Chương 16: Cảnh Báo (2)

 

“Chẳng phải là có chút đáng nghi sao ạ?”

Một điều tra viên trẻ hỏi một đồng nghiệp cấp cao trong khi đang kiểm tra địa điểm khai quật.

Điều tra viên cấp cao vừa lục lọi những mảnh vỡ rải rác xung quanh hiện trường vừa trả lời:

“Cái gì? Âm thanh của thứ gì đó đang nhai cỏ à?”

“Không phải như thế. Là về Akitora ấy ạ. Hắn ta là lãnh đạo của Yulan, một tổ chức đã nhiều lần cản trở việc truy đuổi của Giáo hội.”

Yulan không phải là một nhóm pháp sư hắc ám bình thường.

Quỷ mô của bọn chúng tuy nhỏ nhưng mà kỹ năng của mỗi cá nhân lại rất cao.

Đến mức tất cả các hiệp sĩ được Giáo hội cử đi đều rơi vào bẫy của bọn chúng trong các cuộc đi săn.

“Tất nhiên Akitora thuộc dạng sử dụng bùa chú cho nên năng lực chiến đấu của hắn ta tương đối yếu.”

So với những kẻ có kỹ năng chỉ huy xác sống hoặc là những kẻ tăng cường sức mạnh cho trận chiến thông qua luyện tập thì những kẻ sử dụng bùa chú thiếu khả năng chiến đấu trực diện.

“Nhưng mà việc một pháp sư hắc ám cấp cao như Akitora mất mạng vào tay một quý tộc nông thôn có phải là vô lý quá không?”

Tuy nhiên, kết luận đó cũng chỉ là tương đối.

Ngay cả những kị sĩ với trạng thái thông thường cũng cảm thấy khó khăn khi phải đối đầu trực diện với một phù thủy bùa chú tài giỏi như Akitora.

“Lẽ nào người đó, Damien Haksen… là gián điệp của Yulan? Có thể anh ta đã cải trang thi thể của người khác thành Akitora và giao nó cho Giáo hội.”

Điều tra viên cấp cao gật đầu đồng ý với sự nghi ngờ của cấp dưới.

“Tôi cũng có suy nghĩ tương tự.”

“Vậy ra không chỉ mình tôi cảm thấy chuyện này kỳ lạ!”

“Nhưng mà chúng ta có thể làm gì được chứ? Tiểu thư Agnes vẫn chưa nói một lời nào về chuyện đó cả.”

Agnes là một hiệp sĩ được kính trọng vì đã tiêu diệt vô số kẻ dị giáo.

Điều tra viên trẻ không thể tin rằng Agnes lại bỏ qua một điều mà ngay cả các điều tra viên cũng cảm thấy nghi ngờ.

Thế nhưng Agnes không hề có chút nghi ngờ nào về Damien Haksen.

“Nhưng mà chúng ta đưa ra đề nghị chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Trước tiên hãy kết thúc cuộc điều tra cái đã, rồi sau đó trình bày sau. Hãy tập trung vào công việc hiện tại…”

“Damien Haksen không phải là gián điệp.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau làm cả hai điều tra viên giật mình.

Agnes đang nhìn hai người họ với vẻ mặt thản nhiên như thường lệ.

“Tôi hiểu sự nghi ngờ của hai người, nhưng mà Damien Haksen không phải là người như vậy.”

Nghe lời nói của Agnes, hai điều tra viên chớp mắt ngạc nhiên.

“N-nhưng làm sao anh ta có thể giết Akitora được?”

Điều tra viên trẻ lấy hết can đảm hỏi.

Agnes liền trả lời mà không hề do dự.

"Cậu không nghe nói anh ta đã giết hắn ta như thế nào sao?"

“Dạ? Ah! Vâng, chúng tôi đã có nghe rồi.”

Đột nhiên, điều tra viên trẻ nhớ lại lời của Damien Haksen.

“Cơ bản là tôi né được đòn rồi chém vào cổ hắn để giết chết hắn thôi.”

Một cảm giác hoang mang sâu sắc hiện lên trên vẻ mặt của điều tra viên trẻ.

“Ồ, không, vậy điều đó có nghĩa là anh ta thật sự… chỉ né đòn tấn công và giết chết hắn ta à?”

Agnes gật đầu.

“Khi người hầu đó mang cái đầu bị chặt của Akitora đến, tôi đã không can thiệp ngay. Tôi đã quan sát Damien.”

Thật ra, Agnes vốn đã nghi ngờ Damien rồi.

Thật là vô lý khi một nhân vật như Akitora lại chết dễ dàng như vậy.

Tình hình đó thật không thể tránh khỏi sự nghi ngờ.

“Quả thực… anh ta là một người tài giỏi đến mức đáng kinh ngạc.”

Và khi chứng kiến ​​khả năng chiến đấu của Damien Haksen, mọi nghi ngờ của cô đều bị xua tan.

“Đối mặt với hàng chục đối thủ cùng một lúc, nhưng mà anh ta không hề dính một vết thương nào, thậm chí anh ta còn áp đảo tất cả bọn họ.”

Agnes vẫn không thể quên được.

Damien Haksen né tránh các đòn tấn công từ mọi hướng với tỷ lệ cực nhỏ và loại bỏ kẻ thù của mình.

Mọi hành động đều được tính toán tỉ mỉ.

Cảm giác gần như không thực, cứ như thể đang xem một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ vậy.

“Điều đáng kinh ngạc nhất là… việc anh ta làm chệch hướng ma thuật bằng một thanh kiếm.”

Lúc đầu, hai điều tra viên không hiểu được ý nghĩa lời nói của cô.

“Một trong những thành viên của băng Hắc Xà đã sử dụng một pháp cụ để bắn một quả cầu lửa. Damien Haksen đã vung kiếm và chuyển hướng quỹ đạo của quả cầu lửa đó.”

Chỉ sau khi nghe lời giải thích của Agnes, họ mới bắt đầu hiểu ra.

À không, thật ra thì lúc này họ vẫn chưa thể hiểu được.

“Điều đó… có thể sao?”

Người ta còn phải cố gắng hết sức chỉ để chặn được một thanh kiếm đang lao tới ngay trước mặt mình.

Trong tình huống như vậy mà có thể làm chệch hướng được ma thuật sao? Đó là một câu chuyện không thể tin được.

“Hoàn toàn có thể. Tôi nghe nói là Kiếm sư ‘Gyumsung’ của Đế quốc có thể chống đỡ được mọi đòn tấn công, kể cả ma thuật.”

Hai điều tra viên há hốc mồm.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là kỳ tích này chỉ có thể đạt được bởi một cao thủ ở cấp bậc Kiếm sư.

“Nếu, nếu như đó là sự thật thì Damien Haksen…”

“Anh ta là một người rất phi thường, một thiên tài vô song. Không lý nào một người như vậy lại là gián điệp được. Sử dụng anh ta để chiến đấu thôi cũng sẽ gây ra thiệt hại đáng kể cho Giáo hội rồi.”

Agnes nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Lý do cô đích thân đến đây là vì anh chàng đó sao?”

“Lý do tôi đi theo mọi người đến đây là vì Yulan.”

Agnes cắt ngang lời họ một cách gay gắt.

Không ai trong Giáo hội là không biết rằng Agnes có mối hận thù sâu sắc với Yulan.

“Nhưng mà tôi cũng có chuyện cần giải quyết liên quan đến anh chàng đó. Tôi muốn đưa anh ta đến gặp sư phụ của tôi càng sớm càng tốt. Nếu như các trưởng lão khác phát hiện ra anh ta thì sẽ rắc rối lớn lắm.”

Trong Giáo hội, Cheongyeom Brigandin giữ chức vụ không thua kém gì một vị vua của một quốc gia.

Và trong số các đệ tử của Cheongyeom, Agnes là nhân vật nổi bật nhất.

Một người như thế lại đang dành những lời khen ngợi cho một ai đó mà không hề có chút kiêng nể nào.

“Vậy nên bây giờ hãy gác lại những nghi ngờ về anh ta và tập trung vào cuộc điều tra đi.”

Đáp lại những lời đó, các điều tra viên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Bốn giờ trôi qua, cuộc điều tra đi đến hồi kết thúc.

Đáng tiếc là do hậu quả của trận chiến mà tất cả mọi thứ đã trở thành đống đổ nát, để lại cho họ rất ít thông tin để đánh giá.

“Cảm ơn tất cả mọi người vì đã làm việc chăm chỉ.”

Mặc dù vậy, Agnes vẫn tập hợp các điều tra viên lại mà không hề tỏ ra thất vọng.

Sau đó Agnes và các điều tra viên rời khỏi hiện trường.

Vừa bước ra ngoài, họ đã chứng kiến ​​một cảnh tượng khác thường.

"Hở?"

“Đó là cái gì vậy?”

Không khí đang quay cuồng.

Trong luồng không khí ấy, những chiếc lá xung quanh họ cũng bắt đầu rung chuyển.

Trung tâm của tất cả chính là Damien Haksen.

Anh đang ngồi trên một tảng đá, nhắm mắt lại.

Mỗi lần anh thở, luồng không khí luân phiên di chuyển nhanh chậm.

“Cái gì thế?”

“Thật không thể tin được có phải không?”

Các điều tra viên kinh ngạc theo dõi cảnh tượng kỳ lạ này.

Là những người bình thường, họ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“… Chúa ơi.”

Chỉ có Agnes mới nhận ra bản chất khó hiểu của việc mà Damien Haksen hiện đang làm.

Anh đang tập hợp và hấp thụ tất cả năng lượng ma thuật phân tán xung quanh mình và khuất phục chúng để sử dụng cho chính mình.

“Mình đang chứng kiến ​​điều gì đây?”

Agnes biết rõ về kỹ thuật hấp thụ mà cô đã giao cho Damien Haksen.

Do hiểu được giá trị quan trọng của nó, cô đã giao nó cho anh.

Bản thân Tư Thống Kiếm không có gì đặc biệt đáng chú ý.

Tuy nhiên, Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao lại khác. Đó là một kỹ năng phi thường mà bất cứ ai cũng phải ghen tị.

“Anh ta nắm vững Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao chỉ trong khoảng thời gian mình điều tra…”

Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao liên quan đến việc thu thập và hấp thụ mana xung quanh, đẩy nhanh đáng kể quá trình tích lũy ma thuật so với các kỹ thuật khác.

Sau khi làm chủ được nó, ta có thể vượt xa việc chỉ hấp thụ ma thuật gần mình và thống trị nó.

[Lưu ý- Kỹ thuật này tăng phạm vi và tốc độ hấp thụ mana và cũng như giúp sử dụng nó hiệu quả]

Những gì Damien Haksen hiện đang làm chính xác là như vậy.

Anh sử dụng Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao để kiểm soát và hấp thụ năng lượng ma thuật xung quanh.

“Phù…”

Damien ngừng hít thở.

Đồng thời, luồng không khí cũng đột ngột ngừng lại.

“Mọi người đã điều tra xong rồi sao?”

Damien hỏi Agnes và các điều tra viên.

Agnes gật đầu với vẻ mặt trống rỗng.

“Anh Damien… anh đã… đạt được gì rồi?”

“Phải, tôi cũng vui vẻ được một chút.”

Damien nhếch mép cười.

Ngay cả anh cũng có vẻ hài lòng với thành quả của mình.

“Đã tối rồi. Mau quay về thôi. Cha đã chuẩn bị sẵn bữa tối rồi…”

Đột nhiên, vẻ mặt của Damien đanh lại.

Anh hướng ánh mắt về phía lãnh địa của mình.

“Bọn kền kền tới rồi sao?”

Nghe những lời lẽ gay gắt bất ngờ, Agnes có hơi ngạc nhiên. Damien Haksen cúi đầu với cô và nói,

“Có chuyện khẩn cấp đã phát sinh. Tôi phải đi trước. Mọi người cứ thong thả nhé.”

Không đợi câu trả lời, anh giậm chân xuống đất.

Trước khi Agnes có thể hiểu được, Damien Haksen đã biến thành một hạt bụi và biến mất.

Tốc độ của anh khiến cho Agnes một lần nữa phải kinh ngạc.

“Anh ta di chuyển nhờ sự trợ giúp của ma thuật sao?”

Sử dụng ma thuật có thể khuếch đại khả năng thể chất.

Khả năng di chuyển với tốc độ siêu phàm của Damien Haksen đều là nhờ vào ma thuật.

“Nhưng mà Damien không sở hữu ma thuật đó.”

Khi ở Thành phố Landwalk, Agnes đã truyền thần lực vào cơ thể của Damien Haksen để kiểm tra nội tại của anh.

Thời điểm đó, lượng ma thuật mà Damien Haksen sở hữu là vô cùng yếu ớt.

Với một lượng ma thuật nhỏ như vậy, anh không thể di chuyển nhanh đến thế được.

“Là do Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao sao? Không, ngay cả khi cực kỳ thông thạo kỹ thuật này thì cũng không thể tích lũy được nhiều ma thuật chỉ trong thời gian ngắn như vậy.”

Ngay cả khi Damien đã đạt đến đỉnh cao của Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao, anh cũng chỉ có thể tích lũy ma thuật trong khoảng 3 đến 4 giờ.

Tuy nhiên, chuyển động của Damien Haksen nhanh hơn nhiều so với một kị sĩ bình thường.

“Có thể… thao túng ma thuật chính xác đến mức này sao?”

Ma thuật được điều khiển càng chính xác thì hiệu quả của nó càng lớn và sự lãng phí ma thuật cũng giảm theo.

Kiếm sĩ Gyumsung, nổi tiếng với việc đạt được hiệu quả gấp đôi từ cùng một lượng ma thuật với những người khác, được coi là thiên tài trong các thiên tài.

Trong mắt Agnes, hiệu quả sử dụng ma thuật của Damien không chỉ ở mức gấp đôi.

“Giới hạn của anh chàng này nằm ở đâu chứ?”

Đối mặt với một tài năng dường như vô hạn, Agnes cảm nhận một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

***

Lãnh địa Haksen.

Ba người đàn ông xuất hiện trên con đường dẫn tới dinh thự.

Cả ba đều mặc giáp toàn thân, cưỡi ngựa chất lượng cao.

Người ta có thể dễ dàng nhận ra rằng họ có địa vị không hề bình thường.

“A, cuối cùng cũng tới rồi.”

Một kị sĩ vươn vai và nói.

Sự kiệt sức đã tích tụ trong hai ngày tuần hành vừa qua.

“Ugh, Alpheus. Mùi đó là gì vậy? Hôi quá đi mất.”

Một kị sĩ khác nhận xét với vẻ mặt nhăn nhó.

Đáp lại, Alpheus, kị sĩ vừa vươn vai, chế giễu.

“Lavender, đồ nhà quê, đó là mùi phân bò, là một mùi hương quý phái đó, hãy hít thật sâu đi.”

“Mùi phân bò? Ugh.”

Kị sĩ tên Lavender bắt đầu dùng tay phủi bộ giáp của mình.

Nhìn thấy điều đó, Alpheus bật cười.

“Đồ ngốc. Cậu nghĩ làm như vậy thì mùi sẽ biến mất sao?”

“Chết tiệt, cậu không có nước hoa hay gì à? Nếu được thì cho tôi một ít đi. Lỡ mùi này dính vào người tôi thì sao!”

Trong khi hai kị sĩ đang trò chuyện, một kị sĩ khác vẫn giữ im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

"Im lặng."

Nghe những lời nói nhẹ nhàng đó, Alpheus và Lavender ngay lập tức im bặt.

Người kị sĩ đã khiến cho cả hai im lặng nhìn chằm chằm vào dinh thự của Haksen.

“Đó có phải là dinh thự Haksen không?”

“Vâng, ngài Gerrick.”

Alpheus, mặc dù có thái độ bình thường nhưng mà lại nói với giọng điệu nghiêm túc như thể đang nói dối. Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Không giống như Alpheus và Lavender chỉ là những kị sĩ sơ cấp, người đàn ông trước mặt họ là một kị sĩ chính thức. Hơn nữa anh ta còn đủ kỹ năng để nhận nhiệm vụ trực tiếp từ hầu tước Ryan Bloom.

“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi. Tên khốn đó dám thách thức ngài Ewin và bôi xấu danh dự của Lãnh chúa Ryan Bloom.”

Một tia ác ý tỏa ra từ ánh mắt của Gerrick.

Alpheus và Lavender nuốt nước bọt lo lắng. Bọn họ cảm thấy choáng ngợp trước sự hiện diện đầy uy nghiêm của Gerrick.

“Alpheus, nhiệm vụ mà lãnh chúa đã giao cho chúng ta là gì?”

“Dạ! Chúng ta được lệnh bắt Damien Haksen và đưa hắn ta về dinh thự!”

“Bắt thứ rác rưởi đó không khó… Nhưng mà chỉ như thế thôi thì chưa đủ.”

Linh khí của Gerrick dày đặc hơn một chút.

“Không chỉ Damien Haksen mà cả gia đình Haksen đều phải trả giá. Các người không nghĩ như thế là rất công bằng sao?”

"Vâng, thưa ngài!"

"Chính xác ạ!"

Hai kị sĩ nhanh chóng trả lời.

Gerrick trung thành nhưng mà nổi tiếng có tính khí thô lỗ. Đã có lần anh ta đánh những người sống trong dinh thự vì không thể hiện sự tôn trọng đúng mực đối với lá cờ của Lãnh chúa.

Với tính khí của Gerrick, họ buộc phải đồng ý, ngay cả khi bọn họ không nghĩ như vậy. Nếu không thì họ có thể là những người đầu tiên phải gánh chịu hậu quả trước gia đình Haksen.

"Đi thôi."

Ba kị sĩ tiến về phía dinh thự Haksen. Ở lối vào, họ nhìn thấy một người hầu đang quét dọn.

"Này."

Lavender nói với anh ta 

Anh ta liền dừng việc quét dọn và ngước nhìn lên.

"Ồ!"

Anh ta giật mình kêu lên, ngược lại Lavender cũng rất ngạc nhiên.

“S-sao các kị sĩ lại đến lãnh địa của chúng tôi vậy?”

Anh ta run rẩy hỏi.

Thái độ phục tùng của anh ta khiến cho Lavender thoáng có cảm giác vượt trội hơn.

“Tôi đến đây để gặp Damien Haksen. Bảo hắn ta ra đây ngay.”

Lavender nói to hơn.

Khi nghe thấy thế, đôi mắt của anh ta mở to ta.

"Tại sao lại tìm thiếu gia của chúng tôi?"

“Không cần phải biết nhiều như vậy. Chỉ cần chuyển lời nhắn của tôi tới Damien Haksen thôi.”

“Tôi e là tôi không thể làm được rồi.”

Anh ta cau mày trước lời nói của Lavender.

"Cậu vừa nói cái gì vậy?"

“Các người đòi gặp thiếu gia của chúng tôi mà không tiết lộ các người là ai. Tôi không thể làm như vậy được.”

Người hầu lắp bắp trong lo lắng.

“Nếu như muốn gặp thiếu gia của chúng tôi xin vui lòng cho biết các người đến từ đâu và tên của các người. Sau đó tôi sẽ chuyển lời nhắn của các người cho cậu ấy.”

“Hah.”

Lavender bật cười mỉa mai và liếc nhìn Gerrick.

Như muốn giẫm đạp lên gia đình Haksen, Lavender đã chớp được cơ hội hoàn hảo.

"Cậu tên là gì?"

“Tôi là Victor.”

“Được rồi, Victor.”

Lavender tiến đến gần Victor. Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Victor lùi về sau.

“Tại sao, tại sao anh lại đến gần tôi… ugh!”

Lavender đánh vào bụng Victor bằng nắm đấm đeo găng tay của mình.

Victor cong người lại và nôn ói.

“T-Tại sao anh lại làm như vậy… Ugh!”

Lần này là một cú đánh giáng thẳng vào đầu Victor, khiến cho anh ta ngã sóng soài trên mặt đất.

“Tôi bảo làm cái gì thì làm đi, đừng nhiều lời!”

Lavender giơ chân lên và đạp Victor đang cố gắng thu mình lại trong vô vọng.

So với thể chất của một kị sĩ thì cơ thể của một người bình thường lại cực kỳ yếu đuối.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Victor! Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Những người hầu bên trong dinh thự vội vã chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy các kị sĩ, họ cứng đờ ngay tại chỗ.

“Gọi, gọi chủ nhân! Mau gọi chủ nhân ra đây!”

Một người hầu vội vàng chạy trở lại dinh thự.

Ít lâu sau, Damien Haksen và gia đình xuất hiện.

“Không thể để như thế này được!”

Sau khi nghe thấy tiếng động từ dinh thự Haksen, các kị sĩ đã ngừng hành vi bạo lực lại, nhưng mà người Victor đã đầy máu.

“Cuối cùng thì các người cũng chịu ra mặt rồi sao?”

Khi nhìn thấy tình trạng của Victor, Tử tước Paul Haksen nổi cơn thịnh nộ.

“Cái gì thế này! Tại sao kị sĩ lại tấn công dân thường như thế này!”

“Nó chẳng là gì so với những gì con trai ông đã làm với thiếu gia Erwin Ryan Bloom cả.”

Khi nghe nhắc đến cái tên Ryan Bloom, vẻ mặt Paul Haksen cứng đờ lại.

“Paul Haksen, Lãnh chúa muốn bắt Damien Haksen. Nếu như ông đầu hàng thì tài sản của ông sẽ không bị tổn hại gì.”

“Damien? Các người đến vì Damien à?”

“Đúng vậy. Chẳng phải các người nên đối mặt với hậu quả khi xúc phạm thiếu gia Ewin sao?”

Đôi mắt của ông khẽ run rẩy. 

Rồi ông cắn môi nói, “Tôi không thể giao con trai mình ra được!”

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Gerrick không có phản ứng nào.

“Ông có chắc là mình sẽ không hối hận hay không?”

"Dĩ nhiên rồi!"

“Nếu như vậy thì chúng tôi không có lựa chọn nào khác rồi. Ra tay đi.”

Theo mệnh lệnh của Gerrick, Lavender và Olphis rút kiếm ra, làn khói xanh bốc lên xung quanh những lưỡi kiếm màu đỏ thẫm.

“Ồ, không! Các người có ý định giết người thật à?”

Tử tước hét lên kinh hãi.

Gerrick bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không giết ai cả, tôi chỉ phá hủy tất cả mọi thứ ở đây thôi.”

Ngay cả những tảng đá đen được bao bọc bởi linh khí cũng bị cắt dễ dàng như nước. Khi kết hợp với khả năng thể chất được nâng cao của các kị sĩ, một thứ vũ khí khủng khiếp như thế sẽ nhanh chóng biến vùng đất nhỏ bé này thành đống đổ nát.

Lời nói của Gerrick không chỉ là lừa bịp hay cường điệu.

"Còn chờ gì nữa? Bắt đầu đi."

"Vâng!"

Lavender và Alpheus di chuyển khi nhận được mệnh lệnh của Gerric và bắt đầu phá bỏ các cánh cửa và bức tường gần đó.

Tử tước hoảng sợ hét vào mặt các kị sĩ.

“D-Dừng lại!”

Tuy nhiên, hai kị sĩ không để ý đến lời nói của ông và tiếp tục phá vỡ các bức tường.

“Những kẻ này! Tại sao lại không dừng lại chứ!”

Khi Tử tước định lao về phía các kị sĩ…

“Bọn điên các người bị mất trí rồi sao?”

Giọng nói thứ ba vang lên khiến cho Gerrick và hai kị sĩ quay lại.

Những lọn tóc nâu có vẻ hơi cháy với đôi mắt đáng quan ngại một cách kỳ quái.

“Không phải ông ấy bảo các người dừng lại rồi sao?”

Damien Haksen tiến đến gần ba kị sĩ.

[PR/N- mana là năng lượng có trong tự nhiên, trong khi ma thuật và linh khí là cách mà ta sử dụng năng lượng đó, tuy nhiên mana đôi khi cũng có thể được sử dụng ở dạng thô như Damien đã sử dụng ở đây và như Erwin đã sử dụng khi anh ta đấu với Damien, nhưng mà nó vẫn được coi là ma thuật.]

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương