Sói Đi Thành Đôi
Chương 43

Sáng sớm Biên Nam đã ra khỏi nhà.

Hôm qua Khưu Ngạn chơi quá hăng, cậu bảo Khưu Dịch cho nhóc nghỉ chơi bóng hôm nay, còn cậu vẫn như bình thường tới trường đúng giờ, ngồi trong sân nhìn đám trẻ học hè huấn luyện.

Tự dưng vớ được một phụ tá miễn phí, huấn luyện viên rất hài lòng, ông kéo Biên Nam đến thay mình hướng dẫn đám trẻ đến giữa trưa.

Buổi chiều, Biên Nam ngồi ngoài lưới sắt của sân bóng, lúc huấn luyện viên gọi cậu vào dạy hộ thì cậu nhe răng cười: “Em chỉ đi ngang qua nhìn thôi, chưa có vào đâu nha.”

“Tuần tới các trò bắt đầu huấn luyện rồi, vận động một chút cho nóng người!” Huấn luyện viên nói.

“Người em nóng đó giờ mà,” Biên Nam nhảy nhảy tại chỗ, vén áo thun của mình lên, “Thầy xem nè, nóng chảy mồ hôi luôn ấy chứ.”

“Hôm nay cậu không dẫn Khưu Ngạn mà còn chạy tới đây làm gì?” Huấn luyện viên bất đắc dĩ nhìn Biên Nam.

“Tại em rảnh, em đi liền đây.” Biên Nam cười ha ha.

Chủ yếu do không có chỗ đi cũng không có chuyện gì để làm.

Nghỉ hè còn phải huấn luyện, đám học sinh nhân lúc này chạy ra ngoài du lịch hết, không du lịch thì cũng ngồi ngoài tiệm net suốt ngày, Biên Nam không có hứng thú.

Đúng là cô đơn như tuyết rơi mùa đông.

Hơn 3 giờ Vạn Phi gọi điện thoại báo đã về tới nhà, Biên Nam mới cảm thấy mình rốt cuộc cũng sống lại, cậu chạy vội ra cổng trường bắt xe đến thẳng nhà Vạn Phi.

Cả nhà Vạn Phi vừa đến nơi, lúc Biên Nam đập cửa, bọn họ mới dọn đồ xong.

“Chậc chậc, sớm biết vậy đã dẫn Biên Nam theo luôn,” Mẹ Vạn Phi thấy cậu liền cười, “Vừa về nhà một giây đã tới rồi.”

“Dì, dì gầy đi rồi đó,” Biên Nam chào bố Vạn Phi xong rồi chỉ chỉ bụng mẹ Vạn Phi, “Bụng mỡ dì cứ lo mãi biến mất rồi!”

“Tối muốn ăn bánh nướng áp chảo không?” Mẹ Vạn Phi vỗ vai cậu.

“Mấy ngày tới tùy dì sắp xếp, con ở lại đây.” Biên Nam cười chạy vào phòng Vạn Phi.

“Cái này là tao chọn riêng cho mày,” Vạn Phi đưa cho cậu một chiếc hộp, “Mẹ tao còn chạy vào chùa khai quang nữa.”

*khai quang: cầu phúc, để vật phẩm linh nghiệm và mang lại may mắn.

“Mặt ngọc? Uầy, đẹp quá!” Biên Nam mở hộp, bên trong là một cái móc bình an, cậu mở cửa gọi với vào phòng khách, “Cám ơn dì!”

“Anh Nam, qua xem thử giúp tao,” Vạn Phi ngồi trên giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ khác, “Đây là quà cho Hứa Nhị, mày nghĩ nhỏ có thích không?”

Biên Nam tặc lưỡi, nhích lại nhìn, là một viên ngọc đậu hà lan nhỏ.

“Má, tao thích cái này.” Biên Nam sờ sờ.

“Mày bị gì thế!” Vạn Phi cười, “Mặt đậu hà lan là cho con gái đeo.”

“Bộ có phân biệt à? Tao chỉ thấy thú vị thôi,” Biên Nam cầm lên nhìn, “Chắc chắn nhỏ ấy sẽ thích, không phải con gái đều thích mấy thứ này sao, quan trọng là mày mang từ xa về.”

“Ừ!” Vạn Phi cất hộp, nằm dài trên giường, “Mai hẹn nhỏ ra tặng, thuận tiện chúng ta ra ngoài ăn một bữa.”

“Được.” Biên Nam gật đầu.

“Anh Nam,” Vạn Phi nằm một lát rồi chân đạp Biên Nam, “Mấy hôm nay mày bị gì vậy, sao cứ có cảm giác mày không hào hứng lắm, gặp tao cũng không kéo tao ra ngoài chơi điện tử.”

“Sợ mày đi đường mệt mỏi thôi,” Đúng là tâm trạng của Biên Nam hơi sa sút, không biết vì hôm nay quá rảnh hay do chuyện hôm qua.

“Không mệt,” Vạn Phi gối đầu lên cánh tay nhìn cậu, “Nói nghe coi, có phải có chuyện gì không?”

“Không.” Biên Nam tựa vào đầu giường, nghĩ ngợi một hồi đột nhiên nhào tới trước người Vạn Phi, nhìn Vạn Phi chằm chằm.

“Làm gì vậy?” Vạn Phi bị cậu làm cho sửng sốt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Tao đẹp trai không?” Biên Nam hỏi.

“… Đẹp, khá đẹp,” Vạn Phi nặn nửa ngày mới nói một câu, “Đậu má, cái gì đã khiến mày nghi ngờ nhan sắc của mình vậy?”

“Đừng nói nhảm nữa, mày nhìn tao này,” Biên Nam chỉ vào mình, “Đẹp đúng không? Có muốn hôn một cái không?”

“Muốn,” Vạn Phi rướn cổ hôn phớt lên mặt cậu một cái, còn cố ý tạo tiếng chụt, “Để tao hôn cái nữa cho đủ…”

“Thôi.” Biên Nam thở dài, tựa vào đầu giường, Vạn Phi chắc không thể nào hiểu được nỗi lòng của cậu, bây giờ cậu cũng chẳng biết nên nói thế nào.

“Anh Nam, có phải mày… gặp phải em nào không thèm ngó ngàng khuôn mặt đẹp trai của mày không?” Vạn Phi cân nhắc chốc lát mới hỏi.

“Không.” Biên Nam buồn bực trả lời.

“Vậy thì thế nào?” Vạn Phi ngồi dậy.

“Không biết,” Biên Nam vẫn buồn bực, “Chắc tao bệnh rồi.”

Vạn Phi sửng sốt, nhìn chằm chằm Biên Nam một lúc lâu, há miệng vài lần, cuối cùng mới lên tiếng: “Bệnh… bệnh gì?”

“Rốt cuộc mày có não không thế!” Biên Nam đá vào đùi cậu ta.

“Mẹ nó, mày bảo mày bệnh, tao cũng chỉ có thể hỏi mày bị bệnh gì thôi!” Vạn Phi ôm chân rống lên.

Biên Nam vừa định nói mau moi mấy cọng rác trong não mày ra thì chuông điện thoại reo lên.

Cậu lấy di động ra, liếc một cái rồi im lặng nhìn chằm chằm màn hình.

Là Khưu Dịch.

Đột nhiên cậu không dám nhận điện thoại của Khưu Dịch.

“Khưu Dịch kìa,” Vạn Phi sáp tới nhìn thoáng qua màn hình, “Nghe đi.”

Biên Nam vẫn không nhúc nhích.

Mãi đến khi chuông ngừng, cậu mới thở phào một hơi.

“Sao không nghe? Hai đứa mày cãi nhau à? Đang chiến tranh lạnh hả?” Vạn Phi đoán thử, “Nó đánh mày? Ấy không, mày đánh nó? Hay là…”

Di động reo lên lần nữa, vẫn là Khưu Dịch.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Vạn Phi, Biên Nam thật sự không chịu được, nhấc máy nghe.

“Số điện thoại của quý khách… hiện…” Biên Nam cảm thấy chắc mình bệnh thật rồi, nhấc máy xong liền nói câu đó vào ống nghe, còn ngắc nga ngắc ngứ nữa.

“Hiện không liên lạc được.” Vạn Phi nhanh tay lẹ chân nhắc cậu.

“… Hiện không liên lạc được.” Biên Nam nói, Khưu Dịch ở bên kia không lên tiếng, cũng không cúp máy, cậu đành phải tiếp tục, “Sorry, the sub… sub… ây thôi, có gì không?”

“The subcriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later,” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Khưu Dịch, tiếng Anh chuẩn khỏi chê, “Muốn nói câu này à?”

(Số máy mà bạn gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau)

“… Không phải.” Biên Nam nói.

Khưu Dịch cười: “Nhị bảo muốn ăn bánh trứng, bảo tôi làm nhiều chút để dành cho cậu, tối nay cậu…”

“Tôi không qua,” Biên Nam vội cắt lời Khưu Dịch, “Tôi đang ở chỗ Vạn Phi.”

“Thế à, vậy thôi.” Khưu Dịch cũng không nhiều lời, cúp máy.

Khưu Ngạn vẫn luôn ngửa đầu nhìn Khưu Dịch gọi điện thoại, sau khi Khưu Dịch cúp máy, nhóc vội vàng kéo áo Khưu Dịch: “Chừng nào đại hổ tử tới vậy anh?”

“Hôm nay cậu ấy không tới, đang ở nhà bạn,” Khưu Dịch xoa đầu nhóc, “Em đi mua vỏ bánh với anh không?”

“Anh ấy không đến ạ?” Khưu Ngạn hơi thất vọng, “Anh ấy không đến ăn bánh trứng sao?”

“Lần sau cậu ấy tới ăn,” Khưu Dịch đổi giày, “Nếu không sáng mai anh làm thêm mấy cái, lúc em đi chơi bóng tiện tay đưa cho cậu ấy.”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn gật đầu.

Khưu Ngạn không theo Khưu Dịch đi mua vỏ bánh, so với anh hai không thích đùa với mình và cũng không thừa sức chơi với mình, Khưu Ngạn thích đi chung với Biên Nam hơn.

Khưu Dịch mua nguyên liệu làm bánh trứng về tới nhà, Khưu Ngạn đang ngồi xổm trong sân chơi xe điều khiểu từ xa, nhóc điều khiển xe chạy vòng quanh Bumblebee do Biên Nam tặng.

“Ngày mai anh Tiểu Đào về rồi, bảo ảnh dẫn em ra ngoài chơi xe điện chịu không?” Khưu Dịch nói.

“Chơi với anh Tiểu Đào không vui,” Khưu Ngạn nhìn theo xe, “Đại hổ tử chơi mới vui.”

Khưu Dịch cười, Thân Đào cũng như cậu, nếu so ra thì nghiêm túc hơn Biên Nam nhiều, Khưu Ngạn thích Biên Nam như vậy chắc là vì Biên Nam… ngây thơ?

Không, hẳn là trẻ con, cậu ấy kiên nhẫn với con nít nhiều hơn mình và Thân Đào nhiều.

Nhưng mà chắc sau này Biên Nam sẽ không đến đây chơi với nhị bảo nữa.

Khưu Dịch vào bếp, đổ sữa và đường vào nồi, bỏ lên bếp khuấy từ từ đợi đường hóa.

Khuấy một lát Khưu Dịch lại nêm nếm, Khưu Ngạn thích ăn ngọt, càng ngọt càng tốt, nhưng cậu không cho quá nhiều đường, chỉ cho vừa đủ mức đường mà mình chấp nhận được.

Đường hóa rồi, Khưu Dịch nhấc nồi qua một bên, xoay người lấy bột mì chuẩn bị rây bột vào nồi.

Không biết có phải bị hành vi của thần cằn nhằn Biên Nam ảnh hưởng hay không, Khưu Dịch hơi mất tập trung, vừa rây được một ít, bên dưới bùng lửa khiến cậu nhảy dựng, đến khi lùi ra mới phát hiện mình rây bột mì xuống bếp, lửa vẫn chưa tắt.

Khưu Dịch tắt bếp, rây bột mì vào nồi, lúc đập trứng gà lại mém chút thả vào bếp.

Cậu tặc lưỡi, đặt đồ trong tay xuống, chống tay lên bếp hít sâu một hơi, sau khi từ từ thở ra mới cầm đồ đánh trứng tiếp tục khuấy nồi.

“Anh hai,” Khưu Ngạn chạy vào bếp, “Anh xong chưa?”

“… Mới được một nửa, chưa nướng nữa.” Khưu Dịch cười.

“Vậy anh nhớ để dành cho sáng mai nha, đem cho đại hổ tử.” Khưu Ngạn nghiêm túc nhắc nhở.

“Ừ, nhớ rồi.” Khưu Dịch gật đầu.

“Anh hai,” Khưu Ngạn ngồi trên băng ghế nhỏ bên cửa bếp, “Tuần sau đại hổ tử bắt đầu huấn luyện lại rồi.”

“Ừ.” Khưu Dịch xếp vỏ bánh lên mâm nướng.

“Anh ấy huấn luyện thì em không thể theo anh ấy học tennis nữa.” Khưu Ngạn cảm thấy hơi mất mát.

“Nếu em thật sự thích chơi, anh cho em tiền tập chung với nhóm bạn học hè.” Khưu Dịch nói.

“Không cần đâu, học phí mắc lắm, đợi đại hổ tử rảnh rỗi dạy em cũng được,” Khưu Ngạn nhìn anh mình, “Lúc anh ấy huấn luyện em có thể đi xem không?”

“Lúc cậu ấy huấn luyện không có thời gian trông chừng em đâu.” Khưu Dịch đổ nhân đã trộn vào vỏ bánh.

“Em chỉ ngồi bên cạnh xem thôi, không cần anh ấy trông chừng em.” Khưu Ngạn nói.

Khưu Dịch im lặng một hồi, bỏ bánh vào lò nướng mới nói: “Tùy em.”

Biên Nam và Vạn Phi cùng ngồi ở trạm xe bus, hôm nay Khưu Dịch không rảnh đưa Khưu Ngạn, nhóc kia tự đón xe bus tới.

Lúc thấy Khưu Ngạn mang theo cà men nhảy xuống xe bus, Biên Nam ngẩn người: “Còn mang đồ ăn nữa à?”

“Bánh trứng!” Khưu Ngạn giơ cà men, “Sáng sớm anh hai làm đó… chào anh Vạn Phi.”

“Ây giỏi giỏi giỏi,” Vạn Phi xoa đầu nhóc, “Trí nhớ của nhị bảo tốt thật, anh chỉ đến nhà một lần đã nhớ tên anh? Ăn sôcôla không, anh mua cho em!”

Biên Nam nhận cà men, mở ra, một mùi thơm nồng lập tức bay vào mũi, cậu nhìn sáu cái bánh trứng nóng hổi xếp ngay ngắn trong cà mên, một cảm xúc không nói nên lời dấy lên trong lòng, mang theo chút hoảng hốt khó tả.

“Cái này là Khưu Dịch làm hả?” Vạn Phi thò tay lấy một cái, cắn một miếng liền kêu lên, “Ôi ngon quá!”

“Có cho mày ăn chưa mà dám lấy!” Biên Nam còn chưa thưởng thức xong thì thiếu mất một cái, một hai ba, một hai không, một hai, một hai, một không, nhìn rất khó chịu.

“Ngon lắm, mày mau thử đi,” Vạn Phi nhét hết bánh vào miệng, “Không ngờ Khưu Dịch lại đảm đang như vậy, con gái bây giờ mấy đứa biết nấu ăn.”

Biên Nam cầm một cái lên cắn, hương vị mềm xốp thơm ngọt khiến cậu nhắm hai mắt lại, ngồi xổm xuống nói lấp vấp với Khưu Ngạn: “Chuyển lời đến anh hai em giúp anh, ngon lắm.”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn thỏa mãn nhìn cậu.

“Em cũng ăn một cái đi, còn lại để dành khi nào nghỉ ăn.” Biên Nam đưa cà men đến trước mặt nhóc.

“Em không ăn đâu, hôm qua ăn mười cái rồi, anh hai không cho ăn nữa.” Khưu Ngạn nhìn bánh trứng nuốt nước miếng.

“Mười cái?” Biên Nam lập tức đóng nắp cà men, “Em không sợ tiêu chảy à.”

Lúc dẫn Khưu Ngạn vào sân bóng, tâm trạng của Khưu Ngạn rất tốt, cứ nhảy tới nhảy lui.

“Đại hổ tử,” Nhóc kéo tay Biên Nam, “Anh hai em còn biết chiên bánh quai chèo nữa, khi nào anh qua nhà em bảo anh ấy làm cho anh ăn, ngon lắm.”

“Ừ.” Biên Nam gật đầu.

“Vậy chừng nào anh qua?” Khưu Ngạn hỏi tiếp.

Biên Nam hả miệng không nói nên lời, Vạn Phi ở một bên tiếp lời: “Anh qua thì có phần không?”

“Có, chia cho anh một cái.” Khưu Ngạn nói.

“Anh phải ăn mười cái,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Một cái ăn không no.”

“Vậy đại hổ tử ăn không hết thì cho anh.” Khưu Ngạn ngẫm nghĩ.

“Má,” Vạn Phi cười, vỗ vai Biên Nam, “Nhóc này không phải em Khưu Dịch, nhóc này là em ruột Biên Nam!”

Biên Nam cười ha ha, khom lưng hôn lên trán Khưu Ngạn một cái.

“Chừng nào anh qua?” Khưu Ngạn cố chấp hỏi thêm lần nữa.

“Cái này,” Biên Nam dụi mũi, “Cuối tuần anh phải huấn luyện rồi, bận rộn nhiều việc, không biết khi nào mới có thời gian.”

“Vậy anh qua trước khi huấn luyện đi.” Tư duy của Khưu Ngạn rất rõ ràng.

“Trước… trước khi huấn luyện, cũng có nhiều việc…” Biên Nam không biết nên nói thế nào, cậu không muốn gặp Khưu Dịch, vừa ngại vừa không dám, nhưng lại không biết phải từ chối Khưu Ngạn thế nào.

“Nhị bảo,” Vạn Phi ở bên cạnh nói, “Mùa hè anh hai em bận rộn lắm đúng không?”

“Vâng ạ.” Khưu Ngạn nhìn Vạn Phi.

“Có phải ngày nào cũng đi làm thêm không? Không nghỉ ngày nào hết?” Vạn Phi nói tiếp.

“… Đúng rồi.” Khưu Ngạn cúi đầu.

“Qua một thời gian nữa đại hổ tử hẵng ghé chơi, chiên bánh quai chèo phiền phức lắm, đợi anh hai em hết bận rồi ăn được không?” Vạn Phi nói.

“Vậy khi nào anh hai hết bận em báo anh nha?” Khưu Ngạn xoắn xuýt một lúc rồi ngẩng đầu hỏi Biên Nam.

“Ừ!” Biên Nam vội gật đầu.

Khưu Ngạn bắt đầu chơi bóng, Biên Nam mua hai chai nước cùng ngồi nhìn với Vạn Phi.

“Anh Nam,” Vạn Phi uống hớp nước, “Hai chúng ta có phải anh em không.”

“Gì đây?” Biên Nam nhìn cậu ta, “Tất nhiên là anh em ruột rồi.”

“Vậy thì nói đi,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Mày với Khưu Dịch có chuyện gì?”

Biên Nam bóp chai nước trong tay: “Không…”

“Im miệng,” Vạn Phi cắt ngang, “Tao không có ngu, tưởng tao không nhìn ra hả? Bình thường nhị bảo muốn mày qua nhà nó, mày đạp Phong Hỏa Luân bay qua ngay, thế mà hôm nay lại tìm cớ không đi, nhất định đã xảy ra chuyện với Khưu Dịch, nói đi, có phải đánh nhau không? Theo tao thấy, cho dù quan hệ với Khưu Dịch có tốt thế nào đi chăng nữa, nói sao nó cũng bên phe Vận tải đường thủy…”

“Mày nín coi.” Biên Nam lấy chai gõ đầu Vạn Phi.

Vạn Phi mặc kệ cậu: “Mày không nói tao không nín, đừng nói không nín, thậm chí đi ngủ tao cũng không nhắm mắt, từ hôm qua tới giờ rồi đó, nhìn mày kiểu này phiền muốn chết, mày nói xem…”

“Tao hôn cậu ấy.” Biên Nam nói.

“Bình thường mày đâu có…” Vạn Phi nói một mạch, được một nửa thì đổi tông, nâng lên hai dặm, “Mày nói cái gì?”

Biên Nam im lặng, nhìn chằm chằm chai nước trong tay.

Nói xong cậu lập tức hối hận, cả người như bị lửa đốt khiến cậu chịu không nổi.

“Mày nói cái gì? Mày hôn ai?” Vạn Phi xoay vai Biên Nam lại, kinh hãi nhìn cậu, “Hai chúng ta đang nói Khưu Dịch đúng không? Mày đang nói ai vậy?”

“Thì cậu ấy đó.” Biên Nam cắn môi.

“Đậu má!” Vạn Phi bật người khỏi ghế, hạ thấp giọng nói, “Mày hôn Khưu Dịch? Hôn nó làm gì? Mày hôn nó một cái nó đánh mày? Mẹ nó tao cũng hôn mày mà…”

“Mày có thể im lặng ngậm miệng một lát không?” Biên Nam ấn thái dương nhìn Vạn Phi.

Vạn Phi im bặt, cánh tay chống lên đầu gối, giương mắt nhìn đám trẻ chạy tới chạy lui trên sân bóng.

Biên Nam vẫn bóp chặt cái chai trong tay.

Qua một lúc lâu Vạn Phi mới quay đầu, nhỏ giọng mở miệng: “Tao hiểu rồi, mày hôn Khưu Dịch, như hôn con gái phải không?”

“Ừ,” Biên Nam đưa chai đến bên miệng, dùng răng cạ cạ miệng chai, “Mày nói xem có phải tao bị bệnh rồi không.”

“Bệnh gì?” Vạn Phi hỏi.

“Mày nói thử đi.” Biên Nam liếc mắt.

“Đồng… đồng tính luyến ái?” Vạn Phi do dự nói.

Tay Biên Nam khẽ run, miệng chai trượt khỏi răng, cấn vào môi cậu, cậu bụm miệng nhíu mày mắng: “Má.”

“Hôn con trai chưa chắc thích con trai mà?” Vạn Phi cũng bóp chai, “Hôn Khưu Dịch cũng đâu nhất định là thích Khưu Dịch?”

“Tao đang suy nghĩ vấn đề này đây,” Biên Nam nhìn Vạn Phi, “Mày nói nhỏ chút coi.”

“Anh Nam à! Tao đã thỏ thẻ rồi đó,” Vạn Phi nhích đến bên tai cậu, dùng tốc độ chầm chậm nói, “Tao thấy… hầy, tao có nên dùng thành ngữ không?”

“Thả cái rắm của mày xong đã.” Biên Nam nói.

“Tao thấy mày chưa từng thích ai, vậy làm sao mày biết mày có thích Khưu Dịch hay không?” Vạn Phi ngẫm nghĩ, “Chỉ hôn một cái sao căng thẳng dữ vậy? Bộ mày thích nó à?”

Biên Nam không lên tiếng.

Thích?

Không thích?

Nhưng mà căng thẳng thật đó.

Rất căng thẳng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương