Chương 207: Địa ngục (4)

 

Lucifer rời đi, nói rằng hôm sau gã sẽ trở lại. Gã ta cũng nói thêm là bản thân hy vọng lúc đó Frey sẽ đưa ra được quyết định.

 

Một lần nữa, Frey lại một mình ở trong con hẻm.

 

Cậu ngồi trên nền đất bẩn thỉu, nhìn lên trời.

 

Cậu không kìm được nghĩ lại những gì Lucifer đã nói.

 

‘Iris đã bị Lord bắt lại.’

 

‘Ta đã mất liên lạc với cô ấy. Ta không biết cô ấy còn sống hay đã chết. Lord không có lý do gì để giữ cho cô ấy sống sót. Dù có còn sống đi nữa thì cũng không có gì đảm bảo rằng cô ấy ổn cả.’

 

Kỳ lạ thay, cậu lại cảm thấy những lời đó là sự thật.

 

Lucifer không còn cố gắng liên minh nữa. Gã ta chỉ đơn giản nhìn cậu với một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Tuy nhiên, chính thái độ này đã khiến trái tim Frey run rẩy hơn cả những chiến thuật thuyết phục mà gã ta từng sử dụng trước đây.

 

Cậu từ từ nhắm mắt lại.

 

Trong đầu cậu đang có rất nhiều ý nghĩ. Khuôn mặt cậu đanh lại, lòng nặng trĩu.

 

Những lo lắng của cậu cứ thế chồng chất.

 

Mối quan hệ của cậu với Iris. Những việc cô ta đã làm sau khi cậu biến mất. Những gì Anastasia đã nói. Lucifer và gã Lord.

 

“…”

 

Bỗng dưng cậu cảm thấy điều đó không còn quan trọng.

 

‘Mình muốn làm gì?’

 

Frey tự hỏi bản thân.

 

Quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của chính cậu.

 

Câu trả lời đó đến quá nhanh khiến những lo lắng của cậu dường như chẳng cần thiết.

 

‘Bất kể lý do là gì, mình không muốn để cô ta như vậy.’

 

Cậu không muốn đến cuối cùng Iris lại chết dưới tay Lord. Việc ấy sẽ không giải quyết được bất cứ điều gì.

 

Giữa Frey và Iris vẫn còn rất nhiều điều cần giải quyết. Rất nhiều điều mà cậu muốn nghe và nhiều điều cậu muốn nói.

 

Theo ý đó thì Lord chính là một kẻ cản trở, cũng là vị khách không mời mà đến. Gã ta không làm gì khác ngoài việc chõ mũi vào.

 

Frey cuối cùng đã có thể nhìn rõ nội tâm bản thân mình.

 

Cậu không chỉ đi cứu Iris thôi. Nếu lần này gặp cô, cậu sẽ có thể bình tĩnh nhìn cô ta hơn lần trước.

 

Cậu không nhịn được phân vân, chính xác thì cậu sẽ đối xử với Iris Phisfounder như thế nào đây.

 

“…”

 

Trước hết, cậu phải gặp lại cô ta cái đã.

 

Sau khi có suy nghĩ này, Frey đứng dậy.

 

Cậu không định hành động thuận theo ý Lucifer. Gã ta nói là sẽ trở lại vào ngày hôm sau, nhưng Frey không có ý định đợi đến lúc đó.

 

Cậu sẽ tự mình xuống Địa ngục.

 

Tất nhiên, có một số thứ cậu cần phải ‘chăm sóc’ trước đó.

 

* * *

 

"Cậu đi trước đi."

 

Má của Ivan nhăn lại trước thông báo đột ngột của Dro.

 

"Gì đấy?"

 

"Tôi cần làm một số việc đã."

 

“Khu rừng chán ngắt này có gì mà làm, ở chỗ này anh thậm chí còn không thể tìm ra được một con bọ nào ấy. Anh định đào cây lên hả? Chất lượng của gỗ không tệ lắm đâu."

 

Ivan chạm vào một cái cây sẫm màu bên cạnh mình trong lúc đang lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn.

 

Nhưng Dro kiên định lắc đầu.

 

“Không phải vậy.”

 

"Rồi sao?"

 

“…”

 

“Khỉ thật. Cần gì phải giấu nó đi? "

 

Dro vẫn im lặng ngay cả khi Ivan trút giận. Thái độ này càng khiến Ivan giận dữ hơn.

 

Nhưng người đang quan sát vẻ mặt của Dro là Anastasia lại có cách nghĩ khác với Ivan.

 

"Cứ đi đi."

 

"Hế?"

 

"Tôi có một cảm giác xấu." Anastasia cau mày.

 

“Những lời của Dro nghe giống như một lời khuyên.”

 

"Cô đang nói cái quỷ gì đấy?"

 

"Vừa mới nghĩ đến thôi. Anh bạn đó cần chúng ta giúp đỡ ”.

 

“…”

 

Anastasia chỉ về phía Jekid, kẻ đang đứng trước đội nhóm của mình lúc cô nói điều này. Nhưng Jekid không nén được vẻ mặt kỳ ​​lạ khi nghe mình được gọi là ‘bạn đó’ bởi một cô gái trông trẻ hơn con gái gã ta rất nhiều.

 

Ivan tặc lưỡi.

 

Cậu không hoàn toàn tin tưởng Dro, nhưng ít nhất cậu chắc chắn anh ta sẽ không thử bất cứ điều gì ngu ngốc.

 

Tuy nhiên, cậu quay sang Anastasia và nói, cho thấy bản thân không dễ dàng lùi bước.

 

“Cô không phải không hiểu những gì tôi đang ám chỉ, đúng không?”

 

"Chuyện như vậy sẽ không xảy ra."

 

"Ha."

 

Ivan khịt mũi trước khi bước tới chỗ Jekid.

 

Anastasia nhìn Dro đầy ẩn ý rồi quay lại và đi theo cậu.

 

Hình bóng của họ ngày càng xa.

 

Toàn bộ khu rừng này không tìm đâu ra dấu hiệu của sự sống. Vì vậy, khi họ biến mất, một cảm giác thanh thản đọng lại. Tưởng như là bình thản trước cơn bão.

 

Dro dường như bị bỏ lại một mình trong khu đất trống. Nhưng anh biết bản thân không đơn độc.

 

“Cậu vẫn chưa giỏi nói chuyện lắm nhỉ. Chà. Iris thực sự không đủ khả năng để quan tâm đến điều đó."

 

Một người đàn ông đứng trong góc tối của khu rừng.

 

gã ta không hề che giấu sự hiện diện của mình. Thực ra, gã ta đã dựa vào cái cây ngay từ đầu rồi nhưng không ai ngoại trừ Dro cảm nhận được sự hiện diện của gã ta.

 

Ngay cả Ivan, người đang bước gần đến Vua chiến binh, Anastasia, người mang danh hiệu Đại Hiền triết, hay Jekid, thủ lĩnh của một trong Tam Đại Circle và một Hiệp sĩ vượt qua cấp Cao thủ đều không thể thấy được.

 

“Thật là tuyệt vời khi cậu đã liều lĩnh đuổi chúng đi như vậy.”

 

Người đàn ông nói kiểu kỳ lạ.

 

Dro cảm thấy dường như bằng cách nào đó, gã ta đã biết anh là ai. Vì vậy, anh không ngạc nhiên.

 

Thay vào đó, anh tiếp tục nói với giọng trống rỗng thường ngày của mình.

 

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không bảo họ rời đi trước? Nếu họ vẫn ở đây thì sao? ”

 

“Tôi muốn một mình nói chuyện với cậu. Tôi không muốn những kẻ khác nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta. "

 

Giọng điệu của gã ta nhẹ nhàng nhưng dường như lại mang một ý nghĩa sâu xa hơn.

 

Ý gã ta là gã sẽ giết tất cả mọi người ở đó. Việc đó không khó với gã ta.

 

Nhìn nước da trắng ngần của gã ta, Dro chậm rãi mở miệng.

 

"Lucifer."

 

"Ô hô."

 

Lucifer phát ra tiếng thán phục khi nghe thấy tên gã ta được gọi lên.

 

Giọng gã ta đong đầy cảm giác mong đợi mà hỏi.

 

"Cậu có thể nhớ ra sao?"

 

"Mơ hồ."

 

"Thật tuyệt khi nghe điều đó. Giờ thì đến đây nào. ”

 

Lucifer ra hiệu cho anh, nhưng Dro không rời khỏi vị trí của mình.

 

Thay vào đó, anh lắc đầu chắc nịch.

 

"Tôi đã được bảo là không được tin tưởng ông."

 

“Ta không cần hỏi ai đã nói với cậu điều đó. Haha. Không thể tin được là Iris đã nói như vậy đấy. Cô ta vừa hài hước lại phiền phức.”

 

Gã ta vẫn nở một nụ cười trên môi lúc nói chuyện.

 

“Iris đã tạo ra tôi. Cô ấy là …"

 

"Sao cơ? Hahaha! ”

 

Lần này gã ta thực sự phá lên cười.

 

Lucifer cười một hồi lâu rồi mới nhìn Dro lần nữa.

 

“Khư khư. Cậu không sai, cơ mà… ngây thơ quá đi mất. Phải rồi. Giờ thì ta hiểu rồi. Đây cũng là một phần trong thiết kế của Iris nhỉ? Người phụ nữ đó thực sự không thể coi thường được. ”

 

"Ông đang nói đến điều gì?"

 

Câu trả lời đến từ phía sau anh.

 

"Người cậu cần tin không phải là cô ta mà là ta kìa."

 

“…!”

 

Xoẹt.

 

Lucifer, người đang di chuyển phía sau Dro, nắm lấy vai anh. Trong khoảnh khắc đó, Dro cảm thấy như thể những tia chớp lóe lên trong tâm trí mình.

 

“Nhớ lấy, Dro. Ý nghĩa cái tên của cậu. ”

 

Giọng gã ta trôi vào tai anh như thứ gì đó thôi miên khó cưỡng lại. Đầu tiên, nó trôi qua êm đềm như một cơn gió nhẹ rồi cuối cùng hóa thành một cơn bão tố.

 

"-."

 

Miệng của Dro há ra, còn đôi mắt của anh thì trợn to.

 

“… Tôi… không phải là Lord Rồng.”

 

"Đúng. Cậu không phải. "

 

Lucifer cười rạng rỡ.

 

"Cậu đâu chỉ có vậy, Dro."

 

* * *

 

Lilith thở sâu khi cô ta nhìn chằm chằm vào đám Bán Thần.

 

Cô ta hoàn toàn không có được sự bình tĩnh như thường lệ. Mái tóc được chải chuốt kỹ càng của cô xõa tung, còn toàn bộ cơ thể thì chằng chịt vết thương.

 

Không chỉ có vậy.

 

Địa ngục Hắn Mộng gần như đã bị chiếm đoạt hết, đến cả lâu đài của chính cô ta cũng bị phá hủy.

 

‘Việc này thực sự rất khó chịu.’

 

Cô ta chưa từng nghĩ tới việc bản thân là nạn nhân đầu tiên.

 

Lúc đầu, cô ta có lợi thế, nhưng lại không thể ngờ rằng nó có thể trở nên như thế này.

 

Bởi vì đám Bán Thần không biết gì về Địa ngục.

 

Lilith tự tin với lãnh thổ của mình. Cô ta đã tin rằng vì đây là Địa ngục Hắc Mộng nên cô ta sẽ có thể ngăn chặn bước tiến của lũ Bán Thần và thậm chí giết một vài tên trong số chúng.

 

Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh.

 

Kiểu dáng của chúng thay đổi khi các trận chiến tiếp tục. Lũ Bán Thần ấy thích nghi với địa hình và môi trường ở Địa ngục nhanh đến mức khó hiểu.

 

Chúng không bị lung lay trước những lợi thế của ác quỷ. Cuối cùng thì chênh lệch thắng thua trở thành chênh lệch về sức mạnh.

 

Mỗi tên Bán Thần đều có sức mạnh trên cả những ác quỷ cấp cao. Mặc dù chúng có thể yếu hơn sáu vị thống trị địa ngục nhưng chúng có cả tá người.

 

Trong số chúng còn có cả những kẻ cực kỳ mạnh.

 

Nozdog và Ananta. Những kẻ được xưng là Khải Huyền.

 

Hai người bọn chúng lúc đó không ở gần nhau nhưng lúc này đây Lilith không quan tâm nổi đến chúng nữa.

 

“Việc này giống như chúng ta đã được truyền đạt. Nữ hoàng của đám Mộng Quỷ này đặc biệt yếu trong các vị Đại Vương. "

 

"Thật sự."

 

Lũ Bán Thần lẩm bẩm những lời này với khuôn mặt vô cảm. Chúng chỉ nói khẽ những gì chúng nghĩ.

 

Nhưng Lilith cảm thấy bị sỉ nhục như thể chúng đang tích cực chế giễu cô ta.

 

Điều nhục nhã nhất còn là việc cô ta không thể phản bác lại lời nói của chúng.

 

Đúng là trong sáu kẻ thống trị địa ngục, cô ta là người yếu nhất.

 

‘Cuối cùng thì, chẳng có kẻ nào đến giúp.’

 

Lilith tự cười một mình.

 

Cô ta không thất vọng. Vì ngay từ đầu cô ta đã không mong đợi nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào.

 

Cô ta biết rất rõ tập tục của ác quỷ. Nếu là kẻ mạnh, họ sẽ ăn chúng, và nếu là kẻ yếu, họ vẫn sẽ ăn chúng thôi.

 

Địa ngục tuân theo các luật rừng. Những kẻ không thể tự bảo vệ mình sẽ bị xơi tái ngay lập tức.

 

Có lẽ đó là lý do tại sao đám Đại Vương khác không có cái nhìn tốt với Lilith. Cô ta dựa vào sự xảo quyệt và phản bội thay vì chỉ đơn giản tiến lên bằng vũ lực.

 

Tất nhiên, Lilith không nghĩ rằng cô ta đã sai. Cô ta cũng phải vật lộn để tồn tại. Đó là lý do tại sao cô ta có thể bình tĩnh đón nhận cái chết này.

 

Nếu nói cô ta không hối hận thì là dối trá, nhưng cô ta cảm thấy bản thân không thể làm gì được.

 

Cô ta sẽ chết vì bản thân yếu kém.

 

Cô ta chưa từng ngờ tới việc bản thân sẽ chết dưới tay của Bán Thần thay vì Ác Quỷ.

 

"Phù."

 

Cô ta nhắm mắt lại như thể bản thân đã chấp nhận kết thúc của mình trong tiếng thở dài cuối cùng.

 

Woowoong-

 

Lũ Bán Thần đồng loạt nhìn lên bầu trời.

 

Bầu trời màu tím, đáng sợ của Địa ngục mở ra, có ai đó bay xuống từ đó.

 

Lúc đầu, đám Bán Thần nghĩ đó là đồng loại của chúng. Một trong số chúng thậm chí còn nghĩ đó là Lord. 

 

Nhưng đó là một sự hiểu lầm ngớ ngẩn.

 

"... Cậu là…"

 

Nét bàng hoàng hiện rõ trong mắt Lilith.

 

Đó là một khuôn mặt mà cô ta rất quen thuộc nhưng không phải là người mà cô ta mong đợi sẽ nhìn thấy vào thời điểm này.

 

Không.

 

Thay vào đó, cảnh tượng này khiến cô ta tự hỏi liệu mình có phải đang mơ hay không.

 

Sự xuất hiện của con người hạ xuống từ bầu trời địa ngục thế nào cũng chẳng thực tẹo nào.

 

Taht.

 

Frey nhìn quanh.

 

Đây là lần đầu tiên cậu ở Địa ngục. Cậu rất nhanh thấy được chắc chắn có nhiều điều khác biệt so với lục địa.

 

Đáng chú ý nhất là bầu trời màu tím, mặt đất tối đen như mực còn mùi hôi thối vô cùng kinh tởm bao trùm môi trường.

 

Sau đó, cậu nhìn thấy những con sông đang chảy tưởng như được tạo ra từ máu.

 

Roẹt-

 

“…”

 

Thần lực của cậu dao động trong chốc lát. Bước nhảy vọt ba chiều đã thành công, nhưng không phải là không có tác dụng phụ.

 

Frey nhận ra được hiện tại cậu đang ở trong trạng thái hưng phấn.

 

Có phải ma thần lực đang hoành hành ảnh hưởng đến tâm trí của cậu hay không?

 

"Nhà ngươi là cái quái gì thế?"

 

“Ta có thể cảm nhận được Thần lực, nhưng tên đó chắc chắn không phải đồng loại của chúng ta.”

 

"Ta không nghĩ cậu ta là một ác quỷ đâu."

 

Lúc này Frey mới quay lại.

 

Nhìn thấy những sinh vật đang đứng đó, phải mất một lúc cậu mới nhận ra chúng là đám Bán Thần.

 

Ngay cả Frey cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Bán Thần ở một nơi như vậy. Tất nhiên, Frey không nghĩ đến việc trò chuyện với chúng.

 

Số lượng này thậm chí là một mối đe dọa đối với cậu.

 

Tâm trí của Frey nhanh chóng xoay chuyển.

 

Chiến lược tốt nhất là giảm thiểu số lượng của chúng trước khi chúng nhận ra cậu là ai. Nếu cuộc tấn công của cậu diễn ra tốt đẹp thì cậu sẽ có thể khử bỏ ha tên trong số chúng.

 

Dường như tia chớp chuẩn bị phát ra từ cơ thể cậu .

 

"Từ đã nào. Chúng ta không định chống lại cậu đâu.”

 

Sau những lời đó, Frey triệt tiêu ma thần lực của mình.

 

Sau đó cậu quay sang kẻ vừa nói và hỏi.

 

"Ngươi là ai?"

 

"Ta là Heimdall."

 

Đó là một tên đàn ông quàng mảnh vải quanh mắt.

 

Khí chất của hắn ta cũng khác với đám Bán Thần khác.

 

"Chúng ta không định giao chiến đấu?"

 

"Heimdall, ngươi đang nói cái gì đấy?"

 

Đám Bán Thần xung quanh hắn ta cũng tỏ ra không hài lòng trước lời nói của hắn. Tuy nhiên, những lời tiếp theo của hắn ta đã buộc chúng phải im lặng.

 

“Lord đã trực tiếp truyền lại. Nếu Frey Blake xuất hiện ở Địa ngục, hãy lịch sự vào.”

 

Biểu hiện của Frey trở nên kỳ lạ.

 

Sau một khoảng lặng ngắn, Heimdall nói thêm.

 

"Giống như chúng ta đối xử với đồng loại của mình vậy."


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương