Sư Phụ Như Phu
-
Chương 144: Phong ba hôn lễ
Rất có khả năng y sẽ là Thiên đế tương lai, người nào thành thân với y, không phải là Đế hậu tương lai sao?
Nghĩ tới đây, các tiên nữ nhìn Hoa Trung Nguyệt đầy ghen tỵ và ngưỡng mộ!
Hoa Trung Nguyệt được Lôi Diệc Thương đến đỡ xuống khỏi thiên kiệu, nàng dò xét bốn phía, cuối cùng hạ giọng, “Ca ca của ta đâu!”
“Sau khi ta và nàng động phòng, Trung Vĩ sẽ được thả ra!” Lôi Diệc Thương vẫn duy trì hình tượng của bản thân, cúi đầu trả lời nàng một câu.
“Hèn hạ.” Nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Hoa Trung Nguyệt càng lạnh hơn.
Đang nói, đột nhiên có một tiếng thông báo, “Thiên đế Đế hậu giá lâm…” cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Nhìn về phía phượng hoàng niện, Thiên đế một thân hoàng y cùng Đế hậu một thân phục sức màu đỏ đang tiến đến, Hoa Trung Nguyệt nhíu mày.
Dường như, lâu như vậy nàng cũng chưa từng thấy Thiên đế và Đế hậu. Mình sắp gả cho nhi tử của họ, họ lại chưa từng gặp mình ư?
Nếu như mình không phù hợp với hình tượng con dâu trong lòng họ, có phải họ sẽ không cho phép mình lấy Lôi Diệc Thương hay không?
Nhưng ý nghĩ này cũng hơi muộn rồi!
Hoa Trung Nguyệt bĩu môi, không tình nguyện để Lôi Diệc Thương kéo về phía Thiên đế và Đế hậu.
“Phụ vương, mẫu hậu.” Lôi Diệc Thương ôm quyền, mà Hoa Trung Nguyệt bên cạnh thì đứng bất động, sau đó, thấy Thiên đế và Đế hậu cũng nhìn Hoa Trung Nguyệt.
Hoa Trung Nguyệt bị nhìn có hơi ngượng ngùng, hơi nhún chân xuống, “Tham kiến Thiên đế, Đế hậu…”
Hiển nhiên, ấn tượng của Thiên đế và Đế hậu với Hoa Trung Nguyệt cũng không tốt đẹp gì!
Đứa bé này, không muốn cưới!
Dĩ nhiên, Hoa Trung Nguyệt vốn cũng không định cưới! Chút tình huynh muội đối với Lôi Diệc Thương lúc này cũng đã trở thành chán ghét.
“Ừ.” Đế hậu gật đầu tượng trưng, bọn họ không thể can thiệp, cũng bởi vì nhi tử quá mức cường thế.
“Hôn lễ chính thức bắt đầu…”
“Ngao….” Một tiếng kêu hồ ly bén nhọn, khiến chúng tiên đột nhiên kinh hãi.
Thiên đế và Đế hậu cũng liếc nhìn nhau tỏ ý cảm thấy kì lạ.
Sắc mặt Lôi Diệc Thương có chút không tốt, còn trong lòng Hoa Trung Nguyệt bỗng nhảy lên, không biết tại sao đột nhiên nàng lại nhớ đến con hồ ly ấy.
Hồ ly trong Nhân duyên cầu.
Loại cảm giác này dường như không sao xóa đi được, hơn nữa cặp mắt tinh nhuệ lúc bắt giết con mồi kia, cùng ánh mắt u buồn lại có chút chăm chú khi quay đầu lại.
Ở đó, nàng thấy được sự si tình!
Nhìn bạch hồ mạnh mẽ lao gió mà đến, Hoa Trung Nguyệt lại cảm giác có chút kích động.
Đích xác là hắn, con bạch hồ ấy!
Tận đáy lòng nàng có một cảm giác thân thuộc!
Nhung mao tuyết trắng của nó, thân hình cao lớn, còn cả cặp mắt lạnh thấu xương như nhìn xuống cả thiên hạ.
Cuối cùng, nó nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở Hoa Trung Nguyệt mặt một thân hỉ bào màu trắng, trong đôi mắt ấy, có tư niệm, có kích động, còn có cả chút nhu tình.
“Bạch Trì Hữu!” Giọng nói của Lôi Diệc Thương lạnh lùng, kiếp trước kiếp này của hắn và Hoa Trung Nguyệt, dựa vào thủ đoạn của y, sao có thể không tra ra cơ chứ?
Cho nên, y hận tên nam nhân này! Tên nam nhân duy nhất có thể nắm bắt được trái tim của Hoa Trung Nguyệt.
Mà y, bất kể là ban đầu hay hiện tại, dù làm thế nào cũng không thể bước vào trái tim nàng.
Lôi Diệc Thương đưa tay lên, một thanh kiếm màu xanh đồng băng lãnh xuất hiện trên tay y.
Cũng biết, đạo hạnh của Lôi Diệc Thương ở Thiên giới dù gì cũng là thượng thượng đẳng! So với Hoa Trung Vĩ, đạo hạnh của y còn cao hơn một phần.
Mà đối mặt với vương của Hồ tộc trời sinh vương giả, khí thế kia lại vẫn thua một bậc.
Cuối cùng lại là hồ ly đối địch với người.
Hoa Trung Nguyệt nấp ở một bên, lẳng lặng nhìn chúng tiên đang hỗn toạn, Thiên đế và Đế hậu thì đang luống cuống! Còn cả Lôi Diệc Thương tản ra sự tức giận. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên người bạch hồ, trên người hắn mặc dù lạnh, nhưng bản thân lại có một loại tự tin.
Nghĩ tới đây, các tiên nữ nhìn Hoa Trung Nguyệt đầy ghen tỵ và ngưỡng mộ!
Hoa Trung Nguyệt được Lôi Diệc Thương đến đỡ xuống khỏi thiên kiệu, nàng dò xét bốn phía, cuối cùng hạ giọng, “Ca ca của ta đâu!”
“Sau khi ta và nàng động phòng, Trung Vĩ sẽ được thả ra!” Lôi Diệc Thương vẫn duy trì hình tượng của bản thân, cúi đầu trả lời nàng một câu.
“Hèn hạ.” Nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Hoa Trung Nguyệt càng lạnh hơn.
Đang nói, đột nhiên có một tiếng thông báo, “Thiên đế Đế hậu giá lâm…” cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Nhìn về phía phượng hoàng niện, Thiên đế một thân hoàng y cùng Đế hậu một thân phục sức màu đỏ đang tiến đến, Hoa Trung Nguyệt nhíu mày.
Dường như, lâu như vậy nàng cũng chưa từng thấy Thiên đế và Đế hậu. Mình sắp gả cho nhi tử của họ, họ lại chưa từng gặp mình ư?
Nếu như mình không phù hợp với hình tượng con dâu trong lòng họ, có phải họ sẽ không cho phép mình lấy Lôi Diệc Thương hay không?
Nhưng ý nghĩ này cũng hơi muộn rồi!
Hoa Trung Nguyệt bĩu môi, không tình nguyện để Lôi Diệc Thương kéo về phía Thiên đế và Đế hậu.
“Phụ vương, mẫu hậu.” Lôi Diệc Thương ôm quyền, mà Hoa Trung Nguyệt bên cạnh thì đứng bất động, sau đó, thấy Thiên đế và Đế hậu cũng nhìn Hoa Trung Nguyệt.
Hoa Trung Nguyệt bị nhìn có hơi ngượng ngùng, hơi nhún chân xuống, “Tham kiến Thiên đế, Đế hậu…”
Hiển nhiên, ấn tượng của Thiên đế và Đế hậu với Hoa Trung Nguyệt cũng không tốt đẹp gì!
Đứa bé này, không muốn cưới!
Dĩ nhiên, Hoa Trung Nguyệt vốn cũng không định cưới! Chút tình huynh muội đối với Lôi Diệc Thương lúc này cũng đã trở thành chán ghét.
“Ừ.” Đế hậu gật đầu tượng trưng, bọn họ không thể can thiệp, cũng bởi vì nhi tử quá mức cường thế.
“Hôn lễ chính thức bắt đầu…”
“Ngao….” Một tiếng kêu hồ ly bén nhọn, khiến chúng tiên đột nhiên kinh hãi.
Thiên đế và Đế hậu cũng liếc nhìn nhau tỏ ý cảm thấy kì lạ.
Sắc mặt Lôi Diệc Thương có chút không tốt, còn trong lòng Hoa Trung Nguyệt bỗng nhảy lên, không biết tại sao đột nhiên nàng lại nhớ đến con hồ ly ấy.
Hồ ly trong Nhân duyên cầu.
Loại cảm giác này dường như không sao xóa đi được, hơn nữa cặp mắt tinh nhuệ lúc bắt giết con mồi kia, cùng ánh mắt u buồn lại có chút chăm chú khi quay đầu lại.
Ở đó, nàng thấy được sự si tình!
Nhìn bạch hồ mạnh mẽ lao gió mà đến, Hoa Trung Nguyệt lại cảm giác có chút kích động.
Đích xác là hắn, con bạch hồ ấy!
Tận đáy lòng nàng có một cảm giác thân thuộc!
Nhung mao tuyết trắng của nó, thân hình cao lớn, còn cả cặp mắt lạnh thấu xương như nhìn xuống cả thiên hạ.
Cuối cùng, nó nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở Hoa Trung Nguyệt mặt một thân hỉ bào màu trắng, trong đôi mắt ấy, có tư niệm, có kích động, còn có cả chút nhu tình.
“Bạch Trì Hữu!” Giọng nói của Lôi Diệc Thương lạnh lùng, kiếp trước kiếp này của hắn và Hoa Trung Nguyệt, dựa vào thủ đoạn của y, sao có thể không tra ra cơ chứ?
Cho nên, y hận tên nam nhân này! Tên nam nhân duy nhất có thể nắm bắt được trái tim của Hoa Trung Nguyệt.
Mà y, bất kể là ban đầu hay hiện tại, dù làm thế nào cũng không thể bước vào trái tim nàng.
Lôi Diệc Thương đưa tay lên, một thanh kiếm màu xanh đồng băng lãnh xuất hiện trên tay y.
Cũng biết, đạo hạnh của Lôi Diệc Thương ở Thiên giới dù gì cũng là thượng thượng đẳng! So với Hoa Trung Vĩ, đạo hạnh của y còn cao hơn một phần.
Mà đối mặt với vương của Hồ tộc trời sinh vương giả, khí thế kia lại vẫn thua một bậc.
Cuối cùng lại là hồ ly đối địch với người.
Hoa Trung Nguyệt nấp ở một bên, lẳng lặng nhìn chúng tiên đang hỗn toạn, Thiên đế và Đế hậu thì đang luống cuống! Còn cả Lôi Diệc Thương tản ra sự tức giận. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên người bạch hồ, trên người hắn mặc dù lạnh, nhưng bản thân lại có một loại tự tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook