Lâm Đại Nữu ở trong sách chỉ là một người qua đường có cũng được mà không có cũng không sao, miêu tả về cô ấy ít đến thương cảm, nhưng kiếp trước, Lâm Đại Nữu vẫn còn sống, cũng quả thật đã sinh ra một đứa con gái.

Nhiều hơn nữa thì Thẩm Y Y cũng không biết, kiếp trước cô theo nội dung cốt truyện chán ghét Lý Thâm, cũng chán ghét Trần Cường, đương nhiên sẽ không có quá nhiều chú ý với vợ của Trần Cường.
"Thùng."
Đang nói, cửa phòng mở, bà đỡ vội vàng chạy đến, cái trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên tình huống rất khó giải quyết: “Đứa bé trong bụng quá lớn, không sinh ra được! Bây giờ tôi muốn hỏi cả nhà, không may có chuyện gì, cả nhà muốn..."
Vẻ mặt bà đỡ muốn nói lại thôi, “Giữ nhỏ hay giữ lớn" cứ ngập ngừng trong miệng, đến cùng vẫn nói ra.
Mẹ Trần dùng sức lắc đầu, không thể tin được, muốn ngồi dậy, nhưng xương sống bại liệt nên không gắng sức được, chỉ có thể nằm ở trên ghế dựa cầu khẩn: "Bà ơi bà, van cầu bà nhất định phải cứu con dâu của tôi, còn có đứa bé trong bụng của con bé, chúng nó đứa nào cũng không được xảy ra chuyện, van cầu bà!”
Trần Cường cuộn chặt nắm đấm, vẻ mặt hơi đờ đẫn, như là thoáng cái mất chính kiến, há miệng rồi lại ngậm miệng.
Bà đỡ nhìn anh ấy, là đang đợi quyết định của anh ấy.
Thẩm Y Y cũng nhìn anh ấy, cô muốn biết, rốt cuộc Lâm Đại Nữu vì người đàn ông này có đáng giá không.

Dù sao cũng là vợ chồng nửa đường, Lâm Đại Nữu không có tình yêu gì đối với Trần Cường, Trần Cường cũng giống Lâm Đại Nữu, bọn họ càng nhiều là nghe theo nhu cầu, là hai người tiến lại bên nhau cùng nhau sống mà thôi.
Một bên là người vợ tình cảm không sâu, một bên là đứa bé đang chảy trong người dòng màu của anh ấy…

Nếu lựa chọn, cái này thật đúng là một vấn đề nan giải.
Vượng Tài tuy nhỏ, nhưng đã nghe hiểu đại khái rồi.

“Oa” một tiếng khóc lên, cầm tay Thẩm Y Y chặt đến cô bị đau: "Bác gái, con muốn mẹ con, bảo vệ mẹ con!”
Trần Cường nhìn cậu bé một cái, hít sâu một hơi, ngữ khí kiên định: “Bà Vương, giữ lớn!"
Thẩm Y Y nhẹ nhàng thở phào, trấn an Vượng Tài: “Không sao hết, không sao hết.

Bác gái vào xem mẹ con, mẹ con nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nhé?"
Nói xong, nói với bà đỡ: “Bà đỡ Vương, tôi có thể đi vào xem không?”
Bà Vương đã rất sốt ruột rồi, nhìn Thẩm Y Y một cái, vội vàng gật đầu một cái, rồi nói với Trần Cường: "Bà bầu sắp kiệt sức rồi, cậu mau chóng đi chuẩn bị chút nước đường đỏ cho bà bầu bổ sung thể lực đi!"
Nói xong, lại chạy về trong phòng.
Thẩm Y Y cũng đi theo vào, vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi tanh.

Lâm Đại Nữu trên giường lò sớm đã không còn sức lực, khuôn mặt trắng bệch, tràn đầy mồ hôi, nhìn thấy bà đỡ tiến đến, nỉ non lắc đầu: "Bảo vệ nhỏ, tôi muốn bảo vệ nhỏ!"
Vấn đề này cô ấy đã đã từng nói rất nhiều lần với bà Vương rồi, dù bà Vương giải thích như thế nào với cô ấy cô ấy cũng không nghe, dứt khoát không để mắt đến cô ấy, nói: “Cháu tiết kiệm một chút sức lực, chớ nói chuyện, một hồi uống chút nước đường đỏ lại tiếp tục, chỉ cần cháu có sức, đứa bé nhất định có thể sinh ra, cháu cũng sẽ không có chuyện gì hết, nhé?"
Nhưng hiển nhiên Lâm Đại Nữu cho là mình không làm được, nhìn về phía Thẩm Y Y ở phía sau: “Y Y, em muốn bảo vệ nhỏ, em muốn bảo vệ nhỏ!"
Thẩm Y Y mò mẫm trong túi, từ không gian lấy ra một thanh sô cô la, tách nhỏ đút vào miệng Lâm Đại Nữu: “Em không nên bi quan như vậy, nếu em mà đi thì em bảo Vượng Tài làm sao bây giờ?"
Để Trần Cường nuôi?
Trong ngắn hạn cũng được, nhưng nếu như sau này Trần Cường lại lấy thêm người vợ khác thì sao?
Có lẽ đến lúc đó Trần Cường ngay cả đứa con ruột trong bụng Lâm Đại Nữu còn chưa chắc có thể bảo vệ được, chớ nói chi là Vượng Tài.
Lâm Đại Nữu ngừng lại, hiển nhiên điều Thẩm Y Y nghĩ đến cô ấy cũng nghĩ đến, nức nở khóc nấc lên.
Bà Vương sốt ruột rồi: “Cháu đừng khóc, cháu phải giữ gìn thể lực!"
Thẩm Y Y tiếp tục nhét sô cô la: “Cho dù tình huống thật sự nghiêm trọng đến mức phải giữ lớn hoặc là giữ nhỏ, vậy cũng nhất định phải giữ lớn trước, em bảo toàn mình trước mới có tư cách đòi con của em! Huống chi bây giờ vấn đề vẫn chưa nghiêm trọng tới mức đó mà, chỉ cần em có lòng tin vào bản thân, em và con đều có hy vọng bình an."
Lâm Đại Nữu vội vàng lau lau nước mắt.

Thấy cô ấy cuối cùng đã được khuyên thay đổi, Thẩm Y Y thở phào một cái, lại đút một miếng sô cô la cho cô ấy: “Em bình tĩnh cảm xúc trước, sau đó ăn hết sô cô la, mấy thanh sô cô la này đều là đồ bổ sung năng lượng, có thể giúp em khôi phục sức lực."
Lâm Đại Nữu nghe vậy, lập tức cầm sô cô la trong tay Thẩm Y Y sang, nhét vào trong miệng.
Thẩm Y Y cho cô ấy ăn hết sô cô la, nước đường đỏ ngoài cửa cũng tới, cô ấy uống mấy ngụm nước.

Cuối cùng tâm trạng đã bình tĩnh lại, chịu đựng đau nhức kịch liệt chậm rãi dồn sức.

Sau một tiếng, sau một tiếng thét chói tai thê lương, một tiếng khóc non nớt truyền vào trong tai mọi người.
Đã sinh, một bé gái áng chừng bảy cân!
Sau khi Lâm Đại Nữu nghe thấy tiếng khóc, lập tức ỉu xìu hôn mê bất tỉnh.
Bà Vương ôm đứa trẻ, chùi chùi mồ hôi trên trán, như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Dùng nước ấm tắm cho đứa bé, cầm một tấm vải bông bọc đứa bé, sau đó ôm đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, người ở phía ngoài liền lao đến.
Đầu tiên là Trần Cường, nhìn đứa bé trong lòng bà Vương, lại nhìn vào bên trong, sau đó căng thẳng nhìn về phía bà Vương.
Bà Vương cười tủm tỉm nói: "Mẹ con bình an! Mẹ con bình an!"
Trần Cường thở dài một hơi, lúc này mới nở nụ cười, nhìn về phía đứa bé trong n.g.ự.c bà đỡ: “Là con gái?"
"Đúng rồi.” Bà Vương cười nói.
Trần Cường xoa xoa tay, có chút hồi hộp, có chút mất định hướng, nhìn về phía Lý Thâm đứng một bên không biết đến đây lúc nào: “Anh Thâm, em có con gái!"

Trong giọng khó nén vui mừng.
Lý Thâm thuận miệng "Ừ" một tiếng, ánh mắt tìm kiếm vợ anh.
Mẹ Trần nằm ở trên ghế dựa không nhúc nhích được, hốc mắt rưng rưng, không ngớt lời nói mấy chữ tốt.
Chỉ có Vượng Tài bé bỏng là vọt tới bên người mẹ cậu bé trước tiên.

Thấy mẹ cậu bé đã hôn mê, còn tưởng rằng bị gì, nước mắt chực trào trong mắt, đẩy mẹ mình một cái.
Thẩm Y Y vội vàng ngăn cản cậu bé: “Mẹ con không sao cả, mẹ con chỉ là mệt mỏi, đã thiếp đi, con đừng quấy rầy mẹ con, để mẹ con ngủ ngon nhé.”
"Ừm!" Vượng Tài lau nước mắt nói.
"Đại Nữu đã ngủ?" Qua một hồi, Trần Cường cuối cùng đã bế đứa bé dưới sự chỉ đạo của bà Vương, sau khi cho mẹ anh ấy nhìn thoáng qua thì lại đưa bà Vương hai đồng, bấy giờ mới tiến vào thăm vợ anh ấy, vẻ mặt vui vẻ.
Lâm Đại Nữu liều sống liều c.h.ế.t sinh em bé, Trần Cường lại không có đến đây liếc nhìn cô ấy một cái trước tiên, tuy rằng hợp tình hợp lý nhưng Thẩm Y Y là một người phụ nữ, là một người mẹ cùng với là một người bạn của Lâm Đại Nữu, trong lòng hơi không thoải mái.
Nhưng cô không nói gì, chỉ nói: "Lát nữa nấu cháo gạo kê cho vợ của cậu đi, bỏ vào một ít táo đỏ, có táo đỏ không?"
Trần Cường: "Không có." Anh ấy nào nhớ kỹ những chi tiết này?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương