Sự Trở Lại Của Pháp Sư Vĩ Đại Sau 4000 Năm
-
Chapter 190 "Hỗn loạn (4)"
Frey nói với giọng chắc nịch.
“Cố gắng tự kết liễu cuộc đời cô không phải là một ý tưởng khôn ngoan đâu.”
"Tôi xin lỗi."
Khuôn mặt Nix đỏ bừng. Cô ấy cúi đầu xuống.
Frey thở dài. Có rất nhiều điều cậu muốn nói với cô.
"Chúng ta sẽ nói về nó sau."
Trước hết cậu phải gặp Snow và Ivan đã.
Người đầu tiên cậu đến gặp là Snow. Căn phòng mà Nora nói đến trước đó là phòng của Snow trong nhà của cậu.
Đứng trước cửa, cậu cảm nhận được sự hiện diện của ai đó bên trong. Cậu gõ cửa nhưng không nhận được câu trả lời.
Cô ấy muốn ở một mình sao?
Thường thì cậu sẽ cho cô ấy một chút không gian nhưng…
Cạch.
Frey mở cửa và bước vào.
Snow đang ngồi trên giường.
Điều khác biệt duy nhất là cô ấy đang đeo mặt nạ ở trong nhà.
Chắc là cô ấy đã khóc một mình.
Frey ngồi bên cạnh cô ấy.
"Cô đang làm gì vậy?"
“… Đang nghĩ về những chuyện đã xảy ra.”
"Đừng đổ lỗi cho bản thân."
Snow khẽ giật mình trước câu nói của Frey. Cô ấy quay mặt nạ lại để nhìn cậu.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, cô tức giận nói.
"Tôi ước tôi có thể đây. Huhu. Tôi chưa từng gặp điều này bao giờ. Tôi cảm thấy bản thân sắp phát điên lên vì sự thảm hại và vô dụng của mình mất.”
“…”
“… Tôi nghe nói cậu đã đánh bại Agni. Nói thật đi, Frey. Nữ hoàng này có giúp được gì trong cuộc chiến của cậu không?"
"Không."
Frey thành thật trả lời.
Kiếm kỹ của cô ấy chắc chắn tuyệt vời. Cô ấy đã đạt đến trình độ tinh thông đỉnh cao. Trên toàn bộ lục địa, những người có kiếm kỹ như cô ấy không vượt quá mười người.
Tuy nhiên, điều đó không đủ để tổn hại đến Agni.
‘Chắc hẳn cô ấy đã đụng phải bức tường thành rồi.’
Snow không có bất cứ kinh nghiệm gia chiến với lũ Bán Thần nào.
Chuyện này có thể coi là bất hạnh. Nếu cô ấy chạm trán và đánh bại một tên Bán Thần yếu ớt, cô đã không rơi vào tuyệt vọng như vậy. Thay vào đó, cô ấy sẽ trải qua một thời kỳ thăng tiến mạnh mẽ bởi những động lực tích cực.
Thật không may, đối thủ đầu tiên của cô ấy lại là một tên Khải Huyền.
“… Bây giờ tôi thế này rồi, tôi sẽ không giúp ích được gì trong các trận chiến sắp tới.”
Giọng cô ấy vẫn yếu ớt.
"Phải. Nếu cô muốn lui ngay bây giờ, tôi sẽ không ngăn cản. Như cô đã nói, hiện tại cô sẽ không giúp được gì nhiều. "
Snow mỉm cười bất lực trước những lời nói lạnh lùng của Frey.
“Huhu. Đúng là một kẻ độc ác. Nhìn thấy cậu nói kiểu vậy mà không quan tâm đến cảm xúc của một cô gái khiến tôi nhớ đến Riki. Đúng. Như cậu đã nói, rời đi… ”
Frey rời khỏi phòng mà không nghe cô ấy đáp lại.
Snow rùng mình trước thái độ lạnh lùng của cậu.
Rồi cô ấy ôm lấy bản thân và lẩm bẩm.
“… tìm kiếm sự thoải mái nơi người khác. Lần này mày đã thực sự gục ngã rồi, Snow De Predickwood. ”
Sau đó, cánh cửa lại mở ra.
Là Frey. Lần này khác biệt là cậu trở lại với một thứ gì đó trên tay.
Đó là một thanh kiếm.
“Đó là…?”
“Cái này thuộc về người bạn của tôi. Bây giờ tôi sẽ giao nó cho cô.”
Cô ấy không biết nó được làm bằng chất liệu gì. Thậm chí còn không biết ai đã làm ra nó.
Nhưng Snow chắc chắn rằng đó là một thanh kiếm tốt. Chỉ cần liếc mắt qua thôi là cô ấy có thể nhận ra rồi.
Thanh hắc kiếm này là thanh kiếm tốt nhất mà Snow từng thấy.
“… Ban đầu, người đó sẽ không đưa kiếm cho người khác đâu. Nhưng Snow, tôi không muốn cô bỏ cuộc như thế này. Bởi vì cô là cô gái mà Riki đã chọn làm đồ đệ của anh. ”
“…”
“Như tôi đã nói trước đây, cứ như bây giờ thì cô sẽ không giúp được gì. Vì vậy hãy mạnh mẽ lên đi. Hãy trở thành một Hiệp sĩ xứng đáng khi cầm thanh kiếm này. ”
Snow đón nhận thanh kiếm, ánh mắt mê mẩn. Cô ấy đã hoàn toàn say mê với thanh kiếm này mà quên đi sự trầm cảm của bản thân trước đó.
Sau đó Frey đặt thứ gì đó lên bàn.
Đó là một viên dường như chứa dung nham.
Khi Frey lướt tay lên viên này, nó liền tách làm đôi. Frey lấy một nửa và để nửa còn lại trên bàn.
“Đây là viên pha lê của Agni. Tôi sẽ chia cho cô một nửa. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là nó sẽ dễ dàng hấp thu."
“…”
“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm. Cho dù cô chọn sử dụng thanh kiếm hay viên pha lê, tất cả đều tùy thuộc vào cô. ”
Sau khi nói những lời đó xong thì Frey quay đầu, Snow vội vàng ngăn cậu lại.
“Đ-, đợi đã. Tôi vẫn còn điều muốn hỏi. "
"Là gì?"
"Thanh kiếm này ... tên của thanh kiếm này là gì?"
Frey im lặng một lúc rồi trả lời.
"Deukid."
“… !!!”
Snow run rẩy.
Nói xong, Frey đã rời rời phòng, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào thanh kiếm mà không hề nhận ra.
Cô ấy biết cái tên đó. Không đời nào cô không biết cái tên đó. Không có bất cứ Hiệp sĩ nào, không, bất kỳ kiếm sĩ nào trên lục địa không biết cái tên đó.
Thanh kiếm của Vua Lucid.
Thanh kiếm đã đồng hành cùng ông trong suốt cuộc đời mang tên Deukid.
Sau đó, Snow lẩm bẩm với vẻ mặt kỳ lạ.
“Thuộc về bạn của cậu ấy ư…?”
* * *
Một âm thanh lớn làm rung chuyển cả khu rừng.
Nghe có vẻ như có thứ gì đó đã phát nổ hoặc giống như tiếng bước chân của một sinh vật to lớn có một không hai.
Nứt!
Âm thanh càng lúc càng lớn lúc cậu tiến về phía trước. Không lâu sau, Frey đã có thể tìm ra thủ phạm gây ra tiếng ồn này.
Ivan đang tay không đập tay của mình xuống đất. Cậu ta thậm chí còn không sử dụng năng lượng.
Không rõ là cậu ta không cảm thấy đau đớn hay chỉ là cậu không quan tâm. Thế nhưng nắm đấm của cậu ta đã đỏ như máu. Cơ bản thì điều này không khác gì tự làm hại bản thân.
Ivan nghiến răng.
Cậu ta xấu hổ. Không, cậu chán ghét bản thân đến mức cảm thấy mình sắp mất trí.
Mỗi khi nhắm mắt lại, cậu ta không thể không nghĩ về Nora, người đã mất đi cánh tay của mình. Và sau đó là hình ảnh của Beniang xuất hiện.
Một cô gái như Beniang, đã hy sinh mạng sống của mình để cứu cậu ta. Đó là sự thật không thể phủ nhận.
Cô ấy đã cứu cậu ta. Cả đời này của nợ cô.
“Khỉ thật! Chết tiệt!"
Cậu ta vung nắm đấm của mình thậm chí còn nhanh hơn. Mặt đất rung chuyển mỗi khi chúng chạm xuống.
Ngay sau đó, Ivan gục xuống, kiệt sức. Cậu ta thậm chí không còn sức để nhấc một ngón tay.
Cậu ta chỉ nằm ngửa nhìn hoàng hôn buông xuống. Một lúc sau, nước mắt cậu bắt đầu chảy ra.
Không hề vui một chút nào.
Ivan chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ có một khoảnh khắc thảm hại như vậy trong cuộc đời chẳng hề ngắn ngủi của mình.
….
….
Ivan cuối cùng cũng có thể hồi phục lúc bầu trời tối đi.
‘Hôm nay chắc chắn sẽ là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.’
Nói cách khác, cậu ta sẽ không bao giờ xuất hiện bộ dạng thảm hại như vậy nữa.
Ivan ngồi dậy và lau nước mắt. Sau đó, cậu ta nhìn thấy Frey, người đã xuất hiện như thể cậu ấy đã ở đó rất lâu.
Ivan không ngạc nhiên mà thẳng thừng nói:
"Anh đã thấy thứ gì khó coi rồi đấy."
"Nó khá khó chịu."
"Đừng bao giờ nói về điều này."
"Được."
"…tại sao anh lại ở đây?"
“Cậu có tìm thấy Chuông khổng lồ không?”
"Có."
Frey gật đầu và lấy ra chiếc Găng tay Vua Hổ mà Dro đã tìm thấy.
“… Đó là?”
“Một trong ba vật phẩm mà Kasajin để lại. Cái cuối cùng."
"Đúng. Vì vậy, đó là Găng Tay Vua Hổ”
Cậu ta có vẻ không hài lòng lắm.
"Cậu sẽ cần chúng nếu bản thân có ý định vượt qua Kasajin."
"Tôi hiểu rồi."
Ivan liếc nhìn đôi găng tay rồi đặt xuống một lần nữa.
Frey thấy vậy thì không thể không nghĩ đến, tình huống này tốt hơn bên Snow.
Ivan không cần bất kỳ lời khuyên hay gợi ý nào. Cậu ta đã có sẵn lòng quyết tâm và ý chí để vượt qua bức tường thành ấy rồi.
Bởi lẽ cậu ta đã đi trên con đường đầy chông gai. Lý trí của cậu ta có khi còn mạnh hơn cả thể xác.
"…Tôi còn yếu kém."
Ivan lẩm bẩm một mình, mắt cậu ta lóe sáng.
"Lần sau, tôi sẽ cứu họ."
Bất kể kẻ thù là ai, đây là lần cuối cùng cậu ta là người được cứu.
Ivan đã thề điều đó.
* * *
Frey đi tìm Nix.
Có vẻ như cô ấy đã chiếm một trong những căn phòng trống trong ngôi nhà.
Lúc mở cửa, cậu thấy một cô gái đang ngồi trên ghế.
Frey dừng lại một lúc.
Cậu nhận ra vẻ mặt đó. Vào lúc đó, cô ấy không còn là Nix nữa - đó là Torkunta.
"Tại sao không phải là Nix?"
"Cô ấy không muốn nói chuyện với cậu."
"Tại sao?"
“Hừm. Đó là điều hiển nhiên. Cô ấy có lẽ sợ bị la mắng ấy mà-…. Khụ! Đừng la tôi! Còn muốn tôi giải thích thế nào nữa? ”
Torkunta cau mày và hét lên.
Frey trầm giọng nói.
"Nix, tôi không có ý định đổ lỗi cho cô đâu."
“…”
Torkunta, người đã im lặng một lúc đột nhiên có biểu hiện lạ.
Rồi cô ấy thở dài và gãi đầu.
“Thà chết còn hơn kết thúc như thế này. Bây giờ, tôi giống như một con tôm thậm chí không thể chịu được một vài đợt sóng. Khỉ thật. ”
Sau đó cô ấy cúi đầu xuống, tính tình thay đổi.
Sau một lúc, cô ấy nói với tông giọng nhẹ nhàng hơn.
"…Tôi xin lỗi."
Đó là Nix.
Frey lắc đầu và nói.
"Tại sao cô lại chọn làm điều đó?"
“Tôi không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Tôi đã nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất”.
Frey không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vẻ ngoài của Nix rõ ràng là của một cô gái đã trưởng thành, nhưng giọng điệu và biểu cảm của cô ấy khiến cậu nhớ đến đứa trẻ mới vài tuổi.
Nhưng điều này cũng hiển nhiên thôi. Rốt cuộc, cô ấy chỉ mới có được hình dáng con người của mình vài năm trước.
"Tôi có thể ngồi không?"
"Vâng."
Frey ngồi trước Nix.
Sau một lúc im lặng, cậu mở miệng.
“Như tôi đã nói, tôi không đến đây để mắng mỏ hay đổ lỗi cho cô. Tôi chỉ muốn nói chuyện.”
"Nói chuyện…?"
“Nhìn lại thì tất cả các cuộc đoàn tụ của chúng ta đều xảy ra ngoài ý muốn. Chúng ta chưa bao giờ thực sự có thời gian để trò chuyện.”
Nix do dự một lúc rồi gật đầu.
Giọng điệu nhẹ nhàng của Frey khiến cơ thể căng cứng của cô ấy thư giãn khá nhiều.
“Tôi muốn nghe về mọi thứ sau khi Torkunta chết. Có được không?”
"A…"
Nix đột nhiên khúc khích cười nhẹ.
"Sao cô lại cười?"
“Bởi vì Torkunta vừa hét lên. Anh ấy nói rằng anh ấy chưa chết."
Frey cũng cười vì những lời đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook