Sói Đi Thành Đôi
-
Chương 42
Vị bạc hà trong miệng Khưu Dịch liếm thật khoan khoái, lưỡi Biên Nam xoay chuyển trong miệng đối phương, luồn vào từ kẽ răng.
Lưỡi của Khưu Dịch cũng không tránh né, có lẽ là do chưa phục hồi tinh thần lại, đầu lưỡi tiếp xúc nhè nhẹ, cảm giác trơn mềm truyền đến, hệt như mở công tắc điện nào đó, xúc cảm tê dại nhất thời tràn lan.
Lúc này Biên Nam mới bất chợt phản ứng kịp.
Mình thế mà lại hôn Khưu Dịch!
Sau khi sững sờ một lát, cánh tay hai người gần như cùng lúc đẩy đối phương ra.
Biên Nam nhảy bật dậy như bị cái gì cắn trúng, thậm chí chẳng buồn nói câu nào, vấp váp chạy ra khỏi lều trại.
Khưu Dịch nằm yên không nhúc nhích, lát sau mới cau mày lấy tay bụm miệng mình.
Nằm trong chốc lát, cậu cong chân lên kéo quần bơi.
“Đại hổ tử ——” Khưu Ngạn còn ở trong sông chơi nước, thấy Biên Nam chạy ra thì kêu một tiếng, nhưng Biên Nam lại không đáp trả.
Khưu Dịch ngồi dậy, ổn định cảm xúc thêm một lát rồi mới thò đầu ra khỏi lều trại xem thử, Biên Nam đã không thấy bóng dáng, chẳng biết chạy đi đâu.
“Anh hai ——” Khưu Ngạn ở trong sông gọi một tiếng.
“Bắt được cá chưa?” Khưu Dịch hỏi.
“Chưa ạ, em đang tìm bảo thạch nè! Anh xem đi!” Khưu Ngạn đạp nước, giơ viên đá trong tay, “Đại hổ tử làm sao vậy?”
“Không biết, chắc cậu ấy mắc tiểu,” Khưu Dịch ra khỏi lều trại, nhìn bốn phía cũng không thấy bóng Biên Nam, “Cậu ấy đi bên nào thế?”
“Bên kia,” Khưu Ngạn chỉ chỉ chỗ sâu trong rừng cây, “Anh cũng muốn đi hả? Em mới vừa tiểu trong sông rồi.”
“… Tiểu đi.” Khưu Dịch cầm giày của Biên Nam đi vào trong rừng cây.
Biên Nam chưa chạy xa lắm, cậu không mang giày, chạy chừng 200 mét đã cảm thấy chân bị đá tảng cấn đau điếng, còn có vô số cây cỏ ngổn ngang cứa vào chân cậu.
Lúc tiếng bước chân của Khưu Dịch truyền đến từ phía sau, Biên Nam đang ngồi trên một tảng đá lớn xem xét vết trầy ứa máu trên chân mình.
Nghe tiếng Khưu Dịch tới đây, cậu có cảm giác máu vọt thẳng lên mặt, vết thương ở chân cũng ngừng rỉ máu, đầu cũng không có ý định quay lại.
“Tôi tưởng cậu lái xe đi rồi chứ.” Khưu Dịch cười nói, ném giày tới bên cạnh Biên Nam.
“Chưa lấy chìa khóa xe,” Biên Nam chà chà cọng cỏ trên chân lên tảng đá, mang giày vào, “Với lại tôi chưa nhìn phương hướng, xe đậu bên nào tôi cũng không biết…”
Khưu Dịch đứng sau lưng Biên Nam, Biên Nam xấu hổ vô cùng, cậu cúi đầu bứt một cọng cỏ cầm chơi, không nói tiếng nào.
Sau một hồi im lặng, Khưu Dịch nói: “Qua ăn cái gì đi, lát nữa nhị bảo đói bụng là đòi BBQ đó.”
“Ừ,” Biên Nam ném cọng cỏ đứng dậy, lúc xoay người chạm mặt Khưu Dịch, cậu lại thấy nóng như phát sốt, chẳng hiểu sao buột miệng thốt ra một câu, “Kẹo bạc hà của tôi mất rồi…”
Khưu Dịch thoáng do dự, hắng giọng một cái: “Cái đó… tôi ăn rồi.”
Biên Nam suýt nữa khom lưng đập đầu vào tảng đá, vậy là sao đây!
Khưu Dịch dường như cũng cảm thấy mất tự nhiên, xoay người đi trở về.
Biên Nam cúi đầu đi theo sau Khưu Dịch, đi được vài bước thì lại ngừng: “Chuyện kia, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết tại sao lại thế nữa…”
“Ừ,” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn cậu một cái, “Tôi biết.”
“Ý tôi là, không phải tôi muốn… ” Biên Nam vuốt vuốt tóc, “Thôi cậu đừng nghĩ tôi biến thái là được.”
“Không có.” Khưu Dịch cười cười.
“Cậu không nghĩ vậy thật sao?” Biên Nam tặc lưỡi, “Nếu người khác làm thế với tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh người đó.”
“Không nghĩ vậy thật mà,” Khưu Dịch cười cười, “Bình thường da mặt cậu dày quá chừng, sao bây giờ lại thế…”
“Cái này không giống, bình thường tôi không có hôn môi người nào rồi còn… lưỡi,” Biên Nam phất tay, “Mẹ nó, bình thường da mặt tôi cũng đâu tính là dày đâu!”
“Cậu chẳng hiểu biết chính xác về bản thân mình gì cả.” Khưu Dịch cười nói.
“Tôi hiểu chứ,” Biên Nam chỉ chỉ mình, “Đẹp trai, dáng chuẩn, tính tình… rất tốt, còn biết nấu thực đơn cho kẻ ngốc…”
Khưu Dịch nhìn cậu, cười không dừng được, Biên Nam suy nghĩ một chút: “Cười ông nội cậu, là thực đơn cho kẻ lười.”
Lúc trở lại bên cạnh lều trại, Khưu Ngạn còn đang nghịch nước, không biết nhóc đi đâu chộp được một nhánh cây thô cỡ cánh tay mình, định ôm nhánh cây trôi trong nước, nhưng mãi không thành công.
“Sau này nhị bảo học vật lý chắc theo không kịp quá.” Biên Nam dựng giá BBQ lên, bỏ túi than vào trong khay đựng than rồi châm lửa.
“Túi này là thịt bò hả?” Khưu Dịch mở túi đựng thịt, ghim thịt vào xiên.
“Không biết,” Biên Nam ngồi chồm hổm ở kế bên, “Tôi chỉ nhận dạng được cánh gà và thịt viên.”
Cảm giác lúng túng ban nãy từ từ biến mất, thái độ bình tĩnh của Khưu Dịch khiến cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không còn cảm thấy quá xấu hổ, nhưng mà trong đầu Biên Nam vẫn rối bời, chủ yếu là do cậu không biết rốt cuộc mình bị cái gì.
Mình thích… Khưu Dịch ư?
Xiên tre đâm thẳng qua cánh gà ghim vào lòng bàn tay, đau đến độ cậu run rẩy suýt chút nữa ném cánh gà luôn.
Không thể nào, vừa nghĩ tới việc hai đứa con trai ở cùng nhau là cậu nổi gai ốc rồi.
Vậy thì chuyện đó là tại sao?
Chắc mình sặc nước nên động kinh.
Với lại Khưu Dịch…
Tuy rằng chuyện này không thể trách Khưu Dịch đẹp quá, nhưng ắt hẳn nó là một trong những nguyên nhân chính, nếu không tại sao trước giờ cậu với Vạn Phi đùa giỡn ỏm tỏi cũng chưa từng muốn hôn Vạn Phi!
Biên Nam vùi đầu xiên cánh gà, sau đó đưa cho Khưu Dịch quét sốt BBQ.
“Em cũng muốn làm!” Khưu Ngạn ôm nhánh cây chạy lên bờ, “Em cũng muốn chơi nữa ——”
“Nè, em quét sốt đi.” Khưu Dịch đưa bàn chải cho nhóc.
“Quét bao nhiêu ạ?” Khưu Ngạn một tay giơ xiên thịt một tay giơ bàn chải, nước trên tóc và sốt trên bàn chải cùng nhỏ xuống.
“Quét một cái là được.” Biên Nam cầm cánh gà chà xát với bàn chải.
“Em biết rồi!” Khưu Ngạn cúi đầu quét sốt một cách nghiêm túc.
Có thêm Khưu Ngạn, bầu không khí thoải mái hơn nhiều, trong lòng Biên Nam còn đang cân nhắc, nhưng suy nghĩ bắt đầu từ từ đi chệch hướng.
Nụ hôn này, có phải là nụ hôn đầu tiên của Khưu Dịch không?
Chắc là vậy.
Biên Nam lại nghĩ về nụ hôn đầu tiên của mình, nếu như chạm nhẹ môi không tính là hôn, vậy đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu ư?
Trước đây cậu từng chạm môi với bạn gái một lần, không có cảm giác gì, còn dính đầy son bóng.
Không có tim đập rộn ràng, không có cảm giác như đang say.
Còn không bằng hôn Khưu Dịch nữa…
Mẹ nó mình đang nghĩ cái gì vậy?
“Tôi đi ngâm nước một chút,” Biên Nam đột nhiên ném đồ vật trong tay vào khay, bật người chạy về phía sông, “Nóng muốn chết rồi!”
“Đừng bơi ra giữa sông!” Khưu Dịch ở đằng sau hét lên, “Sặc nước tôi không vớt cậu lên kịp đâu!”
Sặc nước?
Ánh mắt mang ý cười giữa những gợn nước của Khưu Dịch thoảng qua.
Biên Nam vấp một cái, ngã lăn quay vào trong nước, cậu buồn bực hít một hơi, thuận thế lặn xuống nước.
Đằng này thì chậm rãi nhả hơi, đằng kia thì túm lấy rong ở vùng nước cạn để lặn sâu xuống đáy sông.
Tới chỗ ban nãy tìm bảo thạch cậu mới dừng lại, níu lấy một nhúm rong trôi nổi trong nước.
Nhìn bọt khí do mình phun ra bay lên mặt sông.
Biên Nam mày mắc bệnh gì vậy!
Kể từ hôm uống say đến giờ thật chẳng ra làm sao!
Rốt cuộc là sao chứ?
Bên người có sóng đẩy qua, Biên Nam quay đầu, thấy được mặt Khưu Dịch.
Khưu Dịch bơi thật nhanh đến bên cạnh cậu, bắt lấy cánh tay của cậu, kéo cậu lên mặt nước.
“Làm gì vậy?” Biên Nam lau nước trên mặt.
“Cậu mới làm gì ấy,” Khưu Dịch cau mày, “Tôi tưởng cậu bị dòng chảy cuốn đi rồi đó.”
“Tôi đang luyện cách lặn mà…” Biên Nam ngượng ngùng nhếch miệng cười.
“Nín thở cũng lâu ghê,” Khưu Dịch kéo cậu bơi vào bờ, “Đừng luyện nữa, ăn được rồi, nhị bảo gọi cậu mà cậu không nghe thấy à?”
“… Không.” Biên Nam nhìn lên bờ một chút, Khưu Ngạn đang cầm cánh gà vừa gặm vừa nhìn sang bên này.
Lăn qua lăn lại như thế một trận, Biên Nam cảm giác mình có hơi đói bụng, nghe mùi thịt nướng phảng phất trên khay nướng, bụng cậu kêu rột rột.
“Ăn ngon lắm đó anh!” Khưu Ngạn chạy tới, đưa cho cậu một miếng cánh gà, “Ăn ngon lắm luôn!”
“Vậy sao? Để anh nếm thử nào,” Biên Nam cười, nhận cánh gà cắn một cái, “Đúng rồi! Ngon tuyệt vời! Miếng này là em quét sốt phải không?”
“Vâng ạ, em quét nhiều cánh gà lắm!” Khưu Ngạn mắt sáng rỡ hô to.
“Giỏi quá! Anh phải ăn thêm mấy cái.” Biên Nam gặm hai miếng cánh gà, rồi lại qua lấy thêm một miếng nữa.
“Cậu ăn cay được không?” Khưu Dịch hỏi cậu, tay đang cầm một chai ớt bột định rải lên.
“Chút xíu thôi,” Bình thường Biên Nam chẳng ăn cay mấy, cậu nhìn chằm chằm tay Khưu Dịch, sợ Khưu Dịch rải quá nhiều, “Cay cỡ Lao Gan Ma tôi cắn răng giẫm chân một cái chắc cũng chịu nổi.”
*Lao Gan Ma (Lão Kiền Mụ): một thương hiệu gia vị nổi tiếng bên Trung Quốc với các sản phẩm như sa tế, dầu ớt, v.v…
“Lao Gan Ma mà cay hả?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Đậu má! Thôi để tôi tự làm!” Biên Nam giật chai ớt bột từ tay Khưu Dịch, dùng ngón tay gõ nhẹ lên chai, một nhúm ớt bột vẩy ra, “Vậy được rồi, nhìn thấy chưa, tôi ăn như vậy đó.”
“… Tôi có thể đếm được mấy hạt luôn đấy.” Khưu Dịch nhìn một chút.
“Tôi chỉ chịu được nhiêu đây thôi,” Biên Nam cắn một cái, “Ngon ghê.”
Bình thường Khưu Ngạn ăn chưa tính là nhiều, nhưng do hôm nay là lần đầu tiên BBQ, bên cạnh còn có lều trại, nhóc hưng phấn không thể tả, cầm cái đĩa đầy ắp đồ ăn chui vào trong lều.
Ăn xong lại chạy ra lấy thêm dĩa nữa, rồi lại chui vào trong lều, cứ lăn tới lăn lui như thế, lúc nhóc một tay cầm dĩa một tay cầm đồ uống chạy qua chạy lại còn bị trượt té.
“Thấy chưa, rớt xuống đất hết rồi.” Khưu Dịch nhìn nhóc một cái, cười nói.
“Có té bị thương không?” Biên Nam sợ hết hồn, vội nhảy qua đỡ Khưu Ngạn từ dưới đất lên.
“Không có, nhưng mà rớt thịt cả rồi…” Khưu Ngạn rầu rĩ ngồi xổm xuống nhặt xiên thịt vào trong dĩa.
“Còn nhiều mà,” Nhìn đầu gối nhóc bị trầy, Biên Nam lập tức thấy xót ruột, “Em có đau không?”
Khưu Ngạn cúi đầu ngó đầu gối của mình: “Không đau… thịt của em rớt hết rồi!”
“Ầy thịt của em đâu có rớt,” Biên Nam nhéo nhéo bụng nhóc, “Thịt của em mọc ở đây nè, còn rất dày nữa.”
Khưu Ngạn cười to vài tiếng, cười xong lại cúi đầu: “Thịt… lãng phí rồi.”
“Không lãng phí, ở đây đâu phải đường cái, không bẩn,” Biên Nam an ủi nhóc, cầm dĩa, thả xiên thịt lên khay nướng, đổi cái dĩa khác cho Khưu Ngạn, “Bảo anh hai em nướng lại là được.”
Khưu Dịch thổi bay cọng cỏ trên thịt, quét sốt nướng lại lần nữa: “Cậu ăn hay tôi ăn?”
“Mỗi người phân nửa,” Vì để Khưu Ngạn không cảm thấy lãng phí, Biên Nam quyết định ăn hết, chẳng qua từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ăn thứ nào rớt dưới đất nhặt lên, “Ở đây chắc không có ô nhiễm gì đâu nhỉ?”
“Chắc vậy.” Khưu Dịch đưa một xiên thịt nướng lại cho cậu.
“Chỗ này cũng không có ai đến…” Biên Nam cắn một cái, ăn không có cảm giác gì.
“Ai nói không có ai đến, có người tới bơi, còn có người chăn trâu nữa, trâu ngâm nước ở đây không đó…” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Ông nội cậu!” Biên Nam mắng.
Khưu Dịch cười cười, cầm xiên thịt cắn một cái: “Đại thiếu gia, kén chọn ghê.”
Biên Nam cười theo hai tiếng, lúc trông thấy nụ cười của Khưu Dịch thì lại ngơ ngẩn, cậu vội vàng xoay người, cầm lon coca uống hai hớp lớn.
Mẹ nó! Có để yên không!
Chiều hôm nay Khưu Ngạn được chơi đã đời, ăn rồi nướng, nướng rồi ăn, ăn xong xuống nước bơi, lượm đá chạy vào cất trong lều, sau đó tiếp tục ăn…
Lăn qua lộn lại đến khi trời sẩm tối, nhóc mới cầm một miếng cánh gà nằm trong lều trại ngủ khò khò.
“Ông trời ơi,” Biên Nam chui vào lều nhìn thử, lấy cánh gà khỏi tay Khưu Ngạn, sau đó nằm xuống bên cạnh nhóc, thở ra một hơi thật dài, “Cuối cùng cũng chịu yên.”
“Cậu mệt hả?” Khưu Dịch dập tắt lửa, ngồi xổm bên ngoài chậm rãi thu dọn những món chưa ăn hết.
“Không biết, chủ yếu là tốn sức nhiều quá,” Biên Nam gối cánh tay, đắp cái khăn lông lên lưng Khưu Ngạn, “Tôi huấn luyện đến trưa cũng không mệt như vậy, nhị bảo đúng là tinh lực dồi dào.”
“Ai bảo cậu chạy tới chạy lui với nó,” Khưu Dịch dọn dẹp đồ đạc xong, lại cầm một túi rác nhặt rác rưởi dưới đất, “Cậu cứ để nó tự chơi là được.”
“Khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, anh nó không để ý tới nó, đại hổ tử cũng không để ý tới nó, vậy thì tội quá,” Biên Nam sờ tóc Khưu Ngạn, “Có em trai thật tốt, nhị bảo dễ thương quá chừng.”
“Cho cậu đó,” Khưu Dịch nói, “Hốt nhanh đi.”
Biên Nam không nói gì, xoay người nhìn Khưu Ngạn.
Khưu Ngạn ngủ rất sâu, mặt áp dưới nệm, mũi bị đè nhăn nhíu.
Biên Nam sờ sờ chóp mũi nhóc, không biết Khưu Dịch còn bé có đáng yêu như thế không, giống như cái bánh bao thịt vậy…
Nghĩ tới đó cậu đột nhiên ngồi bật dậy, đúng lúc này Khưu Dịch chui vào lều, định dọn đống đồ ăn vặt ở bên trong.
Hai người mặt đối mặt, Biên Nam đang tức tối tại sao chuyện gì mình cũng liên tưởng đến Khưu Dịch, ngay khoảnh khắc hai người chạm mặt, cậu xấu hổ vô cùng, vội vàng nằm lại xuống nệm.
Vừa nằm xuống, tư thế khom người của Khưu Dịch càng làm cậu xấu hổ hơn, cậu đành phải ngồi dậy, lướt qua Khưu Dịch nhảy ra khỏi lều trại: “Tôi đem đồ lên xe trước.”
Khưu Dịch không nhúc nhích, nghe tiếng Biên Nam cầm đồ đạc đi ra mới khẽ thở dài, chui vào lều thu dọn đồ ăn vặt.
Sau khi cất hết đồ đạc lên xe, Khưu Dịch bế Khưu Ngạn ra khỏi lều trại, Biên Nam thu lều lại, vẫn không nhìn sang Khưu Dịch ở bên kia, thu lều xong lập tức chạy lên xe.
Khưu Dịch ném Khưu Ngạn ra ghế sau, thay bộ đồ cho nhóc, Khưu Ngạn trở mình tiếp tục nằm ngủ ngon lành.
Biên Nam ngồi ở buồng lái khởi động xe, Khưu Dịch vịn cửa: “Cậu không thay quần áo à?”
“… Ồ,” Biên Nam ngẩn người, tắt máy, lấy quần áo trong balô, trời đã tối, cậu cũng không cần trốn, đứng thay kế bên xe luôn.
Khưu Dịch thay xong quần áo rồi lên xe, nhìn Biên Nam: “Cậu…”
“Hả?” Biên Nam không nhìn Khưu Dịch, vừa khởi động xe vừa quay đầu đáp một tiếng.
“Không có gì, nhớ lái chậm thôi.” Khưu Dịch nói.
“Yên tâm đi.” Biên Nam cười cười.
Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Biên Nam mở nhạc nhỏ, mười phút liên tiếp toàn là Việt kịch, cậu liếc nhìn Khưu Dịch: “Gu của bố tôi không cao lắm.”
*Việt kịch: tuồng kịch truyền thống thịnh hành ở tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc, đặc điểm của Việt kịch là diễn viên hầu như đều là nữ, làn điệu du dương và uyển chuyển.
“Nghe hay mà.” Khưu Dịch cười nói.
“Nghe cái khác đi,” Biên Nam chỉnh radio, tìm cả buổi cũng không tìm được kênh phát nhạc, “Hay là đổi sang mở đĩa nghe…”
Vừa mới vươn tay, Khưu Dịch búng lên mu bàn tay cậu một cái: “Cứ nghe Việt kịch đi, cậu đừng lộn xộn, nhìn đường kìa.”
“Ờ.” Biên Nam rút tay về.
Lúc trở lại đầu hẻm, người người bắt đầu tan tầm về nhà, hai bên đường đậu đầy xe, chỗ nào có thể đậu đều chen chúc xe.
“Tôi không vào đâu, cậu mang đồ vào nhà đi, mấy ngày tới không cần mua thức ăn nữa.” Biên Nam tạm dừng xe ở trên đường.
“Ừ,” Khưu Dịch mở cửa nhảy xuống, quay đầu nói, “Cảm ơn cậu.”
“Cái gì?” Biên Nam hơi sững ra.
“Hôm nay dẫn nhị bảo ra ngoài chơi,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Cảm ơn nhiều.”
“Sao khách sáo vậy,” Biên Nam dụi mũi, “Làm như mới quen nhau ngày đầu ấy.”
Khưu Dịch cười cười, một tay cầm túi, một tay bế Khưu Ngạn, đóng cửa xe: “Lái xe chậm thôi.”
“Biết rồi, lát nữa tôi đẩy xe về được chưa.” Biên Nam nói.
Nhìn bóng lưng Khưu Dịch biến mất trong ngõ hẻm, Biên Nam lái xe ra ngoài, rẽ ngoặt lên đường về nhà.
Trong loa lại truyền đến câu hát quen thuộc, Biên Nam ngâm nga theo: “Trên trời rơi xuống một tên Khưu đại bảo… Má.”
Mười phút sau, cậu dừng xe ở chỗ đỗ ven đường, lục lọi balô của mình một hồi, mò ra một gói thuốc ở dưới cùng.
Xuống xe ngồi chồm hổm ven đường châm điếu thuốc ngậm vào miệng, hút hơi nào sặc hơi nấy.
Sau khi sặc năm sáu lần cảm giác như sắp ho bể phổi, Biên Nam mới bực dọc dập tắt điếu thuốc, ngẩn người nhìn chằm chằm làn phân cách giữa đường.
Một lát sau cậu lấy di động ra, bấm số của Vạn Phi, lơ ngơ hai giây rồi cúp máy.
Ngẫm nghĩ một chút lại bấm gọi, rồi lại vội vã cúp máy, thả di động vào trong túi quần.
Vài phút sau Vạn Phi gọi qua: “Đậu má, mày bắt đầu tiết kiệm tiền điện thoại khi nào vậy?”
“Bên mày reo hả?” Biên Nam sửng sốt.
“Nói nhảm, có reo một tiếng, vừa lấy ra đã cúp, tao còn tưởng mày gọi lộn số, vừa cất vào lại reo tiếng nữa…” Vạn Phi nói, “Sao vậy, nhớ tao hả?”
“Đúng đó, nhớ muốn điên rồi, chừng nào mày về?” Biên Nam cười hỏi.
“Chiều mai về đến nhà, hai ngày nữa huấn luyện rồi còn gì, mày đến nhà tao ở vài ngày trước, sau đó chúng ta về thẳng ký túc xá?” Vạn Phi vui vẻ sắp xếp.
“Chỉ chờ lời này của mày thôi.” Biên Nam vẫn luôn chờ đến lúc quay về trường học, ban đầu cậu định qua nhà Khưu Dịch ăn ké ở ké, bây giờ chuyện trở thành thế này, cậu không tiện chạy đến nhà Khưu Dịch nữa.
“Mày không có việc gì chứ? Sao nghe giọng thểu não vậy?” Vạn Phi hỏi.
“Tao có thể có việc gì, mày mau về mời tao đi ăn.” Biên Nam cúp điện thoại, tiếp tục đờ người ra nhìn làn phân cách giữa đường.
Lưỡi của Khưu Dịch cũng không tránh né, có lẽ là do chưa phục hồi tinh thần lại, đầu lưỡi tiếp xúc nhè nhẹ, cảm giác trơn mềm truyền đến, hệt như mở công tắc điện nào đó, xúc cảm tê dại nhất thời tràn lan.
Lúc này Biên Nam mới bất chợt phản ứng kịp.
Mình thế mà lại hôn Khưu Dịch!
Sau khi sững sờ một lát, cánh tay hai người gần như cùng lúc đẩy đối phương ra.
Biên Nam nhảy bật dậy như bị cái gì cắn trúng, thậm chí chẳng buồn nói câu nào, vấp váp chạy ra khỏi lều trại.
Khưu Dịch nằm yên không nhúc nhích, lát sau mới cau mày lấy tay bụm miệng mình.
Nằm trong chốc lát, cậu cong chân lên kéo quần bơi.
“Đại hổ tử ——” Khưu Ngạn còn ở trong sông chơi nước, thấy Biên Nam chạy ra thì kêu một tiếng, nhưng Biên Nam lại không đáp trả.
Khưu Dịch ngồi dậy, ổn định cảm xúc thêm một lát rồi mới thò đầu ra khỏi lều trại xem thử, Biên Nam đã không thấy bóng dáng, chẳng biết chạy đi đâu.
“Anh hai ——” Khưu Ngạn ở trong sông gọi một tiếng.
“Bắt được cá chưa?” Khưu Dịch hỏi.
“Chưa ạ, em đang tìm bảo thạch nè! Anh xem đi!” Khưu Ngạn đạp nước, giơ viên đá trong tay, “Đại hổ tử làm sao vậy?”
“Không biết, chắc cậu ấy mắc tiểu,” Khưu Dịch ra khỏi lều trại, nhìn bốn phía cũng không thấy bóng Biên Nam, “Cậu ấy đi bên nào thế?”
“Bên kia,” Khưu Ngạn chỉ chỉ chỗ sâu trong rừng cây, “Anh cũng muốn đi hả? Em mới vừa tiểu trong sông rồi.”
“… Tiểu đi.” Khưu Dịch cầm giày của Biên Nam đi vào trong rừng cây.
Biên Nam chưa chạy xa lắm, cậu không mang giày, chạy chừng 200 mét đã cảm thấy chân bị đá tảng cấn đau điếng, còn có vô số cây cỏ ngổn ngang cứa vào chân cậu.
Lúc tiếng bước chân của Khưu Dịch truyền đến từ phía sau, Biên Nam đang ngồi trên một tảng đá lớn xem xét vết trầy ứa máu trên chân mình.
Nghe tiếng Khưu Dịch tới đây, cậu có cảm giác máu vọt thẳng lên mặt, vết thương ở chân cũng ngừng rỉ máu, đầu cũng không có ý định quay lại.
“Tôi tưởng cậu lái xe đi rồi chứ.” Khưu Dịch cười nói, ném giày tới bên cạnh Biên Nam.
“Chưa lấy chìa khóa xe,” Biên Nam chà chà cọng cỏ trên chân lên tảng đá, mang giày vào, “Với lại tôi chưa nhìn phương hướng, xe đậu bên nào tôi cũng không biết…”
Khưu Dịch đứng sau lưng Biên Nam, Biên Nam xấu hổ vô cùng, cậu cúi đầu bứt một cọng cỏ cầm chơi, không nói tiếng nào.
Sau một hồi im lặng, Khưu Dịch nói: “Qua ăn cái gì đi, lát nữa nhị bảo đói bụng là đòi BBQ đó.”
“Ừ,” Biên Nam ném cọng cỏ đứng dậy, lúc xoay người chạm mặt Khưu Dịch, cậu lại thấy nóng như phát sốt, chẳng hiểu sao buột miệng thốt ra một câu, “Kẹo bạc hà của tôi mất rồi…”
Khưu Dịch thoáng do dự, hắng giọng một cái: “Cái đó… tôi ăn rồi.”
Biên Nam suýt nữa khom lưng đập đầu vào tảng đá, vậy là sao đây!
Khưu Dịch dường như cũng cảm thấy mất tự nhiên, xoay người đi trở về.
Biên Nam cúi đầu đi theo sau Khưu Dịch, đi được vài bước thì lại ngừng: “Chuyện kia, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết tại sao lại thế nữa…”
“Ừ,” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn cậu một cái, “Tôi biết.”
“Ý tôi là, không phải tôi muốn… ” Biên Nam vuốt vuốt tóc, “Thôi cậu đừng nghĩ tôi biến thái là được.”
“Không có.” Khưu Dịch cười cười.
“Cậu không nghĩ vậy thật sao?” Biên Nam tặc lưỡi, “Nếu người khác làm thế với tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh người đó.”
“Không nghĩ vậy thật mà,” Khưu Dịch cười cười, “Bình thường da mặt cậu dày quá chừng, sao bây giờ lại thế…”
“Cái này không giống, bình thường tôi không có hôn môi người nào rồi còn… lưỡi,” Biên Nam phất tay, “Mẹ nó, bình thường da mặt tôi cũng đâu tính là dày đâu!”
“Cậu chẳng hiểu biết chính xác về bản thân mình gì cả.” Khưu Dịch cười nói.
“Tôi hiểu chứ,” Biên Nam chỉ chỉ mình, “Đẹp trai, dáng chuẩn, tính tình… rất tốt, còn biết nấu thực đơn cho kẻ ngốc…”
Khưu Dịch nhìn cậu, cười không dừng được, Biên Nam suy nghĩ một chút: “Cười ông nội cậu, là thực đơn cho kẻ lười.”
Lúc trở lại bên cạnh lều trại, Khưu Ngạn còn đang nghịch nước, không biết nhóc đi đâu chộp được một nhánh cây thô cỡ cánh tay mình, định ôm nhánh cây trôi trong nước, nhưng mãi không thành công.
“Sau này nhị bảo học vật lý chắc theo không kịp quá.” Biên Nam dựng giá BBQ lên, bỏ túi than vào trong khay đựng than rồi châm lửa.
“Túi này là thịt bò hả?” Khưu Dịch mở túi đựng thịt, ghim thịt vào xiên.
“Không biết,” Biên Nam ngồi chồm hổm ở kế bên, “Tôi chỉ nhận dạng được cánh gà và thịt viên.”
Cảm giác lúng túng ban nãy từ từ biến mất, thái độ bình tĩnh của Khưu Dịch khiến cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không còn cảm thấy quá xấu hổ, nhưng mà trong đầu Biên Nam vẫn rối bời, chủ yếu là do cậu không biết rốt cuộc mình bị cái gì.
Mình thích… Khưu Dịch ư?
Xiên tre đâm thẳng qua cánh gà ghim vào lòng bàn tay, đau đến độ cậu run rẩy suýt chút nữa ném cánh gà luôn.
Không thể nào, vừa nghĩ tới việc hai đứa con trai ở cùng nhau là cậu nổi gai ốc rồi.
Vậy thì chuyện đó là tại sao?
Chắc mình sặc nước nên động kinh.
Với lại Khưu Dịch…
Tuy rằng chuyện này không thể trách Khưu Dịch đẹp quá, nhưng ắt hẳn nó là một trong những nguyên nhân chính, nếu không tại sao trước giờ cậu với Vạn Phi đùa giỡn ỏm tỏi cũng chưa từng muốn hôn Vạn Phi!
Biên Nam vùi đầu xiên cánh gà, sau đó đưa cho Khưu Dịch quét sốt BBQ.
“Em cũng muốn làm!” Khưu Ngạn ôm nhánh cây chạy lên bờ, “Em cũng muốn chơi nữa ——”
“Nè, em quét sốt đi.” Khưu Dịch đưa bàn chải cho nhóc.
“Quét bao nhiêu ạ?” Khưu Ngạn một tay giơ xiên thịt một tay giơ bàn chải, nước trên tóc và sốt trên bàn chải cùng nhỏ xuống.
“Quét một cái là được.” Biên Nam cầm cánh gà chà xát với bàn chải.
“Em biết rồi!” Khưu Ngạn cúi đầu quét sốt một cách nghiêm túc.
Có thêm Khưu Ngạn, bầu không khí thoải mái hơn nhiều, trong lòng Biên Nam còn đang cân nhắc, nhưng suy nghĩ bắt đầu từ từ đi chệch hướng.
Nụ hôn này, có phải là nụ hôn đầu tiên của Khưu Dịch không?
Chắc là vậy.
Biên Nam lại nghĩ về nụ hôn đầu tiên của mình, nếu như chạm nhẹ môi không tính là hôn, vậy đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu ư?
Trước đây cậu từng chạm môi với bạn gái một lần, không có cảm giác gì, còn dính đầy son bóng.
Không có tim đập rộn ràng, không có cảm giác như đang say.
Còn không bằng hôn Khưu Dịch nữa…
Mẹ nó mình đang nghĩ cái gì vậy?
“Tôi đi ngâm nước một chút,” Biên Nam đột nhiên ném đồ vật trong tay vào khay, bật người chạy về phía sông, “Nóng muốn chết rồi!”
“Đừng bơi ra giữa sông!” Khưu Dịch ở đằng sau hét lên, “Sặc nước tôi không vớt cậu lên kịp đâu!”
Sặc nước?
Ánh mắt mang ý cười giữa những gợn nước của Khưu Dịch thoảng qua.
Biên Nam vấp một cái, ngã lăn quay vào trong nước, cậu buồn bực hít một hơi, thuận thế lặn xuống nước.
Đằng này thì chậm rãi nhả hơi, đằng kia thì túm lấy rong ở vùng nước cạn để lặn sâu xuống đáy sông.
Tới chỗ ban nãy tìm bảo thạch cậu mới dừng lại, níu lấy một nhúm rong trôi nổi trong nước.
Nhìn bọt khí do mình phun ra bay lên mặt sông.
Biên Nam mày mắc bệnh gì vậy!
Kể từ hôm uống say đến giờ thật chẳng ra làm sao!
Rốt cuộc là sao chứ?
Bên người có sóng đẩy qua, Biên Nam quay đầu, thấy được mặt Khưu Dịch.
Khưu Dịch bơi thật nhanh đến bên cạnh cậu, bắt lấy cánh tay của cậu, kéo cậu lên mặt nước.
“Làm gì vậy?” Biên Nam lau nước trên mặt.
“Cậu mới làm gì ấy,” Khưu Dịch cau mày, “Tôi tưởng cậu bị dòng chảy cuốn đi rồi đó.”
“Tôi đang luyện cách lặn mà…” Biên Nam ngượng ngùng nhếch miệng cười.
“Nín thở cũng lâu ghê,” Khưu Dịch kéo cậu bơi vào bờ, “Đừng luyện nữa, ăn được rồi, nhị bảo gọi cậu mà cậu không nghe thấy à?”
“… Không.” Biên Nam nhìn lên bờ một chút, Khưu Ngạn đang cầm cánh gà vừa gặm vừa nhìn sang bên này.
Lăn qua lăn lại như thế một trận, Biên Nam cảm giác mình có hơi đói bụng, nghe mùi thịt nướng phảng phất trên khay nướng, bụng cậu kêu rột rột.
“Ăn ngon lắm đó anh!” Khưu Ngạn chạy tới, đưa cho cậu một miếng cánh gà, “Ăn ngon lắm luôn!”
“Vậy sao? Để anh nếm thử nào,” Biên Nam cười, nhận cánh gà cắn một cái, “Đúng rồi! Ngon tuyệt vời! Miếng này là em quét sốt phải không?”
“Vâng ạ, em quét nhiều cánh gà lắm!” Khưu Ngạn mắt sáng rỡ hô to.
“Giỏi quá! Anh phải ăn thêm mấy cái.” Biên Nam gặm hai miếng cánh gà, rồi lại qua lấy thêm một miếng nữa.
“Cậu ăn cay được không?” Khưu Dịch hỏi cậu, tay đang cầm một chai ớt bột định rải lên.
“Chút xíu thôi,” Bình thường Biên Nam chẳng ăn cay mấy, cậu nhìn chằm chằm tay Khưu Dịch, sợ Khưu Dịch rải quá nhiều, “Cay cỡ Lao Gan Ma tôi cắn răng giẫm chân một cái chắc cũng chịu nổi.”
*Lao Gan Ma (Lão Kiền Mụ): một thương hiệu gia vị nổi tiếng bên Trung Quốc với các sản phẩm như sa tế, dầu ớt, v.v…
“Lao Gan Ma mà cay hả?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Đậu má! Thôi để tôi tự làm!” Biên Nam giật chai ớt bột từ tay Khưu Dịch, dùng ngón tay gõ nhẹ lên chai, một nhúm ớt bột vẩy ra, “Vậy được rồi, nhìn thấy chưa, tôi ăn như vậy đó.”
“… Tôi có thể đếm được mấy hạt luôn đấy.” Khưu Dịch nhìn một chút.
“Tôi chỉ chịu được nhiêu đây thôi,” Biên Nam cắn một cái, “Ngon ghê.”
Bình thường Khưu Ngạn ăn chưa tính là nhiều, nhưng do hôm nay là lần đầu tiên BBQ, bên cạnh còn có lều trại, nhóc hưng phấn không thể tả, cầm cái đĩa đầy ắp đồ ăn chui vào trong lều.
Ăn xong lại chạy ra lấy thêm dĩa nữa, rồi lại chui vào trong lều, cứ lăn tới lăn lui như thế, lúc nhóc một tay cầm dĩa một tay cầm đồ uống chạy qua chạy lại còn bị trượt té.
“Thấy chưa, rớt xuống đất hết rồi.” Khưu Dịch nhìn nhóc một cái, cười nói.
“Có té bị thương không?” Biên Nam sợ hết hồn, vội nhảy qua đỡ Khưu Ngạn từ dưới đất lên.
“Không có, nhưng mà rớt thịt cả rồi…” Khưu Ngạn rầu rĩ ngồi xổm xuống nhặt xiên thịt vào trong dĩa.
“Còn nhiều mà,” Nhìn đầu gối nhóc bị trầy, Biên Nam lập tức thấy xót ruột, “Em có đau không?”
Khưu Ngạn cúi đầu ngó đầu gối của mình: “Không đau… thịt của em rớt hết rồi!”
“Ầy thịt của em đâu có rớt,” Biên Nam nhéo nhéo bụng nhóc, “Thịt của em mọc ở đây nè, còn rất dày nữa.”
Khưu Ngạn cười to vài tiếng, cười xong lại cúi đầu: “Thịt… lãng phí rồi.”
“Không lãng phí, ở đây đâu phải đường cái, không bẩn,” Biên Nam an ủi nhóc, cầm dĩa, thả xiên thịt lên khay nướng, đổi cái dĩa khác cho Khưu Ngạn, “Bảo anh hai em nướng lại là được.”
Khưu Dịch thổi bay cọng cỏ trên thịt, quét sốt nướng lại lần nữa: “Cậu ăn hay tôi ăn?”
“Mỗi người phân nửa,” Vì để Khưu Ngạn không cảm thấy lãng phí, Biên Nam quyết định ăn hết, chẳng qua từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ăn thứ nào rớt dưới đất nhặt lên, “Ở đây chắc không có ô nhiễm gì đâu nhỉ?”
“Chắc vậy.” Khưu Dịch đưa một xiên thịt nướng lại cho cậu.
“Chỗ này cũng không có ai đến…” Biên Nam cắn một cái, ăn không có cảm giác gì.
“Ai nói không có ai đến, có người tới bơi, còn có người chăn trâu nữa, trâu ngâm nước ở đây không đó…” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Ông nội cậu!” Biên Nam mắng.
Khưu Dịch cười cười, cầm xiên thịt cắn một cái: “Đại thiếu gia, kén chọn ghê.”
Biên Nam cười theo hai tiếng, lúc trông thấy nụ cười của Khưu Dịch thì lại ngơ ngẩn, cậu vội vàng xoay người, cầm lon coca uống hai hớp lớn.
Mẹ nó! Có để yên không!
Chiều hôm nay Khưu Ngạn được chơi đã đời, ăn rồi nướng, nướng rồi ăn, ăn xong xuống nước bơi, lượm đá chạy vào cất trong lều, sau đó tiếp tục ăn…
Lăn qua lộn lại đến khi trời sẩm tối, nhóc mới cầm một miếng cánh gà nằm trong lều trại ngủ khò khò.
“Ông trời ơi,” Biên Nam chui vào lều nhìn thử, lấy cánh gà khỏi tay Khưu Ngạn, sau đó nằm xuống bên cạnh nhóc, thở ra một hơi thật dài, “Cuối cùng cũng chịu yên.”
“Cậu mệt hả?” Khưu Dịch dập tắt lửa, ngồi xổm bên ngoài chậm rãi thu dọn những món chưa ăn hết.
“Không biết, chủ yếu là tốn sức nhiều quá,” Biên Nam gối cánh tay, đắp cái khăn lông lên lưng Khưu Ngạn, “Tôi huấn luyện đến trưa cũng không mệt như vậy, nhị bảo đúng là tinh lực dồi dào.”
“Ai bảo cậu chạy tới chạy lui với nó,” Khưu Dịch dọn dẹp đồ đạc xong, lại cầm một túi rác nhặt rác rưởi dưới đất, “Cậu cứ để nó tự chơi là được.”
“Khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, anh nó không để ý tới nó, đại hổ tử cũng không để ý tới nó, vậy thì tội quá,” Biên Nam sờ tóc Khưu Ngạn, “Có em trai thật tốt, nhị bảo dễ thương quá chừng.”
“Cho cậu đó,” Khưu Dịch nói, “Hốt nhanh đi.”
Biên Nam không nói gì, xoay người nhìn Khưu Ngạn.
Khưu Ngạn ngủ rất sâu, mặt áp dưới nệm, mũi bị đè nhăn nhíu.
Biên Nam sờ sờ chóp mũi nhóc, không biết Khưu Dịch còn bé có đáng yêu như thế không, giống như cái bánh bao thịt vậy…
Nghĩ tới đó cậu đột nhiên ngồi bật dậy, đúng lúc này Khưu Dịch chui vào lều, định dọn đống đồ ăn vặt ở bên trong.
Hai người mặt đối mặt, Biên Nam đang tức tối tại sao chuyện gì mình cũng liên tưởng đến Khưu Dịch, ngay khoảnh khắc hai người chạm mặt, cậu xấu hổ vô cùng, vội vàng nằm lại xuống nệm.
Vừa nằm xuống, tư thế khom người của Khưu Dịch càng làm cậu xấu hổ hơn, cậu đành phải ngồi dậy, lướt qua Khưu Dịch nhảy ra khỏi lều trại: “Tôi đem đồ lên xe trước.”
Khưu Dịch không nhúc nhích, nghe tiếng Biên Nam cầm đồ đạc đi ra mới khẽ thở dài, chui vào lều thu dọn đồ ăn vặt.
Sau khi cất hết đồ đạc lên xe, Khưu Dịch bế Khưu Ngạn ra khỏi lều trại, Biên Nam thu lều lại, vẫn không nhìn sang Khưu Dịch ở bên kia, thu lều xong lập tức chạy lên xe.
Khưu Dịch ném Khưu Ngạn ra ghế sau, thay bộ đồ cho nhóc, Khưu Ngạn trở mình tiếp tục nằm ngủ ngon lành.
Biên Nam ngồi ở buồng lái khởi động xe, Khưu Dịch vịn cửa: “Cậu không thay quần áo à?”
“… Ồ,” Biên Nam ngẩn người, tắt máy, lấy quần áo trong balô, trời đã tối, cậu cũng không cần trốn, đứng thay kế bên xe luôn.
Khưu Dịch thay xong quần áo rồi lên xe, nhìn Biên Nam: “Cậu…”
“Hả?” Biên Nam không nhìn Khưu Dịch, vừa khởi động xe vừa quay đầu đáp một tiếng.
“Không có gì, nhớ lái chậm thôi.” Khưu Dịch nói.
“Yên tâm đi.” Biên Nam cười cười.
Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Biên Nam mở nhạc nhỏ, mười phút liên tiếp toàn là Việt kịch, cậu liếc nhìn Khưu Dịch: “Gu của bố tôi không cao lắm.”
*Việt kịch: tuồng kịch truyền thống thịnh hành ở tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc, đặc điểm của Việt kịch là diễn viên hầu như đều là nữ, làn điệu du dương và uyển chuyển.
“Nghe hay mà.” Khưu Dịch cười nói.
“Nghe cái khác đi,” Biên Nam chỉnh radio, tìm cả buổi cũng không tìm được kênh phát nhạc, “Hay là đổi sang mở đĩa nghe…”
Vừa mới vươn tay, Khưu Dịch búng lên mu bàn tay cậu một cái: “Cứ nghe Việt kịch đi, cậu đừng lộn xộn, nhìn đường kìa.”
“Ờ.” Biên Nam rút tay về.
Lúc trở lại đầu hẻm, người người bắt đầu tan tầm về nhà, hai bên đường đậu đầy xe, chỗ nào có thể đậu đều chen chúc xe.
“Tôi không vào đâu, cậu mang đồ vào nhà đi, mấy ngày tới không cần mua thức ăn nữa.” Biên Nam tạm dừng xe ở trên đường.
“Ừ,” Khưu Dịch mở cửa nhảy xuống, quay đầu nói, “Cảm ơn cậu.”
“Cái gì?” Biên Nam hơi sững ra.
“Hôm nay dẫn nhị bảo ra ngoài chơi,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Cảm ơn nhiều.”
“Sao khách sáo vậy,” Biên Nam dụi mũi, “Làm như mới quen nhau ngày đầu ấy.”
Khưu Dịch cười cười, một tay cầm túi, một tay bế Khưu Ngạn, đóng cửa xe: “Lái xe chậm thôi.”
“Biết rồi, lát nữa tôi đẩy xe về được chưa.” Biên Nam nói.
Nhìn bóng lưng Khưu Dịch biến mất trong ngõ hẻm, Biên Nam lái xe ra ngoài, rẽ ngoặt lên đường về nhà.
Trong loa lại truyền đến câu hát quen thuộc, Biên Nam ngâm nga theo: “Trên trời rơi xuống một tên Khưu đại bảo… Má.”
Mười phút sau, cậu dừng xe ở chỗ đỗ ven đường, lục lọi balô của mình một hồi, mò ra một gói thuốc ở dưới cùng.
Xuống xe ngồi chồm hổm ven đường châm điếu thuốc ngậm vào miệng, hút hơi nào sặc hơi nấy.
Sau khi sặc năm sáu lần cảm giác như sắp ho bể phổi, Biên Nam mới bực dọc dập tắt điếu thuốc, ngẩn người nhìn chằm chằm làn phân cách giữa đường.
Một lát sau cậu lấy di động ra, bấm số của Vạn Phi, lơ ngơ hai giây rồi cúp máy.
Ngẫm nghĩ một chút lại bấm gọi, rồi lại vội vã cúp máy, thả di động vào trong túi quần.
Vài phút sau Vạn Phi gọi qua: “Đậu má, mày bắt đầu tiết kiệm tiền điện thoại khi nào vậy?”
“Bên mày reo hả?” Biên Nam sửng sốt.
“Nói nhảm, có reo một tiếng, vừa lấy ra đã cúp, tao còn tưởng mày gọi lộn số, vừa cất vào lại reo tiếng nữa…” Vạn Phi nói, “Sao vậy, nhớ tao hả?”
“Đúng đó, nhớ muốn điên rồi, chừng nào mày về?” Biên Nam cười hỏi.
“Chiều mai về đến nhà, hai ngày nữa huấn luyện rồi còn gì, mày đến nhà tao ở vài ngày trước, sau đó chúng ta về thẳng ký túc xá?” Vạn Phi vui vẻ sắp xếp.
“Chỉ chờ lời này của mày thôi.” Biên Nam vẫn luôn chờ đến lúc quay về trường học, ban đầu cậu định qua nhà Khưu Dịch ăn ké ở ké, bây giờ chuyện trở thành thế này, cậu không tiện chạy đến nhà Khưu Dịch nữa.
“Mày không có việc gì chứ? Sao nghe giọng thểu não vậy?” Vạn Phi hỏi.
“Tao có thể có việc gì, mày mau về mời tao đi ăn.” Biên Nam cúp điện thoại, tiếp tục đờ người ra nhìn làn phân cách giữa đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook