Mọi người không dám dừng lại mà vội vàng chạy ra ngoài, hai con cương thi sải bước đuổi theo sát nút.
“Phập!”
Ánh kiếm lóe lên, trường kiếm của Triệu Tử Minh đâm thẳng vào ngực nam cương thi, kiếm thế uy mãnh, ai ngờ cương thi kia chẳng hề hấn gì, vẫn lao về phía trước.
Mộ Thiên Lý áo trắng bay phất phơ, lộn một vòng rơi xuống trước mặt nữ cương thi dùng sức đá một cái, nữ cương thi “bịch” một tiếng ngã ra sau nhưng chưa được một lát lại nhảy dựng lên tấn công.
“Vô dụng thôi.”
Lộ Chi Ngư không biết từ lúc nào đã dừng chân, tay vẫn nắm chặt tay Triệu Ngôn sợ đứa trẻ không theo kịp mà bị cương thi bắt đi.
Nàng biết rõ mình không địch nổi nên xấu hổ mà lùi lại, không dám xông lên gây thêm rắc rối.

Theo lời nàng nói, một người tay không tấc sắt lại không có vận may trời sinh như trong truyện, trong khi biết rõ không địch nổi mà vẫn xông lên, đó không gọi là dũng cảm mà gọi là ngu ngốc.
Nàng không phải nhân vật chính, cũng không có hào quang của nhân vật chính xông lên chưa chắc đã sống sót.
Lộ Chi Ngư quan sát tình hình chiến đấu, lẩm bẩm: “Kiếm không phải kiếm gỗ đào, căn bản vô dụng đối với cương thi.”
Đám cương thi vây quanh nhà của Triệu Ngôn không biết từ lúc nào đã tan đi, bọn họ chạy ra ngoài vội vàng cũng không thấy bóng dáng chúng, đành phải tập trung đối phó với hai con cương thi này.
“Khốn kiếp! Ta không nhịn được nữa!” Triệu Tử Minh bị cương thi ép lùi liên tục, dù thế nào cũng chắn trước mặt Lộ Chi Ngư không cho cương thi cơ hội đến gần.
Hắn bỗng bật nhảy một cái, mũi chân điểm nhẹ vút tới phía sau nam cương thi.


Các đệ tử còn lại của Thượng Thanh Tông tức khắc tiến lên.
“Sư huynh, phải làm sao đây?”
Triệu Tử Minh cau mày: “Dùng Tam Cửu Nghiêm Hàn! Đông cứng chúng lại cho ta!”
“Lập trận!”
Lời vừa dứt, các đệ tử liền xếp hàng chỉnh tề, tay phải cầm kiếm, tay trái kết ấn.
“Thiên địa huyền tông, vạn vật bản sinh, quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông!”
“Tam Cửu Nghiêm Hàn, đông!”
Ngay lập tức, từ đầu ngón tay họ chỉ ra, một lớp băng mỏng trôi nổi lên rồi “rắc rắc” lan ra phía nơi đám cương thi đang đứng.

Lớp băng đông cứng chân chúng rồi từ từ bao phủ lên trên, bao bọc toàn bộ cơ thể chúng lại tựa như những pho tượng băng giữa mùa đông giá rét.
Mọi người nín thở không dám lơ là.
Một lát sau, có người run rẩy hỏi: “Đã...!đã đông cứng chưa?”
Hai pho tượng băng vẫn bất động.
Triệu Tử Minh thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra đã đông cứng rồi.”
Chân tay hắn hơi nhũn ra, không chỉ vì sợ hãi mà pháp thuật Tam Cửu Nghiêm Hàn vốn vô cùng tiêu hao thể lực.

Bình thường, một mình hắn không thể thi triển, hôm nay cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi.
Lộ Chi Ngư cau mày tiến lại gần vài bước, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Càng đến gần, bên tai càng vang lên tiếng xì xào, tiếng lách tách từ mặt đất truyền lên.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng đột ngột trợn trừng mắt: "Chạy!”
“Rầm” một tiếng.
Tượng băng nổ tung, hai con cương thi phá băng lao ra, năm ngón tay vươn ra nhảy lên tấn công.
Xác nữ thi trước tiên lao về phía Mộ Thiên Lý gần nhất.


Mộ Thiên Lý vung kiếm phản kích: "Keng keng” hai tiếng, trường kiếm đập vào cương thi chẳng hề để lại dấu vết, mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ.
Lộ Chi Ngư dừng chân lại: "Thiên Lý?”
“Sư tỷ, ta không sao! Mọi người mau chạy đi!”
Lộ Chi Ngư cắn răng, lớn tiếng hô: “Tất cả chớ hít thở!” Nói rồi, nàng cũng ngưng thở.
â
Nhưng hai con cương thi này tựa như có mắt, năm ngón tay xòe ra nhảy thẳng tắp về phía nàng.
Tim Lộ Chi Ngư đập thình thịch, trán đầy mồ hôi nhễ nhại.
Nàng đương nhiên biết lúc này phải khống chế nhịp tim, giữ tâm tĩnh, nhưng đâu dễ dàng như vậy.

Nàng căng thẳng đến nỗi cơ thể co giật, vai khép lại không tự nhiên, tuyến thượng thận liên tục tiết ra hormone và đầu óc trở nên trống rỗng.
Pháp bảo, pháp bảo, pháp bảo...!Pháp bảo gì có thể chế ngự cương thi?
Kiếm gỗ đào, phù chú, còn có gì nữa?
Lộ Chi Ngư không ngừng nuốt nước miếng, đầu óc quay cuồng suy nghĩ.
Lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay run rẩy co giật, đầu gối khụy xuống sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
Đừng run rẩy!
Nếu lúc này ngã nhào một cách xấu hổ, chẳng phải là tự chui đầu vào miệng cương thi sao?
Lộ Chi Ngư cau mày, mặt đỏ bừng.


Trong khoảnh khắc kế tiếp, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hít một hơi thật sâu cắn răng nói: “Ta không nhịn được nữa.”
Sau đó, nàng xoay người né tránh đòn tấn công của cương thi, vội vàng ném ống trúc đựng nước mà mình mang theo người cho Triệu Tử Minh: "Triệu Tử Minh, uống nó đi! Các sư đệ, kết trận lại lần nữa!”
“Dạ!”
Các đệ tử đồng loạt xếp thành trận vung kiếm chém về phía cương thi.

Lúc này, bọn họ đã sơ bộ nắm được cách đối phó với cương thi, khi tấn công đều hít một hơi thật sâu nín thở, đợi khi kiếm chém trúng cương thi mới thở ra.
Cách làm này có thể gây trở ngại cho cương thi khi ra đòn.
“Sư tỷ, ta đã uống rồi!”
Dù không hiểu vì sao sư tỷ lại bảo mình uống nước vào lúc cấp bách này, nhưng ngoan ngoãn như Triệu Tử Minh vừa nhận lấy ống trúc liền "ục ục" uống cạn.
"Tốt!" Lộ Chi Ngư quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Tử Minh, nói: "Tiểu ra đi."
Triệu Tử Minh tràn đầy mong đợi bỗng nhiên hóa đá...
Các đệ tử Thượng Thanh Tông vốn tưởng sư tỷ đang ưu ái riêng cho sư huynh bỗng nhiên cũng hóa đá...
Triệu Ngôn đứng yên lặng bên cạnh Lộ Chi Ngư, vẻ mặt...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương