Ta Bị Lừa Hôn!!!
-
Chương 15: Hỏi thăm tin tức vợ nhỏ
Mặc Diễm hậm chí còn chả hiểu Linh Duyệt lấy đâu ra cái suy nghĩ đấy, khóe miệng mím thẳng vì tức bèn nắm lấy cổ áo Linh Duyệt, giây kế tiếp anh tính ném cậu ra ngoài cửa sổ. Nhưng nghĩ đến hậu quả sau khi ném xuống, Mặc Diễm run đầu ngón tay thả cậu ra. Đụng thì choáng váng, ném thì sẽ chết, chăm sóc cậu lâu như vậy, anh không nỡ bỏ.
"Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu làm tức chết!" Mặc Diễm bất lực. Linh Duyệt ỷ mình yếu đuối bèn trở thành sự tồn tại mà anh không thể nào chọc nổi.
Linh Duyệt vuốt cổ áo, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tôi nói điều đó vì sức khỏe của anh, anh đâu thể thẹn quá hóa giận mà đánh tôi. Nếu là yêu xa lạ khác, tôi lười để tâm."
Mặc Diễm phẫn nộ nghiến răng, "Tôi cảm ơn cậu!"
Linh Duyệt chân thành nói: "Đừng, anh quá khách khí khiến tôi càng xấu hổ hơn. Tối qua tôi thật sự quên mất, hay là buổi trưa tôi mời anh ăn cơm thế nào?"
Mặc Diễm nghĩ đến chuyện cậu uống sương, bất đắc dĩ nói: "Tôi mời cậu ăn."
"Không được, tôi xin lỗi hẳn nên là tôi mời."
"Cậu có tiền sao?"
"Anh Vinh có cho tiền tiêu vặt."
Mặc Diễm nhướn mày, "Thế cậu tính mời tôi món gì?"
Linh Duyệt đề nghị: " Cơm gia đình?"
Mặc Diễm bĩu môi, "Không, tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn ở nhà hàng Michelin."
Linh Duyệt móc điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm giá của một bữa ăn tại nhà hàng Michelin. Cậu rùng mình, "Quá đắt, ăn không nổi!"
Khóe miệng Mặc Diễm nhếch lên, "Thế tôi mời cậu."
"Sao mà được," Linh Duyệt cố chấp: "Bữa ăn này phải là tôi mời."
Tinh thần Mặc Diễm vui vẻ, "Cậu nghèo như vậy còn muốn sỉ diện?"
"Đây đâu phải sỉ diện, đây là nguyên tắc."
"Cậu thật là một nhân tài!"
"Tôi là một yêu tài!"
Bình thường Mặc Diễm đều nói chuyện bằng nắm đấm, nhưng anh không thể dùng nắm đấm với Linh Duyệt. Anh lại một lần nữa thua dưới tay cậu trong cuộc cãi vã nên thấy khó chịu trong, khắc tinh! Chắc chắn là khắc tinh của anh!
Linh Duyệt đứng lên, "Tôi đi về ngủ đây, buổi trưa chúng ta ăn cơm. Tổ tiên ta có câu châm ngôn chủ thế nào khách phải thế nấy, tôi nói ăn cái gì thì ăn cái nấy."
Mặc Diễm: "..."
Kết quả, người rõ ràng có đủ thực lực để ăn bữa tiệc lớn tại nhà hàng Michelin, cuối cùng phải cúi đầu trước một quán lẩu.
Quán lẩu này được mở tại thành phố điện ảnh và truyền hình, xét thấy nhiều sao nổi tiếng chú ý sự riêng tư nên lầu trên tất cả đều là phòng riêng. Chỉ cần tiêu hơn tám trăm tệ sẽ có được một phòng.
Mặc Diễm vô cảm nhìn Linh Duyệt đọc thực đơn gọi món. Dưới ánh mắt khiếp sợ và bất ngờ của nhân viên phục vụ, anh hoài nghi dây thần kinh mình có vấn đề khi theo Linh Duyệt tới đây.
Linh Duyệt bỏ tiền đặt một cái cửu cung [1] còn phá lệ kêu thêm mười món khác. Trừ một đĩa rau cải, những thứ khác toàn bộ đều là thịt, tổng cộng hết thì vừa vặn hơn tám trăm.
( tên món này như phật nhảy tường có tên gọi khác nhau, bạn nào biết cửu cung là món gì thì comment giúp Xoài)
Thời điểm chờ món ăn dọn lên, Linh Duyệt cười híp mắt nhìn Mặc Diễm, tán dương: "Thầy Mặc, ngoại hình anh thật ngon cơm."
Mặc Diễm muốn đạp cậu một phát.
"Ý tôi là anh bắt mắt vì từ trong xương anh tản ra khí chất cao quý và lãnh ngạo. Tôi chắc chắn anh khẳng định không phải biến đổi từ con lươn."
"Tôi cám ơn cậu." Mặc Diễm được khen chút cũng mất hứng bèn cầm đồ uống trên bàn rót cho Linh Duyệt một ly để chặn miệng cậu lại.
Linh Duyệt bưng ly, tò mò hỏi: "Thầy Mặc, tại sao anh gia nhập giới giải trí?"
Mặc Diễm nâng cằm, thản nhiên nói: "Vì tu luyện."
"Hả?"
"Sức mạnh từ sự tín ngưỡng có thể sử dụng để tu luyện, muốn học thì tôi dạy cậu."
"Không được, tôi trả ơn không nổi đâu."
Mặc Diễm bất mãn khi cậu so đo đến cả những vật ngoài thân, "Cậu khỏi cần trả. Trước tiên tu tâm sau đấy tu luyện, hết thảy tùy duyên, mọi thứ đều tự nhiên không tốt sao? Yêu quái sắp chết hết rồi, mạnh mẽ sống lâu mới là đạo lý đúng đắn, cậu học không?"
Linh Duyệt đắn đo chốc lát, thấy Mặc Diễm nói rất có lý lại suy nghĩ về lý do tại sao cậu xuống núi bèn trịnh trọng gật đầu, "Tôi học."
Lúc này Mặc Diễm mới cười, "Cũng được, tại sao cậu gia nhập giới giải trí?"
Linh Duyệt thẳng người, "Vì tìm vợ."
"Phụt! Hahaha..." Mặc Diễm cười lớn vỗ bàn, "Lông còn chưa đủ dài..." Thấy mắt Linh Duyệt âm u, anh dừng chút lập tức đổi cách nói chuyện, "Ý tôi là cậu vẫn còn trẻ, sao lại có ý nghĩ luẩn quẩn thế?"
Linh Duyệt xua tay "Anh sao hiểu được. Thầy Mặc, anh ở vòng giải trí lâu vậy đã từng thấy qua một cô gái ôn nhu, hiền lành, đức hạnh, xinh đẹp, đáng yêu, săn sóc,... Tính cách yếu đuối, loại người lúc bị bắt nạt chỉ biết khóc ấy."
Mặc Diễm càng nghe càng mắc cười, nhịn cười nói: "Chưa thấy, nhưng theo tôi biết con gái kiểu ấy ở nhân gian tuyệt chủng hết rồi, ai nói cậu nghe? Chắc cậu xem Hồng Lâu Mộng nhiều quá nên cho đó là Lâm Đại Ngọc."
Linh Duyệt thở dài, ngay cả nghệ sĩ lâu năm như Mặc Diễm cũng chả biết, vậy cô ấy đang trốn ở nơi nào, haizz!
Chẳng mấy chốc các món ăn được dọn lên. Linh Duyệt gắp một miếng bao tử bò, rất chân thành cảm giác "Thất thượng bát hạ" [2], Mặc Diễm ngồi một bên quan sát cực kỳ vui vẻ, tâm tình hoàn toàn khác biệt so với lúc mới đến. Cảm thấy rất thú vị khi xem Linh Duyệt ăn cơm.
(Miêu tả cảm giác khó chịu trong lòng)
Linh Duyệt nhét miếng bao tử bò vào miệng, cay nồng kích thích vị giác của cậu. Lần đầu tiên ăn lẩu cay chính gốc Tứ Xuyên, mặt Linh Duyệt nháy mắt đỏ bừng. Sau khi nuốt xuống cậu điên cuồng uống nước, há miệng le đầu lưỡi, "Cay quá! Cay quá! Cay quá!"
Mặc Diễm kinh ngạc nhìn Linh Duyệt, lập tức sững sờ, miệng Linh Duyệt dường như... Có một nhúm lửa nhỏ bùng lên theo chuyển động của cậu. Dù không phun ra ngoài, nhưng có thể xác định Linh Duyệt giống anh, đều thuộc tính hỏa.
Linh Duyệt trừng mắt, thúc giục: "Mau ăn đi. Tuy rằng nó cay nhưng vị cực kỳ tuyệt vời."
Mặc Diểm tỉnh bơ che giấu sự khiến sợ trong mắt, "Lần trước cậu bảo tôi, cậu là cái loài gì nhỉ?" Linh Duyệt chả rõ thế nên, "Chim sẻ."
Mặc Diễm nhịn cười, "Lần trước cậu bảo tôi cậu là chim hỉ thước."
Linh Duyệt hạ đũa gắp thịt, giả vờ bình tĩnh, "Thế à, chắc anh nghe lầm rồi."
Mặc Diễm gật đầu, "Về sau cậu nói cậu là chim đỗ quyên, chim bói cá, chim ruồi, tôi đều tin."
Linh Duyệt híp mắt cười, "Đừng nói về chuyện này, mau ăn đi! Yêu sanh ở đời, đủ để sống qua ngày thì cứ như vậy mà sống qua ngày. Ăn no là có thể sống vui vẻ, thế nên chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy cái bụng mình."
Mặc Diễm thấy cậu nói chuyện như một thế ngoại cao nhân [3], động tác thì di chuyển liên tục, đặc biệt chân thành gắp thịt bò ra khỏi nồi rồi bỏ vào trong miệng. Sau khi ăn xong cổ họng cay đến phun lửa, anh nhịn cười đến tay cầm đũa cũng không vững, một mực run rẩy.
( Xoài: Cao nhân quy ẩn, chẳng màng đến thế tục)
Vô cùng đáng yêu!
Linh Duyệt ăn uống no đủ bèn đi thanh toán hóa đơn. Tiếp theo trông coi số dư của mình, thầm tính nhẩm trong đầu, số tiền này Ngô Cảm Vinh phát cho cậu trước thời hạn nên chờ giàu rồi đền đáp, trả lại số tiền cho Ngô Cẩm Vinh. Có lẽ bản thân còn dư không được bao nhiêu thế nên tiền dư sẽ là phí sinh hoạt về sau của cậu.
Tiền sửa nhà... Than ôi, Linh Duyệt lắc đầu, thôi bỏ qua, giờ cứ đi một bước tính một bước.
Sau khi trở về khách sạn, Mặc Diễm đưa Linh Duyệt túi xích quả, "Trả cho cậu."
Linh Duyệt nhìn một cái, "Trời ạ, nhiêu đây tốn bao nhiêu tiền?"
Suy đoán kho bạc xẹp lép của mình, Linh Duyệt cảm giác choáng váng hoa mắt vì bán cậu đi cũng chưa biết trả đủ chưa!
Mặc Diễm thờ ơ nói: "Miễn phí, cầm đi chơi đi."
Linh Duyệt không tin, "Tôi nghe nói thứ này đắt lắm."
Mặc Diễm nghiêm túc nói: "Bạn tôi cho. Bây giờ tôi chưa dùng tới, vừa vặn nó thích hợp với cậu."
Linh Duyệt cảm kích ôm quyền, "Tạ ơn lão đại rất nhiều! Đại ca! Đại Vương!"
Xưng hô thay đổi quá nhanh, chẳng hiểu sao Mặc Diễm cảm thấy mình như là yêu chiếm núi xưng vua, chờ đợi Đường Tăng đi tây thiên học hỏi. Trạng thái anh tốt nên tùy tiện Linh Duyệt muốn gọi sao thì gọi, "Chờ fan hâm mộ cậu lên ba chục triệu, tôi sẽ dạy cậu cách dùng lực hấp thu sự tín ngưỡng, còn đi bao xa thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân."
"Tạ ơn lão đại nhiều lắm! Tôi hiểu rồi!" Linh Duyệt cao hứng ôm trái cây và nhảy chân sáo, động tác kia nói cho Mặc Diễm biết, chuyện Linh Duyệt nói mình loài chim chắc chắn là nói thật.
- ----------------------------
Sáng sớm hôm sau chưa tới ba giờ, Linh Duyệt đã thức dậy rửa mặt. Lúc ra khỏi cửa vừa đúng ba giờ bèn vội vã đến địa chỉ mà đoàn phim gửi.
Không ngờ, nhóm đạo diễn Vương còn sớm hơn cậu. Linh Duyệt vừa xuống xe, đạo diễn Vương lập tức nhắc nhở cậu, "Lát nữa sẽ quay cảnh cậu chết trận nên chuẩn bị mau lên."
Mới sáng sớm đã bắt đầu diễn chết, Linh Duyệt phi phi mấy tiếng, quá xui xẻo.
Linh Duyệt đuổi theo đạo diễn Vương lẩm bẩm: "Đạo diễn Vương, phân đoạn của tôi vẫn chưa quay xong, tắt sóng ngay bây giờ ư?"
Lông mày đạo diễn Vương dựng ngược, siêu hung dữ, "Ai bảo cậu chúng ta cần quay theo thứ tự? Lúc nào thích hợp thì quay lúc đấy. Đạo diễn kêu cậu chết canh ba, cậu sẽ không sống tới canh năm, biết chưa?"
Linh Duyệt: "..."
Biệt danh của đạo diễn Vương không nên gọi phật Di Lặc mà nên gọi Diêm Vương.
Vương Mỹ Mỹ kéo Linh Duyệt đi trang điểm thì thầm cho cậu: "Lãnh cơm hộp đều có bao lì xì. Chị mới vừa bắt gặp đạo diễn Vương chuẩn bị cho cậu, nhét dày lắm. Tí nữa diễn thật tốt, đừng khiến đạo diễn Vương thất vọng nha."
Linh Duyệt vừa nghe có bao lì xì thật dày, toàn thân cậu hăng hái lên hẳn, "Không thành vấn đề! Ông ấy mà muốn em chết ngay bây giờ, em cũng có thể nằm trên đất và giả làm xác chết."
Vương Mỹ Mỹ cười mắng: "Có tiền đồ chút nào!"
Đạo diễn Vương đi loanh quanh một hồi rồi lại trở về, nói cho Linh Duyệt và Mặc Diễm, "Hai người có thể diễn thử trước. Chúng ta lập tức sẽ quay khi mặt trời mọc, bối cảnh là lúc mặt trời nóng và to nhất. Hai người ở đó trong hai phút, diễn thật tốt trước máy quay. Hiểu chưa?"
Linh Duyệt khoa tay múa chân, cười hỏi, "Đạo diễn Vương, lúc đấy lớn nhất là lớn bao nhiêu? Lớn như vầy?"
Mặc Diễm cười đểu, "Đại khái lớn bằng cái nồi."
Linh Duyệt tò mò, "Cái nồi khoảng bao lớn?"
Mặc Diễm suy nghĩ một, "Nồi lẩu?"
"Hahahahahaha......" Linh Duyệt giậm chân bật cười, "Thế là cái nồi tứ phương!"
Đạo diễn Vương chộp lấy bảo thảo đập nó xuống ghế, Linh Duyệt tức khắc lanh trí ngồi yên, "Tôi xin lỗi, tôi hiểu rồi, sẽ cố gắng qua trong một lần."
Đạo diễn Vương trầm mặt, "Biết thế thì tốt."
Trên thực tế, ông chưa từng nghĩ Linh Duyệt có thể một lần là qua nên định tìm thêm những lúc thời tiết tốt vào ban sáng để quay lần nữa.
Hóa trang xong xuôi, Linh Duyệt kéo Mặc Diễm đi diễn tập. Sau khi cậu nắm bắt được cảm giác hết rồi, đạo diễn Vương mới cho người đánh bảng bắt đầu.
Lúc này Mạnh Hàm đã được giải cứu khỏi nhà tù, cả người bị tra tấn đến không còn chỗ nào nguyên vẹn. Hiện tại không thể đến phủ Thái tử bèn bị giấu trong một trạch viên xa xôi ngoài trời. Thái tử ăn mặc cải trang tới thăm cậu lần cuối.
Linh Duyệt đóng vai Mạnh Hàm nằm dưới đất, cả người được quấn y như đòn bánh tét, Mặc Diễm ngồi bên cạnh cậubenf kéo tay Linh Duyệt, xém tí nữa bật cười. Linh Duyệt trừng anh, "Tranh thủ quay nhanh, quay xong tôi còn muốn lấy bao lì xì nữa."
Vì bao lì xì, cậu có thể diễn vai xác chết! Bảo chết như thế nào, cậu chết như thế nấy!
"Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu làm tức chết!" Mặc Diễm bất lực. Linh Duyệt ỷ mình yếu đuối bèn trở thành sự tồn tại mà anh không thể nào chọc nổi.
Linh Duyệt vuốt cổ áo, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tôi nói điều đó vì sức khỏe của anh, anh đâu thể thẹn quá hóa giận mà đánh tôi. Nếu là yêu xa lạ khác, tôi lười để tâm."
Mặc Diễm phẫn nộ nghiến răng, "Tôi cảm ơn cậu!"
Linh Duyệt chân thành nói: "Đừng, anh quá khách khí khiến tôi càng xấu hổ hơn. Tối qua tôi thật sự quên mất, hay là buổi trưa tôi mời anh ăn cơm thế nào?"
Mặc Diễm nghĩ đến chuyện cậu uống sương, bất đắc dĩ nói: "Tôi mời cậu ăn."
"Không được, tôi xin lỗi hẳn nên là tôi mời."
"Cậu có tiền sao?"
"Anh Vinh có cho tiền tiêu vặt."
Mặc Diễm nhướn mày, "Thế cậu tính mời tôi món gì?"
Linh Duyệt đề nghị: " Cơm gia đình?"
Mặc Diễm bĩu môi, "Không, tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn ở nhà hàng Michelin."
Linh Duyệt móc điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm giá của một bữa ăn tại nhà hàng Michelin. Cậu rùng mình, "Quá đắt, ăn không nổi!"
Khóe miệng Mặc Diễm nhếch lên, "Thế tôi mời cậu."
"Sao mà được," Linh Duyệt cố chấp: "Bữa ăn này phải là tôi mời."
Tinh thần Mặc Diễm vui vẻ, "Cậu nghèo như vậy còn muốn sỉ diện?"
"Đây đâu phải sỉ diện, đây là nguyên tắc."
"Cậu thật là một nhân tài!"
"Tôi là một yêu tài!"
Bình thường Mặc Diễm đều nói chuyện bằng nắm đấm, nhưng anh không thể dùng nắm đấm với Linh Duyệt. Anh lại một lần nữa thua dưới tay cậu trong cuộc cãi vã nên thấy khó chịu trong, khắc tinh! Chắc chắn là khắc tinh của anh!
Linh Duyệt đứng lên, "Tôi đi về ngủ đây, buổi trưa chúng ta ăn cơm. Tổ tiên ta có câu châm ngôn chủ thế nào khách phải thế nấy, tôi nói ăn cái gì thì ăn cái nấy."
Mặc Diễm: "..."
Kết quả, người rõ ràng có đủ thực lực để ăn bữa tiệc lớn tại nhà hàng Michelin, cuối cùng phải cúi đầu trước một quán lẩu.
Quán lẩu này được mở tại thành phố điện ảnh và truyền hình, xét thấy nhiều sao nổi tiếng chú ý sự riêng tư nên lầu trên tất cả đều là phòng riêng. Chỉ cần tiêu hơn tám trăm tệ sẽ có được một phòng.
Mặc Diễm vô cảm nhìn Linh Duyệt đọc thực đơn gọi món. Dưới ánh mắt khiếp sợ và bất ngờ của nhân viên phục vụ, anh hoài nghi dây thần kinh mình có vấn đề khi theo Linh Duyệt tới đây.
Linh Duyệt bỏ tiền đặt một cái cửu cung [1] còn phá lệ kêu thêm mười món khác. Trừ một đĩa rau cải, những thứ khác toàn bộ đều là thịt, tổng cộng hết thì vừa vặn hơn tám trăm.
( tên món này như phật nhảy tường có tên gọi khác nhau, bạn nào biết cửu cung là món gì thì comment giúp Xoài)
Thời điểm chờ món ăn dọn lên, Linh Duyệt cười híp mắt nhìn Mặc Diễm, tán dương: "Thầy Mặc, ngoại hình anh thật ngon cơm."
Mặc Diễm muốn đạp cậu một phát.
"Ý tôi là anh bắt mắt vì từ trong xương anh tản ra khí chất cao quý và lãnh ngạo. Tôi chắc chắn anh khẳng định không phải biến đổi từ con lươn."
"Tôi cám ơn cậu." Mặc Diễm được khen chút cũng mất hứng bèn cầm đồ uống trên bàn rót cho Linh Duyệt một ly để chặn miệng cậu lại.
Linh Duyệt bưng ly, tò mò hỏi: "Thầy Mặc, tại sao anh gia nhập giới giải trí?"
Mặc Diễm nâng cằm, thản nhiên nói: "Vì tu luyện."
"Hả?"
"Sức mạnh từ sự tín ngưỡng có thể sử dụng để tu luyện, muốn học thì tôi dạy cậu."
"Không được, tôi trả ơn không nổi đâu."
Mặc Diễm bất mãn khi cậu so đo đến cả những vật ngoài thân, "Cậu khỏi cần trả. Trước tiên tu tâm sau đấy tu luyện, hết thảy tùy duyên, mọi thứ đều tự nhiên không tốt sao? Yêu quái sắp chết hết rồi, mạnh mẽ sống lâu mới là đạo lý đúng đắn, cậu học không?"
Linh Duyệt đắn đo chốc lát, thấy Mặc Diễm nói rất có lý lại suy nghĩ về lý do tại sao cậu xuống núi bèn trịnh trọng gật đầu, "Tôi học."
Lúc này Mặc Diễm mới cười, "Cũng được, tại sao cậu gia nhập giới giải trí?"
Linh Duyệt thẳng người, "Vì tìm vợ."
"Phụt! Hahaha..." Mặc Diễm cười lớn vỗ bàn, "Lông còn chưa đủ dài..." Thấy mắt Linh Duyệt âm u, anh dừng chút lập tức đổi cách nói chuyện, "Ý tôi là cậu vẫn còn trẻ, sao lại có ý nghĩ luẩn quẩn thế?"
Linh Duyệt xua tay "Anh sao hiểu được. Thầy Mặc, anh ở vòng giải trí lâu vậy đã từng thấy qua một cô gái ôn nhu, hiền lành, đức hạnh, xinh đẹp, đáng yêu, săn sóc,... Tính cách yếu đuối, loại người lúc bị bắt nạt chỉ biết khóc ấy."
Mặc Diễm càng nghe càng mắc cười, nhịn cười nói: "Chưa thấy, nhưng theo tôi biết con gái kiểu ấy ở nhân gian tuyệt chủng hết rồi, ai nói cậu nghe? Chắc cậu xem Hồng Lâu Mộng nhiều quá nên cho đó là Lâm Đại Ngọc."
Linh Duyệt thở dài, ngay cả nghệ sĩ lâu năm như Mặc Diễm cũng chả biết, vậy cô ấy đang trốn ở nơi nào, haizz!
Chẳng mấy chốc các món ăn được dọn lên. Linh Duyệt gắp một miếng bao tử bò, rất chân thành cảm giác "Thất thượng bát hạ" [2], Mặc Diễm ngồi một bên quan sát cực kỳ vui vẻ, tâm tình hoàn toàn khác biệt so với lúc mới đến. Cảm thấy rất thú vị khi xem Linh Duyệt ăn cơm.
(Miêu tả cảm giác khó chịu trong lòng)
Linh Duyệt nhét miếng bao tử bò vào miệng, cay nồng kích thích vị giác của cậu. Lần đầu tiên ăn lẩu cay chính gốc Tứ Xuyên, mặt Linh Duyệt nháy mắt đỏ bừng. Sau khi nuốt xuống cậu điên cuồng uống nước, há miệng le đầu lưỡi, "Cay quá! Cay quá! Cay quá!"
Mặc Diễm kinh ngạc nhìn Linh Duyệt, lập tức sững sờ, miệng Linh Duyệt dường như... Có một nhúm lửa nhỏ bùng lên theo chuyển động của cậu. Dù không phun ra ngoài, nhưng có thể xác định Linh Duyệt giống anh, đều thuộc tính hỏa.
Linh Duyệt trừng mắt, thúc giục: "Mau ăn đi. Tuy rằng nó cay nhưng vị cực kỳ tuyệt vời."
Mặc Diểm tỉnh bơ che giấu sự khiến sợ trong mắt, "Lần trước cậu bảo tôi, cậu là cái loài gì nhỉ?" Linh Duyệt chả rõ thế nên, "Chim sẻ."
Mặc Diễm nhịn cười, "Lần trước cậu bảo tôi cậu là chim hỉ thước."
Linh Duyệt hạ đũa gắp thịt, giả vờ bình tĩnh, "Thế à, chắc anh nghe lầm rồi."
Mặc Diễm gật đầu, "Về sau cậu nói cậu là chim đỗ quyên, chim bói cá, chim ruồi, tôi đều tin."
Linh Duyệt híp mắt cười, "Đừng nói về chuyện này, mau ăn đi! Yêu sanh ở đời, đủ để sống qua ngày thì cứ như vậy mà sống qua ngày. Ăn no là có thể sống vui vẻ, thế nên chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy cái bụng mình."
Mặc Diễm thấy cậu nói chuyện như một thế ngoại cao nhân [3], động tác thì di chuyển liên tục, đặc biệt chân thành gắp thịt bò ra khỏi nồi rồi bỏ vào trong miệng. Sau khi ăn xong cổ họng cay đến phun lửa, anh nhịn cười đến tay cầm đũa cũng không vững, một mực run rẩy.
( Xoài: Cao nhân quy ẩn, chẳng màng đến thế tục)
Vô cùng đáng yêu!
Linh Duyệt ăn uống no đủ bèn đi thanh toán hóa đơn. Tiếp theo trông coi số dư của mình, thầm tính nhẩm trong đầu, số tiền này Ngô Cảm Vinh phát cho cậu trước thời hạn nên chờ giàu rồi đền đáp, trả lại số tiền cho Ngô Cẩm Vinh. Có lẽ bản thân còn dư không được bao nhiêu thế nên tiền dư sẽ là phí sinh hoạt về sau của cậu.
Tiền sửa nhà... Than ôi, Linh Duyệt lắc đầu, thôi bỏ qua, giờ cứ đi một bước tính một bước.
Sau khi trở về khách sạn, Mặc Diễm đưa Linh Duyệt túi xích quả, "Trả cho cậu."
Linh Duyệt nhìn một cái, "Trời ạ, nhiêu đây tốn bao nhiêu tiền?"
Suy đoán kho bạc xẹp lép của mình, Linh Duyệt cảm giác choáng váng hoa mắt vì bán cậu đi cũng chưa biết trả đủ chưa!
Mặc Diễm thờ ơ nói: "Miễn phí, cầm đi chơi đi."
Linh Duyệt không tin, "Tôi nghe nói thứ này đắt lắm."
Mặc Diễm nghiêm túc nói: "Bạn tôi cho. Bây giờ tôi chưa dùng tới, vừa vặn nó thích hợp với cậu."
Linh Duyệt cảm kích ôm quyền, "Tạ ơn lão đại rất nhiều! Đại ca! Đại Vương!"
Xưng hô thay đổi quá nhanh, chẳng hiểu sao Mặc Diễm cảm thấy mình như là yêu chiếm núi xưng vua, chờ đợi Đường Tăng đi tây thiên học hỏi. Trạng thái anh tốt nên tùy tiện Linh Duyệt muốn gọi sao thì gọi, "Chờ fan hâm mộ cậu lên ba chục triệu, tôi sẽ dạy cậu cách dùng lực hấp thu sự tín ngưỡng, còn đi bao xa thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân."
"Tạ ơn lão đại nhiều lắm! Tôi hiểu rồi!" Linh Duyệt cao hứng ôm trái cây và nhảy chân sáo, động tác kia nói cho Mặc Diễm biết, chuyện Linh Duyệt nói mình loài chim chắc chắn là nói thật.
- ----------------------------
Sáng sớm hôm sau chưa tới ba giờ, Linh Duyệt đã thức dậy rửa mặt. Lúc ra khỏi cửa vừa đúng ba giờ bèn vội vã đến địa chỉ mà đoàn phim gửi.
Không ngờ, nhóm đạo diễn Vương còn sớm hơn cậu. Linh Duyệt vừa xuống xe, đạo diễn Vương lập tức nhắc nhở cậu, "Lát nữa sẽ quay cảnh cậu chết trận nên chuẩn bị mau lên."
Mới sáng sớm đã bắt đầu diễn chết, Linh Duyệt phi phi mấy tiếng, quá xui xẻo.
Linh Duyệt đuổi theo đạo diễn Vương lẩm bẩm: "Đạo diễn Vương, phân đoạn của tôi vẫn chưa quay xong, tắt sóng ngay bây giờ ư?"
Lông mày đạo diễn Vương dựng ngược, siêu hung dữ, "Ai bảo cậu chúng ta cần quay theo thứ tự? Lúc nào thích hợp thì quay lúc đấy. Đạo diễn kêu cậu chết canh ba, cậu sẽ không sống tới canh năm, biết chưa?"
Linh Duyệt: "..."
Biệt danh của đạo diễn Vương không nên gọi phật Di Lặc mà nên gọi Diêm Vương.
Vương Mỹ Mỹ kéo Linh Duyệt đi trang điểm thì thầm cho cậu: "Lãnh cơm hộp đều có bao lì xì. Chị mới vừa bắt gặp đạo diễn Vương chuẩn bị cho cậu, nhét dày lắm. Tí nữa diễn thật tốt, đừng khiến đạo diễn Vương thất vọng nha."
Linh Duyệt vừa nghe có bao lì xì thật dày, toàn thân cậu hăng hái lên hẳn, "Không thành vấn đề! Ông ấy mà muốn em chết ngay bây giờ, em cũng có thể nằm trên đất và giả làm xác chết."
Vương Mỹ Mỹ cười mắng: "Có tiền đồ chút nào!"
Đạo diễn Vương đi loanh quanh một hồi rồi lại trở về, nói cho Linh Duyệt và Mặc Diễm, "Hai người có thể diễn thử trước. Chúng ta lập tức sẽ quay khi mặt trời mọc, bối cảnh là lúc mặt trời nóng và to nhất. Hai người ở đó trong hai phút, diễn thật tốt trước máy quay. Hiểu chưa?"
Linh Duyệt khoa tay múa chân, cười hỏi, "Đạo diễn Vương, lúc đấy lớn nhất là lớn bao nhiêu? Lớn như vầy?"
Mặc Diễm cười đểu, "Đại khái lớn bằng cái nồi."
Linh Duyệt tò mò, "Cái nồi khoảng bao lớn?"
Mặc Diễm suy nghĩ một, "Nồi lẩu?"
"Hahahahahaha......" Linh Duyệt giậm chân bật cười, "Thế là cái nồi tứ phương!"
Đạo diễn Vương chộp lấy bảo thảo đập nó xuống ghế, Linh Duyệt tức khắc lanh trí ngồi yên, "Tôi xin lỗi, tôi hiểu rồi, sẽ cố gắng qua trong một lần."
Đạo diễn Vương trầm mặt, "Biết thế thì tốt."
Trên thực tế, ông chưa từng nghĩ Linh Duyệt có thể một lần là qua nên định tìm thêm những lúc thời tiết tốt vào ban sáng để quay lần nữa.
Hóa trang xong xuôi, Linh Duyệt kéo Mặc Diễm đi diễn tập. Sau khi cậu nắm bắt được cảm giác hết rồi, đạo diễn Vương mới cho người đánh bảng bắt đầu.
Lúc này Mạnh Hàm đã được giải cứu khỏi nhà tù, cả người bị tra tấn đến không còn chỗ nào nguyên vẹn. Hiện tại không thể đến phủ Thái tử bèn bị giấu trong một trạch viên xa xôi ngoài trời. Thái tử ăn mặc cải trang tới thăm cậu lần cuối.
Linh Duyệt đóng vai Mạnh Hàm nằm dưới đất, cả người được quấn y như đòn bánh tét, Mặc Diễm ngồi bên cạnh cậubenf kéo tay Linh Duyệt, xém tí nữa bật cười. Linh Duyệt trừng anh, "Tranh thủ quay nhanh, quay xong tôi còn muốn lấy bao lì xì nữa."
Vì bao lì xì, cậu có thể diễn vai xác chết! Bảo chết như thế nào, cậu chết như thế nấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook