Sóng Gió Cuộc Đời
-
Chương 10
Buổi nói chuyện tối hôm đó kết thúc sớm hơn dự kiến vì cứ vài phút Trà lại nhận được tin nhắn của ai đó, 1 cách thường xuyên và liên tục.
Biết ý nên tôi vờ kêu ngủ sớm để Trà có thời gian làm chuyện riêng của mình.
Nói là vờ chứ thực ra tôi cũng muốn ngủ rồi, người bệnh nên cứ nằm lỳ 1 chỗ là lại buồn ngủ.
Cơ mà đêm đó ngủ chẳng ngon vì thi thoảng lại dở giấc bởi ánh sáng và tiếng lẹp bẹp phát ra từ thao tác nhắn tin của Trà.
Đến lần thứ 4 thì tôi bỏ hẳn ý định ngủ tiếp, nằm thao thức một lúc khá lâu, không còn thấy động tĩnh gì và Trà dường như cũng đã thiếp đi.
Nhẹ nhàng xuống giường, tôi ra ngoài hành lang hít thở chút khí trời sương đêm cho tỉnh táo… “Ớ…” – chợt giật mình vì ngay bên cạnh cách có vài mét là một cái bóng sáng đang đứng phất phẩy, tóc dài bay bay nhìn như… ma…– Ơ…– Tôi… Hết hồn… Cứ tưởng là ma chứ, phù!!!– Mình thì tưởng bạn là trộm chứ!!!– Tôi: Trộm vào bệnh viện trộm xác à, hehe…Hóa ra đây là 1 bệnh nhân, 1 nữ bệnh nhân, chắc cũng đang có cùng nhu cầu như tôi vì khi để tôi nhìn thấy thì “bóng ma” đang trong tư thế giang tay hít hà…– Tôi: Hì hì, nhìn dáng đứng vừa rồi của bạn buồn cười thế.
Cũng bí hơi hay sao mà ra ngoài này vậy?– Mình sắp chết rồi nên hít được tý khí nào thì cố mà hít thôi (măt ủ rũ, giọng thê lương)– Tôi: Ơ… thế bạn bị vấn đề gì vậy… Uhm, kể mình nghe được không?– Thì mình bị u não, u ác tính nên sắp chết rồi…– Tôi: Nhìn mặt bạn thấy gian gian, u cục thì vào ung bướu chứ sao lại vào đây.
Nhìn mặt mình tồ quá à mà chém kinh thế…– Ah… được, nhìn tồ tồ vậy mà gớm phết, hì hì.
Bạn bên phòng đó à, nhìn thế này chắc do đánh nhau bị vỡ đầu đúng không?– Tôi: Đoán giỏi thế!!! Bạn thì bị gì? Nhìn không thương tích mà sao cũng phải vào đây?– Sờ trét, bị căng thẳng, áp lực, rối loạn tinh thần.
Bác sĩ nói do mình học nhiều quá nên như vậy.
May mà phát hiện sớm nên qua được đợt điều trị tích cực rồi.
Giờ chờ điều trị phục hồi nốt vài ngày nữa là về thôi.– Tôi: Lớp mấy rồi mà còn học nặng vậy?– 12, Chuẩn bị thi nên mình hay lo lắng lắm.– Tôi: Xưng em gọi anh đi, anh truyền nghề cho…– Ơ… Sao lại gọi anh, hơn tuổi á.
Nhìn tồ ngố thế kia mà đòi hơn tuổi á!!!– Tôi: Không tin thì thôi, anh đang dậy gia sư này.
Có muốn xin kinh nghiệm thì ới anh, số đây.
Có duyên thì giúp nhau thôi, học hành gì mà lại để ảnh hưởng thần kinh ghê thế.– Ơ… thế thật bạn… anh đang là sinh viên thật ạ? Anh học trường gì vậy?– Tôi: XYZ, năm 1.– Ôi, em cũng muốn thi trường này này, mục tiêu của em đấy.
Anh ơi, em hỏi…Và con bé bắt đầu thao thao bất tuyệt, liên lu bất tận mọi thứ có thể hỏi về cái trường tôi đang học, cuộc sống sinh viên ra làm sao.
Ngày xưa học hành và thi cử thế nào để đỗ được, rồi thì tôi có phương pháp, mẹo vặt gì để truyền thụ không… nói chung là hỏi khá nhiều.
Mà trùng hợp làm sao khi hỏi thăm thêm lúc nữa thì té ngửa ra con bé này tên Vy và cũng đang học cùng lớp với cái My luôn.– Vy: Vậy anh nhá, em hỏi mà cái My đồng ý thì anh dạy chung luôn cả e với nó nhá!!!– Tôi: Thì cứ hỏi đi, nó đồng ý thì okie, anh thế nào cũng được.
Càng đông càng vui càng có tiền.
Thôi vào ngủ đi em, anh cũng buồn ngủ rồi.
Số anh đấy, có gì cứ nhắn cho anh.– Vy: Okie anh, mai gặp lại.
Hì.Trở lại với giường bệnh… Trà vẫn đang ngon giấc trên chiếc giường xếp giành cho người nhà.
Trời se se lạnh mà lại nằm phong phanh thế kia.
Tôi rón rén nhấc chiếc áo khoác bò đắp nhẹ lên người Trà sao cho kín nhất có thể.
Gần 4h sáng, khỏi ngủ luôn, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể tôi đã hồi phục nhanh chóng khi chỉ qua có 2 ngày nằm viện mà đầu óc và tinh thần đã tỉnh táo hoàn toàn trở lại.
Muốn lấy tai nghe nghe chút nhạc quá mà lại không dám vì bác sĩ đã nhắc.
Trời tối nên cũng chẳng nhìn được kiến bò mà đếm, tôi nằm lặng đi nghe tiếng lá cây xào xạc, lạo xạo trước gió.
Tiếng côn trùng thỉnh thoảng lại vang lên lắt nhắt theo chu kỳ.
Tiếng bước chân, tiếng xe đẩy lộp độp, lào rào… Đêm ở bệnh viện thực sự không hề dễ chịu gì, nhất là với những người khó ngủ.
Kệ… tôi lần sờ tìm đến chiếc tai nghe, mong mượn những giai điệu yêu thích để át đi cái đêm thao thức chết tiệt này.– Tuấn quên bác sĩ đã dặn gì rồi à???Tôi giật bắn mình bởi tiếng nói bất chợt của Trà, lúc đầu còn tưởng nói mơ, sau Trà mở mắt nhìn thì tôi mới biết mình đã lầm.– Tôi: À… thấy vướng nên mình bỏ nó ra ngoài ấy mà.– Trà: Để ở trong túi thì vướng gì.
Tuấn khó ngủ à… Mình cũng vậy, chẳng ngủ được chút nào.– Tôi: Nãy vẫn thấy ngủ mà…– Trà: Nhắm mắt thôi chứ có ngủ được đâu, đắp thêm áo cho mình làm gì chứ, nóng quá!!!– Tôi: Hờ… ờ, thôi… ngủ đi…– Trà: Ngủ gì giờ này nữa… Tuấn này, hồi tối bác sĩ bảo mai chiều mai là xuất viện được rồi đúng không?– Tôi: Ừ… Sáng mai Xuân vào với mình rồi.
Trà cứ lo việc của mình đi.
Giờ mình cũng khỏe nhiều rồi nên không còn gì phải lo nữa đâu.– Trà… Ừ… vậy sáng mai chờ Xuân vào rồi mình về… Đây nhé, đơn thuốc hồi tối bác sĩ kê mình đã đánh dấu tương ứng với thuốc rồi để riêng từng loại trong balo của Tuấn đấy.
Còn cái này nữa…Trà ngồi đối diện với tôi rì rầm to nhỏ liệt kê hàng loạt thứ từ chế độ ăn uống nên ăn, nên kiêng cái gì, chế độ sinh hoạt, nghỉ ngơi ra làm sao sau khi xuất viện.
Bình thường chắc phần lớn mọi người sẽ thấy khó chịu nhưng riêng tôi lúc này lại cứ muốn nghe mãi cái giọng nói trong trẻo ấy nhắc nhở mình, đàm thoại với mình.
Một thứ quan tâm ân cần và chân thành… Đã hơn 3 năm qua tôi mới được thấy lại cái cảm giác quen thuộc và quý giá ấy, cảm giác của người thân, của tình yêu thương…– Tuấn… Tuấn… nè Tuấn ơi… Tuấn làm sao vậy – tiếng Trà gọi, kéo tôi trở về với thực tại trước mắt… 1 khuôn mặt xinh đẹp đang tròn xoe mắt nhìn tôi.– Tôi: À… đang… phê!!! (Éo hiểu sao tôi lại buột miệng phun ra cái câu… bựa đến thế)– Trà… Là làm sao???– Tôi… À… ờ… thì Trà chu đáo với mình quá.
Cảm giác được 1 người bạn chăm sóc, lo lắng cho mình như vậy khiến mình thấy vui và cảm động!!!– Trà: Thế thì liên quan gì đến phê (quyết không tha cho mình)– Tôi: Thì sướng… thì phê chứ sao, hê hê…– Trà: Đồ mặt toen hoẻn… càng ngày càng thấy bựa….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook