Mạc Khắc cùng Tiểu Li quay lại vực thẳm Vô Nhai, gặp một đám yêu vật đang chém giết nhau sống chết tại đó nên đã tốn rất nhiều thời gian dọn dẹp bọn chúng.

Đến khi có chút yên bình, Tiểu Li lắc lư qua lại trên tay hắn hỏi: “Chủ nhân, có thể lấy được sao? Trước kia người rút không được.”
“Đương nhiên có khác biệt.

Trước kia ta bị lão bà Lê Âm phong ấn Thiên Sát Ấn, chính là đồng thời mất đi cả ký ức và sức mạnh vốn có.

Pháp khí của ta, nếu ta rút không được, thì trong tam giới này còn ai rút được?”
Mạc Khắc chạm vào Không Động Ấn.

Nó lập tức phát sáng, theo lực kéo của cánh tay hắn mà dễ dàng rời khỏi khối đá kiên cố.

Tiểu Li hớn hở: “Quả nhiên là vậy.”
Mạc Khắc siết chặt Không Động Ấn trong tay, mắng: “Lão bà Lê Âm, rảnh rỗi lại đi lo chuyện bao đồng, làm uổng phí biết bao thời gian của ta.”
Tiểu Li lại hỏi: “Chủ nhân, Không Động Ấn đã trở về, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
“Đến ma giới.”
Tiểu Li nghe được câu này hai mắt liền sáng rỡ lên, lắc người càng mạnh: “Chủ nhân, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Lãnh địa của Ma giới tọa lạc tại Thất Nguyệt Cung nằm trong Vô Thanh U Minh Cốc.

Thất Nguyệt Cung dùng xương người để xây nên, được bao quanh bởi sông máu Xích Hà ngày đêm chảy cuồn cuộn.

Trên sông nở ra vô số huyết liên không thân không lá, bất kể ai ăn vào đều sẽ bị ma thức thôn tính, vạn kiếp trầm luân trong ma đạo.

Cách duy nhất để đi vào Thất Nguyệt Cung là dùng thuyền độc mộc.

Những người đưa thuyền đều mù và điếc, không thể nhận ra ai với ai.

Sau khi qua được bờ, họ không cần trả công, nhưng khách sang bờ tuyệt đối không được phép ngoảnh đầu nhìn lại bờ bên kia, nếu không hồn phách sẽ lưu lại thuyền, trở thành thức ăn cho họ.

Dĩ nhiên, đây là quy luật ngầm tại Vô Thanh U Minh Cốc.

Kẻ vô tâm không biết sẽ phải trả giá bằng tính mạng.
Trước cổng Thất Nguyệt Cung có một ngôi chợ gọi là Tiềm Hải Thị.

Ở đây chỉ cần có người chịu mua, liền sẽ có người chịu bán dù là bất cứ thứ gì, bao gồm cả linh hồn.


Mạc Khắc đeo mặt nạ lướt nhanh qua đám ma nhân tụ tập, đến ngay cổng thì bị mấy tay sai chặn lại: “Ngươi là kẻ nào? Đây không phải là chỗ ngươi tùy tiện ra vào.”
Tiểu Li trồi ra khỏi tay áo Mạc Khắc, vươn cổ thị uy: “Gọi Hắc Bạch Diệm Sứ của các ngươi ra nói chuyện.

Chủ nhân của ta không nói chuyện với hạng tôm tép.”
Mạc Khắc nhìn nó.

Khẩu khí này cũng được lắm.
Một tên tay sai hống hách nói: “Hắc Bạch Diệm Sứ của bọn ta các ngươi muốn gọi ra thì liền gọi ra sao?”
Mạc Khắc hạ cánh tay xuống.

Tiểu Li trượt từ tay hắn ra đất, chớp mắt biến lớn nuốt chửng tên tay sai này vào bụng.

Tiềm Hải Thị xôn xao một trận, nhưng cũng không to tát mấy.

Dù sao nơi đây là ma giới, những chuyện chết chóc vẫn thường xảy ra mỗi ngày.

Những tay sai còn lại nhận ra Tiểu Li, thét lớn: “Đó không phải là Li Ngân Xà của ma tôn đại nhân sao?”
Tiểu Li chễm chệ ưỡn ngực: “Còn không mau đi gọi Hắc Bạch Diệm Sứ ra đây?”
Tiểu Li trườn đi trước, ung dung mở đường cho Mạc Khắc.

Mạc Khắc cười thú vị, có vẻ như ngươi nóng lòng muốn về ma giới tác oai tác quái nhất là nó.
Hắc Diệm Sứ nghe nhắc đến Li Ngân Xà thì tức tốc chạy ra, theo sau còn có Sài Tổ Lâu.

Sở dĩ có tên Hắc Diệm Sứ vì khuôn mặt hắn đen đúa như than, trên cổ nổi đầy gân đỏ, ngược lại với Bạch Diệm Sứ từ đầu đến chân, bao gồm cả tóc đều trắng nhách một màu.

Hắc Diệm Sứ không nhận ra Mạc Khắc sau lớp mặt nạ, khó hiểu nhìn Tiểu Li: “Ngươi trốn biệt bấy lâu, vừa về tới đã gây náo loạn cả lên, rốt cuộc là mang theo nhân vật lợi hại nào?”
“Còn có thể là ai, đương nhiên là chủ nhân của chúng ta.”
Hắc Diệm Sứ kinh ngạc: “Hàm hồ.

Chủ thượng năm ấy không phải đã…?”
Mạc Khắc gỡ xuống mặt nạ.

Những người xung quanh lập tức nháo loạn lên, sau đó thất kinh quỳ rạp xuống, bao gồm cả Hắc Diệm Sứ, chỉ riêng Sài Tổ Lâu còn ngỡ ngàng đứng sững ra.

Y tự hỏi làm sao Mạc Khắc biết cách tự đến ma giới? Mạc Khắc thừa biết chẳng thể trông cậy gì vào y, cuối cùng vẫn phải để hắn đích thân về ma giới giành lại quyền hành.


Lúc trước hắn mất trí không nói, giờ trí nhớ đã phục hồi, liền minh bạch vì sao cái chức vị nghĩa phụ của Sài Tổ Lâu chỉ là hữu danh vô thực.

Sài Tổ Lâu và phụ thân hắn vốn là bằng hữu thân thiết.

Phụ thân hắn từng nói sau này họ có con cái, nếu cùng là nam hoặc nữ sẽ kết tình huynh đệ tỷ muội, còn như một nam một nữ sẽ kết thành phu thê.

Kể cả khi bọn trẻ không thích nhau, cũng có thể xem con của đối phương như con ruột mình, tận tình chăm sóc.

Khi hay tin thê nhi Sài Tổ Lâu gặp biến cố, phụ thân hắn đã tặng viên Huyết Sa Thạch trân bảo ngàn năm của Phượng tộc cho y không hề do dự.

Thế mà, lúc phụ mẫu đem hắn tới gửi gắm, Sài Tổ Lâu sợ hoạ đã cự tuyệt bọn họ.

Sau này Mạc Khắc trở thành ma tôn, y còn mặt dày đến nhắc lại chuyện hôn ước và xin hắn dùng Không Động Ấn cứu nữ nhi của y.
Hắc Diệm Sứ nhìn Sài Tổ Lâu, không vừa ý nói: “Sài trưởng lão, ông còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lúc này, Sài Tổ Lâu vẫn chưa ổn định tâm trạng nhưng vẫn miễn cưỡng quỳ xuống.

Mạc Khắc tiến thẳng vào chính điện, gọi hết những người có chức vị trong ma giới đến.

Đợi bọn họ tụ tập đông đủ, hắn sờ lên bảo tọa lạnh lùng hỏi: “Bản tọa vắng mặt lâu như vậy, nơi này đã có ai ngồi qua?”
Một đám người phía dưới liền kinh tâm động phách, xanh tím đủ loại sắc mặt.

Đây là ma giới chứ không phải tiên môn, không có cái gọi là kế vị chân chính.

Tại ma giới, kẻ mạnh là kẻ nắm quyền.

Sở dĩ hắn được bọn họ cúi đầu xưng tụng đều vì hắn mạnh, một ngày nào đó hắn trở nên suy yếu thì sẽ bị kẻ khác đàn áp dưới chân.

Quy luật sinh tồn ở ma giới chính là luôn khắc nghiệt như vậy, nhưng mà cũng rất thẳng thắn đơn giản, không giả tạo.
Hắc Diệm Sứ nói: “Cũng từng có vài trận chiến nhưng đều không đáng để tâm.”
“Vậy gần đây nhất thì sao?”
Hắc Diệm Sứ lại nói: “Sài trưởng lão và Kỳ trưởng lão từng đề cử Ngưu Đầu lên kế nhiệm người, nhưng thuộc hạ dẹp yên rồi.

Ngưu Đầu bị ném xuống Xích Hà để cho huyết liên ăn thịt.”

Kỳ trưởng lão vừa nghe nhắc đến tên mình đã kinh hãi chạy đi.

Mạc Khắc nhìn sang Tiểu Li đang nhàn nhã cuộn tròn.

Nó tức thời hiểu ra, lao người chặn ở trước cửa nuốt gọn ông ta vào bụng ngay khi ông ta chưa kịp chống trả gì.

Nuốt xong nó hài lòng khè lưỡi.

Quả nhiên về ma giới chính là dịp được ăn uống no nê.

Tiểu Li lười dịch chuyển, nó cứ nằm ì chắn ở cửa để xem Mạc Khắc còn ra lệnh nuốt ai nữa không.
Mạc Khắc liếc mắt đến Sài Tổ Lâu.

Sài Tổ Lâu lạnh run cả người, nhưng vẫn có gì đó không cam tâm hướng những người trong điện nói: “Đừng tin hắn.

Hắn vốn không phải Trác Luân mà chỉ là kẻ có được một giọt máu từ Trác Luân.

Hắn sao xứng để cai quản cả ma giới?”
Mọi người hoang mang nhìn nhau.

Lời này của Sài Tổ Lâu thật khéo đánh vào tâm lý kẻ khác, bởi vì hầu hết ai cũng biết năm ấy trong Thâu Thiên Cổ Trận, Trác Luân hắn đã bị tiêu diệt, chỉ có thể để lại một giọt máu lưu lạc nhân gian.

Mà một giọt máu thì không thể tính là hắn chân chân chính chính được.

Bất quá, kiếp trước vì muốn lợi dụng hắn, Sài Tổ Lâu lời gì cũng nói ra được để đưa hắn đến với ngai vị Thiên Ma, còn giờ, y lại chỉ muốn hạ bệ hắn tự bảo vệ lấy thân.
Mạc Khắc rút từ tay áo ra Không Động Ấn giơ lên cao: “Ai cũng giống như Sài trưởng lão nghi ngờ bản tọa thì bước hết ra một thể.”
Một loạt im lặng cúi đầu.

Không Động Ấn giống như ngọc tỷ của đế vương, trước nay không phải hắn thì không thuần phục trước bất kỳ ai.

Đây đã là sự minh chứng thân phận rõ ràng nhất.

Sài Tổ Lâu tự thấy cô thế, lập tức đổi thái độ: “Trác Luân, thật là ngươi thì rất tốt.

Ta chỉ lo sợ người khác giả mạo ngươi.”
Mạc Khắc từng nghĩ Sài Tổ Lâu chỉ giống như sâu bọ.

Ở ma giới này những kẻ sâu bọ như y có rất nhiều, đều không làm nên trò gì lớn lao nên cũng chẳng cần bận tâm.

Thế nhưng, sau khi sống lại, hắn liền thay đổi cách suy nghĩ.


Để lũ sâu bọ cứ nhan nhản trước mắt quả thật rất phiền, nên là đến con nào thì diệt trừ con đó.
Mạc Khắc vung tà áo ngồi xuống bảo tọa.

Ở vị trí ngất ngưởng trên cao này, muốn nhìn thông suốt thì nhất định phải sát phạt quyết đoán.

Nếu như đi nói tình nghĩa với những kẻ có lòng muốn ám toán mình thì chính là tự đào mồ chôn.
“Bản tọa đã trở về.

Điều đó có nghĩa là ma giới này không phải vô chủ như xưa.

Người trung thành tất nhiên đáng thưởng, nhưng kẻ phản bội nhất loạt tru diệt.”
“Trác Luân, ta chính là nghĩa phụ của ngươi.”
“Vậy nên chính ông càng phải làm gương.”
Mạc Khắc phóng kình lực về phía Sài Tổ Lâu.

Sài Tổ Lâu nhanh chóng tung chưởng chống đỡ nhưng không thể chịu được lâu, sau cùng vẫn bị hất văng ra mặt sàn.

Mạc Khắc khẽ nhíu mày.

Hắn vốn định đánh đứt đoạn tứ chi của Sài Tổ Lâu, nhưng sức mạnh vẫn còn hạn chế, lại chỉ khiến y trọng thương.

Tình hình này xem ra không ổn.
Tiểu Li mừng rỡ lao đến Sài Tổ Lâu định nuốt gọn y nhưng Mạc Khắc kịp thời ngăn lại: “Chỉ được ăn nửa thân.” Nó tiếc nuối làm theo lời hắn cắn ngang thân trên từ đầu đến bụng, chừa lại một nửa kia giãy giụa kịch liệt trong đau đớn.
“Hôm nay đến đây thôi, ngoại trừ Hắc Diệm Sứ, còn lại lui hết đi.”
Mạc Khắc vươn tay vẫy Tiểu Li lại gần.

Nó chán chường bò lên, nói vậy là hôm nay nó chỉ ăn được bấy nhiêu.
Sau khi những người khác lui, Mạc Khắc nhìn Hắc Diệm Sứ hỏi: “Bạch Diệm Sứ đâu?”
“Bọn thuộc hạ tự phân chia nhau, một người ở lại đây xử lý những kẻ tạo phản, một người ra bên ngoài tìm kiếm chủ thượng.

Dạo trước, Bạch Diệm Sứ có quay về nói nghe được tin tức về Li Ngân Xà, nhưng khi y đến thì nó đã rời khỏi.

Nay chủ thượng đã trở lại, thuộc hạ sẽ cho gọi y về ngay.”
“Được, vất vả cho các ngươi rồi.

Đợi Bạch Diệm Sứ quay về, các ngươi đến Tàng Bảo Khố thích gì cứ lấy đó, xem như là tưởng thưởng.”
“Đa tạ chủ thượng!”
Tiểu Li ấm ức hỏi: “Vậy còn ta thì sao?”
“Ngươi theo Hắc Diệm Sứ, để hắn dẫn ngươi đi ăn những kẻ không an phận.”
“Được!” Tiểu Li tâm tình tốt trở lại, trườn nhanh về trước giục: “Hắc Diệm Sứ, đi mau thôi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương