Sư Phụ Như Phu
-
Chương 145: Hắn tới rồi
Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Hoa Trung Nguyệt, bạch hồ cũng quay đầu nhìn về phía Hoa Trung Nguyệt, sau đó nó hướng về phía nàng khẽ hạ cái cằm xuống, tựa hồ đang nói với nàng, đừng lo lắng.
Hoa Trung Nguyệt giống như người nhìn lén bị bắt gặp, trái tim đột nhiên nhảy lên, sắc mặt cũng ửng đỏ.
Nhìn hành động qua lại giữa một người một hồ, Lôi Diệc Thương cơ hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước mặt nhiều người như vậy, y quá mất mặt rồi!
“Bạch Trì Hữu, ngươi tới tham gia hôn lễ của ta, ta rất hoan nghênh, nếu như ngươi tới quấy rối, vậy đừng trách ta không khách khí.” Tiếng Lôi Diệc Thương mang theo vẻ âm lãnh. Nhưng ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của y có nỗi căm hận cùng ghen tức.
Bạch hồ ngao một tiếng rồi hơi ngẩng đầu, cuối cùng đột nhiên nói, “Ta chỉ tới để đưa nữ nhân của ta đi.”
Giọng nam rất không hài hòa.
Thanh nhã mang theo chút lạnh như băng, nhưng lại khá là dễ nghe. Có điều, một con hồ ly có thể nói, cũng khiến người ta cảm giác hơi không thoải mái.
Hoa Trung Nguyệt nhìn bạch hồ, nghe thấy lời của hắn, tim nàng đập chậm lại một nhịp, giọng nói quen thuộc lại khiến người ta rung động. Chỉ có điều, nữ nhân của hắn… là mình sao? Có phải hắn nhận nhầm nữ nhân rồi không? Nói cách khác, hắn cũng nhìn thấy nhân duyên cầu?
Nàng một mực nghĩ, có phải nhân duyên cầu kia bị sai rồi không? Nếu không, sao nàng có thể có quan hệ gì với một con hồ ly chứ?
Nàng há miệng, định xen vào giải thích, đó có thể là một sự nhầm lẫn, nhân duyên cầu kia có thể bị sai rồi!
Nhưng lời đến đầu môi, nàng lại nuốt trở vào.
Sau khi giải thích, nó có thể sẽ bỏ đi hay không?
“Nữ nhân của ngươi? Ngươi chắc chắn?” Lôi Diệc Thương cười như không cười nhìn thoáng qua Hoa Trung Nguyệt, “Trên người nàng, mỗi tấc da thịt đều là của ta! Cho nên, nàng là người của ta.”
Bốn phía nhất thời vang lên những tiếng bàn luận rối rít, Hoa Trung Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cứ như mình và y đã làm chuyện gì đó với nhau, một chuyện không thể cho người khác biết, nói như vậy, sự thanh bạch của nàng không phải toàn bộ đều bị hủy rồi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lạnh đi.
Bạch Trì Hữu híp híp mắt, tựa hồ lộ vẻ tức giận, vừa ngẩng đầu, thân thể nó đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, dậm chân một cái, chúng tiên tất cả bị đẩy ngã nhào. Mà có đạo hạnh cao một chút cũng rối rít, lảo đảo đứng không vững.
Thiên đế Đế hậu lau lau mồ hôi lạnh, dường như đạo hạnh của Bạch Trì Hữu… vừa tiến thêm một bước!
Mà mặt Lôi Diệc Thương vẫn có chút bình tĩnh, y đâu phải đối thủ của Bạch Trì Hữu?
Bạch hồ này vẫn chưa biến hóa thành người, người ta dậm chân một cái như vậy, y cũng đã đứng không vững rồi!
Hoa Trung Nguyệt đương nhiên cũng bị cái dậm chân này chấn động cơ hồ ngã xuống, nhưng, trong trận chấn động không ngừng, mắt thấy nàng sắp ngã xuống rồi, một cái đuôi lông màu trắng thật dài, cuốn lấy nàng, đặt trên lưng …
Hoa Trung Nguyệt chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng chỉ cảm thấy dưới mông mềm nhũn, nhìn lại nàng mới phát hiện, mình đang ngồi trên người bạch hồ…
Giờ phút này nàng đang ngồi trên người hắn!
Bạch hồ ngao một tiếng, quẩy đuôi, sải bước muốn rời khỏi…
“Đứng lại, không cho đi…” Lôi Diệc Thương cầm thanh kiếm mặc lục lên đâm về hướng bạch hồ.
Hoa Trung Nguyệt kinh hô, “Sư phụ, cẩn thận…”
Mà bạch hồ vẫy đuôi một cái, quét tới bên cạnh Lôi Diệc Thương, đôi mắt vì tiếng gọi của Hoa Trung Nguyệt mà trong lòng có một cảm giác vui mừng khó hiểu.
Vừa mới đây, nàng gọi mình là… sư phụ?
“Nàng còn nhớ ta?” Bạch Trì Hữu dè dặt hỏi.
Hoa Trung Nguyệt lại sửng sốt, “Ta… ta chỉ buột miệng thôi, ta cũng không biết tại sao lại gọi như vậy.” Nàng kinh ngạc cau mày, tại sao mình lại gọi sư phụ nhỉ? Nàng đâu có sư phụ!
Hoa Trung Nguyệt giống như người nhìn lén bị bắt gặp, trái tim đột nhiên nhảy lên, sắc mặt cũng ửng đỏ.
Nhìn hành động qua lại giữa một người một hồ, Lôi Diệc Thương cơ hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước mặt nhiều người như vậy, y quá mất mặt rồi!
“Bạch Trì Hữu, ngươi tới tham gia hôn lễ của ta, ta rất hoan nghênh, nếu như ngươi tới quấy rối, vậy đừng trách ta không khách khí.” Tiếng Lôi Diệc Thương mang theo vẻ âm lãnh. Nhưng ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của y có nỗi căm hận cùng ghen tức.
Bạch hồ ngao một tiếng rồi hơi ngẩng đầu, cuối cùng đột nhiên nói, “Ta chỉ tới để đưa nữ nhân của ta đi.”
Giọng nam rất không hài hòa.
Thanh nhã mang theo chút lạnh như băng, nhưng lại khá là dễ nghe. Có điều, một con hồ ly có thể nói, cũng khiến người ta cảm giác hơi không thoải mái.
Hoa Trung Nguyệt nhìn bạch hồ, nghe thấy lời của hắn, tim nàng đập chậm lại một nhịp, giọng nói quen thuộc lại khiến người ta rung động. Chỉ có điều, nữ nhân của hắn… là mình sao? Có phải hắn nhận nhầm nữ nhân rồi không? Nói cách khác, hắn cũng nhìn thấy nhân duyên cầu?
Nàng một mực nghĩ, có phải nhân duyên cầu kia bị sai rồi không? Nếu không, sao nàng có thể có quan hệ gì với một con hồ ly chứ?
Nàng há miệng, định xen vào giải thích, đó có thể là một sự nhầm lẫn, nhân duyên cầu kia có thể bị sai rồi!
Nhưng lời đến đầu môi, nàng lại nuốt trở vào.
Sau khi giải thích, nó có thể sẽ bỏ đi hay không?
“Nữ nhân của ngươi? Ngươi chắc chắn?” Lôi Diệc Thương cười như không cười nhìn thoáng qua Hoa Trung Nguyệt, “Trên người nàng, mỗi tấc da thịt đều là của ta! Cho nên, nàng là người của ta.”
Bốn phía nhất thời vang lên những tiếng bàn luận rối rít, Hoa Trung Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cứ như mình và y đã làm chuyện gì đó với nhau, một chuyện không thể cho người khác biết, nói như vậy, sự thanh bạch của nàng không phải toàn bộ đều bị hủy rồi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lạnh đi.
Bạch Trì Hữu híp híp mắt, tựa hồ lộ vẻ tức giận, vừa ngẩng đầu, thân thể nó đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, dậm chân một cái, chúng tiên tất cả bị đẩy ngã nhào. Mà có đạo hạnh cao một chút cũng rối rít, lảo đảo đứng không vững.
Thiên đế Đế hậu lau lau mồ hôi lạnh, dường như đạo hạnh của Bạch Trì Hữu… vừa tiến thêm một bước!
Mà mặt Lôi Diệc Thương vẫn có chút bình tĩnh, y đâu phải đối thủ của Bạch Trì Hữu?
Bạch hồ này vẫn chưa biến hóa thành người, người ta dậm chân một cái như vậy, y cũng đã đứng không vững rồi!
Hoa Trung Nguyệt đương nhiên cũng bị cái dậm chân này chấn động cơ hồ ngã xuống, nhưng, trong trận chấn động không ngừng, mắt thấy nàng sắp ngã xuống rồi, một cái đuôi lông màu trắng thật dài, cuốn lấy nàng, đặt trên lưng …
Hoa Trung Nguyệt chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng chỉ cảm thấy dưới mông mềm nhũn, nhìn lại nàng mới phát hiện, mình đang ngồi trên người bạch hồ…
Giờ phút này nàng đang ngồi trên người hắn!
Bạch hồ ngao một tiếng, quẩy đuôi, sải bước muốn rời khỏi…
“Đứng lại, không cho đi…” Lôi Diệc Thương cầm thanh kiếm mặc lục lên đâm về hướng bạch hồ.
Hoa Trung Nguyệt kinh hô, “Sư phụ, cẩn thận…”
Mà bạch hồ vẫy đuôi một cái, quét tới bên cạnh Lôi Diệc Thương, đôi mắt vì tiếng gọi của Hoa Trung Nguyệt mà trong lòng có một cảm giác vui mừng khó hiểu.
Vừa mới đây, nàng gọi mình là… sư phụ?
“Nàng còn nhớ ta?” Bạch Trì Hữu dè dặt hỏi.
Hoa Trung Nguyệt lại sửng sốt, “Ta… ta chỉ buột miệng thôi, ta cũng không biết tại sao lại gọi như vậy.” Nàng kinh ngạc cau mày, tại sao mình lại gọi sư phụ nhỉ? Nàng đâu có sư phụ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook