Sóng Gió Cuộc Đời
-
Chương 15
Mê man thiếp đi trong cơn mơ màng do tác dụng của men rượu… Giấc ngủ cứ chập chờn ngắt quãng, lúc tỉnh lúc mơ không sâu khiến tôi rấm rứt, khó chịu vì mệt mỏi… 1 cảm giác vướng víu và nghẹt thở đổ xô tới, chiếm trọn lấy khoảng không gian trước ngực tôi… Là bóng đè sao??? Cái thứ gì lù lù bám riết lấy mình thế này??..– “Là… Hằng sao!!..
Sao lại…”Ý thức hỗn độn cố gắng thiết lập và định dạng sự việc đang xảy ra.
Đầu óc đờ đẫn lạc lối trong hơi men của chất kích và cảm giác râm ran, nóng nẩy của những va chạm khác giới nhạy cảm… Hằng vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi, nép mình vào người tôi, khuôn mặt thanh tú vùi sâu vào khuôn ngực tôi… Khó thở quá… không phải vì mệt mà là vì cảm xúc dâng trào mãnh liệt làm cho hơi thở không thể tự bình ổn.– “Bình tĩnh đi nào… Mất cmn phương hướng rồi…”Tôi cố gắng suy nghĩ thật nhiều, thật lan man để vượt qua cái khoảnh khắc bản năng dục vọng trỗi dậy.
Bên cạnh là 1 người con gái xinh đẹp, 1 cơ thể hoàn hảo, đang nằm “dọn cỗ” ngay trước mắt mình đây.– “Bao nhiêu thằng thèm khát mà sao tự dưng mỡ lại dâng miệng mèo thế này!!!”Tôi thoáng rùng mình với cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Cảm giác thấy bản thân thật xa lạ và khác thường.– “Nhớ điều gì chứ!!! Phải luôn giữ lý trý thật sắt đá để kiểm soát con tim, đừng có vồ vập dính líu vào bất cứ thứ tình cảm đặc biệt nào.
Nó sẽ là thòng lọng thắt chặt lấy tâm hồn còn non trẻ của mình đấy…”Đấu tranh giữa lý trí với con tim, thực sự cũng mệt mỏi và căng thẳng không kém gì khi tập boxing.
Nuốt nước bọt, tôi cố gắng gỡ dần tay Hằng ra để rời khỏi giường…– … Ơ… – Vòng tay Hằng bất ngờ siết chặt hơn, mắt cô nàng cũng đã lim dim hé mở.
Mơ màng nói những câu khó nghe.– … Yêu anh… Nhớ… anh…Mắt Hằng đã hơi mở nhưng nhìn sâu vào đáy mắt ngây dại kia thì có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Chỉ là mê sảng, nói mớ như người bị chết giấc mà thôi…– Chụttt…– … Ớ…Hằng ôm cổ ghì sát vào lòng tôi rồi vồ vập chiếm lấy môi tôi.
Nụ hôn đầu tiên trong đời mà sao thấy… khó chịu quá… 1 chút bực mình xen lẫn thích thú đan xen trong lòng.
Khoảnh khoắc 2 cơ thể dính lấy nhau vẫn tiếp diễn, thực lòng mình tôi không hề muốn vậy nhưng dường như có 1 trường lực vô hình nào đó đang phong tỏa và kiềm chế mọi cử động theo lý trí của tôi.
Cảm xúc dần chiếm hữu, bản năng tính dục của tự nhiên ào ạt thoát ra chặn kín con đường liên lạc giữa lý trí và con tim.
Tôi không thể nghĩ, không thể nhớ, không thể cảnh giác được gì nữa.
Đê mê buông thả, mặc cho dục vọng thắng thế kiểm soát toàn bộ con người… Môi tôi hưởng ứng, thích nghi dần với môi trường ướt át, ngọt nồng, bàn tay quờ quạng thám hiểm khắp cơ thể Hằng.
Trong khi Hằng cũng cuồng nhiệt đáp trả lại không ngớt cơn dục vọng, khát tình của tôi.Ánh đèn ngủ lờ mờ, vàng vọt như cổ vũ thêm cho sự việc này.
Mùi mồ hôi da thịt và hương thơm của cơ thể như tăng thêm gia vị cho những gì sắp tới.– Hộc… Hộc…Tôi thở hổn hển không kiểm soát, bàn tay luồn sâu vào phần đáy bộ đầm.
“Cấm địa” của người phụ nữ đây rồi.
Bỏ cmn rồi, tôi sắp làm chuyện điên rồ gì thế này… Khó chịu quá, không làm cách nào mà dừng lại được vì 1 phần trong tôi cũng đang rất khao khát mong muốn thực hiện cái hành vi đê tiện này…– …– …– “ĐMM nhớ lời hứa sống tốt với gia đình chứ… ” – “BỐP!!!”Vùng mạnh khỏi vòng tay Hằng, tự vả vào mặt mình, lắc lắc đầu, dụi mắt… tôi thực hiện 1 loạt những hành động liên hoàn nhằm phục hồi thật nhanh trạng thái tỉnh táo của cơ thể.
Trái tim bị thắt lại nãy giờ, đột nhiên buông thả rơi tõm 1 cái hụt hẫng, đau nhói.
Ruột gan thì nóng ran sau cơn đê mê điên cuồng vừa rồi.– Hộc… Hộc… Hajzzz…Tôi cố gắng điều hòa lại hơi thở, nhẹ nhàng rời khỏi giường để ra ngoài phòng khách.
1 cốc lọc đá lạnh băng xua tan dần cái kích thích của men rượu và sự đê mê chết tiệt của cơn dục vọng điên cuồng vừa xong.
Bật tv xem qua 1 vài chương trình cho hồi tỉnh nốt toàn bộ phần lý trí còn lại trong con người.
Đến lúc này tôi mới tự kiểm điểm lại những gì vừa xảy ra trong căn phòng kia.
Chỉ 1 thoáng mất cảnh giác mà cái bản năng giống đực đã gần như thắng thế được lý trí.
Tình trạng ban nãy là mất kiểm soát hoàn toàn vì cơ thể không còn nghe theo ý muốn của não bộ nữa.
Thực sự nguy hiểm nếu cứ để cho bản thân bị đánh mất 1 cách trực diện và dễ dàng như vậy.
Cần phải ghi nhớ ngay cái khoảnh khắc vùng dậy của lý trí khi nghĩ về lời hứa với gia đình.Châm thêm 1 điếu thuốc nữa, tôi đứng ngắm nhìn phố phường về đêm trên ban công tầng 2.
Hoàn toàn vắng vẻ và yên tĩnh.
Vẫn nhớ có lời bài hát nào đó về Hà Nội có nhắc tới những tiếng rao đêm của người bán hàng rong mà sao đứng đây nãy giờ tôi chưa hề nghe thấy 1 tiếng rao nào.
Gió bấc đầu đông khô lạnh thổi ùa qua da mặt.
Hơi lạnh của khí trời thẩm thấu dần vào nơi đầu lưỡi và hơi thở.
Bầu trời đen sẫm lác đác vài ngôi sao lấp lánh, nhỏ bé như đóm tàn sắp tắt.
Đã hơn 3h đêm rồi… 1 đêm đông lạnh trôi qua trong chậm chạp và nặng nề.
Đặt mình xuống chiếc ghế sofa êm ái, mặc dù nhà vẫn còn 2 phòng nữa trên tầng 3 nhưng không hiểu sao lúc này tôi lại không thích cảm giác chăn ấm đệm êm.
Gửi 1 tin nhắn cho Xuân kêu nó mai cứ đi học 1 mình rồi thu âm lại bài giảng cho tôi, tình trạng của Hằng thế này chắc là phải nghỉ học 1 buổi rồi.…Hơn 8h sáng – Tôi tỉnh giấc sau tiếng còi inh ỏi, gắt gao của 1 chiếc xe hơi nào đó ngoài đường.
Nhà cửa sao vắng tanh thế này, vớ lấy chiếc điện thoại thì có tin nhắn của a.
Mạnh.– “Chú và bạn có về thì cứ khóa cửa cẩn thận cho anh.
Chiều về anh qua nhà chú lấy chìa khóa sau.”– “A.
Mạnh đã đi rồi vậy còn Hằng thì sao nhỉ???”Tôi vừa nghĩ vừa bước dần về phía căn phòng mà đêm qua chỉ xém chút nữa là tôi đã gây ra chuyện lớn.
Hằng vẫn còn nằm đó, ngủ im lìm và say sưa.
Ánh sáng ban ngày hắt qua tấm rèm cửa kính giúp tôi được thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt tự nhiên của Hằng.
Không hổ là hotgirl của khoa, vẻ thanh tú và tươi tắn trên khuôn mặt trắng sáng cùng cơ thể, mảnh dẻ, nóng bỏng.
Việc Hằng làm xiêu lòng nhiều thằng con trai cũng là điều dễ hiểu.
Ngẫm lại bản thân tôi đêm qua thiếu chút nữa cũng phải trả giá đắt vì không giữ nổi định lực của mình trước bờ môi cám dỗ và thân hình gợi tình ấy.
Quả thực nghĩ và làm là 2 việc hoàn toàn khác nhau.
Trước giờ tôi vẫn đinh ninh trong đầu chỉ cần mình giữ cho lý trí làm chủ được con tim là đủ.
Nhưng sau sự va vấp đêm qua tôi mới thấu hiểu rằng đó chỉ là mớ lý thuyết suông.
Bản thân mình còn yếu và thiếu rất nhiều thứ mà nếu không học, không trải nghiệm dần thì sẽ rất khó có thể tồn tại và tránh được những sai lầm trong suốt quãng đời sau này.…Bụng reo đói cồn cào, là do xót ruột đây mà.
Tôi viết lại lời nhắn cho Hằng rồi rời khỏi nhà để mua đồ ăn sáng cho 2 đứa.
1 ngày mới lại chính thức bắt đầu!!!…– Sột soạt… Cạch… Cạch… Cạch!!!Tiếng động phát ra từ phòng của Hằng, cô nàng dậy rồi thì phải.
Tôi chậm bước tiến dần về phía căn phòng.
Chuyện xảy ra đêm qua vô tình tạo cho tôi 1 cảm giác sượng sùng, có thể diễn tả nó gần giống vs kiểu không tật mà vẫn giật mình vậy.– Hằng dậy rồi à? Có thấy mệt không?– … Mình đang ở đâu vậy??? Ở nhà Tuấn à???Hằng có vẻ vẫn còn ngái ngủ, cái mặt nhăn nhó, 1 tay vò vò tóc, 1 tay cầm mảnh giấy nhắn tôi để trên giường khi nãy.
Bộ dạng trông vừa dễ thương, vừa… gợi tình bởi chiếc đầm ngắn sệc xi đang xõa sượt cuộn hờ quấn trong chăn.– Ờ… không… Đang ở nhà người quen của mình!!!– … Sao Tuấn không đưa mình về nhà??? – Hằng hỏi rồi nhìn tôi chân chân…– … Thì… tối qua lúc Hằng say mình cũng định đưa Hằng về nhà.
Nhưng… không tìm được địa chỉ vì đt của Hằng hết pin, mình định gọi hỏi thằng Thảo thì nó lại tắt máy… Cuối cùng bí quá mới phải về đây…– Sao không tìm ở CMT hay bằng lái xe của mình ý!!! – Hằng vừa nói vừa đưa tay lục lọi túi xách của mình.– Hôm qua mình cũng tìm rồi nhưng không thấy… Ơ..??Hằng chìa mấy thứ giấy tờ tùy thân trong túi ra, không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn tôi.
Tôi cứng lưỡi luôn, mẹ kiếp cái ánh mắt nhìn hình lá răm ấy là ý gì, bực mình vì cảm giác như đang bị vu oan gia họa vậy… Hajzzz, mà 1 phần cũng là do tôi, chỉ vì tối qua vội vàng mới không nhìn ra cái ngăn kín chứa giấy tờ ấy.– … Ơ… hq mình có tìm rồi nhưng không hiểu sao lại không thấy…– Đêm qua… Tuấn ngủ cùng mình à???– “W.
T.
F!!! Thôi bỏ mịe rồi hình như nó nhớ ra chuyện đêm qua thì phải..!!” – Tôi lo lắng nghĩ thầm trong lòng, Hằng mà biết được những hành vi lợi dụng, “giày vò” đêm qua của tôi thì không biết có còn coi tôi ra gì nữa không.– Không… mình ngủ ngoài phòng khách mà!!! – Tôi cố gắng chống chế đến cùng.– Thế sao thắt lưng của Tuấn lại ở trên giường mình???Hóa ra là vì cái của khỉ này, vậy mà làm tôi hết hồn cứ ngỡ Hằng đã nhớ ra chuyện gì đêm qua.
Cơ mà cô nàng này xem ra cũng đáo để lắm chứ chẳng vừa.
Từ chuyện hôm qua cho tới chuyện bây giờ, có thể nhận thấy Hằng không hề đơn giản và ngây ngô như những suy nghĩ và ấn tượng ban đầu của tôi về cô nàng.
Gái gốc Hà Nội mà, làm gì có đứa nào xinh mà lại hiền và dại khờ chứ.
Chỉ có lành hoặc ghê gớm thôi, cứ nhìn từ Trà là rõ…– À, đấy là thắt lưng của anh bạn mình, tối qua vào phòng mình cũng thấy rồi nhưng quên chưa cất đi.
Thắt lưng mình đây cơ mà – tôi vén áo cho Hằng “kiểm tra” – Hằng đừng lo lắng, nghĩ ngợi gì cả, mình không phải là loại người đó đâu!!! – Thừa thế tôi phủ đầu ngược luôn.– Uhm… mình không có ý đó đâu, thấy lạ nên mới hỏi vậy thôi, Tuấn đừng để bụng nhé… Nãy giờ có gì không phải thì cho mình xin lỗi… Mà tối qua mình… say thế nào vậy???– Thì là say thôi chứ còn say thế nào nữa!!! Thực sự thì trước giờ mình… khá thành kiến với con gái uống rượu rồi say khướt.
Vì nhận ra Hằng nên mới đưa về thôi, chứ người lạ thì mình mặc kệ rồi…– … Uhm… cảm ơn Tuấn nhiều lắm.
Giờ… chắc mình xin phép về thôi…– Ăn sáng cái đã, mình dọn ra bây giờ đây.
Hằng uống cốc nước chanh đi rồi rửa mặt cho tỉnh!!!…– … Sao không ăn đi? Phở không ngon ah?– Uhm… mình thấy… khó nuốt… – Hằng cầm đũa không gắp mà chỉ gẩy gẩy cho có lệ.– Bụng dạ còn khó chịu ạ?– … Không… là do Tuấn..!!– … Do mình??? Mình có làm gì Hằng đâu???– Lời Tuấn nói khi nãy làm mình muốn ăn chút phở cũng thấy đắng họng…– … Hajzzz… không ăn thì bỏ đây mình ăn cố, phí!!! Soạp… Soạp…– … Thôi mình về đây, Tuấn cứ ăn tiếp đi…– Soạp… Không có chìa khóa làm sao về… Sụp… Hà.
À… à.
Tẹp… tẹp…– Mình không đùa đâu, Tuấn cợt nhả gì với mình vậy!!!– Đợi mình rửa bát xong rồi về.
Cứ ngồi ăn nốt chỗ cam ấy đi, công mình bổ bằng 1 tay đấy… AHHH… Áiiiii… Sao véo mình… Aiiii… cẩn thận va vào tay trái giờ…– 1 Tay thì rửa bát kiểu gì, có muốn trêu nữa không!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook