy tia lo lắng trong mắt Sở Địa Tàng, rốt cuộc hắn cũng không nói gì mà nhìn Chúc Thanh Trạch đang nằm trên mặt đất cùng Chung Nghi Nguyên đứng cạnh đó: “Lo chăm sóc hắn thật tốt… Nếu hắn xảy ra chuyện thì các ngươi dùng mạng để tạ tội đi.”
“Vâng.” Đám người áo đen trầm giọng đáp, sau đó quỳ xuống.
“…” Chúc Thanh Trạch cũng biết lúc này nhiều lời vô ích, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng bước lên xe ngựa, còn mình thì bị đám người áo đen bắt giữ.
Chúc Thanh Trạch không biết Cố Thiên Thụ sẽ xảy ra chuyện gì. Chuyện bây giờ hắn có thể làm… là cầu nguyện.
Sở Thiên Hoàng lên xe ngựa, không chút bất ngờ thấy Sở Địa Tàng đã đặt Cố Thiên Thụ lên chiếc giường mềm mại. Mái tóc đen óng của Cố Thiên Thụ tán loạn trên khăn trải giường trắng tinh làm tăng thêm mấy phần tiên khí.
“… Ánh mắt chúng ta giống nhau nhỉ.” Trên thực tế, Sở Thiên Hoàng đối với hành động của cậu em trai si tình này rất không đồng ý. Khác với Vân Đình chỉ biết hiến dâng sinh mệnh cho Cố Thiên Thụ, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ khiến hắn cảm thấy lạnh nhạt với tình yêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng quả thật bị kinh diễm. Chẳng qua túi da quá đẹp đẽ lại khiến người không coi trọng con người bên trong, vì điều đó mà Sở Thiên Hoàng đã té ngã một cú thật đau.
Sau lần giao thủ với Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng đã thay đổi cái nhìn về đối thủ của mình rất nhiều. Hắn biết nếu không có bố cục hơn hai mươi mấy năm, kết cục tốt nhất giữa hắn và Cố Thiên Thụ chính là lưỡng bại câu thương.
Nhưng thế gian này không có chữ nếu. Những tiền bối đi trước đã giúp Sở Thiên Hoàng vừa được sinh ra đã đứng trên ngọn núi rất cao.
Một đối thủ có thực lực tương đương với mình, luôn đáng được tôn kính. Ngược lại Sở Thiên Hoàng có thể lý giải được vì sao Sở Địa Tàng lại si mê Cố Thiên Thụ đến thế. Một nhân vật quá chói mắt giống như người trước mặt, quả thật thế gian khó tìm.
“Dùng Hương trước đi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nếu nội lực của hắn khôi phục… chỉ sợ không dễ đối phó.”
“Ờ.” Sở Địa Tàng đáp. Hương trong miệng Sở Thiên Hoàng chính là loại thuốc có phản ứng với độc tố trong thân thể Cố Thiên Thụ. Chỉ cần Hương không ngừng thì Cố Thiên Thụ vĩnh viễn đừng mong có ngày khôi phục lại nội lực.
Không có nội lực, Cố Thiên Thụ vĩnh viễn trở thành hoàng yến trong lồng. Có giãy giụa đến cỡ nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn.
Lư hương lượn lờ hương thơm thanh nhã. Nếu không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng thì chỉ sợ dù có là ai thì cũng không nghĩ ra đây là một loại độc.
Nghe thấy mùi hương, Cố Thiên Thụ khẽ nhíu mày. Dường như ở trong mơ, hắn bị cái gì đó quấy nhiễu, bất an rên lên một tiếng.
“Tôn thượng?” Đến giờ mà Sở Địa Tàng vẫn xưng hô với Cố Thiên Thụ là tôn thượng y như trước. Tuy hắn đã phản bội Cố Thiên Thụ, nhưng điều này không đại biểu cho địa vị của Cố Thiên Thụ trong lòng hắn có chút biến hóa nào.
“Chắc hắn còn phải ngủ thêm một lát nữa.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngược lại ngươi… nên suy nghĩ làm sao để đối mặt với hắn khi hắn tỉnh lại đi?”
“…” Con ngươi Sở Địa Tàng co lại, không nói gì.
“Em trai ngốc.” Sở Thiên Hoàng cười khẽ: “Đến tận bây giờ mà còn chưa suy nghĩ xong sao… Dù hắn có chấp nhận hay không, hắn cũng là của ngươi thôi. Ghét cũng vậy, thóa mạ cũng thế, mà cho dù có khóc lóc cầu xin tha thứ thì ngươi sẽ thả hắn ra sao?”
Vấn đề này không cần Sở Địa Tàng trả lời, trong lòng cả hai đều đã có sẵn đáp án
“Ngươi… Ngươi thật sự là Vân Đình?” Có đôi khi trầm mặc chính là một loại đáp án. Chúc Thanh Trạch nhìn về phía Sở Địa Tàng, ánh mắt bất khả tư nghị. Hắn nhìn nhìn mặt Sở Thiên Hoàng, lại nhìn nhìn mặt Sở Địa Tàng, đầu óc bỗng nhiên choáng váng — Vào lúc này, dường như hắn đã hiểu vì cái gì Vân Đình lại phản bội Cố Thiên Thụ.
Nguyên nhân thật sự không thể nào đơn giản hơn được nữa. Bởi vì Vân Đình và Sở Thiên Hoàng là anh em, lại còn là anh em sinh đôi.
“Hắn ở bên trong?” Gỡ mặt nạ xuống, đôi mắt kia vẫn như trước khiến Chúc Thanh Trạch cảm thấy vô cùng quen thuộc. Giọng Sở Địa Tàng thản nhiên: “Hắn bị sao vậy?”
“…” Chúc Thanh Trạch cảm thấy miệng mình đắng ngắt. Thật ra, ngay từ đầu hắn đã đoán được kết cục hiện tại. Nhưng ngay khi hắn rơi vào kết cục này, hắn lại phát hiện mình căn bản không thể chịu được hậu quả.
Rốt cuộc, hắn không thể cứu được Cố Thiên Thụ, cũng không thể cứu được Tuyết Y. Thậm chí đến ngay cả bản thân, hắn không thể cứu được.
“Hửm?” Diện mạo Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng y hệt nhau, nhưng Sở Địa Tàng lại càng thêm lạnh nhạt. Hắn nhìn về phía Chúc Thanh Trạch, ánh mắt khiến Chúc Thanh Trạch cảm thấy vô cùng xa lạ: “Ngươi đã làm gì hắn?”
“Ta hỏi ngươi làm gì hắn mới đúng.” Đối mặt với chất vấn từ Sở Địa Tàng, Chúc Thanh Trạch chỉ có thể cười khổ: “… Những thương tích trên người hắn, không phải đều do ngươi tạo thành sao.”
“…” Sở Địa Tàng nghe vậy, ánh mắt hơi dao động, trầm mặc.
“Nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì.” Đối lập với sự khẩn trương của Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng trực tiếp hơn nhiều. Hắn nhìn Chúc Thanh Trạch: “Trực tiếp mang về không phải nhanh hơn sao.”
“…” Sở Địa Tàng nhíu nhíu mày, có vẻ do dự.
“Hửm.” Sở Thiên Hoàng thấy thế lại cười nhạo một tiếng: “Đã đến nước này rồi mà còn sợ… Ngươi thật sự là em trai ta sao?” Vừa nói chuyện, hắn vừa đi về phiá xe ngựa.
“Không được tới đây!” Thấy Sở Thiên Hoàng đi tới, Chúc Thanh Trạch luống cuống xông lên cản lại. Nhưng bàn về võ công thì hắn nào là đối thủ của Sở Thiên Hoàng. Chỉ thấy Sở Thiên Hoàng vung tay lên, dùng một chưởng đánh vào ngực Chúc Thanh Trạch.
“Đừng giết hắn.” Nếu không phải Sở Địa Tàng đúng lúc lên tiếng, chỉ sợ Chúc Thanh Trạch đã bị một chưởng của Sở Thiên Hoàng đánh chết.
Ở trung nguyên, người có võ công có thể so tài cao thấp với Sở Thiên Hoàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cố Thiên Thụ đã từng có thể, chỉ là hiện tại Cố Thiên Thụ lại chỉ có thể nằm bất lực trên xe, tùy ý để cho kẻ bụng dạ khó lường ôm hắn vào lòng.
Miệng Chúc Thanh Trạch thấm đẫm máu tươi ngã quỵ trên mặt đất. Nhìn thấy Sở Thiên Hoàng làm thế, lại chỉ có thể vô lực nằm đó, chỉ có thể trợn mắt nhìn Sở Thiên Hoàng xốc màn xe lên ôm lấy Cố Thiên Thụ mặc nữ trang đang mê man.
“… Ngươi không sao chứ.” Chung Nghi Nguyên vốn là đại phu nên càng không thể đánh lại Sở Thiên Hoàng. Thấy thế cũng chỉ có thể chạy tới bên cạnh Chúc Thanh Trạch nhỏ giọng hỏi.
“…” Có lẽ là nhờ câu nói của Sở Địa Tàng nên Chúc Thanh Trạch cảm thấy mình bị thương không nặng. Nhưng dù không nặng thì sao, hắn vẫn vô lực trợn mắt nhìn Sở Thiên Hoàng mang Cố Thiên Thụ đi.
“Vân Đình…” Giọng Chúc Thanh Trạch rung lên: “Ngươi xứng đáng với tín nhiệm của Lân Đường đối với ngươi sao?”
Sở Địa Tàng vẫn luôn đứng đó trầm mặc. Lúc này nghe thấy câu hỏi của Chúc Thanh Trạch, thái độ mặt không đổi sắc lại xuất hiện biến hóa kỳ dị, vừa thống khổ lại vừa sung sướng: “Ta chưa bao giờ xứng đáng với tín nhiệm của hắn.”
“…” Chúc Thanh Trạch nghẹn lại. Hắn còn tưởng rằng Vân Đình sẽ niệm tình cũ, sẽ do dự; lại không nghĩ rằng Vân Đình lại tuyệt tình đến vậy.
“Nếu ta muốn tốt cho hắn thì ta nhất định phải phản bội hắn.” Sở Địa Tàng thở dài: “… Nếu lúc ở Xuân Viên hắn tìm được ý trung nhân thì ta phải làm thế nào đây?”
“Ngươi… sao có thể…” Chúc Thanh Trạch nghe vậy vô cùng khiếp sợ. Hắn chưa bao giờ nghĩ Sở Địa Tàng lại dám ôm tâm tư như thế với bạn tốt của mình.
“Thật khiến người ghê tởm, đúng không.” Ánh mắt Sở Địa Tàng hờ hững: “Ngươi thấy ghê tởm, đương nhiên hắn cũng thế.”
“…” Chúc Thanh Trạch đã không thể nói nên lời. Hắn rất rõ tính tình Cố Lân Đường, người nọ tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho Vân Đình. Môi hắn run lên, rốt cuộc không thể nói gì.
“Lần trước ngươi đâm ta một kiếm.” Sở Địa Tàng nói: “Lần này ta lại tha cho ngươi một mạng. Chúc Thanh Trạch, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“… Tự giải quyết cho tốt?” Khi Chúc Thanh Trạch nói lời này, máu tươi trào ra, biểu tình trở nên dữ tợn vô cùng: “Sở Thiên Hoàng giết thê tử ta, ngươi lại là phản đồ… Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng ta thiếu nợ Sở gia các ngươi hay sao?”
“…” Sở Địa Tàng định nói chuyện lại thấy Sở Thiên Hoàng đã ôm lấy Cố Thiên Thụ. Tôn thượng của hắn thật sự đang mặc quần áo nữ nhân, trên mặt lại tô son. Nếu chỉ nhìn mặt thì đúng là không thể phân biệt được nam hay nữ.
“Thế nào?” Ánh mắt Sở Địa Tàng vốn hờ hững, chỉ có khi nhìn về phía Cố Thiên Thụ mới có chút hơi ấm. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ đang nằm trong lòng Sở Thiên Hoàng, cánh tay hơi run rẩy, xem chừng là muốn chạm vào Cố Thiên Thụ nhưng rồi lại thôi.
“Bị thương.” Sở Thiên Hoàng nói: “Còn không nhẹ, bây giờ đang phát sốt.”
“…” Sở Địa Tàng nhíu nhíu mày, ánh mắt lướt qua một tia lo lắng không rõ.
“Sợ cái gì.” Tuy hiện giờ Sở Thiên Hoàng đã không còn ôm tâm tình khinh thị khi đối mặt với Cố Thiên Thụ nhưng cũng chẳng thâm tình như Sở Địa Tàng. Lúc trước là do hắn coi trọng bề ngoài của Cố Thiên Thụ… chẳng qua hiện giờ lại thật sự có chút hứng thú.
“Để ta.” Sở Địa Tàng nhìn thấy động tác của Sở Thiên Hoàng, nhíu nhíu mày: “Ngươi đừng làm hắn đau.”
“Chậc.” Nhìn thái độ cẩn thận của Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng khinh thường. Hắn không nói gì, trao Cố Thiên Thụ cho Sở Địa Tàng.
Sở Địa Tàng thật cẩn thận ôm lấy Cố Thiên Thụ vào lòng, cực kỳ không vui khi phát hiện tôn thượng của hắn lại gầy, cộng thêm sắc mặt trắng bệch cùng với đôi chân mày nhíu chặt, nhìn từ góc độ nào cũng thấy có vấn đề.
Có cái gọi là quan tâm quá sẽ loạn. Khi nhìn thấy người mình quan tâm lại ra nông nỗi này, rốt cuộc Sở Địa Tàng không thể bình tĩnh nổi nữa.
Hắn ôm lấy Cố Thiên Thụ đang trong cơn hôn mê, để đầu người nọ tựa lên vai mình, sau đó không nói không rằng bước lên xe ngựa, trực tiếp ngồi xuống.
“Bắt hắn về cho ta.” Sở Thiên Hoàng khoanh tay lại định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy tia lo lắng trong mắt Sở Địa Tàng, rốt cuộc hắn cũng không nói gì mà nhìn Chúc Thanh Trạch đang nằm trên mặt đất cùng Chung Nghi Nguyên đứng cạnh đó: “Lo chăm sóc hắn thật tốt… Nếu hắn xảy ra chuyện thì các ngươi dùng mạng để tạ tội đi.”
“Vâng.” Đám người áo đen trầm giọng đáp, sau đó quỳ xuống.
“…” Chúc Thanh Trạch cũng biết lúc này nhiều lời vô ích, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng bước lên xe ngựa, còn mình thì bị đám người áo đen bắt giữ.
Chúc Thanh Trạch không biết Cố Thiên Thụ sẽ xảy ra chuyện gì. Chuyện bây giờ hắn có thể làm… là cầu nguyện.
Sở Thiên Hoàng lên xe ngựa, không chút bất ngờ thấy Sở Địa Tàng đã đặt Cố Thiên Thụ lên chiếc giường mềm mại. Mái tóc đen óng của Cố Thiên Thụ tán loạn trên khăn trải giường trắng tinh làm tăng thêm mấy phần tiên khí.
“… Ánh mắt chúng ta giống nhau nhỉ.” Trên thực tế, Sở Thiên Hoàng đối với hành động của cậu em trai si tình này rất không đồng ý. Khác với Vân Đình chỉ biết hiến dâng sinh mệnh cho Cố Thiên Thụ, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ khiến hắn cảm thấy lạnh nhạt với tình yêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng quả thật bị kinh diễm. Chẳng qua túi da quá đẹp đẽ lại khiến người không coi trọng con người bên trong, vì điều đó mà Sở Thiên Hoàng đã té ngã một cú thật đau.
Sau lần giao thủ với Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng đã thay đổi cái nhìn về đối thủ của mình rất nhiều. Hắn biết nếu không có bố cục hơn hai mươi mấy năm, kết cục tốt nhất giữa hắn và Cố Thiên Thụ chính là lưỡng bại câu thương.
Nhưng thế gian này không có chữ nếu. Những tiền bối đi trước đã giúp Sở Thiên Hoàng vừa được sinh ra đã đứng trên ngọn núi rất cao.
Một đối thủ có thực lực tương đương với mình, luôn đáng được tôn kính. Ngược lại Sở Thiên Hoàng có thể lý giải được vì sao Sở Địa Tàng lại si mê Cố Thiên Thụ đến thế. Một nhân vật quá chói mắt giống như người trước mặt, quả thật thế gian khó tìm.
“Dùng Hương trước đi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nếu nội lực của hắn khôi phục… chỉ sợ không dễ đối phó.”
“Ờ.” Sở Địa Tàng đáp. Hương trong miệng Sở Thiên Hoàng chính là loại thuốc có phản ứng với độc tố trong thân thể Cố Thiên Thụ. Chỉ cần Hương không ngừng thì Cố Thiên Thụ vĩnh viễn đừng mong có ngày khôi phục lại nội lực.
Không có nội lực, Cố Thiên Thụ vĩnh viễn trở thành hoàng yến trong lồng. Có giãy giụa đến cỡ nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn.
Lư hương lượn lờ hương thơm thanh nhã. Nếu không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng thì chỉ sợ dù có là ai thì cũng không nghĩ ra đây là một loại độc.
Nghe thấy mùi hương, Cố Thiên Thụ khẽ nhíu mày. Dường như ở trong mơ, hắn bị cái gì đó quấy nhiễu, bất an rên lên một tiếng.
“Tôn thượng?” Đến giờ mà Sở Địa Tàng vẫn xưng hô với Cố Thiên Thụ là tôn thượng y như trước. Tuy hắn đã phản bội Cố Thiên Thụ, nhưng điều này không đại biểu cho địa vị của Cố Thiên Thụ trong lòng hắn có chút biến hóa nào.
“Chắc hắn còn phải ngủ thêm một lát nữa.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngược lại ngươi… nên suy nghĩ làm sao để đối mặt với hắn khi hắn tỉnh lại đi?”
“…” Con ngươi Sở Địa Tàng co lại, không nói gì.
“Em trai ngốc.” Sở Thiên Hoàng cười khẽ: “Đến tận bây giờ mà còn chưa suy nghĩ xong sao… Dù hắn có chấp nhận hay không, hắn cũng là của ngươi thôi. Ghét cũng vậy, thóa mạ cũng thế, mà cho dù có khóc lóc cầu xin tha thứ thì ngươi sẽ thả hắn ra sao?”
Vấn đề này không cần Sở Địa Tàng trả lời, trong lòng cả hai đều đã có sẵn đáp án
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook