Trần Cường có chút chột dạ nói: “Chị dâu, chị có không? Tôi có thể dùng tiền mua của chị không?”
Thẩm Y Y đã không còn biết nói cái gì nữa rồi, cô hoài nghi nước đường đỏ Trần Cường pha vừa rồi chính là đường đỏ mà lúc trước cô tìm Lâm Đại Nữu làm quần áo đưa cho: “Một hồi tôi bảo Lý Thâm lấy đưa cho cậu."
"Hầy, được.” Trần Cường vội vàng nói cảm ơn.
"Chăm sóc thật tốt con gái và vợ của cậu, đặc biệt là vợ của cậu, sinh cho cậu một đứa con gái khỏe mạnh thế cũng không dễ, hãy cố gắng đối xử tốt với cô ấy.” Thẩm Y Y còn nói thêm.
Trần Cường liên tục gật đầu.
Thẩm Y Y không biết anh ấy sẽ nghe lọt bao nhiêu, cô có lòng muốn giúp Lâm Đại Nữu nói vài lời, nhưng dẫu sao vẫn là chuyện nhà của người khác, Trần Cường cũng không phải là người đàn ông tồi, cặn bã gì.
Thậm chí đương thời, Trần Cường cũng coi như là một người đàn ông tốt.
Nghĩ thế, Thẩm Y Y càng thêm cảm nhận sâu sắc được điểm tốt của Lý Thâm.
Cô mang thai hai lần, thai đầu là Đại Bảo và Nhị Bảo, đó là cô muốn hạ thuốc cho Lâm Gia Đống, rồi lại sai lầm mà mang thai với Lý Thâm; Tiểu Bảo thì là cô ngoài ý muốn nghe được Giang Uyển Nhu chất vấn quan hệ giữa cô và Lâm Gia Đống, Dưới tình huống Lâm Gia Đống cố hết sức phủi hết quan hệ với cô, còn nói cô đã kết hôn sinh con, bọn họ đã không còn khả năng, nản lòng thoái chí uống rượu uống đến say tí bỉ, xảy ra quan hệ với Lý Thâm mà có.
Thai thứ hai cũng không phải đứa bé mà cô cam tâm tình nguyện mà có, cho nên cô lúc đó đã hận c.h.ế.t Lý Thâm, thái độ cư xử với Lý Thâm cực kém.
Lý Thâm lại chưa từng biểu hiện bất kỳ mặt xấu gì khi trước mặt cô.
Toàn bộ lúc mang thai và thời kỳ phục hồi đều cung phụng cô giống như tổ tông, sinh con là đi bệnh viện sinh, sau khi sinh xong anh xông tới thăm cô trước tiên.
Lúc ở cữ cũng là cái gì cũng tẩm bổ tăng cường cho cô, như là sản phẩm dinh dưỡng của phụ nữ có thai thường thấy nhất thuộc thời đại này: Táo đỏ, đường đỏ, trứng gà, sữa lúa mạch,..
v… v… Mấy thứ này trong nhà tuyệt đối không thiếu, anh thỉnh thoảng còn làm xương hầm, canh cá, canh gà cho cô uống.
Lúc ấy Thẩm Y Y theo nội dung cốt truyện, được sự giúp đỡ của hệ thống, lúc sinh không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, sinh con cũng rất thuận lợi, thân thể lại càng không có bất cứ tổn thương nào, còn sử dụng những sản phẩm tẩm bổ đó tẩm bổ.
Nhưng Lý Thâm thâm tình vẫn khiến cô cảm động vô cùng.
Thậm chí cô cảm thấy thiết lập của nguyên tác giả quá không hợp lý, tại sao phải để một người đàn ông thâm tình như vậy yêu một nhân vật nữ phản diện trong lòng đã có người khác cơ chứ?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Thẩm Y Y liếc xéo qua nhìn thấy Lý Thâm ngoài cửa, thoáng cái hào hứng lên.
Không sao cả, hiện tại người anh yêu là cô, cô sẽ không cư xử với anh giống như lúc theo nội dung cốt truyện!
Nên dặn dò đã dặn dò xong, Thẩm Y Y không có xen vào chuyện Trần Cường nữa, cô đi ra ngoài, ôm cánh tay Lý Thâm, giọng nói dịu dàng, yêu kiều: “Sao anh cũng tới đây thế? Mấy đứa nhỏ ở nhà à?”
"Mẹ ở nhà trông bọn nó rồi.” Lý Thâm vuốt sợi tóc xõa ra trên mặt cô: “Có đói bụng không? Quay về ăn cơm nhé?"
"Được.” Thẩm Y Y cười dịu dàng đáp.
Hai người lập tức rời khỏi nhà họ Trần.
Trên đường, Thẩm Y Y nhạy cảm cảm nhận được tâm trạng Lý Thâm khác thường.
Giọng nói hơi thấp vài phần, dịu dàng hơn cả bình thường, bèn lấy làm lạ mà nhìn anh một cái.
Lý Thâm chú ý tới ánh mắt của cô, bỗng nhiên rút bàn tay đang nắm tay của cô, vòng qua vai của cô.
Ôm cô thế này càng làm cho anh có cảm giác chân thật hơn việc cô ôm cánh tay của anh, cũng khiến Thẩm Y Y càng có cảm giác an toàn.
Động tác này có chút thân mật, ban ngày không chừng sẽ có tin đồn gì.
Nhưng bây giờ là buổi tối, trời đã sớm tối, bên ngoài gần như không có người nào đi đi lại lại, có người còn không nỡ châm đèn dầu trong nhà cũng đã lên giường đi ngủ.
Vì vậy Thẩm Y Y không có giãy giụa, ngược lại dừng bước, tay vòng qua eo cơ bắp của anh, ngửa đầu nhìn anh: “Sao vậy?"
Lý Thâm tắt đèn pin, cũng ôm eo nhỏ của cô, lắc đầu, trong giọng nói có vẻ suy sụp: "Chúng ta không bao giờ sinh nữa."
Sau khi Thẩm Y Y đi vào thăm Lâm Đại Nữu, Lý Thâm đã tới rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Đại Nữu anh nghe tận tai, nhìn thấy tận mắt, biết được tình huống vậy mà sẽ nghiêm trọng đến mức phải giữ lớn hay là giữ nhỏ, anh đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Anh biết phụ nữ sinh con là chuyện rất nguy hiểm, vì vậy Thẩm Y Y mang thai hai lần, anh đều kéo cô đi bệnh viện sinh.
Nhưng hai lần mang thai của Thẩm Y Y đều sinh rất nhanh, đi vào chưa tới một hồi đã đi ra, ngay cả bác sĩ cũng khen sức khỏe của cô tốt.
Nhưng nếu như...
Lý Thâm không có cách nào tưởng tượng.
Nghĩ vậy, anh siết chặt tay, ôm chặt người trong n.g.ự.c hơn nữa.
???
Thẩm Y Y sửng sốt, không ngờ anh sẽ nói ra những lời này.
Thật ra dù cho cơ thể của cô đã sinh ra ba đứa bé, nhưng lúc cô sinh mấy đứa nhỏ là có hệ thống, thân thể được chăm sóc rất tốt, coi như là cô còn muốn sinh một đứa thì cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng, thật ra cô cũng không muốn sinh.
Bởi vì kiếp trước cô mắc nợ bốn cha con Lý Thâm quá nhiều, đời này cô chỉ muốn dành hết tất cả cho bọn họ.
Nếu như lại sinh thêm một đứa, cô cũng không biết cô còn khí lực để chia sang hay không.
Nhưng việc này cô không biết nên nói với Lý Thâm như thế nào, lại cảm thấy mình vừa trở về không bao lâu, tuy rằng Lý Thâm đã dần dần thích ứng sự thay đổi của cô, nhưng dẫu sao thời gian vẫn quá ngắn, trong lòng của anh chắc chắn chưa hoàn toàn tín nhiệm cô.
Cô sợ nếu như thời điểm này cô nói với anh cô không muốn sinh, anh sẽ hiểu lầm cô là vì không yêu anh, vì vậy không muốn sinh thêm con với anh, qua đó lại sinh ra khoảng cách.
Hoặc là, anh không hiểu lầm, nhưng thật ra anh còn muốn một đứa con gái đáng yêu, nhưng bởi vì cô không muốn sinh mà tiếc nuối.
Đó cũng không phải điều Thẩm Y Y muốn thấy, những ngày này sau khi hành sự, buổi sáng hôm sau cô đều lấy một viên thuốc tránh thai từ trong không gian uống.
Dự định qua một khoảng thời gian ngắn lại tìm cơ hội thương lượng với Lý Thâm, nếu như anh thật sự còn muốn có một đứa con gái, cô cũng có thể suy nghĩ sinh thêm một đứa.
Nhưng hôm nay, anh đã tự nói “không sinh nữa”!
"Vì sao?” Thẩm Y Y hỏi.
"Anh muốn em khỏe mạnh.” Lý Thâm nói.
Khóe môi Thẩm Y Y cong lên, tựa vào anh, ôm anh càng chặt hơn: “Được, chúng ta không sinh nữa."
"Ừ.” Cằm Lý Thâm chống trên đỉnh đầu của cô, trầm trầm lên tiếng.
Hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp chốc lát, hai người mới lại nắm tay về nhà.
Trong nhà mẹ Lý vẫn còn, mấy đứa nhỏ đã ngủ, lúc bà sắp sửa về nhà thì nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, cười ranh mãnh một cái.
Lý Thâm, Thẩm Y Y: "..."
Cuối cùng hai người buông tay nhau ra, Lý Thâm đi bưng đồ ăn được giữ ấm trong nồi cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y ngồi xuống ăn.
Mẹ Lý thấy bọn họ trở về cũng không vội vã về nhà mà ngồi xuống theo, nói chuyện phiếm cùng Thẩm Y Y, bà nói: “Nghe nói đứa bé trong bụng vợ Cường Tử quá lớn không sinh ra được hả? Bây giờ không sao rồi chứ?"
"Không sao.” Thẩm Y Y nói: “Bé gái áng chừng bảy cân, cơ thể cô ấy thì gầy nên bị kẹt."
"Con gái à?” Giọng mẹ Lý có chút tiếc nuối: “Sao không phải con trai chứ? Hầy.”
?
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ, con gái rất tốt, Cường Tử và mẹ chồng cô ấy cũng rất vui mừng."
Mẹ Lý cười ngượng hai tiếng: “Đúng đúng đúng, con gái rất tốt.
Mẹ chỉ là cảm thấy thai đầu tiên của cô ấy đương nhiên là con trai sẽ càng tốt hơn."
"Cô ấy không phải thai đầu tiên, Vượng Tài mới là thai đầu tiên.” Thẩm Y Y nói.
"Hai việc đó không giống nhau.” Mẹ Lý kiên trì nói: “Vượng Tài đó là vợ Cường Tử mang đến, không phải con trai của Cường Tử.”
Thẩm Y Y nhíu mày: "Lúc Cường Tử và Đại Nữu kết hôn đã bàn bạc là phải dẫn Vượng Tài về."
Lâm Đại Nữu gả cho Trần Cường, mặc kệ Trần Cường đối xử với Vượng Tài như thế nào, ít nhất trên danh nghĩa Vượng Tài chính là con trai đích thực của Trần Cường.
Mẹ Lý nghẹn họng, theo bản năng nhìn Lý Thâm.
Lý Thâm đang rót sữa lúa mạch cho vợ mình, không ngẩng đầu.
Mẹ Lý hòa hoãn ngữ khí, quyết định không tranh cãi với Thẩm Y Y: “Được được được, con nói đều đúng, có điều..."
Mẹ Lý liếc bụng của cô, cười tủm tỉm hỏi: “Nếu như con gái rất tốt, có phải các con cũng nên cân nhắc sinh đứa con gái rồi hay không?"
Bà vừa dứt lời, còn không đợi Thẩm Y Y mở miệng, Lý Thâm đã rót xong sữa lúa mạch và đã đặt sữa lúa mạch trước mặt Thẩm Y Y nói: “Mẹ, cả con và vợ đều không có ý định sinh tiếp.”
Mẹ Lý sững sờ: “Sao lại không có ý định sinh con thế? Các con còn trẻ như vậy mà, thế nào cũng phải muốn có thêm đứa con gái chứ..."
"Mẹ, chúng con không có ý định sinh thì là không sinh nữa.” Thái độ Lý Thâm rất thẳng thừng cũng rất trực tiếp, chặn họng những lời mẹ Lý chuẩn bị thốt ra.
Mẹ Lý nhìn nhìn Lý Thâm, lại nhìn Thẩm Y Y, đã trầm ngâm hồi lâu, bèn nói: “Được, vậy mẹ đi về trước."
Người sáng suốt đều nhìn ra mẹ Lý có chút không vui.
Thẩm Y Y không có ý định đi dỗ dành, mặc kệ có sinh hay không, đều chỉ có thể là hai vợ chồng cô và Lý Thâm cùng thương lượng, chứ không phải là do người bên ngoài đến khoa tay múa chân, coi như là mẹ chồng cũng không được.
Cô nhìn Lý Thâm một cái, Lý Thâm cầm tay của cô: “Không sao, tự bà sẽ nguôi ngoai.”
Thẩm Y Y nở nụ cười: “Được.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook