Chương 5. Huấn luyện (1)

 

“Victor! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy!”

Paul Haksen, trưởng tộc Haksen, tóm lấy Victor và yêu cầu một lời giải thích.

Bằng một giọng điệu không chút tự tin, Victor kể lại những sự kiện đã xảy ra trong thành phố.

Paul Haksen không thể tin được những gì mình đang nghe

"Ngươi định nói dối ai hả!"

“T-Tôi đang nói sự thật mà ạ!”

“Damien chưa một lần nào cầm kiếm trong đời cả! Ngươi lại nói với ta tên nhóc đó đã giết hàng chục người, thậm chí còn có một cận vệ nữa sao?”

Victor cảm thấy mình bị buộc tội một cách vô cùng bất công.

Điều bất công nhất là, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì anh ta cũng cảm thấy điều đó không hợp lý một chút nào.

“Không được rồi! Ta phải cử người đích thân đi xác nhận chuyện này mới được!”

Paul Haksen ngay lập tức cử một người quản gia đến thành phố Landwork.

Người quản gia rời đi lúc chạng vạng và quay trở lại vào trưa ngày hôm sau.

“Mọi chuyện như thế nào rồi?”

Người quản gia ngập ngừng, chỉ khi bị Paul Haksen thúc ép, ông ta mới lên tiếng.

“Những gì Victor nói là sự thật. Đã xảy ra một vụ thảm sát tại quán bar do Hắc Xà quản lý. Tin đồn đang lan truyền khắp thị trấn rằng thủ phạm là một quý tộc.”

Paul Haksen ôm đầu.

Ông cảm thấy bối rối đến mức dường như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng.

"Cảm ơn ông. Ông có thể đi được rồi."

Người quản gia cúi chào rồi rời đi.

Khi người quản gia đã đi mất hút, Paul Haksen quay sang nhìn vợ mình.

"Bà đã nghe chưa? Có vẻ như thằng nhóc đó đã gây rắc rối nghiêm trọng rồi.”

Paul Haksen rất quen thuộc với Hắc Xà, ông thường nghe thấy những câu chuyện về bọn chúng trong các cuộc tụ tập của giới quý tộc.

“Nghiêm trọng rồi đây. Bây giờ chúng ta đã khiêu khích Hắc Xà rồi, chúng sẽ không để chúng ta yên đâu.”

Dù cho điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của ông nhưng mà Haksen vẫn chỉ là một gia đình quý tộc cực kỳ nhỏ bé.

Họ thiếu sức mạnh để chống lại sự trả thù từ một tổ chức lớn như Hắc Xà.

“Ta không thể hiểu được. Theo những gì ta biết thì Damien chưa bao giờ học kiếm thuật cả. Làm sao có thể…”

Vợ ông tiến lại gần và nắm chặt lấy tay chồng mình.

“Ông à, có thể là tôi không biết chi tiết, nhưng mà… chẳng phải điều này có phần may mắn hay sao?”

"May mắn? Ý bà là gì?"

“Chà, ít nhất thì Damien không bị đánh bầm dập có phải không?”

Paul Haksen có vẻ hoang mang.

Ông định nói rằng đây không phải là một trò đùa, nhưng mà vẻ mặt của vợ ông hoàn toàn nghiêm túc.

“Tôi cũng bối rối như ông, nhưng mà chẳng phải Damien trở về bình an vô sự rồi sao?”

“Lần này không chỉ là chuyện bị đánh…”

Paul Haksen nói với vẻ mặt cay đắng.

“Đừng lo lắng về Hắc Xà nữa. Làm sao bọn lưu manh đó có thể động tay vào những quý tộc như chúng ta chứ?”

Mặc dù những lời phản bác vẫn tiếp tục xuất hiện trong đầu nhưng mà Paul Haksen vẫn giữ chúng cho riêng mình.

Ông biết rằng lúc này điều quan trọng nhất là phải thông cảm cho vợ mình.

“Chúng ta sẽ hỏi chi tiết về tình hình của thằng nhóc đó sau.”

"… Được rồi."

Paul Haksen thở dài.

“Nhưng mà bây giờ nó đang làm gì thế?”

“Tôi nghe nói là nó đang chạy bộ.”

"Chạy bộ?"

Paul Haksen có vẻ bối rối.

Vợ ông thản nhiên nói như thể chuyện đó không có gì to tát.

“Nó kêu là thể lực của mình yếu kém quá nên đã đi vòng quanh khu nhà từ lúc bình minh rồi.”

Vào buổi sáng sau khi đi đến thành phố Landwork.

Damien Haksen thức dậy và rời khỏi giường vào lúc bình minh.

Cơ thể anh đã quen với sự lười biếng cho nên vẫn muốn ngủ nhiều hơn, nhưng mà anh cố gắng chịu đựng cùng với sự kiên nhẫn cực hạn.

Anh thay một bộ đồ thoải mái rồi bước ra ngoài.

“Đã lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được không khí buổi sáng.”

Trong những ngày tháng trở thành Tử Ki sĩ, Damien Haksen bị giam cầm trong cơ thể của chính mình, chẳng có được tự do.

Đó là lý do không khí se lạnh của buổi sáng mang lại cảm giác đặc biệt dễ chịu cho anh.

Trước khi bắt đầu tập luyện buổi sáng, Damien Haksen lấy lại một lọ thủy tinh anh mang theo ra.

Đó là thần dược mà anh đã đánh cắp từ Andersen Holm.

Anh đưa chiếc lọ lên môi và uống thần dược bên trong đó.

Thần dược ngay lập tức biến thành sinh lực chảy khắp cơ thể anh.

“Hiệu quả tốt hơn mình nghĩ nhiều nhỉ.”

Từ giờ trở đi, việc của Damien Haksen chính là hấp thụ toàn bộ sinh lực thu được từ thần dược kia.

Và cách tốt nhất để hấp thụ sinh lực chính là trực tiếp vận động cơ thể.

Damien Haksen càng thúc đẩy cơ thể đến giới hạn, sinh lực sẽ được hấp thụ càng nhanh để hỗ trợ quá trình phục hồi của cơ thể.

“Hah, hah.”

Damien bắt đầu chạy dọc theo ranh giới của dinh thự.

Bởi vì chưa bao giờ tập luyện cho nên tốc độ chạy của anh ở mức dưới tiêu chuẩn. Sự kiệt sức nhanh chóng ập đến khiến cho anh khó thở chỉ sau một quãng đường ngắn.

“Hừ, hừ.”

Tuy nhiên, Damien vẫn không ngừng chạy.

Bất chấp sự đau đớn đó, anh cảm nhận sinh lực của thần dược đang được hấp thụ nhanh chóng.

Thật ra, Damien không có kiến thức sâu rộng về việc rèn luyện cơ thể con người. Anh chỉ đơn giản là bắt chước các phương pháp huấn luyện đã học được từ đội trưởng trong những ngày tháng làm lính đánh thuê.

“Tuy nhiên nó vẫn dựa trên phương pháp huấn luyện của các kị sĩ.”

Điều đáng ngạc nhiên là người đội trưởng mà anh đã quy phục ở kiếp trước lại là một kị sĩ tập sự. Mọi thứ anh học được đều bắt nguồn từ những kỹ thuật được dạy trong một gia tộc kị sĩ.

Các gia tộc kị sĩ nổi tiếng với phương pháp huấn luyện hiệu quả khi đã đào tạo ra các kị sĩ qua nhiều thế hệ.

“Đội trưởng từng nói nền tảng của mọi phương pháp huấn luyện đều là chạy bộ.”

Anh ta thực hiện các bài chạy bộ buổi sáng hàng ngày cho các thành viên trong đội để cải thiện thể lực cơ bản và sức bền của tim mạch.

Ban đầu anh ta cũng gặp phải sự không hài lòng từ các thành viên, nhưng mà chẳng bao lâu sau họ đã nhận ra phương pháp của đội trưởng là đúng.

“Ngay bây giờ điều mà mình cần chính là thể lực.”

Mặc dù kiếm thuật là cần thiết nhưng mà thể lực hiện tại mới là ưu tiên hàng đầu.

Với trạng thái thể chất yếu ớt như thế, việc gắng sức quá mức sẽ chỉ là vô ích.

“Sau khi tăng cường thể lực mình sẽ tập trung vào kiếm thuật.”

Ở kiếp trước, Damien đã đánh bại vô số đối thủ mạnh, hấp thụ các kỹ năng của họ và đạt đến cấp độ mới.

Và với những nền tảng đó, anh đã đạt đến một cấp độ chưa từng có trong lịch sử.

Damien Haksen đặt tên cho cấp độ này là ‘Kiếm Thần’.

“Ai đó có thể nghĩ là mình kiêu ngạo nếu như nghe thấy điều đó.”

Tuy nhiên anh vẫn chưa có ý định đổi cái tên đó.

Damien Haksen đã giành được quyền có một cái tên phù hợp với cấp độ mà anh đã đạt tới.

Việc anh tiêu diệt một kẻ đáng gờm như Archlich chính là bằng chứng cho việc đó.

Tuy nhiên hiện tại, việc đạt được cấp độ ‘Kiếm Thần’ là không thể.

“Đầu tiên, thể lực của mình quá yếu.”

Cấp độ càng cao thì cơ thể càng bị căng thẳng trong quá trình vận động.

Với một cơ thể mệt mỏi chỉ sau vài lần vung kiếm, anh không thể là một Kiếm Thần được.

“Và mình cũng cần phải tạo ra một kiếm thuật mới nữa.”

Ở kiếp trước, Damien đã mài giũa kiếm thuật của mình dựa trên hình dáng Tử Ki sĩ.

Hiện tại, trong cơ thể của con người, những kỹ thuật anh phát triển khi đó đã không thể sử dụng được.

Để đạt được cấp độ ‘Kiếm Thần’ một lần nữa, anh phải rèn luyện ra một kỹ thuật mới tương thích với hình dáng con người.

“Nếu như mình phát triển được một kỹ thuật khá thì mình có thể sử dụng nó, nhưng mà… mình không thể chấp nhận như thế được.”

Anh từ chối giải quyết theo cách chỉ lấy lại sức mạnh của kiếp trước. Anh đặt mục tiêu tạo ra một kiếm thuật hoàn toàn vượt trội, vượt qua cả những ngày tháng làm Tử Kị sĩ.

“Và mình sẽ phải học các kỹ thuật hấp thụ mana.”

Hấp thụ mana liên quan đến việc hấp thụ sức mạnh ma thuật ở bên ngoài và lưu trữ nó bên trong cơ thể.

Để trở thành một kị sĩ, việc làm chủ khả năng hấp thụ mana là điều bắt buộc.

“Tất cả các kỹ thuật hấp thụ mana mà mình biết đều dựa trên ma thuật hắc ám.”

Mana hắc ám và mana thông thường về cơ bản là khác nhau, do đó anh cần phải học các kỹ thuật hấp thụ mana để sử dụng mana thông thường chứ không còn liên quan đến việc sử dụng mana hắc ám nữa.

“Mình đã học được một số kỹ thuật hấp thụ mana từ đội trưởng trong khoảng thời gian làm lính đánh thuê, nhưng mà chúng rất cơ bản.”

Việc bị trục xuất trong quá trình huấn luyện đã khiến cho anh không thể nhận được những lời dạy sâu rộng từ anh ta, mặc dù anh ta cũng là một kị sĩ tập sự.

“Có quá nhiều việc phải làm nhưng mà mình không có đủ thời gian.”

Bên cạnh việc tạo dựng hạnh phúc cho gia đình, Damien còn có một mục tiêu nữa: ‘Dorugo’.

Anh đã trở về quá khứ, và có lẽ Dorugo vẫn còn sống.

Mục tiêu của Dorugo là tuyệt chủng nhân loại và thành lập một đế chế cho những xác sống.

Nếu như không loại bỏ Dorugo thì việc tạo dựng nên hạnh phúc cho gia đình anh là điều không thể.

“Mình cần đạt đến cấp độ ‘Kiếm Thần’ càng sớm càng tốt để giết tên đó một lần nữa.”

Dorugo đã chuẩn bị hàng thế kỷ để gây nên sự diệt vong cho nhân loại.

Tuy nhiên, nếu như không có Damien trong kiếp này, mục tiêu cuối cùng của hắn ta sẽ không thể đạt được. Tuy nhiên, hắn ta vẫn sẽ gây hại cho thế giới bằng cách này hay cách khác.

“Mình không thể đàm phán hòa bình mà không hạ gục hắn ta được.”

Dorugo đã thành thạo tất cả các dạng ma thuật hắc ám và đặc biệt xuất sắc trong việc tạo ra các sinh vật xác sống.

Những xác sống mà hắn ta tạo ra không chỉ đáng gờm mà còn sở hữu những khả năng và trí tuệ kỳ quái. Chúng có thể suy nghĩ như con người, học hỏi và thậm chí sử dụng sức mạnh đặc biệt.

Mối đe dọa của chúng là vượt quá sức tưởng tượng.

“Đặc biệt là Tam Đại Quỷ Vương do Dorugo tạo ra, chúng không khác gì thảm họa cả.”

Dorugo dám đặt cho những tác phẩm của mình danh hiệu quỷ vương, tuy nhiên xét đến khả năng của chúng thì không ai dám nói cái tên đó là quá đáng cả.

Mỗi một tên trong số ba Quỷ Vương đều nắm giữ sức mạnh tương đương với sức mạnh của một quốc gia.

“Nhưng mà chúng vẫn yếu hơn mình trong khoảng thời gian làm Tử Ki sĩ.”

Trong thời gian làm Tử Ki sĩ, Damien đã áp đảo, thậm chí chống lại cả ba Quỷ vương.

Nhưng mà đó là câu chuyện từ thời còn là Tử Ki sĩ của anh. Bây giờ anh không thể tự mãn được.

“Rồi Dorugo sẽ xuất đầu lộ diện thôi.”

Nếu như ký ức của Damien là chính xác thì trong vài năm nữa, bọn xác sống do Dorugo tạo ra sẽ xuất hiện trên thế giới.

Chúng sẽ bắt đầu các hoạt động để thu thập các nguồn lực cần thiết cho chiến trận.

Hắn ta cử các xác sống mà mình tạo ra đi khắp nơi trên toàn thế giới để thu thập các tài nguyên khác nhau.

Ngay cả trong khoảng thời gian làm lính đánh thuê, Damien cũng đã nhận nhiệm vụ đánh bại lũ xác sống, và từ đó dẫn đến cuộc chạm trán với Dorugo.

“Tôi cần phải xây dựng sức mạnh để giết Dorugo trước khi điều đó xảy ra.”

Sự hồi quy của anh không xóa nhòa đi cảm xúc từ quá khứ.

Bên trong Damien, lòng căm thù Dorugo vẫn còn cháy bỏng.

“Mình nhất định sẽ giết hắn ta.”

Nghĩ đến đó, Damien lặng lẽ mài lưỡi kiếm của mình.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Damien bắt đầu tập luyện.

Trong khoảng thời gian này, Damien đã thay đổi một cách đáng kinh ngạc.

“Hah, hah.”

Lúc đầu, anh chậm đến mức khó có thể biết được anh đang đi hay đang chạy.

Nhưng mà bây giờ, tốc độ chạy của anh đã tăng lên đáng kể.

“Hah, hah.”

Thể lực của anh đã được cải thiện đáng kể và anh không mệt mỏi nhiều ngay cả khi chạy hơn một giờ.

Đó là bằng chứng cho sự chuyên tâm của anh vào việc luyện tập, mặc dù thần dược cũng đóng một vai trò rất quan trọng.

Nếu như không hấp thụ sức mạnh của thần dược, anh sẽ không thể cải thiện thể lực của mình nhanh chóng như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.

Bài chạy bộ từ sáng sớm kéo dài cho đến giờ ăn sáng.

“Bây giờ mình bắt đầu thích chạy bộ một chút rồi.”

Damien ngồi dưới gốc cây, điều hòa lại hơi thở. Anh mở bình nước ra và uống một ít nước.

“A, sảng khoái quá.”

Mặc dù đã chạy hơn hai giờ nhưng mà quá trình tập luyện của Damien vẫn chưa kết thúc.

Hôm nay anh dự định sẽ tập thêm một số bài tập để nâng cao thể lực của mình.

Tất cả đều là bài tập được học trực tiếp từ đội trưởng lính đánh thuê.

“Mà, tại sao bọn Hắc Xà lại im ắng như vậy chứ?”

Kể từ ngày hôm đó, Hắc Xà không còn gây rắc rối gì nữa.

“Có vấn đề gì xảy ra à?”

Damien dự định sẽ dọn sạch Hắc Xà một cách triệt để sau khi thể lực của anh cải thiện được một chút.

Bây giờ thần dược của anh đã cạn kiệt, đã đến lúc phải bổ sung rồi. Anh dự định sẽ đến thành phố Landwork.

“Nghỉ ngơi đủ rồi. Bắt đầu thôi.”

Damien đứng dậy để tiếp tục luyện tập.

Và bài tập kết thúc vào khoảng giờ ăn trưa.

Khi vừa quay trở lại dinh thự, anh nhận thấy một vài cỗ xe trông rất sang trọng đang đậu phía trước.

“Những chiếc xe ngựa này từ đâu ra vậy?”

Thoạt nhìn, chúng không giống những chiếc xe ngựa bình thường dành cho người có địa vị trung bình.

Damien liền tiến đến gần hơn để kiểm tra phù hiệu.

“Thiếu gia! Thiếu gia!”

Với những tiếng kêu khẩn thiết, Victor lao tới chỗ Damien.

Dừng lại trước mặt Damien, Victor thở hổn hển.

“Thiếu gia, có chuyện khủng khiếp đã xảy ra rồi! Cậu hãy đến phòng tiếp kiến ngay lập tức đi!”

“Có chuyện gì thế?”

“… Hầu tước Ryan Bloom đã cử người đến!”

Ryan Bloom.

Ngay khi nghe những lời đó, một cảm giác bất an tràn ngập trong anh.

“Không thể nào, là người thừa kế của gia tộc Bloom à?”

“S-Sao cậu biết được? Người thừa kế và các kị sĩ đã hộ tống anh ta đến dinh thự của chúng ta!”

Chết tiệt.

Damien xoa trán bằng lòng bàn tay.

Đầu anh nhức nhối vì đau.

“Mình đã có linh cảm là mình đã gây rắc rối người thừa kế rồi mà.”

Một trong những sự cố lớn nhất mà Damien gây ra ở kiếp trước có thể đã xảy ra.

"Cảm ơn vì đã cho tôi biết."

Sau khi nói lời cảm ơn với Victor, Damien lao về phía dinh thự.

Anh ngay lập tức mở cửa phòng tiếp kiến và bước vào.

Đầu tiên, anh nhìn thấy vẻ mặt của gia đình mình.

“Damien?”

Gia đình anh thốt lên ngạc nhiên.

Trước khi Damien kịp trả lời, anh đã chuyển ánh nhìn sang nơi khác.

“Ồ, vậy ra cậu đến rồi à?”

Ngồi đối diện căn phòng nơi mà gia đình anh đang tụ tập là một khuôn mặt xa lạ.

“Xin lỗi vì đã ghé qua mà không báo trước. Nhưng mà chờ đợi lâu hơn thì phiền quá.”

Một khuôn mặt tinh nghịch, dáng người nhỏ bé hơn so với Damien nhưng mà lại có cơ bắp cuồn cuộn.

Ngay cả khi không cần nhớ tên, Damien vẫn nhận ra ngay người đàn ông này là ai.

“Damien Haksen, cậu định trả giá như thế nào cho việc đánh vào mặt tôi đây?”

Người thừa kế của gia tộc Bloom, Edwin Ryan Bloom, hỏi Damien.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương