Cảm giác bị nỗi sợ hãi nuốt chửng là như thế nào?

"Haaa... Haaa..."

Những hơi thở nhỏ, nông và lặp đi lặp lại thoát ra từ miệng.

Ba... Thump! Ba... Thump!

Nhịp tim tăng dần vang vọng trong tâm trí.

Cơ thể run rẩy.

Lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Mẹ kiếp—

Cảm giác thật tệ.

"H-hah."

Bất kể tôi có thử cách nào, cơn run rẩy vẫn không dừng lại.

Tôi cố hít thở sâu nhưng rất khó khăn, thỉnh thoảng hít quá sâu và bị sặc nước bọt.

"...Akh."

Đó là một cảnh tượng đáng thương.

Tôi biết mà.

Nhưng.

"...H-hah."

Tôi không thể ngăn cản được.

Nó từ từ nuốt chửng mọi thứ trong tôi.

Trườn dần tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí tôi.

Tôi đã có thể giữ được bình tĩnh cho đến lúc này. Nhưng bây giờ khi chỉ còn một mình... Tôi đang vật lộn.

Tôi không thể ngừng run rẩy và cảm giác đó đang chiếm trọn toàn bộ cơ thể tôi.

'Hãy dừng lại đi... Hãy dừng lại đi...'

Vào thời điểm đó.

Có lẽ cái chết còn đỡ tệ hơn.

Nhưng.

"Kh...!"

Tôi nghiến răng.

"Không."

Cái chết thật thảm hại...

Không phải lần nữa.

Và không phải khi tôi vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Ít nhất thì tôi vẫn muốn biết. Tôi là ai...? Và tại sao tôi lại ở đây?

Chết vào thời điểm này không phải là ý tưởng được hoan nghênh.

Chính vì thế.

"Khhh...!"

Tôi tiếp tục nghiến răng và chịu đựng nỗi sợ hãi đang xâm chiếm tâm trí mình.

Chết tiệt!

Hai bàn tay tôi nắm chặt lấy áo trong khi đôi chân tôi ngọ nguậy trên mặt đất.

Không hiểu sao, cơ thể tôi lại phản xạ tránh xa bãi nôn trên mặt đất trong lúc vật lộn.

Ý nghĩ chạm vào bãi nôn dường như còn ghê tởm hơn nỗi sợ đang bao trùm tâm trí tôi.

Cứ như thể nó đã ăn sâu vào cơ thể tôi vậy.

"Cứ... bỏ qua chuyện này đi..."

Tình hình có vẻ bất lực nhưng... Tôi có thể từ từ cảm nhận được. Cảm giác đó. Chậm rãi, nhưng tôi biết chắc chắn mình có thể lấy lại được thị lực.

Tôi chỉ phải...

"Kh... Chịu đựng."

Tôi cắn áo và giật tóc.

"Khak!"

Đó là lúc tôi nhận thấy một điều.

"Đau quá..."

Dường như cơn đau đã xua tan nỗi sợ hãi của tôi.

"Ukh...!!"

Tôi lợi dụng điều đó và cắn vào cẳng tay mình.

Cảm giác răng cắn vào da làm dịu đi nhiều triệu chứng, và mặc dù rất đau đớn, nhưng cuối cùng nó cũng giúp tôi lấy lại bình tĩnh.

Đau.

Cơn đau mà tôi có thể chịu đựng được.

"Huuu..."

Lần đầu tiên, tôi có thể hít thở sâu.

Tay tôi vẫn còn run nhưng đầu óc thì tỉnh táo.

Tôi liếc xuống cánh tay mình, quan sát những vết loang màu đỏ phức tạp đan xen trên đó, hội tụ ở đầu ngón tay trước khi cuối cùng kéo dài xuống đất.

Drip. Drip.

Màu nhuộm đỏ mặt đất.

Không quan tâm chuyện đó, tôi tiếp tục hít thở sâu và đều. Dần dần, tôi giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình.

Đủ để có thể đứng dậy.

Tôi không biết phải mất bao lâu tôi mới có thể trở lại là chính mình.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Ngay lúc này, tất cả những gì tôi muốn làm là tìm hiểu tình hình mà bản thân đang mắc phải.

"Nơi này là đâu...?"

Tôi bước quanh phòng và di chuyển ngón tay trên chiếc bàn gỗ.

Cảm giác khi chạm vào rất thật.

Mặc dù đã biết rồi nhưng tôi vẫn làm lại để chắc chắn.

Với tôi, tất cả những điều này đều không có thật.

"Bối cảnh theo phong cách thời trung cổ, những sức mạnh và viễn cảnh kỳ lạ, người đàn ông mắt xám..."

Những mảnh ghép bắt đầu tự sắp xếp trong đầu tôi và một kết luận hiện ra trong tâm trí tôi. Một kết luận mà tôi phải đấu tranh để chấp nhận.

Tôi đã xuyên vào trò chơi này, hở?

'Rise of the Three Calamities - Sự trỗi dậy của ba Thảm Hoạ.'

Tôi không biết nhiều về trò chơi này vì chưa từng chơi trước đây, nhưng theo như em trai tôi kể lại thì đây là một trò chơi rất phổ biến.

"Tại sao?"

Tôi đến đây vì lý do gì?

Và...

Tôi quay mặt về phía cửa sổ gần nhất. Bên ngoài trời đã tối nên khó có thể nhìn thấy bên kia, nhưng tôi dành sự tập trung của mình vào cái khác.

Hình ảnh phản chiếu của tôi.

Với đôi mắt nâu hạt dẻ sâu thẳm, mái tóc đen và đường viền hàm sắc nét, dường như người đó là hiện thân của vẻ ngoài hoàn hảo. Tôi giơ tay lên chạm vào mặt mình.

"Đây là mình sao...?"

Tôi thấy thật khó tin, nhưng khi tự véo má mình, sự thật không thể còn chối cãi được nữa.

"Điên rồ... Thật điên rồ."

Mặc dù nó là sự thật nhưng tôi vẫn không thể tin được.

Creaaaaak—

Tôi giật mình.

"..."

"..."

Một bóng người quen thuộc đứng cạnh cửa. Hắn đứng yên, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt xám đục.

"Ngài không khỏe à?"

Giọng nói của hắn có vẻ bình tĩnh nhưng tôi chỉ thấy rùng mình.

Bước-

Sàn gỗ kêu cót két dưới bước chân của hắn.

Một sự căng thẳng kỳ lạ bao trùm căn phòng khi hắn bước tới.

Ánh mắt hắn dừng lại ở bãi nôn trên mặt đất rồi lại nhìn tôi.

Bước-

Hắn bước thêm một bước nữa.

Tiến gần hơn đến nơi tôi đang đứng.

Mọi chuyển động và hành động của hắn đều khiến tôi ngạt thở. Như thể hắn đang kéo tôi xuống nước sâu hơn, sâu hơn nữa.

Tôi nghĩ đến chuyện bỏ chạy nhưng nhận ra điều đó chỉ vô ích.

Không thể chạy trốn khỏi người đàn ông này được.

Và...

Tôi cũng không muốn bỏ chạy nữa.

Bước-

Hắn đứng trước mặt tôi.

Đôi mắt hắn dữ dội. Điều đó làm tôi nhớ đến đôi mắt hắn trong viễn ảnh. Khi thanh kiếm của hắn đâm xuyên qua người tôi.

Hắn đã...?

SHIIIING—!

Cổ tôi lạnh toát.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng.

Miệng hắn hơi hé mở,

"N, Ngươi là ai?"

"..."

Cổ tôi đau nhói khi lưỡi kiếm chạm vào da.

Một vệt chất lỏng rỉ ra rồi chảy dọc cổ tôi.

"Ngươi không phải là người đó. Ngươi là ai?"

Hắn có vẻ tự tin. Như thể hắn chắc chắn rằng tôi không phải là chủ nhân của cơ thể này.

Và hắn đã đúng rồi đấy.

Tôi không phải.

Kỳ lạ thay, khi nhìn mũi kiếm sắc nhọn đang chĩa về phía mình, tôi lại chẳng cảm thấy gì cả.

Bạn có hiểu không?

Sau khi nếm trải nỗi sợ đó, thì bây giờ, đáng lẽ đã đến lúc tôi phải sợ hãi, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì cả.

Nó cũng khá nhạt nhòa khi so sánh với những gì tôi đã trải qua trong phòng bệnh.

Tôi khẽ nghiêng đầu.

"Điều gì khiến ngươi nghĩ vậy?"

Giọng nói của tôi bình tĩnh hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.

Môi hắn nhếch lên.

"Người đó sẽ không phản ứng như vậy nếu ở trong hoàn cảnh tương tự."

Thế cơ à?

"Vậy tên kia sẽ phản ứng thế nào cơ?"

"Sẽ nguyền rủa ta."

Tôi nghĩ lại về viễn cảnh đó.

Tôi không nghĩ hắn là mẫu người như vậy.

Tôi gồng sức lên.

"Bỏ cái tay ngươi ra."

"Không, chưa đâu. Vẫn còn đủ."

"Như nào?"

"Thử nói 'bỏ tay mày ra khỏi người tao, thăng khốn nạn bẩn thỉu' đi. Đó là cách người đó trả lời."

"Ta hiểu rồi."

Khá bổ ích đấy.

Tôi nắm chặt lưỡi kiếm đang kề vào cổ mình và kéo nó ra. Nghiến chặt hai hàng răng lại, sau đó tôi khạc nhổ,

"Bỏ tay mày ra khỏi người tao, thằng khốn nạn bẩn thỉu!"

"Tốt hơn rồi đấy."

Thật không may, lưỡi kiếm không hề nhúc nhích.

Chênh lệch sức mạnh giữa chúng tôi lớn đến mức nào?

"Đừng bận tâm. Ta là một kiếm sĩ mà. Chênh lệch sức mạnh giữa chúng ta không phải là thứ mà ngươi có thể chống lại được với cái cơ thể đó."

"Hiểu."

Tôi buông ra và quan sát tay mình.

Nó đang chảy máu.

Tuy nhiên, nó giúp tôi bình tĩnh hơn.

Tim tôi không còn đập nhanh như trước nữa, đầu óc tôi cũng minh mẫn hơn nhiều.

"..."

"..."

Chúng tôi đứng đối diện nhau, không ai nói lời nào.

Hắn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Ta nghe được một tin đồn thú vị."

Tôi đứng yên và lắng nghe lời hắn.

Bây giờ tôi chẳng thể làm gì được.

Những sức mạnh mà tôi đã sử dụng trước đây, tôi không biết gì về nó cũng như cách sử dụng nó. Tôi đã thử trong suốt thời gian qua.

Ngay lúc này.

Tôi chỉ là một người bình thường.

"Một thí sinh tuyệt vời đã xuất hiện. Qua lời đồn, kẻ đó đã khiến tất cả giám khảo kinh ngạc về màn trình diễn của mình. Đến nỗi họ phải tạm dừng quá trình tuyển chọn."

Hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Đó là ngươi, phải chứ?"

Ah.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

Lý do tại sao tôi vẫn còn sống cho đến bây giờ, và lý do mà hắn vẫn chưa giết tôi.

Hắn đã...

Tôi liếc nhìn bàn tay hắn. Bàn tay đang cầm thanh kiếm.

...Cảnh giác với tôi.

"Ta tự hỏi."

Tôi nói ngắn gọn, từ từ nhếch môi cười.

"Vậy thì ngươi sẽ làm gì với thông tin đó?"

Hắn siết chặt thanh kiếm hơn và lưỡi kiếm đâm sâu hơn vào cổ tôi.

Tôi cố chịu cơn đau và buộc mình dửng dưng không phản ứng.

"Ta ghét phải nói điều này, nhưng..."

Tôi gõ nhẹ vào lưỡi kiếm.

"...Thứ này chẳng thể làm ta sợ nổi."

Nỗi sợ hãi là điều tôi ít bận tâm nhất.

"..."

Ánh mắt hắn trở nên dữ dội hơn.

'Ah, phải rồi.'

Hắn đang choáng váng.

Tôi giơ tay phải lên.

Nó nhuộm đỏ khi máu chảy xuống cẳng tay tôi. Thật là một cảnh tượng đẹp. Và có một lý do nữa khiến tôi chọn bàn tay này.

"Ta mới chỉ chạm vào tên đó một chút thôi."

"..."

"Ta không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy."

Đúng vậy.

Tôi thực sự không nghĩ thế.

"Ta tự hỏi."

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt và đưa tay lại gần.

"...Ngươi sẽ phản ứng thế nào nếu ta thử làm thế với ngươi?"

***

Người đàn ông đứng trước mặt anh không phải là thiếu gia mà anh biết. Thái độ của hắn, hành động của hắn, và quan trọng nhất là...

Sự bình tĩnh ấy của hắn.

Leon chắc chắn về điều đó.

...Hắn ta không phải là Julien D. Evenus.

Sau khi dành đủ thời gian bên người đó, anh chắc chắn với chuyện này. Anh đã nhận thấy sự thay đổi lần đầu tiên trước khi kiểm tra.

Hắn có vẻ im lặng một cách lạ lùng.

Điều này không phù hợp khi xét đến tính cách bình thường của hắn.

'Có lẽ hắn đang lo lắng...'

Lúc đó Leon gạt đi, nghĩ rằng có lẽ hắn đã lo lắng về kỳ thi của mình.

Nhưng.

"Tại sao kỳ thi lại bị hoãn lại?"

"Tôi không chắc lắm, nhưng tôi thấy có người được khiêng cáng ra khỏi phòng kiểm tra. Có vẻ như việc này do một trong những người dự thi thực hiện."

"Hả? Có người như vậy sao...?"

"Ừ, tôi cũng thoáng qua tên đó. Cậu ta rất đẹp trai. Tóc đen, mắt nâu hạt dẻ..."

Những tin đồn bất ngờ khiến anh không thể ngừng nghĩ tới chuyện này được,

Anh không ngần ngại đi tìm hắn.

Và...

"Đó là ngươi, phải chứ?

Cảm thấy lưỡi kiếm của mình ép vào cổ Julien, anh siết chặt thanh kiếm.

'Không thể nào là cùng một người được.'

Bây giờ anh đã chắc chắn về điều đó.

Hắn không phải là thiếu gia mà anh biết.

Điều khiến anh đặc biệt cảnh giác là hắn không hề phản ứng gì. Đối mặt với việc bị thanh kiếm của anh đang kề cổ, hắn lại không hề hoang mang.

Đôi mắt nâu hạt dẻ mà anh từng rất quen thuộc bỗng trở nên khác lạ.

Như thể anh đang nhìn vào lớp vỏ lạnh lùng của thiếu gia mà anh biết.

"Ta tự hỏi."

Môi hắn nhếch lên thành một nụ cười khẩy. Gần như là đang chế nhạo anh vậy.

"Vậy thì ngươi sẽ làm gì với thông tin đó?"

Leon siết chặt thanh kiếm hơn nữa và đâm sâu hơn vào cổ Julien.

Đó là một lời đe dọa.

'Không có phản ứng gì sao...?'

Có vẻ giải pháp này không hiệu quả.

Hắn chỉ đứng đó.

Nhưng mà...

Chưa...

Anh cảm thấy thật  đáng sợ.

Sao lại vậy?

"Ta ghét phải nói điều này, nhưng..."

Với những chuyển động nhẹ nhàng, hắn gõ nhẹ vào mũi kiếm.

"...Thứ này chẳng thể làm ta sợ nổi."

"..."

Leon vẫn im lặng, cơ thể anh căng cứng.

Sau đó...

Drip. Drip.

Julien giơ bàn tay đẫm máu của mình lên.

"Ta mới chỉ chạm vào tên đó một chút thôi."

Hắn nói với giọng nhỏ nhẹ.

Lời nói của hắn dường như đang mô tả lại tình hình. Có lẽ là những gì đã xảy ra ở phòng kiểm tra.

Nhưng…

"Ta không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy."

Đối với Leon.

Lời nói của hắn…

"Ta tự hỏi."

Hệt như một...

"...Ngươi sẽ phản ứng thế nào nếu ta thử làm thế với ngươi?"

…Lời cảnh báo.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương