Sủng Hôn Rêu Rao
Chương 6

Edit: Hinh

Mục Hoài chưa bao giờ nghĩ vợ mình cũng có loại hành động ngây thơ như vậy.

Hiếm khi anh không phản ứng kịp, vừa định thuận tay ôm eo cô nhấc lên đùi mình.

Ai ngờ, sau khi hôn xong cô lại lùi ra phía sau, nhỏ giọng lầm bầm: "Đã nói rồi đó, em hôn anh, anh không được giận nữa!"

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn đàn ông đó.

Hời cho Mục Hoài rồi.

Rất hời luôn!

Hôn xong, lòng Phó Âm Sênh buồn phiền gần chết, cảm thấy mình chịu thiệt quá lớn rồi, cô đường đường là một tiểu tiên nữ, bị đại ca cướp nụ hôn đầu cũng coi như không có gì đi, vậy mà còn không có liêm sỉ chủ động hôn lại đại ca.

Phá hết thanh danh rồi.

Tuyệt đối, nhất định, không thể để cho mọi người trong trường biết được.

Mục Hoài theo bản năng sờ mặt, cảm nhận được nước miếng ướt sũng thì đáy mắt hiện lên vài phần ghét bỏ: "Lại đây, lau sạch nước miếng của em."

Lúc này nét căng thẳng của Phó Âm Sênh mới dịu xuống, cô nhìn vết son môi và miếng nước pha vào nhau trên mặt Mục Hoài, vô cùng không có khí phách của Mục đại ca.

Làm sao bây giờ?

Muốn cười.

Nhưng chống lại ánh mắt nguy hiểm của Mục đại ca, Phó Âm Sênh chỉ có thể đè xuống cảm giác muốn cười, run rẩy giơ tay muốn lau mặt anh.

Ai dè, tay còn chưa đụng vào mặt Mục Hoài.

Đã bị anh chặt chẽ nắm lại.

Phó Âm Sênh hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoàng: "Anh anh anh!"

Mục đại ca không phải là muốn trả thù cô chứ?

Vội vàng lấy tay che mặt mình: "Đừng đánh em, đừng đánh em, em sai rồi."

Mục Hoài: "..."

Anh có bao giờ đánh cô đâu, cái biểu cảm này, người không biết chắc sẽ nghĩ anh thường xuyên bạo lực gia đình cô nữa đấy.

Đúng lúc, tiếng gõ cửa vang lên: "Mục tổng, báo cáo của phòng tài vụ.."

"Xin lỗi, làm phiền rồi." Dịch Tu thấy cửa không khóa nên cứ nghĩ bên trong sẽ không có chuyện gì không thể miêu tả được, nhưng thực tế đã chứng minh, anh ta quá ngây thơ rồi.

Tầm mắt lơ đãng nhìn đến vết son môi lấm lem trên mặt Mục tổng, Dịch Tu chỉ hận không thể tự chọc mù mắt mình.

Nhanh chóng bỏ báo cáo xuống, Dịch Tu không ngừng bước lập tức lăn ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

"Cạch."

Một loạt động tác thuần thục làm Phó Âm Sênh còn chưa kịp giải thích, cánh tay mềm mại nâng lên, muốn kêu anh ta dừng lại: "Đợi đã, anh hiểu lầm cái gì rồi đúng không?"

Ánh mắt coi cô như sói đói của anh ta là có ý gì đây?

Cô có thể ăn Mục Hoài chắc?

Mục Hoài ăn cô còn hợp lý hơn.

Mục Hoài không bày tỏ gì với việc thư ký bất ngờ đi vào.

Anh nắm cổ tay cô lại, khẽ cau mày, sao lại gầy như vậy, nghĩ đến cô vì vai diễn mà điên cuồng giảm cân, môi mỏng mím lại không nói gì.

Bàn tay thon dài nâng tay cô lên, sau đó đem khăn tay trên bàn nhét vào lòng bàn tay cô, giọng điệu bình tĩnh thong thả: "Lau bằng cái này."

Phó Âm Sênh theo bản năng cụp mắt nhìn tay bàn tay đang ở chung một chỗ của bọn họ, căng thẳng chớp chớp hàng mi dài, ném chuyện vừa rồi ra sau đầu.

Bàn tay đặt lên một bên bả vai Mục Hoài, hơi căng thẳng ổn định cơ thể, không cho trượt chân vì run rẩy.

Mỗi lần hít thở, đều là mùi hương chanh bạc hà nhàn nhạt trên người anh.

Phó Âm Sênh nghĩ đến chuyện bọn họ dùng chung một loại sữa tắm, đáy lòng liền không tự chủ được bắt đầu đập loạn xạ.

Trong đầu lại nghĩ lung tung, lúc mình dùng thì cảm thấy hương thơm này thật tươi mát sạch sẽ biết bao, lại còn dễ ngửi, nhưng không hiểu sao ngửi từ trên người Mục Hoài lại là loại hương vị ngập tràn hơi thở nam tính khiến người đang mặt đỏ tim đập thế này.

Cứ như giây tiếp theo anh sẽ đè cô lên bàn thế này thế kia vậy.

Muốn bản thân kiềm chế lại.

Nhưng nhịp đập của trái tim không chịu sự khống chế của cô.

Mặt Phó Âm Sênh căng chặt, hu hu, làm sao bây giờ, nếu Mục đại ca nghe được tiếng tim đập của cô, thì có khi nào sẽ hiểu lầm cô có ý tưởng kỳ lạ gì với anh ta không.

Sau đó sẽ hiểu chuyện đặt cô lên bàn, phản công lại, nói cô chủ động.

Nghĩ đến khả năng đó, mặt Phó Âm Sênh từ hồng chuyển sang đen..

Đột nhiên nảy ra ý nghĩ hơi ác độc: Mong đại ca đột nhiên bị điếc, cầu xin đó!

Tuy đang bổ não rất nhiều thứ, nhưng tay cầm khăn vẫn vô cùng chăm chú lau dấu vết trên mặt anh.

Phó Âm Sênh nín thở tập trung, biểu cảm vô cùng nghiêm túc như đang làm chuyện đại sự, ngay cả tiếng hít thở cũng ngày càng nhẹ.

Mục Hoài ngồi trên ghế nâng mắt nhìn người đang nghiêm túc trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy, trong mắt cô dường như cũng có anh.

Khẽ nhắm mắt lại, Mục Hoài trầm giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Phó Âm Sênh còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ trả lời theo bản năng: "Nghĩ chừng nào thì anh bị điếc."

Đột nhiên phản ứng lại, Phó Âm Sênh nhìn đôi mắt lạnh nhạt mang theo vài phần nghiêm túc của người đàn ông, quăng khăn tay lên mặt Mục Hoài, dùng hai tay che miệng mình lại: "Em chưa nói gì hết!"

Mục Hoài bị một loạt động tác của cô làm bật cười, quả nhiên không thể ôm ảo tưởng gì với cô cả.

Đúng là người phụ nữ không có lương tâm.

Anh tiện tay lấy cái khăn trên mặt xuống, cùng với cuốn tạp chí kia vứt vào thùng rác.

Bình tĩnh đứng đậy.

Phó Âm Sênh sợ đến mức liên tục lùi về sau: "Đừng đến đây, đừng đến đây."

Mẹ nó!

Mục đại ca đây là muốn động thủ à?

Chắc chắn là muốn động thủ rồi!

Cô còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không đây?

Mắt Phó Âm Sênh đột nhiên lóe lên, đúng rồi, hung dữ lên, Mục Hoài sẽ sợ.

Ừm, không thể sợ, tuyệt đối không thể sợ.

Phó Âm Sênh nơm nớp lo sợ, ra vẻ hung dữ: "Anh anh anh, anh đừng đến đây, em rất hung đó!"

Mục Hoài: "..."

Đúng là bị cô làm cạn lời rồi.

Anh không chút để ý mặc áo khoác vào, đang sửa sang lại cổ tay áo, Mục Hoài liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhẹ nói: "Ồ, vậy em là con gì, sao lại hung đến vậy?"

Phó Âm Sênh: "..."

Anh ta đây là sỉ nhục bổn tiên nữ sao?

Bổn tiên nữ giận rồi!

Phó Âm Sênh đột nhiên xông lên: "Mục Hoài!"

Mục Hoài bỗng nhiên xoay người, như không thấy được bộ dạng hung hăng của cô, còn nắm lấy vai cô ôm vào ngực mình, sau đó nhấn mở thang máy: "Cơm trưa đã đặt phòng ở Hạ Gia em thích nhất, bây giờ đi vừa kịp."

Dũng khí của Phó Âm Sênh lập tức biến mất: "Được rồi."

Mục đại ca chủ động đưa bậc thang, cô chỉ là nể mặt mũi của đại ca nên mới đi xuống thôi, chứ không phải do sợ không đánh lại anh ta đâu.

Cô xốc lại tinh thần, cả người ngập trong sợ hãi.

Khóe mắt liếc sang đống lộn xộn trên mặt bàn, mới nâng bước chân đi theo Mục Hoài vào thang máy.

Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, cô không sợ Mục Hoài!

Hạ Gia cách Mục thị không xa lắm, vì tính bảo mật vô cùng tốt nên được rất nhiều người nổi tiếng thích.

Mức độ khó hẹn trước có quan hệ trực tiếp với mức độ nổi tiếng.

Từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ là một quán ăn mộc mạc, nhưng, vừa đi vào, Phó Âm Sênh mới biết được cái gì gọi là động tiên, các tầng lầu dung hợp với phong cách Trung Quốc, dùng bình phong và những ngọn núi giả ngăn cách từng gian phòng một, gỗ là loại chất liệu đặc biệt để cách âm, tất cả được che phủ bằng cây xanh.

Bảo đảm tính riêng tư, lại có phong cách riêng, cảm giác khi ăn cơm vô cùng thoải mái.

Phó Âm Sênh vô cùng thưởng thức khung cảnh xung quanh, biểu cảm trên mặt có hơi không che giấu được.

Mục Hoài thản nhiên nhìn cô, đáy mắt có vài phần nghi ngờ, trước kia lúc đến đây cô không bao giờ có tâm tư muốn thưởng thức phong cảnh, mỗi lần đi đều lo lắng sợ bị người ta chụp được, thế nhưng hai ngày nay lại cứ như thay đổi thành một người khác vậy.

Thậm chí, hôm nay còn không trùm kín cả người lại, không sợ bị người ta chụp được à?

"Anh nhìn em làm gì?" Ánh mắt của anh rất có cảm giác tồn tại, Phó Âm Sênh sờ sờ hai má, vừa run vừa sợ hỏi.

Mục Hoài dời mắt, sau khi đưa thẻ đen Vip cho quản lý mới nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Em như vậy, tốt lắm."

Vẻ mặt Mục Hoài như đang nhớ lại chuyện gì đó: "Có hơi giống với em mười năm trước."

"A! Anh nghĩ nhiều rồi!" Phó Âm Sênh bị câu nói tùy tiện của anh làm cứng lại tại chỗ, liếc dấu hiệu toilet bên cạnh, rồi nhìn Mục Hoài phía trước, chỉ bên kia: "Em vào toilet, anh đi trước đi."

Nói xong, ra vẻ bình tĩnh xoay người.

Cho đến khi vào toilet, Phó Âm Sênh mới cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi phạm vi của Mục Hoài – Người cứ khiến cô ruột gan rối bời rồi.

Vừa quay đầu đã đối diện với mặt gương sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của Phó Âm Sênh.

Nhìn khuôn mặt này, Phó Âm Sênh vẫn rất không quen, ngón tay trắng nõn nắm lấy mặt mình, nhẹ nhàng kéo kéo, trong gương cũng xuất hiện động tác y hệt.

Buồn rầu cụp mắt, Phó Âm Sênh than nhẹ một tiếng.

Cô có cảm giác, hình như Mục Hoài đã bắt đầu nghi ngờ mình.

Làm sao bây giờ.

Kết quả kiểm tra của khoa não vẫn chưa có, nếu lỡ cô không bị mất trí nhớ, mà là đầu óc có bệnh thì đến lúc đó nhất định sẽ bị Mục Hoài đưa vào bệnh viện tâm thần mất.

"Ôi, đây không phải là chị Phó à? Xem ra tâm trạng không tốt lắm nhỉ."

Một giọng nữ quyến rũ đột nhiên truyền đến từ sau lưng cô.

Phó Âm Sênh có thể nghe ra từ giọng điệu này, lai giả bất thiện (đến tức là không có thiện ý).

Bàn tay dưới bồn rửa mặt tạm dừng một lát, bình tĩnh đứng thẳng lưng lên, chậm rãi rút khăn giấy từ bên cạnh lau khô nước trên từng đầu ngón tay, dưới sự ma sát của khăn giấy thô ráp, đầu ngón tay trắng nõn hơi đỏ lên.

Sau khi lau sạch sẽ, cô mới từ từ xoay người lại.

Tầm mắt Tống Từ dời từ khuôn mặt tươi đẹp động lòng người sang làn da mềm mại như có thể bóp ra nước của cô, trong lòng rất bất mãn.

Rõ ràng là cô ta và Phó Âm Sênh cùng nhau debut, cùng một hình tượng, thế nhưng cô vừa xuất phát đã bạo hồng, bây giờ còn sắp hướng đến quốc tế, nhưng cô ta vẫn còn đang dao động ở tuyến hai.

Sau nữa, tầm mắt lại dừng trên cách ăn mặc siêu đơn giản của Phó Âm Sênh, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay cô ta tỉ mỉ chuẩn bị một thân hàng hiệu, thế nhưng lại cân sức ngang tài với cách ăn mặc đơn giản của Phó Âm Sênh.

Có một loại người, từ điểm xuất phát đã cao hơn người ta, dù mình có cố gắng cỡ nào cũng không bằng họ.

Đây mới là điều đáng giận nhất.

Mắt Tống Từ hơi dài, được trang điểm rất tinh xảo, lúc quan sát cô, không hiểu sao lại mang theo chút ý xấu.

Phó Âm Sênh chưa gặp cô ta, càng không biết cô ta là vị nào, nhưng cũng bình tĩnh nhìn người ta.

Cái vị này, xem chừng rất quen thuộc với cô.

Nhất định không phải là bạn, cô yêu cầu rất cao với giá trị nhan sắc của bạn mình nha, cái vị mỹ nhân nhân tạo này, thật sự là không lọt vào mắt cô.

Hơn nữa, là giọng điệu của vị này khi nói chuyện.

Phó Âm Sênh đoán chắc nịch: Là địch không phải bạn.

Vì vậy, im lặng vài giây, sau đó dùng câu mở đầu thông dụng trên toàn thế giới, "Xin chào, đến ăn à?"

Có lẽ là bị phản ứng của cô làm nghẹn họng, nhưng Tống Từ vẫn kiêu ngạo nâng cằm lên, im lặng mấy giây, đột nhiên đắc ý khoe khoang: "Đương nhiên là đến ăn, bạn trai của tôi là khách Vip ở chỗ này đó."

"Rất khó đặt phòng ở Hạ Gia, trừ những người giàu có nhất Lộc thành ra thì những người khác dù có tiền cũng không đến được."

Nghe ra giọng điệu khoe khoang của cô ta, trong thời gian ngắn Phó Âm Sênh đúng là không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt.

Vì vậy, cô bèn vỗ tay cổ vũ cô ta: "Vậy cô thật tuyệt nha."

Thấy cô không có hành động gì tiếp, Tống Từ tiếp tục lầm bầm: "Ài, đồ ăn cho khách quý ở đây đúng thật là quá ngon, là ông chủ tự mình xuống bếp đó, tôi vốn dĩ muốn giảm cân vì đại ngôn mới, thế mà cũng không nhịn được ăn nhiều thêm một chút."

Đại ngôn?

Phó Âm Sênh có hơi đăm chiêu, xem ra là người trong giới.

"Có điều, chị Phó hẳn là không cần lo lắng buồn rầu về phương diện này rồi, dù sao thì đồ ăn đầu bếp bình thường làm, so với ông chủ làm luôn không cùng một cấp bậc mà."

Nói cho đã, Tống Từ mở miệng ra, nhìn vào gương bắt đầu dặm lại lớp trang điểm.

Nhìn bộ dạng khoe khoang của Tống Từ, phản ứng đầu tiên của Phó Âm Sênh chính là..

Thời điểm mấu chốt Mục đại ca đúng là không có chút khí phách nào, không thể để cô khoe tài sản của mình gì hết.

Ài, nhưng mà nữ minh tinh này cũng đáng thương quá đi.

Nói trong nói ngoài đều là dựa vào đàn ông cả, còn ở đó kiêu ngạo.

Thương hại nhìn cô ta một hồi, cho đến khi thấy da đầu Tống Từ run lên, không còn tâm trạng trang điểm tiếp nữa.

Phó Âm Sênh mới chậm chạp phun ra một câu: "Sau này vẫn nên ăn ít một chút đi, tránh cho sau khi ăn xong đi hầu hạ kim chủ, lúc vừa vào một nửa thì đột nhiên ói ra, vậy có khi về sau kim chủ sẽ không đưa cô đến đây nữa đâu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương