Chương 29: Khải Huyền (2)

[Dịch giả – Vân]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

“Ugh, ugh! Uwaa!”

Guillaume Blackwing cố gắng để ngừng nôn nhưng mà cũng chỉ là vô ích. Ma thuật hắc ám liên tục phát ra từ miệng ông ta.

Khi ma thuật hắc ám chầm chậm tuôn ra, cơ thể ông ta dần dần trở nên khô héo. Mái tóc đen của ông ta chuyển sang màu trắng hoàn toàn như thể bị tẩy trắng, đây chính là hậu quả khi ma thuật hắc ám được giải trừ.

“Khụ, khụ…”

Chỉ trong chốc lát, Guillaume Blackwing đã già đi vài tuổi. Ông ta ngã khuỵu xuống đất, thậm chí còn không thể đứng vững được, cơ thể suy yếu đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.

Cả sân tập rơi vào im lặng. Mọi người đều đứng hình vì kinh ngạc. Ngay cả Công tước cũng chết đứng tại chỗ.

“Ma thuật hắc ám? Đây thật sự là ma thuật hắc ám sao?”

“Tôi có nhìn lầm không vậy?”

Những tiếng thì thầm vang vọng đến từ nhiều nơi. Giọng nói của mọi người đều đang run rẩy.

“Chúng ta… chúng ta giải quyết chuyện này như thế nào đây?”

“Có thể làm như vậy sao? Trong cả cuộc đời mình tôi chưa bao giờ gặp phải ma thuật hắc ám cả.”

“Đây không phải là lúc để chúng ta đấu đá với nhau đâu. Chúng ta cần phải hiểu rõ tình hình trước đã.”

Chỉ có một người có thể giải thích được tình hình này. Như được dàn dựng sẵn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một điểm.

Chelsea Goldpixie tỏ vẻ khổ sở, lắc đầu thật mạnh.

“T-tôi không biết! T-tôi không biết gì cả!”

Bất chấp vẻ mặt hoảng sợ của Chelsea, không một ai tin lời cô ta nói.

"Cha! Xin hãy tin con đi mà! Chuyện này không liên quan gì tới con hết!"

Thấy có vẻ như sẽ không một ai tin mình, Chelsea hét lên với Công tước:

"Cha!"

Phớt lờ lời cầu xin của con gái, Công tước vẫn im lặng, đứng yên không nhúc nhích lấy một centimet.

“Sao binh lính còn đứng đó?”

Đột nhiên, Công tước lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Ngay lập tức giam giữ tiểu thư Chelsea vào ngục tối.”

Theo mệnh lệnh của ông ta, những binh lính xung quanh sân tập bắt đầu di chuyển.

“Cha! Xin hãy nghe con nói đi mà! Con vô tội! Con xin thề đó!”

Nhìn thấy thế, Chelsea Goldpixie tuyệt vọng kêu lên, nhưng mà mệnh lệnh của Công tước vẫn không thay đổi.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy! Không bảo vệ cho ta sao? Chặn binh lính đi!”

Chelsea hét vào mặt các kị sĩ của mình.

Không một chút do dự, các kị sĩ rút vũ khí ra và hét lên.

“Nếu như dám đến gần thì chúng tôi sẽ giết các người!”

“Muốn bắt tiểu thư Chelsea phải đánh bại được chúng tôi đã!”

Những lời đe dọa của các kị sĩ khiến cho binh lính phải do dự.

Mặc dù binh lính của Công tước nổi tiếng về sức mạnh nhưng mà lại bất lực trước các kị sĩ.

“Karl.”

Lúc này, Công tước lại lên tiếng.

“Hỗ trợ binh lính bắt giữ Chelsea Goldpixie đi. Bất cứ ai dám can thiệp thì cứ trừ khử hết.”

“Tuân lệnh.”

Trả lời xong, Karl Heimlich rút kiếm ra. Âm thanh ớn lạnh của lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm vang vọng khắp sân tập.

Vẻ mặt của các kị sĩ bảo vệ Chelsea tái nhợt lại trước cảnh tượng đó.

Một trong ba kị sĩ cấp cao của Vương quốc Apple.

Không cần phải giải thích cũng biết sự hiện diện của ông ta mạnh đến mức nào.

“Tiểu thư, cứ giao chuyện này lại cho chúng tôi! Hãy mau trốn đi!”

Các kị sĩ từ bỏ ý định đối đầu với Karl Heimlich và chọn hy sinh mạng sống để cho Chelsea trốn thoát.

“Tiểu thư, người hãy nhanh lên!”

“Được rồi, ta hiểu rồi.”

Chelsea cố gắng chạy trốn theo lời của các kị sĩ.

Tuy nhiên, trước khi cô ta kịp hành động thì Karl Heimlich đã vung kiếm.

Một luồng Linh khí màu xanh quét qua sân tập. Luồng Linh khí lan rộng như một vòng tròn, cắt qua tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.

"Hở?"

"Cái gì?"

Sự bối rối hiện rõ trên vẻ mặt những thuộc hạ của Công tước.

Luồng Linh khí xuyên qua họ mà không gây ra bất kỳ thương tích nào.

Tuy nhiên, không phải ai cũng thoát nạn.

“…”

“…”

“…”

Chuyển động của các kị sĩ đang muốn bảo vệ Chelsea đột ngột dừng lại.

“Sao các ngươi lại im lặng thế? Sao lại im lặng thế này…?”

Cảm thấy khó chịu, Chelsea đưa bàn tay về phía một kị sĩ.

Nhưng trước khi bàn tay cô ta kịp chạm vào, máu bỗng nhiên trào ra từ cơ thể các kị sĩ như một cái bao chứa đầy nước bị vỡ ra, điểm khác biệt duy nhất chính là thay vì nước thì đó lại là máu.

Cơ thể của các kị sĩ bị tách ra làm đôi, ngã khuỵu xuống đất.

“… Kyaahhh!”

Chelsea hét lên, cả người đẫm máu và ôm lấy đầu như muốn tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cô ta dùng cả hai tay vò đầu bứt tóc một cách thô bạo.

Các kị sĩ muốn chống lại Linh khí của ông ta đều đã bị cắt làm đôi.

Những thuộc hạ và binh lính vô cùng ngưỡng mộ kiếm thuật cấp cao đó và nhìn Karl Heimlich với vẻ mặt đầy tôn kính.

“Còn đang làm gì đó? Mau nhanh chóng vây bắt Chelsea Goldpixie đi.”

Công tước hét lên.

Theo mệnh lệnh của Công tước, những binh lính cuối cùng đã trở về với thực tại, và họ đã bao vây Chelsea theo mệnh lệnh.

“A… Aah… Aaah!”

Chelsea hét lên trong tuyệt vọng, điên cuồng nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó giúp đỡ mình.

Sau đó đột nhiên đồng tử của cô ta giãn ra.

“Anh Ernest!”

Cô ta đã nhìn thấy Ernest Horowitz đang đứng giữa các kị sĩ.

“L-làm ơn hãy giúp tôi với! T-tôi cầu xin anh!”

Trước lời cầu xin của Chelsea, những cảm xúc trái ngược nhau hiện lên trong ánh mắt của Ernest Horowitz.

"Làm ơn!"

Tiếng khóc của Chelsea càng làm gia tăng sự bất ổn trong lòng của anh ta.

Karl Heimlich nói với Ernest:

“Cậu Ernest, cậu đã đóng góp rất nhiều vào sự thăng tiến của Công tước với tư cách là một kị sĩ cấp trung. Lãnh chúa vẫn rất đánh giá cao cậu.”

Giọng nói của Karl Heimlich vẫn ổn định, nhưng nguồn sức mạnh mà ông ta tỏa ra không hề bình thường.

“Tuy nhiên, nếu như cậu bảo vệ tiểu thư Chelsea, tôi sẽ xử tử cậu ngay tại chỗ.”

Một nguồn áp lực to lớn bao trùm lấy Ernest. Trong khoảnh khắc đó, anh ta đã nhìn thấy một khải tượng.

Một cơn bão hoành hành trên biển cả.

Giữa khung cảnh đó, anh ta cảm thấy như mình đang đứng trên những tấm ván gỗ mục nát do bị phong hóa và xói mòn.

“A… Ugh… Ugh…”

Bị choáng ngợp bởi bóng tối ngột ngạt và nỗi kinh hoàng vô tận, Ernest bất giác khuỵu gối xuống.

Một tư thế của sự phục tùng.

Biểu cảm của Chelsea vặn vẹo trước hành động đó.

“Anh Ernest? Anh Ernest! Đừng làm như vậy mà! Nhanh lên, cứu tôi đi! Nhanh lên đi… Agh! Ah!”

Binh lính tóm lấy và trói chân tay của Chelsea lại.

"Cha!"

Ngay cả khi đã bị dẫn đi, cô ta vẫn cầu xin Công tước.

“Xin… Xin hãy nghe con nói đi mà! Rồi… rồi cha sẽ biết được sự thật thôi! Con vô tội mà!”

Đáp lại lời cầu xin của cô, Công tước chỉ nói một lời với Chelsea.

“Bất tài.”

Khi nghe những lời đó, đôi mắt của cô ta mở to ra như không thể tin được.

“Gia tộc chúng ta suýt nữa đã phải gánh chịu tai họa lớn vì ngươi rồi.”

“Cha… con-con…”

“Mang ngươi về là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta.”

Giọng điệu của Công tước mang theo cảm giác khinh thường sâu sắc.

“K… Không! Không phải! Con…”

“Có nghe thêm nữa cũng vô ích thôi. Binh lính, mau đưa nó đi đi.”

“Cha! Pháp… Ugh! Ugh! Ugh!”

Các binh lính kéo Chelsea ra khỏi sân tập.

Nước mắt chảy dài trên khóe mắt của cô ta.

Vào lúc đó, có một người lọt vào tầm mắt của cô ta.

Damien Haksen.

Anh nhìn cô ta nở một nụ cười giễu cợt.

“Ugh! Ugh! Ugh!”

Chelsea trừng mắt nhìn Damien như thể cô ta sẽ giết anh nếu như được thả ra.

Các binh lính đưa Chelsea ra ngoài sân tập.

Ngay sau đó, tiếng hét của cô ta đột ngột im bặt.

“Thật là đau đầu.”

Sau khi Chelsea biến mất, Công tước thở dài.

“Ta không ngờ là nó lại có mối liên hệ sâu sắc với ma thuật hắc ám đến như vậy. Nếu như chuyện này bị lộ ra thì Giáo hội sẽ không im lặng đâu.”

Sự thù địch của Giáo hội đối với các pháp sư hắc ám to lớn đến mức mọi người đều biết về nó, ngay cả là Công tước Goldpixie.

Cho dù là Công tước nhưng mà ông ta cũng không thể cưỡng lại sự can thiệp của Giáo hội vào vấn đề này.

“Hãy trì hoãn những chuyện rắc rối lại và giải quyết với Giáo hội trước đi.”

Nói xong, Công tước quay sang nhìn Damien Haksen.

“Damien, cậu đã giở trò gì để Guillaume Blackwing ra nông nổi như thế vậy?”

“Tôi cũng không chắc nữa. Chỉ là kỹ thuật mà tôi sử dụng sẽ gây ra nội thương cho đối thủ. Tôi nghĩ nó đã phá vỡ ma thuật hắc ám bên trong cơ thể của Guillaume Blackwing.”

Sự bận tâm của Công tước bị khơi dậy bởi lời giải thích của Damien.

“Một kỹ thuật gây nội thương ư? Khá độc đáo đó. Karl, không phải cậu từng đề cập đến việc nhìn thấy một kị sĩ sử dụng kỹ thuật tương tự như vậy trước đây hay sao?”

“Vâng, đúng vậy. Nhưng mà kị sĩ đó chỉ gây ra thương tích bên ngoài mà thôi, cậu ta không thể gây ra nội thương như kỹ thuật mà Damien đã làm.”

Lời khen ngợi của Karl càng làm tăng thêm sự quan tâm của Công tước.

“Ngay cả với một người không biết nhiều về kiếm thuật như ta cũng thấy nó là một kỹ thuật phi thường rồi. Cậu học nó từ khi nào thế?”

“Tôi từng nhìn thấy một kị sĩ nào đó sử dụng kỹ thuật giống như vậy trong quá khứ và tự mình tạo ra nó.”

“… Chính cậu đã tạo ra kỹ thuật đó sao?”

Công tước nghi hoặc hỏi. Damien nhún vai đáp lại.

“Tôi cũng coi như là một thiên tài rồi còn gì?”

Sau đó là một hồi im lặng ngắn ngủi, Công tước thở dài một hơi.

“Mặc dù đã nhìn thấy rồi nhưng cũng thật khó để tin là cậu đã tạo ra một kỹ năng như vậy.”

Damien không chỉ nói như vậy để tâng bốc bản thân. Công tước cũng đã tiến hành một vài cuộc điều tra liên quan đến Damien.

Việc làm sai lệch câu chuyện về cách mà anh học được kỹ thuật này có thể gây ra những mối nghi ngờ không cần thiết. Nếu như coi Damien công nhận bản thân là một thiên tài thật thì sẽ tốt hơn là bịa ra một câu chuyện có thể dẫn đến sự nghi ngờ.

Hơn nữa, nói đúng ra, đó cũng không hoàn toàn là lời nói dối.

“Nhờ có cậu mà chúng tôi đã có thể loại trừ được một mối đe dọa rất lớn. Đóng góp của cậu quả thật không thể diễn tả được bằng lời.”

Công tước mở một túi không gian và lấy ra một lọ thuốc màu xanh từ bên trong.

Đó là thuốc Tinh thể Mana mà ban đầu ông ta đã đưa ra làm phần thưởng cho việc giành chiến thắng trong trận đấu.

“Như đã hứa, đây là của cậu.”

Damien nhận lọ thuốc do Công tước đưa. Nó có cảm giác nặng nề hơn những gì anh nghĩ, khiến cho anh có thể cảm nhận được hiệu lực của nó một cách rõ ràng hơn.

Sức mạnh to lớn chứa trong lọ thần dược này là không thể phủ nhận được.

“Lọ thuốc này chỉ là phần thưởng cho trận đấu mà thôi. Không thể coi nó là phần thưởng cho sự cố này được. Vậy nên hãy nói cho tôi biết cậu cần gì đi.”

Nghe những lời nói của Công tước, Damien rơi vào trầm tư.

Vào lúc này, có lẽ Damien sẽ có thể lấy được bất cứ thứ gì từ Công tước.

Tuy nhiên, sau khi có được thuốc Tinh thể Mana, Damien hiện không cần thứ gì đáng kể cả. Vì vậy, thay vì đòi hỏi phần thưởng, anh nghĩ rằng tốt hơn hết là nên để lại đó như một món nợ, đặc biệt là khi các món nợ có xu hướng tăng dần theo thời gian.

“Sự cố này cũng là tình cờ xảy ra mà thôi. Chẳng có gì đáng để khen thưởng cả.”

Công tước gật đầu trước lời nói của Damien.

“Cho dù là tình cờ thì việc cậu đã cứu cả gia tộc ta vẫn là sự thật.”

“Tôi hiện tại đang là kị sĩ của Công tước Goldpixie, vì vậy tôi chỉ làm những gì mình phải làm mà thôi.”

Damien đã từ chối rát nhiều lần. Cuối cùng Công tước không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ.

“Chà, nếu như cậu kiên quyết như vậy thì cũng được thôi… Nhưng mà tôi sẽ ghi nhớ sự việc lần này. Nếu như cậu cần sự giúp đỡ của tôi thì hãy cứ đến và tìm ta nhé.”

Nói xong, Công tước triệu tập Karl Heimlich.

“Karl, ta sẽ giao cho cậu binh quyền. Dẫn các kị sĩ và binh lính đi bắt tất cả những người có liên quan đến Chelsea Goldpixie.”

"Vâng, thưa lãnh chúa."

“Đặc biệt là những pháp sư hắc ám hợp tác với Chelsea Goldpixie, đừng để sót lại một ai trong số đó.”

Nghe mệnh lệnh của Công tước, Karl Heimlich quỳ một chân xuống.

“Tất cả mọi người, hãy nghe đây. Nhất định phải hợp tác nhiều nhất có thể trong cuộc điều tra của Karl Heimlich. Nếu như có ai không làm theo…”

Ánh mắt của Công tước lóe lên dữ dội.

“Ta sẽ coi như kẻ đó đã đứng về phía Chelsea Goldpixie để tiêu diệt gia tộc này!”

Trước lời cảnh báo sắc bén của Công tước, những thuộc hạ bất giác run lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương