Sủng Hôn Rêu Rao
Chương 7

Edit: Hinh

"..."

Bàn tay đang tô son của Tống Từ bị trượt, trong nháy mắt đã xuất hiện một vết son thật dài bên khóe môi, màu son đỏ chói bây giờ lại chạy về hết phía bên môi, mỹ nhân đang yên lành bây giờ lại có vẻ buồn cười.

"Phó Âm Sênh!"

Tống Từ che lớp trang điểm trên mặt lại, muốn đuổi theo ra ngoài toilet, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã dừng chân lại.

Nếu lỡ đi ra ngoài rồi cô ta bị chụp dáng vẻ chật vật này thì làm sao giờ.

Bị thoát fan, kim chủ chán ghét, sự nghiệp của cô ta sẽ tuột dốc hơn cả Phó Âm Sênh.

Nghĩ đến chuyện không có quần áo hàng hiệu mặc, không có trang sức hàng hiệu đeo, không có túi phiên bản giới hạn, không có tiền đi làm đẹp, với lại căn nhà cô ta thuê lại xấu xí chết đi được.

Không!

Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, Tống Từ quyết định: Lần này nhịn.

Sau này sẽ đè Phó Âm Sênh trên mặt đất mà đánh, trả thù cho miệng của cô ta.

Tống Từ lúc này chỉ có thể căm hận giẫm trên mặt đất, giày cao gót bén nhọn phát ra âm thanh chói tai: "Phó Âm Sênh, tôi sẽ đợi ngày cô quỳ liếm bà đây!"

Phó Âm Sênh nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, trong lòng còn sợ hãi kêu phục vụ dẫn đến phòng Mục Hoài.

Vứt tiếng hét giận giữ của người phụ nữ phía sau ra sau đầu.

Hù chết cục cưng rồi, còn tưởng phải đánh nhau với nữ yêu tinh ở WC nữa cơ.

Khóe mắt Phó Âm Sênh liếc qua khung thủy tinh hai bên hành lang, chiếu lên đôi chân dài thẳng tắp của mình, rất là vừa lòng.

Cũng may cô chân dài, chạy trốn nhanh.

Đến nơi rồi.

Phó Âm Sênh ngửa đầu nhìn dấu hiệu siêu cấp Chí tôn Vip trên đầu.

Đột nhiên rơi vào im lặng.

Đại ca đúng là đại ca, cô xem nhẹ trình độ trâu bò của Mục Hoài rồi.

Thật hối hận, biết vậy lúc nãy đã mượn danh Mục đại ca khoe khoang!

Dù sao đại ca cũng không biết.

Nhớ đến vẻ đắc ý của nữ minh tinh lúc nãy, Phó Âm Sênh hừ một tiếng, bạn trai cô ta là Chí tôn Vip thì sao, Mục đại ca còn là siêu cấp Chí tôn Vip nữa cơ.

Phó Âm Sênh mang theo cảm giác kiêu ngạo vinh quang không biết chui từ đâu ra, đẩy cửa đi vào.

Không ngờ, bên trong phòng trừ Mục Hoài ra, còn có một người đàn ông gầy gò đẹp trai, mắt cô hơi dừng: Lại là một người xa lạ.

Người đàn ông trẻ tuổi thấy Phó Âm Sênh đi vào lập tức đứng lên: "Chị dâu, đã lâu không gặp, còn tưởng chị ghét cái quán nhỏ này của em chứ."

Phó Âm Sênh đè lại sự mờ mịt trong lòng, cười nhẹ, khách khí nói: "Sao có thể chứ, đồ ăn ở chổ em ngay cả nữ minh tinh đang giảm béo cũng phải ăn thêm vài chén cơm đó."

"Lần đầu mới thấy chị dâu khách khí như vậy." Hạ Thừa Tu tự kéo ghế ra cho Phó Âm Sênh, trêu chọc nói, "Em trai đúng là thụ sủng nhược kinh."

Phó Âm Sênh: "..."

Dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Hạ Thừa Tu.

Người đàn ông này là M* đúng không, khách khí với anh ta không tốt sao?

[*] M (Masochism) : Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình. Ở đây thì ý nghĩa nhẹ hơn.

Mục Hoài cầm bình trà lên, rót cho Phó Âm Sênh một ly trà hoa quả mới nhẹ nhàng hỏi: "Lúc này ai gọi em vậy?"

Thì ra giọng của nữ minh tinh kia lớn vậy à, ngay cả Mục Hoài ở xa vậy còn nghe được, xem ra, đúng là một nữ minh tinh nổi tiếng.

Oán thầm xong, Phó Âm Sênh nghe lời cầm ly trà lên, nhấp thử một ngụm, vị có hơi chua, nhưng đây là khẩu vị cô yêu thích.

Sau khi uống xong mới nhớ đến chuyện trả lời Mục Hoài: "Không phải người quan trọng gì đâu, chỉ là một nữ minh tinh khoe giàu khoe chồng thôi."

"Phốc.." Hạ Thừa Tu vừa uống ngụm trà suýt nữa đã phun ra, cũng may lễ nghi được dạy dỗ từ nhỏ khiến anh ta rất tự nhiên lấy ra khăn tay trắng che miệng lại, nuốt xuống.

Sau đó mới bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) nhìn Phó Âm Sênh: "Khoe giàu khoe chồng với chị dâu? Là nữ minh tinh nào ngu xuẩn đến vậy thế."

Trên bàn đầy màu xanh, mỗi một đũa, Phó Âm Sênh đều cảm thấy mấy món đồ ăn này là dựa vào khẩu vị của cô mà làm, mỗi một món đều đâm xuyên qua tim cô.

Mục Hoài không vội ăn cơm, anh bưng một mâm tôm từ giữa bàn về phía mình, bắt đầu lột, sau đó để vào một chén sạch.

Động tác lột tôm của anh rất tự nhiên tao nhã, khớp xương rõ ràng trên bàn tay hơi gấp lại, nước sốt màu đỏ bắn lên mu bàn tay trắng nõn, cứ như trong tay không phải là trứng tôm, mà là một tác phẩm nghệ thuật.

Phó Âm Sênh muốn ăn, nhưng không dám giành với Mục đại ca, chỉ có thể giương mắt trông mong nhìn ngón tay Mục Hoài đến chảy nước miếng.

Mục Hoài vẫn không có phản ứng gì.

"Chị dâu, nữ minh tinh kia không biết chị có tài sản 500 triệu à?"

Hạ Thừa Tu vừa mới nói xong, Phó Âm Sênh đã nuốt luôn một ngụm giấm chua làm bị sặc: "Khụ khụ khụ!"

"Anh nói gì cơ?" Mắt Phó Âm Sênh mở to, vẻ mặt mơ màng, mẹ ơi, cô thành phú bà có 500 triệu từ khi nào mà cô còn không biết vậy?

Nữ minh tinh kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

100 triệu cô còn tin được.

500 triệu?

Cô không dám khoác lác như vậy đâu, ngay cả nằm mơ cũng không dám.

Hạ Thừa Tu lại gật đầu ra vẻ đương nhiên: "Chị dâu ít nhất cũng có 500 triệu đấy, dù sao thì tài sản của anh Hoài đã sớm hơn ngàn triệu, đưa một nửa cho chị, chắc cũng tầm 500 triệu."

Phó Âm Sênh như đang nằm mơ, cô quay đầu nhìn về phía Mục Hoài, đôi mắt xinh đẹp bây giờ vô cùng trong suốt.

2613Mục đại ca còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của cô.

Sao trước kia lại không phát hiện, đại ca còn có thể kiếm nhiều tiền như vậy nhỉ.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình tại gả cho Mục Hoài rồi.

Mục Hoài vẫn có ưu điểm nha, ví dụ như có thể kiếm tiền nè!

Lần đầu được vợ dùng ánh mắt sùng bái nhìn như vậy, vẻ mặt bình tĩnh trước nay của Mục Hoài có hơi thay đổi.

Sau đó nhẹ nhàng như mây đưa chén tôm đã lột sạch cho Phó Âm Sênh, lau tay, giọng điệu bình tĩnh kiêu ngạo: "Ai khoe khoang với em thì cứ dùng tiền đập chết."

"Chồng em.." Mục Hoài hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, lập tức nâng hai ngón tay thon dài sờ hai má trắng nõn của cô, giọng điệu trầm thấp mang theo sự chắc chắn, "Rất có tiền."

Phó Âm Sênh bị hơi thở ngập mùi tiền trên người anh mê hoặc, cũng không đẩy móng vuốt của anh ra.

Sau khi tỉnh táo lại, cô nghĩ lúc đó chắc mình là bị sức hấp dẫn của nhân dân tệ trong tay Mục đại ca mê hoặc đi.

Lại nhìn chén tôm được Mục Hoài lột sạch sẽ đưa đến trước mặt cô, mái tóc dài đen nhánh rơi trên đầu vai Phó Âm Sênh, che mất hai má đỏ lên.

Trừ có tiền, Mục Hoài còn có phong độ.

Thời gian thật thần kỳ, có thể biến một đại ca trường học âm tình bất định thành một người đàn ông trầm ổn thành thục như bây giờ.

"Chị dâu, nữ minh tinh chị nói có phải Tống Từ không?" Hạ Thừa Tu nhớ hôm nay có một người tai to mặt lớn ttrong giới bất động sản dẫn theo một nữ minh tinh đến đây ăn cơm, đúng là Tống Từ.

Nể mặt mũi ba mình, anh ta còn phải tự tay làm một vài món, ấn tượng rất sâu.

"Chị dâu?"

"Chị dâu, chị đang nghĩ gì vậy?" Thấy Phó Âm Sênh cụp mắt, nhìn chén tôm đến ngẩn người, anh ta bèn lớn giọng hỏi.

Phó Âm Sênh theo bản năng không che dấu tâm tư của mình, thốt lên: "Nghĩ muốn ly hôn."

Sau khi nói xong, Phó Âm Sênh giật mình ngây ra.

Liếc Mục Hoài thử một cái.

Mục Hoài trước nay luôn trầm lặng dịu dàng, bây giờ trong mắt lại cất chứa sự lạnh lẽo.

Lén lút đẩy ghế lui về phía sau - Không, thật ra bây giờ cô muốn chạy hơn.

Lạnh run.

Thật muốn đánh cái miệng của mình, cho mày nói bậy này, nói bậy này!

Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông đạt đến đỉnh điểm.

Ngay cả Hạ Thừa Tu cũng dùng ánh mắt gặp liệt sĩ nhìn cô, chị dâu đúng là chị dâu.

Mục Hoài buông đũa, môi mỏng khẽ mở, không nhanh không chậm nói: "Sao lại muốn ly hôn?"

Trên mặt anh có bao nhiêu bình tĩnh, thì trong lòng có bấy nhiêu sóng gió.

A, anh bị đội nón xanh còn chưa nhắc đến chuyện ly hôn đâu, cô cũng gan thật, còn chủ động muốn ly hôn với anh?

Lần này nếu cô không giải thích thật tốt, dỗ anh, anh nhất định sẽ không tiếp tục nuông chiều cô nữa.

Hạ Thừa Tu: Anh Hoài đúng là thần tiên, lúc này còn có thể bình tĩnh hỏi vợ sao lại muốn ly hôn nữa cơ à.

Đột nhiên nhớ đến scandal gần đây nhất của chị dâu, lòng Hạ Thừa Tu run rẩy, chẳng lẽ cái đó là thật ư, chị dâu yêu người khác, đội nón xanh cho anh Hoài?

Phó Âm Sênh căn bản còn không dám nhìn mặt Mục Hoài.

Cho dù không nhìn, cô cũng đoán được, trong lòng anh đang giận cỡ nào.

Cái người đàn ông này, từ trước đến nay đều không muốn chịu nửa phần tủi thân.

Cô nhớ đến lần trước thấy Mục Hoài kéo bè lũ đánh nhau với đám nào đó trong hẻm, nguyên nhân là vì tên đó cười nhạo Mục Hoài lớn lên giống con gái.

Chỉ vì chuyện nhỏ này, Mục Hoài đã nổi khùng ngay tại đó, đánh người ta đến đầu rơi máu chảy.

Mà cô, lại dám nói muốn ly hôn với Mục Hoài.

Cô đề nghị ly hôn!

Không nể mặt Mục đại ca!

Phó Âm Sênh mấp máy môi một hồi lâu, mới yếu ớt trả lời: "Em nghĩ anh có tài sản ngàn triệu, ly hôn sẽ chia một nửa cho em.."

Mục Hoài cụp mắt, im lặng hồi lâu.

Đột nhiên đứng dậy, vắt áo khoác lên khuỷu tay, tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Phó Âm Sênh: "Ơ.."

Thấy anh đi, lòng dạ Phó Âm Sênh rối bời, nắm cổ tay Mục Hoài lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh muốn đi đâu, giận à?"

Cô chỉ là hay nói đùa thôi.

Tuy rằng thật sự rất muốn 500 triệu.

Nhưng, gan cô cũng không lớn đến nổi dám tranh giành 500 triệu với Mục đại ca đâu.

Phó Âm Sênh mang giày đế bằng, dù cơ thể so với mấy nữ minh tinh khác cũng coi như số một số hai, nhưng trước mặt Mục Hoài vẫn lùn hơn anh một cái đầu, lúc cô ngửa đầu liền có thể thấy được cái cằm góc cạnh tuyệt đẹp mà cứng rắn của anh.

Hình như là tâm trạng không tốt, nên cả cái cổ thon dài của anh và nơi tiếp giáp cằm đều căng chặt, như đang dồn sức đợi làm gì đó.

Sau khi Phó Âm Sênh bắt lấy anh, thấy anh không chịu trả lời mình thì khí thế ngày càng yếu.

Ngay khi khí thế cô yếu đi, Mục Hoài đụng vào tay cô, hơi cụp mắt, con ngươi đen đậm không lộ ra thứ gì ngoại trừ sự lạnh nhạt.

Một ngón, hai ngón.

Cho đến khi từng ngón tay của cô đều lần lượt tránh khỏi cổ tay của mình.

Anh gật nhẹ đầu với Hạ Thừa Tu, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Hạ Thừa Tu vội vàng nhắm mắt suy nghĩ, đẩy Phó Âm Sênh còn đứng trân trân đi ra ngoài: "Chị dâu, anh Hoài giận rồi, chị mau đi dỗ anh ấy đi."

"Dỗ anh ấy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Âm Sênh ngập tràn mờ mịt, dỗ thế nào đây?

Đại ca cũng cần dỗ à?

Không phải là đại ca nên giận giữ đè người ta xuống đánh đến chết, mới hả giận sao?

Không không không, không thể nào.

Tự bổ não hình ảnh cô bị Mục Hoài đánh đến máu bắn tung tóe, Phó Âm Sênh điên cuồng lắc đầu: "Tôi không đi, tôi không đi đâu!"

Nếu bây giờ cô đi, chính là muốn chết còn gì.

Hạ Thừa Tu: "..."

"Ờm, tôi còn có việc, đi trước đây." Phó Âm Sênh lấy điện thoại ra, vừa chuẩn bị gọi cho trợ lý nhà mình kêu đến đón cô.

Ai ngờ, lại thấy người đàn ông tựa người lên cây cột trước quán ăn.

Cây cột được chế tạo từ gỗ, khắc các loại hoa văn phiền phức, người đàn ông không chút để ý đứng đó, giữa hai ngón tay ngon dài kẹp một điếu thuốc bốc khói, mặt mày lạnh lùng, thấy cô đi ra thì tiện tay dập tắt tàn thuốc đang cháy đỏ, môi mỏng mím lại, nhạt nhẽo liếc cô một cái nhưng không hề có ý muốn nói chuyện, vô cùng tự nhiên lên xe.

Chiếc Bentley màu đen cứ dừng ở ven đường như vậy, sau khi Mục Hoài lên xe cũng không khởi động.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thân xe màu đen mơ hồ phát sáng lên, đường cong trơn bóng nhẹ nhàng, cửa xe phía sau vẫn mở, ý tứ không cần nói cũng biết.

Phó Âm Sênh đứng tại chỗ do dự một lát.

Mẹ nó, có khi nào Mục đại ca muốn giết cô trong xe không?

Tiên gian, hậu sát?

Hay là tiên sát hậu gian?

Huhu, hình ảnh máu bắn tung tóe lại hiện lên, cái bụng trắng nõn của Phó Âm Sênh lại bắt đầu run rẩy.

Nói về mấy câu tiên gian hậu sát/ tiên sát hậu gian này, tiên là trước, hậu là sau (cái này ai cũng biết mà, thêm vào làm màu thôi), gian.. là cưỡng gian ấy, sát là giết. Kiểu cưỡng gian trước sau đó giết, hoặc giết trước sau đó cưỡng gian. Quỳ lạy chị nữ chính luôn, trí tưởng tượng quá phong phú: V. 2613

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương