Sóng Gió Cuộc Đời
-
Chương 9
– “Bộp…” – thằng chó Xuân độp một phát vào vai tôi đau điếng – Không sao là tốt rồi, còn sống là may.
Cả đêm hôm kia chỉ lo mày chết rồi về ám tao, hà hà.– Tôi: Mẹ mày… đau… biến ra đằng kia đê… hôi đéo chịu được.– Trà: Hì hì… À, bạn này là ai đấy hả Hằng? Nhìn quen quen.– Hằng: À, đây là Đạt, bên lớp xyz, cùng khoa mình đấy.– Đạt: Hồi sáng bọn mình đang đi chơi thì nghe mấy bạn đây rủ Hằng đi thăm Tuấn, nên mình đi cùng luôn.Đạt là thằng ku sáng hôm nọ gặp ở bãi gửi xe đây mà.
Thằng ôn này đúng là cao to thật, mặt mũi và giọng nói cũng có vẻ “chuyên nghiệp” đúng chất zai Hà Nội.
Đi chơi cùng nhau thế này chắc là sắp tán đổ cái Hằng rồi, cơ mà phải công nhận là trông đẹp đôi.– Tuấn: Cảm ơn các bạn nhé, nhiệt tình đến thăm mình thế này.
Chắc nằm nốt ngày mai là mình xin về thôi.
Nằm mãi ỳ người lắm.– Trà: Cứ ở lại vài ngày cho yên tâm, về vội làm gì.– Thảo: Mà sao lúc đấy không hô hoán, gọi người tới giúp.
1 mình làm liều vậy nhỡ bọn nó xiên chết thì sao.– Tuấn: Có nghĩ được cái gì đâu, lúc ấy tôi chỉ theo cảm tính thôi.
Hajzzz, mà công nhận cũng hơi đen, thế quái nào vừa bị tay xong giờ lại đến đầu.
Cái đất này dữ thật, lên được có hơn tháng mà đã ăn hành ngập mặt rồi.– Hằng: Quê mình đấy, chê nữa mình thái hành cho ăn sống luôn…– Tôi: Nhìn cái tay kia thì làm ăn gì, lái xe còn ng… ố nữa là…– Hằng: Chít giờ… sau không đưa đi học cùng nữa!!!– Trà, Đạt: Đi học cùng á???Cái Hằng bắt đầu kể nể nguyên nhân dẫn tới cánh tay trái bó bột của tôi và lời hứa đưa đón đi học mỗi ngày.
Câu chuyện thật chả có cái vị gì mà bọn Trà, Đạt thì cứ nghệt mặt ra mà “thưởng thức”, éo hiểu!!!– Đạt: Có Xuân đây rồi, sao không để Xuân đưa đi?– Hằng: Mình thích thôi, ít nhiều cũng phải tỏ ra có trách nhiệm chứ, Tuấn nhở!!!– Tôi: Ờ… tùy… Xuân này, hôm nay mày ở lại với tao chứ gì?– Xuân: Ờ… thì thế nào cũng được.– Hằng: Ơ kìa… hay nhỉ, bơ mình luôn à…– Tôi: Ừ, thế cố gắng ở lại với tao để…– Trà: Xuân chỉ cần ở lại buổi chiều thôi, tối mình lại vào thay.– Tôi: Không cần đâu, Trà cứ ở nhà đi, có thằng Xuân ở đây rồi.– Trà: Ở nhà mình không yên tâm, Xuân chắc gì đã lo được.– Xuân: Ờ, thôi thế cũng được.
Trà rảnh thì ở lại buổi tối cũng được, phụ nữ vẫn hơn đàn ông mà…– Tôi: Định mệnh mày tối nay công thành chứ gì, chó!!!– Xuân: Hề hề, mày cũng khỏe rồi còn gì.
Cứ nghỉ đi, về anh “bồi dưỡng” cho 1 tuần kiêng rửa bát.
Hề hề… Thế nhá Trà…– Trà: Ừ, hì hì.– Đạt: Thảo này, lớp ông tuyển quân xong chưa? Hơn tháng nữa là đá rồi đấy.– Thảo: Uhm, chưa biết thế nào, vừa hẹn chiều nay chia nhau ra đá thử để xem quân đây.
Mà lớp tôi chắc yếu khoản này.– Đạt: (Cười nhếch mép) – lớp ông đông con zai vậy làm gì mà không họp được đội.
Mà nếu không được thì để mấy bạn nữ sang cổ vũ lớp tôi nhé.– Thảo: Ông cứ đùa… À này, Tuấn có biết đá bóng không, biết võ thì chắc cũng biết đá đấy nhỉ.– Tuấn: Chịu, tôi chả biết đá đâu, biết đấm thôi.– Đạt: Võ à… Tuấn theo môn gì vậy?– Tôi: Boxing.– Đạt: Uhm, mình cũng theo Vịnh Xuân được vài năm rồi.
Giờ giả dụ mà có gặp cướp chắc là cũng “chơi” được… Hằng nhỉ, hì hì… mà sao nãy giờ ngồi im thế???– Hằng: Sao hỏi mình??? Thì chẳng ngồi im thì sao, nãy giờ hỏi gì cũng bị bơ, nản hẳn!!!– Thảo: Hehe, thằng nào dám bơ vậy!!!– Tôi: Đây, mình… mình đây.
Rồi sr… À, mà hôm nay nghỉ sao không rủ mấy thằng Phong, Hùng, Kiên đi cùng cho vui???– Xuân: Đêm qua bọn nó qua phòng mình uống rượu, 3 cây nên nằm chết từ sáng rồi.
Đéo biết giờ dậy chưa nữa!!!– Tôi… Thôi, giờ cũng gần trưa rồi, mọi người về nhà đi kẻo muộn.
Mình cảm ơn tất cả nhé, xuất viện sẽ làm bữa hậu tạ.– Ừ… Thế thôi, nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé – cả bọn lục tục kéo nhau đứng dậy.– Tôi: Trà về luôn đi, có Xuân ở đây với mình buổi chiều rồi.
Tối Trà vào cũng được.– Trà… Uhm… Vậy nghỉ đi nhé… tối mình vào.…– Xuân: Con Trà nó thích mày à???– Tôi: Điên à!!! Nó có người yêu rồi, linh tinh!!!– Xuân: Thế đéo nào cả tao và thằng Thảo đều thấy vậy.
Con Hằng chắc cũng thế nốt.– Tôi: Bọn mày cũng rỗi hơi nhỉ.
Nó vì trách nhiệm với phần vì áy náy nên mới vậy thôi.– Xuân: Tối qua có làm cái gì không?– Tôi: Thôi để yên bố ngủ, phá đám…Cả buổi chiều qua đi trong tiếng ngáy như sấm của thằng nhợn Xuân.
Trông người nhà mà như thằng này thì cũng đến chết oan.
Tôi lò mò xuống giường vận động và đi dạo quanh bệnh viện hàng nửa tiếng đồng hồ mà nó cũng không biết gì.
Lọ mọ xuống tiếp tầng 1 để hỏi chi phí nằm viện thì nhận được thông báo là tất cả đều đã được thanh toán đầy đủ.
Chắc lại là Trà rồi, hajzzz, mấy triệu bạc chứ có phải ít ỏi gì đâu.
Biết thế này thà cứ để bọn cướp nó chạy còn hơn, giờ thì bản thân vừa thương tích, vừa mất xe mà còn làm người khác mất tiền vì mình.
Tôi thầm nghĩ và áy náy trong lòng, giờ muốn đưa trả lại cho Trà kiểu gì cũng khó.
Thôi thì chờ đến dịp sinh nhật rồi tặng lại thứ khác vậy.Đến 6h tối thì Trà đã trở lại viện, lỉnh kỉnh mang cho tôi và Xuân phở, bún, bánh trái các kiểu.
Thằng Xuân đớp xong thì mắt trước mắt sau chuồn về thật lẹ để kịp xum tụ với hội bạn ảo trên game của nó, bố thằng điên.Tối hôm đó vẫn chỉ là những câu chuyện nhỏ, lẻ, tán tếu giết thời gian giữa tôi và Trà.
Càng nói chuyện càng cởi mở và vui vẻ, bọn tôi có vẻ hợp nhau trong khoản “tung hứng”.
Tuy nhiên có 1 điểm đặc biệt là qua 2 ngày nói chuyện với nhau thì cả 2 chưa 1 lần đề cập tới chuyện riêng của gia đình.
Hôm nay trời se se lạnh nhưng Trà lại mặc phong phanh hơn hôm qua.
Chỉ có chiếc sơ mi đen và áo bò lửng khoác ngoài, không còn chiếc khăn quàng quanh cổ nữa.
Cũng vì vậy mà hôm nay tôi mới nhận ra một hình xăm nhỏ dưới cổ phần bên trái của Trà, nhìn kỹ là 1 hàng chữ nghệ thuật thì đúng hơn.– Trà: (Mắt tròn mắt dẹt) – Tuấn nhìn gì mình vậy???– Tuấn: Ơ… À… đó là chữ gì vậy?– Trà: Đâu… À đây á… “Never give up”… Uhm, nhìn được chứ?– Tuấn: Ờ… N.
G.
U à… cá tính, nhìn đẹp, sệc xi nữa!!!– Trà: Hì, mình thấy người yêu xăm, thấy hay hay nên cũng chọn từ ý nghĩa chút rồi xăm thôi.– Tuấn: Đã xăm lên người rồi thì “đừng bao giờ bỏ cuộc” đấy nhé.– Trà: Trước giờ mình mà đã muốn, đã thích cái gì thì thường theo đuổi đến cùng, ít khi từ bỏ lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook