Chương 52: Kế Hoạch (2)

 

“Mọi chuyện là thế này….”

Olivia kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho hai người họ.

“Anh.”

Abel nhìn Damien với vẻ mặt đầy sợ hãi và lo lắng.

Tình hình hiện tại rất nguy cấp, Bá tước và một kị sĩ cấp trung đang hợp sức để lấy mạng của Damien.

“Chúng ta phải chạy trốn ngay thôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì mạng sống của anh sẽ gặp nguy hiểm đó anh à!”

Trong khi Abel có vẻ đang rất tuyệt vọng thì Damien vẫn vô cùng bình tĩnh.

‘Jacques Noiré, mình phải thừa nhận là lần đầu gặp mặt mình đã rất kính trọng ông ta. Nhưng mà thật khó tin là ông ta lại dùng đến những thủ đoạn rẻ tiền như vậy.’

Anh cứ nghĩ mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, nhưng mà không ngờ Jacques Noiré lại là một kẻ ngốc như vậy.

‘Bá tước Copperhead vẫn không khác gì kiếp trước. Chỉ vì lợi ích cho gia tộc mình mà ông ta sẵn sàng giết người một cách dễ dàng như vậy.’

Đúng vậy, mọi thứ có vẻ tốt đẹp về ông ta chẳng qua chỉ là một vở kịch.

Thật ra ông ta là một người tàn nhẫn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì lợi ích của gia tộc mình.

Ông ta còn tệ hơn nhiều so với những gì anh đã nghe được trong kiếp trước.

'Mình phải xử lý chuyện này như thế nào đây?'

Thành thật mà nói, Jacques Noiré không làm cho anh lo lắng nhiều.

Đối phó với ông ta có thể hơi khó khăn, nhưng mà Damien sẽ không thua.

'Giết được Jacques Noiré sẽ là một chuyện cực kỳ vô lý.'

Hiện tại Damien, người vừa mới cầm kiếm lên gần đây, đã được biết đến như một thiên tài vươn lên đến cấp bậc kị sĩ cấp thấp.

Nếu như trong tình huống này mà Damien lại có thể đánh bại được kị sĩ cấp trung thì sao?

Nếu như có tin đồn rằng anh đã đạt đến cấp bậc kị sĩ cấp trung chỉ sau vài tháng cầm kiếm thì sao?

Cả thế giới sẽ phát hiện ra bí mật của anh.

'Nhưng mà bọn họ sẽ giết mình bằng cách nào? Không có cách nào để làm được cả.'

Kể cả khi bọn họ dạy các kỹ thuật mới cho Jackson thì việc thành thạo chúng cũng cần thời gian, và ngay cả là thần dược thì việc hấp thụ cũng mất khá nhiều ngày. Nếu như có cách nào đó để đánh bại Damien chỉ trong một ngày...

'Chỉ có ma thuật hắc ám.'

Không giống như các dạng ma thuật khác, ma thuật hắc ám chuyên để sử dụng cho những hành động đê tiện như vậy.

Nguyền rủa người khác, gây ra bệnh tật, gieo nỗi bất hạnh,... khi nói đến việc giết hoặc làm cho ai đó tàn phế thì không gì vượt qua được ma thuật hắc ám.

Jacques Noiré là một kị sĩ cho nên ông ta sẽ không có kiến ​​thức về ma thuật hắc ám, có thể ông ta sẽ dùng đến các vật phẩm được phù phép bằng ma thuật hắc ám.

'Nếu như bọn họ định sử dụng ma thuật hắc ám vào ngày mai... thì mình không cần phải lo lắng.'

Bởi vì anh có thể xua tan mọi dạng ma thuật chỉ bằng một suy nghĩ.

'Mình cũng tò mò về kỹ thuật tu luyện mana mà Jacques Noire đã hứa sẽ trao cho Bá tước.'

Hiện tại Damien đang nghiên cứu để tạo ra kỹ thuật tu luyện mana của riêng mình.

Nếu như anh có thể có được kỹ thuật tu luyện mana mà cấp bậc Cao thủ sử dụng thì nghiên cứu của anh sẽ tiến triển nhanh hơn rất nhiều.

"Chúng ta không cần phải chạy trốn."

"Cái gì?"

Abel hét lên ngạc nhiên trước lời nói của Damien.

"Anh à, Jacques Noiré là kị sĩ cấp trung đó! Bất kể có bao nhiêu..."

"Đừng lo lắng. Anh có kế hoạch rồi."

Damien nhếch khóe miệng lên và nói. Abel trông có vẻ hơi lo lắng.

"Anh sẽ quay lại ngay. Hãy an ủi tiểu thư Olivia trong lúc anh đi."

"Thật sao?"

"Chắc hẳn cô ấy đã rất kinh ngạc khi nghe những chuyện như vậy. Cô ấy đang rất cần ai đó trấn an mình."

"Anh chắc chứ?"

Abel hỏi Olivia với vẻ mặt lo lắng. Olivia làm vẻ mặt như muốn nói anh đang nói nhảm cái gì vậy.

Sau đó, khi Damien ra hiệu với cô, cô liền bắt đầu giả vờ khóc.

“Thật... thật là đáng sợ quá.”

"T-tiểu thư Olivia."

Abel không biết phải làm gì cả.

Damien bước ra ngoài, bỏ lại hai người họ phía sau, và đi đến lều bên cạnh.

"Victor, anh đang ngủ à?"

"Không, tôi còn thức."

Viktor ngáp và bước ra khỏi lều.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Ta cần anh giúp ta một việc."

"Gì cơ ạ? Đêm muộn như thế này á?"

"Phải. Chỉ có anh mới làm được mà thôi."

Damien thì thầm vào tai Victor.

Đôi mắt Victor liền mở to ra.

***

Ngày cuối cùng của giải đấu thương.

Trên khán đài xuất hiện nhiều người hơn những hôm trước.

Ngay cả các quý tộc cũng phải đứng thành hàng ở phía sau bởi vì không có chỗ ngồi.

Đó cũng là điều đương nhiên. Trận đấu cuối cùng là một trận đấu đội và là sự kiện được yêu thích nhất trong giải đấu.

"Được rồi, để tôi giải thích luật chơi của trận đấu ngày hôm nay nhé!"

Kị sĩ của Bá tước Copperhead hét lên với các kị sĩ ở khu vực chờ.

“Có một chút thay đổi, trận đấu lần này sẽ được tiến hành dưới dạng các trận đấu cá nhân, không phải đấu đội!”

Nghe lời nói của kị sĩ kia, các thí sinh bắt đầu thì thầm với nhau.

Trận đấu đội đã được đổi thành trận đấu cá nhân, họ phải chiến đấu riêng lẻ với nhau.

Những trận đấu như vậy sẽ dễ trở nên tẻ nhạt nếu như không cẩn thận, vậy nên cả những thí sinh và các khán giả đều bắt đầu tự hỏi điều gì đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc, hầu hết mọi người đều hiểu ý định của Bá tước.

“Người đánh bại được nhiều đối thủ nhất sẽ là người chiến thắng trong trận đấu này!”

Các kị sĩ nhìn nhau với đôi mắt đảo tròn.

‘Bọn họ thật là quá trắng trợn.’

Damien thầm nghĩ khi cảm nhận được ánh mắt của các kị sĩ.

Các kị sĩ đều ghi thù đối với anh.

Một vài kị sĩ liếc nhìn nhau. Damien có thể dễ dàng đoán được ý định của bọn họ.

‘Nhìn kìa, bọn họ đang liên kết chống lại mình sao?’

Đó là một hành động không công bằng, nhưng mà anh không có ý định trách cứ bọn họ.

Chỉ có một số ít người bắt tay với nhau thì cũng không thể làm gì Damien.

Trừ khi tất cả mọi người cùng làm điều đó thì sẽ là một câu chuyện khác.

“Được rồi, trận đấu cũng bắt đầu rồi. Tôi hy vọng tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Các kị sĩ tự trang bị vũ khí và leo lên ngựa. Damien cũng cầm lấy ngọn giáo mà Victor đưa và leo lên ngựa.

“Hôm nay ngươi cũng hãy cố gắng hết sức nhé.”

Damien vừa nói vừa vỗ về con ngựa của mình.

“Được rồi… bắt đầu thôi!”

Cánh cửa phòng chờ mở ra, các kị sĩ tiến ra đấu trường.

Rồi họ tản ra khắp đấu trường.

“Ồ! Tiến lên!”

“Ngài Alonso! Hãy cho bọn họ thấy sức mạnh thanh kiếm của Nam tước Alter!”

“Damien Haksen! Anh có thể làm được mà!”

Các khán giả reo hò cổ vũ nhiệt liệt cho các kị sĩ.

Nhưng mà các kị sĩ không có thời gian để đáp lại khán giả. Tất cả đều nhìn nhau với vẻ mặt căng thẳng.

‘Bây giờ ai sẽ tấn công mình trước đây?’

Damien quan sát ánh mắt và thái độ của các kị sĩ.

Rồi anh đột nhiên nhận ra điều gì đó kỳ lạ.

Hầu hết các kị sĩ đều nhìn thẳng vào anh.

“… Hả?”

Ngay cả Damien cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Bắt đầu trận đấu cuối cùng!”

Ngay khi tiếng hét của Bá tước vang lên, các kị sĩ đều lao về phía Damien.

***

Nhìn các kị sĩ lao đến từ khắp mọi hướng, Damien bật cười cay đắng.

‘Không ngờ là bọn họ đã lập liên minh như vậy đấy.’

Nói một cách nghiêm túc thì không phải tất cả các kị sĩ đều liên kết với nhau.

Chỉ có những nhóm khoảng sáu kị sĩ có vẻ khá thân thiết với nhau liên kết lại và lập liên minh mà thôi.

Vấn đề là mục tiêu của những liên minh này chỉ có Damien Haksen.

“Kị sĩ mà lại hành động như thế này không phải là đáng xấu hổ lắm sao?”

Damien nói với hy vọng sẽ khiêu khích các kị sĩ. Nhưng mà các kị sĩ không hề tỏ ra xấu hổ.

“Nếu như chúng tôi không làm gì thì anh sẽ thắng giải đấu với số điểm áp đảo!”

“Làm như thế này còn hơn là bị chế giễu khi phải ngồi ngoài và xem anh chiến thắng!”

Màn thể hiện của Damien quá áp đảo đến nỗi các kị sĩ khác không thể thể hiện được gì.

Trong số những quý tộc đến xem giải đấu thương, một vài người còn chế giễu các kị sĩ là những con búp bê gỗ.

Vì thế mà các kị sĩ đồng ý tập trung vào Damien Haksen và đàn áp anh trước.

“Chúng tôi không thể để cho anh giành chiến thắng trong trận đấu này!”

“Chúng ta sẽ cản trở anh vì danh dự của gia tộc Malta!”

“Tôi thề với danh nghĩa của Tử tước St.Troller, tôi sẽ đánh bại anh!”

Các kị sĩ vây quanh Damien và lao vào anh. Vũ khí từ khắp mọi hướng giáng xuống đầu anh.

‘Làm như thế mà lại hét lên tên gia tộc của mình… Họ đều điên hết rồi sao?’

Damien thầm thở dài trong lòng.

‘Được rồi, chắc sẽ thú vị lắm đây.’

Anh nới lỏng dây cương, nhưng mà việc đó không có vấn đề gì. Anh có thể điều khiển con ngựa chỉ bằng ý chí của mình.

“Đi thôi!”

Con ngựa dậm chân xuống đất. Nó phi nước đại đến điểm yếu nhất của vòng vây.

“Damien Haksen đến rồi!”

“Đánh ngã nó đi!”

Các kị sĩ lập tức vung giáo. Cảnh tượng các kị sĩ lao tới trong bộ áo giáp thật đáng sợ.

Không giống như Damien ăn mặc khá giản dị, các kị sĩ đều đang mặc áo giáp.

Hơn nữa, không giống như Damien cầm một cây giáo ngắn, bọn họ đang cầm những cây giáo dài.

Trong một vụ va chạm như thế này thì việc ai sẽ là người chịu tổn thất nhiều hơn đã quá rõ ràng rồi.

Damien không dừng con ngựa lại. Thay vào đó anh ra lệnh cho con ngựa tăng tốc.

Sau khi cưỡi ngựa trong hai ngày, anh đã hiểu rõ hơn về ngựa và ‘Đồng nhất Sư’.

Nhờ đó mà Damien có thể thực hiện thêm một chiêu thức khác.

Anh truyền mana vào con ngựa.

Mana rỉ ra làm cơ bắp của con ngựa mạnh hơn. Theo mỗi một bước chân của con ngựa, móng guốc của nó để lại những dấu ấn rõ ràng trên mặt đất.

“Hử? Cái gì?”

“Cái gì thế?”

Vẻ mặt của các kị sĩ tỏ ra bối rối trước cảnh tượng bất thường này.

“C-cái gì vậy…?”

Cùng với một tiếng gầm, các kị sĩ và ngựa cùng nhau bay đi rồi ngã xuống đất.

“Khụ… khụ… Cái gì vậy… Đó là loại ngựa gì vậy chứ…?”

“C, Chúng ta… Chúng ta phải… ngăn… Damien Haksen lại…”

Cảnh tượng kinh hoàng đến mức các kị sĩ khác quên mất rằng họ đang ở giữa một trận đấu và nhìn chằm chằm vào Damien Haksen.

“C-cái… cái đó…”

“S-sao… sao có thể…”

Sau đó con ngựa mà Damien cưỡi đổi hướng. Sau khi quay đầu lại, nó lại cào đất bằng móng guốc của mình.

Nó không còn giống ngựa nữa mà giống như một con bò tót đang lao tới hơn.

“C-chuyện… chuyện đó…”

“K-không thể nào…”

Một cảm giác lo lắng len lỏi vào tâm trí của các kị sĩ.

Quả nhiên con ngựa lại lao vào các kị sĩ.

Các kị sĩ tản ra một cách hỗn loạn và hét lên, “L-Lùi lại!”

“Dừng lại đi!”

Tuy nhiên tốc độ của con ngựa nhanh hơn cả tốc độ né tránh của các kị sĩ.

“Agh!”

“Eek!”

Cùng với một tiếng va chạm, ba kị sĩ và ngựa của họ bị hất tung.

“Nó lại đến rồi!”

Mỗi khi nào Damien thúc ngựa tiến lên, các kị sĩ lại bị bay đi và ngã khỏi ngựa.

"Bao vây hắn! Đừng cho hắn khoảng trống! Nếu không thì hắn sẽ lại lao tới đó!"

Chỉ có một kị sĩ, vẫn còn choáng váng vì hỗn loạn, bước tới ngăn chặn Damien.

Lần này con ngựa khom người rồi húc bằng đầu. Kị sĩ kia ngã xuống đất cùng với con ngựa.

"Ta sẽ tấn công sau lưng hắn!"

Một kị sĩ xuất hiện phía sau Damien. Lần này con ngựa duỗi thẳng chân sau, hất văng kị sĩ phía sau trước toàn bộ sức mạnh của bộ giáp.

"Cái... cái gì thế?"

Một kị sĩ đã ngã khỏi ngựa từ lâu nằm trên mặt đất lẩm bẩm.

"Giống như... nó không phải là ngựa, mà là quái vật."

Như kị sĩ đó đã nói, con ngựa mà Damien cưỡi đã hung hăng như một con quái vật.

Tốc độ và sức mạnh của nó thật ấn tượng, nhưng mà kích thước khổng lồ của nó lại càng đáng sợ hơn.

Thay vì vung vũ khí chống lại Damien, các kị sĩ lại bị con ngựa hất văng.

Trong vòng một giờ sau khi giải đấu bắt đầu, hầu hết các kị sĩ đã bị loại.

"Wow! Damien! Damien!"

Các quý tộc reo hò gọi tên anh.

Mặc dù đã có nhiều giải đấu thương được tổ chức trước đó, nhưng mà màn thể hiện đáng chú ý của Damien với kỹ năng cưỡi ngựa đã khiến cho anh nổi bật, khiến cho khán giả càng reo hò lớn hơn nữa.

Damien dừng ngựa lại và tận hưởng tiếng reo hò của đám đông.

"Đôi khi sự chú ý như thế này cũng không tệ, đúng không?"

Damien vỗ đầu con ngựa và hỏi. Con ngựa dường như hiểu lời của Damien và gật đầu.

Tuy nhiên, không phải tất cả các kị sĩ đều bị loại.

"Damien Haksen!"

Vào lúc đó, một trong những kị sĩ còn lại hét lên.

Tiếng hét được truyền mana vang vọng và làm rung chuyển toàn bộ đấu trường.

Những quý tộc trong khán đài giật mình im lặng rồi hướng sự chú ý của họ về phía kị sĩ đang hét lên.

"Ta là Jackson Cutter, Kẻ tàn sát loài Ogre!"

Anh ta hét lên, chĩa thanh kiếm dài về phía Damien.

Damien nhướn mày nhìn Jackson.

"Vậy là cuối cùng ngươi cũng quyết định thách đấu với ta sao."

Damien quay ngựa về phía Jackson. Trong khi đó, Jackson vẫn tiếp tục hét.

"Người khác có thể không biết, nhưng mà ta thì biết! Ta biết ngươi đã từng là một tên khốn như thế nào!"

Damien cảm thấy bối rối trước lời nói bất ngờ này.

Anh ta bị điên hay sao mà lại chửi rủa một kị sĩ khác ở nơi công cộng như thế này?

"Một tên khốn như ngươi bằng cách nào đó đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà đừng nghĩ rằng ngươi bất khả chiến bại chỉ vì đã tiến bộ hơn một chút!"

Jackson Cutter giơ cao vũ khí của mình.

"Ta, Jackson Cutter, Kẻ tàn sát loài Ogre, sẽ vạch trần bản chất thật sự của ngươi!"

***

“Đây là cơ hội cuối cùng của mình.”

Jackson Cutter tự nhủ và cưỡi ngựa tiến về phía trước.

‘Hôm nay mình sẽ đánh bại Damien Haksen và giành lấy danh tiếng này!’

Thật xấu hổ khi dựa vào danh tiếng của anh thay vì kỹ năng của chính mình, nhưng mà Jackson buộc phải quên điều đó đi.

Miễn là có thể trả thù Damien thì anh ta sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng của mình.

‘Phải bắt hắn trả giá vì đã khiến cho mình bị phớt lời!’

Jackson rút kiếm ra và nhắm mũi kiếm vào mặt Damien.

Ngay trước khi lưỡi kiếm chạm vào mình, Damien quay đầu lại, khéo léo né tránh đòn tấn công và nắm lấy cổ tay của Jackson Cutter.

Chính xác hơn, anh đã nắm lấy chiếc vòng tay trên cổ tay anh ta.

“Quả nhiên là ma thuật hắc ám.”

Nghe lời nói của Damien, máu Jackson Cutter bỗng nhiên lạnh ngắt.

“N-ngươi đang nói cái gì vậy?”

Damien dùng lực vào tay mình. Chiếc vòng tay xoắn lại, đồng thời ma thuật hắc ám bùng phát ra ngoài.

Mắt của những người chứng kiến ​​cảnh tượng đó nhất thời trợn to.

“L-là ma thuật hắc ám!”

Các khán giả thốt lên kinh ngạc.

Khi đó, những bóng người đội mũ trùm đầu trên khán đài đồng loạt đứng dậy.

Họ nhảy qua khán đài và đi xuống đấu trường.

Sau đó tất cả đều tháo mũ trùm đầu, để lộ ra chiếc áo choàng trắng tinh.

Khi nhìn thấy trang phục của họ, các khán giả lại một lần nữa há hốc mồm vì kinh ngạc.

“Họ là hiệp sĩ của Giáo hội!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương