Ta Bị Lừa Hôn!!!
-
Chương 18: Rốt cuộc là ai hiểu sai
Sự cố "Đánh Linh Duyệt" trên mạng đồng thời chọc Dương Hoằng Bác tức giận, hắn thở hổn hển nói trong văn phòng: "Loại tin tức như thế mà người khác vẫn tin ư? Có não không vậy? Bộ tôi bị ngu sao? Cho dù tôi nhìn cậu ta không thuận mắt, nhưng đánh cậu ta trước mặt Mặc Diễm cùng cả đoàn phim, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, cậu ta còn được tổ kịch cưng chiều, cãi vã đánh lộn đều có người tới hỏi đau không, tôi điên mới đi đánh cậu ta!"
Người quản lý hết sức bình tĩnh nhìn Dương Hoằng Bác lo lắng, ngồi trên ghế sa lon, tay thì kẹp điếu thuốc lá lãnh đạm nói: "Cậu vốn có danh tiếng, người muốn bôi xấu cậu là chuyện bình thường."
Dương Hoằng Bác thấy ả rất bình tĩnh nên bản thân dần dần tỉnh táo lại, "Chị Dương, Linh Duyệt sao tác[2] ư?'
(Sao tác: tạo hiệu ứng để nổi tiếng, thổi phồng)
Nói xong chính hắn cũng cảm thấy bất khả thi vì tâm tư Linh Duyệt quá dễ đoán, hai tháng ở chung đoàn phim, hắn nhận ra lòng Linh Duyệt chẳng xấu đến mức đấy. Tất cả biểu hiện trong tổ kịch, nếu như là giả vờ vậy tâm cơ cậu ta quá đáng sợ.
Dương Linh thản nhiên nói: "Điều tra cần thời gian, đừng có gấp."
"Sao bình tĩnh nổi, bên chúng ta thì sao? Khi nào đè dư luận xuống?"
Dương Linh khẽ mỉm cười, "Vì sao phải đè? Chúng ta cứ theo hắn, dù gì thì chứng cứ xác thật cũng chẳng có, tin đồn thôi mà, vừa vặn sao tác một chút."
Dương Hoằng Bác bối rối, "Đây là tiếng xấu, về sau tôi lấy cái gì để duy trì hình tượng trong mắt các fan? Trước kia Ngô Cẩm Vinh chắc chắn sẽ quản lý chuyện này."
Dương Linh chợt cười khẩy, mặt lạnh lùng bảo, "Thế cậu tìm Ngô Cẩm Vinh đi. Ở đây, tôi sắp xếp cái gì chính là cái đó, nghệ sĩ không được quyền trả giá."
Lòng Dương Hoằng Bác thoáng lạnh lẽo, mắt Dương Linh nhìn hắn cứ như đang nhìn món hàng hóa còn giá trị của hắn là giúp ả mưu cầu lợi ích.
Dương Linh có lẽ cảm giác mình hơi quá lời bèn đứng dậy chậm rãi nói: "Tôi không hại cậu, cậu kiếm tiền cho tôi thì tôi nâng cậu lên, cho dù vì bản thân tôi nhất định cũng không hại cậu, cứ yên tâm về điều đó... Tương lai tài nguyên của cậu chắc chắc nhiều hơn bên Ngô Cẩm Vinh. Nhân tiện, mấy ngày trước có người thấy biểu hiện cậu trong > nên muốn tìm cậu quay một bộ phim là sản phẩm lớn, diễn vai nam thứ có nhiều phân đoạn, thù lao khá cao."
Dương Hoằng Bác nhạy bén hỏi: "Nhân vật phản diện ư?"
"Đúng thế."
Dương Hoằng Bác lo lắng nói: "Tôi đâu thể cứ diễn vai nam thứ, nhân vật phản diện hoài. Về sau chẳng phải tôi sẽ thành diễn viên chuyên trị nhân vật phản diện ư?"
"Đâu có liên tục, đây mới là bộ thứ hai thôi, "Dương Linh hơi thiếu kiên nhẫn, ả rất bất mãn việc Dương Hoằng Bác liên tục phản bác, "Tôi lặp lại lần nữa, ở đây tôi sắp xếp cái gì thì cậu làm cái đó, không diễn cũng được thôi, về nhà nghỉ ngơi đi, tôi còn nhiều người lắm."
Nói trắng ra ham diễn nhưng chẳng chịu diễn, không diễn tương lai sẽ chẳng có vai, người trong tay ả là vậy đấy.
Dương Hoằng Bác hít sâu bèn siết chặt quả đấm, nặn ra một nụ cười yếu ớt, "Chị Dương đừng giận. Tôi chưa nói bỏ vai mà, nghe chị, về sau đều nghe theo chị."
Dương Linh nhàn nhạt "Ừ" bèn đạp giày cao gót cộc cộc bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, Dương Linh gọi điện thoại, "Tiếp tục sao tác vì tôi chỉ cần danh tiếng."
Đầu bên kia nói gì đó, Dương Linh chợt cười nhạo, "Một người nghệ sĩ tuổi trẻ chính là cơm ăn, dựa vào mặt thì ăn được mấy lần? Có thể dùng cái gì kiếm cơm thì dùng cái nấy, dù đạp Linh Duyệt xuống cũng phải nâng hắn lên. Ngược fan, vỏ vứt cho Ngô Cẩm Vinh, kéo một nhóm fan hâm mộ hắn về, hoặc đi trên tiếng xấu, nổi tiếng bằng scandal chung quy vẫn là danh tiếng."
Dương Linh cúp điện thoại, hút xong điếu thuốc bèn ném tàn thuốc vào thùng rác, vừa định đi thì lại nhận được một cú điện thoại. Sau đó, sắc mặt ả thay đổi, "Cái gì? Ngô Cẩm Vinh điên rồi sao? Hắn bị ngu à? Lúc này chẳng phải nên giết chết Dương Hoằng Bác ư? Thế mà hắn lại để Linh Duyệt đứng ra xác nhận?" Dương Linh tức đến đỏ mặt, ả chưa bao giờ làm chuyện lấy ân báo oán. Hành động của Ngô Cẩm Vinh khiến ả chẳng thể nào tưởng tượng nổi, trực tiếp cắt đứt kế hoạch mà Dương Linh gầy dựng, ả còn muốn đổ vỏ lên đầu Linh Duyệt giờ biết đổ bằng cách nào?
Chẳng những không thể vứt cho Linh Duyệt mà còn không thể ngược fan. Toàn mạng đều cảm thấy Dương Hoằng Bác thiếu nợ Ngô Cẩm Vinh và Linh Duyệt thì sau này, làm sao giở trò được nữa?!
Dương Hoằng Bác, người hoàn toàn chẳng biết Dương Linh tính làm gì đang ngồi trên ghế salon, hai tay bụm mặt cắn răng, toàn bộ đầu ngón tay đều run lẩy bẩy. Dương Linh căn bản không xem hắn là người, thật nực cười khi hắn bị quỷ ám mới cùng công ty này ký hợp đồng mười năm. Mười năm sau, hắn gần 40 tuổi thì lấy tư cách gì mà cạnh tranh?
Hắn hối hận rồi! Nhưng hối hận cũng vô ích.
Dương Hoằng Bác tỉnh táo lại đăng nhập Weibo, muốn xem chiều gió đang ở bên nào. Hắn nhất định hắn phải tự cứu lấy mình, tuyệt đối không thể bị bôi bác. Nghệ sĩ danh tiếng xấu mai sau tuyến sẽ bị quản thúc, hắn còn trẻ chả muốn đi trên con đường đóng vai nhân vật phản diện. Bây giờ hắn mới hiểu, mùi vị bị người khác mắng thật khó chịu.
Không nghĩ tới, hắn lên Weibo nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi vì đã oan uống cậu, lỗi do chúng tôi chưa tra rõ sự thật, đều do mấy tin tức trên trời dưới đất này làm loạn!"
"Dương Hoằng Bác anh nên thử suy nghĩ xem mình đắc tội ai, về sau nhiều khi sẽ làm nữa đấy."
"Dương Hoằng Bác anh thiếu Ngô Cẩm Vinh lời xin lỗi, thiếu Linh Duyệt một tiếng cám ơn."
"Linh Duyệt mới mười tám tuổi, thật bất ngờ khi lòng dạ cậu lớn như vậy. Trước kia chúng tôi thật sự xin lỗi cậu ấy, cám ơn cậu vì đã giúp anh Bác nhà chúng tôi giải thích."
"Dương Hoằng Bác mau cảm ơn Linh Duyệt!"
.........
Dương Hoằng Bác đầu óc mơ hồ qua Weibo Linh Duyệt đọc bèn trợn tròn mắt, Linh Duyệt thế mà thay hắn tẩy trắng! Theo lẽ bình thường, mối quan giữa hắn và công ty Ngô Cẩm Vinh căng như dây đàn, Linh Duyệt chưa đạp hắn là may rồi đấy. Hắn có thể nghĩ đến bất kỳ người nào thay hắn ra nói chuyện, nhưng chẳng ngờ là Linh Duyệt sẽ đứng lên.
@ Linh Duyệt nhỏ biết bay: Tuy rằng tôi ghét Dương Hoằng Bác, nhưng sự thật vẫn hoàn sự thật, tin đồn này sai hoàn toàn. Dương Hoằng Bác đâu có đánh tôi, đạo diễn Vương mắng hắn bởi vì hắn diễn ba lần mà chưa đạt, haha, chưa đạt đó. ╮(╯▽╰)╭
Dương Hoằng Bác sững sờ, biểu cảm trên mặt biến đổi rồi biến về như cũ, tâm trạng phức tạp. Một là Linh Duyệt giải thích hộ hắn, hai là Linh Duyệt một tiểu minh tinh, dám nói thẳng trên Weibo ghét hắn, còn cái biểu cảm ngáp ngáp đấy, trực tiếp giễu cợt hắn quay nhiều lần mới qua.
Suy nghĩ về bản lĩnh của Linh Duyệt qua ngay trong lần đầu tiên đóng phim, Dương Hoằng Bác bụm mặt cười khổ, quả thật hắn yếu kém hơn cậu ta nhiều lắm.
Mặc dù rất khó chịu, nhưng trước nhiều lời thúc giục kêu hắn cám ơn, Dương Hoằng Bác cắn răng tương tác cùng Linh Duyệt trên Weibo. Hắn chia sẻ bài đăng của cậu rồi trả lời: "Cám ơn Duyệt Duyệt vì giúp tôi giải thích."
Chỉnh sửa xong xuôi, hắn định gửi đi, nhưng do dự bènđổi Duyệt Duyệt, xưng hô mà mọi người trong đoàn phim gọi thành Linh Duyệt. Trực giác mách bảo hắn, nếu cứ để như vậy đăng lên, Linh Duyệt có thể sẽ đáp một câu: "Không nên nhận họ hàng bậy bạ, hai ta chẳng quen biết gì nhau hết."
Dương Hoằng Bác đoán đúng, Linh Duyệt có khả năng làm được chuyện này. Hiện tại, Dương Hoằng Bác trả lời khiến mặt Linh Duyệt đầy sự kinh tởm. Cậu chẳng hi vọng cùng hắn tương tác tí nào.
"Một lời xin lỗi cũng không có, là đàn ông thì phải đường đường chính chính xin lỗi anh Vinh!" Linh Duyệt tức giận muốn đáp trả, Vương Sao vội vàng ngăn cản, "Ngừng đi tổ tông, vầy được rồi. Cậu đâu cần nói gì nữa, người bên ngoài đều biết Dương Hoằng Bác thiếu cậu một ân huệ, để xem hắn trả như thế nào. Cậu ép hắn, fan của hắn sẽ nói điều gì đó, bây giờ nền tảng fan của cậu còn thấp hơn hắn gấp đôi đấy."
Linh Duyệt tiếc nuối, "Muốn mổ... Muốn đánh... Không đúng, em muốn chửi hắn."
Vương Sao khuyên cậu giữ bình tĩnh, "Đâu nhất thiết, câu nói kia của cậu đã thẳng thắn báo cho mọi người biết cậu ghét hắn nên chúng ta khiêm tốn một chút, chờ người hâm mộ cậu nhiều hơn hắn, cậu vẫn có thể suy xét về việc này."
"Được rồi." Linh Duyệt nhét điện thoại vào túi và xem nó như vô hình.
Cư dân mạng đương nhiên đối với Dương Hoằng Bác không hài lòng: "Xin lỗi chẳng thấy chân thành gì cả, quả nhiên nhân phẩm vẫn xấu như cũ."
"Dương Hoằng Bác thiếu Ngô Cẩm Vinh lời xin lỗi, ta đợi đây."
"Đã nợ ân huệ người khác thì sau này nhớ Linh Duyệt, tôi giúp anh nhớ kỹ nên đừng khách khí nhé."
.......
Ngô Cẩm Vinh bảo anh thư ký kêu nhân viên luôn chú ý dư luận trên mạng vì Dương Hoằng Bác chưa chết tâm. Hiện tại căn cơ Linh Duyệt mỏng manh, đâu thể dính vào chuyện hư hỏng của hắn ta.
Nói xong Ngô Cẩm Vinh thấy mắt Linh Duyệt long lanh nhìn anh, Ngô Cẩm chả hiểu nổi, "Thế nào?"
Linh Duyệt chà xát tay, "Anh Vinh, tiền đó đoàn phim đưa anh chưa?"
Ngô Cẩm Vinh biết cậu đang muốn tiền lương.
"Đoàn phim chưa đóng máy nên trước đó mới cho tiền đặt cọc, chưa đưa khoản cuối. Cùng lắm thì anh bù thêm cho cậu, chẳng phải cậu đang thiếu tiền ư? Anh từ bỏ năm vạn, mười vạn cho cậu luôn vì khoảng thời gian ở đoàn phim cậu cực khổ rồi." Ngô Cẩm Vinh vừa nói vừa bắt đầu ký đơn để kế toán đưa cậu tiền.
"Không, không, không," Linh Duyệt phân chia rõ ràng, "Đã nói mỗi người một nửa thì mỗi người phải một nửa. Nếu anh không mang em theo gặp đạo diễn Vương thì em cũng chả kiếm được tiền." Linh Duyệt đưa đầu ngón tay ra đếm, "10 vạn, em còn lại 5 vạn, khi trước mượn anh 2 vạn, em trả anh hai vạn, sau đó cho anh thêm hai ngàn tiền lãi, em chỉ còn 2 vạn 8. Sau đấy nữa anh cho em hai vạn tiền tiêu vặt..." Linh Duyệt nói tới đây lập tức ngậm miệng, ngồi chồm hổm dưới đất sụp đổ, tính đến cuối cùng cậu chỉ còn tám ngàn.
"Chưa đủ! Chưa đủ! Chẳng qua nổi rồi!" Linh Duyệt sắp khóc. Trời đang dần se lạnh nên cậu phải có đủ tiền mới sửa được cửa sổ cửa phòng, lợp nóc nhà lại. Bây giờ cậu còn có tám ngàn, không vượt qua được mất! Cuộc sống nhân gian quá khó khăn, cậu đành về núi Côn Lôn thôi.
Ngô Cẩm Vinh và Vương Sao đứng bên cạnh xem phản ứng cậu bèn bị chọc muốn bật cười, Ngô Cẩm Vinh ký xong đơn nhịn cười nói: "Anh cho vay nặng lãi à? Hai tháng còn lại 2 ngàn? Bây giờ mấy thứ này chưa cần nên chờ về sau cậu kiếm được nhiều rồi nói. Cho đấy, đi lãnh tiền đi."
Hai tay Linh Duyệt nhận tờ đơn như nhận thánh chỉ, cảm kích nói: "Cám ơn anh Vinh, về sau em kiếm được nhiều tiền sẽ trả cho anh!"
Ngô Cẩm Vinh nín cười nghiêm túc gật đầu, "Ừ, anh sẽ chờ."
Linh Duyệt cầm tờ đơn, bay lao ra khỏi phòng làm việc tìm kế toán đòi tiền.
- ------------------------
Linh Duyệt lãnh tiền sửa nhà xong bèn hào hứng về nhà. Cậu bước vào ngõ Định Xuyên, đi sâu vào trong đến nhà tứ hợp viện [3]. Cậu chả hiểu cây trúc được nuôi làm sao mà trời lạnh thế này lại cứ xanh tươi tốt, có thể nhìn thấy từ phía bên ngoài. Cổng sử dụng chất liệu gạch sứ và họa tiết vẽ rất nhiều gấu trúc, dùng gấu trúc để trấn nhà, hàng xóm cậu thật là một nhân tài.
Linh Duyệt đi sâu vào trong đến cổng nhà hàng xóm cách vách của cậu. Cổng người ta vừa cao vừa to, trước cổng chưng hai con sư tử màu đen bằng đá trấn nhà, trên cửa còn có con sư tử ngậm vòng cửa vô cùng ngầu y như phủ Vương gia thời cổ đại, cực kỳ oai phong.
Linh Duyệt bên hâm mộ người ta giàu bên châm biếm: Màu đen cái gì, chả rực rỡ đẹp đẽ gì còn hơi khó coi, không đáng hâm mộ. Đúng vậy, cậu chẳng hâm mộ chút xíu nào, chờ cậu có tiền, cậu sẽ sơn cửa thành bảy sắc cầu vồng!
Linh Duyệt vừa ảo tưởng vừa lấy hết can đảm bước qua cửa nhà mình. Cậu nhìn cánh cổng lung lay sắp đổ bèn ôm ngực, cậu vẫn hâm mộ người có tiền vì với số tiền của cậu, có khi ngay cả nhà cũng không sửa được!
Cánh cổng lần nữa mở ra "Két Két" trong tiếng kêu gào thảm thiết. Cỏ mọc dài trong sân, dù lá cỏ vàng úa nhưng rễ cỏ vẫn xanh tươi tốt, đầu mùa đông đã tới mà chúng vẫn sinh trưởng mạnh mẽ như cây lao.
Có lẽ trong hai tháng cậu rời đi gió kinh đô quá lớn nên toàn bộ cửa sổ đồng loạt tử trận, chả biết nóc nhà bị con mèo hoang nào đạp rơi xuống vài miếng ngói, chia năm xẻ bảy nằm dưới sân đầy lá rụng.
Tổ chim treo trên cây không được người xử lý trong thời gian dài trở nên lộn xộn hỏng bét. Linh Duyệt ngồi chồm hổm dưới đất nhìn chằm chằm, mặt vô cảm quan sát đống hỗn độn, dừng hơn mười phút mới tỉnh lại bèn gọi điện cho Vương Sao, "Anh Vương, anh biết nơi nào có đội sửa sang không? Em bỏ tiền mời người ta tới nhà sửa chữa giúp em một chút."
Vương Sao hoàn toàn đáp ứng, "Được chứ vì chú anh là thợ lắp đặt thiết bị, nhà cậu bao lớn? Có yêu cầu gì?"
Linh Duyệt liếc căn nhà mà khóc không ra nước mắt, "Dù sao thì nó khá lớn, chả có yêu cầu gì chỉ cần chịu đựng tốt qua mùa đông thôi."
Linh Duyệt chẳng nói ra lý do, nên Vương Sao tưởng cậu chưa hiểu về phương diện này, "Gửi anh địa chỉ, ngày mai anh qua giúp cậu."
Linh Duyệt gửi cho Vương Sao định vị mình sử dụng lúc trước. Vương Sao nhanh chóng gọi lại kinh hãi nói: "Duyệt Duyệt! Nhà cậu ở trong ngõ Định Xuyên! Trời ạ, gia đình cậu thật có tiền!"
Linh Duyệt mặt đầy đau khổ, "Em chẳng nhìn ra mình có tiền gì cả."
Vương Sao kích động nói cho cậu biết, "Ngõ đấy được xem như là ngõ xưa nhất kinh đô, kẻ giàu có chả mua được phòng nào ở đó đâu. Anh nghe bảo những người bên trong vô cùng bí ẩn, thường xuyên xảy ra sự kiện thần quái. Mọi người đồn đãi vì xưa kia vương công quý tộc giết nhiều người ở đó nên mới khiến cho ngõ này có ma quỷ lộng hành. Duyệt Duyệt cậu còn bảo mình nghèo, gia đình cậu rốt cuộc làm nghề gì vậy?"
Linh Duyệt gãi đầu, lời Vương Sao vừa nói dường như khá trâu bò đấy, "Mẹ em bảo thế hệ ông nội em ở đây nên bọn họ ngại ồn ào bèn chả cần đến nó."
"Chả cần???" Vương Sao cạn lời, ông nội cậu ấy có tứ hợp viện trong ngõ Định Xuyên, ba mẹ Linh Duyệt ngại ồn ào nên về núi làm ruộng? Sau khi cúp máy, mặt Vương Sao đầy nghiêm túc tìm Ngô Cẩm Vinh, "Anh Ngô, tôi hoài nghi Linh Duyệt lén trốn khỏi nhà."
Ngô Cẩm Vinh mờ mịt, "Cái gì?"
Nét mặt Vương Sao nghiêm trang: "Nhà Linh Duyệt cực kỳ giàu có. Cậu ta là tiểu thiếu gia con nhà giàu, nhiều khi còn có thân phận quý tộc. Vì vài lý do mà cậu ấy bỏ nhà ra đi, ba mẹ chưa cho cậu ấy tiền tiêu vặt."
Ngô Cẩm Vinh: "Cậu ăn trúng đồ dơ bẩn ư?"
"Tại sao anh không tin tôi?" Vương Sao tin thật nói: "Anh chờ tí, ngày mai tôi chụp hình nhà cậu ấy, anh lập tức sẽ hiểu ý tôi!"
Để chứng minh Linh Duyệt là "Tiểu vương tử bỏ trốn" nên sáng sớm hôm sau, Vương Sao đi theo sự hướng dẫn của Linh Duyệt tìm nhà. Đến điểm tâm anh cũng bỏ ăn vì để sớm được thấy nhà sang trọng.
Tác giả có lời muốn: Linh Duyệt: Màu đen cái gì, thật khó coi!
Mặc Diễm: Cục cưng em quan sát thêm chút nữa đi, cẩn thận nghiêm túc quan sát lòng dạ của anh một chút!
Người quản lý hết sức bình tĩnh nhìn Dương Hoằng Bác lo lắng, ngồi trên ghế sa lon, tay thì kẹp điếu thuốc lá lãnh đạm nói: "Cậu vốn có danh tiếng, người muốn bôi xấu cậu là chuyện bình thường."
Dương Hoằng Bác thấy ả rất bình tĩnh nên bản thân dần dần tỉnh táo lại, "Chị Dương, Linh Duyệt sao tác[2] ư?'
(Sao tác: tạo hiệu ứng để nổi tiếng, thổi phồng)
Nói xong chính hắn cũng cảm thấy bất khả thi vì tâm tư Linh Duyệt quá dễ đoán, hai tháng ở chung đoàn phim, hắn nhận ra lòng Linh Duyệt chẳng xấu đến mức đấy. Tất cả biểu hiện trong tổ kịch, nếu như là giả vờ vậy tâm cơ cậu ta quá đáng sợ.
Dương Linh thản nhiên nói: "Điều tra cần thời gian, đừng có gấp."
"Sao bình tĩnh nổi, bên chúng ta thì sao? Khi nào đè dư luận xuống?"
Dương Linh khẽ mỉm cười, "Vì sao phải đè? Chúng ta cứ theo hắn, dù gì thì chứng cứ xác thật cũng chẳng có, tin đồn thôi mà, vừa vặn sao tác một chút."
Dương Hoằng Bác bối rối, "Đây là tiếng xấu, về sau tôi lấy cái gì để duy trì hình tượng trong mắt các fan? Trước kia Ngô Cẩm Vinh chắc chắn sẽ quản lý chuyện này."
Dương Linh chợt cười khẩy, mặt lạnh lùng bảo, "Thế cậu tìm Ngô Cẩm Vinh đi. Ở đây, tôi sắp xếp cái gì chính là cái đó, nghệ sĩ không được quyền trả giá."
Lòng Dương Hoằng Bác thoáng lạnh lẽo, mắt Dương Linh nhìn hắn cứ như đang nhìn món hàng hóa còn giá trị của hắn là giúp ả mưu cầu lợi ích.
Dương Linh có lẽ cảm giác mình hơi quá lời bèn đứng dậy chậm rãi nói: "Tôi không hại cậu, cậu kiếm tiền cho tôi thì tôi nâng cậu lên, cho dù vì bản thân tôi nhất định cũng không hại cậu, cứ yên tâm về điều đó... Tương lai tài nguyên của cậu chắc chắc nhiều hơn bên Ngô Cẩm Vinh. Nhân tiện, mấy ngày trước có người thấy biểu hiện cậu trong > nên muốn tìm cậu quay một bộ phim là sản phẩm lớn, diễn vai nam thứ có nhiều phân đoạn, thù lao khá cao."
Dương Hoằng Bác nhạy bén hỏi: "Nhân vật phản diện ư?"
"Đúng thế."
Dương Hoằng Bác lo lắng nói: "Tôi đâu thể cứ diễn vai nam thứ, nhân vật phản diện hoài. Về sau chẳng phải tôi sẽ thành diễn viên chuyên trị nhân vật phản diện ư?"
"Đâu có liên tục, đây mới là bộ thứ hai thôi, "Dương Linh hơi thiếu kiên nhẫn, ả rất bất mãn việc Dương Hoằng Bác liên tục phản bác, "Tôi lặp lại lần nữa, ở đây tôi sắp xếp cái gì thì cậu làm cái đó, không diễn cũng được thôi, về nhà nghỉ ngơi đi, tôi còn nhiều người lắm."
Nói trắng ra ham diễn nhưng chẳng chịu diễn, không diễn tương lai sẽ chẳng có vai, người trong tay ả là vậy đấy.
Dương Hoằng Bác hít sâu bèn siết chặt quả đấm, nặn ra một nụ cười yếu ớt, "Chị Dương đừng giận. Tôi chưa nói bỏ vai mà, nghe chị, về sau đều nghe theo chị."
Dương Linh nhàn nhạt "Ừ" bèn đạp giày cao gót cộc cộc bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, Dương Linh gọi điện thoại, "Tiếp tục sao tác vì tôi chỉ cần danh tiếng."
Đầu bên kia nói gì đó, Dương Linh chợt cười nhạo, "Một người nghệ sĩ tuổi trẻ chính là cơm ăn, dựa vào mặt thì ăn được mấy lần? Có thể dùng cái gì kiếm cơm thì dùng cái nấy, dù đạp Linh Duyệt xuống cũng phải nâng hắn lên. Ngược fan, vỏ vứt cho Ngô Cẩm Vinh, kéo một nhóm fan hâm mộ hắn về, hoặc đi trên tiếng xấu, nổi tiếng bằng scandal chung quy vẫn là danh tiếng."
Dương Linh cúp điện thoại, hút xong điếu thuốc bèn ném tàn thuốc vào thùng rác, vừa định đi thì lại nhận được một cú điện thoại. Sau đó, sắc mặt ả thay đổi, "Cái gì? Ngô Cẩm Vinh điên rồi sao? Hắn bị ngu à? Lúc này chẳng phải nên giết chết Dương Hoằng Bác ư? Thế mà hắn lại để Linh Duyệt đứng ra xác nhận?" Dương Linh tức đến đỏ mặt, ả chưa bao giờ làm chuyện lấy ân báo oán. Hành động của Ngô Cẩm Vinh khiến ả chẳng thể nào tưởng tượng nổi, trực tiếp cắt đứt kế hoạch mà Dương Linh gầy dựng, ả còn muốn đổ vỏ lên đầu Linh Duyệt giờ biết đổ bằng cách nào?
Chẳng những không thể vứt cho Linh Duyệt mà còn không thể ngược fan. Toàn mạng đều cảm thấy Dương Hoằng Bác thiếu nợ Ngô Cẩm Vinh và Linh Duyệt thì sau này, làm sao giở trò được nữa?!
Dương Hoằng Bác, người hoàn toàn chẳng biết Dương Linh tính làm gì đang ngồi trên ghế salon, hai tay bụm mặt cắn răng, toàn bộ đầu ngón tay đều run lẩy bẩy. Dương Linh căn bản không xem hắn là người, thật nực cười khi hắn bị quỷ ám mới cùng công ty này ký hợp đồng mười năm. Mười năm sau, hắn gần 40 tuổi thì lấy tư cách gì mà cạnh tranh?
Hắn hối hận rồi! Nhưng hối hận cũng vô ích.
Dương Hoằng Bác tỉnh táo lại đăng nhập Weibo, muốn xem chiều gió đang ở bên nào. Hắn nhất định hắn phải tự cứu lấy mình, tuyệt đối không thể bị bôi bác. Nghệ sĩ danh tiếng xấu mai sau tuyến sẽ bị quản thúc, hắn còn trẻ chả muốn đi trên con đường đóng vai nhân vật phản diện. Bây giờ hắn mới hiểu, mùi vị bị người khác mắng thật khó chịu.
Không nghĩ tới, hắn lên Weibo nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi vì đã oan uống cậu, lỗi do chúng tôi chưa tra rõ sự thật, đều do mấy tin tức trên trời dưới đất này làm loạn!"
"Dương Hoằng Bác anh nên thử suy nghĩ xem mình đắc tội ai, về sau nhiều khi sẽ làm nữa đấy."
"Dương Hoằng Bác anh thiếu Ngô Cẩm Vinh lời xin lỗi, thiếu Linh Duyệt một tiếng cám ơn."
"Linh Duyệt mới mười tám tuổi, thật bất ngờ khi lòng dạ cậu lớn như vậy. Trước kia chúng tôi thật sự xin lỗi cậu ấy, cám ơn cậu vì đã giúp anh Bác nhà chúng tôi giải thích."
"Dương Hoằng Bác mau cảm ơn Linh Duyệt!"
.........
Dương Hoằng Bác đầu óc mơ hồ qua Weibo Linh Duyệt đọc bèn trợn tròn mắt, Linh Duyệt thế mà thay hắn tẩy trắng! Theo lẽ bình thường, mối quan giữa hắn và công ty Ngô Cẩm Vinh căng như dây đàn, Linh Duyệt chưa đạp hắn là may rồi đấy. Hắn có thể nghĩ đến bất kỳ người nào thay hắn ra nói chuyện, nhưng chẳng ngờ là Linh Duyệt sẽ đứng lên.
@ Linh Duyệt nhỏ biết bay: Tuy rằng tôi ghét Dương Hoằng Bác, nhưng sự thật vẫn hoàn sự thật, tin đồn này sai hoàn toàn. Dương Hoằng Bác đâu có đánh tôi, đạo diễn Vương mắng hắn bởi vì hắn diễn ba lần mà chưa đạt, haha, chưa đạt đó. ╮(╯▽╰)╭
Dương Hoằng Bác sững sờ, biểu cảm trên mặt biến đổi rồi biến về như cũ, tâm trạng phức tạp. Một là Linh Duyệt giải thích hộ hắn, hai là Linh Duyệt một tiểu minh tinh, dám nói thẳng trên Weibo ghét hắn, còn cái biểu cảm ngáp ngáp đấy, trực tiếp giễu cợt hắn quay nhiều lần mới qua.
Suy nghĩ về bản lĩnh của Linh Duyệt qua ngay trong lần đầu tiên đóng phim, Dương Hoằng Bác bụm mặt cười khổ, quả thật hắn yếu kém hơn cậu ta nhiều lắm.
Mặc dù rất khó chịu, nhưng trước nhiều lời thúc giục kêu hắn cám ơn, Dương Hoằng Bác cắn răng tương tác cùng Linh Duyệt trên Weibo. Hắn chia sẻ bài đăng của cậu rồi trả lời: "Cám ơn Duyệt Duyệt vì giúp tôi giải thích."
Chỉnh sửa xong xuôi, hắn định gửi đi, nhưng do dự bènđổi Duyệt Duyệt, xưng hô mà mọi người trong đoàn phim gọi thành Linh Duyệt. Trực giác mách bảo hắn, nếu cứ để như vậy đăng lên, Linh Duyệt có thể sẽ đáp một câu: "Không nên nhận họ hàng bậy bạ, hai ta chẳng quen biết gì nhau hết."
Dương Hoằng Bác đoán đúng, Linh Duyệt có khả năng làm được chuyện này. Hiện tại, Dương Hoằng Bác trả lời khiến mặt Linh Duyệt đầy sự kinh tởm. Cậu chẳng hi vọng cùng hắn tương tác tí nào.
"Một lời xin lỗi cũng không có, là đàn ông thì phải đường đường chính chính xin lỗi anh Vinh!" Linh Duyệt tức giận muốn đáp trả, Vương Sao vội vàng ngăn cản, "Ngừng đi tổ tông, vầy được rồi. Cậu đâu cần nói gì nữa, người bên ngoài đều biết Dương Hoằng Bác thiếu cậu một ân huệ, để xem hắn trả như thế nào. Cậu ép hắn, fan của hắn sẽ nói điều gì đó, bây giờ nền tảng fan của cậu còn thấp hơn hắn gấp đôi đấy."
Linh Duyệt tiếc nuối, "Muốn mổ... Muốn đánh... Không đúng, em muốn chửi hắn."
Vương Sao khuyên cậu giữ bình tĩnh, "Đâu nhất thiết, câu nói kia của cậu đã thẳng thắn báo cho mọi người biết cậu ghét hắn nên chúng ta khiêm tốn một chút, chờ người hâm mộ cậu nhiều hơn hắn, cậu vẫn có thể suy xét về việc này."
"Được rồi." Linh Duyệt nhét điện thoại vào túi và xem nó như vô hình.
Cư dân mạng đương nhiên đối với Dương Hoằng Bác không hài lòng: "Xin lỗi chẳng thấy chân thành gì cả, quả nhiên nhân phẩm vẫn xấu như cũ."
"Dương Hoằng Bác thiếu Ngô Cẩm Vinh lời xin lỗi, ta đợi đây."
"Đã nợ ân huệ người khác thì sau này nhớ Linh Duyệt, tôi giúp anh nhớ kỹ nên đừng khách khí nhé."
.......
Ngô Cẩm Vinh bảo anh thư ký kêu nhân viên luôn chú ý dư luận trên mạng vì Dương Hoằng Bác chưa chết tâm. Hiện tại căn cơ Linh Duyệt mỏng manh, đâu thể dính vào chuyện hư hỏng của hắn ta.
Nói xong Ngô Cẩm Vinh thấy mắt Linh Duyệt long lanh nhìn anh, Ngô Cẩm chả hiểu nổi, "Thế nào?"
Linh Duyệt chà xát tay, "Anh Vinh, tiền đó đoàn phim đưa anh chưa?"
Ngô Cẩm Vinh biết cậu đang muốn tiền lương.
"Đoàn phim chưa đóng máy nên trước đó mới cho tiền đặt cọc, chưa đưa khoản cuối. Cùng lắm thì anh bù thêm cho cậu, chẳng phải cậu đang thiếu tiền ư? Anh từ bỏ năm vạn, mười vạn cho cậu luôn vì khoảng thời gian ở đoàn phim cậu cực khổ rồi." Ngô Cẩm Vinh vừa nói vừa bắt đầu ký đơn để kế toán đưa cậu tiền.
"Không, không, không," Linh Duyệt phân chia rõ ràng, "Đã nói mỗi người một nửa thì mỗi người phải một nửa. Nếu anh không mang em theo gặp đạo diễn Vương thì em cũng chả kiếm được tiền." Linh Duyệt đưa đầu ngón tay ra đếm, "10 vạn, em còn lại 5 vạn, khi trước mượn anh 2 vạn, em trả anh hai vạn, sau đó cho anh thêm hai ngàn tiền lãi, em chỉ còn 2 vạn 8. Sau đấy nữa anh cho em hai vạn tiền tiêu vặt..." Linh Duyệt nói tới đây lập tức ngậm miệng, ngồi chồm hổm dưới đất sụp đổ, tính đến cuối cùng cậu chỉ còn tám ngàn.
"Chưa đủ! Chưa đủ! Chẳng qua nổi rồi!" Linh Duyệt sắp khóc. Trời đang dần se lạnh nên cậu phải có đủ tiền mới sửa được cửa sổ cửa phòng, lợp nóc nhà lại. Bây giờ cậu còn có tám ngàn, không vượt qua được mất! Cuộc sống nhân gian quá khó khăn, cậu đành về núi Côn Lôn thôi.
Ngô Cẩm Vinh và Vương Sao đứng bên cạnh xem phản ứng cậu bèn bị chọc muốn bật cười, Ngô Cẩm Vinh ký xong đơn nhịn cười nói: "Anh cho vay nặng lãi à? Hai tháng còn lại 2 ngàn? Bây giờ mấy thứ này chưa cần nên chờ về sau cậu kiếm được nhiều rồi nói. Cho đấy, đi lãnh tiền đi."
Hai tay Linh Duyệt nhận tờ đơn như nhận thánh chỉ, cảm kích nói: "Cám ơn anh Vinh, về sau em kiếm được nhiều tiền sẽ trả cho anh!"
Ngô Cẩm Vinh nín cười nghiêm túc gật đầu, "Ừ, anh sẽ chờ."
Linh Duyệt cầm tờ đơn, bay lao ra khỏi phòng làm việc tìm kế toán đòi tiền.
- ------------------------
Linh Duyệt lãnh tiền sửa nhà xong bèn hào hứng về nhà. Cậu bước vào ngõ Định Xuyên, đi sâu vào trong đến nhà tứ hợp viện [3]. Cậu chả hiểu cây trúc được nuôi làm sao mà trời lạnh thế này lại cứ xanh tươi tốt, có thể nhìn thấy từ phía bên ngoài. Cổng sử dụng chất liệu gạch sứ và họa tiết vẽ rất nhiều gấu trúc, dùng gấu trúc để trấn nhà, hàng xóm cậu thật là một nhân tài.
Linh Duyệt đi sâu vào trong đến cổng nhà hàng xóm cách vách của cậu. Cổng người ta vừa cao vừa to, trước cổng chưng hai con sư tử màu đen bằng đá trấn nhà, trên cửa còn có con sư tử ngậm vòng cửa vô cùng ngầu y như phủ Vương gia thời cổ đại, cực kỳ oai phong.
Linh Duyệt bên hâm mộ người ta giàu bên châm biếm: Màu đen cái gì, chả rực rỡ đẹp đẽ gì còn hơi khó coi, không đáng hâm mộ. Đúng vậy, cậu chẳng hâm mộ chút xíu nào, chờ cậu có tiền, cậu sẽ sơn cửa thành bảy sắc cầu vồng!
Linh Duyệt vừa ảo tưởng vừa lấy hết can đảm bước qua cửa nhà mình. Cậu nhìn cánh cổng lung lay sắp đổ bèn ôm ngực, cậu vẫn hâm mộ người có tiền vì với số tiền của cậu, có khi ngay cả nhà cũng không sửa được!
Cánh cổng lần nữa mở ra "Két Két" trong tiếng kêu gào thảm thiết. Cỏ mọc dài trong sân, dù lá cỏ vàng úa nhưng rễ cỏ vẫn xanh tươi tốt, đầu mùa đông đã tới mà chúng vẫn sinh trưởng mạnh mẽ như cây lao.
Có lẽ trong hai tháng cậu rời đi gió kinh đô quá lớn nên toàn bộ cửa sổ đồng loạt tử trận, chả biết nóc nhà bị con mèo hoang nào đạp rơi xuống vài miếng ngói, chia năm xẻ bảy nằm dưới sân đầy lá rụng.
Tổ chim treo trên cây không được người xử lý trong thời gian dài trở nên lộn xộn hỏng bét. Linh Duyệt ngồi chồm hổm dưới đất nhìn chằm chằm, mặt vô cảm quan sát đống hỗn độn, dừng hơn mười phút mới tỉnh lại bèn gọi điện cho Vương Sao, "Anh Vương, anh biết nơi nào có đội sửa sang không? Em bỏ tiền mời người ta tới nhà sửa chữa giúp em một chút."
Vương Sao hoàn toàn đáp ứng, "Được chứ vì chú anh là thợ lắp đặt thiết bị, nhà cậu bao lớn? Có yêu cầu gì?"
Linh Duyệt liếc căn nhà mà khóc không ra nước mắt, "Dù sao thì nó khá lớn, chả có yêu cầu gì chỉ cần chịu đựng tốt qua mùa đông thôi."
Linh Duyệt chẳng nói ra lý do, nên Vương Sao tưởng cậu chưa hiểu về phương diện này, "Gửi anh địa chỉ, ngày mai anh qua giúp cậu."
Linh Duyệt gửi cho Vương Sao định vị mình sử dụng lúc trước. Vương Sao nhanh chóng gọi lại kinh hãi nói: "Duyệt Duyệt! Nhà cậu ở trong ngõ Định Xuyên! Trời ạ, gia đình cậu thật có tiền!"
Linh Duyệt mặt đầy đau khổ, "Em chẳng nhìn ra mình có tiền gì cả."
Vương Sao kích động nói cho cậu biết, "Ngõ đấy được xem như là ngõ xưa nhất kinh đô, kẻ giàu có chả mua được phòng nào ở đó đâu. Anh nghe bảo những người bên trong vô cùng bí ẩn, thường xuyên xảy ra sự kiện thần quái. Mọi người đồn đãi vì xưa kia vương công quý tộc giết nhiều người ở đó nên mới khiến cho ngõ này có ma quỷ lộng hành. Duyệt Duyệt cậu còn bảo mình nghèo, gia đình cậu rốt cuộc làm nghề gì vậy?"
Linh Duyệt gãi đầu, lời Vương Sao vừa nói dường như khá trâu bò đấy, "Mẹ em bảo thế hệ ông nội em ở đây nên bọn họ ngại ồn ào bèn chả cần đến nó."
"Chả cần???" Vương Sao cạn lời, ông nội cậu ấy có tứ hợp viện trong ngõ Định Xuyên, ba mẹ Linh Duyệt ngại ồn ào nên về núi làm ruộng? Sau khi cúp máy, mặt Vương Sao đầy nghiêm túc tìm Ngô Cẩm Vinh, "Anh Ngô, tôi hoài nghi Linh Duyệt lén trốn khỏi nhà."
Ngô Cẩm Vinh mờ mịt, "Cái gì?"
Nét mặt Vương Sao nghiêm trang: "Nhà Linh Duyệt cực kỳ giàu có. Cậu ta là tiểu thiếu gia con nhà giàu, nhiều khi còn có thân phận quý tộc. Vì vài lý do mà cậu ấy bỏ nhà ra đi, ba mẹ chưa cho cậu ấy tiền tiêu vặt."
Ngô Cẩm Vinh: "Cậu ăn trúng đồ dơ bẩn ư?"
"Tại sao anh không tin tôi?" Vương Sao tin thật nói: "Anh chờ tí, ngày mai tôi chụp hình nhà cậu ấy, anh lập tức sẽ hiểu ý tôi!"
Để chứng minh Linh Duyệt là "Tiểu vương tử bỏ trốn" nên sáng sớm hôm sau, Vương Sao đi theo sự hướng dẫn của Linh Duyệt tìm nhà. Đến điểm tâm anh cũng bỏ ăn vì để sớm được thấy nhà sang trọng.
Tác giả có lời muốn: Linh Duyệt: Màu đen cái gì, thật khó coi!
Mặc Diễm: Cục cưng em quan sát thêm chút nữa đi, cẩn thận nghiêm túc quan sát lòng dạ của anh một chút!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook