Chương 30: Khải Huyền (3)

[Dịch giả – Vân]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

Hành động của Karl Heimlich cực kỳ nhanh chóng.

Ông ta ngay lập tức mang theo binh lính và bắt giữ tất cả những kẻ phục vụ cho Chelsea Goldpixie.

Phòng ngủ của cô ta cũng như những công việc mà cô ta quản lý, các cửa hàng mà cô ta thường hay lui tới đều bị điều tra kỹ lưỡng.

Kết quả là họ đã bắt được nhiều kẻ biết về mối quan hệ giữa Chelsea Goldpixie và pháp sư hắc ám.

Công tước triệu tập các điều tra viên để thẩm vấn bọn họ.

“Phải, đúng như vậy! Tiểu thư Chelsea đã âm mưu với các pháp sư hắc ám!”

“Bọn họ gặp nhau như thế nào sao? Tôi, tôi không biết! Đột nhiên một hôm nọ tiểu thư Chelsea dẫn bọn chúng đến thôi!”

“Các pháp sư hắc ám đã hỗ trợ tiểu thư Chelsea làm tất cả mọi việc! Bọn chúng đã thực hiện tất cả các nhiệm vụ được lãnh chúa giao cho Chelsea Goldpixie!”

Sự thật được tiết lộ vô cùng đáng kinh ngạc.

Thứ nhất, tất cả những khả năng và thành tích mà Chelsea Goldpixie thể hiện cho đến nay đều là giả, cô ta làm được là nhờ sự trợ giúp của các pháp sư hắc ám.

Chelsea đã mở rộng sức ảnh hưởng của mình trong gia tộc với sự hỗ trợ của các pháp sư hắc ám.

“Phải, vẫn còn nữa! Tiểu thư… Tiểu thư Chelsea đã có được lòng trung thành của người khác nhờ sự giúp đỡ của các pháp sư hắc ám!”

“Chúng tôi… Chúng tôi không biết bọn chúng là loại pháp sư hắc ám như thế nào! Bọn chúng sử dụng một vài vật phẩm để lan truyền một mùi hương nào đó. Nếu như hít phải mùi hương đặc biệt đó thì sẽ bị tiểu thư Chelsea mê hoặc!”

Tệ hơn nữa là Chelsea đã sử dụng ma thuật hắc ám để lôi kéo mọi người về phe mình.

Nhờ ma thuật hắc ám mà có rất nhiều người đã rơi vào lưới của Chelsea Goldpixie.

May mắn là không có người nào có sức ảnh hưởng lớn trong số họ cả.

Công tước đã cử binh lính đi bắt tất cả những người dân và các kị sĩ bị Chelsea mê hoặc.

Khi xem xét kỹ thì rõ ràng họ cũng chỉ là nạn nhân. Tuy nhiên do tính nhạy cảm từ sức ảnh hưởng của ma thuật hắc ám mà cũng không thể bỏ qua hay không kiểm soát họ được.

Trong khi cuộc thẩm vấn đang diễn ra, tin Chelsea Goldpixie tự tử lan truyền khắp nơi.

Vào ngày Chelsea Goldpixie qua đời, Damien vẫn tận tâm tập luyện.

Mặc dù anh đã nhận được thần dược nhưng mà tình trạng thể chất hiện tại của anh khiến cho việc hấp thụ nó rất khó khăn.

Anh đang trở về sau buổi tập luyện thì nhìn thấy Công tước đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ của mình.

“Lãnh chúa?”

Damien hỏi với vẻ mặt khó hiểu. Khi đó Công tước mới nhận thấy sự xuất hiện của Damien.

“Ồ, cậu đã đến rồi sao? Ta đang đợi cậu đây.”

“Tại sao ngài không cử người hầu đến gọi tôi?”

“Ta không thể nào làm phiền việc tập luyện của cậu được có phải không?”

Công tước mỉm cười nói.

“Nhưng mà điều gì đã đưa ông tới đây vậy?”

“Ồ, cũng không có gì đặc biệt cả.”

Công tước giơ tay lên, trên tay ông ta cầm một chai rượu.

“Cậu có muốn uống không?”

***

Công tước dẫn Damien tới một căn phòng trong góc tường.

“Ta đã chuẩn bị một căn phòng dành riêng cho sở thích này.”

Căn phòng tràn ngập rượu.

Có rất nhiều loại rượu khác nhau. Rượu vang, vodka, whisky và hơn thế nữa. Thật khó để tìm thấy thứ gì không có ở đây.

“Ngồi xuống chờ nhé. Ta sẽ mang đến cho cậu thứ gì đó để ăn.”

Nói xong, Công tước lấy ra một khối phô mai từ trong tủ.

Với đôi bàn tay khéo léo, ông ta cắt miếng phô mai ra và đặt nó vào một cái bát.

“Loại rượu này rất hợp với phô mai thiên thần từ vùng Blanco.”

Công tước rót rượu vào ly trước mặt Damien. Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống.

"Thử đi."

Damien nâng ly lên miệng, mùi hương đậm đà tràn vào miệng anh.

“Đúng là rượu ngon.”

“Ha ha ha ha, ta vui vì cậu thích nó đấy. Nó cũng không phải là đồ uống quá đắt tiền nhưng mà là thứ mà ta yêu thích nhất.”

Công tước nghiêng chiếc ly của mình, và sau vài ngụm, nó đã cạn sạch.

“Tuyệt, tuyệt, tuyệt.”

Rồi ông ta nhét miếng pho mai đã thái lát vào miệng.

“Ta đã quyết định tranh thủ sự giúp đỡ của Giáo hội rồi.”

Công tước đột nhiên nói.

Damien có vẻ bối rối.

Việc kêu gọi Giáo hội chắc chắn sẽ dẫn đến sự can thiệp một phần nào đó.

Đối với một người kiêu hãnh như Công tước thì đó không phải là điều ông ta mong muốn.

“Ngài không nghĩ là mình đã đưa ra quyết định quá nhanh hay sao?”

Damien vừa hỏi vừa nhét một miếng phô mai vào miệng.

Anh không thể tin rằng Công tước thường kiêu ngạo lại quyết định nhờ sự giúp đỡ của Giáo hội nhanh như vậy.

“Thật ra ta cũng đã mất dấu bọn pháp sư hắc ám rồi.”

Công tước khẽ tặc lưỡi.

“Các cộng sự của Chelsea đều đã bị bắt. Trong số đó không có một pháp sư hắc ám nào cả.”

"Thật sao?"

“Phải, đúng thật là khó tin, nhưng mà đó là sự thật. Thậm chí còn chẳng thể tìm ra tên của các pháp sư hắc ám nữa.”

Công tước khẽ cau mày. Việc mất dấu các pháp sư hắc ám khá là đáng tiếc.

“Ta không sợ bọn pháp sư hắc ám. Các kị sĩ của ta đủ mạnh để bảo vệ cho ta. Nhưng mà ai biết được bọn chúng có thể bày ra những âm mưu xảo quyệt nào?”

Khía cạnh đáng sợ nhất của các pháp sư hắc ám không phải là sức mạnh của bọn chúng mà là những âm mưu độc ác mà bọn chúng có thể tạo ra bằng ma thuật hắc ám.

Nếu như bọn chúng tung ra lời nguyền dịch bệnh, cư dân trong lãnh địa của công tước chắc chắn sẽ phải chịu tổn hại đáng kể.

“Để đối đấu với pháp sư hắc ám thì cho gọi các hiệp sĩ là tốt nhất. Vậy cho nên ta mới dự định giao lại cho các hiệp sĩ.”

“Chelsea không tiết lộ danh tính của các pháp sư hắc ám sao?”

“Nó không kịp tiết lộ gì cả. Nó đã chết vào ngày đầu tiên bị giam giữ rồi.”

Damien ngừng nhai và nhìn Công tước.

“Đã hơn năm ngày kể từ khi Chelsea bị bắt, vậy mà tin tức về cái chết của cô ta chỉ mới được truyền ra ngày hôm nay thôi. Cô ta chết vào ngày đầu tiên thật sao?”

“Nó đã cắn lưỡi và tự kết liễu đời mình ngay ngày đầu tiên bị bắt rồi.”

“Vậy tại sao bây giờ ngài lại tiết lộ chuyện đó?”

Trước câu hỏi của Damien, Công tước khẽ gật đầu.

“Nếu như tin tức Chelsea Goldpixie tự sát lan truyền, những người có liên quan có thể sẽ bỏ trốn. Vì vậy nên ta buộc phải giữ bí mật.”

Damien âm thầm cắn lưỡi.

Dù vậy anh cũng không bao giờ ngờ rằng Công tước lại có suy nghĩ lạnh lùng đến như vậy khi con của mình chết.

“Chelsea đã chết, chúng ta không bắt được pháp sư hắc ám, và thậm chí còn chưa tìm ra được bọn chúng là ai… Đây không chỉ là chuyện về lòng tự trọng nữa rồi.”

Công tước thở dài, tựa lưng vào ghế.

Damien nhìn chằm chằm vào Công tước và nói

“Trông ngài có vẻ khá mệt mỏi thì phải.”

“Vậy à? Chà, thật là xấu hổ quá.”

Công tước khẽ cười khúc khích nhưng mà không giấu được sự mệt mỏi hiện lên dưới đáy mắt.

“Mẹ của Chelsea là một thường dân.”

Đột nhiên, Công tước lên tiếng.

“Khi còn trẻ, ta đã mạo hiểm đi săn cùng với các kị sĩ, cuối cùng ta đã bị lạc ở một ngôi làng nông thôn. Chính tại nơi kỳ lạ đó mà ta đã gặp được mẹ của nó.”

Việc quý tộc tìm kiếm thường dân để qua đêm không phải là chuyện hiếm có.

Kết quả cũng không có gì bất ngờ.

“Người phụ nữ đó mang thai Chelsea. Nhưng mà khi còn trẻ, ta cảm thấy việc một thường dân mang trong mình dòng máu của mình rất phiền phức. Vì vậy ta đã chối bỏ người phụ nữ đó khi cô ấy đến tìm ta.”

Vẻ mặt của Công tước hoàn toàn vô cảm khi nói về quá khứ.

Ông ta không thể cảm thấy hối hận, tiếc nuối hay có bất kỳ cảm xúc nào khác.

“Thời gian trôi qua… Ta chợt tò mò về tung tích của đứa trẻ mà ta đã bỏ rơi. Sau khi điều tra, ta được biết người mẹ đã chết vì bệnh dịch, còn đứa trẻ thì đang sống một mình.”

Công tước đã đưa Chelsea, người đang sống một mình, về với mình.

Không ai biết lý do tại sao. Có lẽ bản thân Công tước cũng không biết.

“Chelsea không phải là một đứa trẻ thông minh. Cho dù nó đã sống như một thường dân trong một khoảng thời gian dài nhưng mà cũng không thông minh cho lắm. Nó có tố chất lãnh đạo nhưng mà khả năng của nó còn thiếu sót.”

Không có điều gì nguy hiểm hơn một nhà lãnh đạo bất tài.

Vậy nên Công tước không đặc biệt trọng dụng Chelsea.

“Ta chỉ mong nó có thể sống một cuộc sống bình thường như một tiểu thư quý tộc rồi chết đi. Nhưng rồi một ngày nọ, nó bắt đầu bộc lộ những dấu hiệu tiềm năng.”

Cũng giống như việc Công tước thích thử thách thuộc hạ của mình, ông ta cũng thích thử thách những đứa con của mình.

Và Chelsea Goldpixie đã hoàn thành tất cả các bài kiểm tra mà Công tước đặt ra cho cô ta.

“Lúc đầu ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì những bài kiểm tra đó vẫn là bất khả thi đối với khả năng của nó. Thật sự rất đáng ngờ, nhưng mà ta không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cả.”

Vì vậy Công tước đã phong cho Chelsea chức vụ Nữ công tước.

Ông ta thừa nhận cô là người kế vị của ông ta.

“Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng mà… Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại nhờ cậy sự giúp đỡ từ các pháp sư hắc ám.”

Công tước thở dài một hơi thật sâu.

“Nếu như nó chỉ sống vừa phải trong giới hạn của mình thì tốt biết mấy.”

Công tước lặng lẽ uống cạn ly rượu của mình. Damien đã ngồi bên cạnh Công tước rất lâu.

Công tước uống cạn ba chai rượu rồi nằm phịch xuống.

Damien gọi người hầu đưa Công tước đi rồi quay trở lại phòng ngủ của mình.

‘Rốt cuộc thì vẫn chưa bắt được ai cả.’

Sau khi trở lại phòng ngủ, Damien ngồi trên ghế trầm ngâm.

Dù cho Công tước giấu kín nhưng Damien vẫn biết danh tính của các pháp sư hắc ám đó.

Yulan.

Đó là danh tính của các pháp sư hắc ám hợp tác với Chelsea Goldpixie.

‘Quả đúng như lời đồn, bọn chúng cực kỳ kỹ lưỡng, không để lại một chút dấu vết nào cả.’

Trong khi Công tước nghĩ rằng Chelsea đã tự sát thì suy nghĩ của Damien lại khác.

‘Cô ta đã trở thành nạn nhân của một lời nguyền cướp đi mạng sống của cô ta.’

Không đời nào Yulan lại tha cho Chelsea.

Để chuẩn bị cho tình huống này, chắc chắn bọn chúng đã thiết lập lời nguyền từ trước. Quả thật Chelsea chẳng khác gì một con tốt trong kế hoạch dài hạn của Yulan.

Công tước cho rằng Chelsea đã hợp lực với các pháp sư hắc ám.

Nhưng mà Damien lại có quan điểm khác.

Bọn pháp sư hắc ám nguy hiểm như Yulan sẽ không hợp tác với Chelsea.

Chắc chắn là phải có mục đích khác.

Có lẽ kế hoạch là muốn nhấn chìm gia tộc của Công tước. Bọn chúng muốn đưa Chelsea Goldpixie lên làm Nữ công tước tiếp theo và sau đó kiểm soát toàn bộ gia tộc. Dù cho kế hoạch là gì thì Damien cũng đã ngăn chặn hoàn toàn âm mưu của Yulan.

‘Có lẽ là bọn chúng chưa chạy quá xa đâu.’

Nếu như là một pháp sư hắc ám bình thường, bọn chúng sẽ chạy trốn đến một khu vực xa xôi ngay khi danh tính bị bại lộ.

Nhưng mà Damien tin chắc rằng Yulan vẫn đang ẩn nấp gần Công tước.

‘Chắc chắn là bọn chúng đang chờ cơ hội để giết mình.’

Damien đã giết lãnh đạo của Yulan, Akitora và giao đầu hắn ta cho Giáo hội.

Không chỉ vậy, anh còn phá bỏ những âm mưu của Yulan đang diễn ra trong dinh thự của Công tước.

Chắc chắn Yulan sẽ cố gắng giết Damien.

Đây không phải là suy đoán mà gần như là chắc chắn.

‘Lòng trung thành bám rễ vào những kẻ đã lún sâu vào thế lực hắc ám như bọn pháp sư hắc ám đó.’

Damien đã làm việc với Archlich Dorgo một thời gian dài và biết rất nhiều về những kẻ được gọi là pháp sư hắc ám.

Bằng lòng trung thành của mình, các pháp sư hắc ám vô cùng kiên định nằm trong vòng bí mật.

Có lẽ có một lý do cho điều đó. Xung quanh các pháp sư hắc ám kẻ thù. Để tồn tại, bọn chúng không còn cách nào khác là phải hợp tác với nhau.

Cách tốt nhất để nâng cao sự đoàn kết và gắn bó là phải có lòng trung thành triệt để.

Nếu như nhận được một ân huệ, chắc chắn bọn chúng sẽ trả ơn.

Và nếu như có thù oán xảy ra, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm cách trả thù.

Đó là suy nghĩ cơ bản của các pháp sư hắc ám.

‘Mình rất tiếc vì đã giữ bí mật với công tước, nhưng mà… Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dụ bọn chúng xuất đầu lộ diện.’

Lý do Damien che giấu sự tồn tại của Yulan cho đến giờ là để lôi bọn chúng ra ngoài.

Công tước càng biết ít thì càng có nhiều lỗ hổng, có nghĩa là sẽ có nhiều con mồi rải rác trước mặt bọn Yulan hơn.

Hơn hết, có một lý do rất quan trọng.

‘Bọn khốn đáng ghét đó. Ta sẽ đích thân giết hết bọn chúng.”

Damien khinh thường các pháp sư hắc ám.

Chỉ cần nhắc đến tên Yulan, cơn tức giận của anh đã dâng trào không thể kiểm soát.

Có vẻ như lương tâm của anh sẽ không yên cho đến khi anh đích thân giải quyết bọn chúng.

‘Đến bao giờ cũng được.’

Bước qua hành lang tối tăm, đôi mắt Damien sáng lên.

***

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"

Một giọng nói vang lên trong hành lang tối tăm.

Một người đàn ông cầm một cái chai lớn tiếng chửi bới.

Đó là Ernest Horowitz.

Anh ta là một kị sĩ cấp trung của Công tước Goldpixie.

Trong cuộc điều tra gần đây trên toàn bộ lãnh thổ, Ernest Horowitz đã trải qua một cuộc thẩm vấn ngắn.

Anh ta thậm chí còn không biết rằng Chelsea đã liên minh với các pháp sư hắc ám.

Tuy nhiên, Ernest Horowitz không thể tìm thấy chút sự an ủi nào vì điều đó.

“Đồ ngốc! Đồ khốn! Lẽ ra mình phải chết ngay tại đó! Lẽ ra mình phải bảo vệ cô ấy!”

Chiều nay Ernest Horowitz nghe tin Chelsea Goldpixie đã qua đời.

Vào lúc đó, có điều gì đó sụp đổ trong nội tâm của Ernest Horowitz.

“Argh! Uwaaah!”

Ernest Horowitz dùng nắm đấm đấm vào ngực, nhưng mà cảm giác tội lỗi vẫn không hề tiêu tan.

“Tiểu thư Chelsea…”

Ernest Horowitz ngồi sụp xuống hành lang, ngước nhìn bầu trời đêm.

Đột nhiên, ngày đầu tiên anh ta gặp cô ta hiện lên trước mắt.

Một cô gái đầy nghị lực và tự tin.

Đó là ấn tượng đầu tiên mà Ernest Horowitz cảm nhận được.

Phong thái tươi sáng của cô ta để lại ấn tượng rất lâu và anh ta thường hay bất giác nhìn cô ta.

Từ lúc nào đó, Ernest Horowitz bắt đầu nuôi dưỡng những cảm xúc dành cho Chelsea.

Anh ta đã yêu Chelsea.

“A… Aaaa…”

Trong khi Ernest Horowitz phát ra từng âm thanh rên rỉ đau đớn.

“Ngài Ernest Horowitz, ngài đến rồi sao?”

Một giọng nói vang lên trong bóng tối, Ernest Horowitz ngẩng đầu lên.

“Re… Rebecca?”

Người phụ nữ trước mặt anh ta là Rebecca, người hầu cậu từng phục vụ Chelsea.

"Vâng, thưa ngài!"

Ánh mắt của Ernest Horowitz trở nên sắc bén. Anh ta triệu hồi mana để làm tan hơi rượu.

Rebecca đã che giấu ngoại hình của mình ngay khi Chelsea bị bắt.

Điều đó có nghĩa cô ta là một trong những pháp sư hắc ám hợp tác với Chelsea.

“Tất cả là tại cô… Tất cả là vì pháp sư hắc ám đã hợp tác với tiểu thư Chelsea…”

Ernest Horowitz cố gắng tóm lấy cổ họng cô ta.

Ngay lúc đó, Rebecca đã lên tiếng.

“Ngài Ernest, chúng tôi đang tìm cách trả thù Công tước đây.”

Nghe những lời đó, bàn tay Ernest Horowitz dừng lại.

"Cái gì? Cô đang nói cái gì?"

“Chắc hẳn ngài cũng đã nghe tin này rồi. Tiểu thư Chelsea đã qua đời. Mặc dù Công tước không tiết lộ chi tiết cụ thể nhưng mà đã quá rõ ràng rồi.”

Sau khi Rebecca hít một hơi, cô ta tiếp tục nói.

“Cô ấy đã chết trong khi bị thẩm vấn.”

Miệng Ernest Horowitz hơi mở ra rồi lại ngậm lại.

Nếu như đó là Công tước mà anh ta biết thì câu chuyện hoàn toàn có lý. Ông ta là kiểu người sẵn sàng hy sinh người thân của mình vì sự an toàn của gia tộc.

“Nhưng mà một mình chúng tôi không thể trả thù cho tiểu thư Chelsea. Ngài Ernest, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài.”

Sau một lúc suy ngẫm, Ernest Horowitz nói,

"Cô muốn tôi làm gì?"

Một nụ cười hiện lên trên môi Rebecca.

Rebecca giải thích xong, Ernest Horowitz liền biến mất đi đâu đó.

Chỉ còn lại một mình, cô ta nhìn về hướng Ernest Horowitz đã rời đi.

“May mắn là có vẻ như chúng ta đã thuyết phục được hắn rồi.”

Một người đàn ông bước ra từ trong góc.

Ông ta là người mà Chelsea thường gọi là Mustang Fury.

Khi đối mặt với Chelsea Goldpixie, ông ta hay nói lắp và có vẻ rụt rè.

Tuy nhiên Mustang Fury lúc này có ánh mắt lạnh lùng giống như một cơn gió lạnh.

“Ta không ngờ rằng cái tên của cô ta lại có tác động sâu sắc đến như vậy.”

“Tình yêu làm cho con người trở nên mạnh mẽ hơn nhỉ?”

Rebecca cười khúc khích, dùng mu bàn tay che miệng.

“Hắn ta quá ngu ngốc. Bị kích động như vậy mà không hề biết ai là người thật sự đã giết Chelsea.”

Chelsea Goldpixie không chết trong khi thẩm vấn. Chính vì lời nguyền do Yulan thiết lập ra mà cô ta đã tự kết liễu đời mình.

“Nhưng mà, Đội trưởng à, tôi không hoàn toàn thoải mái với chuyện này. Chúng ta phải giết Damien Haksen sao?”

“Ý cô là chúng ta chỉ cần ngồi yên không làm gì cả à? Tên vô lại đó không chỉ giết Akitora mà còn gây trở ngại cho kế hoạch của chúng ta nữa.”

Mustang Fury cau mày nói.

“Sau khi thống trị lãnh địa của Công tước, chúng ta phải gây ra sự hỗn loạn ở Vương quốc Apple, đó là sứ mệnh do 'người ấy' giao cho chúng ta. Nhưng mà chúng ta đã gặp phải trở ngại rồi. Làm sao có thể chịu đựng được thất bại đây chứ?”

Mustang Fury nói với ánh mắt sắc bén.

“Damien Haksen và Công tước không biết danh tính thật sự của chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng điều đó để tạo cơ hội giết hắn ta.”

Đồng tử của Mustang Fury tối sầm lại.

“Ta muốn Damien Haksen cầu xin chúng ta tha mạng cho hắn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương