Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản dịch)
-
Chương 2
Tiêu Sấm mang theo Tiêu Y hài lòng rời khỏi Thiên Ngự Phong.
Tiêu Y cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với hành vi của Tiêu Sấm.
"Thúc thúc, vì sao nhất định phải bái nhập Thiên Ngự Phong?"
Tiêu Sấm nói: "Không phải thúc thúc đã nói với con rồi sao? Phong chủ Thiều Thừa của Thiên Ngự Phong thiếu một đệ tử thân truyền, con đi theo thúc thúc, chỉ có thể làm đệ tử nội môn, kém đệ tử thân truyền quá xa."
Tiêu Y có chút lo lắng nói: "Nhưng con nghe Lữ sư huynh nói, hình như bái nhập Thiên Ngự Phong cũng không phải là một chuyện tốt."
Tiêu Sấm tức giận mắng: "Tên tiểu tử hỗn đản kia đang nói bậy bạ, con đừng tin hắn. Con bái nhập Thiên Ngự Phong, đối với con mà nói là một chuyện tốt có thể gặp chứ không thể cầu."
"Tại sao?"
Tiêu Y nói: "Thúc thúc, người không nói rõ ràng, con cũng không muốn bái nhập Thiên Ngự Phong đâu."
Tiêu Sấm thở dài nói: "Được rồi, chính là như ta vừa mới con, con ngoại trừ việc có thể bái nhập Thiên Ngự Phong làm đệ tử thân truyền ra, thì còn có thể đi theo một Đại sư huynh ưu tú. Con có biết đệ tử mạnh nhất trong Lăng Tiêu Phái là ai không?"
Tiêu Y rất thông minh, hỏi: "Thúc thúc, có phải người người muốn nói là Đại sư huynh của Thiên Ngự Phong không?"
Tiêu Sấm gật đầu nói: "Không sai, đệ tử mạnh nhất của Lăng Tiêu Phái chính là Đại sư huynh của Thiên Ngự Phong, Kế Ngôn. Thực lực của hắn là Kết Đan hậu kỳ, có thể trảm Nguyên Anh."
Tiêu Y trợn tròn mắt đẹp, miệng há to, vẻ mặt khó có thể tin được.
"Thúc thúc, người, người không nói đùa chứ? Kết Đan kỳ mà lại trảm được Nguyên Anh kỳ?"
Đùa cái gì vậy, Nguyên Anh sao có thể vô dụng như thế được.
Tiêu Sấm nói: "Thúc thúc lừa con làm gì? Kế Ngôn thật sự là thiên tài mạnh nhất Lăng Tiêu Phái chúng ta, thiên phú kiếm đạo là mạnh nhất kể từ khi Lăng Tiêu Phái lập phái tới nay, ngay cả tổ sư cũng kém một chút. Thiều sư đệ mười năm trước là Kết Đan hậu kỳ, sau khi chiêu thu Kế Ngôn, dưới sự đốc thúc của Kế Ngôn, không đến một năm hắn đã đột phá tiến vào Nguyên Anh kỳ."
Tiêu Y càng thêm khó có thể tin: "Đồ đệ đốc thúc sư phụ?"
Tiêu Sấm nói: "Đúng vậy, ở bên cạnh Kế Ngôn, có thể có lý do gì để lười biếng đây? Kế Ngôn không ngừng tiến lên, ở bên cạnh hắn cũng chỉ có thể theo sát bước chân của hắn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, đây mới là nguyên nhân thực sự mà thúc thúc bảo con đi Thiên Ngự Phong. Con có một đại sư huynh như vậy, thực lực của con cũng sẽ tăng mạnh."
Theo miêu tả của Tiêu Sấm, trong đầu Tiêu Y dần dần xuất hiện một hình tượng kiên nghị, không ngừng tiến về phía trước. Nhưng ngay sau đó, không biết vì sao, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y theo bản năng hỏi một câu: "Lữ sư huynh thì sao? Hắn cũng lợi hại như vậy sao?"
Tiêu Y vừa dứt lời, nàng liền phát hiện trên mặt thúc thúc của mình lộ ra biểu cảm táo bón.
Tiêu Sấm tức giận nói: "Hắn sao? Sau này con đến Thiên Ngự Phong, nhớ cách xa hắn một chút, đừng bị hắn lây nhiễm."
Tiêu Y tò mò: "Thúc thúc, Lữ sư huynh là người như thế nào? Sao người lại nói vậy?"
Tiêu Sấm nói: "Lười biếng, rất lười biếng, cực kỳ lười biếng. Tham tài, rất tham tài, cực kỳ tham tài."
Tiêu Y ngạc nhiên, không ngờ thúc thúc mình lại đánh giá Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, nàng cảm thấy lời thúc thúc mình nói hình như cũng có đạo lý.
"Thực lực thì sao? Người nói người đi theo bên cạnh Đại sư huynh Kế Ngôn, sẽ phải thúc giục bản thân, cố gắng tiến lên, thực lực của Lữ sư huynh hẳn là rất lợi hại đi."
Tiêu Sấm càng thêm buồn bực, hắn nói: "Ngoại trừ hắn, hắn là một ngoại lệ. Dù sao con cũng nên nghe lời thúc thúc, sau khi bái nhập Thiên Ngự Phong, nhớ tránh xa hắn một chút là được."
Tiêu Y lại nói: "Thúc thúc, người cứ chắc chắn là con có thể bái nhập Thiên Ngự Phong như vậy sao? Không phải Lữ sư huynh nói rất khó vượt qua cửa ải Kế Ngôn sư huynh sao?"
Tiêu Sấm nói: "Tiểu tử kia tuy rằng vừa lười vừa tham tài, nhưng vẫn có chút nguyên tắc, thu tiền là sẽ làm việc. Mà hắn lại là người hiểu rõ Kế Ngôn nhất. Cách của hắn vẫn là có ích. Chờ Thiều sư đệ trở về, thúc thúc dẫn con đi bái sư, dựa theo cách của hắn, khẳng định là được..."
...
Thiên Ngự Phong!
Buổi tối, Lữ Thiếu Khanh hài lòng nhìn năm trăm viên linh thạch kiếm được hôm nay, cười khẽ một tiếng, sau đó cả người liền biến mất.
Sau đó hắn xuất hiện ở một đại sảnh toàn màu trắng. Ở giữa đại sảnh là một cái bàn được chế tạo từ ngọc thạch, trên bàn bày một tấm linh bài trống rỗng, phía trước linh bài có một lư hương.
Linh bài và lư hương cũng được chế tác bằng ngọc thạch giống như bàn. Trừ những thứ này ra, không còn gì khác.
Lữ Thiếu Khanh đi tới trước bàn, ném một vạn linh thạch vào lư hương.
Lư hương chợt lóe ánh sáng trắng, linh lực bên trong linh thạch trong nháy mắt bị hấp thu, biến thành bột phấn.
Tiếp theo linh bài cũng lóe lên ánh sáng trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên có chữ hiện lên.
Cuối cùng là trên bàn ngọc hiện ra hai chữ "một năm".
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy xong, thở dài, nói: "Một vạn viên linh thạch hạ phẩm đổi lấy thời gian một năm, quá đắt. Kiếm tiền khó khăn. Rất lâu mới tích góp đủ một vạn linh thạch, thoáng cái lại trở lại trước khi giải phóng."
Sau đó lại lắc đầu: "Haiz, không có cách nào khác, ai bảo Đại sư huynh là cái đồ biến thái, không dùng linh thạch đổi thời gian, căn bản không đuổi kịp hắn. May mắn sau khi xuyên qua lại nhặt được một cái nhẫn như vậy, nếu không căn bản sẽ không lăn lộn nổi ở thế giới này."
Nói xong, liền ngồi xuống tiến hành tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh xuyên qua thế giới này vào mười tám năm trước, cơ duyên xảo hợp bái nhập môn hạ Thiên Ngự Phong. Sau đó lại nhặt được một cái nhẫn có được phòng thời gian giống như thế giới tinh thần bên trong Long Châu. Nhờ chiếc nhẫn này nên hắn mới không bị Đại sư huynh biến thái Kế Ngôn kia bỏ lại.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn bái nhập Thiên Ngự Phong cùng một lúc, được sư phụ Thiều Thừa nhận làm đồ đệ.
Kế Ngôn là thiên tài chân chính, có thiên phú vô song, đặc biệt là thiên phú kiếm đạo. Hắn ta còn được ca ngợi là hơn một bậc so với tổ sư của Lăng Tiêu Phái. Hơn nữa Kế Ngôn còn là người vô cùng cố gắng, siêng năng hiếu học.
Lúc nhập môn vẫn là một phàm nhân nhưng chỉ trong mười năm đã tiến thẳng một mạch đến Kết Đan hậu kỳ. Thiên tư xuất chúng, trên dưới Lăng Tiêu Phái không ai có thể so sánh.
Trong nhẫn không gian.
Thời gian một năm, trong lúc tu luyện, gần như là trong nháy mắt đã trôi qua.
Lữ Thiếu Khanh tỉnh lại, cảm thụ kết quả tu luyện một chút, than thở: "Haiz, một năm khổ tu, chắc là tương đương với nửa năm tu luyện của sư huynh nhỉ? Một năm tu luyện, mới đột phá một tiểu cảnh giới, thật sự là hâm mộ thiên tài mà..."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thân hình chợt lóe, người đã xuất hiện ở trên giường.
Thời gian bên ngoài trên thực tế còn không đến một khắc.
"Đáng tiếc, chức năng này của nhẫn lại phải tạm thời cooldown một tháng. Nhưng mà cũng tốt, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, khổ nhàn kết hợp..."
Lữ Thiếu Khanh ngã xuống, giống như phàm nhân ngủ thiếp đi.
Đến ngày hôm sau, Lữ Thiếu Khanh tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Lữ Thiếu Khanh rời giường, phát hiện sư phụ và Đại sư huynh còn chưa trở về.
Duỗi thắt lưng: "Trước tiên gọi chút đồ ăn ngoài."
Lấy ra một con hạc giấy, rót linh lực vào, ánh mắt hạc giấy hơi sáng lên, sống lại.
Lữ Thiếu Khanh nói với hạc giấy: "Vẫn như cũ!"
Hạc giấy xì xì bay lên bầu trời, giúp hắn gọi đồ ăn ngoài.
Đến cảnh giới này của hắn, ăn hay không ăn cơm đã không còn quan trọng nữa. Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh cảm thấy nếu không ăn gì, sẽ mất đi một phần lạc thú rất lớn.
Đi đến võng bên ngoài, tiếp tục nằm xuống, lấy Thiên Cơ Bài ra xem tin tức bên trên.
Thiên Cơ Bài, giống như điện thoại di động của Trái Đất, có kích thước bằng bàn tay.
Là tác phẩm đắc ý của Thiên Cơ Các.
Thiên Cơ Các giống như nhà xuất bản tin tức của Trái Đất, có vô số tin tức được đăng trên đó. Bởi vậy nên Thiên Cơ Các có rất nhiều môn nhân đệ tử, trải rộng khắp thế giới này. Họ được gọi là Thiên Cơ giả, biệt danh là Thiên Cơ Cẩu Tử, tương tự như phóng viên trên Trái Đất.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào thế giới này, nhận được nhẫn vô danh, thì sau một khoảng thời gian dài tu luyện, hắn đều sẽ cho bản thân mình nghỉ ngơi, nếu không sẽ chịu không nổi cái loại cô đơn này. Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì kiếm tiền gian nan, không cách nào tu luyện được một năm như tối hôm qua.
Thời gian tu luyện một năm như tối hôm qua, là lần đầu tiên của hắn.
Tin tức trên Thiên Cơ Bài là lựa chọn tốt nhất để Lữ Thiếu Khanh giết thời gian ở thế giới này.
Võng nhẹ nhàng lắc lư, những con chim màu đỏ trên cây nhẹ nhàng kêu lên.
Có chút gió nhẹ nhàng thổi tới, Lữ Thiếu Khanh vô cùng thích ý.
Nửa canh giờ trôi qua, bên ngoài có một người tới.
"Lữ sư huynh, đồ huynh gọi tới rồi."
Một thanh niên trên dưới hai mươi lăm tuổi mang theo một hộp thức ăn nóng hổi đi đến.
Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng, nhìn thoáng qua người trẻ tuổi, nói: "Vương sư đệ, sao hôm nay lại đến muộn như vậy."
Thanh niên tên là Vương Nghiêu, là đệ tử ngoại môn của Lăng Tiêu Phái, thiên phú bình thường, thực lực hiện tại vẫn là Luyện Khí kỳ.
Vương Nghiêu nói: "Vừa mới đưa xong hai đơn. Còn không phải là bởi vì Lữ sư huynh ngươi, làm cho trên dưới Lăng Tiêu Phái đều học huynh gọi đồ ăn ngoài về. Lão bản kia của ta cũng không phải là huynh không biết, xấu xa muốn chết, cũng không chịu tuyển thêm một người nữa, đây không phải là làm khổ mấy người làm tiểu nhị như chúng ta sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Nhưng mà đệ kiếm được cũng được nhiều mà."
Trong giọng nói lộ ra hâm mộ, nếu không phải môn quy không cho phép đệ tử nội môn trở lên đi làm thuê, hắn đã sớm đi giao đồ ăn kiếm tiền rồi.
Vương Nghiêu lắc đầu nói: "Nào có, mệt gần chết, một tháng cũng chỉ có một chút linh thạch như vậy. Ầy, huynh gọi linh đậu luộc, canh bích ngọc, linh cáp (bồ câu) nướng..."
Lữ Thiếu Khanh tách ra một viên ném vào miệng, nhai nhai hai cái, nói: "Hương vị này có chút không giống, đổi đầu bếp sao?"
Vương Nghiêu nói: "Còn không phải sao, làm ăn tốt, công việc nhiều, lão bản lòng dạ hiểm độc, không chịu tăng tiền, trong cơn giận dữ Hồ đại thúc nói không làm nữa."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Hắn đi nhà nào? Nói cho ta biết đi."
Vương Nghiêu trợn to hai mắt: "Lữ sư huynh, huynh cũng tính toán đổi tửu lâu sao?"
Tìm được một linh trù có tay nghề không tệ, phù hợp với khẩu vị của mình cũng không phải là dễ dàng, thế nên Lữ Thiếu Khanh đáp: "Nói nhảm, người bình thường có thể so sánh được với tay nghề của lão Hồ sao?"
Vương Nghiêu liền hỏi: "Nói như vậy, sau này Thiên Ngự Phong giao hàng cũng phải đổi tửu lâu khác?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta nào biết sư phụ và Đại sư huynh nghĩ thế nào..."
Vương Nghiêu cáo từ rời đi, lúc rời khỏi Thiên Ngự Phong, trong lòng tự nhủ: "Xem ra ta cũng phải đình công mới được. Cái miệng Lữ sư huynh này kén ăn như vậy, ngài không nắm được dạ dày của hắn, lão bản lòng dạ hiểm độc, ngài chờ đóng cửa đi. Lữ sư huynh nói không biết Thiều Phong chủ và Kế Ngôn Đại sư huynh có muốn đổi hay không, nhưng đồ ăn của bọn họ đều là Lữ sư huynh gọi."
"Đến lúc đó Lăng Tiêu Phái biết Kế Ngôn Đại sư huynh gọi đồ ăn của nhà này, nhất định sẽ đổi hướng gió. Hắc hắc, lão bản lòng dạ hiểm độc, ngài chờ khóc đi..."
Vương Nghiêu đắc ý cười.
Bỗng nhiên trên bầu trời có một ánh sáng lấp lánh bay qua.
Vương Nghiêu ngẩng đầu: "Ôi, đó không phải là Phong chủ Xích Nguyệt Phong sao? Hắn đến Thiên Ngự Phong làm gì? Haiz, quên đi, đây là chuyện của đám đại nhân vật bọn họ, loại tiểu nhân vật như ta vẫn là không nên xen vào việc của người khác. Cố gắng kiếm tiền, sớm ngày đột phá tiến vào Trúc Cơ kỳ, trở thành đệ tử nội môn rồi nói sau..."
Ánh sáng hạ xuống, Tiêu Sấm mang theo Tiêu Y xuất hiện ở Thiên Ngự Phong.
Lữ Thiếu Khanh thấy bọn họ đến, chào hỏi: "Tiêu sư bá, Tiêu sư muội."
Sau đó tiếp tục vừa tách linh đậu, vừa nghe tin tức bên ngoài trên Thiên Cơ Bài. Hơn nữa còn thỉnh thoảng ném hai hạt linh đậu lên, con chim nhỏ màu đỏ phía trên ngậm lấy, nuốt một ngụm.
Thiên Cơ Bài có thể xem tin tức hoặc nghe tin tức như một đài phát thanh.
[Đại hội tỷ thí đệ tử trẻ tuổi của tam đại môn phái Tề Châu và hội nghị thương lượng linh mạch Đô Xương đã kết thúc hoàn mỹ.]
[Kế Ngôn, đại biểu thanh niên Lăng Tiêu Phái phát biểu bế mạc...]
Tiêu Y nghe được hai chữ Kế Ngôn, nhịn không được nói: "Kế Ngôn Đại sư huynh!"
Ngày hôm qua sau khi biết Kế Ngôn là nhân vật bậc nào từ trong miệng Tiêu Sấm, trong lòng Tiêu Y đã gieo xuống một hạt giống sùng bái.
Tiêu Sấm ha hả cười nói: "Kế Ngôn sư điệt lại giúp cho Lăng Tiêu Phái ta nở mày nở mặt rồi."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Phái Đại sư huynh đi, đây không phải là bắt nạt mấy người ở Song Nguyệt Cốc và Quy Nguyên Các sao? Chưởng môn cũng không mắc cỡ à?”
Tiêu Sấm nói: "Chuyện này liên quan đến quyền phân phối linh mạch mới mà Đô Xương phát hiện trong mười năm tới, đương nhiên phải dốc toàn lực ứng phó. Nào có giống như ngươi, cả ngày nằm ở nơi này phơi nắng, một chút cống hiến cũng không có."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngài có tin là chờ Đại sư huynh trở về, ta sẽ bảo hắn đi tìm đồ đệ của ngài để luyện một chút hay không?"
Tiêu Sấm đầu tiên nhảy dựng lên, sau đó vội vàng cười nói: "Thiếu Khanh, con nói cái gì vậy? Đồ đệ của ta chỉ là Trúc Cơ kỳ, bị Kế Ngôn sư điệt dùng để thao luyện, chẳng may hỏng mất đạo tâm thì phải làm sao bây giờ? Sư bá vừa rồi chỉ là nói đùa với con thôi, đừng nổi giận, đừng nổi giận. Linh cáp nướng này thơm thật, đến cho sư bá nếm thử một chút."
Lữ Thiếu Khanh đẩy tay ông ra, nói: "Đi sang một bên."
Tiêu Sấm buồn bực lui sang một bên.
Tiêu Y cảm giác rất thú vị: "Thúc thúc, người đường đường là một trong năm Đại Phong chủ, vậy mà lại sợ Lữ sư huynh?"
Tiêu Sấm khó chịu nói: "Nha đầu con biết cái gì, ta đây không phải là sợ hắn. Ta đây là nể mặt Đại sư huynh của hắn."
Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ. Thấy Lữ Thiếu Khanh dễ dàng nắm được thúc thúc của mình, Tiêu Y cảm thấy vô cùng thú vị.
"Lữ sư huynh cũng rất thú vị."
Tiêu Sấm cảnh giác, nhìn chằm chằm điệt nữ của mình nói: "Nha đầu, thúc thúc đã cảnh cáo con rồi, về sau tránh xa hắn một chút."
Tiêu Y nói: "Thúc thúc, con còn chưa bái nhập môn hạ Thiên Ngự Phong đâu."
Tiêu Sấm nói: "Yên tâm đi, việc bái sư sẽ không có vấn đề gì."
Tiêu Y lại nói: "Nếu con thật sự trở thành đồ đệ của Thiều sư phụ, Lữ sư huynh sẽ là Nhị sư huynh của con, đều sinh hoạt cùng một chỗ, làm sao cách xa một chút đây?"
Biểu cảm của Tiêu Sấm ngưng trọng, cuối cùng ý vị sâu xa tiếp tục dặn dò: "Thúc thúc mặc kệ, con nhớ tránh xa hắn một chút là được. Con ngàn vạn lần đừng biến thành bộ dáng của hắn..."
Sau ước chừng một canh giờ, biểu cảm của Lữ thiếu khanh nằm trên võng khẽ động. Ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Tây Bắc, sau đó lại thần sắc như thường, tiếp tục nhìn vào Thiên Cơ Bài của hắn.
Mà Tiêu Sấm thì vui vẻ: "Đã trở lại."
Rất nhanh, từ xa có một ánh sáng xẹt qua, rơi vào trước mặt mọi người. Một nam nhân trung niên và một thanh niên xuất hiện.
Nam nhân trung niên có khuôn mặt đôn hậu, mặt mang theo tươi cười, vừa liếc mắt nhìn đã làm cho người ta có hảo cảm.
Thanh niên đeo một thanh trường kiếm cổ xưa, trên khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình tràn ngập kiên nghị, ánh mắt sắc bén.
Lúc Tiêu Y nhìn thấy hắn, chỉ cảm giác giống như nhìn thấy một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, phong mang bức người.
Tiêu Sấm nghênh đón: "Thiều sư đệ, Kế Ngôn sư điệt, chúc mừng các ngươi đắc thắng trở về. Lần này ở đại hội tỷ thí, Kế Ngôn sư điệt đã khiến cho Lăng Tiêu Phái chúng ta nở mày nở mặt. Vất vả rồi."
Kế Ngôn thản nhiên nói: "Chỉ là một vài đối thủ không mạnh, không vất vả."
Giọng nói không có bất kỳ khinh thị và kiêu ngạo nào, làm cho người ta vừa nghe liền biết hắn thật lòng.
Thiều Thừa khách khí chắp tay đáp lễ: "Tiêu sư huynh quá khen, đây đều là vì môn phái, nào có vất vả."
Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng lên tiếng hỏi: "Sư phụ, có mang lễ vật về cho con không?"
Thiều Thừa tức giận nói: "Không có, đi sang một bên..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook