– Tôi… Thôi không cần nói nữa… Chuyện này dừng ở đây.

Nhân tiện anh cũng nói luôn để anh em mình xác định lại với nhau lần cuối.

Em có muốn học tử tế, đàng hoàng hay không là tùy ở em.

Không thích bảo anh 1 câu anh sẽ nói lại với cô Hà, còn đã xác định muốn học anh thì phải tôn trọng anh và tôn trọng ngay chính những buổi học của em.

Anh sẽ cố hết sức để dạy em cho thật tốt nhưng nếu em vẫn mang tư tưởng gượng ép hay chống đối thì anh sẽ nghỉ luôn.

Tùy em chọn đấy!!!– My… Em vẫn muốn anh dạy mà… Anh đừng nóng nữa được không.

Đang vui vẻ mà tự nhiên khùng lên với em…– Tôi… Hừ… Thôi hôm nay nghỉ ở đây… tuần sau em báo cái Ly đi học luôn nhé…– My…– Tôi… Đi lượn lờ tý với anh không???– My: Đi anh!!!– Tôi…Làm dịu bớt cái không khí căng thẳng ban nãy giữa 2 anh em bằng những cây kem vào mùa chớm lạnh thật không gì hiệu quả bằng.

Hôm nay đi con Fu neo mới cứng cựa của Xuân chóa (chiếc wave Thái thân thương của tôi sau vụ va chạm đã được đưa về bãi giữ Mỹ Đình.

Chắc chỉ còn chờ ngày chuyển lên Tề Lỗ Thái Nguyên để nung sắt nữa thôi) nên đèo My đi cùng cũng thấy hoành hơn.

Trên khoác hờ chiếc áo khoác dạ, dưới quần tất mỏng tang, nhìn My thực sự hấp dẫn so với cái tuổi của mình.

Lớp 12 nhưng nói thật là con gái hiện đại ở cái tuổi này cũng đã lớn và già dặn khá nhiều.

Với gái gốc Hà Thành như My thì càng không phải ngoại lệ, con bé biết rất nhiều tụ điểm vui chơi, ăn uống, cả những bar, sàn lớn nhỏ quanh cái Hà Nội này nhắc đến chỗ nào hầu như My cũng đều có thể chỉ mặt điểm tên…Kem bờ hồ vào những ngày đầu đông dường như ngọt ngào hơn bình thường bởi sự cô đọng tích tụ trong giá lạnh khiến cho vị đường dễ chạm được vào vị giác của con người hơn.

Mặc dù đã hơn 9h tối nhưng khu vực bao quanh bờ hồ vẫn nườm nượp dòng người qua lại.

Chụp ảnh và tham quan quanh những gian hàng của chợ phố cổ vào tối thứ 7, tôi và My cũng lỉnh kỉnh mua được vài thứ đồ lưu niệm linh tinh, củ chuối.

Rẽ ngược dòng người quay lại với bờ hồ, cảm nhận sự thú vị khi nhàn tản dạo bước dưới tiết trời se se, khô lạnh của mùa đông.

Khẽ rùng mình tận hưởng vị ngọt lạnh của từng cơn gió trời, gió hồ man mác thi thoảng lại vi vu thổi qua.

Ánh đèn cao áp vàng rực hắt qua những tán lá trên cao chiếu rọi xuống lòng đường những tia sáng mờ ảo, dễ làm lòng người cảm thán bởi khung cảnh sống động của không gian và tiết trời xung quanh… 1 cái níu thật chặt bất thường từ phía My…– Tôi: Lạnh rồi chứ gì, ai bảo phong phanh!!!– My: Không lạnh lắm… nhưng đi dạo thế này thì phải ôm nhau chặt như sam chứ.

Đấy anh nhìn kìa…– Tôi: Họ yêu nhau thì mới thế, anh em mình yêu đương quái gì đâu mà ôm mới chả ấp…– My: Anh lạc hậu, cứ phải yêu thì mới ôm được à… Ah, có ghế trống kìa, ra đó đi anh…– Tôi: Nào, giờ ngồi rồi ôm gì nữa mà ôm… Ơ hay nhở!!!– My… Thì em lạnh được chưa… Ôm tý cũng kiêu… Anh này… em xin lỗi chuyện hồi nãy nhé…– Tôi: Không sao, anh em mình xác định được với nhau như vậy rồi anh cũng mừng!!!– My: Cái hôm đầu tiên thực sự em muốn phá anh lắm.

Ghét anh nữa vì lúc đầu còn tưởng anh là đồ đểu cơ… Em nói thật đấy… Còn 2 buổi gần đây thực ra là em muốn thử xem anh có đàng hoàng thật như lời anh nói hay không thôi.

Không phải em muốn phá gì anh đâu… Nếu anh không đàng hoàng thì…– Tôi: Thôi được rồi, anh hiểu ý của em rồi.

Anh em mình thẳng thắn được với nhau cũng là tốt cho sau này.

Giờ chuyện gì qua rồi ta không bàn lại nữa, sắp tới chỉ cần tập trung cho việc học thôi em hiểu chứ???– My: Vầng!!!Ngồi chém gió thêm 1 lúc nữa 2 đứa mới chịu nhổ rễ để về.

Phải công nhận là mùa đông Hà Nội ở bờ hồ thật đẹp và giàu cảm xúc.

Bảo sao biết bao tác phẩm âm nhạc đều lấy chất thơ từ đây mà ra.


My lại ôm tôi chặt cứng trên suốt quãng đường trở về nhà.

Tâm hồn thì vô tư nhưng cảm giác va chạm, tiếp xúc giữa những phần cơ thể nhạy cảm và hơi thở dìu dịu bên tai từ người khác giới vẫn tạo cho tôi những tư vị râm ran khó tả.

Hajzzz, sự đê mê này mà không biết kiềm tỏa và kiểm soát thì đừng hỏi tại sao giờ lên “Tàu nhanh” hay “Rân chí” lại có nhiều tít “hấp diêm” giật gân đến vậy……7h sáng CN – tôi và Xuân lục tục hò hét nhau để về quê.

Ngồi trên xe khách lại nhớ về cảm giác cách đây hơn 1 tháng cũng trên chuyến xe như thế này nhưng ở chiều ngược lại.

Cảm xúc và tâm trạng chỉ cách nhau có hơn 30 ngày những đã có những sự sai khác, biến thiên tương đối.

Vẫn còn đó những nỗi buồn, nỗi day dứt, sự nhớ nhung, buồn tủi.

Nhưng cũng đã vơi đi dần sự cô đơn, quạnh hiu và vô cảm.

Khi đi là 1m tôi độc hành nhưng lúc này trở về tôi lại có thêm Xuân chóa đi cùng.

Nghĩ về điều ấy khiến tôi thực sự cảm động và muốn cảm ơn thằng bạn này bằng… 1 phát đấm giữa mặt.

Vì tôi ngại nói ra những lời cảm thán sến súa đó nên diễn tả bằng hành động đôi khi lại hay ho và “chân thực” hơn.Bước chân dừng lại ở nghĩa trang TP… 3 ngôi mộ nhỏ nằm cạnh nhau… là nơi gia đình tôi ở lại… và hàng ngày… ở 1 nơi hạnh phúc, yên bình nào đó… vẫn dõi mắt nhìn từ trên cao để quan sát và phù hộ cho từng bước đi của tôi trên hành trình cuộc đời.Thắp hương và lau dọn xong mộ phần ở nghĩa trang, tôi đưa Xuân về thăm lại nhà mình.

Nơi mà ngày xưa từng 1 thời chính là tổ ấm tràn ngập tình yêu thương của gia đình tôi.

Giờ đã được 1 gia đình khác thuê về ở cách đây 2 năm để thêm tiền tiết kiệm cho tôi sau này.– Nhà mày vẫn còn thế này thì sổ đỏ ai giữ? – Xuân thắc mắc sau khi rời khỏi nhà tôi.– Tôi: Tao gửi hết ở “két” ngân hàng rồi, nhờ bạn bè bố mẹ với họ hàng làm giúp.– Xuân: Không nhờ họ hàng giữ… À ừ…– Tôi: Cái gì của mình thì cứ tự mình giữ là thoải mái nhất!!!10h sáng – Tôi tranh thủ dẫn Xuân chóa đi lòng vòng quanh TP cho nó ngắm nhìn và đánh giá quê hương của mình.

Làm tý bún cá và sinh tố lót dạ vì ban sáng vội đi chưa kịp đớp.

Ngồi ở mấy quán trung tâm TP để ngắm gái gú đi chơi, đi học… Mới hơn 1 tháng mà tôi đã cảm nhận rõ cảm xúc của người xa quê là như thế nào.

Thấy thân quen và yêu hơn rât nhiều những thứ, những con người thuộc về mảnh đất này… Nhưng dù vậy thì Hà Nội vẫn là nơi tôi muốn đến và ở lại, đó không chỉ là nơi giúp tôi thay đổi dần bản thân mà còn là nơi tiếp bước cho tôi tìm lại mục tiêu và xây dựng ước mơ cho cuộc đời mình.11h30 – Tôi trở về “ngôi nhà” thứ 2 của mình – clb boxing – mọi thứ vẫn vậy, y nguyên như cũ.

Chưa vào đến nơi đã nghe đủ thứ âm thanh, từ tiếng ồn ào, nói chuyện, hò hét.

Cho tới những tiếng động huỳnh huỵch phát ra từ việc tập luyện của các học viên.– Ơ, anh Tuấn à… ông Tuấn về rồi này a.

Mạnh ơi!!!Thằng Hải – 1 đồng môn thân thiết kém tôi 1 tuổi – liến láu, hồ hởi khi nhìn thấy tôi bước vào.

Cánh tay quấn dở băng đa tuột gần hết vì thằng ku còn đang mải chém gió phần phật.

Thầy và a.

Mạnh cùng nhiều bạn bè chiến hữu khác đón mừng tôi trở về theo đúng “tinh thần” boxing bằng 1 vài động tác giao chiến.

Nhưng tất cả cũng kịp nhận ra cái bộ dạng “chết cạn” trên băng dưới bó như “ma cây” nên tạm tha cho tôi màn “chào hỏi” đặc biệt đó.

Ngồi hỏi han, chuyện trò, chém bão với nhau đến gần 12h thì cả clb rồng rắn kéo nhau ra quán để tổ chức tiệc chia tay cũng như liên hoan mừng ngày a.

Mạnh lên phố “lập đời” như kế hoạch đã định.…– “ZÔ… ZÔ… ZÔ… ÔÔÔ… ” – Tiếng hò zô ta vang dội cả 1 tầng nhà hàng mà a.


Mạnh đã bao riêng để anh em trong hội thoải mái ăn uống, hò hét với nhau.

Không gian tràn ngập tiếng nói cười, chúc tụng, hơi bia, hơi rượu nồng đậm không ngớt.

Những chai, lon liên tục được rót ra bởi anh em trong hội đều hết nước, hết cái, hết mình với chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay.

Xuân chóa dù chỉ qua hơn 1 giờ làm quen cũng đã kịp “nhập gia” với anh em trong hội.

Phè phỡn với bia, rượu và mồi nhậu tới gần túy lúy nhưng cứ có đô là ku cậu lại nhiệt tình theo hầu.

A.

Mạnh có vẻ cũng khoái thằng này, thấy tỷ tê hỏi han và mời rượu nó liên tục.

Quả không hổ danh là thằng bạn hảu của tôi…– Thầy luôn dặn mọi người khi thực chiến phải nhớ di chuyển linh hoạt để chiếm lĩnh và làm chủ được không gian.

Trong tấn công lẫn phòng thủ nếu biết di chuyển sẽ vô cùng có lợi cho mình – Thầy căn vặn tôi như thuở nào sau khi nghe qua chuyện của tôi.– Tôi: Vâng!!! Hôm đó 1 phần cũng do tay trái em bị chấn thương nên khá vướng khi vận động thầy ạ.– Thầy: Đó, vậy thầy mới nói ngoài các bài tập chính yếu ra, phải chịu khó tập di chuyển thật nhiều cho quen thì khi đánh mới “khôn” ra được.

Tránh né, phòng thủ, tấn công hay phản đòn đều nhờ 1 phần ở khả năng di chuyển tốt.

Tuấn nhớ luyện thêm khả năng giữ hơi nữa, rất cần khi thực chiến thực sự.

Mới chỉ 1 đối 2 mà đã như vậy, sau gặp bất trắc nhiều hơn thế thì làm thế nào!!!– Tôi: Vâng!!! Em sẽ cố gắng tập như lời thầy dặn ạ!!!– Đây, lưu số này vào, cứ gọi cho họ rồi nói là học viên cũ của thầy là được – thầy nhấp ly rượu rồi cho tôi số của 1 clb boxing uy tín trên Hà Nội mà thầy có quen biết.Hết tăng 1 trong niềm hưng phấn cao độ của men say.

Mấy anh em lại chiến tiếp tăng 2 tại 1 quán Karaoke cạnh đó.

Hát hò, nhảy nhót, chém bão rồi cả say giấc, ngủ mê ngủ mệt, thật sự đúng nghĩa với 1 cuộc liên hoan xõa hết sức và cháy hết mình… Nhưng cuộc vui nào cũng vậy, dù xôm tụ hay hoành tráng đến đâu cũng phải có lúc kết thúc.

Men bia, hơi rượu bay dần theo thời gian, ý thức thực tại trở lại cũng là lúc phải nói lời tạm biệt…Chia tay anh em trong clb, chia tay “gia đình” thứ 2 của mình.

6h tối tôi lại theo xe a.

Mạnh trở về Hà Nội.

Vẫn ngoái nhìn lại quê hương sau ô kính hậu của chiếc xe.

Lòng tôi chợt dấy lên 1 nỗi buồn man mác khi ánh chiều tà dần vụt tắt nơi cuối chân trời.

Quê hương sẫm màu u uất như thể đang nói lời từ biệt với đứa con của đất mẹ lên đường tìm về với miền đất hứa.– Chú vẫn nhớ nhà à??? – A.

Mạnh cất tiếng hỏi tôi.– Tôi: Vâng!!! Quê mình mà anh, cứ đi là em lại thấy nhớ!!!– A.

Mạnh: Dần rồi cũng quen thôi, như anh trước cũng lông bông trên Hà Nội mãi.


Thi thoảng nhớ nhà thì lại phi về nhìn 2 ông bà cho khuây khỏa.– Tôi…– A.

Mạnh: Mà giờ anh lên trên này rồi, mày có vấn đề gì thì phải nói cho anh biết, nhớ chưa!!! Anh em với nhau lâu rồi anh không cần nói mày cũng hiểu phải không!!!– Tôi: Vâng, em hiểu mà anh!!!– A.

Mạnh: Thằng Xuân này cũng khá đấy nhở, nhiệt quá giờ nằm say thẳng cẳng rồi…– Tôi: Thằng này được anh ạ, ở cùng em mới có 1 tháng nhưng cũng biết nó phần nào.– A.

Mạnh: Uhm, rảnh rỗi được lúc nào thì 2 đứa mày nhớ qua anh làm bữa nhậu đấy.– Tôi: Anh yên tâm, em cứ xin trước cái cọc cuối tháng đã…– A.

Mạnh: Vô tư!!! Mà anh bảo thật chúng mày qua ở với anh cho vui.

Nhà còn thừa nhiều phòng lắm.– Tôi: Không phải bọn em ngại gì đâu nhưng chỗ hiện tại cũng tốt anh ạ.

Ổn định như vậy là được rồi.Chiếc Camry bon bon lao nhanh trên đường quốc lộ, Hà Nội đẫ thấp thoáng xa xa ánh đèn đường và tiếng còi inh ỏi.

Phố xá đô thị cũng có những đặc thù và âm hưởng riêng biệt.

Cùng là màu nền trời tối sẫm, u sầu nhưng thứ ánh sáng và những âm thanh huyên náo bên dưới được tạo nên bở hoạt động của con người khiến cho bức tranh tổng thể xung quanh mang 1 sắc thái nhộn nhịp, náo nhiệt khác hẳn vùng quê tỉnh lẻ của tôi.Xe chạy lòng vòng qua vài con phố rồi dừng lại tại 1 ngôi nhà mặt đường khá lớn.

Đây chính nhà và cũng sẽ là trụ sở làm ăn sau này của a.

Mạnh trên đất Hà Nội.

Lỉnh kỉnh mang vác vài thứ đồ đạc vào trong nhà, chiếc xe lại chuyển bánh hướng về phía nhà trọ của tôi.

Ném thằng Xuân nằm thẳng cẳng lên giường, quay ra định chào tạm biệt thì a.

Mạnh vẫy tay rủ tôi đi làm vài ly cho đỡ buồn.

1 người còn độc thân, ở 1m trong 1 căn nhà lớn, lại vừa mang thân phận của 1 kẻ xa quê như tôi.

Cái cảm giác man mác đó tôi có thể cảm nhận được, dù không biết đó có phải là cảm giác lúc này của a.

Mạnh hay không.2ae dừng chân tại 1 quán bar trên đường L.

T.

Kiệt.

Ngồi uống rượu và nói chuyện trong cái không gian hợp tình hợp cảnh này cũng là 1 sự trải nghiệm thú vị.

Cần phải giành lời khen cho tay kts khi đã thiết kế nên 1 không gian mô tả được nhiều trạng thái cảm xúc và cảm thụ của con người.

Ấm áp có, cô đơn có, vui tươi có, buồn sầu có… Rất nhiều màu trạng thái, cũng như cung bậc cảm xúc được trộn lẫn lại như vị cocktail trong cái không gian này.Quả thực vì nể a.

Mạnh nên tôi mới đi cùng anh tới đây.

Bản thân hôm nay cũng đã uống khá nhiều, trong nội tạng bắt đầu nhộn nhạo cảm giác khó chịu sau khi uống thêm vài ly.

Đôi mắt bâng quơ bắt đầu phải ngả nghiêng trôi qua trôi lại để chống chọi với cảm giác phiêu diêu, mơ màng gây ra bởi chất kích thích.

Nhìn, nhìn và nhìn… không mục tiêu, chỉ cốt sao cho mí mắt đỡ mỏi.

Quán bar này công nhận là nhiều gái đẹp… Toàn là hàng ngon, nuột nà, hết sảy… Cô nàng nào đang ngồi 1 góc ở quầy bar thế kia, trông có vẻ đã sắp ngất ngưởng vì thằng cha đối diện nói gì cô nàng cũng mặc nhiên không thèm phản ứng.

Nhìn từ đằng sau khá đẹp, dáng cao thon thả, đôi chân dài nuột nà được nâng tầm bởi chiếc đầm ngắn tới tận đùi.


Chất chơi thật, khuôn mặt dần quay lại, cái mũi thon nhỏ có vẻ rất xinh, cái gáy cao đầy… Ai đó… sao lại có người giống đến thế nhỉ… Là Hằng đây mà!!! Đích thị là Hằng rồi, sao cô ấy lại ở đây nhỉ??? Mà sao lại ở trong tình trạng say mèm thế này? Quần áo, ăn mặc cũng khác hẳn ngày thường nữa??? Hàng tá câu hỏi quay quanh đầu tôi không 1 lời giải đáp.– Chú nhìn gì đấy? Gái à? – A.

Mạnh lên tiếng cắt đứt chuỗi câu hỏi vô định của tôi.– Tôi: Bạn em thì phải anh ạ… Anh ơi có khi em xin phép về trước đây.

Ra xem nó thế nào rồi có khi phải đưa nó về nhà nữa.

Hajzzz…– A.

Mạnh: Rồi cứ lo chuyện của chú đi.

Mà con bé nó có xe không?– Tôi: Có anh ạ, chắc em đi luôn xe nó về thôi.

Thế anh nhé, bb anh!!!– A.

Mạnh: Uhm, đi về cẩn thận đấy.Chia tay a.

Mạnh tôi ra với Hằng, cô nàng có vẻ đã gần gục rồi nhưng 2 tay vẫn cố cầm lấy chai rượu để chống đỡ.

Thằng cha ngồi cạnh rõ ràng là 1 con kền kền đang chờ sẵn để “săn mồi”.– Có chuyện gì thế này hả Hằng? – Tôi đến bên cạnh và hỏi Hằng.– Ở đâu ra đấy? – Thằng cha đối diện hất hàm hỏi tôi rất sẵng.– Tôi: Hằng ơi dậy đi, mình đưa Hằng về nhà!!!– Này đưa nó đi đâu… Áiiiii…Thằng cha “kền kền” đưa tay giữ Hằng lại liền bị tôi bóp mạnh vào mu bàn tay.

Hắn có vẻ đã chờn thực sự sau cái lừ mắt tiếp theo của tôi.

Đỡ Hằng đứng dậy nhưng cả cơ thể cô nàng cứ mềm oặt như người không xương, lả lơi dựa cả tấm thân ngọc ngà vào người tôi.

Hằng đã say lả, say đến không biết trời đất là gì nữa rồi.

Lục tìm đt thì chiếc ip của Hằng đã hết pin, gọi cho thằng Thảo để hỏi đ/c thì không thấy bắt máy, số đen vờ lờ.

Đưa Hằng ra ngoài quán rồi tôi mới thấy hối hận vì vướng phải trách nhiệm không đâu với cái “bó rơm” của nợ này.

Bảo vệ đã dắt con Lx của Hằng ra cho tôi… thôi vậy, không còn cách nào khác thì đành nhờ tạm nhà a.

Mạnh 1 đêm vậy.…Tôi chạy chiếc Lx để bám theo a.

Mạnh về đến tận nhà, a.

Mạnh vừa lái được xe vô trong thì vào vội phòng mà lăn bò càng ra ngủ.

Thấy may vãi ra vì ổng say nhưng vẫn kịp mò được về tận nơi.

Lật đật khóa cửa cẩn thận xong, tôi rón rén đặt Hằng áp vào lưng để cõng cô nàng lên trên phòng.

Đúng lúc này cơn đau đầu dưới sự trợ giúp của men bia và hơi rượu bỗng tác oai tác quái, khiến tôi như thở không ra hơi dù sự thực là Hằng khá nhẹ.

Đầu đau ong ong, cảm giác chóng mặt quay cuồng trước mắt.

Tôi gắng gượng gồng mình cõng Hằng lê lết bò vào tới giường.

Đặt được “cây thịt” ngon lành ấy lên giường thì tôi cũng nằm vật ra ngay bên cạnh mà lơ mơ thiếp đi.

Đầu vẫn giật giật vì gắng sức, trời lạnh mà mồ hôi thì lại túa ra.

Cảm giác lúc này thật khó chịu, từng nhịp thở gấp gáp rồi cũng qua dần đi khi tôi thiêm thiếp chìm dần vào mê man….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương