Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản dịch)
-
Chương 1
Tại Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái, một nam nhân trung niên dẫn theo một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện ở đây.
Thiếu nữ có gương mặt trắng như tuyết, ngũ quan tuyệt mỹ, dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt to tròn xinh đẹp, linh động có thần.
Nàng hiếu kỳ hỏi người nam nhân trung niên uy nghiêm bên cạnh: "Thúc thúc, ta không thể bái người làm sư phụ sao?"
Nam nhân trung niên quay đầu lại nói: "Dưới trướng của ta đã có ba đệ tử thân truyền, năm đệ tử nội môn, chỉ sợ quá bận rộn không có thời gian dạy bảo con."
"Vừa lúc Thiều sư đệ của Thiên Ngự Phong mới có hai đồ đệ, con bái sư có thể làm đệ tử thân truyền của đệ ấy."
"Hiện giờ nhân lúc Thiều sư đệ cùng đại đồ đệ của đệ ấy không có ở đây, ta mang con đến tìm Nhị đồ đệ của đệ ấy trước."
Thiếu nữ chớp mắt, vô cùng nghi hoặc: "Bái sư vì sao phải tìm Nhị đồ đệ của ngài ấy trước."
Trên mặt nam nhân trung niên lộ ra biểu tình lúng túng, cuối cùng mới đáp lời: "Trước tiên cứ tạo mối quan hệ với Nhị đồ đệ của đệ ấy trước, như vậy việc con bái sư mới càng thêm thuận lợi."
Thiếu nữ nhìn nam nhân trung niên: "Thúc thúc, người nghĩ một đằng nói một nẻo rồi."
"Có phải người có chuyện gạt ta không?"
Nam nhân trung niên vừa định nói gì đó, liền thấy đỉnh núi ở cách đó không xa: "Chúng ta đến rồi."
Thiếu nữ thuận theo hướng nam nhân trung niên chỉ nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một khối đất trống, trên khối đất trống có một cây đại thụ.
Phía trên nhánh cây có một con chim nhỏ chừng nắm tay đang đứng, toàn thân nó là bộ lông vũ đỏ rực, trông rất đáng yêu.
Dưới cây có một chiếc võng đang đung đưa, trên đó là một người trẻ tuổi đang nằm.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, thiếu nữ phát hiện thiếu niên này khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất suất khí.
Hắn đang cầm Thiên Cơ Bài nhìn say xưa.
Người nam nhân trung niên, cũng là thúc phụ của nàng đến gần, liền cười chào hỏi: "Thiếu Khanh!"
Ngữ khí này khiến thiếu nữ cảm thấy có hơi nịnh nọt, như đang lấy lòng thiếu niên ở trước mắt.
Ánh mắt của thiếu niên dời khỏi Thiên Cơ Bài, nhìn nam nhân trung niên cùng thiếu nữ một chút, mới đáp: "Hóa ra là Tiêu sư bá, ngài đến tìm sư phụ sao?"
"Sư phụ không có ở nhà, đúng rồi, Đại sư huynh cũng không có ở đây."
Sau khi nói xong, hắn gật gật đầu, tiếp tục đưa võng.
Thiếu nữ cảm thấy rất kinh ngạc, kinh ngạc với thái độ của thiếu niên này với thúc phụ của nàng.
Thúc phụ của nàng - Tiêu Sấm, là Phong chủ của Xích Nguyệt Phong, thực lực đã là Nguyên Anh kỳ, không chỉ là cao thủ của Lăng Tiêu Phái mà còn rất nổi danh ở Tề Châu.
Hiện giờ, ngài ấy lại mang theo thái độ lấy lòng với người trẻ tuổi trước mắt này? Mà hắn lại còn nằm, không có ý định đứng lên nữa chứ. Rốt cuộc ai à Phong chủ, ai là đệ tử vậy?
Tiếp đó, nàng nghe thúc phụ nói với mình: "Tiêu Y, đây là Nhị đệ tử của Thiên Ngự Phong, Lữ Thiếu Khanh, con cứ gọi là Nhị sư huynh là được."
Thiếu nữ Tiêu Y mặc dù không rõ thiếu niên ở trước mắt có gì hơn người nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngọt ngào gọi một tiếng: "Xin chào Nhị sư huynh!"
Thanh âm dễ nghe như hoàng oanh, Lữ Thiếu Khanh cũng không nhịn được mà nhìn nàng nhiều thêm một chút.
Mái tóc đen tú lệ dài đến thắt lưng, bề ngoài ngọt ngào thanh thuần, mũi ngọc nho nhỏ xinh xắn, mà làm người ta chú ý nhất chính là đôi mắt to linh động kia.
Quả thực là một mỹ nhân bại hoại.
Tiêu Sấm cười nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, con thấy nha đầu này thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: "Tiêu sư bá, ngài có chuyện thì tìm sư phụ hoặc là Đại sư huynh đi, ngày mai ngài lại đến, mai bọn họ mới về."
"Ta bận rộn nhiều việc, không rảnh."
Sau khi nói xong, hắn nhảy xuống khỏi võng, chuẩn bị chạy.
Khỉ thật, sư bá mang theo một mỹ nữ như thế tới đây là muốn làm gì?
Vô sự không lên tam bảo điện, đây chắc chắn là có vấn đề, chạy trước rồi tính.
Tiêu Sấm nhanh tay lẹ mắt kéo Lữ Thiếu Khanh lại: "Con đừng chạy."
"Sư bá ta có việc nhờ con."
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: "Tiêu sư bá, ta và ngài không oán không thù, ngài đừng hại ta nha."
"Đến cả mỹ nhân kế cũng dùng, ta không hiểu gì hết, ta không giúp được ngài."
Đây chắc chắn là chuyện lớn, chắc chắn là một phiền toái lớn.
Tiêu Y ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Tiêu Sấm lên tiếng: "Ta chỉ muốn để nha đầu Tiêu Y này bái nhập vào môn hạ của Thiên Ngự Phong mà thôi, muốn nhờ con giúp một tay."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, liền bình tĩnh lại, đẩy tay Tiêu Sấm ra.
"Hầy, sao ngài không nói sớm, dọa ta sợ vỡ mật."
Tiêu Sấm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử nhà con, sao lại lười như thế, con có thể học theo Đại sư huynh của mình một chút được không?"
Lữ Thiếu Khanh đáp: "Có một Đại sư huynh đã đủ khiến sư phụ nhức đầu rồi, thêm một người như con nữa, không phải muốn đẩy sư phụ đi treo cổ sao."
"Ta chỉ muốn tốt cho sư phụ mà thôi."
Tiêu Sấm bó tay, bèn quay lại chính đề: "Sư bá cảm thấy Thiên Ngự Phong dương cương quá nặng, muốn trung hòa một chút."
“Con nhìn xem nha đầu này thế nào, có thể làm sư muội con được không?”
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, nhìn Tiêu Y một lượt.
Một hồi lâu mới hỏi Tiêu Y: "Nha đầu, ngươi là gì của Tiêu sư bá?"
Tiêu Y đáp: "Ngài ấy là thúc thúc của ta."
Lữ Thiếu Khanh hỏi tiếp: "Thúc thúc ruột?"
Tiêu Sấm giận dữ: "Lời này của ngươi là có ý gì? Không phải ruột thịt thì là gì hả?"
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Sấm: "Nếu là ruột thịt sao ngài lại phải đưa đến Thiên Ngự Phong, ngài có ý gì?"
"Là phụ thân của nha đầu này và ngài có thù oán? Hay là thiếu tiền ngài không trả?"
Tiêu Sấm tức đến nghiến răng, tiểu này vẫn cứ thích chọc ông ta tức chết, ông ta giơ tay lên, phẫn nộ quát: "Ngươi có tin ta đập chết ngươi không hả?"
Tiêu Y cũng hơi hoảng, sao nghe Lữ sư huynh nói lại cảm thấy bất ổn vậy chứ: "Thúc thúc à, nơi này thật sự đáng sợ như huynh ấy nói sao?"
Tiêu Sấm nghe thế lại càng tức, tiểu tử này mới mở miệng đã khiến cháu gái ông phải lo lắng, quả thực là đau đầu mà. Ông kiên nhẫn an ủi: "Con đừng tin nó, việc bái nhập Thiên Ngự Phong đối với con mà nói là chuyện vô cùng tốt."
Tiêu Y nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, mắt to chớp chớp.
Lữ Thiếu Khanh lộ ra biểu tình thành khẩn, nói với Tiêu Y: "Nha đầu, ngươi về hỏi cha mình thử xem có phải đã làm gì đắc tội với thúc thúc của ngươi không?"
Tay Tiêu Sấm lóe bạch quang, vận sức chờ phát động, đe dọa Lữ Thiếu Khanh: "Còn nói hươu nói vượn nữa có tin ta đập chết ngươi không?"
"Mau nói đi, làm sao để nha đầu này bái nhập được vào Thiên Ngự Phong."
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, bày ra dáng vẻ không liên quan gì đến mình: "Muốn bái sư thì đi tìm sư phụ ta ấy, ngài tìm ta làm gì?"
Tiêu Sấm nói: "Đây còn không phải vì muốn qua được cửa ải của Đại sư huynh kia của ngươi sao?"
"Ngươi mau nghĩ biện pháp cho ta."
Nếu không phải vì muốn qua cửa ải kia của Đại sư huynh ngươi, ta đến đây tìm ngươi làm gì. Đến lần nào tức chết lần đó, mấy lần thế nữa thọ nguyên chắc chắn giảm bớt không ít.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai bày ra dáng vẻ muốn giúp nhưng không đủ sức: "Ải của Đại sư huynh ngài không qua được, ta cũng không có cách nào."
Quả nhiên lại là thế này, Tiêu Sấm không nói nhảm nữa, dựng thẳng hai ngón tay lên: "Hai trăm viên linh thạch hạ phẩm."
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, sau đó lộ ra biểu tình vô cùng khó xử: "Đây chính là Đại sư huynh của ta đấy, muốn qua được cửa ải kia, khó lắm."
Tiêu Sấm lại dựng thêm một ngón tay nữa: "Ba trăm viên."
Lữ Thiếu Khanh nói thẳng: "Năm trăm, giao tiền, ta lập tức nói cho ngài biết."
Tiêu Sấm đưa trước cho hắn một trăm viên, nói: "Đưa tiền đặt cọc trước, còn lại chờ ngươi nói biện pháp xong sẽ đưa."
"Tiêu sư bá, ngài phóng khoáng một chút không được sao?"
Tiêu Sấm hừ khẽ: "Tiểu tử ngươi là người thế nào, ta còn không biết sao? Còn dùng chiêu này, tưởng rằng cái chức Phong chủ của ta là bù nhìn đấy à?"
Lữ Thiếu Khanh không còn cách nào khác, đành nói thầm: "Tiêu sư bá, các người hiểu lầm ta quá sâu rồi."
"Được rồi, cửa ải kia của Đại sư huynh, các người chỉ cần..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook