A Lan là một người rất xứng với cái danh người vợ hiền, không chỉ giúp Trần Cường lo liệu mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, còn hết mực quan tâm chăm sóc cho Trần Cường và An An, Trần Cường lại còn rất thích cô ấy nữa.
Quen nhau hai năm rồi mới kết hôn, sở dĩ kéo dài thời gian lâu đến thế là vì An An rất phản đối chuyện Trần Cường tái hôn khiến Trần Cường phải luộn bên cạnh an ủi An An.
Về sau An An không phản đối nữa thì Trần Cường mới kết hôn cùng A Lan.
Thẩm Y Y cười nói: “Cảm ơn nha!”
A Lan đẩy bánh ngọt đến trước mặt Thẩm Y Y, thân mật nói: “Trên phố mới mở một cửa hàng đồ ngọt của phương Tây nên em đặc biệt đi mua về.

Chị dâu, chị nếm thử xem”
Thẩm Y Y thử một ít, gật đầu cười nói: “Ngon lắm!”
A Lan nở một nụ cười.
Thẩm Y Y đứng dậy, tạm biệt bọn họ.

Trần Cường đứng dậy tiễn cô, lúc quay lại thì chạm phải ánh mắt tịch mịch của A Lan, khó hiểu nói: “Làm sao thế?”
“Có phải chị dâu không thích em không?” A Lan buồn rầu hỏi.

Bởi vì Trần Cường làm việc dưới trướng Thẩm Y Y và Lý Thâm, quan hệ với bọn họ còn tốt đến thế.

Cô trước đến nay luôn muốn trở nên thân thiết với Thẩm Y Y hơn.
Chỉ là từ trước đến giờ Thẩm Y Y chưa từng tỏ thái độ lạnh lùng hay không thích đối với việc cô muốn kết thân mà chỉ có lịch sự và khách sáo, xa cách vạn dặm.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Trần Cường không cho là thế, huơ tay ngáp một cái.

Hôm nay là ngày nghỉ của anh ta, sau nhiều ngày bận rộn thì anh chuẩn bị về ngủ bù.
Chỉ là lúc đi đến phòng khách thì ma xui quỷ khiến anh ta quay đầu lại, nhìn thấy A Lan vẫn ngồi tịch mịch tại chỗ khiến anh nhớ đến thất bại của cuộc hôn nhân trước đó, quay trở lại.
A Lan thấy anh ấy quay lại thì nhìn anh khó hiểu.
“Em không cần lo đến thế đâu.” Trần Cường có hơi cứng nhắc mà giải thích “Chị dâu là một người rất tốt, em lại không làm gì sai với chị ấy cả thì chị ấy sẽ không vô duyên vô cớ ghét em đâu.

Chị ấy khách sáo và xa cách như vậy đại khái là vì em là vợ của anh, mà quan hệ của chị ấy với vợ trước của anh lại khá tốt, có thể là đang nể mặt vợ trước của anh… Sau này em cứ đối xử bình thường với chị ấy là được, không cần lo nghĩ nhiều như thế đâu.”
“… Ừm” A Lan cảm động gật đầu.

Cô ấy và Trần Cường thực ra không có cơ sở tình cảm gì cả, theo cô thì họ cũng chỉ tạm bợ qua ngày, cô còn cảm nhận được Trần Cường có chút gia trưởng.

Nhưng ngoài dự liệu là cứ mỗi lần cô cho rằng anh sẽ không giải thích chuyện gì đó với cô thì anh lại giải thích, thậm chí đôi khi mà muốn làm gì đó thì sẽ cùng cô bàn bạc.
Trần Cường thấy cô không còn rầu rĩ nữa bèn hỏi: “An An sao rồi?”
“Cô bé nói hôm nay là sinh nhật của anh trai nên chạy qua bên anh trai mình rồi.” A Lan nói: “Em có làm chút bánh cho cô bé mang theo!
Bây giờ Trần Cường mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Vượng Tài, gật đầu rồi cầm tay A Lan lên: “Em cực khổ rồi!”
“Không cực khổ.

Đây đều là chuyện em nên làm cả” A Lan cười nói.
Trần Cường liếc thấy trên mặt bàn có đồ điểm tâm ăn còn dư, bắt tay dọn dẹp “Để anh dọn cho, em đi nghỉ ngơi xíu đi.”
“Không không không” A Lan thấy anh dọn dẹp, vội nói “Em không mệt, công việc của anh mệt mỏi như thế, hay là anh cứ về nghỉ ngơi đi, để em dọn là được rồi.”
“Chúng ta là vợ chồng, không cần tính toán nhiều đến thế” Trần Cường không cho cô giải thích, nói “Thông cảm cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm!”
A Lan nhìn theo bóng lưng của Trần Cường, nhấp nháy mắt, nở nụ cười.

Nhặt tây trang anh làm rơi trên ghế lên, định đi ủi cho anh ấy.
Thẩm Y Y đi từ nhà Trần Cường ra thì ghé qua bên Lâm Đại Nữu một chuyến.
Mấy năm nay Lâm Đại Nữu cùng Lý Đại Nha quản lý xưởng may mặc, Lý Đại Nha phụ trách khâu sản xuất còn cô ấy chạy thị trường.

Mấy năm nay hầu như đi khắp cả nước, thường không có ở nhà.
Hôm nay là sinh nhật của Vượng Tài, cô ấy tranh thủ quay về để cùng cậu ấy ăn mừng.

Vượng Tài đã học đại học rồi, đã đậu vào một trường đại học trọng điểm của kinh đô, năm nay đã là năm ba.

Lâm Đại Nữu thấy cô qua thì rất kinh ngạc và vui mừng “Em vốn định ngày mai sẽ sang thăm chị, sẵn báo cáo công việc cho chị một chút, không ngờ chị lại đến đây.

Không đúng, làm sao chị biết em về rồi?”
“Hai ngày trước An An qua nhà chị chơi với Tiểu Bối, nói trước khi đi em có hứa sẽ về ăn sinh nhật cùng Vượng Tài” Thẩm Y Y cười nói, thấy An An đang thử váy thì hiếu kì nói “Đang định ra ngoài ăn mừng sao?”
“Đúng vậy, bọn trẻ nói gần đây có mở một cửa hàng đồ ngọt của phương Tây nên muốn ăn thử.

Bọn trẻ bây giờ thích ăn những món đồ vừa đắt vừa ít đó, nếu để em tự đi thì còn lâu em mới đi” Lâm Đại Nữu cười, đẩy con gái một cái, ý bảo con gái vào trước đi, để mình nói chuyện với Thẩm Y Y một lúc.
An An không vào, mặc váy đẹp đứng trước Thẩm Y Y khoe: “Bác ơi, con có đẹp không?”
“Đương nhiên là đẹp, An An là đẹp nhất” Thẩm Y Y khen,
“Vậy con với Tiểu Bối ai đẹp hơn ạ?” An An cố ý nói.
“Con đang tự rước nhục à” Lâm Đại Nữu không khách khí nói “Em gái Tiểu Bối của con thừa hưởng hết ưu điểm của bác trai và bác gải của con, con thì không thừa hưởng tí ưu điểm nào của ba mẹ cả”
“Vậy chẳng phải nên trách mẹ và ba không đẹp như bác trai và bác gái sao” An An dẫu môi, rất không vừa ý.
Lâm Đại Nữu nghẹn lời.
Thẩm Y Y che miệng cười, xoa xoa đầu An An “Em Tiểu Bối đẹp, An An cũng đẹp, chỉ cần là trẻ ngoan thì đều đẹp cả!”
An An vui lên, nhảy chân sáo đi tìm anh trai.
“Tuổi tác không lớn nhưng trái lại miệng lưỡi thì sắc bén vô cùng” Lâm Đại Nữu châm biếm con bé cho Thẩm Y Y nghe.
“Vậy thì tốt biết bao” Thẩm Y Y nói “Chí ít thì khi bị người khác ăn h.i.ế.p sẽ không phải chịu thiệt.”
Lâm Đại Nữu ngoài mặt ghét bỏ nhưng trong lòng cũng cảm thấy thế, chỉ cần không giống cô là được…
Hai người nói chuyện công việc một chút rồi Thẩm Y Y mới nói cho cô ấy nghe chuyện về quê.
Lâm Đại Nữu lắc đầu: “Trong nhà em không còn người thân nữa, không về đâu.”
Trước đây cô mang theo Vượng Tài kết hôn với Trần Cường, người bên Trần Gia không xem cô vừa mắt tí nào.

Sau khi mẹ Trần mất thì ở thôn Thanh Thủy, ngoại trừ Thẩm Y Y ra thì cô cũng không có người bạn thân nào.

Bên nhà mẹ cô có vài người em trai, em gái nhưng từ lúc bọn họ đuổi cô ra khỏi nhà thì quan hệ giữa bọn họ đã bị cắt đứt rồi.
Thẩm Y Y sớm đã đoán được kết quả này rồi, gật đầu “Được, vậy bọn chị tự về vậy”
“Đúng rồi, anh Cường có về không?” Lâm Đại Nữu lại hỏi.
“Cậu ấy nói đợi Tết mới về.”
Lâm Đại Nữu gật đầu, “Bây giờ anh ấy kết hôn rồi, cũng nên dắt vợ về một chuyến”
Thẩm Y Y nhướn mày nhìn cô ấy.
“Chị nhìn em làm gì” Lâm Đại Nữu cười “Cho rằng em sẽ lẫn tránh không nhắc tới sao? Không đâu! Bọn em không có tình cảm nhưng giữa bọn em có An An, không thể nào hoàn toàn gạt bỏ.

Nhưng nếu nói làm người thân thì vợ anh ấy hoặc chồng tương lai của em sẽ để bụng, bèn làm người xa lạ quen thuộc của nhau vậy.”
“Chồng tương lai của em?” Thẩm Y Y chuyển đề tài một cách hợp lý, trêu chọc: “Vậy là em đã cân nhắc chuyện của mình rồi sao?”
“Không có, hiện tại em chỉ muốn lo cho sự nghiệp, còn những thứ khác thì thuận theo tự nhiên đi” Lâm Đại Nữu lắc đầu, rất nhanh nở một nụ cười “Không có thì em cũng không cưỡng cầu.

Hiện giờ em đang sống rất tự tại, có con trai lẫn con gái, có tiền lẫn sự nghiệp, thế này không tốt sao?”
Thẩm Y Y bật cười “Được rồi, em vui là được.

Chị về trước đây”
“Đi đi!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương