Chương 65: Hầm Ngục (3)

 

Đội quân thập tự chinh ngã xuống, các thành viên bị vướng vào đống đổ nát như thể bị mắc kẹt trong mạng nhện.

“Aaaah!”

Các binh lính và hiệp sĩ hét lên như trẻ con.

Dù cho họ có kinh nghiệm đến đâu thì việc rơi vào trong bóng tối vô tận như thế này cũng là lần đầu tiên đối với họ.

‘Có thể thổi bay một vùng đất rộng lớn như vậy, ắt hẳn là các ngươi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng nhỉ.’

Damien nhận xét, giọng nói của anh pha lẫn sự tán thưởng và một chút ngạc nhiên.

Ngay cả Damien cũng không cảm nhận được gì khi đứng trên mặt đất. Độ dày của mặt đất cũng phẫn nào cho thấy được sự vững chắc của nó.

Thật không dễ gì để làm sụp đổ một vùng đất lớn như vậy.

‘Nó sâu quá. Mình không thể nhìn thấy được điểm cuối.’

Kể cả khi anh khuếch đại thị lực của mình bằng mana thì vẫn không thể nhìn thấy đáy.

Ngay cả các hiệp sĩ cũng có thể mất mạng nếu như rơi xuống đây.

'Hắn ta có đào cả ngọn núi sao? Vậy ra đó là lý do lối vào hầm ngục nằm ở trên đỉnh núi à.'

Lý do hầm ngục được đặt trên núi dường như là để tạo ra một không gian sâu như thế này.

'Quả nhiên Vua xác sống sẽ không thu hút sự chú ý của Giáo hội nếu như không có sự chuẩn bị.'

Với kỹ năng của Damien, anh có thể bật lên đống đổ nát và nhảy đến nơi an toàn.

Tuy nhiên anh đã không lựa chọn con đường đó. Mana hắc ám phát ra từ bên dưới quá mạnh. Đó chính là nơi mà Damien và đội quân thập tự chinh sẽ rơi xuống.

Mana hắc ám đáng sợ phát ra từ nơi sâu thẳm nhất, nơi mà bóng tối chồng chất từng lớp một.

Cho đến lúc nãy anh vẫn không thể cảm nhận được bởi vì mặt đất quá rắn chắc.

Nhưng ngay khi nó biến mất, anh đã có thể cảm nhận được một cách rõ ràng như thể nó đang ở ngay trước mắt.

‘Vua xác sống, hắn ta đang ở đó.’

Một nụ cười hiện lên trên đôi môi của Damien. Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy con mồi mà anh mong đợi.

“Các binh lính và hiệp sĩ, hãy lắng nghe đây!”

Khi đó, giọng nói của Gamal đột nhiên vang lên.

Một hiệp sĩ cấp 2 hoàn toàn có thể coi đống đổ nát là phương tiện để thoát khỏi cái bẫy, giống như Damien đã nghĩ ban đầu.

Thế nhưng Gamal vẫn đang ngã xuống cùng với đội quân thập tự chinh. Đó chính là để cứu càng nhiều người càng tốt.

Margata và Sanus cũng ngã xuống cùng với đội quân thập tự chinh giống như Gamal.

“Kích hoạt thánh tích do Giáo hội ban tặng đi! Nếu như sử dụng thánh tích thì mọi người có thể sống sót ngay cả khi rơi xuống từ độ cao này!”

Phải cứu lấy nhiều người nhất có thể.

“Nếu như đáp đất rồi thì đừng di chuyển và chờ hãy cứu hộ đấy! Chúng tôi nhất định sẽ đến cứu mọi người!”

Gamal hét lên về phía Sanus.

“Sanus! Sử dụng cường hóa đi! Phải bảo vệ tất cả mọi người!”

“Được rồi~ Tôi hiểu rồi~.”

Ngay cả trong tình huống như vậy, Sanus vẫn có vẻ khá bình tĩnh. Và khi Sanus chắp tay lại, một luồng sáng rực rỡ bao quanh đội quân thập tự chinh.

Có vẻ như thần lực bao quanh cơ thể có tác dụng bảo vệ họ khỏi các vụ va chạm.

Thật không may là trong tình huống khẩn cấp, hiệu ứng này hoàn toàn không đáng kể.

“Margata! Đáp đất rồi thì hành động ngay lập tức! Phải cứu càng nhiều người càng tốt!”

“Tôi hiểu rồi! Cứ tin ở tôi!”

Sau khi Margata vừa hét lớn xong, đội quân thập tự chinh đã chạm đất.

***

Ngay trước khi va chạm với mặt đất, Damien xoay người giữa không trung.

Và ngay lúc tiếp đất, anh cong đầu gối và eo để hấp thụ lực va chạm.

Cú tiếp đất của anh nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ rơi xuống.

“Ôi, đau quá.”

Nhưng mà vẫn có một ít tác động. Damien thẳng người lên và càu nhàu.

“Aaaah!”

Đúng lúc đó, một người khác ngã xuống. Cùng với một tiếng động lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái hố.

“Ugh, ugh… ugh…”

Có người bò ra khỏi cái hố. Thật bất ngờ, đó chính là Dionysius.

“D-Damien Haksen?”

Ngay cả Dionysius cũng ngạc nhiên. Anh nhìn Damien với vẻ mặt lo lắng.

“Không phải cậu nên được điều trị sớm sao? Trông cậu không ổn một chút nào.”

“Ai nói tôi không ổn? Va chạm kiểu này… Aaargh!”

Trước khi kịp đứng dậy thì Dionysius đã hét lên.

Dionysius nằm trên mặt đất và kích hoạt thần lực. Vết thương bắt đầu lành lại.

“Chết tiệt.”

Dionysius càu nhàu và đứng dậy. Có vẻ như mọi thứ đã được giải quyết hoàn hảo.

‘Đây là lý do các hiệp sĩ lại phiền phức đến như vậy.’

Các hiệp sĩ có thể sử dụng thần lực để tự chữa lành.

Rất khó để sử dụng nó trong lúc chiến đấu và cũng tiêu tốn rất nhiều thần lực, tuy nhiên đó vẫn là một lợi thế đáng kể.

"Sao trong tất cả mọi người mà tôi lại phải ngã xuống cùng anh chứ."

Dionysius càu nhàu với Damien. Damien khẽ nhún vai.

“Phàn nàn nhiều quá. Nếu như ai đó nhìn thấy thì bọn họ sẽ nghĩ cậu đến đây để vui chơi chứ không phải để chiến đấu đó.”

“A-Ai phàn nàn chứ! Dù sao thì anh mới là người làm phiền tôi…”

Bất chợt biểu cảm của Dionysius thay đổi.

Cậu ta chĩa ngọn thương về phía Damien. Mũi thương đã sắp đâm vào mặt anh.

Thế nhưng Damien vẫn không né đòn. Ngọn giáo sượt qua má anh, rồi với một chuyển động nhanh chóng, nó bay qua và đâm vào một bóng dáng đang lao tới từ phía sau.

- Kieeek…!

Con Golem Xác sống có hình dạng giống như một con dơi hét lên khi ngọn thương đâm xuyên qua nó.

“Đừng mất cảnh giác và hãy nhìn ngó xung quanh đi. Chúng ta đang ở trong hầm ngục của pháp sư hắc ám đó.”

Damien nhìn Dionysius với vẻ mặt ngạc nhiên.

Damien đã biết ngay từ đầu rằng con Golem Xác sống đang đến gần.

Anh đã không ra tay bởi vì tò mò không biết Dionysius sẽ hành động như thế nào. Anh không bao giờ ngờ là Dionysius sẽ cứu anh.

"Tôi cứ nghĩ cậu có thù với tôi chứ."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi chắc chắn sẽ trả thù!… Nhưng mà điều đó không có nghĩa là tôi có thể để cho anh chết."

Damien nhìn Dionysius với ánh mắt bất ngờ.

Anh đã nghĩ Dionysius chỉ là một đứa trẻ liều lĩnh cho nên mới tỏ ra tức giận với anh.

Nhưng mà bây giờ anh đã nhận ra rằng cậu ta là người có thể phân biệt được giữa công việc và tình cảm cá nhân.

"Và nếu như anh chết thì chị Agnes sẽ buồn lắm."

"Cái gì? Cậu có tình cảm với Agnes à?"

"Cái gì chứ, nhảm nhí!"

Dionysius hét lên. Phản ứng của cậu ta khiến cho Damien nhớ đến em trai mình, Abel.

"Đừng nói nhảm nữa, mau đi theo tôi! Chúng ta còn phải đi tìm những người khác nữa!"

Dionysius tiến lên vài bước, nhưng rồi khi chưa đi được xa thì cậu ta đã dừng lại.

Trong bóng tối, một người đàn ông trên người toàn giẻ rách xuất hiện.

"... Đó là con người sao?"

Dionysius nhìn người đàn ông với vẻ mặt bối rối.

“Tôi là một hiệp sĩ được Giáo hội phái đến. Ông đã trốn thoát khỏi tên pháp sư đó à?”

Dionysius vừa định tiến đến gần người đàn ông thì Damien đã túm lấy vai Dionysius.

“Anh đang làm gì thế?”

“Nhìn kỹ đi. Đó không phải là người đâu.”

Damien chỉ vào người đàn ông. Đôi mắt Dionysius mở to vì kinh ngạc.

“… Da được khâu lại như giẻ rách sao?”

Damien đã nhận ta ngay từ đầu rằng người đàn ông đó không phải là con người mà là một con Golem Xác sống.

‘Chắc hẳn đây là khu vực bên trong hầm ngục rồi, cho nên mới có những con Golem Xác sống chất lượng cao như vậy…’

Vua xác sống có một nỗi ám ảnh kỳ lạ.

Hắn ta mong muốn chế tạo những con Golem Xác sống của mình một cách tỉ mỉ, để cho chúng trông giống con người hơn.

Đối với hắn ta thì đó là vẻ đẹp, nhưng mà đối với Damien thì đó chỉ đơn giản là khủng khiếp.

Một con Golem Xác sống có hình dạng giống hệt con người.

Vua xác sống đã đặt cho nó cái tên lố bịch là 'Kiệt tác'.

“Waaah!”

Một tiếng gầm dữ tợn phát ra từ miệng người đàn ông đó. Chẳng mấy chốc, toàn bộ cơ thể nó bắt đầu phồng lên.

Người đàn ông vốn chỉ có vóc dáng trung bình đã biến thành một thân thể có cơ bắp vượt trội hơn cả một con ogre.

“Chết tiệt, đó cũng là Golem Xác sống.”

Dionysius giơ ngọn thương lên với vẻ mặt kinh tởm. Một luồng Linh khí xám bao phủ ngọn thương.

“Ta không có thời gian để đối phó với những kẻ như ngươi!”

Dionysius lao về phía con Golem Xác sống. Cậu ta định đâm xuyên qua ngực nó bằng ngọn thương.

Nhưng rồi ngay khi ngọn thương chạm vào lớp da, luồng Linh khí đó đã tan biến.

“… Cái gì?”

Ngọn thương không còn thần lực chẳng qua chỉ là một ngọn thương thông thường. Nó hoàn toàn không hiệu quả đối với lớp da cứng của con Golem Xác sống.

“Waaah!”

Con Golem Xác sống vung lòng bàn tay về phía Dionysius. Cậu ta ho ra một ngụm máu và ngã xuống đất.

“Làm… làm sao…”

Dionysius kinh ngạc nhìn con Golem Xác sống.

Cậu ta không hề nhìn nhầm. Rõ ràng là cậu ta đã đâm ngọn giáo, nhưng mà thần lực đã biến mất.

“D-Damien Haksen…! Chạy đi…! Thứ đó… nguy hiểm lắm…! Đừng chiến đấu với nó…”

Dionysius hét lên với Damien. Do vết thương cho nên cậu ta không thể chạy trốn, vì vậy ít nhất cậu ta cũng sẽ cố gắng cứu Damien.

Nhưng rồi khi Dionysius nhìn thấy khuôn mặt của Damien, cậu ta cảm thấy tâm trí mình trở nên trống rỗng.

Nụ cười đó.

Một nụ cười rùng rợn xuất hiện trên khuôn mặt của Damien, anh nhìn chằm chằm vào con Golem Xác sống.

Đó là một nụ cười dữ tợn như thể có ai đó đang kéo căng da mặt anh từ phía sau.

‘Mình nghĩ là mình có cơ hội rồi.’

Bàn tay của Damien siết chặt thanh Thánh Kiếm, nó bắt đầu tỏa ra một luồng sáng rực rỡ.

‘Đúng vậy, hắn ta có liên quan đến Dorugo.’

Điều đó dường như đã kích thích tinh thần chiến đấu của Damien. Con Golem Xác sống gầm lên và lao tới.

Damien cũng lao tới mà không hề do dự. Nắm đấm của con Golem Xác sống giáng xuống đầu anh.

Damien không hề né tránh mà thay vào đó lại tấn công bằng thanh kiếm. Khi thanh Thánh Kiếm va chạm với nắm đấm, nắm đấm của nó tách làm đôi.

Damien hơi điều chỉnh góc của lưỡi kiếm. Cánh tay khổng lồ của con Golem Xác sống bị cắt đứt theo chiều dọc.

– Ugh?

Nó nhìn chằm chằm vào bàn tay mình với vẻ mặt như không thể tin nổi.

Một đường thẳng được vẽ trên không trung và đầu gối của nó lại bị cắt làm đôi.

– Ugh!

Cơ thể của con Golem Xác sống nghiêng sang một bên. Nó cố gắng lấy lại thăng bằng bằng cách vung tay.

Sau đó Damien trèo lên ngực con Golem Xác sống. Khi anh đá vào ngực nó, nó liền ngã ngửa ra sau một cách yếu ớt.

– Ugh!

Con Golem Xác sống vung tay tóm lấy anh.

Damien cắt cánh tay đó như thể muốn nói chúng thật phiền phức. Cánh tay to lớn của con Golem Xác sống bay đi rất xa.

‘Vua xác sống! Ta đã biết ngay từ đầu rồi mà!’

Damien lẩm bẩm một cách khó hiểu. Anh bắt đầu chặt con Golem Xác sống trong sự thích thú.

‘Chắc là hắn ta đã nhận được nó từ tên khốn đó rồi! Hắn ta đã đặt nó ở đâu chứ? Ở đây? Hay là ở đây?’

Máu và thịt bắn tung tóe khắp nơi. Cơ thể của Damien hoàn toàn nhuộm đỏ.

Tuy nhiên nụ cười rùng rợn trên khuôn mặt Damien vẫn không hề biến mất.

Cùng với những nhát chém liên tục, con Golem Xác sống bất động hoàn toàn. Nhưng mà bàn tay của Damien vẫn không hề dừng lại.

Dionysius run rẩy toàn thân trước cảnh tượng kinh hoàng đó.

‘Tìm thấy rồi.’

Damien lấy thứ gì đó ra khỏi cơ thể của con Golem Xác sống. Một viên đá tròn chứa đầy những chữ rune kỳ lạ.

“Cầm lấy nó đi.”

Damien ném viên đá về phía Dionysius.

“Mang nó về Giáo hội và kiểm tra xem. Cậu có thể tìm ra lý do tại sao thần lực bị hấp thụ đấy.”

Damien đã biết câu trả lời.

Đây không phải là một vật phẩm bình thường. Đó là một pháp cụ được tạo ra sau nhiều năm nghiên cứu của Dorugo để chống lại Giáo hội.

Do pháp cụ này mà Giáo hội đã phải chịu tổn thất lớn trong trận chiến chống lại Dorugo. Họ đã tìm ra cách để đối phó với nó vào cuối trận chiến, tuy nhiên cục diện đã thay đổi.

Lần này Damien đã phát hiện ra nó trước và giao nó cho Giáo hội. Họ sẽ có thể tìm ra giải pháp nhanh hơn.

"Cậu có thể di chuyển được không?"

Damien hỏi Dionysius.

"Vâng, tôi có thể."

"Tại sao lại đột nhiên nói chuyện lịch sự vậy?"

"T-tôi chỉ... Tôi chỉ nghĩ là nên làm như vậy thôi..."

Dionysius sử dụng thần lực của mình để chữa lành cơ thể.

"Nếu như cậu sẵn sàng rồi thì chúng ta đi thôi."

"Vâng!"

Damien cùng với Dionysius lịch sự khác thường cùng nhau đi tiếp.

 

***

 

Họ đi một lúc lâu nhưng lại không thấy một người sống sót nào khác.

"Tôi không nhìn thấy được điểm cuối luôn. Nơi này lớn đến mức nào vậy?"

Dionysius nhìn ngó xung quanh.

"Theo như những gì tôi quan sát được khi chúng ta ngã xuống có vẻ như toàn bộ phần bên trong ngọn núi đã bị khoét rỗng. Có lẽ là nó lớn hơn nhiều so với kích thước hầm ngục mà chúng ta đã ước tính trước đó."

Sau khi nói xong, Damien nảy ra một câu hỏi trong đầu.

Vua xác sống là một kẻ có thể tạo ra những cá thể Golem Xác sống tuyệt vời, nhưng mà hắn ta không có khả năng tạo ra một ngọn núi như vậy.

'Có pháp sư nào khác hợp tác với hắn ta sao?'

Không có kẻ nào sử dụng ma thuật hắc ám mà lại có thể thao túng được Trái Đất, bởi vì nó nằm ngoài phạm vi của ma thuật hắc ám.

Vì vậy chắc hẳn là có những pháp sư khác với các chuyên môn khác nhau hợp tác cùng hắn ta.

'Chà, cũng không chỉ có mỗi pháp sư hắc ám nằm dưới quyền chỉ huy của Dorugo.'

Lực lượng của Dorugo có rất nhiều chủng tộc khác nhau đã tập hợp lại vì lòng căm thù con người.

Bọn chúng đã hợp tác với Dorugo để tiêu diệt loài người.

Trong khi anh đang vừa suy nghĩ vừa bước đi.

Một đại sảnh rộng lớn đột nhiên xuất hiện. Cả trần và xung quanh đều vô cùng rộng lớn.

"Ôi trời~."

Lần đầu tiên kể từ khi họ đến đây, giọng nói của một người khác vang lên.

"Cả hai người đều còn sống à~?"

Sanus, hiệp sĩ cấp hai của 'Vô Thương', nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày của mình.

Và không chỉ có mỗi Sanus. Một vài thành viên khác của 'Vô Thương' cũng đang đứng xung quanh.

"Tôi rất vui khi thấy cả hai người đều an toàn đó~."

Đồng tử của Dionysius mở to ra khi nhìn thấy Sanus.

Không phải là vì vui, mà là vì người mà Sanus đang giữ.

"Khụ... Khụ......"

Người đó đang ho ra máu.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Dionysius vội vàng hét lên.

"Gamal!"

 

***

 

Ngay khi va chạm với mặt đất, Agnes cảm thấy đau đớn cứ như toàn bộ cơ thể đang bị xé toạc ra.

Cô đã gần như bất tỉnh, nhưng mà bằng cách nào đó cô lại giữ được ý thức.

Nơi này là hầm ngục của pháp sư hắc ám. Mất đi ý thức cũng giống như chết vậy.

"Agnes! Tỉnh lại đi!"

Đột nhiên Margata xuất hiện trong tầm nhìn của cô. May mắn là có vẻ như Margata đã rơi xuống cùng một nơi với Agnes.

Margata đỡ lấy Agnes. Không giống như Agnes, người đang phải cố gắng giữ ý thức, Margata trông vẫn rất ổn.

"Nhanh lên, mau chữa lành cơ thể bằng thần lực đi!"

Agnes bắt đầu chữa lành vết thương của mình bằng thần lực theo chỉ dẫn của Margata.

Những chiếc xương gãy nhanh chóng lành lại, và các cơ bị rách trở lại trạng thái ban đầu.

"Sư tỷ, những người khác sao rồi?"

Sau khi Agnes đứng dậy, cô liền hỏi. Margata lặng lẽ chỉ vào một nơi nào đó.

Cô quay người lại nhìn và thấy một hiệp sĩ và một binh lính, toàn bộ cơ thể của họ đã bị đè chết.

Agnes có thể sống sót, nhưng mà những hiệp sĩ và binh lính khác thì lại không được như vậy.

“… Nhưng mà vẫn phải có người sống sót chứ. Chúng ta mau đi tìm họ đi.”

Nghe lời Margata nói, Agnes liền gật đầu.

“Vật liệu đã xuất hiện rồi sao?”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạ vang lên.

Agnes và Margata nhanh chóng quay về phía phát ra âm thanh.

“Rơi ngay tại chỗ của ta. Xem ra cả hai người đều xui xẻo rồi.”

Một chàng trai trẻ trông yếu ớt đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào đang nhìn chằm chằm vào họ.

“Ngươi là ai? Mau tiết lộ danh tính đi.”

Margata nói với vẻ mặt cảnh giác.

Chàng trai trẻ khẽ mỉm cười và nói.

“Vua xác sống.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương